Sau khi đi ra khỏi sơn động, trong lòng Trương Hằng cũng lờ mờ nổi lên một sự chờ mong. Trong đầu hắn lại hiện lên tình cảnh khi lần đầu tiên gặp Ninh Tuyết Dung ở sơn động tối đen trên Phương Vân sơn.
Trương Hằng cũng không sử dụng pháp thuật, Chỉ dựa vào lực lượng thân thể, nhẹ nhàng di chuyển trong phiến băng thiên Tuyết địa này. Chỉ một lúc. hắn đã tới được chỗ Lạc Hà.
Cánh cổng mở ra, Trương Hằng vừa Mới bước vào đã chợt nghe thanh âm đầy ôn hòa của Lạc Hà.
- Đường đạo hữu! Ngươi đã tới rồi.
Chỉ thấy Lạc Hà đang đứng ở cửa phòng, đưa mắt nhìn Trương Hằng tiến vào, trên mặt mang theo Ý cười thản nhiên.
Trương Hằng đi tới đây hỏi:
- Lạc đạo hữu! Nghe ngươi nói ngươi thi triển pháp thuật đã thành công. Ninh sư muội giờ đã khôi phục nhân thân rồi chứ?
Lạc Hà cười khẽ, hướng vào trong phòng hô lên:
- Tuyết Dung! Đường đạo hữu đến gặp muội, còn không mau đi ra?!
Trong phòng truyền ra tiếng bước chân rất khẽ, một thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi ra.
Trương Hằng nhìn lên. Đây không phải là Ninh Tuyết Dung thì còn là ai.
Khuôn mặt vẫn thanh tú trắng trẻo như vậy. đôi con ngươi hữu thần hơi lóe lóe lên. hai hàng mi tú lệ nhẹ nhàng rung động. Cặp mắt nàng to sáng như trăng rằm trong trời đêm.
Mái tóc đen dài mượt mà nhẹ nhàng bay múa trong phiến thiên địa tràn đầy băng tuyết, nhìn như một tiểu Tinh Linh.
Thân thể mềm mại mặc một bộ váy dài màu tuyết trắng, hạ thân lộ ra một đoạn chân ngắn với màu hồng ngọc. Nàng đi một đôi giày màu xanh lam được thêu khéo léo. Nàng đứng yên trong phiến thiên địa bị băng Tuyết bao phủ quanh năm này giống như một nàng công chúa xinh đẹp đi ra từ truyện cổ tích.
Trương Hằng lẳng lặng nhìn Ninh Tuyết Dung một lúc. cảm giác nàng cũng không có nhiều biến hóa so với trong trí nhớ của mình.
- Đường sư huynh...
Ninh Tuyết Dung hơi ngượng ngùng liếc nhìn Trương Hằng một cái.
Trương Hằng cũng đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt tinh mỹ như búp bê kia, trong lòng có chút buồn bực. Cô gái trước mắt này có dung mạo tương đương như Lạc Ngưng Tuyết nhưng sao nàng lại nhìn thuận mắt như vậy?!
- Ninh sư muội! Đã một năm không gặp. ngoại trừ quần áo bên ngoài thì có vẻ như không có nhiều biến hóa.
Trương Hằng cười vang. Nếu là ở địa cầu. thấy một mỹ nữ bậc này. chỉ sợ ngay cả dũng khí tới gần hắn cũng không có. Nhưng khi hắn chân chính dung nhập vào khối thân thể này. thôn phệ Ý thức của chủ nhân trước thì hết thảy đều vô cùng tự nhiên.
Ninh Tuyết Dung khẽ nâng tay lên. ngưng nhìn Trương Hằng, đôi mắt chứa đầy chân thành nói:
- Tuyết Dung phái cạm tạ sư huynh một năm qua đã chiếu cố muội cận thận. Nếu là tu sĩ khác, Tuyết Dung chỉ sợ đã bị dùng để luyện đan rồi. Muội biết sư huynh là một người tốt.
"Người tốt?!"
Trương Hằng có chút buồn cười. Bản thân hắn còn không biết hắn là người tốt đó!
Mới vừa đi vào thế giới này. hắn đã làm ô uế một hiệp nữ tuyệt sắc. Lần đầu gặp Ninh Tuyết Dung, hắn cũng ôm tâm tư dáng khinh, thậm chí chiếm tiện nghi của đối phương.
Điều khiến Trương Hằng khó quên nhất chính là khi ở dưới khe sâu. bị cả tòa băng sơn đề lên kia. Khi đó Ninh Tuyết Dung cũng âm thầm chữa thương cho hắn, khiến cuối cùng hắn thành công luyện ra Hư Không Hỏa Diễm, công lực tinh tiến.
Có thể nói, Ninh Tuyết Dung cũng được coi là ân nhân cứu mạng Trương Hằng.
Trương Hằng nhìn thẳng Ninh Tuyết Dung ở gần trong gang tấc, mang theo vài phần trào phúng nói:
- Ninh sư muội! Kỳ thật muội cũng đã cứu ta một mạng, giữa muội và ta cũng coi như không nợ gì nhau.
Đôi mắt Ninh Tuyết Dung lóe lên hai giọt lệ, nói với giọng điệu kiên quyết:
- Khi huynh bị Lạc sư tỷ dùng pháp thuật đặt dưới tòa băng sơn thì Tuyết Dung từng đáp ứng sẽ chữa thương cho huynh, còn huynh thì bảo hộ sự an toàn của Tuyết Dung...
- Có chuyện này sao?
Trương Hằng nhớ lại một chút, cũng nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Khi đó, Trương Hằng cảm giác tốc độ khôi phục thương thế của mình rất chậm nên Mới ước định với Ninh Tuyết Dung, bảo hộ sự an toàn của nàng trong khi đối phương sẽ phục vụ công tác chữa thương cho hắn.
- Tuyết Dung chưa bao giờ nhớ sai chuyện gì. Người nào đối tốt với Tuyết Dung. Tuyết Dung vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, không tốt với Tuyết Dung thì ta cũng sẽ không quên.
Ninh Tuyết Dung nhẹ nhàng tiến tới. đứng bên cạnh Trương Hằng. Mùi thơm thoang thoảng như có như không vờn quanh thân thể Trương Hằng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Tuyết Dung muội... Muội vẫn không chịu tha thứ cho ta sao...
Một tiếng thở dài âm thầm truyền tới. Lạc Ngưng Tuyết và Triệu Thụy cùng xuất hiện.
Ninh Tuyết Dung vừa thấy Lạc Ngưng Tuyết tiến vào, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại. hừ nhẹ một tiếng rồi biến thành một đóa tuyết liên nỡ rộ.
Bạch quang nhu hòa lưu chuyển trên thân đóa tuyết liên, vô cùng xinh đẹp.
Đóa tuyết liên này trực tiếp bay tới chỗ Trương Hằng. Trương Hằng cũng theo bản năng tiếp lấy đóa tuyết liên.
- Tuyết Dung muội vừa nhìn thấy tỷ đã trốn đi, khiến tỷ tỷ vô cùng khổ sỡ!
Lạc Ngưng Tuyết bất đắc dĩ nhìn đóa tuyết liên thật lâu.
Bàn tay Trương Hằng chạm tới đóa tuyết liên đang tỏa ra khí tức lạnh lẽo nhưng trong lòng ngược lại cảm thấy ấm áp.
- Sư huynh! Xin thu Tuyết Dung vào trong túi trữ vật đi!
Đóa tuyết liên trắng nõn khẽ run lên. không ngờ có thể phát ra ngôn ngữ loài người. Xem ra. dưới sự hỗ trợ nàng trọng tổ tuyết liên thể. khiến các năng lực của nàng cũng được đề cao.
Trương Hằng kết pháp quyết. thu lấy đóa tuyết liên do Ninh Tuyết Dung hóa thành vào trong túi trữ vật.
Lạc Hà thấy Trương Hằng thu đóa Tuyết liên vào túi trữ vật thì trong mắt lóe lên một chút lưu luyến không nỡ.
- Đường đạo hữu hãy nhớ kỹ, mỗi lần Tuyết Dung lấy nhân thân xuất hiện thì sẽ nhanh chóng tiêu hao nguyên khí của nàng. Do thế, mỗi lần xuất hiện, nàng không được duy trì quá nửa canh giờ. Từ đó. cứ nửa tháng, nàng có thể xuất hiện một lần. Theo thực lực bản thân nàng gia tăng, thời gian lấy nhân thân hiện thế sẽ được gia tăng.
Trương Hằng có chút kinh dị nói:
- Thế nàng tu luyện như thế nào?
Lạc Hà hoa tay lên, trong hư không xuất hiện một chiếc dài sen được tạo thành từ băng Tuyết.
Dưới sự thao túng của Lạc Hà, dài sen này nhẹ nhàng phát tán ra một cỗ hàn khí quanh quản bốn phía.
- Đây chính là pháp bảo Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai mà ta chế ra khi nhàn rỗi. Thứ này được tạo ra đặc biệt dành cho Tuyết Dung, bởi vì hiện tại nàng có thể miễn cưỡng dùng nó để tu luyện.
- Ngươi đặt Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai này vào trong túi trữ vật đặc chế của ta. nàng có thể ở trong đó tu luyện.
Lạc Hà lấy ra một cái túi trữ vật màu xanh chi lớn bằng bàn tay. giao nó và Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai cho Trương Hằng.
Trương Hằng theo lời thu Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai vào túi trữ vật đặc biệt vừa có này.
Từ bên ngoài nhìn thì Trương Hằng cảm thấy túi trữ vật này không có gì đặc biệt, nhưng hắn cũng không vội đi thâm dò mà lấy đóa tuyết liên từ trong túi trữ vật của mình ra. chuyển sang túi trữ vật mới.
- Tuyết Dung sẽ giao cho ngươi chiếu cố vậy...
Tuy rằng giọng điệu của Lạc Hà rất bình thản nhưng Trương Hằng vẫn mơ hồ cảm giác được có một cỗ không nỡ. bất đắc dĩ.
- Ngươi yên tâm!
Trương Hằng trầm mặc một lúc rồi Mới nói ba chữ này.
Lạc Hà và Trương Hằng bốn mắt nhìn nhau hồi lâu. Lạc Hà lại nói:
- Trên người ngươi có rất nhiều bí mật. công pháp tu luyện cũng cực kỳ đặc biệt, thành tựu sau này không thể đánh giá.
Trương Hằng trầm mặc. lại nhớ tới cuộc nói chuyện với pho tượng lúc trước. Đối phương cũng rất chú ý tới tiềm lực của hắn.
- Mục đích tiếp theo của các ngươi là Huyết Sát thần điện sao?
Lạc Hà lại hỏi.
Thần quang trong mắt Trương Hằng chợt lóe lên. giọng điệu kiên định nói:
- Đúng! Huyết Sát thần điện!
Lạc Hà lâm vào hồi tưởng ngắn ngủi, giọng điệu xa xăm nói:
- Huyết Sát thần điện, ta từng vào một lần...
Trương Hằng cũng không cảm thấy kỳ lạ. Mấy ngàn năm trước, Lạc Hà từng có thân phận một gã tu luyện giả tham gia thí luyện từng tiến vào Huyết Sát thần điện.
Trong lòng Lạc Hà không nỡ giết người nhưng thực lực của hắn khẳng định thuộc dạng đứng đầu. sẽ rất dễ dàng tiến nhập thần điện.
- Bên trong Huyết Sát động phủ quá thật có rất nhiều bảo vật; thậm chí ngay cả tiên bảo tuyệt thế hiếm cỏ cũng có nhiều kiện. Nhưng chân chính đoạt được những bảo vật này cũng vô cùng khó khăn... Từng có mấy chục tinh anh môn phái cùng ta tiến vào trong Huyết Sát thần điện, nhưng cuối cùng Chỉ có một mình ta còn sống.
Lạc Hà nhớ lại hết thảy, trong lòng còn cảm thấy sợ hãi.
Trương Hằng nghe được lời này cũng động dung.
Mấy chục tinh anh môn phái mà không ngờ Chỉ có một mình Lạc Hà còn sống đi ra.
- Sau khi tiến vào thần điện này, quan trọng nhất chính là... khống chế lòng tham của chính mình. Nếu có thể khắc chế được lòng tham, kiên trì tới cuối thì Khẳng định sẽ không có vấn đề gì cả.
- Ta từng dùng thần thức quan sát. Trong số đám người các ngươi tiến vào động phủ Lần này. có mấy người thiên tư tuyệt đỉnh, thậm chí không kém gì ta trước đây! Ngoài ra còn có rất nhiều kẻ thâm tàng bất lộ. Hơn nữa. đám tu sĩ Lần này là mạnh nhất trong mấy ngàn năm qua mà ta từng thấy.
Triệu Thụy không kìm nổi hỏi:
- Trong Huyết Sát thần điện có những gì?
- Bổ cục trong Huyết Sát thần điện mỗi lần đều khác nhau, nhưng có chung một đặc điểm! Đó chính là tràn đầy giết chóc.
"Giết chóc?!"
Trương Hằng cũng không cảm thấy kỳ quái.
- Còn có một nhân tố rất mấu chốt! Đó chính là vận khí! Nếu vận khí không tốt, dù thực lực mạnh tới mấy đi nữa cũng có thể chết! Đây cũng chính là nhân tố khó nắm bắt trong tay nhất!
- Vận khí?
Trương Hằng hơi thở dài một hơi. Đầy là thứ không ai có thể nắm giữ được.
- Ngưng Tuyết! Lần này muội cũng muốn đi vào thần điện sao?
Lạc Hà đưa mắt nhìn Lạc Ngưng Tuyết cách hắn không xa.
Trên mặt Lạc Ngưng Tuyết hiện lên một vẻ cười khổ:
- Vốn không định đi nhưng hiện tại muội quyết định đi rồi! Mệnh người do trời định! Nếu Ngưng Tuyết có thể sống sót thì cũng bắt đầu một nhân sinh mới! Nếu vận khí không tốt, cũng phải quy về càn nguyên! Từ nơi này sinh... cũng chết nơi này...
Trên mặt Lạc Hà mang theo vài tia không đành lòng:
- Muội không thể lưu lại sao? Ta có thể truyền muội ra khỏi động phủ...
- Ý muội đã quyết!
Lạc Ngưng Tuyết dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm phức tạp nhìn về phía thanh niên nho nhã này.
Trương Hằng lặng lẽ nhìn đoàn huyết nhật lơ lửng giữa bầu trời của động phủ, thầm nghĩ vận mệnh khiến rất nhiều người xuất hiện ở phiến khu vực giết chóc vô tình này, mà mình có phái là người chiến thắng cuối cùng hay không?!
Trương Hằng cũng không sử dụng pháp thuật, Chỉ dựa vào lực lượng thân thể, nhẹ nhàng di chuyển trong phiến băng thiên Tuyết địa này. Chỉ một lúc. hắn đã tới được chỗ Lạc Hà.
Cánh cổng mở ra, Trương Hằng vừa Mới bước vào đã chợt nghe thanh âm đầy ôn hòa của Lạc Hà.
- Đường đạo hữu! Ngươi đã tới rồi.
Chỉ thấy Lạc Hà đang đứng ở cửa phòng, đưa mắt nhìn Trương Hằng tiến vào, trên mặt mang theo Ý cười thản nhiên.
Trương Hằng đi tới đây hỏi:
- Lạc đạo hữu! Nghe ngươi nói ngươi thi triển pháp thuật đã thành công. Ninh sư muội giờ đã khôi phục nhân thân rồi chứ?
Lạc Hà cười khẽ, hướng vào trong phòng hô lên:
- Tuyết Dung! Đường đạo hữu đến gặp muội, còn không mau đi ra?!
Trong phòng truyền ra tiếng bước chân rất khẽ, một thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi ra.
Trương Hằng nhìn lên. Đây không phải là Ninh Tuyết Dung thì còn là ai.
Khuôn mặt vẫn thanh tú trắng trẻo như vậy. đôi con ngươi hữu thần hơi lóe lóe lên. hai hàng mi tú lệ nhẹ nhàng rung động. Cặp mắt nàng to sáng như trăng rằm trong trời đêm.
Mái tóc đen dài mượt mà nhẹ nhàng bay múa trong phiến thiên địa tràn đầy băng tuyết, nhìn như một tiểu Tinh Linh.
Thân thể mềm mại mặc một bộ váy dài màu tuyết trắng, hạ thân lộ ra một đoạn chân ngắn với màu hồng ngọc. Nàng đi một đôi giày màu xanh lam được thêu khéo léo. Nàng đứng yên trong phiến thiên địa bị băng Tuyết bao phủ quanh năm này giống như một nàng công chúa xinh đẹp đi ra từ truyện cổ tích.
Trương Hằng lẳng lặng nhìn Ninh Tuyết Dung một lúc. cảm giác nàng cũng không có nhiều biến hóa so với trong trí nhớ của mình.
- Đường sư huynh...
Ninh Tuyết Dung hơi ngượng ngùng liếc nhìn Trương Hằng một cái.
Trương Hằng cũng đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt tinh mỹ như búp bê kia, trong lòng có chút buồn bực. Cô gái trước mắt này có dung mạo tương đương như Lạc Ngưng Tuyết nhưng sao nàng lại nhìn thuận mắt như vậy?!
- Ninh sư muội! Đã một năm không gặp. ngoại trừ quần áo bên ngoài thì có vẻ như không có nhiều biến hóa.
Trương Hằng cười vang. Nếu là ở địa cầu. thấy một mỹ nữ bậc này. chỉ sợ ngay cả dũng khí tới gần hắn cũng không có. Nhưng khi hắn chân chính dung nhập vào khối thân thể này. thôn phệ Ý thức của chủ nhân trước thì hết thảy đều vô cùng tự nhiên.
Ninh Tuyết Dung khẽ nâng tay lên. ngưng nhìn Trương Hằng, đôi mắt chứa đầy chân thành nói:
- Tuyết Dung phái cạm tạ sư huynh một năm qua đã chiếu cố muội cận thận. Nếu là tu sĩ khác, Tuyết Dung chỉ sợ đã bị dùng để luyện đan rồi. Muội biết sư huynh là một người tốt.
"Người tốt?!"
Trương Hằng có chút buồn cười. Bản thân hắn còn không biết hắn là người tốt đó!
Mới vừa đi vào thế giới này. hắn đã làm ô uế một hiệp nữ tuyệt sắc. Lần đầu gặp Ninh Tuyết Dung, hắn cũng ôm tâm tư dáng khinh, thậm chí chiếm tiện nghi của đối phương.
Điều khiến Trương Hằng khó quên nhất chính là khi ở dưới khe sâu. bị cả tòa băng sơn đề lên kia. Khi đó Ninh Tuyết Dung cũng âm thầm chữa thương cho hắn, khiến cuối cùng hắn thành công luyện ra Hư Không Hỏa Diễm, công lực tinh tiến.
Có thể nói, Ninh Tuyết Dung cũng được coi là ân nhân cứu mạng Trương Hằng.
Trương Hằng nhìn thẳng Ninh Tuyết Dung ở gần trong gang tấc, mang theo vài phần trào phúng nói:
- Ninh sư muội! Kỳ thật muội cũng đã cứu ta một mạng, giữa muội và ta cũng coi như không nợ gì nhau.
Đôi mắt Ninh Tuyết Dung lóe lên hai giọt lệ, nói với giọng điệu kiên quyết:
- Khi huynh bị Lạc sư tỷ dùng pháp thuật đặt dưới tòa băng sơn thì Tuyết Dung từng đáp ứng sẽ chữa thương cho huynh, còn huynh thì bảo hộ sự an toàn của Tuyết Dung...
- Có chuyện này sao?
Trương Hằng nhớ lại một chút, cũng nhớ lại tình cảnh lúc đó.
Khi đó, Trương Hằng cảm giác tốc độ khôi phục thương thế của mình rất chậm nên Mới ước định với Ninh Tuyết Dung, bảo hộ sự an toàn của nàng trong khi đối phương sẽ phục vụ công tác chữa thương cho hắn.
- Tuyết Dung chưa bao giờ nhớ sai chuyện gì. Người nào đối tốt với Tuyết Dung. Tuyết Dung vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng, không tốt với Tuyết Dung thì ta cũng sẽ không quên.
Ninh Tuyết Dung nhẹ nhàng tiến tới. đứng bên cạnh Trương Hằng. Mùi thơm thoang thoảng như có như không vờn quanh thân thể Trương Hằng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Tuyết Dung muội... Muội vẫn không chịu tha thứ cho ta sao...
Một tiếng thở dài âm thầm truyền tới. Lạc Ngưng Tuyết và Triệu Thụy cùng xuất hiện.
Ninh Tuyết Dung vừa thấy Lạc Ngưng Tuyết tiến vào, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại. hừ nhẹ một tiếng rồi biến thành một đóa tuyết liên nỡ rộ.
Bạch quang nhu hòa lưu chuyển trên thân đóa tuyết liên, vô cùng xinh đẹp.
Đóa tuyết liên này trực tiếp bay tới chỗ Trương Hằng. Trương Hằng cũng theo bản năng tiếp lấy đóa tuyết liên.
- Tuyết Dung muội vừa nhìn thấy tỷ đã trốn đi, khiến tỷ tỷ vô cùng khổ sỡ!
Lạc Ngưng Tuyết bất đắc dĩ nhìn đóa tuyết liên thật lâu.
Bàn tay Trương Hằng chạm tới đóa tuyết liên đang tỏa ra khí tức lạnh lẽo nhưng trong lòng ngược lại cảm thấy ấm áp.
- Sư huynh! Xin thu Tuyết Dung vào trong túi trữ vật đi!
Đóa tuyết liên trắng nõn khẽ run lên. không ngờ có thể phát ra ngôn ngữ loài người. Xem ra. dưới sự hỗ trợ nàng trọng tổ tuyết liên thể. khiến các năng lực của nàng cũng được đề cao.
Trương Hằng kết pháp quyết. thu lấy đóa tuyết liên do Ninh Tuyết Dung hóa thành vào trong túi trữ vật.
Lạc Hà thấy Trương Hằng thu đóa Tuyết liên vào túi trữ vật thì trong mắt lóe lên một chút lưu luyến không nỡ.
- Đường đạo hữu hãy nhớ kỹ, mỗi lần Tuyết Dung lấy nhân thân xuất hiện thì sẽ nhanh chóng tiêu hao nguyên khí của nàng. Do thế, mỗi lần xuất hiện, nàng không được duy trì quá nửa canh giờ. Từ đó. cứ nửa tháng, nàng có thể xuất hiện một lần. Theo thực lực bản thân nàng gia tăng, thời gian lấy nhân thân hiện thế sẽ được gia tăng.
Trương Hằng có chút kinh dị nói:
- Thế nàng tu luyện như thế nào?
Lạc Hà hoa tay lên, trong hư không xuất hiện một chiếc dài sen được tạo thành từ băng Tuyết.
Dưới sự thao túng của Lạc Hà, dài sen này nhẹ nhàng phát tán ra một cỗ hàn khí quanh quản bốn phía.
- Đây chính là pháp bảo Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai mà ta chế ra khi nhàn rỗi. Thứ này được tạo ra đặc biệt dành cho Tuyết Dung, bởi vì hiện tại nàng có thể miễn cưỡng dùng nó để tu luyện.
- Ngươi đặt Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai này vào trong túi trữ vật đặc chế của ta. nàng có thể ở trong đó tu luyện.
Lạc Hà lấy ra một cái túi trữ vật màu xanh chi lớn bằng bàn tay. giao nó và Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai cho Trương Hằng.
Trương Hằng theo lời thu Tuyết Ngọc Liên Hoa Thai vào túi trữ vật đặc biệt vừa có này.
Từ bên ngoài nhìn thì Trương Hằng cảm thấy túi trữ vật này không có gì đặc biệt, nhưng hắn cũng không vội đi thâm dò mà lấy đóa tuyết liên từ trong túi trữ vật của mình ra. chuyển sang túi trữ vật mới.
- Tuyết Dung sẽ giao cho ngươi chiếu cố vậy...
Tuy rằng giọng điệu của Lạc Hà rất bình thản nhưng Trương Hằng vẫn mơ hồ cảm giác được có một cỗ không nỡ. bất đắc dĩ.
- Ngươi yên tâm!
Trương Hằng trầm mặc một lúc rồi Mới nói ba chữ này.
Lạc Hà và Trương Hằng bốn mắt nhìn nhau hồi lâu. Lạc Hà lại nói:
- Trên người ngươi có rất nhiều bí mật. công pháp tu luyện cũng cực kỳ đặc biệt, thành tựu sau này không thể đánh giá.
Trương Hằng trầm mặc. lại nhớ tới cuộc nói chuyện với pho tượng lúc trước. Đối phương cũng rất chú ý tới tiềm lực của hắn.
- Mục đích tiếp theo của các ngươi là Huyết Sát thần điện sao?
Lạc Hà lại hỏi.
Thần quang trong mắt Trương Hằng chợt lóe lên. giọng điệu kiên định nói:
- Đúng! Huyết Sát thần điện!
Lạc Hà lâm vào hồi tưởng ngắn ngủi, giọng điệu xa xăm nói:
- Huyết Sát thần điện, ta từng vào một lần...
Trương Hằng cũng không cảm thấy kỳ lạ. Mấy ngàn năm trước, Lạc Hà từng có thân phận một gã tu luyện giả tham gia thí luyện từng tiến vào Huyết Sát thần điện.
Trong lòng Lạc Hà không nỡ giết người nhưng thực lực của hắn khẳng định thuộc dạng đứng đầu. sẽ rất dễ dàng tiến nhập thần điện.
- Bên trong Huyết Sát động phủ quá thật có rất nhiều bảo vật; thậm chí ngay cả tiên bảo tuyệt thế hiếm cỏ cũng có nhiều kiện. Nhưng chân chính đoạt được những bảo vật này cũng vô cùng khó khăn... Từng có mấy chục tinh anh môn phái cùng ta tiến vào trong Huyết Sát thần điện, nhưng cuối cùng Chỉ có một mình ta còn sống.
Lạc Hà nhớ lại hết thảy, trong lòng còn cảm thấy sợ hãi.
Trương Hằng nghe được lời này cũng động dung.
Mấy chục tinh anh môn phái mà không ngờ Chỉ có một mình Lạc Hà còn sống đi ra.
- Sau khi tiến vào thần điện này, quan trọng nhất chính là... khống chế lòng tham của chính mình. Nếu có thể khắc chế được lòng tham, kiên trì tới cuối thì Khẳng định sẽ không có vấn đề gì cả.
- Ta từng dùng thần thức quan sát. Trong số đám người các ngươi tiến vào động phủ Lần này. có mấy người thiên tư tuyệt đỉnh, thậm chí không kém gì ta trước đây! Ngoài ra còn có rất nhiều kẻ thâm tàng bất lộ. Hơn nữa. đám tu sĩ Lần này là mạnh nhất trong mấy ngàn năm qua mà ta từng thấy.
Triệu Thụy không kìm nổi hỏi:
- Trong Huyết Sát thần điện có những gì?
- Bổ cục trong Huyết Sát thần điện mỗi lần đều khác nhau, nhưng có chung một đặc điểm! Đó chính là tràn đầy giết chóc.
"Giết chóc?!"
Trương Hằng cũng không cảm thấy kỳ quái.
- Còn có một nhân tố rất mấu chốt! Đó chính là vận khí! Nếu vận khí không tốt, dù thực lực mạnh tới mấy đi nữa cũng có thể chết! Đây cũng chính là nhân tố khó nắm bắt trong tay nhất!
- Vận khí?
Trương Hằng hơi thở dài một hơi. Đầy là thứ không ai có thể nắm giữ được.
- Ngưng Tuyết! Lần này muội cũng muốn đi vào thần điện sao?
Lạc Hà đưa mắt nhìn Lạc Ngưng Tuyết cách hắn không xa.
Trên mặt Lạc Ngưng Tuyết hiện lên một vẻ cười khổ:
- Vốn không định đi nhưng hiện tại muội quyết định đi rồi! Mệnh người do trời định! Nếu Ngưng Tuyết có thể sống sót thì cũng bắt đầu một nhân sinh mới! Nếu vận khí không tốt, cũng phải quy về càn nguyên! Từ nơi này sinh... cũng chết nơi này...
Trên mặt Lạc Hà mang theo vài tia không đành lòng:
- Muội không thể lưu lại sao? Ta có thể truyền muội ra khỏi động phủ...
- Ý muội đã quyết!
Lạc Ngưng Tuyết dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm phức tạp nhìn về phía thanh niên nho nhã này.
Trương Hằng lặng lẽ nhìn đoàn huyết nhật lơ lửng giữa bầu trời của động phủ, thầm nghĩ vận mệnh khiến rất nhiều người xuất hiện ở phiến khu vực giết chóc vô tình này, mà mình có phái là người chiến thắng cuối cùng hay không?!
/777
|