Cách định nghĩa về dược lý của người tu hành hoàn toàn khác với người bình thường trên thế gian.
Trên thế gian này, người có thể chế độc dược có rất nhiều, chỉ cần một chút khoáng thạch, một chút dược thảo, một chút độc tính...là họ đã có thể chế tạo được độc dược đủ làm chết người.
Nhưng thân thể người tu hành vốn mạnh mẽ hơn người bình thường, hồn lực có thể bức lui độc tố trong cơ thể. Phần lớn các độc dược trên thế gian nhiều lắm chỉ làm tiêu hao hồn lực của người tu hành, chứ không thể uy hiếp đến tính mạng người tu hành được.
Cho nên, nếu như trên thế gian này có nơi có thể chế tạo ra độc dược mà người tu hành không khu trừ được, hoặc là không kịp trục xuất ra khỏi cơ thể mình, cũng chỉ có rất ít, có thể liệt kê ra như núi Luyện Ngục, học viện Thanh Loan hoặc mấy người nổi tiếng như Công Tôn Tuyền.
Ngoài ra, độc dược có thể độc chết người tu hành thường sẽ có cách nhận dạng đặc thù, tỷ như mùi, màu sắc....nơi có thể chế ra độc dược mà ngay cả người tu hành cấp Thánh sư cũng không nhận ra hiển nhiên càng ít hơn.
Đây là biên cảnh Vân Tần, như vậy người hạ độc chắc chắn là học viện Thanh Loan.
Thần Tượng quân đã trêu chọc học viện Thanh Loan, học viện Thanh Loan tất nhiên có đủ lý do để hạ độc, Phạm Thiểu Hoảng chỉ là nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao học viện Thanh Loan lại có thể phát hiện ra Thần tượng quân nhanh đến như vậy.
Nhưng bản thân hắn cũng biết rằng mình đã đánh giáp thấp học viện Thanh Loan.
Ngay tại lúc này, hắn và Thần tượng quân chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là chạy trốn.
Ngoại trừ quân giới ra, những quân lương đã bị hạ độc, đồ vật nặng nề...đều bị Thần tượng quân vứt bỏ trong hành lang Bàn Nhược.
Tất cả quân sĩ Thần tượng quân, những con voi còn chưa trưởng thành, toàn bộ theo sát con voi trắng lớn do Phạm Thiểu Hoàng thống lĩnh, ầm ầm chạy tới trước, xuyên qua một sườn núi nghiêng dài, tiến thẳng vào trong sa mạc cát vàng.
Trong nháy mắt ngồi trên con voi trắng khổng lồ, điều khiển nó chạy trốn vào trong sa mạc cát vàng vô tận, Phạm Thiểu Hoàng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy có một luồng ánh sáng vàng giữa những đám mây màu trắng.
Trên Thần mộc phi hạc, Lâm Tịch nghiêm mặt dùng ba ngón tay khống chế ba dây cung màu đen.
Cuồng phong ngay trên không trung chợt yên tĩnh, trong nháy mắt hồn lực của hắn truyền vào trong ba dây cung màu đen, nguyên khí xung quanh lập được dẫn tới, biến thành một luồng ánh sáng đen.
Phạm Thiểu Hoàng và tất cả quân sĩ Thần tượng quân đều nhìn thấy bỗng nhiên có một màn đêm yên lặng xuất hiện giữa không trung, rồi nhanh chóng phủ xuống.
Màn đêm không tiếng động phủ xuống, vừa rơi xuống nơi các Thần tượng quân đang đứng liền tạo thành một cơn gió lốc. Có rất nhiều quân sĩ Thần tượng quân sợ hãi kêu lên, thậm chí tuyệt vọng khóc la. Có một quân sĩ Thần tượng quân rống to, con voi trắng hắn đang cưỡi mạnh mẽ vươn người dậy, như muốn chống cự với sức mạnh khủng khiếp của Đại hắc.
"A!"
Một tiếng động lớn vang lên, xương cốt ở hai tay và xương sống lưng của tên quân sĩ Thần tượng quân này đồng thời gảy lìa, bộ giáp màu vàng bền chắc mà hắn ta mặc bắt đầu xuất hiện những đường nứt, sau đấy vỡ tung khảm sâu vào trong da thịt của hắn. Hắn ta không cam lòng mà thảm thiết kêu lên, từ trên lưng voi té xuống, tử vong.
Con voi trắng hắn ta vừa cưỡi cũng điên cuồng gào thét, từ trong miệng phun ra vô số bọt khí xen lẫn màu phấn hồng.
Trong nháy mắt này, Phạm Thiểu Hoàng cảm thấy thật bi ai. Hắn biết học viện Thanh Loan làm vậy là muốn cho một số người trên thế gian phải cảm thấy kính sợ, mà Thần tượng quân lại bi ai trở thành công cụ để giúp họ trở nên được kính sợ.
- Bão cát!
Ngay khi thi thể của tên quân sĩ Thần tượng quân bị gãy lìa xương sống kia rơi xuống đất, hắn ta lập tức quát lên chói tai.
Đây là quân lệnh mà chỉ có Thần tượng quân mới biết.
"Hống"..."Hống!"...
Tất cả quân sĩ Thần tượng quân chỉnh tề đồng thời hét lên.
Trong những tiếng kêu như vậy, tất cả con voi trắng đang được cưỡi, bao gồm cả những con voi to lớn dự bị và hiển nhiên là không có những con voi con được mang theo, đều bắt đầu tăng tốc chạy trốn. Hơn nữa, trong khi chạy tới phía trước, mỗi một bước của chúng đều cố tình dùng lòng bàn chân khổng lồ chà sát cát vàng bên dưới.
Từng tên quân sĩ Thần tượng quân đồng thời vung thiền trượng màu vàng.
Sau một hồi, từ vị trí thiền trượng màu vàng được vung lên mạnh mẽ, từng cơn cuồng phong lần lượt xuất hiện.
Vô số cát vàng từ dưới mặt đất bay lên, thổi lên cao không trung, tạo thành một cơn bão cát thật sự.
...
Trong cơn bão cát che lấp bầu trời.
Một con voi trắng khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất.
Không có một sự va chạm hay sức mạnh nào vừa đánh trúng con voi trắng khổng lồ này, nó ngã xuống là vì không thể ngăn chặn độc tố trong cơ thể xâm nhập được nữa. Chỉ có nó mới biết rằng dạ dày và những cơ quan nội tạng khác của nó đã bắt đầu thối rữa, biến thành một màu phấn hồng. Chỉ sau một lúc, đã có rất nhiều phấn hồng từ trong miệng mũi của nó tràn ra ngoài.
Nhìn thấy những bọt phấn màu hồng không ngừng từ trong miệng và mũi dài của con voi trắng khổng lồ này không ngừng phun ra ngoài như nước suối, Phạm Thiểu Hoàng biết con voi trắng này đã xong đời.
Nhưng ngay lúc này, có một màn đêm yên lặng không tiếng động phủ xuống đầu hắn.
Phạm Thiểu Hoàng giơ hai tay lên.
Hắn không cố gắng biến thân thể mình thành một cái cột sắt vững chắc như các quân sĩ Thần tượng quân khác vẫn hay làm trong lúc chiến đấu, mà là hợp hai tay lại tạo thành một ấn pháp.
Hồn lực từ đầu ngón tay của hắn xông ra ngoài, nháy mắt giăng khắp nơi. Có một sợi tơ màu vàng dài hẹp được tạo thành trước hai tay hắn, ánh sáng màu vàng của phật pháp nhanh chóng sinh ra.
"Ầm!"
Thân thể của hắn hơi chấn động, màn đêm vỡ vụn, nhưng con voi trắng khổng lồ dưới chân hắn lại run rẩy, một ngụm nước miếng có chứa đầy phấn hồng từ trong miệng nó phun ra.
Trong nháy mắt này, tuy Phạm Thiểu Hoàng không biết vì sao tên tiễn thủ đã bị bão cát che mất tầm mắt kia vẫn có thể ngắm bắn hắn một cách chính xác, nhưng hắn biết mình sẽ phải trả giá vì sai lầm của mình.
- Phân tán ra!
- Có thể chạy được bao nhiêu thì chạy, thoát được bao nhiêu thì thoát!
Hắn buông hai tay, cả người nằm xõa ra trên lưng Thần tượng quân, đồng thời ra lệnh.
Sau khi nói ra mệnh lệnh của mình, hắn xoay đầu nhìn một tướng lãnh Thần tượng quân vẫn luôn theo sát hắn, thấp giọng đến mức chỉ hai người mới nghe được:
- Phạm Minh Ninh, ngươi không được theo ta, đi đi...Nhớ lấy, không được báo thù, đây là mệnh lệnh!
Sắc mặt của tên tướng lãnh Thần tượng quân trông trẻ hơn hắn này biến sắc, nhưng không đợi đến lúc hắn nói gì, Phạm Thiểu Hoàng đã quát lê:
- Chẳng lẽ ngươi muốn trái lệnh?
Tên tướng lãnh Thần tượng quân này run lên một cái, thấp giọng đồng ý, rồi vỗ vào lưng con voi trắng khổng lồ, biến mất trong bão cát.
...
Trên Thần mộc phi hạc, ba ngón tay của Lâm Tịch lại đặt lên ba sợi dây cung. Ngay lập tức có một màn đêm khác xuất hiện, lạnh lùng phủ xuống Phạm Thiểu Hoàng.
Trong sa mạc đầy bão cát như vậy, quân lệnh "bão cát" của Thần tượng quân hiển nhiên rất lợi hại. Loại bão cát này có thể che chở Thần tượng quân trong quá trình tấn công bất ngờ hoặc là rút lui, bởi vì không có một loại quân giới nào có thể ngắm bắn chính xác trong bão cát mù mịt. Một khi còn ở trong sa mạc đầy bão cát, bản thân Thần tượng quân vốn là một đội quân vô địch.
Nhưng chiến pháp này đối với Lâm Tịch lại vô dụng.
Mặc dù Lâm Tịch mới chỉ nhận lấy Đại Hắc, nhưng trước kia hắn thường xuyên tập luyện tiễn kỹ với thủ pháp Tam chỉ trì vũ, cộng với việc kết hợp với năng lực đặc biệt quay về bất kỳ thời điểm nào trong mười phút của hắn, hắn có thể bảo đảm mỗi một cây tên Đại Hắc bắn ra đều rất chuẩn xác.
Hơn nữa, sự mạnh mẽ của Đại Hắc chính là ở chỗ quán chú vào trong bao nhiêu hồn lực, nó sẽ bộc phát một sức mạnh tương ứng, hoàn toàn giống như một cái máy khuếch đại sức mạnh hồn lực. Đối với một tiễn thủ, một khi đã nhắm Đại Hắc trong tay, tiễn thủ đấy có thể tự do quyết định mình sẽ bắn tên với uy lực nào, hồn lực sẽ không bị lãng phí.
Lâm Tịch nhận ra Phạm Thiểu Hoàng chính là thống lĩnh Thần tượng quân. Vừa rồi hắn đã bắn Phạm Thiểu Hoàng một tên, khiến Phạm Thiểu Hoàng uể oải nằm trên lưng con voi trắng khổng lồ. Trong trường hợp bình thường, cho dù Lâm Tịch có Đại Hắc trong tay, hắn cũng không thể là đối thủ của Phạm Thiểu Hoàng, nhưng bây giờ Lâm Tịch lại đang ở trên trời cao.
Tuy đối phương là Thánh sư, nhưng cũng không thể uy hiếp hắn đến, chỉ có thể cắn răng chấp nhận sức mạnh của Đại hắc.
Một đội quân có Thánh sư và một đội quân không có Thánh sư là hoàn toàn khác nhau.
Nếu như quân đội có Thánh sư đối mặt với nhiều người tu hành, quân đội đó sẽ có ưu thế tuyệt đối. Nhưng nếu như không có Thánh sư, thế cục sẽ nghịch chuyển hoàn toàn.
Cho nên, mặc dù mấy người Lâm Tịch không thể giết chết toàn bộ Thần tượng quân ngày hôm nay, nhưng chỉ cần giết chết Thánh sư của Thần tượng quân, Thần tượng quân sẽ không còn khả năng một mình đảm đương một khu vực, hơn nữa, năng lực tác chiến cũng giảm hẳn xuống một cấp bậc.
...
Trong những cuộc chiến như vậy, đương nhiên không có chỗ cho hai chữ "Nhân từ".
Nếu như bỏ qua một đối thủ đạt đến Thánh sư, rất có thể cái giá phải trả chính là vô số người Vân Tần tử vong.
Cho nên, hồn lực trong cơ thể Lâm Tịch không ngừng xông ra ngoài.
Trong cơ thể hắn có "hai chén nước". Lần đầu tiên bắn một cây tên về phía Phạm Thiểu Hoàng, hắn chưa dùng hết "một chén nước", nhưng trong lần bắn thứ hai này, hắn đã đổ hết "một chén nước" vào trong Đại Hắc, toàn lực bắn ra ngoài.
Phạm Thiểu Hoàng cảm giác được có màn đêm phủ xuống mình, kịp thời ngăn chặn lại.
Hai tay hắn ta kết ấn, tơ vàng từ bên trong bay ra ngoài, tản phát phật quang, khiến cho khu vực xung quanh hắn bị nhuốm lấy một màu vàng thần thánh.
Tất cả luồng sáng màu đen xông tới khu vực nhuốm lấy màu vàng này đều bị một sức mạnh mạnh mẽ chí cực chấn nát thành bụi nhỏ, sau đấy tan rã bên trong ánh sáng màu vàng.
Cả người Phạm Thiểu Hoàng chỉ hơi run rẩy, sắc mặt hơi tái nhợt một chút.
Nhưng con voi trắng khổng lồ dưới người hắn đã quỳ rạp bốn chân xuống đất. Trong một tiếng gào thét điên cuồng, con voi trắng khổng lồ của hắn lập tức phun ra vô số bụi phấn màu hồng, cả người nó loạng choạng tựa như không thể giữ thăng bằng được nữa. Sau một lúc, bởi vì thân thể quá đau đớn, nên nó đã ầm ầm ngã xuống như một bức tường.
Phạm Thiểu Hoàng đứng trên sa mạc cát vàng, bên cạnh hắn chính là con voi trắng khổng lồ đang hấp hối vì nội tạng trong cơ thể đã bắt đầu thối rửa.
Vào lúc này, tên Thần tượng quân cưỡi voi trắng khổng lồ cuối cùng đã chạy thoát ra đằng xa, bão cát dần dần tan đi, khiến cho Phạm Thiểu Hoàng xuất hiện trong tầm mắt đám người Lâm Tịch.
Lâm Tịch đưa Đại Hắc trong tay mình cho Biên Lăng Hàm.
- Sức mạnh của ngươi hiện giờ mạnh hơn ta, bắn đi.
Hắn nhìn Biên Lăng Hàm, bình tĩnh nói.
Biên Lăng Hàm nhíu mày, trầm ngâm:
- Sợ rằng ta bắn không trúng.
- Ngươi cứ bắn là được.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
- Tin tưởng ta.
Nói bắn trúng là sẽ bắn trúng?
Chính Biên Lăng Hàm cũng không tin tưởng mình sẽ bắn trúng, vậy mà Lâm Tịch lại dám ra mặt đảm bảo, nghe thật vô lý. Nhưng Biên Lăng Hàm đã sớm nhìn thấy Lâm Tịch làm những chuyện vô lý, nên mặc dù đang cau mày lại thật chặt, Biên Lăng Hàm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đưa tay ra, tiếp xúc với ba sợi dây cung.
Trên thế gian này, người có thể chế độc dược có rất nhiều, chỉ cần một chút khoáng thạch, một chút dược thảo, một chút độc tính...là họ đã có thể chế tạo được độc dược đủ làm chết người.
Nhưng thân thể người tu hành vốn mạnh mẽ hơn người bình thường, hồn lực có thể bức lui độc tố trong cơ thể. Phần lớn các độc dược trên thế gian nhiều lắm chỉ làm tiêu hao hồn lực của người tu hành, chứ không thể uy hiếp đến tính mạng người tu hành được.
Cho nên, nếu như trên thế gian này có nơi có thể chế tạo ra độc dược mà người tu hành không khu trừ được, hoặc là không kịp trục xuất ra khỏi cơ thể mình, cũng chỉ có rất ít, có thể liệt kê ra như núi Luyện Ngục, học viện Thanh Loan hoặc mấy người nổi tiếng như Công Tôn Tuyền.
Ngoài ra, độc dược có thể độc chết người tu hành thường sẽ có cách nhận dạng đặc thù, tỷ như mùi, màu sắc....nơi có thể chế ra độc dược mà ngay cả người tu hành cấp Thánh sư cũng không nhận ra hiển nhiên càng ít hơn.
Đây là biên cảnh Vân Tần, như vậy người hạ độc chắc chắn là học viện Thanh Loan.
Thần Tượng quân đã trêu chọc học viện Thanh Loan, học viện Thanh Loan tất nhiên có đủ lý do để hạ độc, Phạm Thiểu Hoảng chỉ là nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao học viện Thanh Loan lại có thể phát hiện ra Thần tượng quân nhanh đến như vậy.
Nhưng bản thân hắn cũng biết rằng mình đã đánh giáp thấp học viện Thanh Loan.
Ngay tại lúc này, hắn và Thần tượng quân chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là chạy trốn.
Ngoại trừ quân giới ra, những quân lương đã bị hạ độc, đồ vật nặng nề...đều bị Thần tượng quân vứt bỏ trong hành lang Bàn Nhược.
Tất cả quân sĩ Thần tượng quân, những con voi còn chưa trưởng thành, toàn bộ theo sát con voi trắng lớn do Phạm Thiểu Hoàng thống lĩnh, ầm ầm chạy tới trước, xuyên qua một sườn núi nghiêng dài, tiến thẳng vào trong sa mạc cát vàng.
Trong nháy mắt ngồi trên con voi trắng khổng lồ, điều khiển nó chạy trốn vào trong sa mạc cát vàng vô tận, Phạm Thiểu Hoàng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy có một luồng ánh sáng vàng giữa những đám mây màu trắng.
Trên Thần mộc phi hạc, Lâm Tịch nghiêm mặt dùng ba ngón tay khống chế ba dây cung màu đen.
Cuồng phong ngay trên không trung chợt yên tĩnh, trong nháy mắt hồn lực của hắn truyền vào trong ba dây cung màu đen, nguyên khí xung quanh lập được dẫn tới, biến thành một luồng ánh sáng đen.
Phạm Thiểu Hoàng và tất cả quân sĩ Thần tượng quân đều nhìn thấy bỗng nhiên có một màn đêm yên lặng xuất hiện giữa không trung, rồi nhanh chóng phủ xuống.
Màn đêm không tiếng động phủ xuống, vừa rơi xuống nơi các Thần tượng quân đang đứng liền tạo thành một cơn gió lốc. Có rất nhiều quân sĩ Thần tượng quân sợ hãi kêu lên, thậm chí tuyệt vọng khóc la. Có một quân sĩ Thần tượng quân rống to, con voi trắng hắn đang cưỡi mạnh mẽ vươn người dậy, như muốn chống cự với sức mạnh khủng khiếp của Đại hắc.
"A!"
Một tiếng động lớn vang lên, xương cốt ở hai tay và xương sống lưng của tên quân sĩ Thần tượng quân này đồng thời gảy lìa, bộ giáp màu vàng bền chắc mà hắn ta mặc bắt đầu xuất hiện những đường nứt, sau đấy vỡ tung khảm sâu vào trong da thịt của hắn. Hắn ta không cam lòng mà thảm thiết kêu lên, từ trên lưng voi té xuống, tử vong.
Con voi trắng hắn ta vừa cưỡi cũng điên cuồng gào thét, từ trong miệng phun ra vô số bọt khí xen lẫn màu phấn hồng.
Trong nháy mắt này, Phạm Thiểu Hoàng cảm thấy thật bi ai. Hắn biết học viện Thanh Loan làm vậy là muốn cho một số người trên thế gian phải cảm thấy kính sợ, mà Thần tượng quân lại bi ai trở thành công cụ để giúp họ trở nên được kính sợ.
- Bão cát!
Ngay khi thi thể của tên quân sĩ Thần tượng quân bị gãy lìa xương sống kia rơi xuống đất, hắn ta lập tức quát lên chói tai.
Đây là quân lệnh mà chỉ có Thần tượng quân mới biết.
"Hống"..."Hống!"...
Tất cả quân sĩ Thần tượng quân chỉnh tề đồng thời hét lên.
Trong những tiếng kêu như vậy, tất cả con voi trắng đang được cưỡi, bao gồm cả những con voi to lớn dự bị và hiển nhiên là không có những con voi con được mang theo, đều bắt đầu tăng tốc chạy trốn. Hơn nữa, trong khi chạy tới phía trước, mỗi một bước của chúng đều cố tình dùng lòng bàn chân khổng lồ chà sát cát vàng bên dưới.
Từng tên quân sĩ Thần tượng quân đồng thời vung thiền trượng màu vàng.
Sau một hồi, từ vị trí thiền trượng màu vàng được vung lên mạnh mẽ, từng cơn cuồng phong lần lượt xuất hiện.
Vô số cát vàng từ dưới mặt đất bay lên, thổi lên cao không trung, tạo thành một cơn bão cát thật sự.
...
Trong cơn bão cát che lấp bầu trời.
Một con voi trắng khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất.
Không có một sự va chạm hay sức mạnh nào vừa đánh trúng con voi trắng khổng lồ này, nó ngã xuống là vì không thể ngăn chặn độc tố trong cơ thể xâm nhập được nữa. Chỉ có nó mới biết rằng dạ dày và những cơ quan nội tạng khác của nó đã bắt đầu thối rữa, biến thành một màu phấn hồng. Chỉ sau một lúc, đã có rất nhiều phấn hồng từ trong miệng mũi của nó tràn ra ngoài.
Nhìn thấy những bọt phấn màu hồng không ngừng từ trong miệng và mũi dài của con voi trắng khổng lồ này không ngừng phun ra ngoài như nước suối, Phạm Thiểu Hoàng biết con voi trắng này đã xong đời.
Nhưng ngay lúc này, có một màn đêm yên lặng không tiếng động phủ xuống đầu hắn.
Phạm Thiểu Hoàng giơ hai tay lên.
Hắn không cố gắng biến thân thể mình thành một cái cột sắt vững chắc như các quân sĩ Thần tượng quân khác vẫn hay làm trong lúc chiến đấu, mà là hợp hai tay lại tạo thành một ấn pháp.
Hồn lực từ đầu ngón tay của hắn xông ra ngoài, nháy mắt giăng khắp nơi. Có một sợi tơ màu vàng dài hẹp được tạo thành trước hai tay hắn, ánh sáng màu vàng của phật pháp nhanh chóng sinh ra.
"Ầm!"
Thân thể của hắn hơi chấn động, màn đêm vỡ vụn, nhưng con voi trắng khổng lồ dưới chân hắn lại run rẩy, một ngụm nước miếng có chứa đầy phấn hồng từ trong miệng nó phun ra.
Trong nháy mắt này, tuy Phạm Thiểu Hoàng không biết vì sao tên tiễn thủ đã bị bão cát che mất tầm mắt kia vẫn có thể ngắm bắn hắn một cách chính xác, nhưng hắn biết mình sẽ phải trả giá vì sai lầm của mình.
- Phân tán ra!
- Có thể chạy được bao nhiêu thì chạy, thoát được bao nhiêu thì thoát!
Hắn buông hai tay, cả người nằm xõa ra trên lưng Thần tượng quân, đồng thời ra lệnh.
Sau khi nói ra mệnh lệnh của mình, hắn xoay đầu nhìn một tướng lãnh Thần tượng quân vẫn luôn theo sát hắn, thấp giọng đến mức chỉ hai người mới nghe được:
- Phạm Minh Ninh, ngươi không được theo ta, đi đi...Nhớ lấy, không được báo thù, đây là mệnh lệnh!
Sắc mặt của tên tướng lãnh Thần tượng quân trông trẻ hơn hắn này biến sắc, nhưng không đợi đến lúc hắn nói gì, Phạm Thiểu Hoàng đã quát lê:
- Chẳng lẽ ngươi muốn trái lệnh?
Tên tướng lãnh Thần tượng quân này run lên một cái, thấp giọng đồng ý, rồi vỗ vào lưng con voi trắng khổng lồ, biến mất trong bão cát.
...
Trên Thần mộc phi hạc, ba ngón tay của Lâm Tịch lại đặt lên ba sợi dây cung. Ngay lập tức có một màn đêm khác xuất hiện, lạnh lùng phủ xuống Phạm Thiểu Hoàng.
Trong sa mạc đầy bão cát như vậy, quân lệnh "bão cát" của Thần tượng quân hiển nhiên rất lợi hại. Loại bão cát này có thể che chở Thần tượng quân trong quá trình tấn công bất ngờ hoặc là rút lui, bởi vì không có một loại quân giới nào có thể ngắm bắn chính xác trong bão cát mù mịt. Một khi còn ở trong sa mạc đầy bão cát, bản thân Thần tượng quân vốn là một đội quân vô địch.
Nhưng chiến pháp này đối với Lâm Tịch lại vô dụng.
Mặc dù Lâm Tịch mới chỉ nhận lấy Đại Hắc, nhưng trước kia hắn thường xuyên tập luyện tiễn kỹ với thủ pháp Tam chỉ trì vũ, cộng với việc kết hợp với năng lực đặc biệt quay về bất kỳ thời điểm nào trong mười phút của hắn, hắn có thể bảo đảm mỗi một cây tên Đại Hắc bắn ra đều rất chuẩn xác.
Hơn nữa, sự mạnh mẽ của Đại Hắc chính là ở chỗ quán chú vào trong bao nhiêu hồn lực, nó sẽ bộc phát một sức mạnh tương ứng, hoàn toàn giống như một cái máy khuếch đại sức mạnh hồn lực. Đối với một tiễn thủ, một khi đã nhắm Đại Hắc trong tay, tiễn thủ đấy có thể tự do quyết định mình sẽ bắn tên với uy lực nào, hồn lực sẽ không bị lãng phí.
Lâm Tịch nhận ra Phạm Thiểu Hoàng chính là thống lĩnh Thần tượng quân. Vừa rồi hắn đã bắn Phạm Thiểu Hoàng một tên, khiến Phạm Thiểu Hoàng uể oải nằm trên lưng con voi trắng khổng lồ. Trong trường hợp bình thường, cho dù Lâm Tịch có Đại Hắc trong tay, hắn cũng không thể là đối thủ của Phạm Thiểu Hoàng, nhưng bây giờ Lâm Tịch lại đang ở trên trời cao.
Tuy đối phương là Thánh sư, nhưng cũng không thể uy hiếp hắn đến, chỉ có thể cắn răng chấp nhận sức mạnh của Đại hắc.
Một đội quân có Thánh sư và một đội quân không có Thánh sư là hoàn toàn khác nhau.
Nếu như quân đội có Thánh sư đối mặt với nhiều người tu hành, quân đội đó sẽ có ưu thế tuyệt đối. Nhưng nếu như không có Thánh sư, thế cục sẽ nghịch chuyển hoàn toàn.
Cho nên, mặc dù mấy người Lâm Tịch không thể giết chết toàn bộ Thần tượng quân ngày hôm nay, nhưng chỉ cần giết chết Thánh sư của Thần tượng quân, Thần tượng quân sẽ không còn khả năng một mình đảm đương một khu vực, hơn nữa, năng lực tác chiến cũng giảm hẳn xuống một cấp bậc.
...
Trong những cuộc chiến như vậy, đương nhiên không có chỗ cho hai chữ "Nhân từ".
Nếu như bỏ qua một đối thủ đạt đến Thánh sư, rất có thể cái giá phải trả chính là vô số người Vân Tần tử vong.
Cho nên, hồn lực trong cơ thể Lâm Tịch không ngừng xông ra ngoài.
Trong cơ thể hắn có "hai chén nước". Lần đầu tiên bắn một cây tên về phía Phạm Thiểu Hoàng, hắn chưa dùng hết "một chén nước", nhưng trong lần bắn thứ hai này, hắn đã đổ hết "một chén nước" vào trong Đại Hắc, toàn lực bắn ra ngoài.
Phạm Thiểu Hoàng cảm giác được có màn đêm phủ xuống mình, kịp thời ngăn chặn lại.
Hai tay hắn ta kết ấn, tơ vàng từ bên trong bay ra ngoài, tản phát phật quang, khiến cho khu vực xung quanh hắn bị nhuốm lấy một màu vàng thần thánh.
Tất cả luồng sáng màu đen xông tới khu vực nhuốm lấy màu vàng này đều bị một sức mạnh mạnh mẽ chí cực chấn nát thành bụi nhỏ, sau đấy tan rã bên trong ánh sáng màu vàng.
Cả người Phạm Thiểu Hoàng chỉ hơi run rẩy, sắc mặt hơi tái nhợt một chút.
Nhưng con voi trắng khổng lồ dưới người hắn đã quỳ rạp bốn chân xuống đất. Trong một tiếng gào thét điên cuồng, con voi trắng khổng lồ của hắn lập tức phun ra vô số bụi phấn màu hồng, cả người nó loạng choạng tựa như không thể giữ thăng bằng được nữa. Sau một lúc, bởi vì thân thể quá đau đớn, nên nó đã ầm ầm ngã xuống như một bức tường.
Phạm Thiểu Hoàng đứng trên sa mạc cát vàng, bên cạnh hắn chính là con voi trắng khổng lồ đang hấp hối vì nội tạng trong cơ thể đã bắt đầu thối rửa.
Vào lúc này, tên Thần tượng quân cưỡi voi trắng khổng lồ cuối cùng đã chạy thoát ra đằng xa, bão cát dần dần tan đi, khiến cho Phạm Thiểu Hoàng xuất hiện trong tầm mắt đám người Lâm Tịch.
Lâm Tịch đưa Đại Hắc trong tay mình cho Biên Lăng Hàm.
- Sức mạnh của ngươi hiện giờ mạnh hơn ta, bắn đi.
Hắn nhìn Biên Lăng Hàm, bình tĩnh nói.
Biên Lăng Hàm nhíu mày, trầm ngâm:
- Sợ rằng ta bắn không trúng.
- Ngươi cứ bắn là được.
Lâm Tịch khẽ mỉm cười, nói:
- Tin tưởng ta.
Nói bắn trúng là sẽ bắn trúng?
Chính Biên Lăng Hàm cũng không tin tưởng mình sẽ bắn trúng, vậy mà Lâm Tịch lại dám ra mặt đảm bảo, nghe thật vô lý. Nhưng Biên Lăng Hàm đã sớm nhìn thấy Lâm Tịch làm những chuyện vô lý, nên mặc dù đang cau mày lại thật chặt, Biên Lăng Hàm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ đưa tay ra, tiếp xúc với ba sợi dây cung.
/875
|