- Tiểu tử này không biết trái phải, nhất định phải tìm cơ hội giáo huấn hắn một bữa!
Sắc mặt Lưu Cát xanh mét nhìn theo bóng dáng Trương Hằng biến mất, trong mắt hiện ra vẻ căm ghét.
Hắn làm Chấp sự ở Lãnh Nguyệt Môn mấy vạn năm, dưới tay chưa từng xuất hiện để tử nào dám khiêu chiến với quyền uy của hắn.
Trương Hằng vốn không để chuyện của hắn vào lòng, cũng không có sức đi phòng bị âm mưu quỷ kế của đối phương. Hắn cầm lệnh phù đi vào phía dưới Ninh u Viên trên Ngân Kiếm Phong. Không cần hắn động thủ, hai tên đệ tử ngoại môn dưới trướng hắn liền chủ động săn đón, dựa theo phân phó của hắn mà sáng lập một động phủ đơn giản.
Trên thực tế, Trương Hằng chỉ cần một nơi để đặt chân, không định dừng chân nơi này lâu dài.
- Trương sư huynh, còn có chuyện gì cần dặn dò chúng ta thực hiện không?
Người lên tiếng chính là Hồng Lâm, một trong hai tên đệ tử ngoại môn dưới trướng Trương Hằng. Người còn lại tên là Trần Kiệt. Hai người này sau khi hỗ trợ Trương Hằng mở ra động phủ thì cùng kính đứng một bên.
Hồng Lam và Trần Kiệt đều chỉ có tu vi Ngưng Thần Thanh Tâm, còn một khoảng cách nữa mới tới độ kiếp phi thăng, về phàn thân thế bọn họ như thế nào mới được tiến vào Lãnh Nguyệt Môn, Trương Hằng cũng không mấy quan tâm.
Bình thường, hai người Hồng Lâm phụ trách giải quyết những việc lặt vặt cho Trương Hằng, ví dụ như chân chạy truyền tin, làm vệ sinh động phủ, gọi khi nào thì tới khi đó. Khi làm những việc vặt này, bọn họ cũng tận dụng thời gian để tu luyện.
Chỉ cần có thể hóa vũ phi thăng, bọn họ có thể tiến vào nội môn, hưởng thụ đãi ngộ tương đương Trương Hằng. Nhưng trước đó, bọn họ vẫn chỉ là những đệ tử ngoại môn nhỏ bé, không đáng nhắc tới, bị bất cứ ai sai khiến.
- Bình thường cũng không có việc gì, ta thích sự thanh tịnh một mình, hai người các người tùy ý đi tu luyện đi. Có chuyện gì ta sẽ dùng thần niệm truyền âm cho các ngươi. về phần những thứ trong động phủ này, các ngươi mỗi tháng một người tới để ý một lần là được!
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Cái này... Chẳng lẽ Trương sư huynh chê trách hai chúng ta hầu hạ không chu toàn sao?
Hồng Lâm nao nao, hơi kinh hoảng hỏi. Hắn liếc nhìn Trần Kiệt một cái, đều cảm thấy rất bất ngờ.
Là một đệ tử nội môn, trong khi tu luyện có người hầu ở bên cạnh phụ trách những việc tay chân, đây là việc bình thường mà thôi.
- Các ngươi yên tâm đi tu luyện đi, Trương mỗ đã quen một mình rồi. Đây là hai khối tiên thạch, trước thưởng cho các ngươi.
Trương Hằng biết những đệ tử ngoại môn như bọn họ chính là tầng thấp nhất trong Lãnh Nguyệt Môn, cũng không được đối xử tốt cho nên không làm khó bọn họ.
- Đa tạ sư huynh!
Hai người này lộ ra thần sắc vui mừng, sau khi tiếp nhận tiên thạch thì vui vẻ rời đi.
- Trương sư huynh này vừa tiến nhập môn phái lại ra tay hào phóng như vậy! Chỉ không ngờ hắn chính là một gã khổ tu! Như vậy thì chúng ta liền thoải mái, lại có thêm thời gian tu luyện, quan khán những bí tịch của môn phái.
Sau khi hai người rời khỏi động phủ, ánh mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Trương Hằng đứng ở trong động phủ hơi thô ráp này trầm ngâm một chút rồi bố trí mấy cấm chế mờ ảo xung quanh.
Bá!
Ba đạo kim quang từ trong cơ thể hắn lóe ra. hóa thành ba thân ảnh màu vàng. Đây đều là phân thân Trương Hằng. Ngay sau đó, cả mấy phân thân đồng thời tiến nhập Lĩnh vực không gian.
Không gian bốn phía lập tức sinh ra biến hóa. Hoàn hảo, bốn phía động phủ Trương Hằng có cấm chế cho nên không khiến tiên nhân khác trên Ngân Kiếm Phong cảm nhận được.
Trong Lĩnh vực không gian. ba phân thân khoanh chân ngồi trên mặt đất. bắt đầu tìm hiểu thần thông huyền ảo trong cổ tháp, gồm cả bí quyết bảo tháp khó hiểu kia.
- Nếu có thể tìm hiểu thêm một ít áo nghĩa Đoạn Không Quyết và Loạn Thì Quyết thì đối với gia tăng thực lực của ta sẽ rất có lợi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trương Hằng khiến hai phân thân tìm hiểu thức thứ ba và thứ tư của bảo tháp, bản tôn hắn cùng không quá chờ mong với điều này.
Sau đó, bản tôn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Trong Lĩnh vực không gian. Mảnh vỡ thế giới lại bắt đầu chịu đựng sự cắn nuốt mạnh mẽ của kim diễm, thực lực bản tôn Trương Hằng cùng theo đó chậm rãi gia tăng.
Với tốc độ như thế này, tiêu tốn hơn một ngàn năm, Trương Hằng có lẽ có cơ hội tấn chức cảnh giới tầng năm tiểu thành.
Nhưng mà Trương Hằng cùng không định ở lại chỗ này tu luyện hơn một ngàn năm.
Mục tiêu của hắn chính là tầng sau càng cao xa hơn.
Dựa theo xu thế trước mắt, Trương Hằng nếu tu luyện tới tầng sáu thì ít nhất cùng có được thực lực Tiên Đế, đến lúc đó ngao du khắp Tiên giới cũng là chuyện đơn giản. cùng rất dễ dàng tìm được Triệu Thụy, bản tôn Lạc Hà, hội hợp cùng nhau.
Một năm tám tháng sau, Lưu Cát phái người tới truyền tin cho Trương Hằng.
- Tuần tra ba năm một lần. hôm nay đã tới phiên tiểu đội chúng ta.
Người tới truyền tin là một tên Chân Tiên hạ vị, cũng là đệ tử nội môn.
- Được, ta sẽ đi ra!
Ở trong bế quan, Trương Hằng tỉnh lại, thở nhẹ một hơi thầm nghĩ:
- Lưu Cát. ngươi nếu dám giờ trò thì đừng trách Trương mỗ sẽ biến ngươi trở thành người đầu tiên ta xuống tay!
Chỉ một lúc, Trương Hằng đã bay tới động phủ Lưu Cát.
Khi hắn tới đây đã phát hiện ra trong động phủ này tụ tập hai mươi mấy vị Chân Tiên, gồm có năm tên Chân Tiên trung vị.
Lưu Cát là đầu lĩnh của những người này, cũng là Chân Tiên thượng vị duy nhất.
Thấy Trương Hằng tới, khóe miệng Lưu Cát hiện ra một tia cười lạnh, thản nhiên nói:
- Ngươi tới đúng là rất sớm. còn phải để bản Chấp sự phái người đi mời. Nể tình ngươi vừa tiến vào Lãnh Nguyệt Môn, lại là lần đầu tiên đi tuần tra, sẽ không trách phạt ngươi. Nếu còn có lần sau, đừng trách ta xử lý ngươi!
- Đa tạ Chấp sự thông cảm, lần sau Trương mỗ sẽ chú ý.
Trương Hằng thản nhiên nói nhưng trong lòng thầm nghĩ:
"Người này lúc trước rõ ràng nói sẽ phái người tới báo cho ta biết, hiện tại còn nói như vậy, quả là cố ý làm khó ta đây...
Chúng tiên nhân còn lại có thể từ giọng nói Lưu Cát cảm nhận được quan hệ không tốt đẹp giữa hai người.
Lập tức ánh mắt những đệ tử nội môn này nhìn Trương Hằng có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
- Người này cũng dám thất lễ với Lưu Chấp sự sao?! Không phải thấy mạng dài quá chứ?!
Một ít đệ tử nội môn bắt đầu trao đổi thần niệm.
- Ta nghe nói tên Trương Hằng này có chút quan hệ với đệ tử thân truyền mới thu của Ngao Xương trưởng lão.
- Hừ, chẳng lẽ ngươi không biết biểu ca của Lưu Chấp sự chính là Bắc Kiếm Hàn sao?! Hắn chính là đệ tử thân truyền của Tông chủ đại nhân. Nếu so về quan hệ thì hắn còn kém xa.
- Cái này cũng đúng... Tóm lại là chúng ta cứ chờ trò hay mà xem đi thôi...
Ánh mắt Lưu Cát quét nhìn bốn phía, dừng lại trên mặt Trương Hằng một chút rồi mở miệng nói:
- Từ tối hôm nay, chúng ta sẽ tiếp quản việc tuần tra phía bắc Lăng Tuyết Trì trên Ngạo Nguyệt Sơn. Tất cả mọi người đổi mặc chế phục tuần tra đi, sẽ lập tức xuất phát.
- Vâng!
Mọi người đồng ý, đều tự lấy chế phục tuần tra ra mặc. Đây là một loại trường bào màu xanh, trên đó có thêo dãy núi Ngạo Nguyệt Sơn, trước ngực có một huy chương tiểu kiếm màu bạc.
- Lưu Chấp sự, ta sao không có chế phục tuần tra?
Trương Hằng thấy mọi người đều mặc chế phục tuần tra vào liền nghi hoặc hỏi.
- Ha ha ha... Ta quên mất...
Lưu Cát làm bộ sờ soạng mãi trong không gian giới chỉ trên tay.
Cuối cùng hắn có chút khó xử, lấy ra một kiện chế phục, ngượng ngùng nói:
- Chỉ còn lại cái này.
Dứt lời, hắn ném ra một kiện chế phục tuần tra bị chặt đứt một ống tay áo.
- Cái này... Trương đạo hữu, đây là kiện cuối cùng, ngươi cố gắng dùng đi.
Lưu Cát lộ ra vẻ vô tội nói.
- Ha ha ha...
Nhìn chế phục mất một ống tay này, chúng đệ tử nội môn cười ầm lên.
-o0o-
Sắc mặt Lưu Cát xanh mét nhìn theo bóng dáng Trương Hằng biến mất, trong mắt hiện ra vẻ căm ghét.
Hắn làm Chấp sự ở Lãnh Nguyệt Môn mấy vạn năm, dưới tay chưa từng xuất hiện để tử nào dám khiêu chiến với quyền uy của hắn.
Trương Hằng vốn không để chuyện của hắn vào lòng, cũng không có sức đi phòng bị âm mưu quỷ kế của đối phương. Hắn cầm lệnh phù đi vào phía dưới Ninh u Viên trên Ngân Kiếm Phong. Không cần hắn động thủ, hai tên đệ tử ngoại môn dưới trướng hắn liền chủ động săn đón, dựa theo phân phó của hắn mà sáng lập một động phủ đơn giản.
Trên thực tế, Trương Hằng chỉ cần một nơi để đặt chân, không định dừng chân nơi này lâu dài.
- Trương sư huynh, còn có chuyện gì cần dặn dò chúng ta thực hiện không?
Người lên tiếng chính là Hồng Lâm, một trong hai tên đệ tử ngoại môn dưới trướng Trương Hằng. Người còn lại tên là Trần Kiệt. Hai người này sau khi hỗ trợ Trương Hằng mở ra động phủ thì cùng kính đứng một bên.
Hồng Lam và Trần Kiệt đều chỉ có tu vi Ngưng Thần Thanh Tâm, còn một khoảng cách nữa mới tới độ kiếp phi thăng, về phàn thân thế bọn họ như thế nào mới được tiến vào Lãnh Nguyệt Môn, Trương Hằng cũng không mấy quan tâm.
Bình thường, hai người Hồng Lâm phụ trách giải quyết những việc lặt vặt cho Trương Hằng, ví dụ như chân chạy truyền tin, làm vệ sinh động phủ, gọi khi nào thì tới khi đó. Khi làm những việc vặt này, bọn họ cũng tận dụng thời gian để tu luyện.
Chỉ cần có thể hóa vũ phi thăng, bọn họ có thể tiến vào nội môn, hưởng thụ đãi ngộ tương đương Trương Hằng. Nhưng trước đó, bọn họ vẫn chỉ là những đệ tử ngoại môn nhỏ bé, không đáng nhắc tới, bị bất cứ ai sai khiến.
- Bình thường cũng không có việc gì, ta thích sự thanh tịnh một mình, hai người các người tùy ý đi tu luyện đi. Có chuyện gì ta sẽ dùng thần niệm truyền âm cho các ngươi. về phần những thứ trong động phủ này, các ngươi mỗi tháng một người tới để ý một lần là được!
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Cái này... Chẳng lẽ Trương sư huynh chê trách hai chúng ta hầu hạ không chu toàn sao?
Hồng Lâm nao nao, hơi kinh hoảng hỏi. Hắn liếc nhìn Trần Kiệt một cái, đều cảm thấy rất bất ngờ.
Là một đệ tử nội môn, trong khi tu luyện có người hầu ở bên cạnh phụ trách những việc tay chân, đây là việc bình thường mà thôi.
- Các ngươi yên tâm đi tu luyện đi, Trương mỗ đã quen một mình rồi. Đây là hai khối tiên thạch, trước thưởng cho các ngươi.
Trương Hằng biết những đệ tử ngoại môn như bọn họ chính là tầng thấp nhất trong Lãnh Nguyệt Môn, cũng không được đối xử tốt cho nên không làm khó bọn họ.
- Đa tạ sư huynh!
Hai người này lộ ra thần sắc vui mừng, sau khi tiếp nhận tiên thạch thì vui vẻ rời đi.
- Trương sư huynh này vừa tiến nhập môn phái lại ra tay hào phóng như vậy! Chỉ không ngờ hắn chính là một gã khổ tu! Như vậy thì chúng ta liền thoải mái, lại có thêm thời gian tu luyện, quan khán những bí tịch của môn phái.
Sau khi hai người rời khỏi động phủ, ánh mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Trương Hằng đứng ở trong động phủ hơi thô ráp này trầm ngâm một chút rồi bố trí mấy cấm chế mờ ảo xung quanh.
Bá!
Ba đạo kim quang từ trong cơ thể hắn lóe ra. hóa thành ba thân ảnh màu vàng. Đây đều là phân thân Trương Hằng. Ngay sau đó, cả mấy phân thân đồng thời tiến nhập Lĩnh vực không gian.
Không gian bốn phía lập tức sinh ra biến hóa. Hoàn hảo, bốn phía động phủ Trương Hằng có cấm chế cho nên không khiến tiên nhân khác trên Ngân Kiếm Phong cảm nhận được.
Trong Lĩnh vực không gian. ba phân thân khoanh chân ngồi trên mặt đất. bắt đầu tìm hiểu thần thông huyền ảo trong cổ tháp, gồm cả bí quyết bảo tháp khó hiểu kia.
- Nếu có thể tìm hiểu thêm một ít áo nghĩa Đoạn Không Quyết và Loạn Thì Quyết thì đối với gia tăng thực lực của ta sẽ rất có lợi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trương Hằng khiến hai phân thân tìm hiểu thức thứ ba và thứ tư của bảo tháp, bản tôn hắn cùng không quá chờ mong với điều này.
Sau đó, bản tôn khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Trong Lĩnh vực không gian. Mảnh vỡ thế giới lại bắt đầu chịu đựng sự cắn nuốt mạnh mẽ của kim diễm, thực lực bản tôn Trương Hằng cùng theo đó chậm rãi gia tăng.
Với tốc độ như thế này, tiêu tốn hơn một ngàn năm, Trương Hằng có lẽ có cơ hội tấn chức cảnh giới tầng năm tiểu thành.
Nhưng mà Trương Hằng cùng không định ở lại chỗ này tu luyện hơn một ngàn năm.
Mục tiêu của hắn chính là tầng sau càng cao xa hơn.
Dựa theo xu thế trước mắt, Trương Hằng nếu tu luyện tới tầng sáu thì ít nhất cùng có được thực lực Tiên Đế, đến lúc đó ngao du khắp Tiên giới cũng là chuyện đơn giản. cùng rất dễ dàng tìm được Triệu Thụy, bản tôn Lạc Hà, hội hợp cùng nhau.
Một năm tám tháng sau, Lưu Cát phái người tới truyền tin cho Trương Hằng.
- Tuần tra ba năm một lần. hôm nay đã tới phiên tiểu đội chúng ta.
Người tới truyền tin là một tên Chân Tiên hạ vị, cũng là đệ tử nội môn.
- Được, ta sẽ đi ra!
Ở trong bế quan, Trương Hằng tỉnh lại, thở nhẹ một hơi thầm nghĩ:
- Lưu Cát. ngươi nếu dám giờ trò thì đừng trách Trương mỗ sẽ biến ngươi trở thành người đầu tiên ta xuống tay!
Chỉ một lúc, Trương Hằng đã bay tới động phủ Lưu Cát.
Khi hắn tới đây đã phát hiện ra trong động phủ này tụ tập hai mươi mấy vị Chân Tiên, gồm có năm tên Chân Tiên trung vị.
Lưu Cát là đầu lĩnh của những người này, cũng là Chân Tiên thượng vị duy nhất.
Thấy Trương Hằng tới, khóe miệng Lưu Cát hiện ra một tia cười lạnh, thản nhiên nói:
- Ngươi tới đúng là rất sớm. còn phải để bản Chấp sự phái người đi mời. Nể tình ngươi vừa tiến vào Lãnh Nguyệt Môn, lại là lần đầu tiên đi tuần tra, sẽ không trách phạt ngươi. Nếu còn có lần sau, đừng trách ta xử lý ngươi!
- Đa tạ Chấp sự thông cảm, lần sau Trương mỗ sẽ chú ý.
Trương Hằng thản nhiên nói nhưng trong lòng thầm nghĩ:
"Người này lúc trước rõ ràng nói sẽ phái người tới báo cho ta biết, hiện tại còn nói như vậy, quả là cố ý làm khó ta đây...
Chúng tiên nhân còn lại có thể từ giọng nói Lưu Cát cảm nhận được quan hệ không tốt đẹp giữa hai người.
Lập tức ánh mắt những đệ tử nội môn này nhìn Trương Hằng có vẻ vui sướng khi người gặp họa.
- Người này cũng dám thất lễ với Lưu Chấp sự sao?! Không phải thấy mạng dài quá chứ?!
Một ít đệ tử nội môn bắt đầu trao đổi thần niệm.
- Ta nghe nói tên Trương Hằng này có chút quan hệ với đệ tử thân truyền mới thu của Ngao Xương trưởng lão.
- Hừ, chẳng lẽ ngươi không biết biểu ca của Lưu Chấp sự chính là Bắc Kiếm Hàn sao?! Hắn chính là đệ tử thân truyền của Tông chủ đại nhân. Nếu so về quan hệ thì hắn còn kém xa.
- Cái này cũng đúng... Tóm lại là chúng ta cứ chờ trò hay mà xem đi thôi...
Ánh mắt Lưu Cát quét nhìn bốn phía, dừng lại trên mặt Trương Hằng một chút rồi mở miệng nói:
- Từ tối hôm nay, chúng ta sẽ tiếp quản việc tuần tra phía bắc Lăng Tuyết Trì trên Ngạo Nguyệt Sơn. Tất cả mọi người đổi mặc chế phục tuần tra đi, sẽ lập tức xuất phát.
- Vâng!
Mọi người đồng ý, đều tự lấy chế phục tuần tra ra mặc. Đây là một loại trường bào màu xanh, trên đó có thêo dãy núi Ngạo Nguyệt Sơn, trước ngực có một huy chương tiểu kiếm màu bạc.
- Lưu Chấp sự, ta sao không có chế phục tuần tra?
Trương Hằng thấy mọi người đều mặc chế phục tuần tra vào liền nghi hoặc hỏi.
- Ha ha ha... Ta quên mất...
Lưu Cát làm bộ sờ soạng mãi trong không gian giới chỉ trên tay.
Cuối cùng hắn có chút khó xử, lấy ra một kiện chế phục, ngượng ngùng nói:
- Chỉ còn lại cái này.
Dứt lời, hắn ném ra một kiện chế phục tuần tra bị chặt đứt một ống tay áo.
- Cái này... Trương đạo hữu, đây là kiện cuối cùng, ngươi cố gắng dùng đi.
Lưu Cát lộ ra vẻ vô tội nói.
- Ha ha ha...
Nhìn chế phục mất một ống tay này, chúng đệ tử nội môn cười ầm lên.
-o0o-
/777
|