Phạm Thiểu Hoàng chậm rãi và nhẹ nhàng vươn tay ra, nhưng Lâm Tịch lập tức nín thở, trái tim co lại mãnh liệt. Trong nháy mắt này, hắn có cảm giác cơ thể mình đã đạt tới trạng thái cực hạn như đang đối mặt với hố đen của Đại Hắc, các mạch máu trong cơ thể trở nên hỗn loạn, không thể khống chế được nữa.
"Ầm!"
Trong cảm giác của hắn, có một luồng sức mạnh bàng bạc không thể chống lại từ tay Phạm Thiểu Hoàng bay ra trực tiếp chấn vỡ dòng khí lạnh, đẩy ngược về sau.
Thật giống như Lâm Tịch đang ở trên một sườn núi đầy băng tuyết, sau đấy bỗng nhiên gặp phải tuyết lở dữ dội.
Đối diện với sức mạnh của thiên nhiên, hắn tựa như đang ngã xuống, nhưng không phải là ngã về phía sau, mà là ngã tới trước.
"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"...
Luồng khí lạnh bay ngược như lưỡi kiếm.
Hiện giờ Lâm Tịch đang mặc một bộ áo vải bình thường, nhất thời bị cắt thành vô số vết thương, nhưng máu tươi vừa thấm ra bên ngoài đã bị đông cứng lại, cả người không còn cảm giác.
Phạm Thiểu Hoàng vươn tay trái, đè nhẹ xuống thanh phi kiếm của Lâm Tịch một cái.
Một tiếng động nhẹ vang lên.
Không khí chợt ngưng tụ, sau đấy lan tràn ra xung quanh, thanh phi kiếm của Lâm Tịch xoay tròn bay ngược, ánh sáng bị dập tắt.
Lâm Tịch kêu lên đau đớn, tựa như lồng ngực của hắn bị ngón tay Phạm Thiểu Hoàng trực tiếp điểm trúng, một ngụm máu tươi dâng tràn lên tới cổ họng.
Đây chính là uy thế và thực lực của người tu hành Thánh giai sao?
Cảm thụ được tấm lưng đang bị tê dại và mối liên hệ giữa hắn và thanh phi kiếm kia đã bị cắt đứt hoàn toàn, Lâm Tịch bỗng nhiên nghĩ như thế.
Thật ra trong lúc vừa rồi, hắn ta hoàn toàn không thể cảm giác được Phạm Thiểu Hoàng đã đánh bay phi kiếm của mình như thế nào.
Nếu như nói tốc độ và phản ứng của Tư Thu Bạch nhanh hơn Lâm Tịch một chút, vậy tốc độ của một Thánh sư như Phạm Thiểu Hoàng lại hoàn toàn gấp hai lần hắn.
Trong thời gian Lâm Tịch ra tay tung chiêu, Phạm Thiểu Hoàng có thể làm cùng lúc hai chuyện khác nhau.
Chuyện này cũng tương đương cuộc chiến giữa hai võ giả có sức mạnh ngang nhau, đều cầm đao tấn công đối phương, nhưng trong nháy mắt có một võ giả tung đao chém, tên kia lại đã dùng một đao chặn lại, sau đấy liên tiếp chém thêm một đao.
Nhưng kể từ lúc rời khỏi học viện Thanh Loan đến nay, phần lớn các cuộc chiến của Lâm Tịch đều phải đấu với những người tu hành có sức mạnh cũng như tốc độ hơn mình. Cho nên, ngay lúc này hắn tự nhận biết rằng sợ hãi không phải là việc tốt, vì thế hắn lập tức hóa sợ hãi thành hưng phấn, giúp tăng thêm sức mạnh của mình.
Vào lúc Phạm Thiểu Hoàng đánh bay phi kiếm của hắn, nội phủ của hắn vì hồn lực bàng bạc mà bị thương, Lâm Tịch ngẩng đầu lên, hồn lực cuồn cuộn trong người hóa thành quang minh, sau đấy mãnh liệt từ trong đôi mắt bắn ra.
Quang minh tràn ngập!
Có hai luồng ánh tinh khiết mang theo sức nóng khủng khiếp và uy thế cường đại bắn thẳng tới hai mắt Phạm Thiểu Hoàng!
...
Phạm Thiểu Hoàng là người tu hành có cách chiến đấu rất chính thống.
Bởi vì biết sức mạnh mình áp đảo cũng như tốc độ cảm giác gần như gấp hai lần đối phương, nên hắn ta đã lựa chọn cách chiến đấu dùng chiêu chế chiêu, sau đấy ra tay phản công.
Lâm Tịch không thể nhanh bằng hắn, nên hắn nghĩ rằng Lâm Tịch chỉ có thể ứng phó theo bản năng của mình, sau đấy liều lĩnh tấn công hắn. Hắn tất nhiên biết rằng việc này sẽ giúp phản ứng của Lâm Tịch nhanh hơn một chút.
Nhưng thật không ngờ tốc độ tụ tập và bộc phát hồn lực của Lâm Tịch vượt xa người tu hành cùng giai, nên trong nháy mắt này, Phạm Thiểu Hoàng lập tức cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Hai người chiến đấu với nhau, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện tình huống ngoài dự liệu của hắn.
Tuy nhiên, Phạm Thiểu Hoàng vẫn phản ứng kịp thời.
Hắn ta đơn giản nhắm hai mắt lại, triệu tập hồn lực của mình tới hai mắt.
Sau đấy hắn ta sải bước, ngón trỏ tay phải hơi cong lại, định bắn một luồng khí về phía Lâm Tịch.
Nhưng hắn ta bỗng nhiên ngừng lại, động tác chậm chạp hơn hẳn.
Hai mắt của hắn không ngờ lại đau nhói mãnh liệt!
Người tu hành chiến đấu với nhau, đấu không chỉ là tu vi, bí thuật, mà còn kinh nghiệm.
Với một Thánh sư như Phạm Thiểu Hoàng, đương nhiên đã biết đến quang minh của viện Tế ti. Khi đến Vân Tần, hắn ta đã sẵn sàng sẽ chiến đấu với Đại tế ti của Vân Tần. Theo hắn nghĩ, chỉ cần mình nhắm hai mắt lại, tập trung hồn lực bảo vệ, dĩ nhiên có thể ngăn cản quang minh khi do một người có tu vi như Lâm Tịch thi triển.
Nhưng sức mạnh ẩn trong hai luồng sáng của Lâm Tịch lại vượt xa những gì hắn dự đoán.
Xuất phát từ bản năng phản ứng của cơ thể đối với nguy hiểm, hắn tất nhiên triệu tập nhiều hồn lực hơn tới bảo vệ hai mắt. Nhưng cũng vì tình huống ngoài dự đoán này, nên động tác của hắn lập tức chậm đi.
Hiển nhiên là động tác của hắn vẫn nhanh hơn Lâm Tịch rất nhiều.
Một tức chậm lại của Phạm Thiểu Hoàng đã giúp Lâm Tịch có thời gian đưa hai tay ra trước ngực của mình.
Phạm Thiểu Hoàng nhắm hai mắt, ánh sáng xung quanh đôi mắt hắn tỏa ra bốn phía. Khi đến trước người Lâm Tịch, ngón tay của hắn lập tức chỉ về đôi tay trần hình chữ thập trên người Lâm Tịch.
"Rắc rắc..."
Khi ngón tay của hắn ta còn chưa thật sự tiếp xúc với cánh tay Lâm Tịch, quần áo trên hai cánh tay Lâm Tịch đã bị không khí cắt đứt thành nhiều mảnh, xương cánh tay trái đặt trước lập tức nứt ra.
Trong thế giới cảm giác của Lâm Tịch, hắn cảm nhận được có một luồn sức mạnh kinh khủng sắp từ đầu ngón tay của Phạm Thiểu Hoàng bộc phát.
Rất có thể sau khoảnh khắc quá ngắn này, Lâm Tịch sẽ lập tức bị đánh bay ngược về phía sau, máu tươi trên người không ngừng rơi ra bên ngoài, cuối cùng là chết đi.
Nhưng hắn không chết.
Trong nháy mắt này, Lâm Tịch lập tức rống to lên một tiếng.
Hồn lực đang chảy xuôi trên cánh tay hắn đầu tiên hóa thành vô số tia chớp màu vàng, đánh vào ngón tay của Phạm Thiểu Hoàng, sau đấy lan tràn lên cánh tay.
Nhưng những tia chớp màu vàng này đã bị hồn lực của Phạm Thiểu Hoàng chấn thành phấn vụn.
Tuy nhiên, bởi vì tia chớp màu vàng đã đánh vào da thịt, nên Phạm Thiểu Hoàng lập tức cảm thấy đau nhói và tê dại. Một lần nữa cơ thể của Phạm Thiểu Hoàng hành động theo bản năng, hồn lực trong cơ thể sẽ đi tới chỗ đang bị đau, khiến cho hồn lực phóng ra ngoài không còn hùng hồn như ban đầu.
Cũng ngay lúc đó, có một luồng ánh sáng vàng từ sau lưng Lâm Tịch bay vọt ra, mạnh mẽ đụng vào đầu Phạm Thiểu Hoàng!
Đây chính là tiểu phượng hoàng Thụy Thụy đã biết cách bay lượn.
Vào lúc Lâm Tịch rống to lên một tiếng, tuy Thụy Thụy còn rất nhỏ, nhưng vì đã từng kề vai sát cánh Lâm Tịch qua nhiều trận chiến, nên nó lập tức liều lĩnh ra tay, tấn công tới đối thủ mạnh mẽ tới mức Lâm Tịch chưa bao giờ trực tiếp đối mặt.
Hiện giờ hai mắt của Phạm Thiểu Hoàng còn chưa kịp mở ra.
Hắn ta không còn thời gian để suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra.
Ngón tay và cánh tay tê dại đau nhức, báo cho hắn biết sức mạnh của tia chớp do hồn lực Lâm Tịch hóa thành có uy lực kinh người.
Một cảm giác sợ hãi và ngạc nhiên bất giác xuất hiện trong tâm hắn, nhưng động tác của hắn ta vẫn không dừng lại.
Ngón tay của hắn ta đã chạm vào cánh tay trái Lâm Tịch.
"Rắc rắc..."
Cánh tay trái của Lâm Tịch bị đánh gãy.
Bởi vì bị tia chớp đánh vào nên hồn lực vận chuyển trên cánh tay Phạm Thiểu Hoàng hơi trì trệ, nhưng hiện giờ vẫn có một luồng hồn lực hùng hồn từ đầu ngón tay của hắn phát ra ngoài.
...
Sức mạnh hồn lực do một Thánh sư bộc phát như vậy hoàn toàn đủ khả năng đánh bay Lâm Tịch hoặc là trực tiếp giết chết.
Nhưng chỉ trong một tíc tắc ngay sau đó, cả người Phạm Thiểu Hoàng lập tức run rẩy, cảm thấy khiếp sợ và kinh hãi không thôi.
Hồn lực bộc phát của hắn ta xông vào trong cơ thể Lâm Tịch, đánh rách một vài kinh mạch của Lâm Tịch, nhưng cảnh tượng kế tiếp lại không như hắn dự đoán, không có việc Lâm Tịch bị chấn bay ra ngoài, hay là phun nhiều máu tươi hơn.
Hồn lực của hắn giống như là đang tràn vào rất nhiều kênh rãnh, xuyên thấu qua thân thể Lâm Tịch rồi bộc phát sau lưng Lâm Tịch!
Những điều ngoài dự đoán liên tiếp xảy ra khiến cho cuộc chiến này không nằm trong tay hắn nữa.
"Keng!"
Thụy Thụy mạnh mẽ đập vào đầu hắn, khiến cho chiếc nón giáp màu vàng hắn đang đội lõm sâu xuống.
Một tiếng động trầm thấp vang lên, Thụy Thụy bị hồn lực của Phạm Thiểu Hoàng chấn bay ra ngoài, hết sức thê thảm, tưởng chừng như sắp ngất đi.
Nhưng cùng lúc đấy, Phạm Thiểu Hoàng bỗng nhiên biến sắc, gân xanh trên trán nổi lên liên tục.
"Phốc!"
Máu tươi từ trong miệng mũi của hắn phun ra ngoài.
Đến bây giờ cả người Lâm Tịch mới bị đẩy lui, lung la lung lay như một tên say rượu. Trong lúc liên tục lui về sau, Lâm Tịch cũng há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Phạm Thiểu Hoàng mở mắt ra.
Lúc này hắn thấy tầm nhìn của mình hết sức mơ hồ, suy nghĩ cũng hỗn loạn, nhưng những hình ảnh vừa chiến đấu lại xuất hiện trong đầu hắn rất rõ ràng.
Nhìn thấy Lâm Tịch đã suy yếu đến mức hai chân lảo đảo, gần như không thể đứng vững được, cảm nhận được như trời đất đang quay cuồng, hắn khẽ ngẩng đầu, cười lớn.
Trong tiếng cười đấy ẩn chứa sự điên dại bi ai.
Lâm Tịch rốt cuộc không thể đứng vững, ngồi trên mặt đất.
Phạm Thiểu Hoàng cũng ngồi bệt xuống đất.
Nhưng tiếng cười to của hắn lại không ngừng lại.
- Quang minh.
- Đúng là một trận chiến quang minh.
- Thật không ngờ trước khi chết ta còn có thể chiến một trận đầy ánh sáng như vậy.
- Không hổ là Tướng Thần, tu vi như vậy lại có thể chiến đấu với ta đến mức này.
Phạm Thiểu Hoàng cười ha ha, tràn đầy sự thỏa mãn:
- Có thể chết trong một trận chiến tràn ngập ánh sáng như vậy, ta thật không hối tiếc.
Hắn cười lớn, ho ra nhiều máu tươi. Sau khi nói xong những lời này, hắn thật sự không muốn đứng lên nữa, nên vận dụng toàn bộ hồn lực còn lại trong cơ thể đánh vào nội phủ đã bị tổn thương nghiêm trọng của mình.
Nội tạng bể tan tành theo máu tươi từ trong miệng hắn phun ra ngoài.
Tên thống lĩnh Thần tượng quân kinh tài tuyệt diễm ở thời đại này đã chết đi trong sự thỏa mãn.
Lâm Tịch ho nhẹ một cái.
Phần áo sau lưng hắn đã bị máu tươi nhuốm lấy.
Hắn biết với tình trạng thân thể hiện giờ, điều tốt nhất mình nên làm chính là không cử động, đợi đám người Lý Ngũ chữa thương.
Nhưng nhìn thấy Phạm Thiểu Hoàng qua đời, hắn lại cố gắng đứng lên, chậm chạp khom mình hành lễ với Phạm Thiểu Hoàng.
Đây là một đối thủ đáng tôn kính.
Trong lúc chiến đấu, Phạm Thiểu Hoàng đã chỉ cho hắn rất nhiều kinh nghiệm. Hơn nữa, Lâm Tịch có thể cảm giác được đối phương đã nương tay với mình.
Mặc dù đã sử dụng năng lực đặc biệt của mình một lần, mặc dù Phạm Thiểu Hoàng không thể thật sự giết hắn được, nhưng chỉ dựa vào việc nương tay này, Lâm Tịch đã biết Phạm Thiểu Hoàng là một người có tình.
....
- Ngươi thế nào rồi?
Biên Lăng Hàm và Cao Á Nam chạy tới bên cạnh Lâm Tịch, vội vàng hỏi.
- Không sao đâu, cánh tay trái bị gãy, kinh mạch và nội phủ bị thương, dưỡng thương mười ngày là ổn thôi.
Lâm Tịch vừa lắc đầu vừa nói câu này, nhưng bỗng nhiên lại có một cơn đau từ trong ngực phát ra, khiến hắn ngất lim đi, ngã vào lòng người Cao Á Nam.
Ngay nháy mắt mất hết ý thức, hắn chỉ cảm thấy dường như chỗ đó rất cao, rất mềm.
"Ầm!"
Trong cảm giác của hắn, có một luồng sức mạnh bàng bạc không thể chống lại từ tay Phạm Thiểu Hoàng bay ra trực tiếp chấn vỡ dòng khí lạnh, đẩy ngược về sau.
Thật giống như Lâm Tịch đang ở trên một sườn núi đầy băng tuyết, sau đấy bỗng nhiên gặp phải tuyết lở dữ dội.
Đối diện với sức mạnh của thiên nhiên, hắn tựa như đang ngã xuống, nhưng không phải là ngã về phía sau, mà là ngã tới trước.
"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"...
Luồng khí lạnh bay ngược như lưỡi kiếm.
Hiện giờ Lâm Tịch đang mặc một bộ áo vải bình thường, nhất thời bị cắt thành vô số vết thương, nhưng máu tươi vừa thấm ra bên ngoài đã bị đông cứng lại, cả người không còn cảm giác.
Phạm Thiểu Hoàng vươn tay trái, đè nhẹ xuống thanh phi kiếm của Lâm Tịch một cái.
Một tiếng động nhẹ vang lên.
Không khí chợt ngưng tụ, sau đấy lan tràn ra xung quanh, thanh phi kiếm của Lâm Tịch xoay tròn bay ngược, ánh sáng bị dập tắt.
Lâm Tịch kêu lên đau đớn, tựa như lồng ngực của hắn bị ngón tay Phạm Thiểu Hoàng trực tiếp điểm trúng, một ngụm máu tươi dâng tràn lên tới cổ họng.
Đây chính là uy thế và thực lực của người tu hành Thánh giai sao?
Cảm thụ được tấm lưng đang bị tê dại và mối liên hệ giữa hắn và thanh phi kiếm kia đã bị cắt đứt hoàn toàn, Lâm Tịch bỗng nhiên nghĩ như thế.
Thật ra trong lúc vừa rồi, hắn ta hoàn toàn không thể cảm giác được Phạm Thiểu Hoàng đã đánh bay phi kiếm của mình như thế nào.
Nếu như nói tốc độ và phản ứng của Tư Thu Bạch nhanh hơn Lâm Tịch một chút, vậy tốc độ của một Thánh sư như Phạm Thiểu Hoàng lại hoàn toàn gấp hai lần hắn.
Trong thời gian Lâm Tịch ra tay tung chiêu, Phạm Thiểu Hoàng có thể làm cùng lúc hai chuyện khác nhau.
Chuyện này cũng tương đương cuộc chiến giữa hai võ giả có sức mạnh ngang nhau, đều cầm đao tấn công đối phương, nhưng trong nháy mắt có một võ giả tung đao chém, tên kia lại đã dùng một đao chặn lại, sau đấy liên tiếp chém thêm một đao.
Nhưng kể từ lúc rời khỏi học viện Thanh Loan đến nay, phần lớn các cuộc chiến của Lâm Tịch đều phải đấu với những người tu hành có sức mạnh cũng như tốc độ hơn mình. Cho nên, ngay lúc này hắn tự nhận biết rằng sợ hãi không phải là việc tốt, vì thế hắn lập tức hóa sợ hãi thành hưng phấn, giúp tăng thêm sức mạnh của mình.
Vào lúc Phạm Thiểu Hoàng đánh bay phi kiếm của hắn, nội phủ của hắn vì hồn lực bàng bạc mà bị thương, Lâm Tịch ngẩng đầu lên, hồn lực cuồn cuộn trong người hóa thành quang minh, sau đấy mãnh liệt từ trong đôi mắt bắn ra.
Quang minh tràn ngập!
Có hai luồng ánh tinh khiết mang theo sức nóng khủng khiếp và uy thế cường đại bắn thẳng tới hai mắt Phạm Thiểu Hoàng!
...
Phạm Thiểu Hoàng là người tu hành có cách chiến đấu rất chính thống.
Bởi vì biết sức mạnh mình áp đảo cũng như tốc độ cảm giác gần như gấp hai lần đối phương, nên hắn ta đã lựa chọn cách chiến đấu dùng chiêu chế chiêu, sau đấy ra tay phản công.
Lâm Tịch không thể nhanh bằng hắn, nên hắn nghĩ rằng Lâm Tịch chỉ có thể ứng phó theo bản năng của mình, sau đấy liều lĩnh tấn công hắn. Hắn tất nhiên biết rằng việc này sẽ giúp phản ứng của Lâm Tịch nhanh hơn một chút.
Nhưng thật không ngờ tốc độ tụ tập và bộc phát hồn lực của Lâm Tịch vượt xa người tu hành cùng giai, nên trong nháy mắt này, Phạm Thiểu Hoàng lập tức cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Hai người chiến đấu với nhau, nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện tình huống ngoài dự liệu của hắn.
Tuy nhiên, Phạm Thiểu Hoàng vẫn phản ứng kịp thời.
Hắn ta đơn giản nhắm hai mắt lại, triệu tập hồn lực của mình tới hai mắt.
Sau đấy hắn ta sải bước, ngón trỏ tay phải hơi cong lại, định bắn một luồng khí về phía Lâm Tịch.
Nhưng hắn ta bỗng nhiên ngừng lại, động tác chậm chạp hơn hẳn.
Hai mắt của hắn không ngờ lại đau nhói mãnh liệt!
Người tu hành chiến đấu với nhau, đấu không chỉ là tu vi, bí thuật, mà còn kinh nghiệm.
Với một Thánh sư như Phạm Thiểu Hoàng, đương nhiên đã biết đến quang minh của viện Tế ti. Khi đến Vân Tần, hắn ta đã sẵn sàng sẽ chiến đấu với Đại tế ti của Vân Tần. Theo hắn nghĩ, chỉ cần mình nhắm hai mắt lại, tập trung hồn lực bảo vệ, dĩ nhiên có thể ngăn cản quang minh khi do một người có tu vi như Lâm Tịch thi triển.
Nhưng sức mạnh ẩn trong hai luồng sáng của Lâm Tịch lại vượt xa những gì hắn dự đoán.
Xuất phát từ bản năng phản ứng của cơ thể đối với nguy hiểm, hắn tất nhiên triệu tập nhiều hồn lực hơn tới bảo vệ hai mắt. Nhưng cũng vì tình huống ngoài dự đoán này, nên động tác của hắn lập tức chậm đi.
Hiển nhiên là động tác của hắn vẫn nhanh hơn Lâm Tịch rất nhiều.
Một tức chậm lại của Phạm Thiểu Hoàng đã giúp Lâm Tịch có thời gian đưa hai tay ra trước ngực của mình.
Phạm Thiểu Hoàng nhắm hai mắt, ánh sáng xung quanh đôi mắt hắn tỏa ra bốn phía. Khi đến trước người Lâm Tịch, ngón tay của hắn lập tức chỉ về đôi tay trần hình chữ thập trên người Lâm Tịch.
"Rắc rắc..."
Khi ngón tay của hắn ta còn chưa thật sự tiếp xúc với cánh tay Lâm Tịch, quần áo trên hai cánh tay Lâm Tịch đã bị không khí cắt đứt thành nhiều mảnh, xương cánh tay trái đặt trước lập tức nứt ra.
Trong thế giới cảm giác của Lâm Tịch, hắn cảm nhận được có một luồn sức mạnh kinh khủng sắp từ đầu ngón tay của Phạm Thiểu Hoàng bộc phát.
Rất có thể sau khoảnh khắc quá ngắn này, Lâm Tịch sẽ lập tức bị đánh bay ngược về phía sau, máu tươi trên người không ngừng rơi ra bên ngoài, cuối cùng là chết đi.
Nhưng hắn không chết.
Trong nháy mắt này, Lâm Tịch lập tức rống to lên một tiếng.
Hồn lực đang chảy xuôi trên cánh tay hắn đầu tiên hóa thành vô số tia chớp màu vàng, đánh vào ngón tay của Phạm Thiểu Hoàng, sau đấy lan tràn lên cánh tay.
Nhưng những tia chớp màu vàng này đã bị hồn lực của Phạm Thiểu Hoàng chấn thành phấn vụn.
Tuy nhiên, bởi vì tia chớp màu vàng đã đánh vào da thịt, nên Phạm Thiểu Hoàng lập tức cảm thấy đau nhói và tê dại. Một lần nữa cơ thể của Phạm Thiểu Hoàng hành động theo bản năng, hồn lực trong cơ thể sẽ đi tới chỗ đang bị đau, khiến cho hồn lực phóng ra ngoài không còn hùng hồn như ban đầu.
Cũng ngay lúc đó, có một luồng ánh sáng vàng từ sau lưng Lâm Tịch bay vọt ra, mạnh mẽ đụng vào đầu Phạm Thiểu Hoàng!
Đây chính là tiểu phượng hoàng Thụy Thụy đã biết cách bay lượn.
Vào lúc Lâm Tịch rống to lên một tiếng, tuy Thụy Thụy còn rất nhỏ, nhưng vì đã từng kề vai sát cánh Lâm Tịch qua nhiều trận chiến, nên nó lập tức liều lĩnh ra tay, tấn công tới đối thủ mạnh mẽ tới mức Lâm Tịch chưa bao giờ trực tiếp đối mặt.
Hiện giờ hai mắt của Phạm Thiểu Hoàng còn chưa kịp mở ra.
Hắn ta không còn thời gian để suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra.
Ngón tay và cánh tay tê dại đau nhức, báo cho hắn biết sức mạnh của tia chớp do hồn lực Lâm Tịch hóa thành có uy lực kinh người.
Một cảm giác sợ hãi và ngạc nhiên bất giác xuất hiện trong tâm hắn, nhưng động tác của hắn ta vẫn không dừng lại.
Ngón tay của hắn ta đã chạm vào cánh tay trái Lâm Tịch.
"Rắc rắc..."
Cánh tay trái của Lâm Tịch bị đánh gãy.
Bởi vì bị tia chớp đánh vào nên hồn lực vận chuyển trên cánh tay Phạm Thiểu Hoàng hơi trì trệ, nhưng hiện giờ vẫn có một luồng hồn lực hùng hồn từ đầu ngón tay của hắn phát ra ngoài.
...
Sức mạnh hồn lực do một Thánh sư bộc phát như vậy hoàn toàn đủ khả năng đánh bay Lâm Tịch hoặc là trực tiếp giết chết.
Nhưng chỉ trong một tíc tắc ngay sau đó, cả người Phạm Thiểu Hoàng lập tức run rẩy, cảm thấy khiếp sợ và kinh hãi không thôi.
Hồn lực bộc phát của hắn ta xông vào trong cơ thể Lâm Tịch, đánh rách một vài kinh mạch của Lâm Tịch, nhưng cảnh tượng kế tiếp lại không như hắn dự đoán, không có việc Lâm Tịch bị chấn bay ra ngoài, hay là phun nhiều máu tươi hơn.
Hồn lực của hắn giống như là đang tràn vào rất nhiều kênh rãnh, xuyên thấu qua thân thể Lâm Tịch rồi bộc phát sau lưng Lâm Tịch!
Những điều ngoài dự đoán liên tiếp xảy ra khiến cho cuộc chiến này không nằm trong tay hắn nữa.
"Keng!"
Thụy Thụy mạnh mẽ đập vào đầu hắn, khiến cho chiếc nón giáp màu vàng hắn đang đội lõm sâu xuống.
Một tiếng động trầm thấp vang lên, Thụy Thụy bị hồn lực của Phạm Thiểu Hoàng chấn bay ra ngoài, hết sức thê thảm, tưởng chừng như sắp ngất đi.
Nhưng cùng lúc đấy, Phạm Thiểu Hoàng bỗng nhiên biến sắc, gân xanh trên trán nổi lên liên tục.
"Phốc!"
Máu tươi từ trong miệng mũi của hắn phun ra ngoài.
Đến bây giờ cả người Lâm Tịch mới bị đẩy lui, lung la lung lay như một tên say rượu. Trong lúc liên tục lui về sau, Lâm Tịch cũng há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Phạm Thiểu Hoàng mở mắt ra.
Lúc này hắn thấy tầm nhìn của mình hết sức mơ hồ, suy nghĩ cũng hỗn loạn, nhưng những hình ảnh vừa chiến đấu lại xuất hiện trong đầu hắn rất rõ ràng.
Nhìn thấy Lâm Tịch đã suy yếu đến mức hai chân lảo đảo, gần như không thể đứng vững được, cảm nhận được như trời đất đang quay cuồng, hắn khẽ ngẩng đầu, cười lớn.
Trong tiếng cười đấy ẩn chứa sự điên dại bi ai.
Lâm Tịch rốt cuộc không thể đứng vững, ngồi trên mặt đất.
Phạm Thiểu Hoàng cũng ngồi bệt xuống đất.
Nhưng tiếng cười to của hắn lại không ngừng lại.
- Quang minh.
- Đúng là một trận chiến quang minh.
- Thật không ngờ trước khi chết ta còn có thể chiến một trận đầy ánh sáng như vậy.
- Không hổ là Tướng Thần, tu vi như vậy lại có thể chiến đấu với ta đến mức này.
Phạm Thiểu Hoàng cười ha ha, tràn đầy sự thỏa mãn:
- Có thể chết trong một trận chiến tràn ngập ánh sáng như vậy, ta thật không hối tiếc.
Hắn cười lớn, ho ra nhiều máu tươi. Sau khi nói xong những lời này, hắn thật sự không muốn đứng lên nữa, nên vận dụng toàn bộ hồn lực còn lại trong cơ thể đánh vào nội phủ đã bị tổn thương nghiêm trọng của mình.
Nội tạng bể tan tành theo máu tươi từ trong miệng hắn phun ra ngoài.
Tên thống lĩnh Thần tượng quân kinh tài tuyệt diễm ở thời đại này đã chết đi trong sự thỏa mãn.
Lâm Tịch ho nhẹ một cái.
Phần áo sau lưng hắn đã bị máu tươi nhuốm lấy.
Hắn biết với tình trạng thân thể hiện giờ, điều tốt nhất mình nên làm chính là không cử động, đợi đám người Lý Ngũ chữa thương.
Nhưng nhìn thấy Phạm Thiểu Hoàng qua đời, hắn lại cố gắng đứng lên, chậm chạp khom mình hành lễ với Phạm Thiểu Hoàng.
Đây là một đối thủ đáng tôn kính.
Trong lúc chiến đấu, Phạm Thiểu Hoàng đã chỉ cho hắn rất nhiều kinh nghiệm. Hơn nữa, Lâm Tịch có thể cảm giác được đối phương đã nương tay với mình.
Mặc dù đã sử dụng năng lực đặc biệt của mình một lần, mặc dù Phạm Thiểu Hoàng không thể thật sự giết hắn được, nhưng chỉ dựa vào việc nương tay này, Lâm Tịch đã biết Phạm Thiểu Hoàng là một người có tình.
....
- Ngươi thế nào rồi?
Biên Lăng Hàm và Cao Á Nam chạy tới bên cạnh Lâm Tịch, vội vàng hỏi.
- Không sao đâu, cánh tay trái bị gãy, kinh mạch và nội phủ bị thương, dưỡng thương mười ngày là ổn thôi.
Lâm Tịch vừa lắc đầu vừa nói câu này, nhưng bỗng nhiên lại có một cơn đau từ trong ngực phát ra, khiến hắn ngất lim đi, ngã vào lòng người Cao Á Nam.
Ngay nháy mắt mất hết ý thức, hắn chỉ cảm thấy dường như chỗ đó rất cao, rất mềm.
/875
|