Vào lúc hoàng hôn, học viện Thanh Loan thường rất an tĩnh.
Ánh mặt trời trên cao nguyên đã ấm áp đến kỳ lạ chiếu xuống vách tường vôi loang lỗ, tạo thành một hình ảnh phù hợp với mọi vật xung quanh, một màu vàng nhạt óng ánh.
Nơi này cách lầu tân sinh khoa Chỉ Qua không xa, nhưng bởi vì chỉ có những mảnh cỏ hoang cùng với vách tường cũ kỹ này, chung quanh không còn nhà cửa gì khác, nên bình thường có rất ít người tới đây, vô cùng yên lặng.
Lâm Tịch ở bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt Cao Á Nam, lại nghĩ đến lần đầu tiên mình trộm nhìn nàng lúc nhập thí ở ven hồ...dù khi đó hay hiện tại, trong mắt hắn, nàng vẫn luôn xinh đẹp như thế.
Mấy lần trước đây đều là Cao Á Nam chủ động tới tìm hắn, đáng lẽ lần này hắn đã định mình sẽ tự tới tìm nàng, nhưng thật không ngờ nàng lại nhanh hơn một bước.
Hai người đều có tâm sự riêng trong lòng, nhất thời không nói gì cả, nhưng vì chung quanh đây rất yên tĩnh nên tiếng bước chân sàn sạt lại vang lên rất rõ.
- Ta còn định sẽ tới tìm ngươi.
Thầm nghĩ mình nên chủ động hơn trong việc này nên Lâm Tịch là người đầu tiên lên tiếng, hắn nhìn Cao Á Nam, chân thành nói:
- Không ngờ rằng ngươi lại tìm ta trước.
- Không sao cả.
Cao Á Nam ngừng lại, mắt nhìn mũi chân mình, hỏi Lâm Tịch:
- Sau này ngươi có dự tính gì không? Sẽ gia nhập biên quân hay đi chỗ khác?
- Ta còn chưa nghĩ kỹ.
Lâm Tịch lắc đầu, mắt nhìn đôi lông mi thon dài của Cao Á Nam, chân thành nói:
- Mặc dù người nào cũng cảm thấy đệ tử khoa Chỉ Qua tốt nhất nên tới biên quân phát triển, nhưng ta còn chưa nghĩ đến việc mình có nên gia nhập biên quân hay không?
Thấy Cao Á Nam vẫn bình thản như khi nãy, Lâm Tịch mới hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Cao Á Nam hơi nhướng mày, hồi đáp:
- Có lẽ ta sẽ tới kinh thành.
Lâm Tịch nhìn nàng, hỏi tiếp:
- Vậy lần này xuất viện tu hành, người tính sẽ nhận chức ở đâu?
Cao Á Nam khẽ ngẩng đầu, nhìn hắn, nói:
- Ngươi sẽ tới đâu?
Cách nói chuyện giữa hai người hiện giờ nghe có vẻ gay gắt, nhưng thật sự bên trong lại không hề gay gắt chút nào.
Lâm Tịch chân thành trả lời:
- Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ta muốn trở về trấn Đông Cảng, nhận chức Hạ đề bộ(*) bên Hình ti. Trấn Đông Cảng và trấn Lộc Lâm đều thuộc lăng Lộc Đông, qua lại hai bên cũng không mất nhiều thời gian.
Cao Á Nam cũng trả lời câu hỏi của hắn khi nãy:
- Có thể ta sẽ về kinh, nhận chức Lăng vệ hạ doanh vụ (**).
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam, nói;
- Vậy chắc chúng ta sẽ không gặp nhau rất lâu.
Cao Á Nam gật đầu, nói:
- Đúng là không gặp nhau rất lâu.
- Hôm nay ngươi tới tìm ta, không biết có chuyện gì đặc biệt muốn nói hay không?
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhìn Cao Á Nam hỏi.
Cao Á Nam hơi nghiêng đầu, nhất thời không biết nói gì.
Lâm Tịch nhìn gương mặt xinh đẹp bên cạnh mình, nói:
- Những gì ta nói hôm đó là thật lòng.
Lâm Tịch không nói rõ ra những lời mình đã nói lời nào là thật lòng, nhưng tựa như Cao Á Nam lại biết Lâm Tịch đang nói tới điều gì, thân thể nàng bất giác hơi sượng cứng lại, khuôn mặt vốn trầm tĩnh bây giờ lại trở nên xấu hổ. Trong lúc bối rối, thân hình nàng hơi tựa gần lại Lâm Tịch, cánh tay hai người khẽ chạm vào nhau, nàng lập tức e ngại rút bàn tay mình về, co vào trong ống tay áo.
- Nếu như là thật lòng, vậy ngươi không nên quên những gì đã nói...Mặc dù không ở trong biên quân nhưng phải cẩn thận hơn, không thể đắc tội quá nhiều người.
...
- Không nên quên những gì mình đã nói?
- Mặc dù không ở trong biên quân nhưng phải cẩn thận hơn, không thể đắc tội quá nhiều người...Nàng đang lo lắng mình sẽ đắc tội với nhiều người, tạo quá nhiều phiền toái, không thể thăng quan lên sao?
Lâm Tịch ngẩn người, đến khi hiểu được ẩn ý trong những lời Cao Á Nam vừa nói, hắn nhất thời cảm thấy mừng rỡ.
Đối với thế giới rất bảo thủ này, có thể hiểu những gì Cao Á Nam vừa nói có là nàng đang bộc bạch tấm lòng mình.
Điều này khiến Lâm Tịch rất vui mừng.
Dù sao đi nữa, nếu như không phải đã từng cùng sinh cộng tử khi còn ở trong Thập chỉ lĩnh, nếu không phải sắp tới hai người phải rời xa học viện, thì cho dù nàng có thiện cảm với hắn nhiều hơn đi nữa, nhưng với tính cách bảo thủ từ trước tới nay, nàng tuyệt đối sẽ không dùng những lời này để bộc bạch tấm lòng mình.
- Vừa nãy nàng rụt rè rút tay vào ống tay áo là sợ ta sẽ nắm tay nàng?
- Chẳng lẽ nàng đã chấp nhận rồi?
Tuy lòng đã vui mừng, nhưng khi nghĩ đến cảm giác ấm áp vừa rồi, lại nhìn thấy bóng lưng Cao Á Nam đang dần đi xa, hắn bất giác cảm thấy mọi việc không hoàn mỹ.
- Trở về!
Hắn mở miệng, nhẹ nhàng nói hai chữ rất quen thuộc, sử dụng năng lực đặc biệt hôm nay chưa sử dụng.
Cảnh vật trước mắt nhanh chóng biến ảo, mọi thứ dường như đang quay trở về thời điểm hắn đã dự tính.
- Hả....cái này...
Nhưng điều khiến hắn ngẩn ngơ chính là mọi việc lại không xảy ra như hắn đã dự đoán là sẽ quay về thời điểm mười phút trước, mà lại trở về lúc thân thể Cao Á Nam hơi sượng cứng, khuôn mặt vốn trầm tĩnh bất giác xấu hổ, nhưng khi hơi nhích gần tới Lâm Tịch, chuẩn bị chạm tay nhau thì nàng lại e ngại rút tay vào trong ống tay áo.
- Chờ một lát!
Bởi vì mọi việc thay đổi quá đột ngột, đến nỗi khiến hắn phải run sợ. Hơn nữa, hắn biết cơ hội "hoàn mỹ" trong lòng mình đã trôi qua rồi, nên hắn không thể kiềm chế được nữa, quát khẽ lên một tiếng.
Cao Á Nam ngẩn ngơ, cái dũng khí đang xuất hiện trong lòng, muốn nói những lời mà lúc bình thường nàng tuyệt đối không thể nói ra bỗng chốc bị chặn lại....cảm giác kết quả đột nhiên bị gián đoạn này thật sự không dễ chịu, khiến cho nàng hơi hoảng loạn, không biết Lâm Tịch muốn làm gì.
Nhưng vào lúc này đây, Lâm Tịch đã dứt khoát quyết định mọi việc.
Hắn biết sau này mình còn có rất nhiều thời gian để hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng hiểu rõ rằng đây chính là biến hóa sẽ sinh ra sau khi tu vi mình đột phá đến Hồn Sư sơ giai như Trương viện trưởng đã căn dặn, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến việc này, hiện còn có một chuyện khác quan trọng hơn rất nhiều. Cho nên, hắn kiên quyết bước tới trước một cách lạ thường, trong lúc Cao Á Nam còn đang hoảng sợ vì tư thái rất trịnh trọng và kiên quyết của mình, hắn đã nắm tay Cao Á Nam.
Vừa cảm nhận được sự mềm mại trên đôi tay của người trước mặt, hắn liền ngẩng đầu lên, kiên quyết và rất "khí phách" nói với Cao Á Nam:
- Không được đánh ta.
Cao Á Nam lại sững người.
- Ta biết mọi ngày ngươi thấy ta rất to gan, nhưng có lẽ sau hôm nay hai ta sẽ không gặp nhau rất lâu, nên ngươi hãy để ta to gan một lần đi.
Nhưng vào lúc này, Lâm Tịch lại ôn hòa nhìn nàng, thấp giọng và chân thành nói.
Hiện giờ Cao Á Nam chỉ cảm thấy có một điều kỳ diệu gì đó đang xảy ra, làm cho người nàng ngây ngất. Ngay cả người cảm thấy quan hệ giữa hai người đã tiến xa hơn trước là Lâm Tịch cũng cảm thấy khung cảnh chung quanh thật kỳ diệu, rất hoàn mỹ.
- Như vừa rồi ta đã nói với ngươi: những gì ta nói với ngươi lúc trước đều là thật lòng. Ngươi cũng biết trí nhớ ta rất tốt, ta tuyệt đối sẽ không quên những gì mình đã nói, cho nên, dù sau này ta ở trong biên quân hay bất kỳ chỗ nào, ta nhất định sẽ cẩn thận hơn.
Hắn nhìn Cao Á Nam, chân thành nói.
Tâm tình Cao Á Nam hiện giờ thật giống như có một chú nai đang nhảy loạn lên.
Người thiếu niên đối diện nàng thật là, ngay cả vài lời nàng định nói cũng nói ra trước hết rồi, hơn nữa lại còn ấm giọng và chân thành như vậy, hỏi thử bây giờ nàng phải nói gì cơ chứ?
Sau mấy chục tức, một người lúc bình thường rất thông minh, gần như không để bất cứ chuyện gì bên ngoài ảnh hưởng đến tâm tình mình như Cao Á Nam mới hiểu rằng mình thật sự không thể nói gì được nữa. Ngoài ra, đến bây giờ nàng mới phát hiện ra rằng tay mình vẫn còn nằm trong lòng bàn tay Lâm Tịch.
- Ta đi trước...
Nàng bối rối định rút bàn tay mình ra, xoay người rời đi. Nhưng không ngờ Lâm Tịch lại cương quyết không chịu buông, khiến cho hai hàng lông mi của Cao Á Nam hơi nhướng lên, có vẻ khó chịu. Lâm Tịch nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, đôi môi hồng thắm, hai tròng mắt tinh khiết và hơi xấu hổ trước mặt mình, thấy nàng như vậy chính hắn cũng cảm thấy hơi chột dạ và khẩn trương, ngượng ngùng cười cười, thả tay ra.
Mặc dù so với những tân đệ tử ở đây thì Lâm Tịch là người hiểu biết nhiều chuyện hơn, nhưng ngay cả khi ở thế giới rất quen thuộc kia, chính hắn cũng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Hơn nữa, hôm nay năng lực nghịch thiên đã dùng rồi, nên hắn cũng sợ mình sẽ thất lễ với Cao Á Nam mà không có cơ hội sửa sai.
- Ấy...Đừng quên những lời ta nói.
Đợi đến khi Cao Á Nam đã đi được mấy chục bước, Lâm Tịch mới nhất thời bình tĩnh lại, vội vàng lớn tiếng hô lên.
Cao Á Nam hơi dừng bước, tuy không quay đầu nhưng nàng vẫn nhỏ giọng nói:
- Ta biết rồi.
Lâm Tịch cười, cười đến nỗi rất tươi. Khi còn sống trên thế gian, nếu như có thể nói ra những lời bản thân muốn nói, hơn nữa đối phương còn đáp lại như vậy, ít nhất hắn cảm thấy mình không còn gì phải tiếc nuối.
- Có nên gây ấn tượng hơn nữa không nhỉ...
Đột nhiên hắn cau mày lại, lẩm bẩm:
- So với mấy tên Liễu Tử Vũ kia, ít ra mình đã sống hơn một cuộc đời ở một thế giới rất khác rồi. Trước khi rời hỏi học viện, mình có nên làm điều gì đó để mấy tên này hiểu như thế nào mới được gọi là lãng mạn không? Tiếc là thế giới này không có pháo hoa....nhưng nhất định phải có lửa, có nến chứ....
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hắn liền hô lớn với Cao Á Nam một lần nữa:
- Á Nam, ngày mai là ngày cuối cùng rồi. Tối mai ngươi nhất định phải ở trong lầu tân sinh, không được đi đâu đấy, ta sẽ đốt lửa cho ngươi xem!
- Đốt lửa?
Cao Á Nam hoảng sợ, sắc mặt tái hẳn đi. Nàng vội vàng xoay người, khẩn trương nhìn Lâm Tịch ở xa, nói:
- Lâm Tịch, ngươi muốn làm gì? Không được làm càn.
- Yêm tâm đi, ta không làm càn đâu. Nhưng ngươi phải nhớ ngày mai khi trời tối, nhất định phải ra ngoài lầu tân sinh nhìn đấy.
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam, vừa cười nói vừa ra hiệu để nàng yên tâm hơn.
- Hì, ở học viện này, có lúc nào ta làm việc khiến các lão sư không an tâm chưa.
Thấy Cao Á Nam dường như vẫn chưa tin tưởng, Lâm Tịch vỗ vỗ lồng ngực mình, một lần nữa đảm bảo.
Cao Á Nam không nghi ngờ nữa, bất đắc dĩ xoay người lại. Trong lúc chậm rãi cất bước rời đi, nàng rốt cuộc đã bình tĩnh lại, lòng hồi tưởng lại cuộc nói chuyện vừa rồi.
- Không được đánh ta.
Nghĩ tới cảnh Lâm Tịch vừa nắm tay nàng, vừa "khí phách" và chân thành nói ra câu trên, nàng không nhịn được cười một cái.
- Cứ thử xem, lần sau còn dám làm vậy nữa, ta sẽ đánh ngươi...
Nàng hừ nhẹ trong lòng, nhẹ nhàng đi tới phía trước.
...
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam rời đi.
Trước khi rời khỏi học viện, đúng là hắn có rất nhiều việc muốn làm.
Hắn hiểu rằng bất cứ ai cũng có ước mơ riêng của mình, đám người Mông Bạch và Lý Khai Vân cũng có lựa chọn riêng của mình, nhưng ít nhất hắn muốn biết bọn họ sẽ đi đâu khi xuất viện tu hành.
- Hay là làm một tiệc tối chia tay luôn mấy vị đồng học kia luôn đây?
Nghĩ đến việc mình muốn đốt lửa ở học viện Thanh Loan, hắn liền cười cười, tự nói với chính mình.
Khẽ nắm chặt quyển sách nhỏ màu đen La Hầu Uyên đã đưa cho mình khi nãy, hắn xoay người lại, bắt đầu trở về lầu tân sinh khoa Chỉ Qua.
~~o0 0o~~
Ánh mặt trời trên cao nguyên đã ấm áp đến kỳ lạ chiếu xuống vách tường vôi loang lỗ, tạo thành một hình ảnh phù hợp với mọi vật xung quanh, một màu vàng nhạt óng ánh.
Nơi này cách lầu tân sinh khoa Chỉ Qua không xa, nhưng bởi vì chỉ có những mảnh cỏ hoang cùng với vách tường cũ kỹ này, chung quanh không còn nhà cửa gì khác, nên bình thường có rất ít người tới đây, vô cùng yên lặng.
Lâm Tịch ở bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt Cao Á Nam, lại nghĩ đến lần đầu tiên mình trộm nhìn nàng lúc nhập thí ở ven hồ...dù khi đó hay hiện tại, trong mắt hắn, nàng vẫn luôn xinh đẹp như thế.
Mấy lần trước đây đều là Cao Á Nam chủ động tới tìm hắn, đáng lẽ lần này hắn đã định mình sẽ tự tới tìm nàng, nhưng thật không ngờ nàng lại nhanh hơn một bước.
Hai người đều có tâm sự riêng trong lòng, nhất thời không nói gì cả, nhưng vì chung quanh đây rất yên tĩnh nên tiếng bước chân sàn sạt lại vang lên rất rõ.
- Ta còn định sẽ tới tìm ngươi.
Thầm nghĩ mình nên chủ động hơn trong việc này nên Lâm Tịch là người đầu tiên lên tiếng, hắn nhìn Cao Á Nam, chân thành nói:
- Không ngờ rằng ngươi lại tìm ta trước.
- Không sao cả.
Cao Á Nam ngừng lại, mắt nhìn mũi chân mình, hỏi Lâm Tịch:
- Sau này ngươi có dự tính gì không? Sẽ gia nhập biên quân hay đi chỗ khác?
- Ta còn chưa nghĩ kỹ.
Lâm Tịch lắc đầu, mắt nhìn đôi lông mi thon dài của Cao Á Nam, chân thành nói:
- Mặc dù người nào cũng cảm thấy đệ tử khoa Chỉ Qua tốt nhất nên tới biên quân phát triển, nhưng ta còn chưa nghĩ đến việc mình có nên gia nhập biên quân hay không?
Thấy Cao Á Nam vẫn bình thản như khi nãy, Lâm Tịch mới hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Cao Á Nam hơi nhướng mày, hồi đáp:
- Có lẽ ta sẽ tới kinh thành.
Lâm Tịch nhìn nàng, hỏi tiếp:
- Vậy lần này xuất viện tu hành, người tính sẽ nhận chức ở đâu?
Cao Á Nam khẽ ngẩng đầu, nhìn hắn, nói:
- Ngươi sẽ tới đâu?
Cách nói chuyện giữa hai người hiện giờ nghe có vẻ gay gắt, nhưng thật sự bên trong lại không hề gay gắt chút nào.
Lâm Tịch chân thành trả lời:
- Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ta muốn trở về trấn Đông Cảng, nhận chức Hạ đề bộ(*) bên Hình ti. Trấn Đông Cảng và trấn Lộc Lâm đều thuộc lăng Lộc Đông, qua lại hai bên cũng không mất nhiều thời gian.
Cao Á Nam cũng trả lời câu hỏi của hắn khi nãy:
- Có thể ta sẽ về kinh, nhận chức Lăng vệ hạ doanh vụ (**).
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam, nói;
- Vậy chắc chúng ta sẽ không gặp nhau rất lâu.
Cao Á Nam gật đầu, nói:
- Đúng là không gặp nhau rất lâu.
- Hôm nay ngươi tới tìm ta, không biết có chuyện gì đặc biệt muốn nói hay không?
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nhìn Cao Á Nam hỏi.
Cao Á Nam hơi nghiêng đầu, nhất thời không biết nói gì.
Lâm Tịch nhìn gương mặt xinh đẹp bên cạnh mình, nói:
- Những gì ta nói hôm đó là thật lòng.
Lâm Tịch không nói rõ ra những lời mình đã nói lời nào là thật lòng, nhưng tựa như Cao Á Nam lại biết Lâm Tịch đang nói tới điều gì, thân thể nàng bất giác hơi sượng cứng lại, khuôn mặt vốn trầm tĩnh bây giờ lại trở nên xấu hổ. Trong lúc bối rối, thân hình nàng hơi tựa gần lại Lâm Tịch, cánh tay hai người khẽ chạm vào nhau, nàng lập tức e ngại rút bàn tay mình về, co vào trong ống tay áo.
- Nếu như là thật lòng, vậy ngươi không nên quên những gì đã nói...Mặc dù không ở trong biên quân nhưng phải cẩn thận hơn, không thể đắc tội quá nhiều người.
...
- Không nên quên những gì mình đã nói?
- Mặc dù không ở trong biên quân nhưng phải cẩn thận hơn, không thể đắc tội quá nhiều người...Nàng đang lo lắng mình sẽ đắc tội với nhiều người, tạo quá nhiều phiền toái, không thể thăng quan lên sao?
Lâm Tịch ngẩn người, đến khi hiểu được ẩn ý trong những lời Cao Á Nam vừa nói, hắn nhất thời cảm thấy mừng rỡ.
Đối với thế giới rất bảo thủ này, có thể hiểu những gì Cao Á Nam vừa nói có là nàng đang bộc bạch tấm lòng mình.
Điều này khiến Lâm Tịch rất vui mừng.
Dù sao đi nữa, nếu như không phải đã từng cùng sinh cộng tử khi còn ở trong Thập chỉ lĩnh, nếu không phải sắp tới hai người phải rời xa học viện, thì cho dù nàng có thiện cảm với hắn nhiều hơn đi nữa, nhưng với tính cách bảo thủ từ trước tới nay, nàng tuyệt đối sẽ không dùng những lời này để bộc bạch tấm lòng mình.
- Vừa nãy nàng rụt rè rút tay vào ống tay áo là sợ ta sẽ nắm tay nàng?
- Chẳng lẽ nàng đã chấp nhận rồi?
Tuy lòng đã vui mừng, nhưng khi nghĩ đến cảm giác ấm áp vừa rồi, lại nhìn thấy bóng lưng Cao Á Nam đang dần đi xa, hắn bất giác cảm thấy mọi việc không hoàn mỹ.
- Trở về!
Hắn mở miệng, nhẹ nhàng nói hai chữ rất quen thuộc, sử dụng năng lực đặc biệt hôm nay chưa sử dụng.
Cảnh vật trước mắt nhanh chóng biến ảo, mọi thứ dường như đang quay trở về thời điểm hắn đã dự tính.
- Hả....cái này...
Nhưng điều khiến hắn ngẩn ngơ chính là mọi việc lại không xảy ra như hắn đã dự đoán là sẽ quay về thời điểm mười phút trước, mà lại trở về lúc thân thể Cao Á Nam hơi sượng cứng, khuôn mặt vốn trầm tĩnh bất giác xấu hổ, nhưng khi hơi nhích gần tới Lâm Tịch, chuẩn bị chạm tay nhau thì nàng lại e ngại rút tay vào trong ống tay áo.
- Chờ một lát!
Bởi vì mọi việc thay đổi quá đột ngột, đến nỗi khiến hắn phải run sợ. Hơn nữa, hắn biết cơ hội "hoàn mỹ" trong lòng mình đã trôi qua rồi, nên hắn không thể kiềm chế được nữa, quát khẽ lên một tiếng.
Cao Á Nam ngẩn ngơ, cái dũng khí đang xuất hiện trong lòng, muốn nói những lời mà lúc bình thường nàng tuyệt đối không thể nói ra bỗng chốc bị chặn lại....cảm giác kết quả đột nhiên bị gián đoạn này thật sự không dễ chịu, khiến cho nàng hơi hoảng loạn, không biết Lâm Tịch muốn làm gì.
Nhưng vào lúc này đây, Lâm Tịch đã dứt khoát quyết định mọi việc.
Hắn biết sau này mình còn có rất nhiều thời gian để hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng hiểu rõ rằng đây chính là biến hóa sẽ sinh ra sau khi tu vi mình đột phá đến Hồn Sư sơ giai như Trương viện trưởng đã căn dặn, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến việc này, hiện còn có một chuyện khác quan trọng hơn rất nhiều. Cho nên, hắn kiên quyết bước tới trước một cách lạ thường, trong lúc Cao Á Nam còn đang hoảng sợ vì tư thái rất trịnh trọng và kiên quyết của mình, hắn đã nắm tay Cao Á Nam.
Vừa cảm nhận được sự mềm mại trên đôi tay của người trước mặt, hắn liền ngẩng đầu lên, kiên quyết và rất "khí phách" nói với Cao Á Nam:
- Không được đánh ta.
Cao Á Nam lại sững người.
- Ta biết mọi ngày ngươi thấy ta rất to gan, nhưng có lẽ sau hôm nay hai ta sẽ không gặp nhau rất lâu, nên ngươi hãy để ta to gan một lần đi.
Nhưng vào lúc này, Lâm Tịch lại ôn hòa nhìn nàng, thấp giọng và chân thành nói.
Hiện giờ Cao Á Nam chỉ cảm thấy có một điều kỳ diệu gì đó đang xảy ra, làm cho người nàng ngây ngất. Ngay cả người cảm thấy quan hệ giữa hai người đã tiến xa hơn trước là Lâm Tịch cũng cảm thấy khung cảnh chung quanh thật kỳ diệu, rất hoàn mỹ.
- Như vừa rồi ta đã nói với ngươi: những gì ta nói với ngươi lúc trước đều là thật lòng. Ngươi cũng biết trí nhớ ta rất tốt, ta tuyệt đối sẽ không quên những gì mình đã nói, cho nên, dù sau này ta ở trong biên quân hay bất kỳ chỗ nào, ta nhất định sẽ cẩn thận hơn.
Hắn nhìn Cao Á Nam, chân thành nói.
Tâm tình Cao Á Nam hiện giờ thật giống như có một chú nai đang nhảy loạn lên.
Người thiếu niên đối diện nàng thật là, ngay cả vài lời nàng định nói cũng nói ra trước hết rồi, hơn nữa lại còn ấm giọng và chân thành như vậy, hỏi thử bây giờ nàng phải nói gì cơ chứ?
Sau mấy chục tức, một người lúc bình thường rất thông minh, gần như không để bất cứ chuyện gì bên ngoài ảnh hưởng đến tâm tình mình như Cao Á Nam mới hiểu rằng mình thật sự không thể nói gì được nữa. Ngoài ra, đến bây giờ nàng mới phát hiện ra rằng tay mình vẫn còn nằm trong lòng bàn tay Lâm Tịch.
- Ta đi trước...
Nàng bối rối định rút bàn tay mình ra, xoay người rời đi. Nhưng không ngờ Lâm Tịch lại cương quyết không chịu buông, khiến cho hai hàng lông mi của Cao Á Nam hơi nhướng lên, có vẻ khó chịu. Lâm Tịch nhìn khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, đôi môi hồng thắm, hai tròng mắt tinh khiết và hơi xấu hổ trước mặt mình, thấy nàng như vậy chính hắn cũng cảm thấy hơi chột dạ và khẩn trương, ngượng ngùng cười cười, thả tay ra.
Mặc dù so với những tân đệ tử ở đây thì Lâm Tịch là người hiểu biết nhiều chuyện hơn, nhưng ngay cả khi ở thế giới rất quen thuộc kia, chính hắn cũng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm. Hơn nữa, hôm nay năng lực nghịch thiên đã dùng rồi, nên hắn cũng sợ mình sẽ thất lễ với Cao Á Nam mà không có cơ hội sửa sai.
- Ấy...Đừng quên những lời ta nói.
Đợi đến khi Cao Á Nam đã đi được mấy chục bước, Lâm Tịch mới nhất thời bình tĩnh lại, vội vàng lớn tiếng hô lên.
Cao Á Nam hơi dừng bước, tuy không quay đầu nhưng nàng vẫn nhỏ giọng nói:
- Ta biết rồi.
Lâm Tịch cười, cười đến nỗi rất tươi. Khi còn sống trên thế gian, nếu như có thể nói ra những lời bản thân muốn nói, hơn nữa đối phương còn đáp lại như vậy, ít nhất hắn cảm thấy mình không còn gì phải tiếc nuối.
- Có nên gây ấn tượng hơn nữa không nhỉ...
Đột nhiên hắn cau mày lại, lẩm bẩm:
- So với mấy tên Liễu Tử Vũ kia, ít ra mình đã sống hơn một cuộc đời ở một thế giới rất khác rồi. Trước khi rời hỏi học viện, mình có nên làm điều gì đó để mấy tên này hiểu như thế nào mới được gọi là lãng mạn không? Tiếc là thế giới này không có pháo hoa....nhưng nhất định phải có lửa, có nến chứ....
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, hắn liền hô lớn với Cao Á Nam một lần nữa:
- Á Nam, ngày mai là ngày cuối cùng rồi. Tối mai ngươi nhất định phải ở trong lầu tân sinh, không được đi đâu đấy, ta sẽ đốt lửa cho ngươi xem!
- Đốt lửa?
Cao Á Nam hoảng sợ, sắc mặt tái hẳn đi. Nàng vội vàng xoay người, khẩn trương nhìn Lâm Tịch ở xa, nói:
- Lâm Tịch, ngươi muốn làm gì? Không được làm càn.
- Yêm tâm đi, ta không làm càn đâu. Nhưng ngươi phải nhớ ngày mai khi trời tối, nhất định phải ra ngoài lầu tân sinh nhìn đấy.
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam, vừa cười nói vừa ra hiệu để nàng yên tâm hơn.
- Hì, ở học viện này, có lúc nào ta làm việc khiến các lão sư không an tâm chưa.
Thấy Cao Á Nam dường như vẫn chưa tin tưởng, Lâm Tịch vỗ vỗ lồng ngực mình, một lần nữa đảm bảo.
Cao Á Nam không nghi ngờ nữa, bất đắc dĩ xoay người lại. Trong lúc chậm rãi cất bước rời đi, nàng rốt cuộc đã bình tĩnh lại, lòng hồi tưởng lại cuộc nói chuyện vừa rồi.
- Không được đánh ta.
Nghĩ tới cảnh Lâm Tịch vừa nắm tay nàng, vừa "khí phách" và chân thành nói ra câu trên, nàng không nhịn được cười một cái.
- Cứ thử xem, lần sau còn dám làm vậy nữa, ta sẽ đánh ngươi...
Nàng hừ nhẹ trong lòng, nhẹ nhàng đi tới phía trước.
...
Lâm Tịch nhìn Cao Á Nam rời đi.
Trước khi rời khỏi học viện, đúng là hắn có rất nhiều việc muốn làm.
Hắn hiểu rằng bất cứ ai cũng có ước mơ riêng của mình, đám người Mông Bạch và Lý Khai Vân cũng có lựa chọn riêng của mình, nhưng ít nhất hắn muốn biết bọn họ sẽ đi đâu khi xuất viện tu hành.
- Hay là làm một tiệc tối chia tay luôn mấy vị đồng học kia luôn đây?
Nghĩ đến việc mình muốn đốt lửa ở học viện Thanh Loan, hắn liền cười cười, tự nói với chính mình.
Khẽ nắm chặt quyển sách nhỏ màu đen La Hầu Uyên đã đưa cho mình khi nãy, hắn xoay người lại, bắt đầu trở về lầu tân sinh khoa Chỉ Qua.
~~o0 0o~~
/875
|