Trương Hằng bất ngờ. không đoán nổi là giai nhân được bế quan sâu kia đột nhiên lại tinh lại. trong cự ly gần như vậy liên bị quang cầu màu bạc kia đánh trúng.
Phốc!
Một tầng kiếm khí quỷ dị bùng nổ từ trong quang cầu màu bạc kia, trong nháy mắt liền bao phủ toàn thân Trương Hằng. Một tầng băng sương nhanh chóng tràn ra khắp người hắn.
Thân thể Trương Hằng cứng ngắc lại. trong tay vẫn còn cầm ngọc giản ghi bí điển tối cao "Lãnh Nguyệt Vô Song" kia, vẻ mặt mang theo sự kinh ngạc.
- Ngươi là người phương nào?
Nữ tử băng tuyết kia nhẹ nhàng đứng dậy. khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt nhưng lại có vài tia ửng đỏ.
Nàng nhìn Nam nhân trước mắt, thân thể mềm mại chấn động, trên môi tràn ra vài tia máu.
Hiển nhiên là bị đánh thức khi bế quan sâu. nữ tử băng tuyết này đã bị thương tâm thần, hơn nữa thương thế không nhẹ.
Giờ phút này trên khuôn mặt xinh đẹp như tuyết của nàng có vài tia sát khí. sinh ra sự kiêng kỵ đối với Trương Hằng có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào trong đại điện.
Trương Hằng bị băng sương bao phủ. kiếm khí tàn phá bừa bãi trong cơ thể. Nhưng trên mặt hắn vẫn lộ vẻ bình tĩnh hỏi:
- Sao ngươi lại thấy được Trương mỗ?
Nữ tử băng tuyết cười lạnh nói.
- Ta dù bế quan sâu nhưng mỗi một ngọc giản trên ngọc đài đều tương liên với tâm thần ta. Tay người vừa tiếp cận ngọc dài là đã khiến ta phải mạnh mẽ xuất quan, phí mất tâm huyết mấy tháng trời.
Trương Hằng thở dài một hơi:
- Vị cô nương này. ngươi hẳn là một đệ tử quan môn của trưởng lão trong Lãnh Nguyệt Môn phải không? Đáng tiếc là mặc dù ngươi có thiên phú dị bẩm như lại làm một chuyện ngu xuẩn.
- Ngươi không nên tỉnh lại vào thời điểm này. Nếu Trương mỗ bị người phát hiện thì tất nhiên sẽ không thể để ngươi sống trên thượng giới này nữa...
Trên mặt Trương Hằng lộ vẻ bất đắc dĩ, nhún vai nhẹ một cái. Băng sương bên ngoài thân thể thể hắn không còn sót lại một chút nào. Hắn nhìn nữ tử băng tuyết khuynh thành ở gần trong gang tấc, thấp giọng nói:
- Ta muốn lạt thủ tồi hoa rồi.
Dứt lời hắn vươn nhẹ bàn tay, chụp về hướng nữ tử tuyệt đẹp kia.
Hoa dung giai nhân băng tuyết biến sắc. Trương Hằng vươn tay rất nhẹ nhàng một cái nhưng không gian lại hình thành một luồng lực lượng không thể chống cự. giữ chặt khiến nàng tại chỗ, muốn nhúc nhích cũng khó khăn vạn phần.
- Tiền bối... Dừng tay!
Nàng thở dài một tiếng rồi nói:
- Nếu ngươi giết ta thì đừng mơ tưởng chạy ra khỏi Lãnh Nguyệt Môn.
Trên mặt Trương Hằng lộ vẻ tươi cười, bàn tay đang vươn ra liền dừng lại. chỉ còn cách thân thể của giai nhân băng tuyết một chút, đã cảm nhận được độ ấm bên ngoài thân thể đối phương.
Lúc trước Trương Hằng từng đi qua Lũ Không Điện tại Ngân Kiếm Phong, tất nhiên biết chỉ cần giết đối phương thì sẽ khiến cho Lãnh Nguyệt Môn cảnh giác.
- Nói ra thân phận của ngươi đi.
Vẻ mặt Trương Hằng bình tĩnh nói. thu hồi bàn tay của mình.
Giai nhân Băng tuyết cảm thấy tử vong thoáng qua qua lại lại. trong lòng còn sợ hãi nói:
- Bẩm tiền bối. tiểu nữ tên là Mộng Tuyết. từ bé đã là cô nhi. Mấy trăm năm trước may có Đại trưởng lão thu ta làm đồ đệ mới có thành tựu như ngày nay ở Lãnh Nguyệt Môn.
- Đại trưởng lão?
Trong lòng Trương Hằng hơi kinh hãi. Đại trưởng lão của Lãnh Nguyệt Môn là tồn tại có thực lực gần bằng với tông chủ mạnh mẽ của Lãnh Nguyệt Môn. nghe nói đã tu luyện tới Tiên Quân trung cấp đỉnh phong.
Sau khi biết thân phận của đối phương xong. Trương Hằng vẫn ung dung nhìn Mộng Tuyết, giọng nói không chút hảo ý:
- Nếu Trương mỗ đã biết sư tôn của ngươi là Đại trưởng lão của Lãnh Nguyệt Môn thì ngươi cho rằng hiện giờ ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Một khi Trương Hằng thả cho nàng một đường sống thì tất nhiên sẽ tạo thành một địch nhân cường đại cho bản thân.
Đại trưởng lão của Lãnh Nguyệt Môn. Trương Hằng hiện giờ còn chưa muốn xung đột với cường giả cấp bậc này.
-Ngươi...
Mộng Tuyết cắn chặt đôi môi. gương mặt lạnh lùng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nói:
- Lệnh bài thân phận của ta có tương liên đối với Lũ Không Điện, một khi ta chết đi thì sư tôn sẽ lập tức biết được. Ngươi nếu giết ta thì bản thân ngươi cũng đừng hòng sống nổi. Hiện giờ biện pháp tốt nhất hiện giờ là ngươi tha mạng cho ta. mà ta cũng hứa là không nói chuyện này cho sư tôn biết.
Nàng nghĩ Trương Hằng cũng không dám hạ sát thủ với mình. Dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của Lãnh Nguyệt Môn.
- Ha ha ha... Ngươi phải biết rằng giờ phút này ngươi đã nằm trong tay Trương mỗ. Ta dù có hơi cố kỵ một chút, không thể giết ngươi nhưng tuyệt đối có biện pháp có thể khiến ngươi sống một bằng chết.
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Trương Hằng lộ ánh mắt không chút hảo ý, đảo qua khuôn mặt và bộ ngực mẫn cảm của nàng.
- Ngươi... Ngươi nếu đám làm thế thì ta lập tức sẽ tự bạo hồn thể.
Thân thể mềm mại của Mộng Tuyết lại run lên. trong mắt lộ vẻ khủng hoảng.
- Ngươi thật sự có dũng khí tự bạo hồn thể sao?
Trên mặt Trương Hằng lộ vẻ hoài nghi, chậm rãi duỗi tay ra. khoác lên vai Mộng Tuyết. trong khoảng khắc phong ấn pháp lực của nàng.
- Hiện giờ ta phong ấn pháp lực của ngươi nhưng vẫn cho ngươi không mất đỉnh lực lượng tự bạo hồn thể...
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Ngươi muốn làm gì... Hu hu hu ...
Vẻ lạnh lùng của băng sơn mỹ nhân Mộng Tuyết lập tức tan rã, giờ phút này chẳng hề giống một Chân Tiên cấp cao đại viên mãn mà ngược lại giống như một cô bé gái nhà bên đáng thương vậy.
Trương Hằng đưa tay nâng cằm nàng, vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo của nàng.
Đôi mắt lấp lánh của Mộng Tuyết xuất hiện tầng tầng nước mắt, lông mi run rẩy. không dám phản kháng.
- Ngươi vì sao lại không có dũng khí ngọc đá cùng nát hả?
Trương Hằng cười ha hả:
- Chẳng lẽ còn chưa đạt tới cực hạn kia à?
Dứt lời, bàn tay hắn lại sờ soạng khắp bên ngoài thân thể của Mộng Tuyết.
- Hu hu hu...
Mộng Tuyết chỉ biết khóc nức nớ.
- Còn chưa tới cực hạn sao?
Trương Hằng lại cười, luồn tay vào vạt áo của nàng, chạm vào thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng.
- Van cầu ngươi... Dừng tay đi!
Mộng Tuyết cuối cùng cũng khuất phục, bắt đầu cầu xin Trương Hằng.
- Được, ngươi rốt cục cũng chịu khuất phục rồi!
Trương Hằng lưu luyến thu hồi bàn tay kia, cũng chưa muốn làm việc cầm thú.
- Ngươi muốn ta làm chuyện gì?
Mộng Tuyết cũng là người thông minh, thấp giọng vừa khóc vừa hỏi.
Trương Hằng buông tay ra, để Mộng Tuyết khôi phục tự do, thản nhiên nói:
- Thật ra ta còn một loại phương pháp trực tiếp hơn là biến ngươi thành con rối...
-Á!
Thân thể mềm mại của Mộng Tuyết run lên, không dám nói lời nào.
Trương Hằng vốn có thể sử dụng Ký Hồn Thuật nhưng tiên pháp trên thượng giới rất cao minh, linh hồn của Mộng Tuyết lại có liên hệ huyền điệu khó lường với Lũ Không Điện. Hơn nữa sư tôn của nàng lại là nhân vật Tiên Quân trung cấp đỉnh phong.
Trương Hằng cảm thấy việc đó cũng không đảm bảo lắm. vì thế quyết định đối phương pháp.
- Tuy nhiên phương pháp này cũng quá tàn nhẫn, cho nên Trương mỗ quyết định đối phương pháp. Chúng ta sẽ ký kết một huyết kế linh hồn. Trong vòng một trăm năm. ngươi thực hiện đủ điều kiện của ta, phục tùng mệnh lệnh của Trương mỗ. không cho ai biết bí mật của ta. Đương nhiên trong trăm năm này ta cũng không làm tổn thương tới ngươi, cùng không động tới thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn của ngươi...
Nói xong những lời cuối cùng này, trên mặt Trương Hằng lộ vẻ trêu chọc.
-Ngươi, ngươi...
Mộng Tuyết xấu hổ không thôi. khuôn mặt đỏ bừng như máu. lòng tự trọng bị đả kích lớn lao.
ở trong môn phái, nàng là băng sơn mỹ nữ nổi tiếng, thiên tư siêu quần, giống như con cưng của trời, được phần đông đồng môn nâng niu. Nhưng giờ phút này Nam nhân trước mắt này lại không có chút hứng thú đối với thân thể của nàng, có vẻ như tặng cho ta ta cũng không cần.
- Đuợc rồi. ta đồng ý với ngươi. Nhưng ngươi phải nói cho ta mục đích ngươi vào Lãnh Nguyệt Môn và thân phận của ngươi.
Mộng Tuyết thấp giọng nói.
- Ta là đệ tử nội môn mới tiến vào Lãnh Nguyệt Môn. là một Chân Tiên cấp thấp. Còn mục đích Trương mỗ tiến vào Lãnh Nguyệt Môn thì thứ lỗi cho ta không thể nói được.
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Nếu ngươi làm tổn thương sư tôn của ta thì Mộng Tuyết thề sống chết với ngươi.
Vẻ mặt Mộng Tuyết kiên nghị nói.
- Được, ta sẽ không bức ngươi làm thương tổn sư tôn ngươi. Nhưng ta muốn tìm hiểu tin tức thì ngươi phải nói cho ta không sót một chữ.
Trương Hằng gật đầu nói. Bề ngoài Mộng Tuyết lạnh, như băng nhưng trong nội tâm lại tương đối yếu ớt. tuy vậy lại coi trọng thân tình và sư ân mười phần.
Hai người sau khi đạt hiệp nghị liền ở bên trong đại điện màu bạc này lập huyết kế linh hồn.
- Ta hiện tại có thể biết tên ngươi không?
Mộng Tuyết sợ hãi hỏi.
- Trương Hằng.
Trương Hằng nói hai chữ, trầm ngâm rồi nói.
- Thân phận của ngươi và ta chênh lệch thường xuyên vụng trộm liên hệ mà nói thì phân nửa sẽ khiến người khác nghi ngờ. Cho nên ta có một đề nghị.
- Để nghị gì?
MộngTuyết nói.
Trên mặt Trương Hằng hiện lên nụ cười, ôm Mộng Tuyết vào ngực.
-Á!
Mộng Tuyết kinh hô một tiếng.
- Chúng ta làm một đôi tình lữ đi.
Trương Hằng cười tủm tỉm nói, có vẻ vẫn chưa hết tính trẻ con.
- Tình lữ? Làm sao được chứ? Không phải vừa rồi ngươi nói là không có ý đồ với thân thể của ta sao?
Mộng Tuyết giãy dụa trong ngực hắn.
- Ngươi đúng là không thuần khiết tí nào... Ta không phải nói là tình lữ thật mà chỉ là trên danh nghĩa thôi. Ta đã nói từ trước là ta không có hứng thú với thân thể của ngươi mà.
Trương Hằng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mộng Tuyết.
- Ngươi, ngươi...
Mộng Tuyết xấu hổ vô cùng, lòng tự trọng bị Trương Hằng đã kích hoàn toàn.
- Đương nhiên những động tác cơ bản nhưng ôm ôm ấp ấp là không thể tránh khỏi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Kẻ này vô sỉ mười phần nói.
- Chuyện này không được.
Mộng Tuyết tức giận nói.
- Đã lập linh hồn huyết thệ rồi. Trong vòng một trăm năm ngươi phải chịu sự sai khiến của ta. phục tùng mệnh lệnh của ta. Chỉ cẩn ta không có ý đồ với thân thể của ngươi là được rồi.
Trương Hằng nắm chắc thắng lợi nói.
Mộng Tuyết nhất thời không nói gì, suy tư một lát. rốt cục khôi phục bình tĩnh nói:
- Đuợc rồi. Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ Kỳ là chúng ta chỉ là tình lữ trên danh nghĩa mà thôi. Tốt nhất là người đừng có ý đồ gì.
Trương Hằng không khỏi vui vẻ cười nói:
- Những lời này hẳn phải để Trương mỗ nói mới đúng chứ. Trương mỗ là người đã có thê tử. tư tưởng của ngươi phải thuần khiết một chút nhé...
- Ngươi... Ngươi căn bản không có chút phong phạm của tiền bối cấp Tiên Quân.
Mộng Tuyết suýt nữa tức phát điên. cuối cùng đơn giản là lạnh lùng châm chọc.
- Tiền bối? Chúng ta hiện giờ là tình lữ. đương nhiên phải liếc mắt đưa tình. Hơn nữa Trương mỗ mới hơn ba trăm tuổi, cũng không phải mấy lão bất tử mấy chục, mấy trăm vạn năm kia.
- Cái gì? Người mới hơn ba trăm tuổi sao?
Mộng Tuyết chấn kính. Nam nhân trước mắt này trong hơn ba trăm năm đã thăng cấp lên Tiên Quân. Đây quả là một kỳ tích.
- Tốt rồi. Ta và ngươi đã có huyết thệ trăm năm. Tiếp theo ngươi phải phối hợp với Trương mỗ làm một chuyện là giáo huấn tên tiểu tử trên kia một chút.
Trương Hằng khôi phục đáng vẻ điềm tĩnh không chút nao núng.
Phốc!
Một tầng kiếm khí quỷ dị bùng nổ từ trong quang cầu màu bạc kia, trong nháy mắt liền bao phủ toàn thân Trương Hằng. Một tầng băng sương nhanh chóng tràn ra khắp người hắn.
Thân thể Trương Hằng cứng ngắc lại. trong tay vẫn còn cầm ngọc giản ghi bí điển tối cao "Lãnh Nguyệt Vô Song" kia, vẻ mặt mang theo sự kinh ngạc.
- Ngươi là người phương nào?
Nữ tử băng tuyết kia nhẹ nhàng đứng dậy. khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt nhưng lại có vài tia ửng đỏ.
Nàng nhìn Nam nhân trước mắt, thân thể mềm mại chấn động, trên môi tràn ra vài tia máu.
Hiển nhiên là bị đánh thức khi bế quan sâu. nữ tử băng tuyết này đã bị thương tâm thần, hơn nữa thương thế không nhẹ.
Giờ phút này trên khuôn mặt xinh đẹp như tuyết của nàng có vài tia sát khí. sinh ra sự kiêng kỵ đối với Trương Hằng có thể thần không biết quỷ không hay tiến vào trong đại điện.
Trương Hằng bị băng sương bao phủ. kiếm khí tàn phá bừa bãi trong cơ thể. Nhưng trên mặt hắn vẫn lộ vẻ bình tĩnh hỏi:
- Sao ngươi lại thấy được Trương mỗ?
Nữ tử băng tuyết cười lạnh nói.
- Ta dù bế quan sâu nhưng mỗi một ngọc giản trên ngọc đài đều tương liên với tâm thần ta. Tay người vừa tiếp cận ngọc dài là đã khiến ta phải mạnh mẽ xuất quan, phí mất tâm huyết mấy tháng trời.
Trương Hằng thở dài một hơi:
- Vị cô nương này. ngươi hẳn là một đệ tử quan môn của trưởng lão trong Lãnh Nguyệt Môn phải không? Đáng tiếc là mặc dù ngươi có thiên phú dị bẩm như lại làm một chuyện ngu xuẩn.
- Ngươi không nên tỉnh lại vào thời điểm này. Nếu Trương mỗ bị người phát hiện thì tất nhiên sẽ không thể để ngươi sống trên thượng giới này nữa...
Trên mặt Trương Hằng lộ vẻ bất đắc dĩ, nhún vai nhẹ một cái. Băng sương bên ngoài thân thể thể hắn không còn sót lại một chút nào. Hắn nhìn nữ tử băng tuyết khuynh thành ở gần trong gang tấc, thấp giọng nói:
- Ta muốn lạt thủ tồi hoa rồi.
Dứt lời hắn vươn nhẹ bàn tay, chụp về hướng nữ tử tuyệt đẹp kia.
Hoa dung giai nhân băng tuyết biến sắc. Trương Hằng vươn tay rất nhẹ nhàng một cái nhưng không gian lại hình thành một luồng lực lượng không thể chống cự. giữ chặt khiến nàng tại chỗ, muốn nhúc nhích cũng khó khăn vạn phần.
- Tiền bối... Dừng tay!
Nàng thở dài một tiếng rồi nói:
- Nếu ngươi giết ta thì đừng mơ tưởng chạy ra khỏi Lãnh Nguyệt Môn.
Trên mặt Trương Hằng lộ vẻ tươi cười, bàn tay đang vươn ra liền dừng lại. chỉ còn cách thân thể của giai nhân băng tuyết một chút, đã cảm nhận được độ ấm bên ngoài thân thể đối phương.
Lúc trước Trương Hằng từng đi qua Lũ Không Điện tại Ngân Kiếm Phong, tất nhiên biết chỉ cần giết đối phương thì sẽ khiến cho Lãnh Nguyệt Môn cảnh giác.
- Nói ra thân phận của ngươi đi.
Vẻ mặt Trương Hằng bình tĩnh nói. thu hồi bàn tay của mình.
Giai nhân Băng tuyết cảm thấy tử vong thoáng qua qua lại lại. trong lòng còn sợ hãi nói:
- Bẩm tiền bối. tiểu nữ tên là Mộng Tuyết. từ bé đã là cô nhi. Mấy trăm năm trước may có Đại trưởng lão thu ta làm đồ đệ mới có thành tựu như ngày nay ở Lãnh Nguyệt Môn.
- Đại trưởng lão?
Trong lòng Trương Hằng hơi kinh hãi. Đại trưởng lão của Lãnh Nguyệt Môn là tồn tại có thực lực gần bằng với tông chủ mạnh mẽ của Lãnh Nguyệt Môn. nghe nói đã tu luyện tới Tiên Quân trung cấp đỉnh phong.
Sau khi biết thân phận của đối phương xong. Trương Hằng vẫn ung dung nhìn Mộng Tuyết, giọng nói không chút hảo ý:
- Nếu Trương mỗ đã biết sư tôn của ngươi là Đại trưởng lão của Lãnh Nguyệt Môn thì ngươi cho rằng hiện giờ ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Một khi Trương Hằng thả cho nàng một đường sống thì tất nhiên sẽ tạo thành một địch nhân cường đại cho bản thân.
Đại trưởng lão của Lãnh Nguyệt Môn. Trương Hằng hiện giờ còn chưa muốn xung đột với cường giả cấp bậc này.
-Ngươi...
Mộng Tuyết cắn chặt đôi môi. gương mặt lạnh lùng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nói:
- Lệnh bài thân phận của ta có tương liên đối với Lũ Không Điện, một khi ta chết đi thì sư tôn sẽ lập tức biết được. Ngươi nếu giết ta thì bản thân ngươi cũng đừng hòng sống nổi. Hiện giờ biện pháp tốt nhất hiện giờ là ngươi tha mạng cho ta. mà ta cũng hứa là không nói chuyện này cho sư tôn biết.
Nàng nghĩ Trương Hằng cũng không dám hạ sát thủ với mình. Dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của Lãnh Nguyệt Môn.
- Ha ha ha... Ngươi phải biết rằng giờ phút này ngươi đã nằm trong tay Trương mỗ. Ta dù có hơi cố kỵ một chút, không thể giết ngươi nhưng tuyệt đối có biện pháp có thể khiến ngươi sống một bằng chết.
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Trương Hằng lộ ánh mắt không chút hảo ý, đảo qua khuôn mặt và bộ ngực mẫn cảm của nàng.
- Ngươi... Ngươi nếu đám làm thế thì ta lập tức sẽ tự bạo hồn thể.
Thân thể mềm mại của Mộng Tuyết lại run lên. trong mắt lộ vẻ khủng hoảng.
- Ngươi thật sự có dũng khí tự bạo hồn thể sao?
Trên mặt Trương Hằng lộ vẻ hoài nghi, chậm rãi duỗi tay ra. khoác lên vai Mộng Tuyết. trong khoảng khắc phong ấn pháp lực của nàng.
- Hiện giờ ta phong ấn pháp lực của ngươi nhưng vẫn cho ngươi không mất đỉnh lực lượng tự bạo hồn thể...
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Ngươi muốn làm gì... Hu hu hu ...
Vẻ lạnh lùng của băng sơn mỹ nhân Mộng Tuyết lập tức tan rã, giờ phút này chẳng hề giống một Chân Tiên cấp cao đại viên mãn mà ngược lại giống như một cô bé gái nhà bên đáng thương vậy.
Trương Hằng đưa tay nâng cằm nàng, vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo của nàng.
Đôi mắt lấp lánh của Mộng Tuyết xuất hiện tầng tầng nước mắt, lông mi run rẩy. không dám phản kháng.
- Ngươi vì sao lại không có dũng khí ngọc đá cùng nát hả?
Trương Hằng cười ha hả:
- Chẳng lẽ còn chưa đạt tới cực hạn kia à?
Dứt lời, bàn tay hắn lại sờ soạng khắp bên ngoài thân thể của Mộng Tuyết.
- Hu hu hu...
Mộng Tuyết chỉ biết khóc nức nớ.
- Còn chưa tới cực hạn sao?
Trương Hằng lại cười, luồn tay vào vạt áo của nàng, chạm vào thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng.
- Van cầu ngươi... Dừng tay đi!
Mộng Tuyết cuối cùng cũng khuất phục, bắt đầu cầu xin Trương Hằng.
- Được, ngươi rốt cục cũng chịu khuất phục rồi!
Trương Hằng lưu luyến thu hồi bàn tay kia, cũng chưa muốn làm việc cầm thú.
- Ngươi muốn ta làm chuyện gì?
Mộng Tuyết cũng là người thông minh, thấp giọng vừa khóc vừa hỏi.
Trương Hằng buông tay ra, để Mộng Tuyết khôi phục tự do, thản nhiên nói:
- Thật ra ta còn một loại phương pháp trực tiếp hơn là biến ngươi thành con rối...
-Á!
Thân thể mềm mại của Mộng Tuyết run lên, không dám nói lời nào.
Trương Hằng vốn có thể sử dụng Ký Hồn Thuật nhưng tiên pháp trên thượng giới rất cao minh, linh hồn của Mộng Tuyết lại có liên hệ huyền điệu khó lường với Lũ Không Điện. Hơn nữa sư tôn của nàng lại là nhân vật Tiên Quân trung cấp đỉnh phong.
Trương Hằng cảm thấy việc đó cũng không đảm bảo lắm. vì thế quyết định đối phương pháp.
- Tuy nhiên phương pháp này cũng quá tàn nhẫn, cho nên Trương mỗ quyết định đối phương pháp. Chúng ta sẽ ký kết một huyết kế linh hồn. Trong vòng một trăm năm. ngươi thực hiện đủ điều kiện của ta, phục tùng mệnh lệnh của Trương mỗ. không cho ai biết bí mật của ta. Đương nhiên trong trăm năm này ta cũng không làm tổn thương tới ngươi, cùng không động tới thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn của ngươi...
Nói xong những lời cuối cùng này, trên mặt Trương Hằng lộ vẻ trêu chọc.
-Ngươi, ngươi...
Mộng Tuyết xấu hổ không thôi. khuôn mặt đỏ bừng như máu. lòng tự trọng bị đả kích lớn lao.
ở trong môn phái, nàng là băng sơn mỹ nữ nổi tiếng, thiên tư siêu quần, giống như con cưng của trời, được phần đông đồng môn nâng niu. Nhưng giờ phút này Nam nhân trước mắt này lại không có chút hứng thú đối với thân thể của nàng, có vẻ như tặng cho ta ta cũng không cần.
- Đuợc rồi. ta đồng ý với ngươi. Nhưng ngươi phải nói cho ta mục đích ngươi vào Lãnh Nguyệt Môn và thân phận của ngươi.
Mộng Tuyết thấp giọng nói.
- Ta là đệ tử nội môn mới tiến vào Lãnh Nguyệt Môn. là một Chân Tiên cấp thấp. Còn mục đích Trương mỗ tiến vào Lãnh Nguyệt Môn thì thứ lỗi cho ta không thể nói được.
Trương Hằng thản nhiên nói.
- Nếu ngươi làm tổn thương sư tôn của ta thì Mộng Tuyết thề sống chết với ngươi.
Vẻ mặt Mộng Tuyết kiên nghị nói.
- Được, ta sẽ không bức ngươi làm thương tổn sư tôn ngươi. Nhưng ta muốn tìm hiểu tin tức thì ngươi phải nói cho ta không sót một chữ.
Trương Hằng gật đầu nói. Bề ngoài Mộng Tuyết lạnh, như băng nhưng trong nội tâm lại tương đối yếu ớt. tuy vậy lại coi trọng thân tình và sư ân mười phần.
Hai người sau khi đạt hiệp nghị liền ở bên trong đại điện màu bạc này lập huyết kế linh hồn.
- Ta hiện tại có thể biết tên ngươi không?
Mộng Tuyết sợ hãi hỏi.
- Trương Hằng.
Trương Hằng nói hai chữ, trầm ngâm rồi nói.
- Thân phận của ngươi và ta chênh lệch thường xuyên vụng trộm liên hệ mà nói thì phân nửa sẽ khiến người khác nghi ngờ. Cho nên ta có một đề nghị.
- Để nghị gì?
MộngTuyết nói.
Trên mặt Trương Hằng hiện lên nụ cười, ôm Mộng Tuyết vào ngực.
-Á!
Mộng Tuyết kinh hô một tiếng.
- Chúng ta làm một đôi tình lữ đi.
Trương Hằng cười tủm tỉm nói, có vẻ vẫn chưa hết tính trẻ con.
- Tình lữ? Làm sao được chứ? Không phải vừa rồi ngươi nói là không có ý đồ với thân thể của ta sao?
Mộng Tuyết giãy dụa trong ngực hắn.
- Ngươi đúng là không thuần khiết tí nào... Ta không phải nói là tình lữ thật mà chỉ là trên danh nghĩa thôi. Ta đã nói từ trước là ta không có hứng thú với thân thể của ngươi mà.
Trương Hằng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mộng Tuyết.
- Ngươi, ngươi...
Mộng Tuyết xấu hổ vô cùng, lòng tự trọng bị Trương Hằng đã kích hoàn toàn.
- Đương nhiên những động tác cơ bản nhưng ôm ôm ấp ấp là không thể tránh khỏi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Kẻ này vô sỉ mười phần nói.
- Chuyện này không được.
Mộng Tuyết tức giận nói.
- Đã lập linh hồn huyết thệ rồi. Trong vòng một trăm năm ngươi phải chịu sự sai khiến của ta. phục tùng mệnh lệnh của ta. Chỉ cẩn ta không có ý đồ với thân thể của ngươi là được rồi.
Trương Hằng nắm chắc thắng lợi nói.
Mộng Tuyết nhất thời không nói gì, suy tư một lát. rốt cục khôi phục bình tĩnh nói:
- Đuợc rồi. Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ Kỳ là chúng ta chỉ là tình lữ trên danh nghĩa mà thôi. Tốt nhất là người đừng có ý đồ gì.
Trương Hằng không khỏi vui vẻ cười nói:
- Những lời này hẳn phải để Trương mỗ nói mới đúng chứ. Trương mỗ là người đã có thê tử. tư tưởng của ngươi phải thuần khiết một chút nhé...
- Ngươi... Ngươi căn bản không có chút phong phạm của tiền bối cấp Tiên Quân.
Mộng Tuyết suýt nữa tức phát điên. cuối cùng đơn giản là lạnh lùng châm chọc.
- Tiền bối? Chúng ta hiện giờ là tình lữ. đương nhiên phải liếc mắt đưa tình. Hơn nữa Trương mỗ mới hơn ba trăm tuổi, cũng không phải mấy lão bất tử mấy chục, mấy trăm vạn năm kia.
- Cái gì? Người mới hơn ba trăm tuổi sao?
Mộng Tuyết chấn kính. Nam nhân trước mắt này trong hơn ba trăm năm đã thăng cấp lên Tiên Quân. Đây quả là một kỳ tích.
- Tốt rồi. Ta và ngươi đã có huyết thệ trăm năm. Tiếp theo ngươi phải phối hợp với Trương mỗ làm một chuyện là giáo huấn tên tiểu tử trên kia một chút.
Trương Hằng khôi phục đáng vẻ điềm tĩnh không chút nao núng.
/777
|