Xe ngựa của hoàng đế Đại Mãng cuối cùng tới núi Thiên Hà, hôm nay là ngày hai nước cử hành nghi lễ chấm dứt chiến tranh.
Quân đội Vân Tần ở Thiên Diệp quan làm theo quy định của Lễ ti Vân Tần, toàn bộ thay áo giáp nhẹ, dàn trận cử hành nghi lễ.
Vào lúc giữa trưa, hoàng đế Đại Mãng dẫn đầu sứ đoàn Đại Mãng thực hiện nghi lễ Đại Mãng, lấy tư thế là người chiến bại mà bước lên đài cao để yêu cầu chấm dứt binh đao.
Mười mấy quan viên Vân Tần do Lưu Học Thanh dẫn đầu đã đứng chờ trên đài cao. Chờ đến khi sứ đoàn Đại Mãng đã bước lên, mấy chục quân nhân Vân Tần đứng xếp hàng nghiêm trang sau mười mấy quan viên Vân Tần mới phất cao cờ, áo giáp và binh khí đồng thời tỏa sáng, tựa như có ánh sáng phản chiếu trên hồ Trụy Tinh, rơi xuống người các quan viên Vân Tần cũng như Đại Mãng.
Minh ước, hai nước cử hành nghi lễ, ký kết nghị hòa, đóng dấu ấn chứng...tất cả nghi thức đều được thực hiện nghiêm trang và cẩn thận.
Một cây bút đầy mực được đưa tới tay của Lưu Học Thanh.
Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn, chỉ cần Lưu Học Thanh viết tên mình lên bản minh ước, sau đấy để cho hoàng đế Đại Mãng viết tục danh của mình lên, bản minh ước này coi như đã được ký kết chính thức.
Dưới sự chủ trì của ông ta, lần nghị hòa lần này đã hoàn toàn biến thành Đại Mãng cầu hòa. Chỉ cần ông ta hạ bút xuống, trở thành người ký tên cuối cùng cho lần nghị hòa giữa Vân Tần và Đại Mãng, ông ta nhất định sẽ được lưu danh trong sử sách Vân Tần, truyền lưu khắp các câu chuyện xưa Vân Tần.
Nhưng ngay lúc này, tay của ông ta lại trở nên cứng ngắc lạ thường, cầm chặt bút mà không dám hạ xuống. Ông ta sợ mình vừa hạ bút, không chỉ ký tên vào bản minh ước này, mà còn là bản án tuyên bố học viện Thanh Loan diệt vong.
Ông ta là danh thần cúc cung tận tụy, một lòng vì Vân Tần, nên ngay lúc này, ông ta mới cảm nhận được áp lực vô cùng khổng lồ.
Mà lưng của ông ta lại đang nhức mỏi vô cùng, nên trong lúc sự chú ý của mọi người đang hoàn toàn tập trung trên người ông ta, ông ta bỗng nhiên không thể chống đỡ nổi, cảm thấy cả người mê muội vô lực, tay cầm bút lung la lung tay, tưởng chừng như không thể cầm nổi được nữa.
Một quan viên Lễ ti cao cấp đứng bên cạnh ông ta thấy thế nên rất sợ hãi, chủ động tiến lên một bước, đỡ lấy Lưu Học Thanh, đồng thời muốn giúp Lưu Học Thanh cầm chặt cây bút đó, ít nhất là không nên trực tiếp rơi xuống bản minh ước.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một luồng gió nhẹ thổi qua đài cao.
Thiên Diệp quan vốn là cửa ải trên đỉnh núi, thường xuyên có gió mạnh, nhưng ngay lúc này lại có một luồng gió nhẹ thổi qua, khiến cho mọi người đồng thời cảm thấy thật không bình thường.
Trên không trung trên đài cao, đột nhiên xuất hiện một luồng ánh kiếm màu xanh nhạt.
Đó là một thanh phi kiếm mỏng nhẹ.
Thanh phi kiếm này rất nhỏ, mảnh tựa như ruột cá, chiều dài chỉ hơn một thước, mà tốc độ phi hành thậm chí còn nhanh hơn âm thanh. Nếu như không phải thân kiếm này có màu xanh nhạt, khi nãy phi hành trên không trung ma sát với không khí mà tạo nên âm thanh sàn sạt, đồng thời còn sinh ra một luồng khí lưu màu trắng, nếu không, phần lớn mọi người chỉ cảm thấy có gió nhẹ thổi vào mặt mình, không nhìn thấy thanh phi kiếm này.
Nhưng mọi việc diễn ra quá đột ngột, nên trong nháy mắt này, phần lớn mọi người ở trên đài cao không thể biết được thanh phi kiếm này từ đâu bây tới.
Nghê Hạc Niên cách rất xa thanh phi kiếm này.
So sánh với bất kỳ ai có ở trên đài, thị lực của lão ta cũng kém hơn.
Nhưng ngay nháy mắt thanh phi kiếm đó xuất hiện, khuôn mặt ông ta lại nở nụ cười tự đáy lòng.
Trận chiến tựa như một vở tuồng này, thì ra đã mở màn bằng cách thú vi như thế.
...
Rất nhiều người không nhìn thấy thanh phi kiếm mỏng nhạt này từ đâu bay tới, nhưng lại thấy nơi nó hướng tới.
Thanh phi kiếm màu xanh nhạt này tựa như ý xuân dào dạt, không thể nào tránh được, nhắm thẳng vào hoàng đế Đại Mãng.
Thanh phi kiếm này muốn ám sát hoàng đế Đại Mãng!
Trong đội ngũ quan viên Vân Tần bao gồm Lưu Học Thanh và nhiều quân nhân Vân Tần khác, không có ai là Thánh sư, nên căn bản không thể ngăn cản thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện này.
Mặc dù tất cả thần quan núi Luyện Ngục và đoàn quân hộ tống Đại Mãng đã chủ động dừng lại bên ngoài Thiên Diệp quan, mặc dù Thánh sư Đại Mãng ít hơn Vân Tần, mà nhiều năm chiến tranh liên tục như vậy đã khiến Thánh sư ít hơn trước rất nhiều, nhưng bên cạnh hoàng đế Đại Mãng tất nhiên không thể không có Thánh sư.
Ngay khi thanh phi kiếm màu xanh nhạt xuất hiện, kiếm ý nhắm thẳng vào hoàng đế Đại Mãng, một cung phụng già nua hình dáng học sĩ bên cạnh hắn ta đột nhiên phóng ra kiếm khí, đồng thời có một thanh kiếm màu đồng cổ, trên thân có vô số phù văn hình dạng lông đuôi khổng tước, nháy mắt phá không bay ra, ngăn cản thanh phi kiếm màu xanh nhạt.
Nhưng sau khi xuất kiếm, tên đại kiếm sư triều đình Đại Mãng đã biến sắc, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy.
Bởi vì hắn phát hiện đạo của thanh phi kiếm màu xanh nhạt, nhỏ như ruột cá này đi chính là kiếm đạo cực nhanh, tốc độ phi hành vượt xa phi kiếm bình thường. Hiện giờ hắn tung kiếm ngăn chặn mà không có lòng tin nào cả, chỉ sợ khi nào thanh phi kiếm màu xanh nhạt bỗng nhiên dừng lại trong tíc tắc, hắn mới có thể chém trúng được.
Nhưng nếu như chờ đến lúc đó, mọi việc đã quá muộn.
Là ai có phi kiếm nhanh như vậy?
Là ai dám công khai phá hoại minh ước? Ám sát hoàng đế Đại Mãng?
Chiến ý của đại kiếm sư này nháy mắt tiêu tán, cảm giác vô lực tràn ngập cơ thể, cả người trở nên lạnh như băng, tuyệt vọng nhìn hoàng đế Đại Mãng chuẩn bị chết đi.
Hắn là cung phụng bên cạnh hoàng đế Đại Mãng, tất nhiên biết rõ các hộ vệ bên cạnh không còn ai có thực lực ngang ngửa mình.
Cho nên, hắn cảm thấy hoàng đế Đại Mãng nhất định sẽ bị một kiếm này giết chết.
Nhưng hắn lại không nhận ra rằng trong nháy mắt thanh phi kiếm này xuất hiện, tên hoàng đế Đại Mãng lại chỉ tỏ ra oán độc và phẫn hận, chứ không quá sợ hãi.
Hắn cũng không chú ý rằng hai gã lễ quan trung niên Đại Mãng, từ nãy tới giờ đã nhích gần tới hoàng đế Đại Mãng hơn cả hắn.
Ngay lúc này, có một luồng ánh kiếm màu trắng từ trong quan phục tên lễ quan trung niên sát đất bay ra ngoài, trông vô cùng bình thường, nhưng lại ngăn cản thanh phi kiếm màu xanh nhạt một cách chuẩn xác.
"Keng!''
Một tiếng động nhỏ vang lên, rồi biến thành ngàn vạn tiếng nổ lôi đình.
Kiếm khí kinh khủng tản phát khắp nơi khiến cho đài cao được làm từ loại đá cứng rắn bị chém thành những khe rãnh sâu hoắc, ánh kiếm màu trắng trầm ổn huyền phù trước mặt hoàng đế Đại Mãng đang tỏ ra oán độc, mà thanh phi kiếm màu xanh nhạt lại bị đánh bay ra ngoài trông như một con chuồn chuồn bay.
Vô số kiếm khí đánh mạnh vào các tảng đá, khiến rất nhiều mảnh đá bay ra ngoài với một sức mạnh như tên bắn. Tuy nhiên, một lễ quan khác đứng cạnh hoàng đế Đại Mãng lại tản phát khí tức của mình, có một luồng sức mạnh hùng hậu ngăn cản toàn bộ những mũi tên đấy.
Cho đến khi vô số tiếng nổ vang lên, cộng với cảnh tượng đài cao bị phá tan tành, rất nhiều người ở đây mới thấy được thanh phi kiếm màu xanh nhạt.
Tại một góc đài cao gần với vách đá cao vút, có một quân nhân Vân Tần mặc giáp đen, không nhìn thấy rõ mặt mũi, người mặc áo giáp nhẹ đang di chuyển với tốc độ nhanh hơn cả tên bắn, nhanh chóng lui về sau, tuy đang rất gấp rút, nhưng lại tỏ rõ khí độ của một tông sư.
Tất cả mọi người có thể nhận ra người tu hành mặc giáp đen Vân Tần này đang muốn nhảy ra khỏi vách núi.
Nhưng ngay lúc này, tại một hạp cốc nào đấy trên vách đá, có một con hạc gỗ màu vàng bay vút ra ngoài.
Mặc dù khoảng cách giữa con hạc gỗ này và tên Thánh sư vừa nhảy núi cách rất xa, nhưng tất cả mọi người đều không cho rằng tên Thánh sư này muốn tự sát. Bọn họ đều biết một Thánh sư đều có thể nháy mắt bộc phát hồn lực trong cơ thể mình một cách mạnh mẽ, giúp cho mình nhảy xa hơn, sau đó con Thần mộc phi hạc kia sẽ tự nhiên tiếp được.
- Là người của học viện Thanh Loan!
Rất nhiều người nhìn thấy Thần mộc phi hạc, tiếp đó thấy được người tu hành đang ngự sử Thần mộc phi hạc mặc chiếc áo bào đen của học viện Thanh Loan.
Sau đấy, nhiều người Vân Tần và quân đội Vân Tần bắt đầu cảm thấy kinh sợ.
Dù là từ nguyên nhân gì mà học viện Thanh Loan ám sát hoàng đế Đại Mãng, bọn họ đều không thể tha thứ được, bởi vì đây là hành động phá vỡ minh ước.
- Không phải là người của học viện Thanh Loan!
Nhưng trong lúc mọi người đang kinh sợ, bỗng nhiên có một tiếng kêu kiên định, bình thản và vô cùng quen thuộc với một số người, bỗng nhiên vang lên.
Chủ nhân của âm thanh này chính là lễ quan trung niên vừa ngự sử phi kiếm màu trắng.
Người này khi nãy luôn tỏ ra câu nệ khiêm tốn, đứng bên cạnh hoàng đế Đại Mãng mà luôn luôn cuối đầu. Nhưng bây giờ lại ngẩng cao đầu lên, khiến cho nhiều người nhìn thấy được chiếc mặt nạ da tinh xảo mà hắn ta đang mặc.
- Cố ý mặc y phục học viện Thanh Loan, muốn giá họa cho bọn ta. Chúng ta mới là người đại biểu cho học viện Thanh Loan.
Tên lễ quan này khi trước trông rất bình thường, nhưng bây giờ lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người, một lần nữa lên tiếng.
Hắn còn chưa tháo gỡ chiếc mặt nạ da người của mình, nhưng giọng nói quen thuộc của hắn ta đã giúp cho các quân nhân Vân Tần ở đây biết được hắn là ai.
- Hồ đại tướng quân!
Những thuộc hạ cũ của hắn ở Thiên Diệp quan cùng lúc hô lên.
Lưu Học Thanh khi nãy vì bệnh nặng mà suýt nữa ngất đi, bây giờ lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn lễ quan trung niên này.
Nhiều tháng trước ông ta cho rằng hoàng đế Vân Tần đối xử bất công với Hồ Ích Dịch, bây giờ phải đối diện với tình thế này, nhìn thấy được vị đại tướng quân khi xưa của đại quân Vân Tần, tâm tình của ông ta càng phức tạp hơn.
Sau một hồi xôn xao, mọi người mới bình tĩnh lại.
Đến lúc này mọi người mới nhận ra rằng vị lễ quan còn lại đứng bên cạnh Hồ Ích Dịch hẳn cũng là một Thánh sư.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Hồ Ích Dịch lại đứng bên cạnh hoàng đế Đại Mãng, vị Thánh sư còn lại kia là ai, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên:
- Hộ giá!
Đây là giọng nói của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang ngồi trong xe người kéo được cột khói đen dày đặc kia bao phủ, to rõ vô cùng.
Nhưng bởi vì giọng nói này bị khói đen dày đặc chia cắt, nên khi phát ra lại nghe vô cùng quỷ dị và âm hàn, giống như từ trong địa ngục truyền ra.
Mà hai chữ "hộ giá'' lão ta vừa nói hiển nhiên là cố ý nhắc nhở quân đội Vân Tần ở Thiên Diệp quan. Mặc dù tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này không phải là người Vân Tần, nhưng khi đối mặt với quân đội Vân Tần, lão ta vẫn tỏ ra uy nghiêm không thể kháng cự.
Thần quan núi Luyện Ngục và đại trưởng lão núi Luyện Ngục muốn nhập quan, để cho bọn họ nhập quan hay không?
Nếu như cự tuyệt bọn họ nhập quan, bản minh ước này còn hiệu lực hay không?
Tất cả quan viên Vân Tần đang ở Thiên Diệp quan đều lo lắng suy nghĩ vấn đề này.
Nhưng ngay lúc này, có một người Vân Tần lưng đeo trường kiếm đột nhiên xuất hiện trên quan đạo Thiên Diệp quan.
Trong lúc mọi người đang giằng co, người Vân Tần này tiến vào Thiên Diệp quan, sau đó nhìn thẳng vào cửa Thiên Diệp quan, bình tĩnh lên tiếng:
- Vân Tần Diệp Vong Tình ở đây, ngươi có dám chiến một trận với ta?
Quân đội Vân Tần ở Thiên Diệp quan làm theo quy định của Lễ ti Vân Tần, toàn bộ thay áo giáp nhẹ, dàn trận cử hành nghi lễ.
Vào lúc giữa trưa, hoàng đế Đại Mãng dẫn đầu sứ đoàn Đại Mãng thực hiện nghi lễ Đại Mãng, lấy tư thế là người chiến bại mà bước lên đài cao để yêu cầu chấm dứt binh đao.
Mười mấy quan viên Vân Tần do Lưu Học Thanh dẫn đầu đã đứng chờ trên đài cao. Chờ đến khi sứ đoàn Đại Mãng đã bước lên, mấy chục quân nhân Vân Tần đứng xếp hàng nghiêm trang sau mười mấy quan viên Vân Tần mới phất cao cờ, áo giáp và binh khí đồng thời tỏa sáng, tựa như có ánh sáng phản chiếu trên hồ Trụy Tinh, rơi xuống người các quan viên Vân Tần cũng như Đại Mãng.
Minh ước, hai nước cử hành nghi lễ, ký kết nghị hòa, đóng dấu ấn chứng...tất cả nghi thức đều được thực hiện nghiêm trang và cẩn thận.
Một cây bút đầy mực được đưa tới tay của Lưu Học Thanh.
Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn, chỉ cần Lưu Học Thanh viết tên mình lên bản minh ước, sau đấy để cho hoàng đế Đại Mãng viết tục danh của mình lên, bản minh ước này coi như đã được ký kết chính thức.
Dưới sự chủ trì của ông ta, lần nghị hòa lần này đã hoàn toàn biến thành Đại Mãng cầu hòa. Chỉ cần ông ta hạ bút xuống, trở thành người ký tên cuối cùng cho lần nghị hòa giữa Vân Tần và Đại Mãng, ông ta nhất định sẽ được lưu danh trong sử sách Vân Tần, truyền lưu khắp các câu chuyện xưa Vân Tần.
Nhưng ngay lúc này, tay của ông ta lại trở nên cứng ngắc lạ thường, cầm chặt bút mà không dám hạ xuống. Ông ta sợ mình vừa hạ bút, không chỉ ký tên vào bản minh ước này, mà còn là bản án tuyên bố học viện Thanh Loan diệt vong.
Ông ta là danh thần cúc cung tận tụy, một lòng vì Vân Tần, nên ngay lúc này, ông ta mới cảm nhận được áp lực vô cùng khổng lồ.
Mà lưng của ông ta lại đang nhức mỏi vô cùng, nên trong lúc sự chú ý của mọi người đang hoàn toàn tập trung trên người ông ta, ông ta bỗng nhiên không thể chống đỡ nổi, cảm thấy cả người mê muội vô lực, tay cầm bút lung la lung tay, tưởng chừng như không thể cầm nổi được nữa.
Một quan viên Lễ ti cao cấp đứng bên cạnh ông ta thấy thế nên rất sợ hãi, chủ động tiến lên một bước, đỡ lấy Lưu Học Thanh, đồng thời muốn giúp Lưu Học Thanh cầm chặt cây bút đó, ít nhất là không nên trực tiếp rơi xuống bản minh ước.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một luồng gió nhẹ thổi qua đài cao.
Thiên Diệp quan vốn là cửa ải trên đỉnh núi, thường xuyên có gió mạnh, nhưng ngay lúc này lại có một luồng gió nhẹ thổi qua, khiến cho mọi người đồng thời cảm thấy thật không bình thường.
Trên không trung trên đài cao, đột nhiên xuất hiện một luồng ánh kiếm màu xanh nhạt.
Đó là một thanh phi kiếm mỏng nhẹ.
Thanh phi kiếm này rất nhỏ, mảnh tựa như ruột cá, chiều dài chỉ hơn một thước, mà tốc độ phi hành thậm chí còn nhanh hơn âm thanh. Nếu như không phải thân kiếm này có màu xanh nhạt, khi nãy phi hành trên không trung ma sát với không khí mà tạo nên âm thanh sàn sạt, đồng thời còn sinh ra một luồng khí lưu màu trắng, nếu không, phần lớn mọi người chỉ cảm thấy có gió nhẹ thổi vào mặt mình, không nhìn thấy thanh phi kiếm này.
Nhưng mọi việc diễn ra quá đột ngột, nên trong nháy mắt này, phần lớn mọi người ở trên đài cao không thể biết được thanh phi kiếm này từ đâu bây tới.
Nghê Hạc Niên cách rất xa thanh phi kiếm này.
So sánh với bất kỳ ai có ở trên đài, thị lực của lão ta cũng kém hơn.
Nhưng ngay nháy mắt thanh phi kiếm đó xuất hiện, khuôn mặt ông ta lại nở nụ cười tự đáy lòng.
Trận chiến tựa như một vở tuồng này, thì ra đã mở màn bằng cách thú vi như thế.
...
Rất nhiều người không nhìn thấy thanh phi kiếm mỏng nhạt này từ đâu bay tới, nhưng lại thấy nơi nó hướng tới.
Thanh phi kiếm màu xanh nhạt này tựa như ý xuân dào dạt, không thể nào tránh được, nhắm thẳng vào hoàng đế Đại Mãng.
Thanh phi kiếm này muốn ám sát hoàng đế Đại Mãng!
Trong đội ngũ quan viên Vân Tần bao gồm Lưu Học Thanh và nhiều quân nhân Vân Tần khác, không có ai là Thánh sư, nên căn bản không thể ngăn cản thanh phi kiếm đột nhiên xuất hiện này.
Mặc dù tất cả thần quan núi Luyện Ngục và đoàn quân hộ tống Đại Mãng đã chủ động dừng lại bên ngoài Thiên Diệp quan, mặc dù Thánh sư Đại Mãng ít hơn Vân Tần, mà nhiều năm chiến tranh liên tục như vậy đã khiến Thánh sư ít hơn trước rất nhiều, nhưng bên cạnh hoàng đế Đại Mãng tất nhiên không thể không có Thánh sư.
Ngay khi thanh phi kiếm màu xanh nhạt xuất hiện, kiếm ý nhắm thẳng vào hoàng đế Đại Mãng, một cung phụng già nua hình dáng học sĩ bên cạnh hắn ta đột nhiên phóng ra kiếm khí, đồng thời có một thanh kiếm màu đồng cổ, trên thân có vô số phù văn hình dạng lông đuôi khổng tước, nháy mắt phá không bay ra, ngăn cản thanh phi kiếm màu xanh nhạt.
Nhưng sau khi xuất kiếm, tên đại kiếm sư triều đình Đại Mãng đã biến sắc, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy.
Bởi vì hắn phát hiện đạo của thanh phi kiếm màu xanh nhạt, nhỏ như ruột cá này đi chính là kiếm đạo cực nhanh, tốc độ phi hành vượt xa phi kiếm bình thường. Hiện giờ hắn tung kiếm ngăn chặn mà không có lòng tin nào cả, chỉ sợ khi nào thanh phi kiếm màu xanh nhạt bỗng nhiên dừng lại trong tíc tắc, hắn mới có thể chém trúng được.
Nhưng nếu như chờ đến lúc đó, mọi việc đã quá muộn.
Là ai có phi kiếm nhanh như vậy?
Là ai dám công khai phá hoại minh ước? Ám sát hoàng đế Đại Mãng?
Chiến ý của đại kiếm sư này nháy mắt tiêu tán, cảm giác vô lực tràn ngập cơ thể, cả người trở nên lạnh như băng, tuyệt vọng nhìn hoàng đế Đại Mãng chuẩn bị chết đi.
Hắn là cung phụng bên cạnh hoàng đế Đại Mãng, tất nhiên biết rõ các hộ vệ bên cạnh không còn ai có thực lực ngang ngửa mình.
Cho nên, hắn cảm thấy hoàng đế Đại Mãng nhất định sẽ bị một kiếm này giết chết.
Nhưng hắn lại không nhận ra rằng trong nháy mắt thanh phi kiếm này xuất hiện, tên hoàng đế Đại Mãng lại chỉ tỏ ra oán độc và phẫn hận, chứ không quá sợ hãi.
Hắn cũng không chú ý rằng hai gã lễ quan trung niên Đại Mãng, từ nãy tới giờ đã nhích gần tới hoàng đế Đại Mãng hơn cả hắn.
Ngay lúc này, có một luồng ánh kiếm màu trắng từ trong quan phục tên lễ quan trung niên sát đất bay ra ngoài, trông vô cùng bình thường, nhưng lại ngăn cản thanh phi kiếm màu xanh nhạt một cách chuẩn xác.
"Keng!''
Một tiếng động nhỏ vang lên, rồi biến thành ngàn vạn tiếng nổ lôi đình.
Kiếm khí kinh khủng tản phát khắp nơi khiến cho đài cao được làm từ loại đá cứng rắn bị chém thành những khe rãnh sâu hoắc, ánh kiếm màu trắng trầm ổn huyền phù trước mặt hoàng đế Đại Mãng đang tỏ ra oán độc, mà thanh phi kiếm màu xanh nhạt lại bị đánh bay ra ngoài trông như một con chuồn chuồn bay.
Vô số kiếm khí đánh mạnh vào các tảng đá, khiến rất nhiều mảnh đá bay ra ngoài với một sức mạnh như tên bắn. Tuy nhiên, một lễ quan khác đứng cạnh hoàng đế Đại Mãng lại tản phát khí tức của mình, có một luồng sức mạnh hùng hậu ngăn cản toàn bộ những mũi tên đấy.
Cho đến khi vô số tiếng nổ vang lên, cộng với cảnh tượng đài cao bị phá tan tành, rất nhiều người ở đây mới thấy được thanh phi kiếm màu xanh nhạt.
Tại một góc đài cao gần với vách đá cao vút, có một quân nhân Vân Tần mặc giáp đen, không nhìn thấy rõ mặt mũi, người mặc áo giáp nhẹ đang di chuyển với tốc độ nhanh hơn cả tên bắn, nhanh chóng lui về sau, tuy đang rất gấp rút, nhưng lại tỏ rõ khí độ của một tông sư.
Tất cả mọi người có thể nhận ra người tu hành mặc giáp đen Vân Tần này đang muốn nhảy ra khỏi vách núi.
Nhưng ngay lúc này, tại một hạp cốc nào đấy trên vách đá, có một con hạc gỗ màu vàng bay vút ra ngoài.
Mặc dù khoảng cách giữa con hạc gỗ này và tên Thánh sư vừa nhảy núi cách rất xa, nhưng tất cả mọi người đều không cho rằng tên Thánh sư này muốn tự sát. Bọn họ đều biết một Thánh sư đều có thể nháy mắt bộc phát hồn lực trong cơ thể mình một cách mạnh mẽ, giúp cho mình nhảy xa hơn, sau đó con Thần mộc phi hạc kia sẽ tự nhiên tiếp được.
- Là người của học viện Thanh Loan!
Rất nhiều người nhìn thấy Thần mộc phi hạc, tiếp đó thấy được người tu hành đang ngự sử Thần mộc phi hạc mặc chiếc áo bào đen của học viện Thanh Loan.
Sau đấy, nhiều người Vân Tần và quân đội Vân Tần bắt đầu cảm thấy kinh sợ.
Dù là từ nguyên nhân gì mà học viện Thanh Loan ám sát hoàng đế Đại Mãng, bọn họ đều không thể tha thứ được, bởi vì đây là hành động phá vỡ minh ước.
- Không phải là người của học viện Thanh Loan!
Nhưng trong lúc mọi người đang kinh sợ, bỗng nhiên có một tiếng kêu kiên định, bình thản và vô cùng quen thuộc với một số người, bỗng nhiên vang lên.
Chủ nhân của âm thanh này chính là lễ quan trung niên vừa ngự sử phi kiếm màu trắng.
Người này khi nãy luôn tỏ ra câu nệ khiêm tốn, đứng bên cạnh hoàng đế Đại Mãng mà luôn luôn cuối đầu. Nhưng bây giờ lại ngẩng cao đầu lên, khiến cho nhiều người nhìn thấy được chiếc mặt nạ da tinh xảo mà hắn ta đang mặc.
- Cố ý mặc y phục học viện Thanh Loan, muốn giá họa cho bọn ta. Chúng ta mới là người đại biểu cho học viện Thanh Loan.
Tên lễ quan này khi trước trông rất bình thường, nhưng bây giờ lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người, một lần nữa lên tiếng.
Hắn còn chưa tháo gỡ chiếc mặt nạ da người của mình, nhưng giọng nói quen thuộc của hắn ta đã giúp cho các quân nhân Vân Tần ở đây biết được hắn là ai.
- Hồ đại tướng quân!
Những thuộc hạ cũ của hắn ở Thiên Diệp quan cùng lúc hô lên.
Lưu Học Thanh khi nãy vì bệnh nặng mà suýt nữa ngất đi, bây giờ lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn lễ quan trung niên này.
Nhiều tháng trước ông ta cho rằng hoàng đế Vân Tần đối xử bất công với Hồ Ích Dịch, bây giờ phải đối diện với tình thế này, nhìn thấy được vị đại tướng quân khi xưa của đại quân Vân Tần, tâm tình của ông ta càng phức tạp hơn.
Sau một hồi xôn xao, mọi người mới bình tĩnh lại.
Đến lúc này mọi người mới nhận ra rằng vị lễ quan còn lại đứng bên cạnh Hồ Ích Dịch hẳn cũng là một Thánh sư.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Hồ Ích Dịch lại đứng bên cạnh hoàng đế Đại Mãng, vị Thánh sư còn lại kia là ai, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên:
- Hộ giá!
Đây là giọng nói của tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang ngồi trong xe người kéo được cột khói đen dày đặc kia bao phủ, to rõ vô cùng.
Nhưng bởi vì giọng nói này bị khói đen dày đặc chia cắt, nên khi phát ra lại nghe vô cùng quỷ dị và âm hàn, giống như từ trong địa ngục truyền ra.
Mà hai chữ "hộ giá'' lão ta vừa nói hiển nhiên là cố ý nhắc nhở quân đội Vân Tần ở Thiên Diệp quan. Mặc dù tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này không phải là người Vân Tần, nhưng khi đối mặt với quân đội Vân Tần, lão ta vẫn tỏ ra uy nghiêm không thể kháng cự.
Thần quan núi Luyện Ngục và đại trưởng lão núi Luyện Ngục muốn nhập quan, để cho bọn họ nhập quan hay không?
Nếu như cự tuyệt bọn họ nhập quan, bản minh ước này còn hiệu lực hay không?
Tất cả quan viên Vân Tần đang ở Thiên Diệp quan đều lo lắng suy nghĩ vấn đề này.
Nhưng ngay lúc này, có một người Vân Tần lưng đeo trường kiếm đột nhiên xuất hiện trên quan đạo Thiên Diệp quan.
Trong lúc mọi người đang giằng co, người Vân Tần này tiến vào Thiên Diệp quan, sau đó nhìn thẳng vào cửa Thiên Diệp quan, bình tĩnh lên tiếng:
- Vân Tần Diệp Vong Tình ở đây, ngươi có dám chiến một trận với ta?
/875
|