Mặc dù thịt cá rồng bạc sau khi nướng chín hơi tơi xốp, có một mùi vị khác lạ, nhưng so với thịt cá sắt đầu chó thì dường như khó tiêu hóa hơn một chút. Hơn nữa, trong những ngày qua, mỗi ngày Lâm Tịch còn dùng hai cây linh chi gai đỏ và địa y để nấu súp, mà chất dinh dưỡng trong linh chi gai đỏ tựa hồ cũng không dễ dàng tiêu hóa.
Dựa theo sức ăn lúc trước của Lâm Tịch, nếu như trong canh đã có hai cây linh chi gai đỏ, vậy mỗi bữa hắn chỉ ăn tối đa mười bốn mười lăm cân thịt cá rồng bạc là đủ no.
Nhưng trong hai ngày vừa rồi, một bữa hắn có thể nuốt trôi gần hai mươi cân thịt cá rồng bạc. Ngoài ra, cứ sau khoảng một canh giờ tu luyện, hắn lại cảm thấy đói bụng, đói đến mức lả người. Đáng ra một ngày ăn ba bữa đã đủ, nhưng hiện giờ hắn phải ăn ít nhất một ngày bốn bữa mới chống chọi được.
Thương thế của hắn cộng thêm việc tu luyện Minh vương phá ngục, nên so với thường ngày, thân thể hắn cần nhiều chất dinh dưỡng hơn để bổ sung.
Mới qua ba ngày, nhưng hơn hai trăm mười mấy cân thịt cá rồng bạc đã bị hắn ăn sạch sẽ.
Cũng trong ba ngày này, Lâm Tịch cảm giác được thân thể mình đã biến đổi rất nhiều, da thịt trong cơ thể càng căng đầy bền bỉ, mà sự rung động ở từng thớ thịt cũng trở nên rất rõ ràng.
...
Trên vách núi sát thác nước, Tiết Vạn Đào vẫn không rời đi, hắn đang quan sát vực sâu trước mặt mình.
Mảnh rừng đằng sau hắn đã bị phát quang sạch sẽ, có một doanh trại hành quân tạm thời được cất lên.
Từ vị trí hắn ta nhìn xuống, bên trong hạp cốc hơi nhỏ hẹp đang có năm sáu chiếc thuyền không ngừng tìm kiếm.
Đã có y sư trong doanh trại nấu thuốc uống cho hắn, nhưng bất cứ người nào cũng có thể thấy trên băng vết thương ngực của Tiết Vạn Đào vẫn có màu nước vàng và máu tươi rất nhiều. Bởi vì mấy ngày trước giận dữ ném đá xuống, làm vết thương rách ra, nên thương thế của Tiết Vạn Đào hiện giờ không tốt lắm. Càng như thế, Tiết Vạn Đào càng nghĩ mãi không hiểu, càng không thể bình tĩnh, nên cứ mỗi lần hơi kích động, hắn lại tỏa ra một luồng khí tức làm chấn động vài cọng cỏ hay hoa dại ngay sát vách vực, khiến chút bụi trên đất lại bay lên.
Tất cả nước suối, nước hồ trong núi Tam Mao đều hội tụ đến dòng suối bên dưới hạp cốc này, mà sau khi chảy ra ngoài, dòng suối này sẽ trở thành nguồn suối cung cấp nước trong tỉnh thành.
Ở ngay đầu nguồn suối, các binh sĩ đã đóng rất nhiều cọc gỗ, đồng thời giăng lưới sắt xuống bên dưới, có thể nói là hoàn toàn che lại. Hai bên vách đá lại bị hắn và rất nhiều quân tinh nhuệ trấn thủ, mặc dù Lâm Tịch còn sống, nhưng trong tình huống nhiều người và thuyền bè truy tìm như vậy, Lâm Tịch chỉ có thể lặn xuống đáy sông.
Tuy nhiên, dựa vào độ cao vun vút khiến hắn không dám nhảy xuống này, cho dù Lâm Tịch không bị kẻ khác làm bị thương, chỉ dựa vào vết thương ở ngực trái, ngâm trong nước hai ngày như vậy cũng đủ làm bất cứ ai mất mạng, nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện được thi thể Lâm Tịch.
- Chẳng lẽ ngươi có thể chắp cánh bay hay sao?
Tiết Vạn Đào nhìn một chiếc thuyền đang cố gắng tới gần thác nước, bất giác ho khan một hồi.
Viên tướng lãnh Vân Tần có khuôn mặt trầm lãnh đang đứng ngay đầu mũi thuyền đấy.
Dưới sự hợp lực của hơn mười quân sĩ cường tráng đã quen với sông nước, chiếc thuyền này đã vượt qua thác nước, đi tới gần khu vực đầm sâu ở ngay đấy.
Bọt nước và hơi nước phiêu tán rơi trên bộ giáp đen gã đang mặc, tạo thành những dòng nước nhỏ trong suốt, chảy nhanh trên bề mặt áo giáp. Nhìn đầm sâu trước mắt mình, viên tướng lãnh Vân Tần đã thấy rất nhiều máu tươi này không khỏi rùng mình.
Gã không nhìn thấy dấu vết của Lâm Tịch, nhưng lại thấy được những tảng đá ngầm hình lục giác lởm chởm như những con quái thú đang ẩn núp trong nước.
Ngày đó, khi ở trên đỉnh núi, gã không biết rõ đầm nước này sâu cạn bao nhiêu nên không dám nhảy xuống, mà lúc này khi đã nhìn rõ rồi, gã càng không dám nhảy.
Số lượng đá ngầm ở đây không ít, đối với người tu hành nhảy từ bên trên xuống thì bất kỳ khối đá nào cũng là vật có thể uy hiếp tính mạng. Đã nhìn thấy rõ cảnh vật dưới đầm sâu, gã càng không tin Lâm Tịch có thể còn sống được.
Nhưng Lâm Tịch đang ở nơi nào?
Viên tướng lãnh Vân Tần bất giác lắc đầu, cảm thấy mình đã thất bại.
...
Hiện giờ ở Vân Tần có rất nhiều người không biết Lâm Tịch đang ở đâu, thậm chí có một giảng viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen đã bước ra sơn mạch Long Xà, đi đến núi Tam Mao.
Nhưng không có người nào có thể biết rằng Lâm Tịch lại đang thản nhiên tự đắc câu cá.
Hắn biết phải mất ít nhất mười ngày thì những người đang vây bắt hắn ngoài kia mới hoàn toàn mất hết hi vọng, nên hắn kiên nhẫn ở trong mỏ đá này, tiếp tục tu luyện bảy tám ngày.
Bảy gốc cây linh chi gai đỏ còn lại trong mỏ đá chỉ có thể thỏa mãn được hắn thêm ba bốn ngày nữa, nhưng hắn cũng không muốn cái bụng ham ăn của mình phải chịu khổ.
Tay trái hắn đã có thể hoạt động tự nhiên, nên hắn nhanh chóng dùng xương cá rồng bạc làm mồi câu, lấy các cây khô ở trong động làm cần câu, sau đó để rất nhiều cần câu ở ngay bãi đá.
Thỉnh thoảng có những con cá bị cắn câu, Lâm Tịch lập tức lấy lên.
Lâm Tịch dùng thịt cá để nấu súp, còn vẩy cá và nội tạng lại bị Lâm Tịch vứt xuống trong sơn động.
Những con chuột nước to lớn kia bị mùi cá tanh tưởi dẫn ra ngoài. Khi phát hiện Lâm Tịch cũng không quản đến bọn họ, lại đang hưởng dụng những thức ăn chúng cho là rất ngon kia, những con chuột nước to lớn này bắt đầu lớn gan, cảm thấy Lâm Tịch không quá đáng sợ như mình đã nghĩ. Thậm chí, chúng nó còn bị mùi hương hấp dẫn do Lâm Tịch tạo ra trong gian phòng đá mà bắt đầu chú ý đến những món ăn trong đấy, không ít chú còn định đánh cướp.
Nhưng sau khi mười mấy đồng bạn lớn gan nhất của mình trở thành mồi câu trên bãi đá, những con chuột nước to lớn này cuối cùng cũng hiểu mặc dù Lâm Tịch không hứng thú với chúng, nhưng không có nghĩa Lâm Tịch cho phép chúng làm càn. Cho nên, giữa hang đá sâu bên trong và bãi khai thác đá bên ngoài dường như có một tấm màn vô hình, thường ngày, những con chuột nước to lớn kia ăn lấy vẩy cá và nội tạng Lâm Tịch ném vào bên trong, nhưng không hề dám ra ngoài một bước.
Những cần câu kia bị Lâm Tịch thu lại.
Có mười mấy con chuột nước to lớn bị Lâm Tịch dùng những dây câu chắc chắn cột nối liền với những cái cọc dùng để cố định thuyền ở trên mặt đất. Sau khi cố gắng liều mạng chạy trốn, phát hiện mình không thể thoát khỏi dây câu được, mười mấy con chuột đã tiêu hao hết khí lực này mới chán nản buông lỏng tay chân, yên phận nằm chán chường trên bãi đá.
Có một con cá lớn màu trắng bạc từ trong làn nước bơi tới đây.
Ngửi được mùi hôi hám quen thuộc của chuột nước, lại thấy có mười mấy con đang bị cột chặt trên bãi đá, con cá rồng bạc này nhất thời không che giấu được sự tham lam của mình, phần đuôi đang vẫy vẫy trong nước, dường như nó sẽ nhanh chóng nhảy khỏi mặt nước, đến ngay trên bãi đá.
Tại một chỗ nước hơi sâu đằng sau con cá rồng bạc này, còn có một con cá rồng bạc khác hơi lớn hơn. Con cá rồng bạc hơi lớn này chính là con đã trốn thoát khỏi Lâm Tịch cách đây mấy hôm, mặc dù nó rất ăn thịt đám chuột nước kia, nhưng những gì xảy ra hôm đó lại khiến nó cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, nên nó nhất thời không dám tiến đến. Nhưng khi con cá rồng bạc kia đạp nước nhảy lên bờ, nó cũng nhịn không được nữa, giống như đã hoàn toàn quên đi những hung hiểm lúc trước. Một tiếng động lớn vang lên, nó càng liều lĩnh hơn, hấp tấp nhảy vọt lên trước con cá rồng bạc kia.
Đây chính là điều đáng buồn ở thế gian, vốn trong lòng còn cảm thấy hoảng sợ, nhưng đối mặt với lợi ích, nỗi hoảng sợ ấy đã hoàn toàn biến mất.
Hai con cá rồng bạc một trước một sau mang theo bọt nước rơi xuống đất.
Con cá rồng bạc lớn hơn nhảy lên trước, vội vàng mở cái miệng rộng ra, một hơi nuốt hết mười mấy con chuột nước to lớn, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng, ngay lúc này, một luồng ánh sáng đen từ trên rơi xuống, "vèo", xuyên thấu qua thân thể con cá rồng bạc bên cạnh nó, tạo thành một tiếng vang như có một cái cọc rắn chắc được đóng chặt xuống đất, ghim chặt con cá rồng bạc đấy.
Con cá rồng bạc này rốt cuộc nhớ tới nỗi hoảng sợ lúc trước, kinh hoảng muốn nhảy về trong nước, nhưng nó phát hiện mình cũng bị một luồng sức mạnh kéo lấy.
Luồng sức mạnh này đến từ mười mấy sợi dây cột chặt những con chuột kia với những cái cọc gỗ trên đất.
Tuy tình thế rất nguy hiểm, nhưng con cá rồng bạc này lại không nỡ phun thức ăn mình đã nuốt vào bụng, thậm chí còn muốn dùng sức cắn đứt mười mấy sợi dây câu rất rắn chắc đấy, nên cuối cùng nó đã nặng nề rơi xuống đất.
Lâm Tịch xuất hiện bên người nó, rút trường đao màu đen cắm dưới đất ra, đâm xuyên qua thân thể nó.
...
Toàn bộ linh chi gai đỏ mà các đạo nhân Bạch Vân quán năm xưa nhổ trồng trong mỏ đá này cuối cùng đã bị Lâm Tịch hầm canh sạch sẽ. Ngay lúc thịt hai con cá rồng bạc kia còn chưa kịp hòa tan, Lâm Tịch chợt nghe được âm thanh dây thừng đứt đoạn.
Có một con cá đã cắn đứt sợi dây treo cần câu ở bãi đá.
Hai tay Lâm Tịch chợt chuyển động như phản xạ có điều kiện, sau đó sợi dây quấn quanh hai thanh nẹp ở tay phải hắn bỗng nhiên đứt gãy, thanh nẹp gỗ đơn sơ cũng từ cổ tay hắn rớt xuống bên dưới.
Lâm Tịch ngẩn người, muốn đưa tay phải ra nắm lấy trường đao màu đen thử, nhưng sau khi vươn tay hắn lại cảm thấy không dám. Một hồi sau, hắn lẳng lặng đưa tay phải đến trước mặt mình, năm ngón tay cùng lúc giật giật.
Tiếp theo, hắn nghe được một âm thanh rất nhỏ mà chỉ có hắn có thể nghe được, tựa như đó là âm thanh khi một bông hoa nở ra. Hắn kinh ngạc cúi đầu, nhìn ngực trái của mình.
Có một lớp da mỏng hơi đỏ rách ra, da thịt bên trong hồng hào như mới.
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy như có gió làm lay động mái tóc của mình.
Nhưng hiện giờ lại không có gió, cảm giác này từ bên trong cơ thể hắn phát ra.
Hắn bỗng nhiên vui mừng, ngồi xuống mặt đất bãi đá Long Quang, cảm giác cẩn thận những chuyện đang xảy ra, đồng thời suy nghĩ chuyện tu hành của mình.
Không mất quá nhiều thời gian, Lâm Tịch đứng lên, sau đó ôm lấy một tảng đá lớn, đi tới trước bãi đá, nhảy xuống nước.
Cho đến lúc không thể nín thở được nữa, liên tục bị sặc nước, đối mặt với cái chết thật sự, hắn mới vội hô to "trở về".
Minh tưởng tu hành...tu luyện hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan...Minh vương phá ngục...đối mặt với cái chết thật sự trong làn nước tối đen giống như ở u minh địa ngục để ma luyện tâm thần...
Không biết qua bao nhiêu lâu liên tục tu hành như vậy, hắn đã ăn sạch hai con cá rồng bạc kia cùng với số cá đã câu được, sau đó, Lâm Tịch rốt cuộc ngừng lại.
Hang động này vẫn không có gió, nhưng mái tóc rối tung của hắn bỗng nhiên bay nhẹ.
Có một luồng sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể hắn chấn động, những mảnh bụi dơ bẩn dính trên đầu hắn bị chấn thành nát vụn lả tả bay xuống, những luồng khí nóng mơ hồ cũng từ trong cơ thể truyền vào tóc hắn.
Hắn vui vẻ nở nụ cười.
Sau đó hắn đột nhiên cảm thấy mình không thể ở đây được nữa, nên hắn bất kể nồi canh cá còn đang sôi trên bếp lửa nóng hừng hực, cứ thế cầm lấy trường đao màu đen đi vào trong nước, rời khỏi mỏ đá cổ xưa này, không quay đầu lại.
Dựa theo sức ăn lúc trước của Lâm Tịch, nếu như trong canh đã có hai cây linh chi gai đỏ, vậy mỗi bữa hắn chỉ ăn tối đa mười bốn mười lăm cân thịt cá rồng bạc là đủ no.
Nhưng trong hai ngày vừa rồi, một bữa hắn có thể nuốt trôi gần hai mươi cân thịt cá rồng bạc. Ngoài ra, cứ sau khoảng một canh giờ tu luyện, hắn lại cảm thấy đói bụng, đói đến mức lả người. Đáng ra một ngày ăn ba bữa đã đủ, nhưng hiện giờ hắn phải ăn ít nhất một ngày bốn bữa mới chống chọi được.
Thương thế của hắn cộng thêm việc tu luyện Minh vương phá ngục, nên so với thường ngày, thân thể hắn cần nhiều chất dinh dưỡng hơn để bổ sung.
Mới qua ba ngày, nhưng hơn hai trăm mười mấy cân thịt cá rồng bạc đã bị hắn ăn sạch sẽ.
Cũng trong ba ngày này, Lâm Tịch cảm giác được thân thể mình đã biến đổi rất nhiều, da thịt trong cơ thể càng căng đầy bền bỉ, mà sự rung động ở từng thớ thịt cũng trở nên rất rõ ràng.
...
Trên vách núi sát thác nước, Tiết Vạn Đào vẫn không rời đi, hắn đang quan sát vực sâu trước mặt mình.
Mảnh rừng đằng sau hắn đã bị phát quang sạch sẽ, có một doanh trại hành quân tạm thời được cất lên.
Từ vị trí hắn ta nhìn xuống, bên trong hạp cốc hơi nhỏ hẹp đang có năm sáu chiếc thuyền không ngừng tìm kiếm.
Đã có y sư trong doanh trại nấu thuốc uống cho hắn, nhưng bất cứ người nào cũng có thể thấy trên băng vết thương ngực của Tiết Vạn Đào vẫn có màu nước vàng và máu tươi rất nhiều. Bởi vì mấy ngày trước giận dữ ném đá xuống, làm vết thương rách ra, nên thương thế của Tiết Vạn Đào hiện giờ không tốt lắm. Càng như thế, Tiết Vạn Đào càng nghĩ mãi không hiểu, càng không thể bình tĩnh, nên cứ mỗi lần hơi kích động, hắn lại tỏa ra một luồng khí tức làm chấn động vài cọng cỏ hay hoa dại ngay sát vách vực, khiến chút bụi trên đất lại bay lên.
Tất cả nước suối, nước hồ trong núi Tam Mao đều hội tụ đến dòng suối bên dưới hạp cốc này, mà sau khi chảy ra ngoài, dòng suối này sẽ trở thành nguồn suối cung cấp nước trong tỉnh thành.
Ở ngay đầu nguồn suối, các binh sĩ đã đóng rất nhiều cọc gỗ, đồng thời giăng lưới sắt xuống bên dưới, có thể nói là hoàn toàn che lại. Hai bên vách đá lại bị hắn và rất nhiều quân tinh nhuệ trấn thủ, mặc dù Lâm Tịch còn sống, nhưng trong tình huống nhiều người và thuyền bè truy tìm như vậy, Lâm Tịch chỉ có thể lặn xuống đáy sông.
Tuy nhiên, dựa vào độ cao vun vút khiến hắn không dám nhảy xuống này, cho dù Lâm Tịch không bị kẻ khác làm bị thương, chỉ dựa vào vết thương ở ngực trái, ngâm trong nước hai ngày như vậy cũng đủ làm bất cứ ai mất mạng, nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện được thi thể Lâm Tịch.
- Chẳng lẽ ngươi có thể chắp cánh bay hay sao?
Tiết Vạn Đào nhìn một chiếc thuyền đang cố gắng tới gần thác nước, bất giác ho khan một hồi.
Viên tướng lãnh Vân Tần có khuôn mặt trầm lãnh đang đứng ngay đầu mũi thuyền đấy.
Dưới sự hợp lực của hơn mười quân sĩ cường tráng đã quen với sông nước, chiếc thuyền này đã vượt qua thác nước, đi tới gần khu vực đầm sâu ở ngay đấy.
Bọt nước và hơi nước phiêu tán rơi trên bộ giáp đen gã đang mặc, tạo thành những dòng nước nhỏ trong suốt, chảy nhanh trên bề mặt áo giáp. Nhìn đầm sâu trước mắt mình, viên tướng lãnh Vân Tần đã thấy rất nhiều máu tươi này không khỏi rùng mình.
Gã không nhìn thấy dấu vết của Lâm Tịch, nhưng lại thấy được những tảng đá ngầm hình lục giác lởm chởm như những con quái thú đang ẩn núp trong nước.
Ngày đó, khi ở trên đỉnh núi, gã không biết rõ đầm nước này sâu cạn bao nhiêu nên không dám nhảy xuống, mà lúc này khi đã nhìn rõ rồi, gã càng không dám nhảy.
Số lượng đá ngầm ở đây không ít, đối với người tu hành nhảy từ bên trên xuống thì bất kỳ khối đá nào cũng là vật có thể uy hiếp tính mạng. Đã nhìn thấy rõ cảnh vật dưới đầm sâu, gã càng không tin Lâm Tịch có thể còn sống được.
Nhưng Lâm Tịch đang ở nơi nào?
Viên tướng lãnh Vân Tần bất giác lắc đầu, cảm thấy mình đã thất bại.
...
Hiện giờ ở Vân Tần có rất nhiều người không biết Lâm Tịch đang ở đâu, thậm chí có một giảng viên học viện Thanh Loan mặc áo bào đen đã bước ra sơn mạch Long Xà, đi đến núi Tam Mao.
Nhưng không có người nào có thể biết rằng Lâm Tịch lại đang thản nhiên tự đắc câu cá.
Hắn biết phải mất ít nhất mười ngày thì những người đang vây bắt hắn ngoài kia mới hoàn toàn mất hết hi vọng, nên hắn kiên nhẫn ở trong mỏ đá này, tiếp tục tu luyện bảy tám ngày.
Bảy gốc cây linh chi gai đỏ còn lại trong mỏ đá chỉ có thể thỏa mãn được hắn thêm ba bốn ngày nữa, nhưng hắn cũng không muốn cái bụng ham ăn của mình phải chịu khổ.
Tay trái hắn đã có thể hoạt động tự nhiên, nên hắn nhanh chóng dùng xương cá rồng bạc làm mồi câu, lấy các cây khô ở trong động làm cần câu, sau đó để rất nhiều cần câu ở ngay bãi đá.
Thỉnh thoảng có những con cá bị cắn câu, Lâm Tịch lập tức lấy lên.
Lâm Tịch dùng thịt cá để nấu súp, còn vẩy cá và nội tạng lại bị Lâm Tịch vứt xuống trong sơn động.
Những con chuột nước to lớn kia bị mùi cá tanh tưởi dẫn ra ngoài. Khi phát hiện Lâm Tịch cũng không quản đến bọn họ, lại đang hưởng dụng những thức ăn chúng cho là rất ngon kia, những con chuột nước to lớn này bắt đầu lớn gan, cảm thấy Lâm Tịch không quá đáng sợ như mình đã nghĩ. Thậm chí, chúng nó còn bị mùi hương hấp dẫn do Lâm Tịch tạo ra trong gian phòng đá mà bắt đầu chú ý đến những món ăn trong đấy, không ít chú còn định đánh cướp.
Nhưng sau khi mười mấy đồng bạn lớn gan nhất của mình trở thành mồi câu trên bãi đá, những con chuột nước to lớn này cuối cùng cũng hiểu mặc dù Lâm Tịch không hứng thú với chúng, nhưng không có nghĩa Lâm Tịch cho phép chúng làm càn. Cho nên, giữa hang đá sâu bên trong và bãi khai thác đá bên ngoài dường như có một tấm màn vô hình, thường ngày, những con chuột nước to lớn kia ăn lấy vẩy cá và nội tạng Lâm Tịch ném vào bên trong, nhưng không hề dám ra ngoài một bước.
Những cần câu kia bị Lâm Tịch thu lại.
Có mười mấy con chuột nước to lớn bị Lâm Tịch dùng những dây câu chắc chắn cột nối liền với những cái cọc dùng để cố định thuyền ở trên mặt đất. Sau khi cố gắng liều mạng chạy trốn, phát hiện mình không thể thoát khỏi dây câu được, mười mấy con chuột đã tiêu hao hết khí lực này mới chán nản buông lỏng tay chân, yên phận nằm chán chường trên bãi đá.
Có một con cá lớn màu trắng bạc từ trong làn nước bơi tới đây.
Ngửi được mùi hôi hám quen thuộc của chuột nước, lại thấy có mười mấy con đang bị cột chặt trên bãi đá, con cá rồng bạc này nhất thời không che giấu được sự tham lam của mình, phần đuôi đang vẫy vẫy trong nước, dường như nó sẽ nhanh chóng nhảy khỏi mặt nước, đến ngay trên bãi đá.
Tại một chỗ nước hơi sâu đằng sau con cá rồng bạc này, còn có một con cá rồng bạc khác hơi lớn hơn. Con cá rồng bạc hơi lớn này chính là con đã trốn thoát khỏi Lâm Tịch cách đây mấy hôm, mặc dù nó rất ăn thịt đám chuột nước kia, nhưng những gì xảy ra hôm đó lại khiến nó cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, nên nó nhất thời không dám tiến đến. Nhưng khi con cá rồng bạc kia đạp nước nhảy lên bờ, nó cũng nhịn không được nữa, giống như đã hoàn toàn quên đi những hung hiểm lúc trước. Một tiếng động lớn vang lên, nó càng liều lĩnh hơn, hấp tấp nhảy vọt lên trước con cá rồng bạc kia.
Đây chính là điều đáng buồn ở thế gian, vốn trong lòng còn cảm thấy hoảng sợ, nhưng đối mặt với lợi ích, nỗi hoảng sợ ấy đã hoàn toàn biến mất.
Hai con cá rồng bạc một trước một sau mang theo bọt nước rơi xuống đất.
Con cá rồng bạc lớn hơn nhảy lên trước, vội vàng mở cái miệng rộng ra, một hơi nuốt hết mười mấy con chuột nước to lớn, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng, ngay lúc này, một luồng ánh sáng đen từ trên rơi xuống, "vèo", xuyên thấu qua thân thể con cá rồng bạc bên cạnh nó, tạo thành một tiếng vang như có một cái cọc rắn chắc được đóng chặt xuống đất, ghim chặt con cá rồng bạc đấy.
Con cá rồng bạc này rốt cuộc nhớ tới nỗi hoảng sợ lúc trước, kinh hoảng muốn nhảy về trong nước, nhưng nó phát hiện mình cũng bị một luồng sức mạnh kéo lấy.
Luồng sức mạnh này đến từ mười mấy sợi dây cột chặt những con chuột kia với những cái cọc gỗ trên đất.
Tuy tình thế rất nguy hiểm, nhưng con cá rồng bạc này lại không nỡ phun thức ăn mình đã nuốt vào bụng, thậm chí còn muốn dùng sức cắn đứt mười mấy sợi dây câu rất rắn chắc đấy, nên cuối cùng nó đã nặng nề rơi xuống đất.
Lâm Tịch xuất hiện bên người nó, rút trường đao màu đen cắm dưới đất ra, đâm xuyên qua thân thể nó.
...
Toàn bộ linh chi gai đỏ mà các đạo nhân Bạch Vân quán năm xưa nhổ trồng trong mỏ đá này cuối cùng đã bị Lâm Tịch hầm canh sạch sẽ. Ngay lúc thịt hai con cá rồng bạc kia còn chưa kịp hòa tan, Lâm Tịch chợt nghe được âm thanh dây thừng đứt đoạn.
Có một con cá đã cắn đứt sợi dây treo cần câu ở bãi đá.
Hai tay Lâm Tịch chợt chuyển động như phản xạ có điều kiện, sau đó sợi dây quấn quanh hai thanh nẹp ở tay phải hắn bỗng nhiên đứt gãy, thanh nẹp gỗ đơn sơ cũng từ cổ tay hắn rớt xuống bên dưới.
Lâm Tịch ngẩn người, muốn đưa tay phải ra nắm lấy trường đao màu đen thử, nhưng sau khi vươn tay hắn lại cảm thấy không dám. Một hồi sau, hắn lẳng lặng đưa tay phải đến trước mặt mình, năm ngón tay cùng lúc giật giật.
Tiếp theo, hắn nghe được một âm thanh rất nhỏ mà chỉ có hắn có thể nghe được, tựa như đó là âm thanh khi một bông hoa nở ra. Hắn kinh ngạc cúi đầu, nhìn ngực trái của mình.
Có một lớp da mỏng hơi đỏ rách ra, da thịt bên trong hồng hào như mới.
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy như có gió làm lay động mái tóc của mình.
Nhưng hiện giờ lại không có gió, cảm giác này từ bên trong cơ thể hắn phát ra.
Hắn bỗng nhiên vui mừng, ngồi xuống mặt đất bãi đá Long Quang, cảm giác cẩn thận những chuyện đang xảy ra, đồng thời suy nghĩ chuyện tu hành của mình.
Không mất quá nhiều thời gian, Lâm Tịch đứng lên, sau đó ôm lấy một tảng đá lớn, đi tới trước bãi đá, nhảy xuống nước.
Cho đến lúc không thể nín thở được nữa, liên tục bị sặc nước, đối mặt với cái chết thật sự, hắn mới vội hô to "trở về".
Minh tưởng tu hành...tu luyện hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan...Minh vương phá ngục...đối mặt với cái chết thật sự trong làn nước tối đen giống như ở u minh địa ngục để ma luyện tâm thần...
Không biết qua bao nhiêu lâu liên tục tu hành như vậy, hắn đã ăn sạch hai con cá rồng bạc kia cùng với số cá đã câu được, sau đó, Lâm Tịch rốt cuộc ngừng lại.
Hang động này vẫn không có gió, nhưng mái tóc rối tung của hắn bỗng nhiên bay nhẹ.
Có một luồng sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể hắn chấn động, những mảnh bụi dơ bẩn dính trên đầu hắn bị chấn thành nát vụn lả tả bay xuống, những luồng khí nóng mơ hồ cũng từ trong cơ thể truyền vào tóc hắn.
Hắn vui vẻ nở nụ cười.
Sau đó hắn đột nhiên cảm thấy mình không thể ở đây được nữa, nên hắn bất kể nồi canh cá còn đang sôi trên bếp lửa nóng hừng hực, cứ thế cầm lấy trường đao màu đen đi vào trong nước, rời khỏi mỏ đá cổ xưa này, không quay đầu lại.
/875
|