Văn Nhân Thương Nguyệt thật sự không biết rõ về Lâm Tịch.
Khi còn ở lăng Bích Lạc, hắn thậm chí không coi Lâm Tịch là đối thủ của mình.
Nhưng sau khi Lâm Tịch đến hành tỉnh Nam Lăng, trước tiêu diệt đội quân Đại Mãng đã đánh lén lăng Trụy Tinh, sau đó quyết đấu giết chết Tư Thu Bạch xong, hắn không chỉ coi Lâm Tịch là đối thủ, mà còn cảm nhận được sự uy hiếp...dường như đó là số mệnh.
Đại cung phụng triều đình Vân Tần Nghê Hạc Niên đã từng nói khoảng thời gian trước khi Vân Tần lập quốc mười năm chính là thời đại của người tu hành, thật đặc sắc, thật thú vị, nhưng nguyên nhân ông ta nói vậy là vì đó là lúc Trương viện trưởng chưa xuất hiện...Đó là thời kỳ có rất nhiều người tu hành cường đại, nhưng không có người nào có thể đánh phục những người khác, ai ai cũng chói mắt như sao thần, nhưng cũng không có ai có thể che lấp ánh sáng của người khác.
Sau khi một người như Trương viện trưởng đến thành Trung Châu, thời đại đấy đã bắt đầu kết thúc.
Mà sau khi Trương viện trưởng biến mất khỏi thế gian, Nghê Hạc Niên và Văn Nhân Thương Nguyệt đã thể hiện khí thế có thể áp đảo toàn bộ người tu hành khác tren thế gian, trở thành ngôi sao sáng chói nhất.
Nhưng học viện Thanh Loan lại có Lâm Tịch.
Trên bầu trời có thể có rất nhiều ngôi sao, nhưng tuyệt đối không thể có cùng lúc hai ngôi sao tỏa sáng chói mắt.
Dựa vào những gì mà người thiếu niên tên Lâm Tịch đó và đồng bạn của hắn đã biểu hiện, Văn Nhân Thương Nguyệt cảm thấy uy hiếp. Sự uy hiếp của Lâm Tịch đối với hắn thậm chí còn vượt qua sự uy hiếp của chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Cho nên, hắn ta đã dùng hết mọi thủ đoạn để tìm cách giết chết Lâm Tịch.
Chỉ cần có cơ hội đả kích, hoặc có thể giết chết Lâm Tịch, hắn sẽ làm.
Hắn nhìn thoáng qua nữ đệ tử học viện Thanh Loan đang bị bắt giữ, nghĩ tới việc nữ tiềm ẩn Vân Tần suýt nữa đã khiến mình phải thua toàn trận này cũng là một đệ tử học viện Thanh Loan quen biết với Lâm Tịch, hắn bất giác lại cảm thấy Lâm Tịch chính là đối thủ số mệnh của mình.
Thân là một đại nguyên soái đã giết vô số người, chân đạp bạch cốt để đi tới ngày hôm nay, hắn tất nhiên sẽ không tin thế gian này có quỷ thần, nhưng hắn biết trên thế gian lại có chuyện gọi là may mắn.
Trận chiến thành Đoạt Nguyệt hắn không bại là nhờ có may mắn.
Bây giờ chính là lúc hắn muốn xem vận may của mình như thế nào.
Ngay sau khi nữ đệ tử học viện Thanh Loan kia bị áp giải đi, hắn liền bóp nát cái hũ đá bên cạnh mình, từ đó lấy ra ba miếng vỡ hình dạng khác nhau, đặt vào trong nón trụ của mình. Cuối cùng, hắn lắc mạnh cái mũ của mình như đang đổ xúc xắc, đưa tay vào trong lấy ra một miếng.
Trong quá trình này, với cảm giác Thánh sư của hắn hiện giờ, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm giác được ba miếng vỡ đó đã xóc nảy như thế nào trong nón trụ, từ đấy xác định được vị trí của từng miếng. Nhưng hắn lại không sử dụng cảm giác, mà tựa như đã biến thành một người bình thường, đơn giản là dựa vào vận may để lấy ra một miếng.
Nếu như muốn cho đối thủ hoàn toàn không thể biết ý đồ của mình, biện pháp tốt nhất chính là ngay cả mình cũng không biết mình sẽ đi đâu, mọi việc cứ để cho vận khí.
Những người khác không biết ba miếng vỡ lớn nhỏ khác nhau này có ý nghĩa như thế nào đối với Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt lại biết rõ: Miếng lớn nhất chính là lăng Trụy Tinh, nhỏ nhất là lăng Thiều Hoa, miếng ở giữa chính là lăng Đông Cảnh.
Cho nên, đối với trận đại chiến giữa Vân Tần và Đại Mãng đang đi đến thời khắc quan trọng nhất này, rốt cuộc Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ xuất hiện ở đâu, cũng chỉ có trời biết, chỉ có hắn biết.
...
Ở hành tỉnh Nam Lăng, có rất nhiều người Vân Tần đang vì quốc gia của mình mà đổ máu hi sinh, không ngại trả giá.
Ở rất nhiều nơi khác trong Vân Tần, cũng có rất nhiều người đang hối hả vì trận chiến này.
- Đi thôi.
An Khả Y với khuôn mặt đầy sự mệt mỏi đi vào một cái miếu hoang vốn không có ai tới, gật đầu với một giảng viên học viện mặc áo bào đen có nhiệm vụ khống chế Thần mộc phi hạc. Không bao lâu sau, con Thần mộc phi hạc này bay lên không trung, chở theo An Khả Y tới một thành trì.
An Khả Y hiện giờ là người phụ trách liên lạc giữa Nam Cung Vị Ương, Trạm Thai Thiển Đường và Lâm Tịch. Bởi vì Lâm Tịch hiện giờ cũng không biết hai người đó hiện đang ở đâu, mà nếu muốn truyền tin tức nhanh chóng tới tay hai người đó, Lâm Tịch chỉ còn cách thông qua tạo cao của Đại Đức Tường. Cho nên, hắn phải nhờ An Khả Y dùng Thần mộc phi hạc, tốc hành bay đến nhiều thành trấn của Vân Tần, truyền lại những nội dung cần khắc trên tạo cao cho các công xưởng của Đại Đức Tường. Ngoài ra, An Khả Y còn một nhiệm vụ khác quan trọng hơn chính là phải ám sát rất nhiều người do chính học viện Thanh Loan đã đề tên, trong đấy có không ít người là quan viên Vân Tần, tiềm ẩn Đại Mãng, dĩ nhiên là có cả người tu hành lợi hại.
Cho nên, mặc dù không có mặt ở hành tỉnh Nam lăng, nhưng thật ra nàng và rất nhiều người khác của học viện Thanh Loan trong nhiều ngày qua đã làm rất nhiều chuyện, chỉ có chút thời gian đẻ nghỉ ngơi.
...
Trong một chiếc xe ngựa, Nam Cung Vị Ương lật một quyển sách, cố gắng so sánh một vài dòng trong sách với những ký hiệu trên tạo cao mình đang cầm.
Ở trên thế gian này, đến hôm nay cũng chỉ có một người nhớ được các ký hiệu Lâm Tịch đã quy định trên tạo cao, Trần Phi Dung.
Mặc dù Nam Cung Vị Ương có trí nhớ cao siêu, vượt xa phần lớn mọi người trên thế gian, nhưng nàng cảm thấy tốn nhiều công sức để nhớ những văn tự khó hiểu đó là việc rất nhàm chán, ngoài ra nàng cho rằng hôm nay còn chưa có người nào có thể cướp lấy quyển sách đó từ trong tay nàng, nên bất cứ lúc nào nàng cũng mang theo cuốn sách nhỏ Lâm Tịch đã để lại cho nàng.
- Cứ mỗi lần tra là phải lật như vậy rất phiền phức đấy, hay là cô nhớ luôn đi.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn dáng vẻ của nàng lúc lật sách, bất giác nhẹ giọng nói.
- Hơi phiền phức.
Nam Cung Vị Ương nhíu mày, nói:
- Nhưng chuyện này vốn rất nhàm chán, không có ý nghĩa. Quan trọng là tại sao ta lại tốn công sức đi nhớ một bộ chuyện chỉ có Lâm Tịch biết, tại sao không phải là ta chuẩn bị trước, rồi bắt hắn nhớ...Cho nên, tốt nhất là không nên nhớ.
Trạm Thai Thiển Đường bất giác tươi cười.
Người bình thường trên thế gian này thật sự sẽ không thể hiểu được cách nghĩ của Nam Cung Vị Ương.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta lập tức nghiêm mặt lại, hỏi:
- Mọi chuyện thế nào rồi.
- Cách đây mấy ngày, quyết chiến giữa Vân Tần và Đại Mãng đã diễn ra rồi. Lâm Tịch nói với chúng ta rằng nếu như Vân Tần chiến bại, ba hành tỉnh phía sau hành tỉnh Nam Lăng sẽ không còn sức mạnh để chống đỡ, mà lương thực đã được điều động từ trước, mà bây giờ không phải là vụ mùa thu hoạch, một khi dân chúng bị buộc chạy trốn, trôi giạt khắp nơi, nhất định sẽ có rất nhiều người chết.
Nam Cung Vị Ương cúi đầu, nói:
- Chúng ta phải tách ra. Ngươi trở về núi Ngao Giác, dàn xếp tốt những người theo chúng ta về. Ngoài ra, nếu như có cơ hội, hãy dẫn những người đó tới hành tỉnh Nam Lăng. Ta tới hành tỉnh Nam Lăng trước...Lâm Tịch chiếm được số quân giới của Văn Nhân Thương Nguyệt, hẳn không thể mang tới hành tỉnh Nam Lăng kịp, tuy nhiên, chúng ta có thể vận chuyển tới ba hành tỉnh kia. Người của chúng ta và số quân giới đó không thể tham gia trận đại chiến này kịp nữa, nhưng nếu như Vân Tần chiến bại, ít nhất ba hành tỉnh phía sau còn có thể chống đỡ nhất thời.
Trạm Thai Thiển Đường rất quen với cách nói chuyện của Nam Cung Vị Ương. Dựa vào những lời nói ngắn gọn hiện giờ của Nam Cung Vị Ương, hắn có thể biết sơ mấy phần về thế cục giữa hai đế quốc...Trước đó, hắn chưa từng phản đối Nam Cung Vị Ương, nhưng lần này lại lắc đầu, nói:
- Không! Cô hãy trở về núi Ngao Giác, ta sẽ tới hành tỉnh Nam Lăng.
Nam Cung Vị Ương không tức giận, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, trực tiếp hỏi:
- Tại sao?
- Mặc dù chuyện hành quân đánh giặc cô không bằng ta, nhưng mấy chuyện khống chế giặc cỏ cô lại giỏi hơn ta.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn nàng, nói:
- Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là cô là người Vân Tần, là Thánh sư Vân Tần, mà ta lại là người Đại Mãng...Trong khi cô nhanh chóng dẫn những người kia tới hành tỉnh Nam Lăng, có thể cô sẽ phải lựa chọn con đường biên quân Long Xà, khả năng gặp biên quân Long Xà khá lớn. Ta nghĩ rằng biên quân Long Xà chưa chắc sẽ liều mạng với một Thánh sư dẫn theo tư quân tới hành tỉnh Nam Lăng, mà ngươi đã từng cứu Nam Sơn Mộ, việc này có thể điều tra được...nhưng biên quân Vân Tần tuyệt đối sẽ không thể một trọng phạm Đại Mãng mang theo tư quân đi theo sau quân đội Vân Tần. Đây là vấn đề cơ bản nhất của tin tưởng và nguyên tắc.
Nam Cung Vị Ương gật đầu:
- Ngươi nói đúng.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn nàng, nói;
- Ta một mình lên đường có thể tiết kiệm được thời gian, hơn nữa còn có thể dựa vào sức mạnh học viện Thanh Loan...Có lẽ cô đã quên một thân phận khác của ta: Ta là hoàng đế Đại Mãng được tiên hoàng chỉ định.
- Ta không biết Văn Nhân Thương Nguyệt có từng nghĩ đến ta hay không, nhưng bất kể thế nào, ta cũng là một biến số.
Trạm Thai Thiển Đường bất giác lộ vẻ đau thương, trầm lặng nói:
-Bởi vì ngay cả ta cũng không biết rằng nếu như ta xuất hiện trên chiến trường, đối mặt với đại quân Đại Mãng, liệu mình có thể khuyên họ được hay không.
Nam Cung Vị Ương nhíu mày thật chặt, nói:
- Ngươi thật sự là một biến số không ai biết...Nhưng có ảnh hưởng đến thế cục hay không, cũng chỉ có trời mới biết.
...
Lăng Đông Cảnh.
Quân giới Vân Tần và quân giới Đại Mãng đã kết thúc việc công phá lẫn nhau.
Trong thành lăng Đông Cảnh, những chiếc xe bắn đá loại khổng lồ của quân đội Vân Tần vẫn còn nguyên vẹn, mà mấy trăm chiếc xe bắn đá loại nhỏ của quân đội Đại Mãng đã bị phá hủy hoàn toàn.
Bên dưới đống tàn tích của những chiếc xe bắn đá bên phía quân đội Đại Mãng và những tảng đá lớn đã được quân đội Vân Tần bắn ra ngoài, có thể loáng thoáng thấy được có những dòng máu đỏ tươi chảy ra ngoài, trông như các con giun nhỏ bé.
Tuy phải trả giá hơn mấy trăm chiếc xe bắn đá loại nhỏ và hơn ngàn tánh mạng quân sĩ Đại Mãng, nhưng quân đội Đại Mãng đã thành công trong việc đục thủng tường thành lăng Đông Cảnh. Nếu như từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ thành lăng Đông Cảnh tựa như đã bị người nào đó gặm nhắm, thủng đến mười mấy chỗ.
Lơ lửng giữa không trung là những lớp bụi dày đặc, mà hiện giờ trời đã tối hơn một canh giờ, nhưng quân đội Đại Mãng vẫn chưa tổ chức công thành, dường như còn đang tổ chức trận thế.
Trong thành lăng Đông Cảnh, các xe bắn đá khổng lồ của Vân Tần đã dừng lại, nhưng không có quá nhiều quân đội Vân Tần xuất hiện sau những chỗ thủng trên tường thành...Thời gian dần trôi qua, cả lăng Đông Cảnh chìm trong sự im lặng đáng sợ.
Trên một tòa vọng lâu cao nhất trong thành, một lính trinh sát chợt ngẩng đầu nhìn lên. Hắn thấy ngay giữa những tầng mây cao xa và lớp bụi dày đặc trong không trung, có một vật gì đó màu vàng đang đáp xuống, tựa như một ngôi sao rơi.
Vội vàng lấy ra đôi mắt ưng nhìn lên, hắn nhanh chóng thấy rõ đó là một con Thần mộc phi hạc.
Đầu tiên hắn cảm thấy rung động.
Tiếp đó, nhìn thấy rõ người ngồi ở ngay đầu Thần mộc phi hạc là một người tu hành mặc áo bào đen, hắn nhất thời phấn chấn...Cuối cùng, hắn nhìn thấy trên Thần mộc phi hạc còn có ba người hạc, nhưng điều khiến hắn chú ý nhất chính là có một người mặc trường bào Đại tế ti màu đỏ, lưng đeo theo một hộp gỗ lớn, nên hắn lập tức biết là ai đang tới, cái miệng rộng bất giác mở ra.
- Lâm...
Hắn muốn lớn tiếng hô lên, nhưng lập tức cố gắng nhẫn nhịn lại.
Khi hắn liều mạng phất vài lá cờ nhỏ truyền tín hiệu xuống bên dưới, một tướng lãnh Vân Tần ngẩng đầu nhìn trời đang bị mưa bụi bao phủ, tôn kính mà kích động đợi Tướng thần phủ xuống.
Khi còn ở lăng Bích Lạc, hắn thậm chí không coi Lâm Tịch là đối thủ của mình.
Nhưng sau khi Lâm Tịch đến hành tỉnh Nam Lăng, trước tiêu diệt đội quân Đại Mãng đã đánh lén lăng Trụy Tinh, sau đó quyết đấu giết chết Tư Thu Bạch xong, hắn không chỉ coi Lâm Tịch là đối thủ, mà còn cảm nhận được sự uy hiếp...dường như đó là số mệnh.
Đại cung phụng triều đình Vân Tần Nghê Hạc Niên đã từng nói khoảng thời gian trước khi Vân Tần lập quốc mười năm chính là thời đại của người tu hành, thật đặc sắc, thật thú vị, nhưng nguyên nhân ông ta nói vậy là vì đó là lúc Trương viện trưởng chưa xuất hiện...Đó là thời kỳ có rất nhiều người tu hành cường đại, nhưng không có người nào có thể đánh phục những người khác, ai ai cũng chói mắt như sao thần, nhưng cũng không có ai có thể che lấp ánh sáng của người khác.
Sau khi một người như Trương viện trưởng đến thành Trung Châu, thời đại đấy đã bắt đầu kết thúc.
Mà sau khi Trương viện trưởng biến mất khỏi thế gian, Nghê Hạc Niên và Văn Nhân Thương Nguyệt đã thể hiện khí thế có thể áp đảo toàn bộ người tu hành khác tren thế gian, trở thành ngôi sao sáng chói nhất.
Nhưng học viện Thanh Loan lại có Lâm Tịch.
Trên bầu trời có thể có rất nhiều ngôi sao, nhưng tuyệt đối không thể có cùng lúc hai ngôi sao tỏa sáng chói mắt.
Dựa vào những gì mà người thiếu niên tên Lâm Tịch đó và đồng bạn của hắn đã biểu hiện, Văn Nhân Thương Nguyệt cảm thấy uy hiếp. Sự uy hiếp của Lâm Tịch đối với hắn thậm chí còn vượt qua sự uy hiếp của chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Cho nên, hắn ta đã dùng hết mọi thủ đoạn để tìm cách giết chết Lâm Tịch.
Chỉ cần có cơ hội đả kích, hoặc có thể giết chết Lâm Tịch, hắn sẽ làm.
Hắn nhìn thoáng qua nữ đệ tử học viện Thanh Loan đang bị bắt giữ, nghĩ tới việc nữ tiềm ẩn Vân Tần suýt nữa đã khiến mình phải thua toàn trận này cũng là một đệ tử học viện Thanh Loan quen biết với Lâm Tịch, hắn bất giác lại cảm thấy Lâm Tịch chính là đối thủ số mệnh của mình.
Thân là một đại nguyên soái đã giết vô số người, chân đạp bạch cốt để đi tới ngày hôm nay, hắn tất nhiên sẽ không tin thế gian này có quỷ thần, nhưng hắn biết trên thế gian lại có chuyện gọi là may mắn.
Trận chiến thành Đoạt Nguyệt hắn không bại là nhờ có may mắn.
Bây giờ chính là lúc hắn muốn xem vận may của mình như thế nào.
Ngay sau khi nữ đệ tử học viện Thanh Loan kia bị áp giải đi, hắn liền bóp nát cái hũ đá bên cạnh mình, từ đó lấy ra ba miếng vỡ hình dạng khác nhau, đặt vào trong nón trụ của mình. Cuối cùng, hắn lắc mạnh cái mũ của mình như đang đổ xúc xắc, đưa tay vào trong lấy ra một miếng.
Trong quá trình này, với cảm giác Thánh sư của hắn hiện giờ, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm giác được ba miếng vỡ đó đã xóc nảy như thế nào trong nón trụ, từ đấy xác định được vị trí của từng miếng. Nhưng hắn lại không sử dụng cảm giác, mà tựa như đã biến thành một người bình thường, đơn giản là dựa vào vận may để lấy ra một miếng.
Nếu như muốn cho đối thủ hoàn toàn không thể biết ý đồ của mình, biện pháp tốt nhất chính là ngay cả mình cũng không biết mình sẽ đi đâu, mọi việc cứ để cho vận khí.
Những người khác không biết ba miếng vỡ lớn nhỏ khác nhau này có ý nghĩa như thế nào đối với Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng Văn Nhân Thương Nguyệt lại biết rõ: Miếng lớn nhất chính là lăng Trụy Tinh, nhỏ nhất là lăng Thiều Hoa, miếng ở giữa chính là lăng Đông Cảnh.
Cho nên, đối với trận đại chiến giữa Vân Tần và Đại Mãng đang đi đến thời khắc quan trọng nhất này, rốt cuộc Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ xuất hiện ở đâu, cũng chỉ có trời biết, chỉ có hắn biết.
...
Ở hành tỉnh Nam Lăng, có rất nhiều người Vân Tần đang vì quốc gia của mình mà đổ máu hi sinh, không ngại trả giá.
Ở rất nhiều nơi khác trong Vân Tần, cũng có rất nhiều người đang hối hả vì trận chiến này.
- Đi thôi.
An Khả Y với khuôn mặt đầy sự mệt mỏi đi vào một cái miếu hoang vốn không có ai tới, gật đầu với một giảng viên học viện mặc áo bào đen có nhiệm vụ khống chế Thần mộc phi hạc. Không bao lâu sau, con Thần mộc phi hạc này bay lên không trung, chở theo An Khả Y tới một thành trì.
An Khả Y hiện giờ là người phụ trách liên lạc giữa Nam Cung Vị Ương, Trạm Thai Thiển Đường và Lâm Tịch. Bởi vì Lâm Tịch hiện giờ cũng không biết hai người đó hiện đang ở đâu, mà nếu muốn truyền tin tức nhanh chóng tới tay hai người đó, Lâm Tịch chỉ còn cách thông qua tạo cao của Đại Đức Tường. Cho nên, hắn phải nhờ An Khả Y dùng Thần mộc phi hạc, tốc hành bay đến nhiều thành trấn của Vân Tần, truyền lại những nội dung cần khắc trên tạo cao cho các công xưởng của Đại Đức Tường. Ngoài ra, An Khả Y còn một nhiệm vụ khác quan trọng hơn chính là phải ám sát rất nhiều người do chính học viện Thanh Loan đã đề tên, trong đấy có không ít người là quan viên Vân Tần, tiềm ẩn Đại Mãng, dĩ nhiên là có cả người tu hành lợi hại.
Cho nên, mặc dù không có mặt ở hành tỉnh Nam lăng, nhưng thật ra nàng và rất nhiều người khác của học viện Thanh Loan trong nhiều ngày qua đã làm rất nhiều chuyện, chỉ có chút thời gian đẻ nghỉ ngơi.
...
Trong một chiếc xe ngựa, Nam Cung Vị Ương lật một quyển sách, cố gắng so sánh một vài dòng trong sách với những ký hiệu trên tạo cao mình đang cầm.
Ở trên thế gian này, đến hôm nay cũng chỉ có một người nhớ được các ký hiệu Lâm Tịch đã quy định trên tạo cao, Trần Phi Dung.
Mặc dù Nam Cung Vị Ương có trí nhớ cao siêu, vượt xa phần lớn mọi người trên thế gian, nhưng nàng cảm thấy tốn nhiều công sức để nhớ những văn tự khó hiểu đó là việc rất nhàm chán, ngoài ra nàng cho rằng hôm nay còn chưa có người nào có thể cướp lấy quyển sách đó từ trong tay nàng, nên bất cứ lúc nào nàng cũng mang theo cuốn sách nhỏ Lâm Tịch đã để lại cho nàng.
- Cứ mỗi lần tra là phải lật như vậy rất phiền phức đấy, hay là cô nhớ luôn đi.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn dáng vẻ của nàng lúc lật sách, bất giác nhẹ giọng nói.
- Hơi phiền phức.
Nam Cung Vị Ương nhíu mày, nói:
- Nhưng chuyện này vốn rất nhàm chán, không có ý nghĩa. Quan trọng là tại sao ta lại tốn công sức đi nhớ một bộ chuyện chỉ có Lâm Tịch biết, tại sao không phải là ta chuẩn bị trước, rồi bắt hắn nhớ...Cho nên, tốt nhất là không nên nhớ.
Trạm Thai Thiển Đường bất giác tươi cười.
Người bình thường trên thế gian này thật sự sẽ không thể hiểu được cách nghĩ của Nam Cung Vị Ương.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta lập tức nghiêm mặt lại, hỏi:
- Mọi chuyện thế nào rồi.
- Cách đây mấy ngày, quyết chiến giữa Vân Tần và Đại Mãng đã diễn ra rồi. Lâm Tịch nói với chúng ta rằng nếu như Vân Tần chiến bại, ba hành tỉnh phía sau hành tỉnh Nam Lăng sẽ không còn sức mạnh để chống đỡ, mà lương thực đã được điều động từ trước, mà bây giờ không phải là vụ mùa thu hoạch, một khi dân chúng bị buộc chạy trốn, trôi giạt khắp nơi, nhất định sẽ có rất nhiều người chết.
Nam Cung Vị Ương cúi đầu, nói:
- Chúng ta phải tách ra. Ngươi trở về núi Ngao Giác, dàn xếp tốt những người theo chúng ta về. Ngoài ra, nếu như có cơ hội, hãy dẫn những người đó tới hành tỉnh Nam Lăng. Ta tới hành tỉnh Nam Lăng trước...Lâm Tịch chiếm được số quân giới của Văn Nhân Thương Nguyệt, hẳn không thể mang tới hành tỉnh Nam Lăng kịp, tuy nhiên, chúng ta có thể vận chuyển tới ba hành tỉnh kia. Người của chúng ta và số quân giới đó không thể tham gia trận đại chiến này kịp nữa, nhưng nếu như Vân Tần chiến bại, ít nhất ba hành tỉnh phía sau còn có thể chống đỡ nhất thời.
Trạm Thai Thiển Đường rất quen với cách nói chuyện của Nam Cung Vị Ương. Dựa vào những lời nói ngắn gọn hiện giờ của Nam Cung Vị Ương, hắn có thể biết sơ mấy phần về thế cục giữa hai đế quốc...Trước đó, hắn chưa từng phản đối Nam Cung Vị Ương, nhưng lần này lại lắc đầu, nói:
- Không! Cô hãy trở về núi Ngao Giác, ta sẽ tới hành tỉnh Nam Lăng.
Nam Cung Vị Ương không tức giận, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, trực tiếp hỏi:
- Tại sao?
- Mặc dù chuyện hành quân đánh giặc cô không bằng ta, nhưng mấy chuyện khống chế giặc cỏ cô lại giỏi hơn ta.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn nàng, nói:
- Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là cô là người Vân Tần, là Thánh sư Vân Tần, mà ta lại là người Đại Mãng...Trong khi cô nhanh chóng dẫn những người kia tới hành tỉnh Nam Lăng, có thể cô sẽ phải lựa chọn con đường biên quân Long Xà, khả năng gặp biên quân Long Xà khá lớn. Ta nghĩ rằng biên quân Long Xà chưa chắc sẽ liều mạng với một Thánh sư dẫn theo tư quân tới hành tỉnh Nam Lăng, mà ngươi đã từng cứu Nam Sơn Mộ, việc này có thể điều tra được...nhưng biên quân Vân Tần tuyệt đối sẽ không thể một trọng phạm Đại Mãng mang theo tư quân đi theo sau quân đội Vân Tần. Đây là vấn đề cơ bản nhất của tin tưởng và nguyên tắc.
Nam Cung Vị Ương gật đầu:
- Ngươi nói đúng.
Trạm Thai Thiển Đường nhìn nàng, nói;
- Ta một mình lên đường có thể tiết kiệm được thời gian, hơn nữa còn có thể dựa vào sức mạnh học viện Thanh Loan...Có lẽ cô đã quên một thân phận khác của ta: Ta là hoàng đế Đại Mãng được tiên hoàng chỉ định.
- Ta không biết Văn Nhân Thương Nguyệt có từng nghĩ đến ta hay không, nhưng bất kể thế nào, ta cũng là một biến số.
Trạm Thai Thiển Đường bất giác lộ vẻ đau thương, trầm lặng nói:
-Bởi vì ngay cả ta cũng không biết rằng nếu như ta xuất hiện trên chiến trường, đối mặt với đại quân Đại Mãng, liệu mình có thể khuyên họ được hay không.
Nam Cung Vị Ương nhíu mày thật chặt, nói:
- Ngươi thật sự là một biến số không ai biết...Nhưng có ảnh hưởng đến thế cục hay không, cũng chỉ có trời mới biết.
...
Lăng Đông Cảnh.
Quân giới Vân Tần và quân giới Đại Mãng đã kết thúc việc công phá lẫn nhau.
Trong thành lăng Đông Cảnh, những chiếc xe bắn đá loại khổng lồ của quân đội Vân Tần vẫn còn nguyên vẹn, mà mấy trăm chiếc xe bắn đá loại nhỏ của quân đội Đại Mãng đã bị phá hủy hoàn toàn.
Bên dưới đống tàn tích của những chiếc xe bắn đá bên phía quân đội Đại Mãng và những tảng đá lớn đã được quân đội Vân Tần bắn ra ngoài, có thể loáng thoáng thấy được có những dòng máu đỏ tươi chảy ra ngoài, trông như các con giun nhỏ bé.
Tuy phải trả giá hơn mấy trăm chiếc xe bắn đá loại nhỏ và hơn ngàn tánh mạng quân sĩ Đại Mãng, nhưng quân đội Đại Mãng đã thành công trong việc đục thủng tường thành lăng Đông Cảnh. Nếu như từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ thành lăng Đông Cảnh tựa như đã bị người nào đó gặm nhắm, thủng đến mười mấy chỗ.
Lơ lửng giữa không trung là những lớp bụi dày đặc, mà hiện giờ trời đã tối hơn một canh giờ, nhưng quân đội Đại Mãng vẫn chưa tổ chức công thành, dường như còn đang tổ chức trận thế.
Trong thành lăng Đông Cảnh, các xe bắn đá khổng lồ của Vân Tần đã dừng lại, nhưng không có quá nhiều quân đội Vân Tần xuất hiện sau những chỗ thủng trên tường thành...Thời gian dần trôi qua, cả lăng Đông Cảnh chìm trong sự im lặng đáng sợ.
Trên một tòa vọng lâu cao nhất trong thành, một lính trinh sát chợt ngẩng đầu nhìn lên. Hắn thấy ngay giữa những tầng mây cao xa và lớp bụi dày đặc trong không trung, có một vật gì đó màu vàng đang đáp xuống, tựa như một ngôi sao rơi.
Vội vàng lấy ra đôi mắt ưng nhìn lên, hắn nhanh chóng thấy rõ đó là một con Thần mộc phi hạc.
Đầu tiên hắn cảm thấy rung động.
Tiếp đó, nhìn thấy rõ người ngồi ở ngay đầu Thần mộc phi hạc là một người tu hành mặc áo bào đen, hắn nhất thời phấn chấn...Cuối cùng, hắn nhìn thấy trên Thần mộc phi hạc còn có ba người hạc, nhưng điều khiến hắn chú ý nhất chính là có một người mặc trường bào Đại tế ti màu đỏ, lưng đeo theo một hộp gỗ lớn, nên hắn lập tức biết là ai đang tới, cái miệng rộng bất giác mở ra.
- Lâm...
Hắn muốn lớn tiếng hô lên, nhưng lập tức cố gắng nhẫn nhịn lại.
Khi hắn liều mạng phất vài lá cờ nhỏ truyền tín hiệu xuống bên dưới, một tướng lãnh Vân Tần ngẩng đầu nhìn trời đang bị mưa bụi bao phủ, tôn kính mà kích động đợi Tướng thần phủ xuống.
/875
|