Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm chờ bên ngoài Điển ngục, ba phòng giam bị đốt cháy đang được xây dựng lại, không ít công tượng hối hả làm việc.
Bởi vì vách tường lao ngục nhốt trọng phạm được xây vừa dày vừa cao, nên Từ Thừa Phong kêu khóc bên ngoài gần như không nghe được. Các công tượng vẫn loay hoay lo công việc của mình, không bị ảnh hưởng chút nào. Cũng vì đã nhận được ngân lượng, nên không có ai muốn kéo dài quá lâu cả, cứ theo tiến độ thì không bao lâu sau sẽ có ba gian phòng giam chắc chắn được xây thành.
Một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài Điển ngục.
Tổng trấn trấn Đông Cảng Giang Vấn Hạc kéo rèm xe lên, bước xuống xe ngựa.
Cách đây không bao lâu Lâm Tịch đã đến gặp ông ta, nhờ ông ta dùng những mối quan hệ để giúp hắn điều tra tên tử sĩ kia. Đối với một quan viên Tổng trấn nhỏ nhoi, ông ta biết rõ đây là một việc rất nguy hiểm, sợ rằng còn nguy hiểm hơn việc tham ô ngân khố lúc xây dựng đê Lan Giang lần trước.
Nhưng khi bước xuống xe ngựa, ông ta lại phát hiện dường như mình vẫn rất bình tĩnh, chứ không phải bất an hoảng sợ như đã nghĩ.
Suy nghĩ một hồi, lão quan văn này chỉ còn biết gượng cười, lắc đầu liên tục. Bởi vì ông ta biết mình có thái độ như vậy là vì đã quá tin tưởng Lâm Tịch.
Kháng pháp trong đại án Ngân câu phường, tham ô ngân khố để xây đê Lan Giang, tới trấn Yến Lai vượt quyền quản lý, bị buộc tội mê hoặc lòng dân, bị gặp ám sát ở trong trấn....mỗi một việc trong những việc trên tưởng như sẽ khiến người phạm phải không còn đường sống để quay về, nhưng Lâm Tịch vẫn sống yên ổn đến bây giờ, thậm chí còn một bước lên mây. Mà những quan viên đối đầu với hắn và Lâm Tịch lại từng người chết đi, hoặc phải bỏ trốn, người may mắn nhất cũng phải bị cách chức.
Đối với những thượng quan từ Quận trưởng trở lên, các quan viên bát phẩm cửu phẩm tựa như chỉ là đường đi để bánh xe ngựa bọn họ đi qua mà thôi. Nhưng từ lúc bước xuống xe ngựa, ông ta gần như không lo lắng đến việc lần này mình và Lâm Tịch lại ngồi chung trên một chiếc thuyền nữa, đó là sự tín nhiệm hoàn toàn. Nghĩ tới lần trước sát thủ ám sát, tố giác Từ Trữ Thân cấu kết với người tu hành địch quốc, tuy bên trên không khen thưởng Lâm Tịch nữa, nhưng chắc chắn đã ghi nhớ công lao này, không biết sau này lại ngợi khen ra sao. Mà lần này, nếu như Lâm Tịch có thể vạch trần được người đang ngồi trên chiếc xe ngựa lớn đi qua con đường bọn quan viên nho nhỏ như hắn, thật không biết bên trên sẽ phải khen thưởng cho Lâm Tịch thế nào nữa.
...
Giang Vấn Hạc đầu tóc đã ngã trắng đi vào nha môn Điển ngục. Vừa nhìn thấy Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm tinh thần phấn chấn đứng ngay đấy, ông ta càng an tâm hơn, càng tin tưởng Lâm Tịch hơn. Sau khi nói chuyện với hai người, ông ta cũng không vội vã nói gì, yên lặng chờ đợi.
Cánh cửa phòng giam ba người đang chờ đợi cuối cùng được mở ra, Lâm Tịch từ trong bước ra ngoài. Thấy ba người đều nhìn hắn như muốn biết đáp án thế nào, hắn chỉ cau mày, trực tiếp nói:
- Chúng ta đoán không sai, là một hoạn quan đấy. Nhưng ngoại trừ việc này, Từ Thừa Phong lại không biết việc gì cả.
- Điều tra thế nào rồi?
Thấy Biên Lăng Hàm có vẻ thất vọng và Khương Tiếu Y vẫn trầm tĩnh như trước, Lâm Tịch hơi nghiêng đầu, hỏi Giang Vấn Hạc.
Giang Vấn Hạc lắc đầu, nói:
- Theo như yêu cầu Lâm đại nhân, ta đã điều tra toàn bộ quan viên quan vị thất phẩm trở lên ở lăng Lộc Đông từng bị thương, nhưng không có ai phù hợp cả.
Biên Lăng Hàm cười lạnh, nói:
- Nếu như vậy, rất có thể là quan viên chức quan cao hơn rất nhiều.
- Hoặc là không có hồ sơ ghi lại.
Lâm Tịch vừa nghĩ vừa nói:
- Thật ra chỉ có những trường hợp bị thương được thưởng hoặc chịu phạt mới bị Lại ti ghi chép lại trong hồ sơ, mà ta cũng sợ rằng không có ai nguyện ý công khai nói mình là một hoạn quan cả. Cho nên, cho dù có bị thương trong lúc lập đại công, phần lớn mọi người đều không muốn báo lên. Việc điều tra hồ sơ Lại ti cũng chỉ là một cách thôi.
- Ta đã nhờ Sử Thu Đao nghĩ cách, xem thử có thể dựa vào vài người đề điều tra hồ sơ quan viên ngoài lăng Lộc Đông hay không.
Giang Vấn Hạc nhìn Lâm Tịch, tiếp tục nói:
- Nhưng chúng ta không quen biết quá nhiều các thượng quan, nếu như điều tra...sợ rằng cũng không dám đảm bảo tin tức chính xác.
Lâm Tịch bỗng nhiên cười lạnh, kiên quyết nói:
- Tra! Tại sao lại không tra. Cho dù tra không được hắn, Lâm Tịch cũng muốn hắn không thể sống yên ổn được. Ta cũng muốn hắn phải luôn luôn nhớ mình là một hoạn quan, để hắn phải nhớ rằng mình phải sống lén lút không thể để lộ việc đấy ra, lúc thay quần áo cũng phải lo sợ.
Hơi dừng lại chốc lát, Lâm Tịch lại kiên quyết nói:
- Không chỉ điều tra ở Lại ti, Lâm Tịch còn muốn công khai báo án này, để các quan viên bên trên điều biết, đồng thời nhờ họ điều tra giùm.
Giang Vấn Hạc bất giác gượng cười, âm thầm lắc đầu. Ông ta biết một khi Lâm Tịch đã nói hai cầu này ra, cũng có nghĩa là cho dù ngươi giấu diếm rất tốt, cho dù ta không điều tra được ngươi, nhưng nếu như ngươi đã khiến ta không thoải mái, vậy ta sẽ càng làm ngươi không thoải mái hơn.
- Lâm đại nhân, ngài làm như vậy nhất định khiến hắn ta hận ngài.
Giang Vấn Hạc nhìn Lâm Tịch, thở dài một hơi.
Lâm Tịch lại nhìn Giang Vấn Hạc, hỏi:
- Ta không sợ, ngài sợ sao?
- Sợ có ích gì chứ?
Giang Vấn Hạc tự giễu, nói:
- Bây giờ ai cũng cảm thấy ta và Lâm đại nhân một phe, cho dù bây giờ ta bắt đầu cáo bệnh không làm, nhưng nếu có người muốn hại Lâm đại nhân, sợ rằng ta cũng không thể chạy được.
- Nhưng mà có một số việc ngài biết càng ít sẽ càng an toàn hơn.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, sau đó chắp tay với Giang Vấn Hạc.
- Vị Giang đại nhân này rất thú vị.
Biên Lăng Hàm nhìn Giang Vấn Hạc dần dần biến mất, sau bỗng nhiên nghiêm mặt, hỏi:
- Từ Thừa Phong còn nói gì khác sao?
Lâm Tịch gật đầu, chân mày bỗng nhíu chặt lại, nói:
- Hắn nói một chuyện lớn.
- Chuyện gì?
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y hơi kinh hãi, bởi vì bọn họ rất hiếm khi thấy Lâm Tịch nghiêm trọng đến vậy.
- Quân đội có giao dịch với thương nhân địch quốc.
Lâm Tịch nhìn Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, chậm rãi giải thích:
- Không biết là Đại Mãng hay Huyệt man...nhưng quân đội chắc chắn có giao dịch với thương nhân địch quốc. Từ Thừa Phong không biết tên hoạn quan kia là ai, nhưng từng vô tình nghe được một cuộc mua bán giữa tên hoạn quan đó và thương nhân. Hơn nữa, tên hoạn quan này chỉ là một người trung gian, sau lưng hắn còn người khác.
Một luồng khí lạnh lẽo giữa trời hè nóng bức bỗng nhiên xuất hiện, thấm vào trong lòng Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, làm cho cả phòng khách nhất thời yên lặng.
Mặc dù việc buôn bán luôn diễn ra khắp nơi, trong đó cũng có không ít vật liệu dùng cho chiến tranh, bao gồm quân giới. Nhưng những vật liệu và quân giới này phải có nguồn gốc chính xác, hoặc do các Tượng sư dân gian chế tạo, hoặc do người tu hành trong nhân gian chém giết quân đội địch quốc lấy được. Mặc dù quân đội có quy chế rất nghiêm ngặt, nhưng vì vài lý do nên không thể nào tránh khỏi việc quân giới bị truyền ra ngoài, tuy nhiên, tuyệt đối không thể dùng những quân giới đó để mua bán giao dịch.
Hơn nữa, việc quân đội tham gia giao dịch chợ đen lại càng không được phép.
Bởi vì đối với mỗi quân nhân Vân Tần, điều khiến họ khó chịu nhất chính là những binh khí do Tượng sư ưu tú đất nước mình chế tạo ra lại được dùng để chém vào người tướng sĩ của mình.
Sau khi đương kim thánh thượng lên ngôi được ba năm, biên quân Vân Tần liền xuất hiện việc mua bán quân giới ở chợ đen, sau khi đại án bị phá, gia sản của ba thủ phạm chính đều bị tịch thu, quan viên tòng phạm có tất cả ba mươi sáu người, tổng cộng có tất cả ba mươi chín quan viên liên quan đến đại án này, trong đấy có ba quan viên Chính tam phẩm, sáu tên Tòng tam phẩm. Tất cả quan viên này đều bị luận tội chém đầu, máu chảy thành sông, án tử thảm liệt đến mức khi nhắc đến chuyện mua bán quân giới trước mặt, các quan viên đều tỏ ra có tật giật mình, không ai dám đàm tiếu.
Mà hiện giờ Từ Thừa Phong lại tiết lộ chuyện như vậy, nhưng điều quan trọng nhất là bọn họ có thể khẳng định tên hoạn quan có thể khiến cho Từ Trữ Thân phải liều mạng nịnh bợ như vậy, chắc chắn đây là một người có thân phận tôn quý, cho nên, Lâm Tịch đã dặn dò Giang Vấn Hạc khi điều tra hãy đặc biệt chú ý những người có quan vị từ hàm Chính thất phẩm trở lên. Điều khiến người ta kinh hãi nhất chính là một tên quyền quý như vậy mà cũng chỉ là một người trung gian...vậy kẻ chủ mưu thật sự lại tôn quý đến mức nào?
Người đó nhất định là quan lớn quân đội, bởi vì mỗi khi quân giới bị điều chuyển ra ngoài bên quân đội đều ghi chép rất cặn kỹ, chỉ có những quan viên cao tầng quyền cao chức trọng mới có thể lợi dụng chức vụ và quyền hạn của mình giấu kín chuyện này.
- Không chỉ biết chuyện này, Từ Thừa Phong còn biết thời gian và địa điểm giao dịch.
Thấy Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đã nhận thức rõ sự việc này nghiêm trọng đến mức nào, Lâm Tịch nghiêm mặt nói:
- Cho nên, ngay bây giờ chúng ta phải quyết định ngay là có xen vào chuyện này hay không.
Hơi dừng trong chốc lát, Lâm Tịch lại nhìn hai người, nói:
- Bởi vì hai ngươi chắc cũng hiểu rõ, đừng nói là báo chuyện này lên trên...cho dù chỉ để lộ chút thông tin thôi, giao dịch này tức khắc sẽ bị hủy bỏ, hoặc là đổi sang ngày khác hôm khác, căn bản không vạch trần được tên hoạn quan kia và người đứng sau hắn.
- Dĩ nhiên phải xen vào.
Biên Lăng Hàm không hề do dự, quả quyết nói:
- Lúc nào? Giao dịch ở đâu?
Khương Tiếu Y không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu với Lâm Tịch.
Đối với những đệ tử như bọn hắn, học viện Thanh Loan luôn chủ trì quan điểm của mình là không quan tâm, ngay cả trong việc thái độ bọn họ với thế gia hoàng triều là như thế nào. Mặc dù biết luôn có người học viện Thanh Loan đang âm thầm quan sát, thậm chí là thủ hộ bọn họ, nhưng từ lúc rời khỏi học viện Thanh Loan, học viện đã nói rõ khi gặp bất cứ chuyện gì cũng phải dựa vào sức mình, chỉ khi học viện Thanh Loan cho rằng cần phải gặp bọn họ, người của học viện mới chủ động xuất hiện.
Cho nên, mặc dù biết sắp có chuyện lớn như vậy sắp xảy ra, ba người bọn họ đều không thể tiết lộ với bất cứ ai, chỉ có ba người cùng nhau giải quyết.
Còn học viện Thanh Loan có biết hay không, có nhúng tay hay không cũng không liên quan đến bọn họ.
Từ lúc biết việc này có liên quan đến tên hoạn quan kia, Lâm Tịch đã biết trước hai người sẽ không bỏ mặc, nên hắn không dừng lại, nhẹ giọng nói:
- Buổi tối bốn ngày sau, trấn buôn bán ở động Bắc thương.
- Khoái mã đi đến đó cũng mất ít nhất hai hoặc ba ngày.
Biên Lăng Hàm nhíu mày, nói:
- Chúng ta phải lên đường ngay.
- Sau buổi trưa ngày mai chúng ta sẽ lên đường.
Lâm Tịch gật đầu, nhìn hai người bạn tốt của mình, nói:
- Ngày mai ta phải hoàn thành Giám trảm. Những người đã mất đi thân nhân của mình trong đại án Ngân câu phường cũng đang chờ đợi Từ Thừa Phong bị hành hình.
- Chết chưa hết tội.
Biên Lăng Hàm tức giận nói:
- Nhưng, tên hoạn quan kia...còn đáng chết hơn.
Khương Tiếu Y gật đầu, khi nghĩ đến cô gái quật cường có những vết thương trên mặt, hắn bất giác lại cảm thấy chua xót.
- Ta nhất định sẽ giết hắn...báo thù cho những vết thương trên người cô.
Hắn hít sâu một hơi, tay chân trở nên lạnh như băng giá, nhưng trong lòng lại có một cỗ sát ý trước nay chưa từng có dâng lên.
Bởi vì vách tường lao ngục nhốt trọng phạm được xây vừa dày vừa cao, nên Từ Thừa Phong kêu khóc bên ngoài gần như không nghe được. Các công tượng vẫn loay hoay lo công việc của mình, không bị ảnh hưởng chút nào. Cũng vì đã nhận được ngân lượng, nên không có ai muốn kéo dài quá lâu cả, cứ theo tiến độ thì không bao lâu sau sẽ có ba gian phòng giam chắc chắn được xây thành.
Một chiếc xe ngựa dừng bên ngoài Điển ngục.
Tổng trấn trấn Đông Cảng Giang Vấn Hạc kéo rèm xe lên, bước xuống xe ngựa.
Cách đây không bao lâu Lâm Tịch đã đến gặp ông ta, nhờ ông ta dùng những mối quan hệ để giúp hắn điều tra tên tử sĩ kia. Đối với một quan viên Tổng trấn nhỏ nhoi, ông ta biết rõ đây là một việc rất nguy hiểm, sợ rằng còn nguy hiểm hơn việc tham ô ngân khố lúc xây dựng đê Lan Giang lần trước.
Nhưng khi bước xuống xe ngựa, ông ta lại phát hiện dường như mình vẫn rất bình tĩnh, chứ không phải bất an hoảng sợ như đã nghĩ.
Suy nghĩ một hồi, lão quan văn này chỉ còn biết gượng cười, lắc đầu liên tục. Bởi vì ông ta biết mình có thái độ như vậy là vì đã quá tin tưởng Lâm Tịch.
Kháng pháp trong đại án Ngân câu phường, tham ô ngân khố để xây đê Lan Giang, tới trấn Yến Lai vượt quyền quản lý, bị buộc tội mê hoặc lòng dân, bị gặp ám sát ở trong trấn....mỗi một việc trong những việc trên tưởng như sẽ khiến người phạm phải không còn đường sống để quay về, nhưng Lâm Tịch vẫn sống yên ổn đến bây giờ, thậm chí còn một bước lên mây. Mà những quan viên đối đầu với hắn và Lâm Tịch lại từng người chết đi, hoặc phải bỏ trốn, người may mắn nhất cũng phải bị cách chức.
Đối với những thượng quan từ Quận trưởng trở lên, các quan viên bát phẩm cửu phẩm tựa như chỉ là đường đi để bánh xe ngựa bọn họ đi qua mà thôi. Nhưng từ lúc bước xuống xe ngựa, ông ta gần như không lo lắng đến việc lần này mình và Lâm Tịch lại ngồi chung trên một chiếc thuyền nữa, đó là sự tín nhiệm hoàn toàn. Nghĩ tới lần trước sát thủ ám sát, tố giác Từ Trữ Thân cấu kết với người tu hành địch quốc, tuy bên trên không khen thưởng Lâm Tịch nữa, nhưng chắc chắn đã ghi nhớ công lao này, không biết sau này lại ngợi khen ra sao. Mà lần này, nếu như Lâm Tịch có thể vạch trần được người đang ngồi trên chiếc xe ngựa lớn đi qua con đường bọn quan viên nho nhỏ như hắn, thật không biết bên trên sẽ phải khen thưởng cho Lâm Tịch thế nào nữa.
...
Giang Vấn Hạc đầu tóc đã ngã trắng đi vào nha môn Điển ngục. Vừa nhìn thấy Khương Tiếu Y và Biên Lăng Hàm tinh thần phấn chấn đứng ngay đấy, ông ta càng an tâm hơn, càng tin tưởng Lâm Tịch hơn. Sau khi nói chuyện với hai người, ông ta cũng không vội vã nói gì, yên lặng chờ đợi.
Cánh cửa phòng giam ba người đang chờ đợi cuối cùng được mở ra, Lâm Tịch từ trong bước ra ngoài. Thấy ba người đều nhìn hắn như muốn biết đáp án thế nào, hắn chỉ cau mày, trực tiếp nói:
- Chúng ta đoán không sai, là một hoạn quan đấy. Nhưng ngoại trừ việc này, Từ Thừa Phong lại không biết việc gì cả.
- Điều tra thế nào rồi?
Thấy Biên Lăng Hàm có vẻ thất vọng và Khương Tiếu Y vẫn trầm tĩnh như trước, Lâm Tịch hơi nghiêng đầu, hỏi Giang Vấn Hạc.
Giang Vấn Hạc lắc đầu, nói:
- Theo như yêu cầu Lâm đại nhân, ta đã điều tra toàn bộ quan viên quan vị thất phẩm trở lên ở lăng Lộc Đông từng bị thương, nhưng không có ai phù hợp cả.
Biên Lăng Hàm cười lạnh, nói:
- Nếu như vậy, rất có thể là quan viên chức quan cao hơn rất nhiều.
- Hoặc là không có hồ sơ ghi lại.
Lâm Tịch vừa nghĩ vừa nói:
- Thật ra chỉ có những trường hợp bị thương được thưởng hoặc chịu phạt mới bị Lại ti ghi chép lại trong hồ sơ, mà ta cũng sợ rằng không có ai nguyện ý công khai nói mình là một hoạn quan cả. Cho nên, cho dù có bị thương trong lúc lập đại công, phần lớn mọi người đều không muốn báo lên. Việc điều tra hồ sơ Lại ti cũng chỉ là một cách thôi.
- Ta đã nhờ Sử Thu Đao nghĩ cách, xem thử có thể dựa vào vài người đề điều tra hồ sơ quan viên ngoài lăng Lộc Đông hay không.
Giang Vấn Hạc nhìn Lâm Tịch, tiếp tục nói:
- Nhưng chúng ta không quen biết quá nhiều các thượng quan, nếu như điều tra...sợ rằng cũng không dám đảm bảo tin tức chính xác.
Lâm Tịch bỗng nhiên cười lạnh, kiên quyết nói:
- Tra! Tại sao lại không tra. Cho dù tra không được hắn, Lâm Tịch cũng muốn hắn không thể sống yên ổn được. Ta cũng muốn hắn phải luôn luôn nhớ mình là một hoạn quan, để hắn phải nhớ rằng mình phải sống lén lút không thể để lộ việc đấy ra, lúc thay quần áo cũng phải lo sợ.
Hơi dừng lại chốc lát, Lâm Tịch lại kiên quyết nói:
- Không chỉ điều tra ở Lại ti, Lâm Tịch còn muốn công khai báo án này, để các quan viên bên trên điều biết, đồng thời nhờ họ điều tra giùm.
Giang Vấn Hạc bất giác gượng cười, âm thầm lắc đầu. Ông ta biết một khi Lâm Tịch đã nói hai cầu này ra, cũng có nghĩa là cho dù ngươi giấu diếm rất tốt, cho dù ta không điều tra được ngươi, nhưng nếu như ngươi đã khiến ta không thoải mái, vậy ta sẽ càng làm ngươi không thoải mái hơn.
- Lâm đại nhân, ngài làm như vậy nhất định khiến hắn ta hận ngài.
Giang Vấn Hạc nhìn Lâm Tịch, thở dài một hơi.
Lâm Tịch lại nhìn Giang Vấn Hạc, hỏi:
- Ta không sợ, ngài sợ sao?
- Sợ có ích gì chứ?
Giang Vấn Hạc tự giễu, nói:
- Bây giờ ai cũng cảm thấy ta và Lâm đại nhân một phe, cho dù bây giờ ta bắt đầu cáo bệnh không làm, nhưng nếu có người muốn hại Lâm đại nhân, sợ rằng ta cũng không thể chạy được.
- Nhưng mà có một số việc ngài biết càng ít sẽ càng an toàn hơn.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, sau đó chắp tay với Giang Vấn Hạc.
- Vị Giang đại nhân này rất thú vị.
Biên Lăng Hàm nhìn Giang Vấn Hạc dần dần biến mất, sau bỗng nhiên nghiêm mặt, hỏi:
- Từ Thừa Phong còn nói gì khác sao?
Lâm Tịch gật đầu, chân mày bỗng nhíu chặt lại, nói:
- Hắn nói một chuyện lớn.
- Chuyện gì?
Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y hơi kinh hãi, bởi vì bọn họ rất hiếm khi thấy Lâm Tịch nghiêm trọng đến vậy.
- Quân đội có giao dịch với thương nhân địch quốc.
Lâm Tịch nhìn Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, chậm rãi giải thích:
- Không biết là Đại Mãng hay Huyệt man...nhưng quân đội chắc chắn có giao dịch với thương nhân địch quốc. Từ Thừa Phong không biết tên hoạn quan kia là ai, nhưng từng vô tình nghe được một cuộc mua bán giữa tên hoạn quan đó và thương nhân. Hơn nữa, tên hoạn quan này chỉ là một người trung gian, sau lưng hắn còn người khác.
Một luồng khí lạnh lẽo giữa trời hè nóng bức bỗng nhiên xuất hiện, thấm vào trong lòng Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y, làm cho cả phòng khách nhất thời yên lặng.
Mặc dù việc buôn bán luôn diễn ra khắp nơi, trong đó cũng có không ít vật liệu dùng cho chiến tranh, bao gồm quân giới. Nhưng những vật liệu và quân giới này phải có nguồn gốc chính xác, hoặc do các Tượng sư dân gian chế tạo, hoặc do người tu hành trong nhân gian chém giết quân đội địch quốc lấy được. Mặc dù quân đội có quy chế rất nghiêm ngặt, nhưng vì vài lý do nên không thể nào tránh khỏi việc quân giới bị truyền ra ngoài, tuy nhiên, tuyệt đối không thể dùng những quân giới đó để mua bán giao dịch.
Hơn nữa, việc quân đội tham gia giao dịch chợ đen lại càng không được phép.
Bởi vì đối với mỗi quân nhân Vân Tần, điều khiến họ khó chịu nhất chính là những binh khí do Tượng sư ưu tú đất nước mình chế tạo ra lại được dùng để chém vào người tướng sĩ của mình.
Sau khi đương kim thánh thượng lên ngôi được ba năm, biên quân Vân Tần liền xuất hiện việc mua bán quân giới ở chợ đen, sau khi đại án bị phá, gia sản của ba thủ phạm chính đều bị tịch thu, quan viên tòng phạm có tất cả ba mươi sáu người, tổng cộng có tất cả ba mươi chín quan viên liên quan đến đại án này, trong đấy có ba quan viên Chính tam phẩm, sáu tên Tòng tam phẩm. Tất cả quan viên này đều bị luận tội chém đầu, máu chảy thành sông, án tử thảm liệt đến mức khi nhắc đến chuyện mua bán quân giới trước mặt, các quan viên đều tỏ ra có tật giật mình, không ai dám đàm tiếu.
Mà hiện giờ Từ Thừa Phong lại tiết lộ chuyện như vậy, nhưng điều quan trọng nhất là bọn họ có thể khẳng định tên hoạn quan có thể khiến cho Từ Trữ Thân phải liều mạng nịnh bợ như vậy, chắc chắn đây là một người có thân phận tôn quý, cho nên, Lâm Tịch đã dặn dò Giang Vấn Hạc khi điều tra hãy đặc biệt chú ý những người có quan vị từ hàm Chính thất phẩm trở lên. Điều khiến người ta kinh hãi nhất chính là một tên quyền quý như vậy mà cũng chỉ là một người trung gian...vậy kẻ chủ mưu thật sự lại tôn quý đến mức nào?
Người đó nhất định là quan lớn quân đội, bởi vì mỗi khi quân giới bị điều chuyển ra ngoài bên quân đội đều ghi chép rất cặn kỹ, chỉ có những quan viên cao tầng quyền cao chức trọng mới có thể lợi dụng chức vụ và quyền hạn của mình giấu kín chuyện này.
- Không chỉ biết chuyện này, Từ Thừa Phong còn biết thời gian và địa điểm giao dịch.
Thấy Biên Lăng Hàm và Khương Tiếu Y đã nhận thức rõ sự việc này nghiêm trọng đến mức nào, Lâm Tịch nghiêm mặt nói:
- Cho nên, ngay bây giờ chúng ta phải quyết định ngay là có xen vào chuyện này hay không.
Hơi dừng trong chốc lát, Lâm Tịch lại nhìn hai người, nói:
- Bởi vì hai ngươi chắc cũng hiểu rõ, đừng nói là báo chuyện này lên trên...cho dù chỉ để lộ chút thông tin thôi, giao dịch này tức khắc sẽ bị hủy bỏ, hoặc là đổi sang ngày khác hôm khác, căn bản không vạch trần được tên hoạn quan kia và người đứng sau hắn.
- Dĩ nhiên phải xen vào.
Biên Lăng Hàm không hề do dự, quả quyết nói:
- Lúc nào? Giao dịch ở đâu?
Khương Tiếu Y không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu với Lâm Tịch.
Đối với những đệ tử như bọn hắn, học viện Thanh Loan luôn chủ trì quan điểm của mình là không quan tâm, ngay cả trong việc thái độ bọn họ với thế gia hoàng triều là như thế nào. Mặc dù biết luôn có người học viện Thanh Loan đang âm thầm quan sát, thậm chí là thủ hộ bọn họ, nhưng từ lúc rời khỏi học viện Thanh Loan, học viện đã nói rõ khi gặp bất cứ chuyện gì cũng phải dựa vào sức mình, chỉ khi học viện Thanh Loan cho rằng cần phải gặp bọn họ, người của học viện mới chủ động xuất hiện.
Cho nên, mặc dù biết sắp có chuyện lớn như vậy sắp xảy ra, ba người bọn họ đều không thể tiết lộ với bất cứ ai, chỉ có ba người cùng nhau giải quyết.
Còn học viện Thanh Loan có biết hay không, có nhúng tay hay không cũng không liên quan đến bọn họ.
Từ lúc biết việc này có liên quan đến tên hoạn quan kia, Lâm Tịch đã biết trước hai người sẽ không bỏ mặc, nên hắn không dừng lại, nhẹ giọng nói:
- Buổi tối bốn ngày sau, trấn buôn bán ở động Bắc thương.
- Khoái mã đi đến đó cũng mất ít nhất hai hoặc ba ngày.
Biên Lăng Hàm nhíu mày, nói:
- Chúng ta phải lên đường ngay.
- Sau buổi trưa ngày mai chúng ta sẽ lên đường.
Lâm Tịch gật đầu, nhìn hai người bạn tốt của mình, nói:
- Ngày mai ta phải hoàn thành Giám trảm. Những người đã mất đi thân nhân của mình trong đại án Ngân câu phường cũng đang chờ đợi Từ Thừa Phong bị hành hình.
- Chết chưa hết tội.
Biên Lăng Hàm tức giận nói:
- Nhưng, tên hoạn quan kia...còn đáng chết hơn.
Khương Tiếu Y gật đầu, khi nghĩ đến cô gái quật cường có những vết thương trên mặt, hắn bất giác lại cảm thấy chua xót.
- Ta nhất định sẽ giết hắn...báo thù cho những vết thương trên người cô.
Hắn hít sâu một hơi, tay chân trở nên lạnh như băng giá, nhưng trong lòng lại có một cỗ sát ý trước nay chưa từng có dâng lên.
/875
|