Lâm Tịch đoán tên đệ tử khoa Thiên Công kia vì quá hoảng sợ nên không còn lý trí phán đoán được nữa, sau đó luống cuống núp dưới một cái bàn trong tầng trệt tòa lầu gỗ này.
Hắn không thể nói với An phó giáo sư và ba vị giảng viên mặc áo bào đen kia rằng hắn cũng giống như Trương viện trưởng, mỗi ngày có thể dùng năng lực nghịch thiên đảo ngược thời gian mười phút đồng hồ một lần, nhờ thế hắn mới biết được nam đệ tử đó đang ở tầng trệt...Thật ra, cho dù hắn nói như vậy thì sợ rằng cũng không có mấy ai tin tưởng, có khi còn tưởng hắn đang mê sảng nói bậy.
Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải cứu nam đệ tử đó, thời gian gấp lắm rồi, cho nên, Lâm Tịch chỉ còn cách dùng phương pháp trực tiếp nhất này.
...
- Ngươi muốn làm gì?
Ba giảng viên mặc áo bào đen thấy Lâm Tịch ở trên sườn núi như bị hóa điên chạy thẳng vào tòa lầu gỗ bốc cháy thì hoảng sợ quát to một tiếng. Tình thế lúc này rất nguy hiểm, nếu có thêm một đệ tử chạy vào bên trong, sợ rằng mọi việc còn phiền phức hơn.
Nhưng trong ánh mắt khiếp sợ và khó hiểu của mọi người, Lâm Tịch chẳng những không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn. Hắn không có khả năng phá tường gỗ như mấy giảng viên, nên chỉ còn cách đâm mạnh vào cửa sổ để vào trong.
Một cảm giác nóng bức khó dùng lời tả được trong nháy mắt bao phủ người Lâm Tịch, trước sau trái phải chỉ có một thứ duy nhất: lửa!
Hắn không thể mở mắt, không thấy rõ tình huống trong gian phòng này, khói đen dầy đặc làm hắn khó thở và cay mắt tràn ngập khắp phòng, nhưng hắn vẫn cố gắng dùng lượng không khí đã nén trong lồng ngực từ trước để thở, đồng thời hét lớn:
- Ta tới cứu ngươi, ngươi đang ở đâu?
Không có người trả lời!
Tiếng la hét ở bên ngoài vẫn không ngừng truyền vào, mọi người đang gọi tên hắn.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Lâm Tịch không thể kiên trì được nữa, khói đen dầy dặc thiêu đốt hết oxi trong không khí khiến hắn không hô hấp được, miệng mũi và thân thể bên ngoài bị hơi nóng thiêu đốt đỏ ửng cả lên, nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì, dựa theo lối đi mình đã xông vào khi nãy, dùng tay sờ soạng vách tường đi tới.
- A!
Đột nhiên có một cột gỗ bị lửa đốt cháy đổ xuống đập vào lưng Lâm Tịch, làm cho phần lưng của Lâm Tịch bị cháy xém, thân thể hắn cũng lảo đảo ngã nhào tới trước. Ngay lúc này, hắn vừa lúc đụng vào một tủ sách, chân đá trúng một vật gì đó hơi mềm.
- Hắn ở chỗ này.
Lâm Tịch nhanh chóng phán đoán, theo bản năng cúi người xuống, dùng tay quơ vào bên trong để kéo người đệ tử khoa Thiên Công ra. Nhưng ngay lúc tấm lưng hắn hơi cong xuống, một cảm giác mê muội và hít thở khó khăn bỗng nhiên tràn ngập khắp tâm trí, ý thức của hắn không còn rõ nữa, có dấu hiệu không thể khống chế thân thể mình.
"Rắc!"
Vừa lúc Lâm Tịch hơi nhắm mắt lại ngất đi thì một tiếng động vang lên, Lâm Tịch khẽ mỉm cười hạnh phúc. Nơi tiếng động phát ra là từ một bức tường đằng trước, sau đó có một đoàn ánh sáng màu lam nhạt tiến vào.
Thanh nhuyễn đao quấn quanh cánh tay An phó giáo sư lúc bình thường trông thật mỏng manh vô lực, nhưng lúc này lại như một bá vương thương càn quét hết toàn bộ lửa ở phía trước, sau đó An phó giáo sư với bộ dáng hơi xốc xếch xuất hiện bên người Lâm Tịch.
- Cuối cùng cũng tới...thì ra mình cũng chỉ kiên trì được một chút ở mấy nơi như vậy, thật sự quá kém...
Sau khi thầm nói câu này, Lâm Tịch hoàn toàn mất đi tri giác, cả người mềm nhũn, an tâm ngã vào lồng ngực nữ phó giáo sư trước mặt.
...
Trên một ngọn núi ở hướng đông học viện Thanh Loan.
So với các ngọn núi khác, ngọn núi này thấp hơn một chút, phía trên cũng chỉ có bốn cái tiểu viện sát nhau tạo thành một viện (tứ hợp tiểu viện), thấp thoáng đằng sau khu rừng cây bạch quả.
Ngay lúc Lâm Tịch an tâm ngã nhào vào trong lồng ngực An phó giáo sư, mọi người lo lắng cho hắn thì ngọn núi này vẫn rất yên tĩnh, những giọt sương sáng sớm còn đọng trên lá, trên không trung còn có một mảnh mây mù hẹp dài bao phủ, tựa như một tầng băng vắt ngang các cây bạch quả cao lớn.
Một người giáo viên mặc áo choàng đen có thêu những vì sao màu bạc ở cổ áo và ống tay áo tự nhiên tiêu sái bước đi trong rừng cây bạch quả.
Hắn là một giáo sư trong học viện, không nói đến mấy người đệ tử mới như Lâm Tịch, kể cả những lão sinh ở học viện Thanh Loan cũng chưa từng gặp người này. Hắn ta có một mái tóc đen dài và một gương mặt không có nếp nhăn, giống như bạch ngọc vậy. Người này có thể đạt tới chức vị giáo sư ở học viện, cho thấy tu vi không thấp, ngoài ra, điểm đặc biệt nhất chính là trông hắn rất trẻ, không thể nào đoán được tuổi thật.
Hắn có một đôi mắt trong suốt giống như làn thu thủy, lúc bước đi cả người toát lên khí chất tự nhiên không câu chấp, vầng trán cao lộ vẻ thông minh hiểu biết nhiều. Hắn ta chậm rãi đi tới trước, nhẹ nhàng bước lên tầng lá rụng dầy có màu vàng hoặc màu xám tro. Một lúc sau, cuối tầm mắt hắn xuất hiện một tòa kiến trúc do bốn tiểu viện hợp thành, được lợp bằng ngói đen.
Cánh cửa gỗ đi vào tứ tiểu hợp viện này vẫn đóng chặt, vị giáo sư tóc đen dài đi tới trước của gỗ, vươn tay ra. Nhưng ngay lúc gần chạm vào cánh cửa đó, hắn ta bỗng nhiên dừng lại, khẽ nhíu mày.
- Nam Cung Mạch, ngươi không nên tới.
Một giọng nói già nua và bình tĩnh từ trong tứ hợp tiểu viện phát ra, tuy vị giáo sư tóc đen dài này chưa chạm tay đẩy cửa, nhưng cánh cửa này cuối cùng đã mở ra.
Cảnh vật bên trong tứ hợp tiểu viện không có gì lạ, chỉ có một hồ nước nho nhỏ, bên cạnh có vài cành trúc, còn có một lão nhân cụt tay...Hạ phó viện trưởng.
- Nhưng tôi vẫn phải tới.
Nam Cung Mạch khẽ khom người thi lễ với Hạ phó viện trưởng trong viện, bình tĩnh nói.
Mặc dù hắn biết kể từ lúc bắt đầu vào khu rừng bạch quả này, từ nay mình và đối phương sẽ là kẻ thù với nhau, nhưng thân phận và những gì đối phương đã làm vẫn đáng giá để mình phải tôn kính.
Hạ phó viện trưởng buông cánh tay còn lại xuống, thân thể hơi nghiêng sang một bên. Đằng sau ông ta, những mái ngói màu đen cũ kỹ được ánh sắng sớm mai chiếu vào toát lên ánh sáng lấp lánh trang nghiêm. Ông ta bình tĩnh nhìn Nam Cung Mạch đứng dưới bậc thang ngoài cửa, giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ và thương tiếc khó nói nên lời:
- Ngươi đã tiềm ẩn ở học viện Thanh Loan mười mấy năm, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, muốn đi tới nơi này.
- Tôi không sợ gian hiểm. Ở học viện nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc hy sinh và giết chết nhiều người bên mình, tất cả không phải vì muốn đây sao?
Nam Cung Mạch lạnh lùng nhìn Hạ phó viện trưởng, nói:
- Cho dù là ai, trong lòng họ luôn có một sự cố chấp với vật nào đấy.
- Nói rất hay!
Một tràng âm thanh vỗ tay từ sau rừng cây bạch quả truyền tới, vị giáo sư có biệt danh "Tần điên" với vẻ mặt ngỗ ngược, kiêu ngạo vỗ tay, vừa cười vừa đi ra, trong tay ông ta còn có một thanh trường kiếm, bên ngoài được bọc bởi một vỏ kiếm được làm từ da cá màu xanh biếc.
- Mặc dù ngươi tiềm phục ở học viện nhiều năm như thế, cũng không biết có bao nhiêu người đã chết để truyền những tin tức do ngươi cung cấp ra ngoài, nhưng vì câu nói vừa rồi của ngươi, ta vẫn kính trọng ngươi một chút.
Nam Cung Mạch khẽ nhíu mày, không nói gì. Hắn ta không xoay người nhìn nam tử tóc đen đang cầm trường kiếm trong tay, mà hơi hơi nghiêng người nhìn về bên trái mình. Ở đấy là một vách đá, xa nữa là một khung cảnh mờ ảo bị che phủ bởi những làn sương sớm như ẩn như hiện. Bỗng nhiên có một luồng ánh sáng nhiều màu chậm rãi lướt qua vách núi, đột ngột xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Một lão nhân thân hình gầy gò, đầu tóc bạc trắng, mặc áo bào đen, dễ dàng đi lên trên đỉnh vách đá, đứng đó nhìn hắn.
Cùng lúc đấy, vị giảng viên độc nhãn với trang phục áo bào đen mà Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm vô cùng quen thuộc cũng xuất hiện trên một thân cây bạch quả, ông ta lạnh lùng nhìn Nam Cung Mạch, sau đó biến mất trong khu rừng. Trên người ông ta có đeo một thanh trường cung màu đen, chính là thanh trường cung có tên "tiểu hắc" do chính Trương viện trưởng để lại.
Vừa là bạn vừa là "đồng nghiệp" trong nhiều năm, tất nhiên Nam Cung Mạch hiểu rõ vị giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen này hơn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm rất nhiều, và hắn cũng hiểu rõ rằng ngay lúc giảng viên độc nhãn xoay người rời đi thì tình thế của mình càng nguy hiểm hơn, vì điều làm cho kẻ thù của giảng viên độc nhãn sợ nhất chính là không biết người tiễn thủ đáng sợ này đang ở đâu, một cảm giác áp lực trong nháy mắt bao phủ tâm trí Nam Cung Mạch. Nhưng khi xoay người nhìn lão nhân gầy gò đứng ở trên vách đá và vị giáo sư "Tần điên" kia, ngược lại hắn còn bình tĩnh hơn, cảm giác áp lực vừa có bỗng nhiên mất sạch, giống như đối với hắn, hai vị giáo sư này không thể nào sánh với Đông giảng viên.
- Thật không ngờ các ngươi đã sớm phát hiện thân phận của ta...nhưng vì muốn ta an lòng đi tới chỗ này, các ngươi đã mặc cho ta phóng hỏa, thậm chí còn không an bài người đi cứu giúp, chẳng lẽ các ngươi không quan tâm đến sống chết của các học viên?
Hắn lãnh đạm cười, chất vất Hạ phó viện trưởng.
Sắc mặt Hạ phó viện trưởng bỗng lạnh lùng, bình tĩnh nói:
- An Khả Y đã qua đó, với năng lực của nàng ta, sẽ không có học viên nào gặp chuyện không may.
Nam Cung Mạch im lặng.
- Không chỉ có cổ quốc Đường Tàng các ngươi, ngay cả mấy học viện khác ở đế quốc Vân Tần chúng ta cũng muốn và quan sát cái tiểu tứ hợp viện này của Trương viện trưởng.
Hạ phó viện trưởng vẫn nhìn hắn, nói tiếp:
- Ngươi đã ở học viện Thanh Loan nhiều năm như vậy...ta có thể cho ngươi vào trong nhìn một chút...nhưng thật ra, bên trong không có gì cả.
- Không có gì cả?
Nam Cung Mạch vốn là người của cổ quốc Đường Tàng, có thể che giấu thân phận nhiều năm như vậy, còn trở thành giáo sư học viện Thanh Loan, có thể nói tâm trí của người này vững như bàn thạch. Mặc dù đối mặt với nhiều đối thủ đáng sợ như vậy, hắn vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn bĩnh tĩnh đối mặt với người bằng hữu, với tử vong. Nhưng vừa nghe câu nói này, cả người hắn bất giác run lên, không nhịn được thấp giọng kinh hô.
Tiểu tứ hợp viện được học viện Thanh Loan xem là cấm địa, ngay cả hoàng tộc đế quốc Vân Tần cũng không thể tiến vào, rất có thể trong đó có phong ấn truyền thừa bí ẩn và thần binh của Trương viện trưởng, nhưng thật sự không có gì cả ư? Cố gắng tìm tòi và phấn đấu hơn mười mấy năm, bây giờ hắn mới tìm hiểu được bí mật, nhưng khi đến tiểu tứ hợp viện, lại có người nói với hắn rằng những thứ hắn đang tìm cũng như trăng rằm trên nước, có thể như vậy thật sao?
Đã bỏ ra thật nhiều, đã đổ máu rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là hư vô...Sự thật tàn khốc này xuất hiện trước mắt, làm cho một người vốn có tâm tính mạnh mẽ như hắn cũng không thể chấp nhận được. Hắn ngửa mặt lên trời quát lên, đồng thời hơi ngả người nhảy qua các bậc thang, muốn vào trong tiểu hợp tứ viện xem cho rõ.
Nhưng ngay lúc này, một đạo kiếm khí ngất trời từ trong rừng cây bạch quả phóng lên cao, trong nháy mắt, vô số lá cây bạch quả bay ra chặn đường Nam Cung Mạch lại.
"Tần điên" vung tay ra, một tiếng kêu dài thê lương chợt từ trong rừng vang lên, trường kiếm trong tay hắn bay vút lên cao, hóa thành một luồng ánh sáng đâm thẳng tới giữa lưng Nam Cung Mạch.
Phi kiếm!
Rốt cuộc, rốt cuộc thứ Lâm Tịch muốn xem nhất đã xuất hiện. Kể từ lần gặp gỡ người thiếu nữ lúc nào cũng nghiêm túc ở đầu trấn Lộc Lâm, hắn ta luôn muốn biết liệu ở thế giới này có phi kiếm này không, có những người ngự kiếm hay không. Vào lúc này đây, chính vị Tần giáo sư đã từng cùng đồng hành với hắn và các tân đệ tử khoa Chỉ Qua khác đang sử dụng phi kiếm, hơn nữa, ông ta còn dùng phi kiếm để tấn công một giáo sư khác của học viện Thanh Loan.
Trường kiếm bay đi với tốc độ vô cùng nhanh, ma sát với không khí tạo nên những tiếng rít, làm cho người nghe thấy phải rùng mình. Phải nói rằng vị giáo sư “Tần điên” kia ra tay rất tinh chuẩn, bởi vì bây giờ chính là lúc Nam Cung Mạch yếu nhất: hắn đang mất ý chí, đang trong trạng thái thất thần*.
Nhưng ông ta tuyệt đối không thể ngờ rằng dáng vẻ thất thần đó cũng là do Nam Cung Mạch cố ý biểu hiện như thế!
Ngay lúc trường kiếm thoát vỏ bay ra ngoài, lộ rõ thân kiếm có màu xanh lá thì trong tay trái Nam Cung Mạch bỗng nhiên xuất hiện một thiền trượng màu vàng dài một xích**.
Ánh kiếm phá không bay tới bị thiền trượng màu vàng ngắn ngủn này vừa vặn chặn lại, thân kiếm mỏng mà cứng rắn va chạm mạnh với đầu trượng nặng nề, tạo nên một tràng âm thanh khó nghe làm cho răng người ta phải ê ẩm.
Nam Cung Mạch nhíu mày, nhưng hắn thật không hổ danh là giáo sư ở học viện. Khi nãy hắn đã hơi ngả người nghiêng tới trước, nay mượn xung lực này nên thế tới của hắn càng nguy hiểm hơn, bỗng nhiên tăng tốc rồi phóng tới trước như một mũi tên, vươn tay phải ra đánh Hạ phó viện trưởng đang đứng cạnh hồ nước trong viện.
Ngay lúc ấy, quanh cánh tay phải của hắn có một luồng ánh sáng màu đen chớp hiện, một cây gậy dài màu đen xuất hiện trong tay.
~~o0 0o~~
* Thất thần: sơ ý, không chú ý.
**Xích: Đơn vị đo chiều dài hồi xưa, một xích bằng 1/3 met.
Hắn không thể nói với An phó giáo sư và ba vị giảng viên mặc áo bào đen kia rằng hắn cũng giống như Trương viện trưởng, mỗi ngày có thể dùng năng lực nghịch thiên đảo ngược thời gian mười phút đồng hồ một lần, nhờ thế hắn mới biết được nam đệ tử đó đang ở tầng trệt...Thật ra, cho dù hắn nói như vậy thì sợ rằng cũng không có mấy ai tin tưởng, có khi còn tưởng hắn đang mê sảng nói bậy.
Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là phải cứu nam đệ tử đó, thời gian gấp lắm rồi, cho nên, Lâm Tịch chỉ còn cách dùng phương pháp trực tiếp nhất này.
...
- Ngươi muốn làm gì?
Ba giảng viên mặc áo bào đen thấy Lâm Tịch ở trên sườn núi như bị hóa điên chạy thẳng vào tòa lầu gỗ bốc cháy thì hoảng sợ quát to một tiếng. Tình thế lúc này rất nguy hiểm, nếu có thêm một đệ tử chạy vào bên trong, sợ rằng mọi việc còn phiền phức hơn.
Nhưng trong ánh mắt khiếp sợ và khó hiểu của mọi người, Lâm Tịch chẳng những không dừng lại mà còn chạy nhanh hơn. Hắn không có khả năng phá tường gỗ như mấy giảng viên, nên chỉ còn cách đâm mạnh vào cửa sổ để vào trong.
Một cảm giác nóng bức khó dùng lời tả được trong nháy mắt bao phủ người Lâm Tịch, trước sau trái phải chỉ có một thứ duy nhất: lửa!
Hắn không thể mở mắt, không thấy rõ tình huống trong gian phòng này, khói đen dầy đặc làm hắn khó thở và cay mắt tràn ngập khắp phòng, nhưng hắn vẫn cố gắng dùng lượng không khí đã nén trong lồng ngực từ trước để thở, đồng thời hét lớn:
- Ta tới cứu ngươi, ngươi đang ở đâu?
Không có người trả lời!
Tiếng la hét ở bên ngoài vẫn không ngừng truyền vào, mọi người đang gọi tên hắn.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Lâm Tịch không thể kiên trì được nữa, khói đen dầy dặc thiêu đốt hết oxi trong không khí khiến hắn không hô hấp được, miệng mũi và thân thể bên ngoài bị hơi nóng thiêu đốt đỏ ửng cả lên, nhưng hắn vẫn cố gắng kiên trì, dựa theo lối đi mình đã xông vào khi nãy, dùng tay sờ soạng vách tường đi tới.
- A!
Đột nhiên có một cột gỗ bị lửa đốt cháy đổ xuống đập vào lưng Lâm Tịch, làm cho phần lưng của Lâm Tịch bị cháy xém, thân thể hắn cũng lảo đảo ngã nhào tới trước. Ngay lúc này, hắn vừa lúc đụng vào một tủ sách, chân đá trúng một vật gì đó hơi mềm.
- Hắn ở chỗ này.
Lâm Tịch nhanh chóng phán đoán, theo bản năng cúi người xuống, dùng tay quơ vào bên trong để kéo người đệ tử khoa Thiên Công ra. Nhưng ngay lúc tấm lưng hắn hơi cong xuống, một cảm giác mê muội và hít thở khó khăn bỗng nhiên tràn ngập khắp tâm trí, ý thức của hắn không còn rõ nữa, có dấu hiệu không thể khống chế thân thể mình.
"Rắc!"
Vừa lúc Lâm Tịch hơi nhắm mắt lại ngất đi thì một tiếng động vang lên, Lâm Tịch khẽ mỉm cười hạnh phúc. Nơi tiếng động phát ra là từ một bức tường đằng trước, sau đó có một đoàn ánh sáng màu lam nhạt tiến vào.
Thanh nhuyễn đao quấn quanh cánh tay An phó giáo sư lúc bình thường trông thật mỏng manh vô lực, nhưng lúc này lại như một bá vương thương càn quét hết toàn bộ lửa ở phía trước, sau đó An phó giáo sư với bộ dáng hơi xốc xếch xuất hiện bên người Lâm Tịch.
- Cuối cùng cũng tới...thì ra mình cũng chỉ kiên trì được một chút ở mấy nơi như vậy, thật sự quá kém...
Sau khi thầm nói câu này, Lâm Tịch hoàn toàn mất đi tri giác, cả người mềm nhũn, an tâm ngã vào lồng ngực nữ phó giáo sư trước mặt.
...
Trên một ngọn núi ở hướng đông học viện Thanh Loan.
So với các ngọn núi khác, ngọn núi này thấp hơn một chút, phía trên cũng chỉ có bốn cái tiểu viện sát nhau tạo thành một viện (tứ hợp tiểu viện), thấp thoáng đằng sau khu rừng cây bạch quả.
Ngay lúc Lâm Tịch an tâm ngã nhào vào trong lồng ngực An phó giáo sư, mọi người lo lắng cho hắn thì ngọn núi này vẫn rất yên tĩnh, những giọt sương sáng sớm còn đọng trên lá, trên không trung còn có một mảnh mây mù hẹp dài bao phủ, tựa như một tầng băng vắt ngang các cây bạch quả cao lớn.
Một người giáo viên mặc áo choàng đen có thêu những vì sao màu bạc ở cổ áo và ống tay áo tự nhiên tiêu sái bước đi trong rừng cây bạch quả.
Hắn là một giáo sư trong học viện, không nói đến mấy người đệ tử mới như Lâm Tịch, kể cả những lão sinh ở học viện Thanh Loan cũng chưa từng gặp người này. Hắn ta có một mái tóc đen dài và một gương mặt không có nếp nhăn, giống như bạch ngọc vậy. Người này có thể đạt tới chức vị giáo sư ở học viện, cho thấy tu vi không thấp, ngoài ra, điểm đặc biệt nhất chính là trông hắn rất trẻ, không thể nào đoán được tuổi thật.
Hắn có một đôi mắt trong suốt giống như làn thu thủy, lúc bước đi cả người toát lên khí chất tự nhiên không câu chấp, vầng trán cao lộ vẻ thông minh hiểu biết nhiều. Hắn ta chậm rãi đi tới trước, nhẹ nhàng bước lên tầng lá rụng dầy có màu vàng hoặc màu xám tro. Một lúc sau, cuối tầm mắt hắn xuất hiện một tòa kiến trúc do bốn tiểu viện hợp thành, được lợp bằng ngói đen.
Cánh cửa gỗ đi vào tứ tiểu hợp viện này vẫn đóng chặt, vị giáo sư tóc đen dài đi tới trước của gỗ, vươn tay ra. Nhưng ngay lúc gần chạm vào cánh cửa đó, hắn ta bỗng nhiên dừng lại, khẽ nhíu mày.
- Nam Cung Mạch, ngươi không nên tới.
Một giọng nói già nua và bình tĩnh từ trong tứ hợp tiểu viện phát ra, tuy vị giáo sư tóc đen dài này chưa chạm tay đẩy cửa, nhưng cánh cửa này cuối cùng đã mở ra.
Cảnh vật bên trong tứ hợp tiểu viện không có gì lạ, chỉ có một hồ nước nho nhỏ, bên cạnh có vài cành trúc, còn có một lão nhân cụt tay...Hạ phó viện trưởng.
- Nhưng tôi vẫn phải tới.
Nam Cung Mạch khẽ khom người thi lễ với Hạ phó viện trưởng trong viện, bình tĩnh nói.
Mặc dù hắn biết kể từ lúc bắt đầu vào khu rừng bạch quả này, từ nay mình và đối phương sẽ là kẻ thù với nhau, nhưng thân phận và những gì đối phương đã làm vẫn đáng giá để mình phải tôn kính.
Hạ phó viện trưởng buông cánh tay còn lại xuống, thân thể hơi nghiêng sang một bên. Đằng sau ông ta, những mái ngói màu đen cũ kỹ được ánh sắng sớm mai chiếu vào toát lên ánh sáng lấp lánh trang nghiêm. Ông ta bình tĩnh nhìn Nam Cung Mạch đứng dưới bậc thang ngoài cửa, giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ và thương tiếc khó nói nên lời:
- Ngươi đã tiềm ẩn ở học viện Thanh Loan mười mấy năm, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, muốn đi tới nơi này.
- Tôi không sợ gian hiểm. Ở học viện nhiều năm như vậy, thậm chí không tiếc hy sinh và giết chết nhiều người bên mình, tất cả không phải vì muốn đây sao?
Nam Cung Mạch lạnh lùng nhìn Hạ phó viện trưởng, nói:
- Cho dù là ai, trong lòng họ luôn có một sự cố chấp với vật nào đấy.
- Nói rất hay!
Một tràng âm thanh vỗ tay từ sau rừng cây bạch quả truyền tới, vị giáo sư có biệt danh "Tần điên" với vẻ mặt ngỗ ngược, kiêu ngạo vỗ tay, vừa cười vừa đi ra, trong tay ông ta còn có một thanh trường kiếm, bên ngoài được bọc bởi một vỏ kiếm được làm từ da cá màu xanh biếc.
- Mặc dù ngươi tiềm phục ở học viện nhiều năm như thế, cũng không biết có bao nhiêu người đã chết để truyền những tin tức do ngươi cung cấp ra ngoài, nhưng vì câu nói vừa rồi của ngươi, ta vẫn kính trọng ngươi một chút.
Nam Cung Mạch khẽ nhíu mày, không nói gì. Hắn ta không xoay người nhìn nam tử tóc đen đang cầm trường kiếm trong tay, mà hơi hơi nghiêng người nhìn về bên trái mình. Ở đấy là một vách đá, xa nữa là một khung cảnh mờ ảo bị che phủ bởi những làn sương sớm như ẩn như hiện. Bỗng nhiên có một luồng ánh sáng nhiều màu chậm rãi lướt qua vách núi, đột ngột xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Một lão nhân thân hình gầy gò, đầu tóc bạc trắng, mặc áo bào đen, dễ dàng đi lên trên đỉnh vách đá, đứng đó nhìn hắn.
Cùng lúc đấy, vị giảng viên độc nhãn với trang phục áo bào đen mà Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm vô cùng quen thuộc cũng xuất hiện trên một thân cây bạch quả, ông ta lạnh lùng nhìn Nam Cung Mạch, sau đó biến mất trong khu rừng. Trên người ông ta có đeo một thanh trường cung màu đen, chính là thanh trường cung có tên "tiểu hắc" do chính Trương viện trưởng để lại.
Vừa là bạn vừa là "đồng nghiệp" trong nhiều năm, tất nhiên Nam Cung Mạch hiểu rõ vị giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen này hơn Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm rất nhiều, và hắn cũng hiểu rõ rằng ngay lúc giảng viên độc nhãn xoay người rời đi thì tình thế của mình càng nguy hiểm hơn, vì điều làm cho kẻ thù của giảng viên độc nhãn sợ nhất chính là không biết người tiễn thủ đáng sợ này đang ở đâu, một cảm giác áp lực trong nháy mắt bao phủ tâm trí Nam Cung Mạch. Nhưng khi xoay người nhìn lão nhân gầy gò đứng ở trên vách đá và vị giáo sư "Tần điên" kia, ngược lại hắn còn bình tĩnh hơn, cảm giác áp lực vừa có bỗng nhiên mất sạch, giống như đối với hắn, hai vị giáo sư này không thể nào sánh với Đông giảng viên.
- Thật không ngờ các ngươi đã sớm phát hiện thân phận của ta...nhưng vì muốn ta an lòng đi tới chỗ này, các ngươi đã mặc cho ta phóng hỏa, thậm chí còn không an bài người đi cứu giúp, chẳng lẽ các ngươi không quan tâm đến sống chết của các học viên?
Hắn lãnh đạm cười, chất vất Hạ phó viện trưởng.
Sắc mặt Hạ phó viện trưởng bỗng lạnh lùng, bình tĩnh nói:
- An Khả Y đã qua đó, với năng lực của nàng ta, sẽ không có học viên nào gặp chuyện không may.
Nam Cung Mạch im lặng.
- Không chỉ có cổ quốc Đường Tàng các ngươi, ngay cả mấy học viện khác ở đế quốc Vân Tần chúng ta cũng muốn và quan sát cái tiểu tứ hợp viện này của Trương viện trưởng.
Hạ phó viện trưởng vẫn nhìn hắn, nói tiếp:
- Ngươi đã ở học viện Thanh Loan nhiều năm như vậy...ta có thể cho ngươi vào trong nhìn một chút...nhưng thật ra, bên trong không có gì cả.
- Không có gì cả?
Nam Cung Mạch vốn là người của cổ quốc Đường Tàng, có thể che giấu thân phận nhiều năm như vậy, còn trở thành giáo sư học viện Thanh Loan, có thể nói tâm trí của người này vững như bàn thạch. Mặc dù đối mặt với nhiều đối thủ đáng sợ như vậy, hắn vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn bĩnh tĩnh đối mặt với người bằng hữu, với tử vong. Nhưng vừa nghe câu nói này, cả người hắn bất giác run lên, không nhịn được thấp giọng kinh hô.
Tiểu tứ hợp viện được học viện Thanh Loan xem là cấm địa, ngay cả hoàng tộc đế quốc Vân Tần cũng không thể tiến vào, rất có thể trong đó có phong ấn truyền thừa bí ẩn và thần binh của Trương viện trưởng, nhưng thật sự không có gì cả ư? Cố gắng tìm tòi và phấn đấu hơn mười mấy năm, bây giờ hắn mới tìm hiểu được bí mật, nhưng khi đến tiểu tứ hợp viện, lại có người nói với hắn rằng những thứ hắn đang tìm cũng như trăng rằm trên nước, có thể như vậy thật sao?
Đã bỏ ra thật nhiều, đã đổ máu rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là hư vô...Sự thật tàn khốc này xuất hiện trước mắt, làm cho một người vốn có tâm tính mạnh mẽ như hắn cũng không thể chấp nhận được. Hắn ngửa mặt lên trời quát lên, đồng thời hơi ngả người nhảy qua các bậc thang, muốn vào trong tiểu hợp tứ viện xem cho rõ.
Nhưng ngay lúc này, một đạo kiếm khí ngất trời từ trong rừng cây bạch quả phóng lên cao, trong nháy mắt, vô số lá cây bạch quả bay ra chặn đường Nam Cung Mạch lại.
"Tần điên" vung tay ra, một tiếng kêu dài thê lương chợt từ trong rừng vang lên, trường kiếm trong tay hắn bay vút lên cao, hóa thành một luồng ánh sáng đâm thẳng tới giữa lưng Nam Cung Mạch.
Phi kiếm!
Rốt cuộc, rốt cuộc thứ Lâm Tịch muốn xem nhất đã xuất hiện. Kể từ lần gặp gỡ người thiếu nữ lúc nào cũng nghiêm túc ở đầu trấn Lộc Lâm, hắn ta luôn muốn biết liệu ở thế giới này có phi kiếm này không, có những người ngự kiếm hay không. Vào lúc này đây, chính vị Tần giáo sư đã từng cùng đồng hành với hắn và các tân đệ tử khoa Chỉ Qua khác đang sử dụng phi kiếm, hơn nữa, ông ta còn dùng phi kiếm để tấn công một giáo sư khác của học viện Thanh Loan.
Trường kiếm bay đi với tốc độ vô cùng nhanh, ma sát với không khí tạo nên những tiếng rít, làm cho người nghe thấy phải rùng mình. Phải nói rằng vị giáo sư “Tần điên” kia ra tay rất tinh chuẩn, bởi vì bây giờ chính là lúc Nam Cung Mạch yếu nhất: hắn đang mất ý chí, đang trong trạng thái thất thần*.
Nhưng ông ta tuyệt đối không thể ngờ rằng dáng vẻ thất thần đó cũng là do Nam Cung Mạch cố ý biểu hiện như thế!
Ngay lúc trường kiếm thoát vỏ bay ra ngoài, lộ rõ thân kiếm có màu xanh lá thì trong tay trái Nam Cung Mạch bỗng nhiên xuất hiện một thiền trượng màu vàng dài một xích**.
Ánh kiếm phá không bay tới bị thiền trượng màu vàng ngắn ngủn này vừa vặn chặn lại, thân kiếm mỏng mà cứng rắn va chạm mạnh với đầu trượng nặng nề, tạo nên một tràng âm thanh khó nghe làm cho răng người ta phải ê ẩm.
Nam Cung Mạch nhíu mày, nhưng hắn thật không hổ danh là giáo sư ở học viện. Khi nãy hắn đã hơi ngả người nghiêng tới trước, nay mượn xung lực này nên thế tới của hắn càng nguy hiểm hơn, bỗng nhiên tăng tốc rồi phóng tới trước như một mũi tên, vươn tay phải ra đánh Hạ phó viện trưởng đang đứng cạnh hồ nước trong viện.
Ngay lúc ấy, quanh cánh tay phải của hắn có một luồng ánh sáng màu đen chớp hiện, một cây gậy dài màu đen xuất hiện trong tay.
~~o0 0o~~
* Thất thần: sơ ý, không chú ý.
**Xích: Đơn vị đo chiều dài hồi xưa, một xích bằng 1/3 met.
/875
|