Tại phòng trúc của Lạc Hà ở Tiên Nho Trai.
- Trải qua vài ngày nay phối hợp, Đại La Phong Ma Trận đã được chúng ta sử dụng như ý. Có thành công phong ấn Huyền U Thiên Ma không thì phải tùy cơ ứng biến. Nếu đến lúc đó có gì bất ngờ, Ma đầu kia tám chín phần mười là trốn thoát không bị chúng ta giết chết.
Trong phòng trúc, bốn người ngồi cùng một chỗ, trên mặt đều là vẻ vui mừng. Lạc Hà cười thản nhiên, trong lời nói có một vẻ tự tin khiến ba người khác đều yên tâm lây.
Là Hóa Thần của tiên nhân, thực lực của Lạc Hà được mấy người Trương Hằng nhận thức sâu sắc. Có thể nói, ở Tu chân giới Tam Tinh Vực này không có ai có thể chính diện một đấu một chiến thắng Lạc Hà.
Nếu Lạc Hà có ý đi lên tà đạo, uy hiếp thậm chí còn lớn hơn so với Huyền U Thiên Ma.
- Nếu trận pháp đã phối hợp gần như ý, như vậy hiện tại chúng ta hẳn là mau chóng tìm được vị trí cụ thể của Ma đầu, sau đó chém giết. Thời gian càng dài, thực lực Ma đầu này lại càng mạnh. Một khi bỏ qua cơ hội, chỉ sợ Tam Tinh Vực không còn ai có thể áp chế được hắn.
Tổ Phong nghiêm nghị nói, râu bạc khẽ rung động. Hiển nhiên đối với việc tiêu diệt Ma đầu kia hắn lộ vẻ khá tích cực khiến đám người Trương Hằng cảm thấy quái dị.
Lạc Hà gật đầu nói:
- Không thể kéo dài nữa. Nếu thêm mấy ngày, Ma đầu kia rời khỏi Sở quốc sẽ rất khó tìm.
Từ Huyền cười nói với Trương Hằng:
- Trương đạo hữu, nhờ ngươi rồi...
Ba người Lạc Hà đều hướng ánh mắt lên người Trương Hằng. Chuyến này bốn người có thành công phong ấn Huyền U Thiên Ma hay không, nhân tố mấu chốt là do Trương Hằng quyết định.
Thấy vậy, Trương Hằng gật đầu nói:
- Được rồi, hiện tại ta thi triển bí thuật để xác định vị trí của Ma đầu này. Hôm qua ta từng thăm dò, hắn vẫn còn ở phạm vi Sở quốc.
Nói xong, Trương Hằng hít sâu một hơi, từ trong Linh Hạch tràn ra quang lưu màu bạc. Trong nháy mắt, Linh Hạch cấp tốc xoay tròn trong cơ thể hắn mấy vòng, đồng thời Nguyên Linh trong thần thức hải cũng dao động một hồi, trong phòng trúc bỗng dưng sinh ra một áp lực vô hình.
Chỉ một hai hô hấp, Trương Hằng điều chỉnh tinh khí thần của mình lên tới đỉnh điểm khiến cho ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ khác trong phòng bỗng dưng ánh mắt sáng ngời.
Đến một lúc, trong mắt Trương Hằng tràn ra một quầng sáng bạc ôn hòa, toàn thân hắn cũng theo đó tiến vào loại cảm giác có thể hiểu rõ vạn vật.
Một đôi mắt màu bạc giống như cặp mắt Thiên Thần khiến cho ba vị tu sĩ Hóa Thần Kỳ sinh ra một loại ảo giác không dám nhìn thẳng.
Trương Hằng ở loại tình huống này có thể nắm giữ mỗi một Chi tiết biến hóa nhỏ nhất của đối thủ, hết thảy môi trường chung quanh đều lọt vào trong mắt, mà bản thân hắn cũng có thể tiến vào trạng thái "Lòng yên tĩnh như gương sáng", mỗi thời mỗi khắc đều có thể phát huy thực lực của mình ở mức độ lớn nhất.
Sau đó, ngân huy trong mắt Trương Hằng đột nhiên ngưng tụ thành một điểm nhỏ màu bạc, giống như lốc xoáy có thể xoay chuyển thời không, có thể hút mọi thứ vào trong.
Hô hô~~
Ý thức của Trương Hằng tiến vào một thế giới cấp tốc vận chuyển, ở nơi này
thời gian như có thể gia tốc, hết thảy mọi vật di chuyển đều đạt tới vận tốc của ánh sáng.
Dãy núi trùng trùng, rừng già vô tận, sông ngòi ao hồ ở trong ý thức của Trương Hằng hóa thành hai đường đen trắng song song trôi ngược về phía sau.
- Huyền... u... Thiên... Ma!!!
Dựa theo ấn tượng trong trí nhớ, Trương Hằng gằn từng tiếng thốt lên bốn chữ, lốc xoáy màu bạc trong mắt hắn cũng run lên, sau đó cấp tốc xoay tròn.
Khi ba người Lạc Hà nhìn vào mắt Trương Hằng, lập tức sinh ra một loại ảo giác mê muội thời không thác loạn. Đây chỉ vẻn vẹn là dùng mắt nhìn vào, nếu dùng thần thức quan sát không biết sẽ sinh ra hậu quả như thế nào.
Xuyên qua non sông gấm vóc mấy vạn dặm, thế giới hai đường đen trắng trong ý thức của Trương Hằng đột nhiên ngừng lại, khóa chặt!
Một cảnh tượng hiện lên trong đầu hắn:
Ở nghĩa trang hoang vu âm trầm nơi nào đó của Sở quốc, quỷ thân màu đen cao hơn trượng đang ngồi xếp bằng trong một huyệt mộ to lớn. Thân thể hắn không phải thực thể, trong mắt bắn ra quỷ hỏa màu xanh âm lệ, quỷ vụ bao phủ quanh thân.
Phía trước quỷ thân có mấy cỗ thi thể tu sĩ nhân loại. Trái tim, tủy não đều bị móc ra. ngay cả Nguyên Anh đều bị cắn nuốt. Ở trước mắt là một đống khí quan tứ Chi máu thịt đầm đìa.
Giờ phút này trước mặt quỷ thân đang giam cầm một tu sĩ trung niên Nguyên Anh Kỳ, bị một lồng giam được tạo thành từ sợi dây nhỏ màu đen bao vây ở trong. Khuôn mặt hắn ta đầy sợ hãi, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể trốn thoát.
- Khặc khặc khặc...
Quỷ thân nhe răng, một đoàn quỷ vụ màu đen tràn ra trùm lên tu sĩ trung niên Nguyên Anh Kỳ.
- A
Quỷ vụ màu đen dính lên trên người tu sĩ trung niên liền dấy lên một vùng quỷ hỏa màu đen bao phủ toàn thân hắn. Quỷ dị chính là quỷ hỏa cũng không thiêu đốt thân thể tu sĩ trung niên mà đang hấp thu sinh cơ của hắn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Phốc-
Quỷ thân vươn quỷ trảo đâm thủng tim tu sĩ trung niên, máu tươi bắn tung tóe, có thể nhìn thấy trái tim máu chảy đầm đìa còn đang co bóp của tu sĩ trung niên.
Sau đó, một cái quỷ trảo khác đâm vào đầu tu sĩ trung niên.
Hô'
Hình ảnh trước mắt vỡ nát, hóa thành hai đường đen trắng.
Trương Hằng khẽ thở ra một hơi, mở mắt, ánh bạc trong mắt nhạt dần.
- Thế nào? Trương đạo hữu có tìm được nơi ở của Ma đầu kia không?
Tổ Phong nói với vẻ vội vàng, trong mắt cũng lộ ra chờ mong.
- Trong một bãi tha ma cách đây chừng hai ba vạn dặm.
Sát khí thoáng hiện trong mắt Trương Hằng, thân hình nhoáng một cái rời khỏi phòng trúc, nói với đám người Lạc Hà:
- Các vị đi theo ta, hôm nay thề phải phong ấn Ma đầu này.
Trương Hằng hóa thành một luồng sáng bạc bay về hướng đông nam.
Từ Huyền cùng Lạc Hà đuổi theo không chút do dự.
Tổ Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi chút do dự. Thật sự không nghĩ tới dễ dàng xác định vị trí của Ma đầu kia như vậy.
Bá~
Một cái tiểu na di, Tổ Phong đuổi kịp ba người.
Chỉ nháy mắt, ba người Lạc Hà theo Trương Hằng rời khỏi dãy núi nơi Tiên Nho Trai.
Một dãy núi liên miên linh khí dư thừa ở nam bộ Sở Quốc, trên một ngọn núi cao chọc trời, bốn phía mây mù lượn lờ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng tu sĩ bậc cao ngự kiếm phi hành lướt qua.
Ở chính giữa rất nhiều đỉnh cao có một ngọn núi hiếm thấy cao tới vạn trượng bao trùm phạm vi mây trăm dặm. Từ chân núi đến đỉnh núi có vô số động phủ bí mật hoặc lộ liễu, xen vào đó là vô số các loại lầu các đình dài.
Ngọn núi này tên Đại Nhĩ Phong, chính là một trong vài ngọn núi hiếm thấy của Tam Tinh Vực, linh khí cũng dư thừa nhất, là ngọn cao nhất của đại phái tu chân thứ nhất Sở Quốc - Thái Huyền Tông.
Nghe nói 80% tu sĩ bậc cao của Thái Huyền Tông đều cư trú ở đây, ngay cả cao nhân tuyệt thế Thái Huyền chân nhân lánh đời cũng ở tại Đại Nhĩ Phong. Hạng Nguyên Anh bình thường cho dù trải qua đây cũng phải thật cận thận, chỉ sợ chọc giận cao nhân nào đó của Thái Huyền Tông.
Thái Huyền Chân Nhất Điện trên Đại Nhĩ Phong.
Cửu Sát Chân Quân cùng thiếu niên họ Đồng ngồi chờ nơi này đến nửa ngày cũng chưa từng thấy bóng Thái Huyền chân nhân trong đồn đại.
- Cửu Sát đạo hữu không cảm thấy có chút kỳ quái sao?
Thiếu niên họ Đồng hơi lộ vẻ nghi hoặc, trên mặt có chút không yên, trong lòng cứ cảm thấy được có chút không thích hợp.
Cửu Sát Chân Quân bất động thanh sắc nói:
- Có gì kỳ quái?
- Theo lý thuyết, với thân phận hai tu sĩ Hóa Thần Kỳ chúng ta cầu kiến, cho dù Thái Huyền chân nhân thần thông tới cỡ nào cũng không đển mức bắt chúng ta ở đây chờ lâu như vậy. Hơn nữa tu sĩ Nguyên anh kỳphụ trách thông báo dường như cũng báo tin hai chúng ta tới cho Thái Huyền chân nhân.
Thiếu niên họ Đồng có chút khó hiểu.
Ở Tu chân giới Tam Tinh Vực, tu sĩ Hóa Thần Kỳ tu vi không giống nhau, cho dù thực lực có chênh lệch rất lớn, nhưng là nhân vật xây dựng nên quy tắc đỉnh của Tam Tinh Vực, đối xử lẫn nhau vẫn rất khách sáo, bình thường sẽ không đắc tội ai. Hơn nữa dưới tình huống thực lực chênh lệch không nhiều, một hai vị tu sĩ Hóa Thần Kỳ muốn giết tu sĩ Hóa Thần Kỳ khác thì xác suất thành công cũng rất thấp.
- Đồng đạo hữu. Nếu đã tới cũng không cần gấp gáp. Thời gian một hai ngày đối với chúng ta mà nói cũng nhỏ bé không đáng kể.
Thái độ của Cửu Sát Chân Quân ngược lại thản nhiên một cách khác thường, điều này làm cho lòng nghi ngờ của thiếu niên họ Đồng lại càng sâu.
Đúng lúc này, một thanh âm mang theo vài tia tang thương vang lên trong đại điện.
- Ha ha, để hai vị chờ lâu. Lão đạo vừa có chuyện quan trọng cần xử lý, cho nên chậm trễ một chút.
Không gian bốn phía hơi dao động, xuất hiện một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh.
Lão đạo sĩ này mặt mũi hiền lành, hạc phát đồng nhan, trên mặt là vẻ tươi cười ôn hòa. Nhất cử nhất động đều có vài phần tiên phong đạo cốt, nhìn qua không giống một tu sĩ Hóa Thần Kỳ, làm cho người ta có một cảm giác thân cận.
Thiếu niên họ Đồng không khỏi cận thận đánh giá vị Thái Huyền chân nhân thực lực siêu tuyệt này. Thực lực của đối phương ở trong hàng ngũ Hóa Thần Kỳ Tam Tinh Vực cũng đều là nhất lưu.
- Lão đạo sĩ, cuối cùng ngươi cũng tới. Đã chuẩn bị xong chưa?
Vừa thấy Thái Huyền chân nhân hiện thân, Cửu Sát Chân Quân nói rất tùy ý, trong mắt hiện lên vài tia sát khí.
Thiếu niên họ Đồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng nhảy dựng, ánh mắt xẹt qua hai người, lộ vẻ cảnh giác.
- Ngươi cũng thật cận thận, đáng tiếc đã muộn rồi.
Sát khí trong mắt Cửu Sát Chân Quân càng đậm, khóe miệng lộ ra vài tia cười lạnh.
- Không tốt!
Thiếu niên họ Đồng theo bản năng muốn thi triển thuật thuấn di, tính toán rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Ông~
Chỉ thấy trong tay Thái Huyền chân nhân bắn ra một cái la bàn có hình Âm Dương Đồ, kim trên la bàn xoay tròn thật nhanh, dần hiện ra từng đợt dao động quỷ dị khiến không gian bốn phía ở vào trạng thái xao động không yên.
Thân hình của thiếu niên họ Đồng vừa nhích động liền dừng lại. Thuấn di thất bại!
- Thông linh Pháp bảo... cấm Không La Bàn?
Trên mặt thiếu niên họ Đồng lộ vẻ hoảng sợ, không tự chủ bật thốt.
Đúng vào lúc này, Cửu Sát Chân Quân từ phía sau đánh úp lại, nhanh như tia chớp. Một bàn tay trắng nõn đột nhiên biến lớn gấp đôi, biến thành một móng vuốt tối đen như mực, tản ra một cỗ ma sát khí khiến tim đập nhanh.
Một sợi dây nhỏ màu đen từ móng vuốt không thuộc về nhân loại của hắn bắn ra, quấn quanh thiếu niên họ Đồng.
Thiếu niên họ Đồng giận dữ, tử quang trên người bùng lên, lập tức hóa thành ngàn vạn bóng người, lay động trong đại điện to lớn.
- Tử Huyễn Thiên Ảnh Quyết?
Cửu Sát Chân Quân cười lạnh.
Ầm~
Đến một khoảnh khắc, một thiếu niên họ Đồng trong số đó vỗ một chưởng lên cửa chính đại điện.
Ông~
Đại điện bùng ánh xanh mãnh liệt, lay động một hồi rồi khôi phục như thường.
- Đạo hữu thúc thủ chịu trói đi!
Thái Huyền chân nhân cách đó không xa lạnh nhạt nói, kim của cấm Không La Bàn lơ lừng trước người không ngừng xoay tròn.
- Các ngươi rốt cục có ý đồ gì?
Thiếu niên họ Đồng cả giận nói.
- Trải qua vài ngày nay phối hợp, Đại La Phong Ma Trận đã được chúng ta sử dụng như ý. Có thành công phong ấn Huyền U Thiên Ma không thì phải tùy cơ ứng biến. Nếu đến lúc đó có gì bất ngờ, Ma đầu kia tám chín phần mười là trốn thoát không bị chúng ta giết chết.
Trong phòng trúc, bốn người ngồi cùng một chỗ, trên mặt đều là vẻ vui mừng. Lạc Hà cười thản nhiên, trong lời nói có một vẻ tự tin khiến ba người khác đều yên tâm lây.
Là Hóa Thần của tiên nhân, thực lực của Lạc Hà được mấy người Trương Hằng nhận thức sâu sắc. Có thể nói, ở Tu chân giới Tam Tinh Vực này không có ai có thể chính diện một đấu một chiến thắng Lạc Hà.
Nếu Lạc Hà có ý đi lên tà đạo, uy hiếp thậm chí còn lớn hơn so với Huyền U Thiên Ma.
- Nếu trận pháp đã phối hợp gần như ý, như vậy hiện tại chúng ta hẳn là mau chóng tìm được vị trí cụ thể của Ma đầu, sau đó chém giết. Thời gian càng dài, thực lực Ma đầu này lại càng mạnh. Một khi bỏ qua cơ hội, chỉ sợ Tam Tinh Vực không còn ai có thể áp chế được hắn.
Tổ Phong nghiêm nghị nói, râu bạc khẽ rung động. Hiển nhiên đối với việc tiêu diệt Ma đầu kia hắn lộ vẻ khá tích cực khiến đám người Trương Hằng cảm thấy quái dị.
Lạc Hà gật đầu nói:
- Không thể kéo dài nữa. Nếu thêm mấy ngày, Ma đầu kia rời khỏi Sở quốc sẽ rất khó tìm.
Từ Huyền cười nói với Trương Hằng:
- Trương đạo hữu, nhờ ngươi rồi...
Ba người Lạc Hà đều hướng ánh mắt lên người Trương Hằng. Chuyến này bốn người có thành công phong ấn Huyền U Thiên Ma hay không, nhân tố mấu chốt là do Trương Hằng quyết định.
Thấy vậy, Trương Hằng gật đầu nói:
- Được rồi, hiện tại ta thi triển bí thuật để xác định vị trí của Ma đầu này. Hôm qua ta từng thăm dò, hắn vẫn còn ở phạm vi Sở quốc.
Nói xong, Trương Hằng hít sâu một hơi, từ trong Linh Hạch tràn ra quang lưu màu bạc. Trong nháy mắt, Linh Hạch cấp tốc xoay tròn trong cơ thể hắn mấy vòng, đồng thời Nguyên Linh trong thần thức hải cũng dao động một hồi, trong phòng trúc bỗng dưng sinh ra một áp lực vô hình.
Chỉ một hai hô hấp, Trương Hằng điều chỉnh tinh khí thần của mình lên tới đỉnh điểm khiến cho ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ khác trong phòng bỗng dưng ánh mắt sáng ngời.
Đến một lúc, trong mắt Trương Hằng tràn ra một quầng sáng bạc ôn hòa, toàn thân hắn cũng theo đó tiến vào loại cảm giác có thể hiểu rõ vạn vật.
Một đôi mắt màu bạc giống như cặp mắt Thiên Thần khiến cho ba vị tu sĩ Hóa Thần Kỳ sinh ra một loại ảo giác không dám nhìn thẳng.
Trương Hằng ở loại tình huống này có thể nắm giữ mỗi một Chi tiết biến hóa nhỏ nhất của đối thủ, hết thảy môi trường chung quanh đều lọt vào trong mắt, mà bản thân hắn cũng có thể tiến vào trạng thái "Lòng yên tĩnh như gương sáng", mỗi thời mỗi khắc đều có thể phát huy thực lực của mình ở mức độ lớn nhất.
Sau đó, ngân huy trong mắt Trương Hằng đột nhiên ngưng tụ thành một điểm nhỏ màu bạc, giống như lốc xoáy có thể xoay chuyển thời không, có thể hút mọi thứ vào trong.
Hô hô~~
Ý thức của Trương Hằng tiến vào một thế giới cấp tốc vận chuyển, ở nơi này
thời gian như có thể gia tốc, hết thảy mọi vật di chuyển đều đạt tới vận tốc của ánh sáng.
Dãy núi trùng trùng, rừng già vô tận, sông ngòi ao hồ ở trong ý thức của Trương Hằng hóa thành hai đường đen trắng song song trôi ngược về phía sau.
- Huyền... u... Thiên... Ma!!!
Dựa theo ấn tượng trong trí nhớ, Trương Hằng gằn từng tiếng thốt lên bốn chữ, lốc xoáy màu bạc trong mắt hắn cũng run lên, sau đó cấp tốc xoay tròn.
Khi ba người Lạc Hà nhìn vào mắt Trương Hằng, lập tức sinh ra một loại ảo giác mê muội thời không thác loạn. Đây chỉ vẻn vẹn là dùng mắt nhìn vào, nếu dùng thần thức quan sát không biết sẽ sinh ra hậu quả như thế nào.
Xuyên qua non sông gấm vóc mấy vạn dặm, thế giới hai đường đen trắng trong ý thức của Trương Hằng đột nhiên ngừng lại, khóa chặt!
Một cảnh tượng hiện lên trong đầu hắn:
Ở nghĩa trang hoang vu âm trầm nơi nào đó của Sở quốc, quỷ thân màu đen cao hơn trượng đang ngồi xếp bằng trong một huyệt mộ to lớn. Thân thể hắn không phải thực thể, trong mắt bắn ra quỷ hỏa màu xanh âm lệ, quỷ vụ bao phủ quanh thân.
Phía trước quỷ thân có mấy cỗ thi thể tu sĩ nhân loại. Trái tim, tủy não đều bị móc ra. ngay cả Nguyên Anh đều bị cắn nuốt. Ở trước mắt là một đống khí quan tứ Chi máu thịt đầm đìa.
Giờ phút này trước mặt quỷ thân đang giam cầm một tu sĩ trung niên Nguyên Anh Kỳ, bị một lồng giam được tạo thành từ sợi dây nhỏ màu đen bao vây ở trong. Khuôn mặt hắn ta đầy sợ hãi, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể trốn thoát.
- Khặc khặc khặc...
Quỷ thân nhe răng, một đoàn quỷ vụ màu đen tràn ra trùm lên tu sĩ trung niên Nguyên Anh Kỳ.
- A
Quỷ vụ màu đen dính lên trên người tu sĩ trung niên liền dấy lên một vùng quỷ hỏa màu đen bao phủ toàn thân hắn. Quỷ dị chính là quỷ hỏa cũng không thiêu đốt thân thể tu sĩ trung niên mà đang hấp thu sinh cơ của hắn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Phốc-
Quỷ thân vươn quỷ trảo đâm thủng tim tu sĩ trung niên, máu tươi bắn tung tóe, có thể nhìn thấy trái tim máu chảy đầm đìa còn đang co bóp của tu sĩ trung niên.
Sau đó, một cái quỷ trảo khác đâm vào đầu tu sĩ trung niên.
Hô'
Hình ảnh trước mắt vỡ nát, hóa thành hai đường đen trắng.
Trương Hằng khẽ thở ra một hơi, mở mắt, ánh bạc trong mắt nhạt dần.
- Thế nào? Trương đạo hữu có tìm được nơi ở của Ma đầu kia không?
Tổ Phong nói với vẻ vội vàng, trong mắt cũng lộ ra chờ mong.
- Trong một bãi tha ma cách đây chừng hai ba vạn dặm.
Sát khí thoáng hiện trong mắt Trương Hằng, thân hình nhoáng một cái rời khỏi phòng trúc, nói với đám người Lạc Hà:
- Các vị đi theo ta, hôm nay thề phải phong ấn Ma đầu này.
Trương Hằng hóa thành một luồng sáng bạc bay về hướng đông nam.
Từ Huyền cùng Lạc Hà đuổi theo không chút do dự.
Tổ Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi chút do dự. Thật sự không nghĩ tới dễ dàng xác định vị trí của Ma đầu kia như vậy.
Bá~
Một cái tiểu na di, Tổ Phong đuổi kịp ba người.
Chỉ nháy mắt, ba người Lạc Hà theo Trương Hằng rời khỏi dãy núi nơi Tiên Nho Trai.
Một dãy núi liên miên linh khí dư thừa ở nam bộ Sở Quốc, trên một ngọn núi cao chọc trời, bốn phía mây mù lượn lờ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng tu sĩ bậc cao ngự kiếm phi hành lướt qua.
Ở chính giữa rất nhiều đỉnh cao có một ngọn núi hiếm thấy cao tới vạn trượng bao trùm phạm vi mây trăm dặm. Từ chân núi đến đỉnh núi có vô số động phủ bí mật hoặc lộ liễu, xen vào đó là vô số các loại lầu các đình dài.
Ngọn núi này tên Đại Nhĩ Phong, chính là một trong vài ngọn núi hiếm thấy của Tam Tinh Vực, linh khí cũng dư thừa nhất, là ngọn cao nhất của đại phái tu chân thứ nhất Sở Quốc - Thái Huyền Tông.
Nghe nói 80% tu sĩ bậc cao của Thái Huyền Tông đều cư trú ở đây, ngay cả cao nhân tuyệt thế Thái Huyền chân nhân lánh đời cũng ở tại Đại Nhĩ Phong. Hạng Nguyên Anh bình thường cho dù trải qua đây cũng phải thật cận thận, chỉ sợ chọc giận cao nhân nào đó của Thái Huyền Tông.
Thái Huyền Chân Nhất Điện trên Đại Nhĩ Phong.
Cửu Sát Chân Quân cùng thiếu niên họ Đồng ngồi chờ nơi này đến nửa ngày cũng chưa từng thấy bóng Thái Huyền chân nhân trong đồn đại.
- Cửu Sát đạo hữu không cảm thấy có chút kỳ quái sao?
Thiếu niên họ Đồng hơi lộ vẻ nghi hoặc, trên mặt có chút không yên, trong lòng cứ cảm thấy được có chút không thích hợp.
Cửu Sát Chân Quân bất động thanh sắc nói:
- Có gì kỳ quái?
- Theo lý thuyết, với thân phận hai tu sĩ Hóa Thần Kỳ chúng ta cầu kiến, cho dù Thái Huyền chân nhân thần thông tới cỡ nào cũng không đển mức bắt chúng ta ở đây chờ lâu như vậy. Hơn nữa tu sĩ Nguyên anh kỳphụ trách thông báo dường như cũng báo tin hai chúng ta tới cho Thái Huyền chân nhân.
Thiếu niên họ Đồng có chút khó hiểu.
Ở Tu chân giới Tam Tinh Vực, tu sĩ Hóa Thần Kỳ tu vi không giống nhau, cho dù thực lực có chênh lệch rất lớn, nhưng là nhân vật xây dựng nên quy tắc đỉnh của Tam Tinh Vực, đối xử lẫn nhau vẫn rất khách sáo, bình thường sẽ không đắc tội ai. Hơn nữa dưới tình huống thực lực chênh lệch không nhiều, một hai vị tu sĩ Hóa Thần Kỳ muốn giết tu sĩ Hóa Thần Kỳ khác thì xác suất thành công cũng rất thấp.
- Đồng đạo hữu. Nếu đã tới cũng không cần gấp gáp. Thời gian một hai ngày đối với chúng ta mà nói cũng nhỏ bé không đáng kể.
Thái độ của Cửu Sát Chân Quân ngược lại thản nhiên một cách khác thường, điều này làm cho lòng nghi ngờ của thiếu niên họ Đồng lại càng sâu.
Đúng lúc này, một thanh âm mang theo vài tia tang thương vang lên trong đại điện.
- Ha ha, để hai vị chờ lâu. Lão đạo vừa có chuyện quan trọng cần xử lý, cho nên chậm trễ một chút.
Không gian bốn phía hơi dao động, xuất hiện một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh.
Lão đạo sĩ này mặt mũi hiền lành, hạc phát đồng nhan, trên mặt là vẻ tươi cười ôn hòa. Nhất cử nhất động đều có vài phần tiên phong đạo cốt, nhìn qua không giống một tu sĩ Hóa Thần Kỳ, làm cho người ta có một cảm giác thân cận.
Thiếu niên họ Đồng không khỏi cận thận đánh giá vị Thái Huyền chân nhân thực lực siêu tuyệt này. Thực lực của đối phương ở trong hàng ngũ Hóa Thần Kỳ Tam Tinh Vực cũng đều là nhất lưu.
- Lão đạo sĩ, cuối cùng ngươi cũng tới. Đã chuẩn bị xong chưa?
Vừa thấy Thái Huyền chân nhân hiện thân, Cửu Sát Chân Quân nói rất tùy ý, trong mắt hiện lên vài tia sát khí.
Thiếu niên họ Đồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong lòng nhảy dựng, ánh mắt xẹt qua hai người, lộ vẻ cảnh giác.
- Ngươi cũng thật cận thận, đáng tiếc đã muộn rồi.
Sát khí trong mắt Cửu Sát Chân Quân càng đậm, khóe miệng lộ ra vài tia cười lạnh.
- Không tốt!
Thiếu niên họ Đồng theo bản năng muốn thi triển thuật thuấn di, tính toán rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Ông~
Chỉ thấy trong tay Thái Huyền chân nhân bắn ra một cái la bàn có hình Âm Dương Đồ, kim trên la bàn xoay tròn thật nhanh, dần hiện ra từng đợt dao động quỷ dị khiến không gian bốn phía ở vào trạng thái xao động không yên.
Thân hình của thiếu niên họ Đồng vừa nhích động liền dừng lại. Thuấn di thất bại!
- Thông linh Pháp bảo... cấm Không La Bàn?
Trên mặt thiếu niên họ Đồng lộ vẻ hoảng sợ, không tự chủ bật thốt.
Đúng vào lúc này, Cửu Sát Chân Quân từ phía sau đánh úp lại, nhanh như tia chớp. Một bàn tay trắng nõn đột nhiên biến lớn gấp đôi, biến thành một móng vuốt tối đen như mực, tản ra một cỗ ma sát khí khiến tim đập nhanh.
Một sợi dây nhỏ màu đen từ móng vuốt không thuộc về nhân loại của hắn bắn ra, quấn quanh thiếu niên họ Đồng.
Thiếu niên họ Đồng giận dữ, tử quang trên người bùng lên, lập tức hóa thành ngàn vạn bóng người, lay động trong đại điện to lớn.
- Tử Huyễn Thiên Ảnh Quyết?
Cửu Sát Chân Quân cười lạnh.
Ầm~
Đến một khoảnh khắc, một thiếu niên họ Đồng trong số đó vỗ một chưởng lên cửa chính đại điện.
Ông~
Đại điện bùng ánh xanh mãnh liệt, lay động một hồi rồi khôi phục như thường.
- Đạo hữu thúc thủ chịu trói đi!
Thái Huyền chân nhân cách đó không xa lạnh nhạt nói, kim của cấm Không La Bàn lơ lừng trước người không ngừng xoay tròn.
- Các ngươi rốt cục có ý đồ gì?
Thiếu niên họ Đồng cả giận nói.
/777
|