May mà ở thời khắc mấu chốt nàng tế ra một kiện Linh bảo phòng ngự. Vũ dực màu sắc rực rỡ trên người kéo dài ra tạo thành một tầng phòng ngự. triệt tiêu đại bộ phận công kích trọng áp nhằm vào thân thể nàng.
Lần này, Trương Hằng chỉ mới dùng ý niệm phát ra Chấn Áp Quyết tập kích, cùng không có sử dụng Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp, cho nên, uy lực không tính là biến thái lắm. nhưng pháp lực tiêu hao cũng ít hơn nhiều.
- Ngày sau gặp lại...
Trương Hằng hướng về nàng giơ tay chào, cả người hóa thành một đạo quang đoàn màu bạc, bay hướng lên trên không trung hải vực. nơi hắn bay qua còn có thể thấy được từng đạo lôi hình cung thanh thế kinh người.
- Ngươi đừng chạy...
Thiên Cầm cả kinh kêu lên, rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường. uy lực tinh thần trong hư không hóa thành một đạo lợi kiếm, hung hăng chém tới hướng Trương Hằng.
Trương Hằng không nhanh không chậm, trên người chẳng những dâng lên uy lực tinh thần cường đại, còn đột nhiên phất tay một cái, trong lòng bàn tay kéo dài ra một lốc xoáy hai màu đen trắng quấn lấy nhau, hình thành một cái Thái Cực Âm Dương Đồ.
Đây đúng là áo nghĩa cơ bản của thức thứ hai bảo tháp: Âm Dương Quyết.
Lợi kiếm do uy lực tinh thần của Thiên cầm hóa thành kia, mới vừa chạm tới Trương Hằng liền bị Thái Cực Âm Dương Đồ hút đi, biến mất vô ảnh vô tung.
- Điều này sao có thể...
Thiên Cầm khiếp sợ bởi thần thông của Trương Hằng.
Trương Hằng ngừa mặt lên trời cười một tràng dài, bay hướng lên trên không trung hải vực. Bản tôn của hắn ở dưới đáy biển sâu Ma Xà Phủ, học được bí thuật phi hành trong biển, giờ phút này phi hành như cá gặp nước, vô cùng thông thuận.
Thiên Cầm thực lực chưa khôi phục đến trạng thái cường thịnh, muốn đuổi theo hắn, hy vọng thực mong manh.
- Hừ! Muốn chạy trốn, trước qua một cửa của Tử Hoàng ta!
Trương Hằng mới vừa bay ra mấy trăm dặm. liền cảm nhận phía trên sinh ra một uy lực tinh thần kinh thế hãi tục, nước biển trên đỉnh đầu. bỗng dưng trở nên nặng thêm gấp trăm ngàn lần.
Tử Hoàng ra tay rồi!
Nhân vật cấp Phủ chủ dưới trạng thái toàn thịnh, thực lực thực khủng bố, mang đến cho Trương Hằng một mối nguy cơ không nhỏ, không phải Thiên cầm có khả năng bằng được.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tràng tiếng cười dài:
- Ha ha ha! Tử Hoàng! Ngươi đừng nóng vội như vậy chứ?
Uy lực tinh thần của linh hồn lực Hoàng Phủ Lân biến thành, trống rỗng sinh ra.
"Ầm!"
Trong hư không, hai cổ uy lực tinh thần va chạm cùng một chỗ, phát ra một tiếng nổ động trời, chấn nhiếp linh hồn.
Trong phạm vi ngàn dặm. yêu tu dưới Hợp thể kỳ chịu đựng cổ dư ba này, nhẹ thì bị thương hộc máu. tâm thần bị hao tổn, nặng thì Nguyên anh trực tiếp bùng nổ tan xác mà chết.
Nước biển cuồn cuộn quay cuồng một trận mãnh liệt, lấy Hoàng Phủ Lân và Tử Hoàng làm trung tâm. hình thành hai luồng lốc xoáy thật lớn, thanh thế thật kinh người.
- Hoàng Phủ Lân! Ngươi vì sao ngăn cản ta, đây là ân oán riêng của Tử Hoàng Phủ ta!
Tử Hoàng trợn mắt nhìn.
- Cái gì gọi là ân oán riêng tư? Ngươi đả thương tu sĩ nhân loại chúng ta, hai người chúng ta sao có thể ngồi yên không lý đến?
Một thanh âm nam nhân sang sảng, từ phía sau hắn truyền đến, trong giọng nói mang theo vài tia trào phúng.
Người tới, đúng là Quân Thiên Tề.
Lần này hai người tới Tử Hoàng Phủ, vốn chính là Hoàng Phủ làm chủ đạo, nói cách khác, Quân Thiên Tề cũng không dám trực tiếp đánh giết tới Tử Hoàng Phủ vấn tội.
- Hai người các ngươi nhưng lại muốn ngăn cản ta...
Tử Hoàng sắc mặt hiện ra vẻ dữ tợn, thanh âm băng giá, lạnh thấu xương tủy, toàn thân tử diễm tăng vọt lên mấy trượng, làm cho cả khu vực nước biển biến thành hư vô.
Hai người Hoàng Phủ Lân không khỏi sửng sốt.
Tử Hoàng bùng phát lửa giận, không ngờ muốn hiện ra bản thể!
Vì một tu sĩ nhân loại hắn lại muốn là địch, liều mạng một sống một chết cùng hai nhân vật cấp Phủ chủ hay sao?
Lập tức, Hoàng Phủ Lân cùng Quân Thiên Tề đều nhận thấy được chỗ tinh tế trong chuyện này.
"Ông..."
Quanh thân Tử Hoàng tuôn ra tử diễm, cột sáng màu tím chói mắt phóng lên cao, phá vỡ mấy ngàn trượng nước biển, bắn thẳng đến tận trời.
Hình thể của hắn trong thanh thế lớn lao đó đã phát sinh biến hóa.
- Tên khốn này muốn liều mạng thực sự rồi...
Quân Thiên Tề kinh hãi kêu lên.
Ngay lúc đó, Tử Hoàng hóa thành Thần thú Tử Diễm Câu, khí thế trên người tản phát ra, đột nhiên gia tăng gấp đôi, khiến Hoàng Phủ Lân cùng Quân Thiên Tề đều biến sắc.
- Chúng ta thật sự liều mạng với hắn sao? Tên khốn này không ngờ hiện ra hình thái Thần thú, thực lực tăng vọt gấp đôi, nếu hắn không tiếc cái giá phải trả sử dụng Tử Sát Thần Hồn Đại Pháp, thì ngay cả tu sĩ Độ kiếp kỳ cũng không thể cứng rắn chống lại uy thế của hắn.
Quân Thiên Tề lộ vẻ mặt do dự, dùng thần thức truyền âm nói với Hoàng Phủ Lân.
Thực hiển nhiên, hắn không muốn liều mạng cùng Thần thú cấp Phủ chủ Tử Hoàng này, dù sao hắn đã đạt được mục đích của chuyến đi này rồi.
Hoàng Phủ Lân lại dứt khoát nói:
- Nhất định phải ngăn hắn lại! Cho dù liều mạng bị thương cũng xứng đáng.
- Chỉ giáo cho? Chẳng lẽ có liên quan cùng tu sĩ nhân loại bỏ chạy kia?
Quân Thiên Tề có chút khó hiểu nói, hắn không thể hiểu được, người luôn luôn ổn định thận trọng như Hoàng Phủ Lân, vì sao lại làm ra lựa chọn như thế.
- Thân phận của Trương Hằng không tầm thường, có quan hệ cùng Âm Dương tán tiên của Tam Tiên Đảo, thậm chí Tán tiên đại nhân còn thiếu hắn một món nhân tình.
Hoàng Phủ Lân giải thích nói.
- Không ngờ còn có chuyện này, có thể để cho Âm Dương tán tiên thiếu hắn một món nhân tình...
Trong lòng Quân Thiên Tề hâm mộ không thôi.
- Cái này cũng chưa tính là gì, càng đáng sợ chính là sau lưng Trương Hằng này, dường như còn có một vị tiền bối cấp Tán tiên, bằng không cũng sẽ không được Âm Dương tán tiên ưu ái như thế.
Hoàng Phủ Lân còn nói ra một tin tức khiến cho Quân Thiên Tề càng khiếp sợ.
- Có tiền bối cấp Tán tiên làm chỗ dựa vững chắc? Khó trách hắn nắm giữ thần Thông đáng sợ như thế?
Quân Thiên Tề chấn động trong lòng, chợt dứt khoát nói:
- Hai người chúng ta liên thủ ngăn tên Tử Hoàng này lại.
Hắn đột nhiên vung tay lên, một mảnh vải hình vuông bay ra, Thông linh Pháp bảo Phương Thiên Mạc, lập tức phủ trùm một mảng không gian nhỏ trong đó.
Hai người đều lộ vẻ mặt kiên quyết, phân biệt đứng ở trước và sau Tử Hoàng, khí thế trên người nhanh chóng kéo lên, bộ dáng nhất quyết phải tử chiến một trận.
Tình cảnh như thế lại khiến trong lòng Tử Hoàng sinh ra lưỡng lự nghi hoặc: "Không có ích lợi đủ phân lượng, bình thường tu sĩ nhân loại đều không muốn liều chết, hai người này rốt cuộc là làm sao vậy..."
Rất nhanh, ba đại Phủ chủ ở dưới đáy biển sâu này, triển khai một trận chiến kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Thanh thế của họ làm cho vô số yêu tu trong phạm vi mười vạn dặm, trong lòng không yên, thấp thòm lo âu.
Đúng lúc này, một quang đoàn màu sắc rực rỡ tiến vào La Sát Mật Ngục, hóa thân là một nữ nhân phong thái ung dung, đúng là Thiên cầm nữ tu sĩ nhân loại duy nhất trong Tử Hoàng Điện giờ phút này.
Trong lòng nàng còn vài tia hận ý, nhưng không có cách nào bắt lại Trương Hằng.
Khi Thiên cầm xuất hiện lại trong không gian La Sát Mật Ngục tối đen, mấy tên yêu tu từng dùng lời nói làm nhục nàng, lập tức trên mặt lộ vẻ sợ hãi, trong lòng cực kỳ hối hận.
- Thiên Cầm đạo hữu! Lão phu cầu xin ngươi cứu ta rời khỏi La Sát Mật Ngục này...
Lão già khô gầy tu vi thâm hậu nhất trong Mật Ngục thấy Thiên cầm đi vào, sắc mặt vui mừng cầu xin.
Lão già này bản thân là yêu thú Hợp thể đỉnh phong, mà còn là Thần thú, cũng không lo lắng giờ phút này Thiên cầm có thể đả thương tới mình.
Thiên Cầm cũng không có quan tâm nhiều, thản nhiên nói:
- Tuy rằng giữa ngươi và ta không hề có liên quan ích lợi, càng không có gì thù hận, nhưng sinh tử tồn vong của một con yêu thú ngươi liên quan gì tới ta, ta không giết ngươi đã là may lắm rồi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Chỉ cần Thiên cầm đạo hữu có thể cứu ta ra ngoài, sau khi chuyện thành, lão phu tất có hậu tạ!
Lão già khô gầy lại khẩn cầu nói, thậm chí dùng ích lợi cùng dụ hoặc, trong mắt lộ ra điểm điểm sáng xanh cực kỳ quỷ dị.
Thiên Cầm hừ nhẹ một tiếng, không thèm quan tâm tới lão, là một nữ tu nhân loại cấp Phủ chủ, địa vị của nàng từng cao cả biết bao? Như thể nào dễ dàng bị hấp dẫn của một gã yêu tu thực lực thấp hơn mình?
Đôi mắt sáng lướt qua lũ yêu tu trong La Sát Mật Ngục, khóe miệng Thiên cầm mang theo vài tia cười lạnh.
Ánh mắt của nàng lướt tới trên mặt vài tên yêu tu trong đó, hơi dừng lại chừng một cái chớp mắt, mơ hồ hiện lên sát khí.
- Tiên tử tha mạng! Chúng ta có mắt không tròng không nhìn thấy núi Thái Sơn, vừa rồi đắc tội, còn thỉnh tiên tử thứ lỗi...
Mấy tên yêu tu kia lập tức cầu xin tha thứ, mặt đầy vẻ sợ hãi, cảm giác hơi thở thần chết đang từng bước một tới gần.
Thiên Cầm mặt như sương lạnh, vươn ra một bàn tay ngọc như tuyết trắng, cách không phẩy mấy cái vào mấy tên yêu tu kia.
"Bốp bốp!"
Những cái tát trên mặt mấy tên yêu tu này, thanh âm cực kỳ vang dội.
"Phốc!"
Mấy tên yêu tu này sắc mặt sưng Vũ, phun ra một búng máu.
Thiên Cầm nhẹ nhàng cách không phẩy tay, nhìn như không dùng bao nhiêu lực đạo, kì thực lại ẩn chứa uy lực tinh thần cường đại.
Cho nên, toàn bộ mấy tên yêu tu này đều bị nội thương không nhẹ.
- Tiên tử tha mạng...
Mấy tên yêu tu sợ hãi tới cực điểm, không ngừng cầu xin tha thứ.
- Hừ! Giết chết đám yêu súc các ngươi chỉ làm bẩn tay ta...
Trên mặt Thiên cầm lộ ra vẻ chán ghét, đột nhiên vung tay lên, một luồng hỏa diễm màu xanh sậm, bao phủ toàn bộ La Sát Mật Ngục.
Lập tức, trong Mật Ngục tối đen phát ra từng hồi tiếng gào thét thê lương thảm thiết.
Cũng không quản những yêu thú này có thể còn sót hay không, Thiên cầm lập tức thuấn di rời nơi đây.
Nhưng Thiên cầm không biết rằng, ngay thời điểm nàng làm việc này, trong La Sát Mật Ngục mơ hồ có một đôi "ngân mâu", nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nàng.
Lần này, Trương Hằng chỉ mới dùng ý niệm phát ra Chấn Áp Quyết tập kích, cùng không có sử dụng Cửu Vực Luyện Thiên Bảo Tháp, cho nên, uy lực không tính là biến thái lắm. nhưng pháp lực tiêu hao cũng ít hơn nhiều.
- Ngày sau gặp lại...
Trương Hằng hướng về nàng giơ tay chào, cả người hóa thành một đạo quang đoàn màu bạc, bay hướng lên trên không trung hải vực. nơi hắn bay qua còn có thể thấy được từng đạo lôi hình cung thanh thế kinh người.
- Ngươi đừng chạy...
Thiên Cầm cả kinh kêu lên, rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường. uy lực tinh thần trong hư không hóa thành một đạo lợi kiếm, hung hăng chém tới hướng Trương Hằng.
Trương Hằng không nhanh không chậm, trên người chẳng những dâng lên uy lực tinh thần cường đại, còn đột nhiên phất tay một cái, trong lòng bàn tay kéo dài ra một lốc xoáy hai màu đen trắng quấn lấy nhau, hình thành một cái Thái Cực Âm Dương Đồ.
Đây đúng là áo nghĩa cơ bản của thức thứ hai bảo tháp: Âm Dương Quyết.
Lợi kiếm do uy lực tinh thần của Thiên cầm hóa thành kia, mới vừa chạm tới Trương Hằng liền bị Thái Cực Âm Dương Đồ hút đi, biến mất vô ảnh vô tung.
- Điều này sao có thể...
Thiên Cầm khiếp sợ bởi thần thông của Trương Hằng.
Trương Hằng ngừa mặt lên trời cười một tràng dài, bay hướng lên trên không trung hải vực. Bản tôn của hắn ở dưới đáy biển sâu Ma Xà Phủ, học được bí thuật phi hành trong biển, giờ phút này phi hành như cá gặp nước, vô cùng thông thuận.
Thiên Cầm thực lực chưa khôi phục đến trạng thái cường thịnh, muốn đuổi theo hắn, hy vọng thực mong manh.
- Hừ! Muốn chạy trốn, trước qua một cửa của Tử Hoàng ta!
Trương Hằng mới vừa bay ra mấy trăm dặm. liền cảm nhận phía trên sinh ra một uy lực tinh thần kinh thế hãi tục, nước biển trên đỉnh đầu. bỗng dưng trở nên nặng thêm gấp trăm ngàn lần.
Tử Hoàng ra tay rồi!
Nhân vật cấp Phủ chủ dưới trạng thái toàn thịnh, thực lực thực khủng bố, mang đến cho Trương Hằng một mối nguy cơ không nhỏ, không phải Thiên cầm có khả năng bằng được.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tràng tiếng cười dài:
- Ha ha ha! Tử Hoàng! Ngươi đừng nóng vội như vậy chứ?
Uy lực tinh thần của linh hồn lực Hoàng Phủ Lân biến thành, trống rỗng sinh ra.
"Ầm!"
Trong hư không, hai cổ uy lực tinh thần va chạm cùng một chỗ, phát ra một tiếng nổ động trời, chấn nhiếp linh hồn.
Trong phạm vi ngàn dặm. yêu tu dưới Hợp thể kỳ chịu đựng cổ dư ba này, nhẹ thì bị thương hộc máu. tâm thần bị hao tổn, nặng thì Nguyên anh trực tiếp bùng nổ tan xác mà chết.
Nước biển cuồn cuộn quay cuồng một trận mãnh liệt, lấy Hoàng Phủ Lân và Tử Hoàng làm trung tâm. hình thành hai luồng lốc xoáy thật lớn, thanh thế thật kinh người.
- Hoàng Phủ Lân! Ngươi vì sao ngăn cản ta, đây là ân oán riêng của Tử Hoàng Phủ ta!
Tử Hoàng trợn mắt nhìn.
- Cái gì gọi là ân oán riêng tư? Ngươi đả thương tu sĩ nhân loại chúng ta, hai người chúng ta sao có thể ngồi yên không lý đến?
Một thanh âm nam nhân sang sảng, từ phía sau hắn truyền đến, trong giọng nói mang theo vài tia trào phúng.
Người tới, đúng là Quân Thiên Tề.
Lần này hai người tới Tử Hoàng Phủ, vốn chính là Hoàng Phủ làm chủ đạo, nói cách khác, Quân Thiên Tề cũng không dám trực tiếp đánh giết tới Tử Hoàng Phủ vấn tội.
- Hai người các ngươi nhưng lại muốn ngăn cản ta...
Tử Hoàng sắc mặt hiện ra vẻ dữ tợn, thanh âm băng giá, lạnh thấu xương tủy, toàn thân tử diễm tăng vọt lên mấy trượng, làm cho cả khu vực nước biển biến thành hư vô.
Hai người Hoàng Phủ Lân không khỏi sửng sốt.
Tử Hoàng bùng phát lửa giận, không ngờ muốn hiện ra bản thể!
Vì một tu sĩ nhân loại hắn lại muốn là địch, liều mạng một sống một chết cùng hai nhân vật cấp Phủ chủ hay sao?
Lập tức, Hoàng Phủ Lân cùng Quân Thiên Tề đều nhận thấy được chỗ tinh tế trong chuyện này.
"Ông..."
Quanh thân Tử Hoàng tuôn ra tử diễm, cột sáng màu tím chói mắt phóng lên cao, phá vỡ mấy ngàn trượng nước biển, bắn thẳng đến tận trời.
Hình thể của hắn trong thanh thế lớn lao đó đã phát sinh biến hóa.
- Tên khốn này muốn liều mạng thực sự rồi...
Quân Thiên Tề kinh hãi kêu lên.
Ngay lúc đó, Tử Hoàng hóa thành Thần thú Tử Diễm Câu, khí thế trên người tản phát ra, đột nhiên gia tăng gấp đôi, khiến Hoàng Phủ Lân cùng Quân Thiên Tề đều biến sắc.
- Chúng ta thật sự liều mạng với hắn sao? Tên khốn này không ngờ hiện ra hình thái Thần thú, thực lực tăng vọt gấp đôi, nếu hắn không tiếc cái giá phải trả sử dụng Tử Sát Thần Hồn Đại Pháp, thì ngay cả tu sĩ Độ kiếp kỳ cũng không thể cứng rắn chống lại uy thế của hắn.
Quân Thiên Tề lộ vẻ mặt do dự, dùng thần thức truyền âm nói với Hoàng Phủ Lân.
Thực hiển nhiên, hắn không muốn liều mạng cùng Thần thú cấp Phủ chủ Tử Hoàng này, dù sao hắn đã đạt được mục đích của chuyến đi này rồi.
Hoàng Phủ Lân lại dứt khoát nói:
- Nhất định phải ngăn hắn lại! Cho dù liều mạng bị thương cũng xứng đáng.
- Chỉ giáo cho? Chẳng lẽ có liên quan cùng tu sĩ nhân loại bỏ chạy kia?
Quân Thiên Tề có chút khó hiểu nói, hắn không thể hiểu được, người luôn luôn ổn định thận trọng như Hoàng Phủ Lân, vì sao lại làm ra lựa chọn như thế.
- Thân phận của Trương Hằng không tầm thường, có quan hệ cùng Âm Dương tán tiên của Tam Tiên Đảo, thậm chí Tán tiên đại nhân còn thiếu hắn một món nhân tình.
Hoàng Phủ Lân giải thích nói.
- Không ngờ còn có chuyện này, có thể để cho Âm Dương tán tiên thiếu hắn một món nhân tình...
Trong lòng Quân Thiên Tề hâm mộ không thôi.
- Cái này cũng chưa tính là gì, càng đáng sợ chính là sau lưng Trương Hằng này, dường như còn có một vị tiền bối cấp Tán tiên, bằng không cũng sẽ không được Âm Dương tán tiên ưu ái như thế.
Hoàng Phủ Lân còn nói ra một tin tức khiến cho Quân Thiên Tề càng khiếp sợ.
- Có tiền bối cấp Tán tiên làm chỗ dựa vững chắc? Khó trách hắn nắm giữ thần Thông đáng sợ như thế?
Quân Thiên Tề chấn động trong lòng, chợt dứt khoát nói:
- Hai người chúng ta liên thủ ngăn tên Tử Hoàng này lại.
Hắn đột nhiên vung tay lên, một mảnh vải hình vuông bay ra, Thông linh Pháp bảo Phương Thiên Mạc, lập tức phủ trùm một mảng không gian nhỏ trong đó.
Hai người đều lộ vẻ mặt kiên quyết, phân biệt đứng ở trước và sau Tử Hoàng, khí thế trên người nhanh chóng kéo lên, bộ dáng nhất quyết phải tử chiến một trận.
Tình cảnh như thế lại khiến trong lòng Tử Hoàng sinh ra lưỡng lự nghi hoặc: "Không có ích lợi đủ phân lượng, bình thường tu sĩ nhân loại đều không muốn liều chết, hai người này rốt cuộc là làm sao vậy..."
Rất nhanh, ba đại Phủ chủ ở dưới đáy biển sâu này, triển khai một trận chiến kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
Thanh thế của họ làm cho vô số yêu tu trong phạm vi mười vạn dặm, trong lòng không yên, thấp thòm lo âu.
Đúng lúc này, một quang đoàn màu sắc rực rỡ tiến vào La Sát Mật Ngục, hóa thân là một nữ nhân phong thái ung dung, đúng là Thiên cầm nữ tu sĩ nhân loại duy nhất trong Tử Hoàng Điện giờ phút này.
Trong lòng nàng còn vài tia hận ý, nhưng không có cách nào bắt lại Trương Hằng.
Khi Thiên cầm xuất hiện lại trong không gian La Sát Mật Ngục tối đen, mấy tên yêu tu từng dùng lời nói làm nhục nàng, lập tức trên mặt lộ vẻ sợ hãi, trong lòng cực kỳ hối hận.
- Thiên Cầm đạo hữu! Lão phu cầu xin ngươi cứu ta rời khỏi La Sát Mật Ngục này...
Lão già khô gầy tu vi thâm hậu nhất trong Mật Ngục thấy Thiên cầm đi vào, sắc mặt vui mừng cầu xin.
Lão già này bản thân là yêu thú Hợp thể đỉnh phong, mà còn là Thần thú, cũng không lo lắng giờ phút này Thiên cầm có thể đả thương tới mình.
Thiên Cầm cũng không có quan tâm nhiều, thản nhiên nói:
- Tuy rằng giữa ngươi và ta không hề có liên quan ích lợi, càng không có gì thù hận, nhưng sinh tử tồn vong của một con yêu thú ngươi liên quan gì tới ta, ta không giết ngươi đã là may lắm rồi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
- Chỉ cần Thiên cầm đạo hữu có thể cứu ta ra ngoài, sau khi chuyện thành, lão phu tất có hậu tạ!
Lão già khô gầy lại khẩn cầu nói, thậm chí dùng ích lợi cùng dụ hoặc, trong mắt lộ ra điểm điểm sáng xanh cực kỳ quỷ dị.
Thiên Cầm hừ nhẹ một tiếng, không thèm quan tâm tới lão, là một nữ tu nhân loại cấp Phủ chủ, địa vị của nàng từng cao cả biết bao? Như thể nào dễ dàng bị hấp dẫn của một gã yêu tu thực lực thấp hơn mình?
Đôi mắt sáng lướt qua lũ yêu tu trong La Sát Mật Ngục, khóe miệng Thiên cầm mang theo vài tia cười lạnh.
Ánh mắt của nàng lướt tới trên mặt vài tên yêu tu trong đó, hơi dừng lại chừng một cái chớp mắt, mơ hồ hiện lên sát khí.
- Tiên tử tha mạng! Chúng ta có mắt không tròng không nhìn thấy núi Thái Sơn, vừa rồi đắc tội, còn thỉnh tiên tử thứ lỗi...
Mấy tên yêu tu kia lập tức cầu xin tha thứ, mặt đầy vẻ sợ hãi, cảm giác hơi thở thần chết đang từng bước một tới gần.
Thiên Cầm mặt như sương lạnh, vươn ra một bàn tay ngọc như tuyết trắng, cách không phẩy mấy cái vào mấy tên yêu tu kia.
"Bốp bốp!"
Những cái tát trên mặt mấy tên yêu tu này, thanh âm cực kỳ vang dội.
"Phốc!"
Mấy tên yêu tu này sắc mặt sưng Vũ, phun ra một búng máu.
Thiên Cầm nhẹ nhàng cách không phẩy tay, nhìn như không dùng bao nhiêu lực đạo, kì thực lại ẩn chứa uy lực tinh thần cường đại.
Cho nên, toàn bộ mấy tên yêu tu này đều bị nội thương không nhẹ.
- Tiên tử tha mạng...
Mấy tên yêu tu sợ hãi tới cực điểm, không ngừng cầu xin tha thứ.
- Hừ! Giết chết đám yêu súc các ngươi chỉ làm bẩn tay ta...
Trên mặt Thiên cầm lộ ra vẻ chán ghét, đột nhiên vung tay lên, một luồng hỏa diễm màu xanh sậm, bao phủ toàn bộ La Sát Mật Ngục.
Lập tức, trong Mật Ngục tối đen phát ra từng hồi tiếng gào thét thê lương thảm thiết.
Cũng không quản những yêu thú này có thể còn sót hay không, Thiên cầm lập tức thuấn di rời nơi đây.
Nhưng Thiên cầm không biết rằng, ngay thời điểm nàng làm việc này, trong La Sát Mật Ngục mơ hồ có một đôi "ngân mâu", nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nàng.
/777
|