Trương Hằng tùy ý để Hồ lão tiên đưa tay đặt lên lòng bàn tay mình, âm thầm cười lạnh:
- Nếu thật sự có thể bói toán ra vận mệnh của ta, cảnh giới của ngươi khẳng định sẽ không thua kém gì cường giả nghịch thiên.
Trương Hằng có được công pháp nghịch thiên, lại là linh hồn xuyên việt mà tới, quỳ tích vận mệnh mơ hồ mà khó nắm bắt, người thường không thể thăm dò được.
Hồ lão tiên trầm mặc hồi lâu, biểu tình trên mặt liên tục thay đổi mấy lần, cuối cùng bàn tay đặt lên tay Trương Hằng đột nhiên không kìm nổi phải run rẩy.
Thời gian trôi qua từng chút một, Hồ lão tiên vẫn không nói gì, chẳng những tay kia bắt đầu run rẩy mà toàn bộ thân mình cũng bắt đầu run run.
Mái đầu bạc và khuôn mặt hồng hào cửa hắn cũng đột nhiên bắt đầu tái nhợt.
Những tiên nhân xung quanh nhìn thấy tình cảnh này không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Thần thông bói toán của Hồ lão tiên vô cùng nổi tiếng trong Vô Song Thành này, chưa bao giờ thấy hắn như vậy.
- Đạo hữu sao vậy?! Ngươi vẫn không tính ra hung cát của Trương mỗ sao?!
Trên mặt Trương Hằng lộ ra ý cười chắc thắng, cũng mang theo vài tia trào phúng.
Những người xung quanh cùng bắt đầu nghị luận.
- Ha ha ha... Chẳng lẽ pháp lực của Hồ lão tiên đã giảm xuống, ngay cả hung cát của một Chân Tiên hạ vị mà cũng khó phán đoán ra được sao?!
- Hồ lão tiên, ngươi nếu không nói được thì cũng đừng miễn cưỡng! Ta xem thân mình người cứ run rẩy, có phải là gặp chuyện không may phải không...
- Hồ lão tiên, số lượng chín người đã là cực hạn rồi. Hôm nay ngươi đã bói toán cho chín người, người thứ mười này không được như ý cũng không thể trách ngươi được!
Đại bộ phận những người xung quanh cơ bản đều đánh giá Hồ lão tiên khá cao.
Thân mình Hồ lão tiên lúc này run rẩy, sắc mặt tại tái nhợt, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra hắn không được bình thường.
Một khắc này, Hồ lão tiên đột nhiên thu tay lại, mở ra đôi mắt đục ngầu vô hồn, đưa ngón tay chỉ về phía Trương Hằng, run rẩy nói:
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Hắn liên tục nói ra ba chừ, thần sắc sợ hãi tới cực điểm.
Trương Hằng chăm chú nhìn ánh mắt Hồ lão tiên, phát hiện ra hắn đúng là một người mù.
Là người mù thật chứ không phải giả. Đôi mắt của hắn không hề có một tia hào quang nào.
Tật này không phải bẩm sinh nhưng cũng không thể chừa trị được.
Trương Hằng đột nhiên nhớ tới Tú Ninh từng nói với hắn về chuyện liên quan bói toán.
Bất kể là bói toán vận mệnh hay cát hung đều là con đường nghịch thiên. Mỗi bí pháp cường đại nếu tu luyện tới độ cao nào đó thì tất nhiên sẽ phải trả giá.
Ví dụ như Hồ lão tiên trước mắt này, trình độ thần thông bói toán của hắn quả nhiên cũng khá cao, vì vậy phải trả giá là hai mắt bị mù vĩnh viễn, không thể chữa trị được.
Phốc!
Hồ lão tiên đột nhiên phun ra một búng máu, sau đó vẻ mặt như điên, bỗng nhiên cười to lên, hoa chân múa tay chạy như điên về phía xa xa.
- Hồ lão tiên... Hắn điên rồi!
Những người xung quanh kinh hô lên.
Điên rồi! Một tiên nhân đã bị điên!
Loại sự tình này quả thật rất hiếm khi xảy ra ở Tiên giới.
- Có phải là tẩu hòa nhập ma không?!
Có người đoán.
- Hắn có được thần thông bói toán cao minh như vậy, sao lại không đoán ra kết cục hôm nay của mình?!
Có người vui sướng khi thấy người gặp họa nói.
- Hồ lão tiên hình như vừa rồi đã nói qua rằng hắn sớm biết mệnh của hắn hôm nay sẽ có một kiếp. Tuy rằng có chút dự đoán nhưng chung quy vẫn không thể tránh thoát được!
Có người tiếc hận thở dài.
Trương Hằng híp mắt, trong mắt thoáng hiện lên một tia kim mang. Hắn nhìn theo Hồ lão tiên điên điên dở dở chạy đi, không khỏi thì thào lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ lão nhân này thật sự đã bói toán ra chút manh mối nào đó?! Hắn vừa rồi nhất thời cậy mạnh, đồng thời cũng không kìm nổi hấp dẫn, đi thăm dò một kết quả mờ mịt không rõ mới dẫn tới tình cảnh thế này...
- Có chuyện gì xảy ra?
Vẻ mặt Thôn trưởng kinh dị nhìn Trương Hằng. Hắn cũng không cho rằng Hồ lão tiên vô cớ nổi điên là do tẩu hòa nhập ma mà việc này hơn phân nửa là có quan hệ trực tiếp tới Trương Hằng.
- Đúng thế, Trương đại ca, lão nhân thầy tướng số kia dường như nói rất chuẩn, vì sao bói toán cho huynh lại ra kết quả như vậy!?
Đái Dung nghi hoặc, khó hiểu hỏi.
Trương Hằng làm bộ như rất vô tội, ra vẻ việc này không có liên quan gì tới mình:
- Là do cảnh giới lão nhân này không ổn định, lại còn cậy mạnh cho nên hiện tại không ổn nên bị tẩu hòa nhập ma, người cũng điên rồi. Đáng tiếc ta không công trả tiên thạch nhưng cũng chẳng được kết quả gì!
Người xung quanh nghe hắn nói vậy thì có người không nói gì, có người khinh miệt, có người đồng tình, cũng có người vui sướng khi người gặp họa.
Việc Hồ lão tiên bị điên cũng chỉ như một nốt nhạc đệm, không khiến Vô Song Thành nổi lên chút gợn sóng nào đáng kể.
Ba người Trương Hằng đi dạo quanh Vô Song Thành một chút, sắc trời lúc này cũng đã bắt đầu hơi tối.
- Không còn sớm nữa. chúng ta nên đi tìm kiếm một nhà trọ đi.
Trương Hằng quyết định rồi ba người bắt đầu đi tìm nhà trọ trong thành này.
Kết quả, bọn họ đi qua vài căn nhà trọ nhưng đều đã chật cứng người. Xem ra việc Lãnh Nguyệt Môn thu nhận đệ tử cũng khiến rất đông người đi tới Vô Song Thành này.
Cuối cùng, Trương Hằng dẫn hai người đi tới một căn nhà trọ có tên là Thiên Cơ.
Giá cả ở căn nhà trọ này cũng tương đối cao, gấp chừng hai lần nhà trọ bình thường. Tuy nhiên, điều kiện nơi này cũng không tồi.
Từ trong trí nhớ của Tham Lang, Trương Hằng biết được một ít tin tức không rõ ràng:
"Bối cảnh của Thiên Cơ Khách Sạn rất thần bí, trải rộng khắp các nơi ở Bắc Thần Đại lục. Nghe nói nó có quan hệ rất thân thiết với tam đại tông môn Cô Đế Tinh.
Ngủ lại trong khách điếm của Vô Song Thành phải đăng ký. Quá trình này cũng rất phiền toái, không chỉ phải báo ra danh tính, tuổi tác mà ngay cả tu vi, lai lịch và hướng đi cũng phải được ghi chép ti mỉ.
Đồng thời, khí tức, ảnh tượng người nghỉ lại cũng bị khắc vào trong ngọc giản.
Tuy nhiên, Trương Hằng cũng không đặt việc này trong lòng, chỉ cần người khác không thể nhận ra tu vi chân thực của hắn là được.
Mục đích của hắn là muốn lẫn vào trong Lãnh Nguyệt Môn, một trong ba đại tông môn Cô Đế tinh, cũng chậm rãi tiến vào thượng Tầng để hiểu biết được bố cục thế lực chân chính của Cô Đế Tinh. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Vạn nhất Cô Đế Tinh lại có một cường giả cấp Tiên đế tiềm ẩn, Trương Hằng lại tới đây cướp sạch cả tinh cầu thì chính là tìm chết không thể nghi ngờ!
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Tương tự, dù là cường đạo cũng cần biết rõ tình hình thực tế của mục tiêu.
Bởi vậy có thể thấy được sự cẩn thận và ẩn nhẫn của Trương Hằng trong khi thực hiện kế hoạch.
Sau khi đăng ký, ba người Trương Hằng ở lại Thiên Cơ Khách Sạn. bao trọn một biệt viện. Ba người ở cùng một chỗ, chờ đợi lần tuyển trạch đệ trăm năm mới có một làn của Lĩnh Nguyệt Môn!
Trong gần nửa tháng này, số người đi tới Vô Song Thành càng lúc càng đông, có một bộ phận là muốn tiến tiên môn để tu tiên, cũng có không ít người đã là Tiên nhân.
Đối với điều này, thượng Thầng Vô Song Thành đã tạo ra một vùng cấm để cho những người tới tham gia khảo hạch ở lại khi chờ đợi. Nơi này cấm đi lại vào ban đêm, chuyên dành cho những người không tìm được phòng trọ hoặc không có tiên thạch để trả tiền, đành phải ở lại bên trong.
Bên ngoài Vô Song Thành, ở một nơi hẻo lánh có một lão nhân ăn mặc như khất cái, bộ dáng điên điên khùng, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi, liên tục lẩm bẩm:
- Ma Thần... Ma Thần buông xuống...
-o0o-
- Nếu thật sự có thể bói toán ra vận mệnh của ta, cảnh giới của ngươi khẳng định sẽ không thua kém gì cường giả nghịch thiên.
Trương Hằng có được công pháp nghịch thiên, lại là linh hồn xuyên việt mà tới, quỳ tích vận mệnh mơ hồ mà khó nắm bắt, người thường không thể thăm dò được.
Hồ lão tiên trầm mặc hồi lâu, biểu tình trên mặt liên tục thay đổi mấy lần, cuối cùng bàn tay đặt lên tay Trương Hằng đột nhiên không kìm nổi phải run rẩy.
Thời gian trôi qua từng chút một, Hồ lão tiên vẫn không nói gì, chẳng những tay kia bắt đầu run rẩy mà toàn bộ thân mình cũng bắt đầu run run.
Mái đầu bạc và khuôn mặt hồng hào cửa hắn cũng đột nhiên bắt đầu tái nhợt.
Những tiên nhân xung quanh nhìn thấy tình cảnh này không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Thần thông bói toán của Hồ lão tiên vô cùng nổi tiếng trong Vô Song Thành này, chưa bao giờ thấy hắn như vậy.
- Đạo hữu sao vậy?! Ngươi vẫn không tính ra hung cát của Trương mỗ sao?!
Trên mặt Trương Hằng lộ ra ý cười chắc thắng, cũng mang theo vài tia trào phúng.
Những người xung quanh cùng bắt đầu nghị luận.
- Ha ha ha... Chẳng lẽ pháp lực của Hồ lão tiên đã giảm xuống, ngay cả hung cát của một Chân Tiên hạ vị mà cũng khó phán đoán ra được sao?!
- Hồ lão tiên, ngươi nếu không nói được thì cũng đừng miễn cưỡng! Ta xem thân mình người cứ run rẩy, có phải là gặp chuyện không may phải không...
- Hồ lão tiên, số lượng chín người đã là cực hạn rồi. Hôm nay ngươi đã bói toán cho chín người, người thứ mười này không được như ý cũng không thể trách ngươi được!
Đại bộ phận những người xung quanh cơ bản đều đánh giá Hồ lão tiên khá cao.
Thân mình Hồ lão tiên lúc này run rẩy, sắc mặt tại tái nhợt, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra hắn không được bình thường.
Một khắc này, Hồ lão tiên đột nhiên thu tay lại, mở ra đôi mắt đục ngầu vô hồn, đưa ngón tay chỉ về phía Trương Hằng, run rẩy nói:
- Ngươi... ngươi... ngươi...
Hắn liên tục nói ra ba chừ, thần sắc sợ hãi tới cực điểm.
Trương Hằng chăm chú nhìn ánh mắt Hồ lão tiên, phát hiện ra hắn đúng là một người mù.
Là người mù thật chứ không phải giả. Đôi mắt của hắn không hề có một tia hào quang nào.
Tật này không phải bẩm sinh nhưng cũng không thể chừa trị được.
Trương Hằng đột nhiên nhớ tới Tú Ninh từng nói với hắn về chuyện liên quan bói toán.
Bất kể là bói toán vận mệnh hay cát hung đều là con đường nghịch thiên. Mỗi bí pháp cường đại nếu tu luyện tới độ cao nào đó thì tất nhiên sẽ phải trả giá.
Ví dụ như Hồ lão tiên trước mắt này, trình độ thần thông bói toán của hắn quả nhiên cũng khá cao, vì vậy phải trả giá là hai mắt bị mù vĩnh viễn, không thể chữa trị được.
Phốc!
Hồ lão tiên đột nhiên phun ra một búng máu, sau đó vẻ mặt như điên, bỗng nhiên cười to lên, hoa chân múa tay chạy như điên về phía xa xa.
- Hồ lão tiên... Hắn điên rồi!
Những người xung quanh kinh hô lên.
Điên rồi! Một tiên nhân đã bị điên!
Loại sự tình này quả thật rất hiếm khi xảy ra ở Tiên giới.
- Có phải là tẩu hòa nhập ma không?!
Có người đoán.
- Hắn có được thần thông bói toán cao minh như vậy, sao lại không đoán ra kết cục hôm nay của mình?!
Có người vui sướng khi thấy người gặp họa nói.
- Hồ lão tiên hình như vừa rồi đã nói qua rằng hắn sớm biết mệnh của hắn hôm nay sẽ có một kiếp. Tuy rằng có chút dự đoán nhưng chung quy vẫn không thể tránh thoát được!
Có người tiếc hận thở dài.
Trương Hằng híp mắt, trong mắt thoáng hiện lên một tia kim mang. Hắn nhìn theo Hồ lão tiên điên điên dở dở chạy đi, không khỏi thì thào lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ lão nhân này thật sự đã bói toán ra chút manh mối nào đó?! Hắn vừa rồi nhất thời cậy mạnh, đồng thời cũng không kìm nổi hấp dẫn, đi thăm dò một kết quả mờ mịt không rõ mới dẫn tới tình cảnh thế này...
- Có chuyện gì xảy ra?
Vẻ mặt Thôn trưởng kinh dị nhìn Trương Hằng. Hắn cũng không cho rằng Hồ lão tiên vô cớ nổi điên là do tẩu hòa nhập ma mà việc này hơn phân nửa là có quan hệ trực tiếp tới Trương Hằng.
- Đúng thế, Trương đại ca, lão nhân thầy tướng số kia dường như nói rất chuẩn, vì sao bói toán cho huynh lại ra kết quả như vậy!?
Đái Dung nghi hoặc, khó hiểu hỏi.
Trương Hằng làm bộ như rất vô tội, ra vẻ việc này không có liên quan gì tới mình:
- Là do cảnh giới lão nhân này không ổn định, lại còn cậy mạnh cho nên hiện tại không ổn nên bị tẩu hòa nhập ma, người cũng điên rồi. Đáng tiếc ta không công trả tiên thạch nhưng cũng chẳng được kết quả gì!
Người xung quanh nghe hắn nói vậy thì có người không nói gì, có người khinh miệt, có người đồng tình, cũng có người vui sướng khi người gặp họa.
Việc Hồ lão tiên bị điên cũng chỉ như một nốt nhạc đệm, không khiến Vô Song Thành nổi lên chút gợn sóng nào đáng kể.
Ba người Trương Hằng đi dạo quanh Vô Song Thành một chút, sắc trời lúc này cũng đã bắt đầu hơi tối.
- Không còn sớm nữa. chúng ta nên đi tìm kiếm một nhà trọ đi.
Trương Hằng quyết định rồi ba người bắt đầu đi tìm nhà trọ trong thành này.
Kết quả, bọn họ đi qua vài căn nhà trọ nhưng đều đã chật cứng người. Xem ra việc Lãnh Nguyệt Môn thu nhận đệ tử cũng khiến rất đông người đi tới Vô Song Thành này.
Cuối cùng, Trương Hằng dẫn hai người đi tới một căn nhà trọ có tên là Thiên Cơ.
Giá cả ở căn nhà trọ này cũng tương đối cao, gấp chừng hai lần nhà trọ bình thường. Tuy nhiên, điều kiện nơi này cũng không tồi.
Từ trong trí nhớ của Tham Lang, Trương Hằng biết được một ít tin tức không rõ ràng:
"Bối cảnh của Thiên Cơ Khách Sạn rất thần bí, trải rộng khắp các nơi ở Bắc Thần Đại lục. Nghe nói nó có quan hệ rất thân thiết với tam đại tông môn Cô Đế Tinh.
Ngủ lại trong khách điếm của Vô Song Thành phải đăng ký. Quá trình này cũng rất phiền toái, không chỉ phải báo ra danh tính, tuổi tác mà ngay cả tu vi, lai lịch và hướng đi cũng phải được ghi chép ti mỉ.
Đồng thời, khí tức, ảnh tượng người nghỉ lại cũng bị khắc vào trong ngọc giản.
Tuy nhiên, Trương Hằng cũng không đặt việc này trong lòng, chỉ cần người khác không thể nhận ra tu vi chân thực của hắn là được.
Mục đích của hắn là muốn lẫn vào trong Lãnh Nguyệt Môn, một trong ba đại tông môn Cô Đế tinh, cũng chậm rãi tiến vào thượng Tầng để hiểu biết được bố cục thế lực chân chính của Cô Đế Tinh. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Vạn nhất Cô Đế Tinh lại có một cường giả cấp Tiên đế tiềm ẩn, Trương Hằng lại tới đây cướp sạch cả tinh cầu thì chính là tìm chết không thể nghi ngờ!
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Tương tự, dù là cường đạo cũng cần biết rõ tình hình thực tế của mục tiêu.
Bởi vậy có thể thấy được sự cẩn thận và ẩn nhẫn của Trương Hằng trong khi thực hiện kế hoạch.
Sau khi đăng ký, ba người Trương Hằng ở lại Thiên Cơ Khách Sạn. bao trọn một biệt viện. Ba người ở cùng một chỗ, chờ đợi lần tuyển trạch đệ trăm năm mới có một làn của Lĩnh Nguyệt Môn!
Trong gần nửa tháng này, số người đi tới Vô Song Thành càng lúc càng đông, có một bộ phận là muốn tiến tiên môn để tu tiên, cũng có không ít người đã là Tiên nhân.
Đối với điều này, thượng Thầng Vô Song Thành đã tạo ra một vùng cấm để cho những người tới tham gia khảo hạch ở lại khi chờ đợi. Nơi này cấm đi lại vào ban đêm, chuyên dành cho những người không tìm được phòng trọ hoặc không có tiên thạch để trả tiền, đành phải ở lại bên trong.
Bên ngoài Vô Song Thành, ở một nơi hẻo lánh có một lão nhân ăn mặc như khất cái, bộ dáng điên điên khùng, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi, liên tục lẩm bẩm:
- Ma Thần... Ma Thần buông xuống...
-o0o-
/777
|