Trong rừng trúc.
Người đội nón vành to mặc một bộ y phục bình thường, thân hình cao lớn, nhưng khi nhìn vào người xem lại cảm thấy y thật to lớn, tựa như một ngọn núi khổng lồ.
Sau lưng hắn có hai vật thể một dài một ngắn được bọc vải lại, toát ra khí tức lạnh lẽo, có thể dễ dàng đoán đấy hai là hai kiện binh khí, nhưng vì có lớp vải bên ngoài nên không thể biết chính xác được.
- Ngươi vội vã tìm ta như vậy có chuyện gì?
Chiếc nón vành to được đưa lên cao, nhưng không ngờ người này lại dùng một tấm vải đen che khuôn mặt mình lại, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời như các tinh tú. Mang theo sự châm biếm, hắn cất giọng nói như người trên đang ra lệnh cho kẻ dưới:
- Nếu như là vì con của ngươi, vậy không cần mở miệng...Từ đầu đến cuối, chuyện này đều do một mình ngươi làm ra, không liên quan gì đến ta.
Sau khi hơi dừng lại, người này lại mỉa mai bổ sung:
- Cũng may nhờ ta có việc phải về đây, nếu không, cho dù ngươi có muốn tìm ta gấp, cũng không thể nhanh thấy ta như vậy.
- Mã Hồng Tuấn thất thủ rồi, với thực lực đối phương, hắn không thể nào thất thủ được.
So với nhiều ngày trước, Từ Trữ Thân rõ ràng đã già hơn rất nhiều, nhưng hắn ta vẫn oán độc nhìn người trước mắt, nói:
- Hẳn y đã rơi vào tay đối phương, đây mới là nguyên nhân ta tìm ngươi gấp như vậy.
- Mã Hồng Tuấn thất thủ?
Người đội nón vành to ngẩn người, rõ ràng cảm thấy rất ngoài ý muốn. Hắn trầm ngâm một hồi, sau đó khẽ lắc đầu, nói:
- Xin lỗi, đã như vậy, ngươi chỉ có thể chạy đến biên quan Long Xà làm giặc cỏ thôi.
Từ Trữ Thân bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, gằn giọng nói;
- Ngươi có ý gì?
- Ngươi không hiểu ý của ta, nhưng ta lại hiểu ngươi đang nghĩ gì.
Người đội nón vành to lắc đầu, ý bảo Từ Trữ Thân không nên kích động, sau đó lãnh đạm nói:
- Chắc ngươi muốn nói rằng nếu như cả Mã Hồng Tuấn cũng thất bại, vậy chắc chắn đối phương không phải là con cá nhỏ nữa. Nhưng càng như thế, ta càng không thể làm được gì. Bởi vì ta là người làm đại sự, mà chuyện này lại quá nhỏ, ta không thể ra tay để xuất hiện sơ xuất. Hơn nữa, Mã Hồng Tuấn cũng chỉ biết ngươi, không thể nào nói ta ra được. Mặc dù ta có thể giúp ngươi giết chết Lâm Tịch và toàn bộ những người biết chuyện này, nhưng với ảnh hưởng của hắn bây giờ, ngươi có tưởng tượng được sẽ ảnh hưởng như thế nào không?
Người đội nón vành to nhìn Từ Trữ Thân, đôi mắt đang chìm trong lạnh giá bỗng nhiên trở nên cuồng nhiệt, nói:
- Cho nên, bây giờ tốt nhất ngươi không nên nghĩ đến việc uy hiếp ta phải làm thế nào để giúp ngươi, ngươi chỉ có thể lựa chọn đứng bên cạnh ta. Ta có thể bảo đảm ngươi chạy đến biên quan Long Xà an toàn, sẽ có người tiếp ứng ngươi, ta cũng có thể nói cho ngươi biết bên trên đã có người muốn chèn ép Lâm Tịch...Hiện tại Mã Hồng Tuấn bị hắn bắt giữ, nếu như mọi việc bị công khai, hắn tất nhiên lập được đại công. Cho nên, nếu như không có gì bất ngờ, ta cũng có thể điều hắn đến biên quan Long Xà, để ngươi có cơ hội đích thân báo thù cho con trai mình.
Cả người Từ Trữ Thân chấn động, sắc mặt biến đổi liên tục, không thể đoán được hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Thấy Từ Trữ Thân còn do dự trong vậy, vẻ cuồng nhiệt trong đôi mắt sáng ngời của người đội nón vành to càng lộ rõ hơn:
- Ngươi không nên vì chức quan Vân Tần nhỏ nhoi này mà nghĩ không nỡ buông tay, ta muốn đi tới phía tây....Chỉ cần chúng ta làm được chuyện này, chỉ cần ngươi đứng ở bên ta, ta chỉ sợ ngươi không thể nào tưởng tượng được sự nghiệp sau này sẽ to lớn như thế nào.
- Phía tây?
Nghe được hai chữ này, Từ Trữ Thân đột nhiên nghĩ đến những lời đồn đãi từng nghe, hơi thở bỗng dồn dập hẳn lên, há miệng thật lâu nhưng lại không nói được gì.
Người đội nón vành to nhìn Từ Trữ Thân, chậm rãi nói:
- Ngươi có thể tự mình nghĩ, với hoàn cảnh bây giờ, ngươi đi theo tên hoạn quan biến thái kia sẽ tốt hơn, hay là đi theo ta sẽ tốt hơn. Ngươi là người thông minh, ta nghĩ ngươi sẽ không nghĩ mãi không thấu...Nhưng ngươi cần phải lựa chọn ngay, bởi vì ta không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn...ta phải lập tức dẫn ngươi tới sơn mạch Long Xà.
Từ Trữ Thân trầm mặc một hồi.
Sắc mặt của hắn trở nên tái xám như tờ giấy, rồi đột nhiên hắn quỳ một chân xuống đất, quỳ xuống trước người đội nón vành to này.
Hắn không nói gì, nhưng cái quỳ này đã cho thấy thái độ của hắn.
- Được....Nếu đã hứa với ngươi, ta tất nhiên sẽ làm được.
Người đội nón vành to gật đầu.
Kể từ lúc từ sơn mạch Long Xà xuống cho đến bây giờ, Từ Trữ Thân đã nhiều lần uy hiếp hắn, giờ phút này Từ Trữ Thân lại hoàn toàn quỳ rạp trước người hắn, nhưng hắn không hề cảm thấy vui sướng...Bởi vì so với những chuyện lớn hắn đang thực hiện, việc này thật quá nhỏ bé, không đáng nhắc đến.
Sau khi suy nghĩ, hắn bất giác xoay người, nhìn về hướng tây.
...
...
Cái trán Lâm Tịch khẽ phồng lên, đằng trước có một luồng khí màu vàng trôi lơ lửng, giống như có một miếng giáp cứng màu vàng nhạt dán vào trán hắn vậy.
Khoảng vài tức sâu, sau khi trán hắn bình thường lại, lại đến lượt phần cổ khẽ phồng lên, cũng giống như trên, tựa như có một miếng giáp cứng màu vàng nhạt dán vào cổ hắn.
Lâm Tịch lắc đầu một cách khó khăn, màu vàng kỳ dị đấy từ từ tiêu tán, cả người khôi phục lại như ban đầu, nhưng vẻ mặt hắn càng lúc càng đăm chiêu, trông rất nghiêm túc.
Khương Tiếu Y và Trương nhị gia nhìn thương nhân mập mạp đã ngồi dậy, nét mặt cũng rất khẩn trương và nghiêm túc.
Ba người bọn hắn vừa mới nghe được một chuyện xưa không thể nào tưởng tượng nổi.
Phụ mẫu ba người Ngụy Hiền Vũ, Thạch Tam, Mã Hồng Tuấn vốn ở biên quân, là những người phụ giúp làm vài việc vặt. Cũng giống như những đứa trẻ khác khi lớn lên ở biên quân, cả ba đều là tạp dịch biên quân.
Trong một lần vận chuyển quân giới từ doanh địa đang trú đóng sang một doanh địa khác, ba người cùng với một quân sĩ chính thức duy nhất ở bên cạnh lúc đấy đã nhìn thấy hai người tu hành chiến đấu với nhau.
Tên quân sĩ chính thức duy nhất đó chính là Từ Trữ Thân.
Hai người tu hành kia chiến đấu cực kỳ thảm thiết, một chết một trọng thương.
Trước lúc đấy, cả hai người tu hành đều nhìn thấy bọn họ. Trong lúc trọng thương, một người tu hành đã cố gắng hét lớn lên, nói đối phương là người tu hành Đại Mãng, gian tế trong quân đội. Sau đó, người này sơ suất bị người kia giết chết, mà người còn sống cũng không tốt lắm, hơi thở dồn dập như đang hấp hối.
Khi ấy, Mã Hồng Tuấn và hai người kia chỉ là những gã sai vặt mười mấy tuổi, chưa từng nhìn thấy chém giết thực thụ và máu tươi như thế, trong trường hợp như vậy dĩ nhiên không thể đưa ra quyết định được, nên tất cả đều cho tên quân sĩ duy nhất là Từ Trữ Thân làm chủ.
Từ Trữ Thân suy nghĩ xong đã nói rằng phải đề phòng chuyện ngoài ý muốn, phải giết cả người kia, nói ba người họ nếu sợ không nên ở lại nhìn.
Ba người đang lúc vô cùng sợ hãi, nghe Từ Trữ Thân nói như vậy có cảm giác như mình được đại xá, vội vàng đi xa. Nhưng cả ba người đều là người thông minh, vừa chạy một hồi liền cảm thấy không đúng lắm.
Có thể bắt được một người tu hành gian tế là công lao lớn đến dường nào, nếu như Từ Trữ Thân đã dám giết, phải tại sao phải nói sợ có việc ngoài ý muốn, phải giết sạch sẽ, chứ không phải đưa về doanh trại báo công? Bởi vì vị trí bốn người đang đứng cách doanh trại không xa, hơn nữa bốn người đã từng nghe nói rằng nếu như người tu hành Đại Mãng biết mình không sống nổi, họ nhất định sẽ tự sát, mà lúc nãy mặc dù đã bị thương rất nặng, nhưng rõ ràng người tu hành Đại Mãng kia không hề có ý tự sát.
Càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý, ba người liền cẩn thận bàn bạc, để Ngụy Hiền Vũ trở về doanh trại trước, đồng thời căn dặn nếu như không thấy hai người trở về, vậy nhất định đã bị Từ Trữ Thân hạ độc thủ.
Hai người đứng đấy chờ đợi một hồi liền thấy Từ Trữ Thân trở về, lập tức nói thẳng suy nghĩ của mình và nói Ngụy Hiền Vũ đã trở về doanh trại trước, yêu cầu Từ Trữ Thân phải cho thấy thi thể người kia.
Đúng như ba người đã dự đoán, Từ Trữ Thân quả nhiên âm mưu giao dịch với người tu hành Đại Mãng đã bị trọng thương kia.
Bất đắc dĩ, Từ Trữ Thân chỉ có thể lấy phương pháp tu hành ra trao đổi với bọn họ.
Khi đó ba người uy hiếp Từ Trữ Thân, nói rằng đã bí mật kể lại chuyện này cho vài người, nếu như có bất kỳ người nào trong ba người xảy ra chuyện không hay, nhất định sẽ có người tiết lộ bí mật. Nhưng năm xưa Từ Trữ Thân chỉ là một quân sĩ bình thường, muốn đối phó ba người cũng không phải chuyện dễ dàng gì, mà hắn cũng rất kiêng sợ người tu hành Đại Mãng kia, sợ bị giết người diệt khẩu, nên cũng không dám vọng động. Tiếp đó, ba người sợ Từ Trữ Thân nói sai phương pháp tu hành, nên lúc nào cũng đi theo sát Từ Trữ Thân.
Qua một thời gian dài, trải qua nhiều chuyện hành quân đánh giặc với nhau, quan hệ giữa bốn người biến hóa một cách kỳ diệu, bắt đầu dựa vào lẫn nhau.
Trong bốn người Mã Hồng Tuấn có thiên phú tu luyện cao nhất, tu vi cũng là lợi hại nhất, nhưng làm việc lại vô pháp vô thiên. Có một lần, chỉ vì chuyện nhỏ mà y đã giết chết đồng liêu, ngay lập tức bị bắt giữ và bị phán xử quyết.
Đám người Từ Trữ Thân lợi dụng các mối quan hệ, nghĩ cách đổi một người khác chết thế, giúp Mã Hồng Tuấn an toàn trốn thoát. Bởi vì biết rõ tính tình của y, nên ngay cả mấy người Ngụy Hiền Vũ bình thường cũng không dám nhờ hắn làm việc, sợ gặp phải chuyện phiền phức.
....
Khương Tiếu Y đưa tay ra, ngay mu bàn tay của hắn cũng hơi phồng lên, giống như có một miếng giáp cứng màu vàng dán vào vậy.
- Đây chỉ là một cách vận dụng hồn lực thôi, sợ rằng chỉ có lúc liều mạng mới hiệu quả.
Cảm giác được bàn tay mình đang thay đổi, Khương Tiếu Y bỗng quay đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
- Lâm Tịch, ngươi cảm thấy lời y nói đáng tin không>
Lâm Tịch khẽ cau mày, không trả lời ngay câu hỏi của Khương Tiếu Y, mà trước tiên nhìn Mã Hồng Tuấn đang run rẩy ngồi dưới đất, hỏi:
- Tại sao các ngươi không biết thân phận người tu hành kia?
- Lúc ấy chúng ta cũng muốn biết, nhưng Từ Trữ Thân lại không tiết lộ, nói rằng người đó sợ quá nhiều người biết sẽ có vấn đề xảy ra. Hơn nữa, lúc đấy chúng ta còn rất trẻ.
Mã Hồng Tuấn lại theo thói quen lấy hai tay chà lên ống tay áo, nói:
- Sau đó ta bị phán xử quyết ở biên quân, nhưng lại được cứu đi, chúng ta liền biết địa vị và năng lực người kia không phải bình thường, cảm thấy biết càng ít sẽ càng an toàn, càng dễ làm việc hơn.
Lâm Tịch gật đầu, xoay người nói với Khương Tiếu Y:
- Chuyện hắn vừa kể nghe hơi hoang đường, nhưng càng là những chuyện xưa hoang đường, chúng lại rất đáng tin cậy. Bởi vì nếu có người muốn biên soạn chuyện xưa, họ hoàn toàn có thể biên soạn theo cách để cho những chuyện xưa nghe rất đáng tin hơn...Hơn nữa, nếu muốn chứng minh đây có phải là phương pháp tu luyện của Thiên ma quật Đại Mãng hay không cũng không khó, chắc có không ít người trong quân đội đã từng giao thủ với người tu hành ở Thiên ma quật Đại Mãng rồi.
"Phốc!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, Mã Hồng Tuấn đang ngồi trên mặt đất bỗng nhiên té nhào xuống đất.
Tu vi y bị phế, cả đêm qua và ngày hôm nay bị đám người Lâm Tịch hành hạ khổ sở, bây giờ biết mình đã bị thẩm vấn xong, y rốt cuộc không thể chịu được nữa, tâm thần vừa khẽ buông lỏng là đã ngất đi.
- Ngươi tính làm thế nào?
Khương Tiếu Y trầm mặt mà nhíu mày, cất tiếng hỏi. Bởi vì hắn cảm thấy chuyện xưa hoang đường mà Mã Hồng Tuấn vừa kể rất có thể là chuyện có thật...mà nếu những gì y nói là thật, vậy trong biên quân Long xà hoặc trong hành tỉnh Đông Lâm, đang có một đại nhân vật ở đế quốc Vân Tần là gian tế Đại Mãng!~
- Báo cho Chu Niên Sơn biết.
Lâm Tịch nhìn Khương Tiếu Y, nói:
- Những chuyện này đã vượt quá chức quyền chúng ta rồi.
Khương Tiếu Y gật đầu, cười khổ một cái.
Ban đầu cứ tưởng rằng đây chỉ là tranh đấu trên giang hồ, nhưng không ngờ đằng sau nó lại là một đầm nước sâu đến như vậy.
Đối với những tân đệ tử học viện Thanh Loan như hắn và Lâm Tịch, những nhân vật được coi là gian tế Đại Mãng như vậy thật quá xa xôi.
Người đội nón vành to mặc một bộ y phục bình thường, thân hình cao lớn, nhưng khi nhìn vào người xem lại cảm thấy y thật to lớn, tựa như một ngọn núi khổng lồ.
Sau lưng hắn có hai vật thể một dài một ngắn được bọc vải lại, toát ra khí tức lạnh lẽo, có thể dễ dàng đoán đấy hai là hai kiện binh khí, nhưng vì có lớp vải bên ngoài nên không thể biết chính xác được.
- Ngươi vội vã tìm ta như vậy có chuyện gì?
Chiếc nón vành to được đưa lên cao, nhưng không ngờ người này lại dùng một tấm vải đen che khuôn mặt mình lại, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời như các tinh tú. Mang theo sự châm biếm, hắn cất giọng nói như người trên đang ra lệnh cho kẻ dưới:
- Nếu như là vì con của ngươi, vậy không cần mở miệng...Từ đầu đến cuối, chuyện này đều do một mình ngươi làm ra, không liên quan gì đến ta.
Sau khi hơi dừng lại, người này lại mỉa mai bổ sung:
- Cũng may nhờ ta có việc phải về đây, nếu không, cho dù ngươi có muốn tìm ta gấp, cũng không thể nhanh thấy ta như vậy.
- Mã Hồng Tuấn thất thủ rồi, với thực lực đối phương, hắn không thể nào thất thủ được.
So với nhiều ngày trước, Từ Trữ Thân rõ ràng đã già hơn rất nhiều, nhưng hắn ta vẫn oán độc nhìn người trước mắt, nói:
- Hẳn y đã rơi vào tay đối phương, đây mới là nguyên nhân ta tìm ngươi gấp như vậy.
- Mã Hồng Tuấn thất thủ?
Người đội nón vành to ngẩn người, rõ ràng cảm thấy rất ngoài ý muốn. Hắn trầm ngâm một hồi, sau đó khẽ lắc đầu, nói:
- Xin lỗi, đã như vậy, ngươi chỉ có thể chạy đến biên quan Long Xà làm giặc cỏ thôi.
Từ Trữ Thân bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, gằn giọng nói;
- Ngươi có ý gì?
- Ngươi không hiểu ý của ta, nhưng ta lại hiểu ngươi đang nghĩ gì.
Người đội nón vành to lắc đầu, ý bảo Từ Trữ Thân không nên kích động, sau đó lãnh đạm nói:
- Chắc ngươi muốn nói rằng nếu như cả Mã Hồng Tuấn cũng thất bại, vậy chắc chắn đối phương không phải là con cá nhỏ nữa. Nhưng càng như thế, ta càng không thể làm được gì. Bởi vì ta là người làm đại sự, mà chuyện này lại quá nhỏ, ta không thể ra tay để xuất hiện sơ xuất. Hơn nữa, Mã Hồng Tuấn cũng chỉ biết ngươi, không thể nào nói ta ra được. Mặc dù ta có thể giúp ngươi giết chết Lâm Tịch và toàn bộ những người biết chuyện này, nhưng với ảnh hưởng của hắn bây giờ, ngươi có tưởng tượng được sẽ ảnh hưởng như thế nào không?
Người đội nón vành to nhìn Từ Trữ Thân, đôi mắt đang chìm trong lạnh giá bỗng nhiên trở nên cuồng nhiệt, nói:
- Cho nên, bây giờ tốt nhất ngươi không nên nghĩ đến việc uy hiếp ta phải làm thế nào để giúp ngươi, ngươi chỉ có thể lựa chọn đứng bên cạnh ta. Ta có thể bảo đảm ngươi chạy đến biên quan Long Xà an toàn, sẽ có người tiếp ứng ngươi, ta cũng có thể nói cho ngươi biết bên trên đã có người muốn chèn ép Lâm Tịch...Hiện tại Mã Hồng Tuấn bị hắn bắt giữ, nếu như mọi việc bị công khai, hắn tất nhiên lập được đại công. Cho nên, nếu như không có gì bất ngờ, ta cũng có thể điều hắn đến biên quan Long Xà, để ngươi có cơ hội đích thân báo thù cho con trai mình.
Cả người Từ Trữ Thân chấn động, sắc mặt biến đổi liên tục, không thể đoán được hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Thấy Từ Trữ Thân còn do dự trong vậy, vẻ cuồng nhiệt trong đôi mắt sáng ngời của người đội nón vành to càng lộ rõ hơn:
- Ngươi không nên vì chức quan Vân Tần nhỏ nhoi này mà nghĩ không nỡ buông tay, ta muốn đi tới phía tây....Chỉ cần chúng ta làm được chuyện này, chỉ cần ngươi đứng ở bên ta, ta chỉ sợ ngươi không thể nào tưởng tượng được sự nghiệp sau này sẽ to lớn như thế nào.
- Phía tây?
Nghe được hai chữ này, Từ Trữ Thân đột nhiên nghĩ đến những lời đồn đãi từng nghe, hơi thở bỗng dồn dập hẳn lên, há miệng thật lâu nhưng lại không nói được gì.
Người đội nón vành to nhìn Từ Trữ Thân, chậm rãi nói:
- Ngươi có thể tự mình nghĩ, với hoàn cảnh bây giờ, ngươi đi theo tên hoạn quan biến thái kia sẽ tốt hơn, hay là đi theo ta sẽ tốt hơn. Ngươi là người thông minh, ta nghĩ ngươi sẽ không nghĩ mãi không thấu...Nhưng ngươi cần phải lựa chọn ngay, bởi vì ta không muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn...ta phải lập tức dẫn ngươi tới sơn mạch Long Xà.
Từ Trữ Thân trầm mặc một hồi.
Sắc mặt của hắn trở nên tái xám như tờ giấy, rồi đột nhiên hắn quỳ một chân xuống đất, quỳ xuống trước người đội nón vành to này.
Hắn không nói gì, nhưng cái quỳ này đã cho thấy thái độ của hắn.
- Được....Nếu đã hứa với ngươi, ta tất nhiên sẽ làm được.
Người đội nón vành to gật đầu.
Kể từ lúc từ sơn mạch Long Xà xuống cho đến bây giờ, Từ Trữ Thân đã nhiều lần uy hiếp hắn, giờ phút này Từ Trữ Thân lại hoàn toàn quỳ rạp trước người hắn, nhưng hắn không hề cảm thấy vui sướng...Bởi vì so với những chuyện lớn hắn đang thực hiện, việc này thật quá nhỏ bé, không đáng nhắc đến.
Sau khi suy nghĩ, hắn bất giác xoay người, nhìn về hướng tây.
...
...
Cái trán Lâm Tịch khẽ phồng lên, đằng trước có một luồng khí màu vàng trôi lơ lửng, giống như có một miếng giáp cứng màu vàng nhạt dán vào trán hắn vậy.
Khoảng vài tức sâu, sau khi trán hắn bình thường lại, lại đến lượt phần cổ khẽ phồng lên, cũng giống như trên, tựa như có một miếng giáp cứng màu vàng nhạt dán vào cổ hắn.
Lâm Tịch lắc đầu một cách khó khăn, màu vàng kỳ dị đấy từ từ tiêu tán, cả người khôi phục lại như ban đầu, nhưng vẻ mặt hắn càng lúc càng đăm chiêu, trông rất nghiêm túc.
Khương Tiếu Y và Trương nhị gia nhìn thương nhân mập mạp đã ngồi dậy, nét mặt cũng rất khẩn trương và nghiêm túc.
Ba người bọn hắn vừa mới nghe được một chuyện xưa không thể nào tưởng tượng nổi.
Phụ mẫu ba người Ngụy Hiền Vũ, Thạch Tam, Mã Hồng Tuấn vốn ở biên quân, là những người phụ giúp làm vài việc vặt. Cũng giống như những đứa trẻ khác khi lớn lên ở biên quân, cả ba đều là tạp dịch biên quân.
Trong một lần vận chuyển quân giới từ doanh địa đang trú đóng sang một doanh địa khác, ba người cùng với một quân sĩ chính thức duy nhất ở bên cạnh lúc đấy đã nhìn thấy hai người tu hành chiến đấu với nhau.
Tên quân sĩ chính thức duy nhất đó chính là Từ Trữ Thân.
Hai người tu hành kia chiến đấu cực kỳ thảm thiết, một chết một trọng thương.
Trước lúc đấy, cả hai người tu hành đều nhìn thấy bọn họ. Trong lúc trọng thương, một người tu hành đã cố gắng hét lớn lên, nói đối phương là người tu hành Đại Mãng, gian tế trong quân đội. Sau đó, người này sơ suất bị người kia giết chết, mà người còn sống cũng không tốt lắm, hơi thở dồn dập như đang hấp hối.
Khi ấy, Mã Hồng Tuấn và hai người kia chỉ là những gã sai vặt mười mấy tuổi, chưa từng nhìn thấy chém giết thực thụ và máu tươi như thế, trong trường hợp như vậy dĩ nhiên không thể đưa ra quyết định được, nên tất cả đều cho tên quân sĩ duy nhất là Từ Trữ Thân làm chủ.
Từ Trữ Thân suy nghĩ xong đã nói rằng phải đề phòng chuyện ngoài ý muốn, phải giết cả người kia, nói ba người họ nếu sợ không nên ở lại nhìn.
Ba người đang lúc vô cùng sợ hãi, nghe Từ Trữ Thân nói như vậy có cảm giác như mình được đại xá, vội vàng đi xa. Nhưng cả ba người đều là người thông minh, vừa chạy một hồi liền cảm thấy không đúng lắm.
Có thể bắt được một người tu hành gian tế là công lao lớn đến dường nào, nếu như Từ Trữ Thân đã dám giết, phải tại sao phải nói sợ có việc ngoài ý muốn, phải giết sạch sẽ, chứ không phải đưa về doanh trại báo công? Bởi vì vị trí bốn người đang đứng cách doanh trại không xa, hơn nữa bốn người đã từng nghe nói rằng nếu như người tu hành Đại Mãng biết mình không sống nổi, họ nhất định sẽ tự sát, mà lúc nãy mặc dù đã bị thương rất nặng, nhưng rõ ràng người tu hành Đại Mãng kia không hề có ý tự sát.
Càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý, ba người liền cẩn thận bàn bạc, để Ngụy Hiền Vũ trở về doanh trại trước, đồng thời căn dặn nếu như không thấy hai người trở về, vậy nhất định đã bị Từ Trữ Thân hạ độc thủ.
Hai người đứng đấy chờ đợi một hồi liền thấy Từ Trữ Thân trở về, lập tức nói thẳng suy nghĩ của mình và nói Ngụy Hiền Vũ đã trở về doanh trại trước, yêu cầu Từ Trữ Thân phải cho thấy thi thể người kia.
Đúng như ba người đã dự đoán, Từ Trữ Thân quả nhiên âm mưu giao dịch với người tu hành Đại Mãng đã bị trọng thương kia.
Bất đắc dĩ, Từ Trữ Thân chỉ có thể lấy phương pháp tu hành ra trao đổi với bọn họ.
Khi đó ba người uy hiếp Từ Trữ Thân, nói rằng đã bí mật kể lại chuyện này cho vài người, nếu như có bất kỳ người nào trong ba người xảy ra chuyện không hay, nhất định sẽ có người tiết lộ bí mật. Nhưng năm xưa Từ Trữ Thân chỉ là một quân sĩ bình thường, muốn đối phó ba người cũng không phải chuyện dễ dàng gì, mà hắn cũng rất kiêng sợ người tu hành Đại Mãng kia, sợ bị giết người diệt khẩu, nên cũng không dám vọng động. Tiếp đó, ba người sợ Từ Trữ Thân nói sai phương pháp tu hành, nên lúc nào cũng đi theo sát Từ Trữ Thân.
Qua một thời gian dài, trải qua nhiều chuyện hành quân đánh giặc với nhau, quan hệ giữa bốn người biến hóa một cách kỳ diệu, bắt đầu dựa vào lẫn nhau.
Trong bốn người Mã Hồng Tuấn có thiên phú tu luyện cao nhất, tu vi cũng là lợi hại nhất, nhưng làm việc lại vô pháp vô thiên. Có một lần, chỉ vì chuyện nhỏ mà y đã giết chết đồng liêu, ngay lập tức bị bắt giữ và bị phán xử quyết.
Đám người Từ Trữ Thân lợi dụng các mối quan hệ, nghĩ cách đổi một người khác chết thế, giúp Mã Hồng Tuấn an toàn trốn thoát. Bởi vì biết rõ tính tình của y, nên ngay cả mấy người Ngụy Hiền Vũ bình thường cũng không dám nhờ hắn làm việc, sợ gặp phải chuyện phiền phức.
....
Khương Tiếu Y đưa tay ra, ngay mu bàn tay của hắn cũng hơi phồng lên, giống như có một miếng giáp cứng màu vàng dán vào vậy.
- Đây chỉ là một cách vận dụng hồn lực thôi, sợ rằng chỉ có lúc liều mạng mới hiệu quả.
Cảm giác được bàn tay mình đang thay đổi, Khương Tiếu Y bỗng quay đầu, nhìn Lâm Tịch nói:
- Lâm Tịch, ngươi cảm thấy lời y nói đáng tin không>
Lâm Tịch khẽ cau mày, không trả lời ngay câu hỏi của Khương Tiếu Y, mà trước tiên nhìn Mã Hồng Tuấn đang run rẩy ngồi dưới đất, hỏi:
- Tại sao các ngươi không biết thân phận người tu hành kia?
- Lúc ấy chúng ta cũng muốn biết, nhưng Từ Trữ Thân lại không tiết lộ, nói rằng người đó sợ quá nhiều người biết sẽ có vấn đề xảy ra. Hơn nữa, lúc đấy chúng ta còn rất trẻ.
Mã Hồng Tuấn lại theo thói quen lấy hai tay chà lên ống tay áo, nói:
- Sau đó ta bị phán xử quyết ở biên quân, nhưng lại được cứu đi, chúng ta liền biết địa vị và năng lực người kia không phải bình thường, cảm thấy biết càng ít sẽ càng an toàn, càng dễ làm việc hơn.
Lâm Tịch gật đầu, xoay người nói với Khương Tiếu Y:
- Chuyện hắn vừa kể nghe hơi hoang đường, nhưng càng là những chuyện xưa hoang đường, chúng lại rất đáng tin cậy. Bởi vì nếu có người muốn biên soạn chuyện xưa, họ hoàn toàn có thể biên soạn theo cách để cho những chuyện xưa nghe rất đáng tin hơn...Hơn nữa, nếu muốn chứng minh đây có phải là phương pháp tu luyện của Thiên ma quật Đại Mãng hay không cũng không khó, chắc có không ít người trong quân đội đã từng giao thủ với người tu hành ở Thiên ma quật Đại Mãng rồi.
"Phốc!"
Một tiếng động nhỏ vang lên, Mã Hồng Tuấn đang ngồi trên mặt đất bỗng nhiên té nhào xuống đất.
Tu vi y bị phế, cả đêm qua và ngày hôm nay bị đám người Lâm Tịch hành hạ khổ sở, bây giờ biết mình đã bị thẩm vấn xong, y rốt cuộc không thể chịu được nữa, tâm thần vừa khẽ buông lỏng là đã ngất đi.
- Ngươi tính làm thế nào?
Khương Tiếu Y trầm mặt mà nhíu mày, cất tiếng hỏi. Bởi vì hắn cảm thấy chuyện xưa hoang đường mà Mã Hồng Tuấn vừa kể rất có thể là chuyện có thật...mà nếu những gì y nói là thật, vậy trong biên quân Long xà hoặc trong hành tỉnh Đông Lâm, đang có một đại nhân vật ở đế quốc Vân Tần là gian tế Đại Mãng!~
- Báo cho Chu Niên Sơn biết.
Lâm Tịch nhìn Khương Tiếu Y, nói:
- Những chuyện này đã vượt quá chức quyền chúng ta rồi.
Khương Tiếu Y gật đầu, cười khổ một cái.
Ban đầu cứ tưởng rằng đây chỉ là tranh đấu trên giang hồ, nhưng không ngờ đằng sau nó lại là một đầm nước sâu đến như vậy.
Đối với những tân đệ tử học viện Thanh Loan như hắn và Lâm Tịch, những nhân vật được coi là gian tế Đại Mãng như vậy thật quá xa xôi.
/875
|