Trong lúc những đóa hoa tươi màu hồng phấn nở rộ trong vũng máu tươi, Nghê Hạc Niên lại tươi cuời.
Khi xưa tỷ thí với Chung Thành ở thành Trung Châu, lão ta từng than thở rằng thế giới người tu hành ngày nay không còn rực rỡ ánh sáng như trước khi Vân Tần lập quốc mười năm, mà bây giờ trận chiến này lại siêu việt hoàn toàn phạm vi mũi kiếm và cây tên của người tu hành Vân Tần, rực rỡ hơn bất cứ lúc nào.
Đây là chuyện lão ta muốn thấy nhất, nên lão ta cười thật vui vẻ.
Lão cười nói một tiếng thú vị, sau đấy cố gắng kiềm giữ tâm tình, không thể cho hồn lực tản phát ra bên ngoài, dù chỉ là một chút.
...
Chưa từng xuất hiện bao giờ, từng bó hoa tươi rực rỡ nở rộ.
Phần lớn đội quân bảo vệ sứ đoàn Đại Mãng đều nhìn chằm chằm những đóa hoa tươi màu hồng phấn dưới chân mình, trơ mắt nhìn biển đại dương hoa hình thành dưới chân mình, tay nắm binh khí nguội lạnh, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Tất cả quân nhân Đại Mãng không phải là người tu hành lập tức té ngã trong biển hoa này.
Còn những người tu hành trong quân đội Đại Mãng lại không thể đứng vững, lung la lung lay như uống rượu mạnh.
Mùi hoa nồng đậm thậm chí còn che lấp đi mùi máu tươi nồng đậm, truyền tới trong Thiên Diệp quan.
Nhiều người trong Thiên Diệp quan nhìn thấy biển hoa nồng đậm phủ kín, những quân nhân Đại Mãng rối rít ngã xuống, đến lúc này họ mới biết đây là sự thật, chứ không phải là ảo giác.
- Đây là Yêu thuật!
Tên phó tướng đang đỡ lấy thi thể tướng lãnh một lần nữa quát to lên.
Sau đó hắn cũng đã chết.
Bởi vì Biên Lăng Hàm cảm thấy hắn ta đã tiếp nhận ý nghĩ phát mệnh lệnh của tên tướng lãnh đã chết, hơn nữa đối với Biên Lăng Hàm, tình thế hiện nay tốt nhất là không có người nào ra lệnh cho những trọng khải và kỵ quân kia, nên tên phó tướng này phải chết.
Cho nên, nàng ta bắn ra một cây tên, mang theo bóng dáng Kính thiên nhân ngư, bắn tên phó tướng này bay ra khỏi lầu canh, rơi xuống bên dưới.
- Không nên xông lên nữa, kẻ thù của các ngươi không phải là chúng ta.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đã xoay người sang chỗ khác, chân thành mà nặng nề nói với các trọng khải kỵ quân và trọng khải thanh vương
Đã có hơn một nửa đội quân mặc trọng khải và trọng khải thanh vương ngã xuống.
Trong khoảng cách mấy chục bước ngắn ngủi, có hơn sáu trăm người mặc những bộ giáp kim loại nặng nề té ngã dưới đất, không thể đứng lên nổi.
Kim loại lạnh lẽo được ngâm trong máu nóng không ngừng phun ra ngoài, càng nhìn càng thấy giật mình.
Trước đó, dù đối mặt với phi kiếm của Từ Sinh Mạt, hai đội quân này không hề dừng lại, quyết liệt xung phong tới.
Hai đội quân đó đã giết người nhiều đến mức đỏ cả mắt.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tịch đi tới chỗ mình, nghe thấy giọng nói của Lâm Tịch, bước chân của hai đội quân này bỗng trở nên nặng nề và chậm hơn.
Đây đều là những quân nhân Vân Tần thiết huyết thân kinh bách chiến, không sợ chết.
Nhưng khi nghe thấy tướng lãnh mình tôn kính nhất khuyên bảo, nghĩ đến việc mình đang đối địch với người đó, những quân nhân Vân Tần đó đều không dám cầm binh khí nữa.
Càng lúc càng có nhiều người dừng lại.
Nhiều người trong số bọn họ còn nghẹn ngào, phát ra tiếng khóc thụt thịt.
Nguyên nhân duy nhất khiến bọn họ có thể chiến đấu không sợ chết là nhờ có vinh quang họ theo đuổi, mà bây giờ, bọn họ lại không biết vinh quang thật sự là gì.
...
Đứng từ xa, Lâm Tịch khẽ hành lễ với Lưu Học Thanh.
Vị quan văn Vân Tần đang bị bệnh nặng này là một trong những người hắn tôn kính nhất.
Nếu như không có vị quan văn này cứng rắn ngoan cường, vậy cho dù hắn có lặn lội đêm khuya, cũng không thể kịp thời chạy tới nơi này. Cho nên, bây giờ hắn cảm thấy mình rất may mắn. Bởi vì trong những câu chuyện xa xưa trong sách, những nhân vật quan trọng nhất thường đến trễ một bước, sau khi mọi việc quan trọng đã hoàn thành. Mà bây giờ, mặc dù hắn chạy tới hơi vội vàng, nhưng nhờ có vị quan văn Vân Tần này giúp đỡ, cuối cùng hắn đã đi tới kịp.
Sau đấy hắn nhìn những quân nhân Vân Tần này và các quân nhân khác đang ở trong Thiên Diệp quan, thực hiện nghi thực quân đội, rồi đột nhiên xoay người, nhẹ giọng nói với viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ sậm:
- Nơi này giao cho chúng ta, Hắc kỳ quân chịu trách nhiệm ngăn cản Thần tượng quân là được rồi. Hiện giờ số lượng Thần tượng trong Thần tượng quân không quá nhiều, ta biết các ngươi có thể giết sạch Thần tượng quân, nhưng ta không muốn có quá nhiều người chết...ít nhất là người của chúng ta phải còn sống. Sẽ có lúc khác ta đối phó với Thần tượng quân...Cho nên, các ngươi có thể chiến thì chiến, không chiến thì ngăn cản.
Viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại đỏ sậm này biết ngay từ khi đến đây, Lâm Tịch đã biết mình không đến quá chậm, ngược lại còn hiểu rõ tình thế hiện giờ như thế nào. Nên hắn ta lập tức làm mấy dấu tay như người câm điếc, đồng thời nói mấy tiếng mà người bên ngoài không thể hiểu được. Sau đó, Hắc kỳ quân đã kết thành đội hình lập tức tản ra như thủy triều rút xuống, lui về khu rừng bên cạnh, rồi theo con đường bên trong để đi xuống núi ngăn cản Thần tượng quân.
Nhưng viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ lại không rời đi.
- Ngươi không đi sao?
Lâm Tịch nhìn hắn một cái, nói.
Viên tướng này lạnh lùng lắc đầu:
- Chiến trường của ta là ở đây.
Lâm Tịch cười cười, nói:
- Đại trưởng lão núi Luyện Ngục này là giả, trong chiếc xe người kéo cuối cùng có một đại nhân vật. Chỉ là ta không biết đó là một đại trưởng lão núi Luyện Ngục khác hay là chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Trong mắt nhiều người, Lâm Tịch là một người vô cùng quan trọng. Hơn nữa, vừa xuất hiện liền dẫn theo một nhóm người tu hành Yêu tộc chưa bao giờ xuất hiện trên thế gian, nháy mắt thay đổi tình thế, một câu nói liền khiến cho trọng khải kỵ quân và trọng khải thanh vương phải dừng lại. Nên hiện giờ hắn tự nhiên có một khí thế uy nghiêm, lấn át tất cả mọi người.
Âm thanh hắn vừa nói không cao cũng không thấp, đừng nói là viên tướng lạnh lùng, Trạm Thai Thiển Đường và Hồ Ích Dịch đang đứng bên cạnh, hoặc là đám người Cao Á Nam đang đi tới chỗ hắn, mà ngay cả những thần quan núi Luyện Ngục đứng đằng xa cũng có thể nghe được.
Trong lúc nhất thời, những thần quan núi Luyện Ngục đang đứng ở đây không khỏi sững sờ, hốt hoảng.
Thậm chí là tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang đứng trong xe người kéo được khói và lửa đen bao bọc cũng sững người, bất cứ ai cũng nhận ra sự khác thường.
- Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này là giả? Có ý gì?
Ánh mắt mọi người tập trung vào Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương là người đầu tiên lên tiếng. Nhiều lần phối hợp với nhau, nàng và Lâm Tịch hết sức ăn ý, nhưng lúc này nàng cũng không biết những lời Lâm Tịch vừa nói có ý gì.
- Có lẽ mọi người cũng biết đèn chiếu kịch...tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục ngồi trong chiếc xe người kéo này chỉ là một bóng người thôi.
Lâm Tịch hạ giọng xuống, chỉ để cho người xung quanh nghe được.
- Chân thân của lão ta vẫn ở trong chiếc xe người kéo kia, ngươi chỉ cần bắn một cây tên đến chiếc xe người kéo này sẽ rõ.
- Trì Mang, ngươi có thể sử dụng tiễn kỹ của mình cho bọn người núi Luyện Ngục này thấy...Ngươi và Biên Lăng Hàm liên thủ, bắn lão ta một tên!
Đám người Tần Tích Nguyệt và Khương Tiếu Y vừa chạy nhanh hết sức đến chỗ Lâm Tịch, hiện giờ còn đang thở dốc liên tục cũng cảm thấy rùng mình. Bọn họ đều biết những lời nói trông rất bình thản và bình thường này của Lâm Tịch, thông thường lại ảnh hưởng đến thắng bại của trận chiến.
Hơn hai trăm người tu hành đầy tớ mắt đã nổi đỏ, điên cuồng hét lên, mà tên đại trưởng lão trong chiếc xe người kéo lại vung tay vunng chân, không còn cứng ngắc nữa, tựa hồ là đang tức giận gầm thét.
Nhìn thấy bóng người toàn thân tản phát khí tức đáng sợ, đang được khói và lửa đen bao quanh lại, Biên Lăng Hàm và Trì Mang không thể dám nói đây chỉ là một bóng người.
Nhưng Biên Lăng Hàm tất nhiên không thể nào nghi vấn lời nói của Lâm Tịch.
Cho nên, nàng không hề do dự mà nhận lấy Đại Hắc Lâm Tịch đưa cho nàng, đưa tay chạm vào ba sợi dây cung. Hiện giờ nàng không sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, mà bình tĩnh sử dụng một phần sức mạnh đủ để đánh văng chiếc xe người kéo kia, bắn ra một mũi tên.
Thần tượng quân còn đang dưới núi.
Đoàn quân hộ tống sứ đoàn Đại Mãng đã dễ dàng bị Trì Túc và Trì San trông rất vô hại đánh gục dưới đất.
Trọng khải quân và trọng khải thanh vương bên trong Thiên Diệp quan đã ngừng xung phong, nên hiện giờ chiến trường bên ngoài Thiên Diệp quan trông rất trống trải và an tĩnh, khiến cho việc Biên Lăng Hàm bắn tên càng rõ ràng trong mắt mọi người.
Một luồng ánh sáng đen tạo thành đường vòng cung rất lớn, lướt qua nhiều đỉnh đầu thần quan mặc áo bào hồng, chuẩn xác rơi xuống chiếc xe người kéo đã bị đánh bay đỉnh chóp ở trên đầu.
Bởi vì không phải muốn bắn một người tu hành đang di chuyển nhanh chóng, chỉ bắn một mục tiêu rất lớn đang đứng yên, nên mặc dù Đại Hắc rất khó nắm chặt trong tay, nhưng đối với Biên Lăng Hàm, đây là một cây tên rất dễ dàng.
Tuy đây là một mũi tên nhẹ nhàng với nàng, nhưng đối với người tu hành, nó lại vô cùng khó khăn để đề phòng.
Bởi vì trong thế giới cảm giác của người tu hành, Đại Hắc là một mảnh đêm tối, chỉ khi nào gần bắn xuống người, người bị bắn mới có thể xác định là mũi tên đó bắn tới nơi nào của mình, không thể kịp thời ngăn chặn.
Bên trong chiếc xe người kéo có đỉnh chóp đã bị đánh bay, vải dài rơi lả tả, trông không có bất kỳ người nào ngồi ở bên trong, đột nhiên lúc này lại có những âm thanh kinh sợ rất lớn.
Trước khi luồng ánh sáng đen tiếp xúc với những mảnh vài đen dài, những mảnh vải đó luôn rũ xuống im lặng, nhưng có lẽ vì âm thanh gào thét tức giận kia, nên bây giờ tất cả lại bay lên khỏi không trung.
Ngay khi những mảnh vải dài màu đen đó bay lên không trung, phóng ra những luồng kình khí mạnh mẽ, người bên ngoài vẫn không thể nhìn thấy bất kỳ người nào, khiến cảnh tượng trông thật quỷ dị.
Sau đấy những mảnh vải dài màu đen và nguyên khí xung quanh bị luồng ánh sáng đen phá vỡ, rách thành từng mảnh bay xuống dưới đất.
Những tiếng hít thở nặng nề đồng loạt vang lên.
Bởi vì đằng sau những mảnh vải dài màu đen đấy, có một người già nua xuất hiện.
Đây là một lão già có đôi mắt như ma trơi, mái tóc trắng che phủ hơn nửa khuôn mặt, hai tay khô héo như chân gà, nhưng trên người lại mặc một bộ trường bào có đầy những phù văn tượng trưng cho núi Luyện Ngục.
Điều đáng sợ nhất chính là thân thể của lão ta rất gầy rất mỏng, tựa như một tờ giấy.
Cho nên, khi lão ta áp sát người của mình vào trong những mảnh vài dài màu đen, cho dù người bên ngoài có tập trung nhìn như thế nào, cũng không thể phát hiện được sự có mặt của lão ta.
Lâm Tịch từng nói rằng bóng người trong chiếc xe người kéo đang được khói và lửa đen bao bọc kia chỉ là một cái bóng chiếu mà thôi, nhưng đến bây giờ, mọi người lại cảm thấy tên đại trưởng lão này mới là một cái bóng.
Từ trước tới nay, cả núi Luyện Ngục ở Đại Mãng, không tính Trương Bình là tân đại trưởng lão vừa được chưởng giáo núi Luyện Ngục đưa lên, tổng cộng chỉ có sáu tên đại trưởng lão.
Sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này đều là những người lợi hại như Văn Nhân Thương Nguyệt, có đủ thực lực giết chết toàn bộ Thánh sư bình thường, được chính chưởng giáo núi Luyện Ngục quý trọng, bình thường đều không muốn sử dụng. Thậm chí trong khi đối phó Lý Khổ, lão ta đều bảo vệ chặt chẽ sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Núi Luyện Ngục là nơi cấp bậc và địa vị rất được coi trọng, nghiêm khắc hơn bất kỳ nơi nào trên thế gian.
Cho nên, nếu như tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục tàn phế là người đầu tiên được chưởng giáo núi Luyện Ngục phái ra ngoài chiến đấu, vậy những tên đại trưởng lão ra tay sau đó tất nhiên là người có địa vị cao hơn, thực lực càng mạnh hơn.
Mà bây giờ, trong sáu tên đại trưởng lão trước kia, tên đại trưởng lão đang ra tay là người được xếp vị trí thứ hai.
So với những tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục trước kia, lão ta có một bí mật rất kinh người. Cho dù có gặp đối thủ lợi hại hơn, nhưng nếu như đối thủ tấn công vào bóng người kia của lão, vậy chân thân của lão ta sẽ không bị tổn thương, lão hoàn toàn có thể nhân cơ hội đó giết chết người tu hành cường đại.
Nhưng lão ta không thể ngờ rằng bí mật sâu nhất của mình lại bị Lâm Tịch trực tiếp phá hoại như thế.
Điều này tựa như có một bí mật được giấu sâu trong đáy quần lót, nhưng Lâm Tịch lại trực tiếp giật mạnh xuống, làm bại lộ trước mặt mọi người.
Thử hỏi tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này có thể không tức giận sao?
Nhưng bên trong lửa giận ngập trời đấy, còn có nỗi sợ hãi vô tận.
Hiện giờ tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này đang tức giận gầm thét, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của Lâm Tịch.
Khi xưa tỷ thí với Chung Thành ở thành Trung Châu, lão ta từng than thở rằng thế giới người tu hành ngày nay không còn rực rỡ ánh sáng như trước khi Vân Tần lập quốc mười năm, mà bây giờ trận chiến này lại siêu việt hoàn toàn phạm vi mũi kiếm và cây tên của người tu hành Vân Tần, rực rỡ hơn bất cứ lúc nào.
Đây là chuyện lão ta muốn thấy nhất, nên lão ta cười thật vui vẻ.
Lão cười nói một tiếng thú vị, sau đấy cố gắng kiềm giữ tâm tình, không thể cho hồn lực tản phát ra bên ngoài, dù chỉ là một chút.
...
Chưa từng xuất hiện bao giờ, từng bó hoa tươi rực rỡ nở rộ.
Phần lớn đội quân bảo vệ sứ đoàn Đại Mãng đều nhìn chằm chằm những đóa hoa tươi màu hồng phấn dưới chân mình, trơ mắt nhìn biển đại dương hoa hình thành dưới chân mình, tay nắm binh khí nguội lạnh, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Tất cả quân nhân Đại Mãng không phải là người tu hành lập tức té ngã trong biển hoa này.
Còn những người tu hành trong quân đội Đại Mãng lại không thể đứng vững, lung la lung lay như uống rượu mạnh.
Mùi hoa nồng đậm thậm chí còn che lấp đi mùi máu tươi nồng đậm, truyền tới trong Thiên Diệp quan.
Nhiều người trong Thiên Diệp quan nhìn thấy biển hoa nồng đậm phủ kín, những quân nhân Đại Mãng rối rít ngã xuống, đến lúc này họ mới biết đây là sự thật, chứ không phải là ảo giác.
- Đây là Yêu thuật!
Tên phó tướng đang đỡ lấy thi thể tướng lãnh một lần nữa quát to lên.
Sau đó hắn cũng đã chết.
Bởi vì Biên Lăng Hàm cảm thấy hắn ta đã tiếp nhận ý nghĩ phát mệnh lệnh của tên tướng lãnh đã chết, hơn nữa đối với Biên Lăng Hàm, tình thế hiện nay tốt nhất là không có người nào ra lệnh cho những trọng khải và kỵ quân kia, nên tên phó tướng này phải chết.
Cho nên, nàng ta bắn ra một cây tên, mang theo bóng dáng Kính thiên nhân ngư, bắn tên phó tướng này bay ra khỏi lầu canh, rơi xuống bên dưới.
- Không nên xông lên nữa, kẻ thù của các ngươi không phải là chúng ta.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch đã xoay người sang chỗ khác, chân thành mà nặng nề nói với các trọng khải kỵ quân và trọng khải thanh vương
Đã có hơn một nửa đội quân mặc trọng khải và trọng khải thanh vương ngã xuống.
Trong khoảng cách mấy chục bước ngắn ngủi, có hơn sáu trăm người mặc những bộ giáp kim loại nặng nề té ngã dưới đất, không thể đứng lên nổi.
Kim loại lạnh lẽo được ngâm trong máu nóng không ngừng phun ra ngoài, càng nhìn càng thấy giật mình.
Trước đó, dù đối mặt với phi kiếm của Từ Sinh Mạt, hai đội quân này không hề dừng lại, quyết liệt xung phong tới.
Hai đội quân đó đã giết người nhiều đến mức đỏ cả mắt.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Tịch đi tới chỗ mình, nghe thấy giọng nói của Lâm Tịch, bước chân của hai đội quân này bỗng trở nên nặng nề và chậm hơn.
Đây đều là những quân nhân Vân Tần thiết huyết thân kinh bách chiến, không sợ chết.
Nhưng khi nghe thấy tướng lãnh mình tôn kính nhất khuyên bảo, nghĩ đến việc mình đang đối địch với người đó, những quân nhân Vân Tần đó đều không dám cầm binh khí nữa.
Càng lúc càng có nhiều người dừng lại.
Nhiều người trong số bọn họ còn nghẹn ngào, phát ra tiếng khóc thụt thịt.
Nguyên nhân duy nhất khiến bọn họ có thể chiến đấu không sợ chết là nhờ có vinh quang họ theo đuổi, mà bây giờ, bọn họ lại không biết vinh quang thật sự là gì.
...
Đứng từ xa, Lâm Tịch khẽ hành lễ với Lưu Học Thanh.
Vị quan văn Vân Tần đang bị bệnh nặng này là một trong những người hắn tôn kính nhất.
Nếu như không có vị quan văn này cứng rắn ngoan cường, vậy cho dù hắn có lặn lội đêm khuya, cũng không thể kịp thời chạy tới nơi này. Cho nên, bây giờ hắn cảm thấy mình rất may mắn. Bởi vì trong những câu chuyện xa xưa trong sách, những nhân vật quan trọng nhất thường đến trễ một bước, sau khi mọi việc quan trọng đã hoàn thành. Mà bây giờ, mặc dù hắn chạy tới hơi vội vàng, nhưng nhờ có vị quan văn Vân Tần này giúp đỡ, cuối cùng hắn đã đi tới kịp.
Sau đấy hắn nhìn những quân nhân Vân Tần này và các quân nhân khác đang ở trong Thiên Diệp quan, thực hiện nghi thực quân đội, rồi đột nhiên xoay người, nhẹ giọng nói với viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ sậm:
- Nơi này giao cho chúng ta, Hắc kỳ quân chịu trách nhiệm ngăn cản Thần tượng quân là được rồi. Hiện giờ số lượng Thần tượng trong Thần tượng quân không quá nhiều, ta biết các ngươi có thể giết sạch Thần tượng quân, nhưng ta không muốn có quá nhiều người chết...ít nhất là người của chúng ta phải còn sống. Sẽ có lúc khác ta đối phó với Thần tượng quân...Cho nên, các ngươi có thể chiến thì chiến, không chiến thì ngăn cản.
Viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại đỏ sậm này biết ngay từ khi đến đây, Lâm Tịch đã biết mình không đến quá chậm, ngược lại còn hiểu rõ tình thế hiện giờ như thế nào. Nên hắn ta lập tức làm mấy dấu tay như người câm điếc, đồng thời nói mấy tiếng mà người bên ngoài không thể hiểu được. Sau đó, Hắc kỳ quân đã kết thành đội hình lập tức tản ra như thủy triều rút xuống, lui về khu rừng bên cạnh, rồi theo con đường bên trong để đi xuống núi ngăn cản Thần tượng quân.
Nhưng viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ lại không rời đi.
- Ngươi không đi sao?
Lâm Tịch nhìn hắn một cái, nói.
Viên tướng này lạnh lùng lắc đầu:
- Chiến trường của ta là ở đây.
Lâm Tịch cười cười, nói:
- Đại trưởng lão núi Luyện Ngục này là giả, trong chiếc xe người kéo cuối cùng có một đại nhân vật. Chỉ là ta không biết đó là một đại trưởng lão núi Luyện Ngục khác hay là chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Trong mắt nhiều người, Lâm Tịch là một người vô cùng quan trọng. Hơn nữa, vừa xuất hiện liền dẫn theo một nhóm người tu hành Yêu tộc chưa bao giờ xuất hiện trên thế gian, nháy mắt thay đổi tình thế, một câu nói liền khiến cho trọng khải kỵ quân và trọng khải thanh vương phải dừng lại. Nên hiện giờ hắn tự nhiên có một khí thế uy nghiêm, lấn át tất cả mọi người.
Âm thanh hắn vừa nói không cao cũng không thấp, đừng nói là viên tướng lạnh lùng, Trạm Thai Thiển Đường và Hồ Ích Dịch đang đứng bên cạnh, hoặc là đám người Cao Á Nam đang đi tới chỗ hắn, mà ngay cả những thần quan núi Luyện Ngục đứng đằng xa cũng có thể nghe được.
Trong lúc nhất thời, những thần quan núi Luyện Ngục đang đứng ở đây không khỏi sững sờ, hốt hoảng.
Thậm chí là tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục đang đứng trong xe người kéo được khói và lửa đen bao bọc cũng sững người, bất cứ ai cũng nhận ra sự khác thường.
- Tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này là giả? Có ý gì?
Ánh mắt mọi người tập trung vào Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương là người đầu tiên lên tiếng. Nhiều lần phối hợp với nhau, nàng và Lâm Tịch hết sức ăn ý, nhưng lúc này nàng cũng không biết những lời Lâm Tịch vừa nói có ý gì.
- Có lẽ mọi người cũng biết đèn chiếu kịch...tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục ngồi trong chiếc xe người kéo này chỉ là một bóng người thôi.
Lâm Tịch hạ giọng xuống, chỉ để cho người xung quanh nghe được.
- Chân thân của lão ta vẫn ở trong chiếc xe người kéo kia, ngươi chỉ cần bắn một cây tên đến chiếc xe người kéo này sẽ rõ.
- Trì Mang, ngươi có thể sử dụng tiễn kỹ của mình cho bọn người núi Luyện Ngục này thấy...Ngươi và Biên Lăng Hàm liên thủ, bắn lão ta một tên!
Đám người Tần Tích Nguyệt và Khương Tiếu Y vừa chạy nhanh hết sức đến chỗ Lâm Tịch, hiện giờ còn đang thở dốc liên tục cũng cảm thấy rùng mình. Bọn họ đều biết những lời nói trông rất bình thản và bình thường này của Lâm Tịch, thông thường lại ảnh hưởng đến thắng bại của trận chiến.
Hơn hai trăm người tu hành đầy tớ mắt đã nổi đỏ, điên cuồng hét lên, mà tên đại trưởng lão trong chiếc xe người kéo lại vung tay vunng chân, không còn cứng ngắc nữa, tựa hồ là đang tức giận gầm thét.
Nhìn thấy bóng người toàn thân tản phát khí tức đáng sợ, đang được khói và lửa đen bao quanh lại, Biên Lăng Hàm và Trì Mang không thể dám nói đây chỉ là một bóng người.
Nhưng Biên Lăng Hàm tất nhiên không thể nào nghi vấn lời nói của Lâm Tịch.
Cho nên, nàng không hề do dự mà nhận lấy Đại Hắc Lâm Tịch đưa cho nàng, đưa tay chạm vào ba sợi dây cung. Hiện giờ nàng không sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, mà bình tĩnh sử dụng một phần sức mạnh đủ để đánh văng chiếc xe người kéo kia, bắn ra một mũi tên.
Thần tượng quân còn đang dưới núi.
Đoàn quân hộ tống sứ đoàn Đại Mãng đã dễ dàng bị Trì Túc và Trì San trông rất vô hại đánh gục dưới đất.
Trọng khải quân và trọng khải thanh vương bên trong Thiên Diệp quan đã ngừng xung phong, nên hiện giờ chiến trường bên ngoài Thiên Diệp quan trông rất trống trải và an tĩnh, khiến cho việc Biên Lăng Hàm bắn tên càng rõ ràng trong mắt mọi người.
Một luồng ánh sáng đen tạo thành đường vòng cung rất lớn, lướt qua nhiều đỉnh đầu thần quan mặc áo bào hồng, chuẩn xác rơi xuống chiếc xe người kéo đã bị đánh bay đỉnh chóp ở trên đầu.
Bởi vì không phải muốn bắn một người tu hành đang di chuyển nhanh chóng, chỉ bắn một mục tiêu rất lớn đang đứng yên, nên mặc dù Đại Hắc rất khó nắm chặt trong tay, nhưng đối với Biên Lăng Hàm, đây là một cây tên rất dễ dàng.
Tuy đây là một mũi tên nhẹ nhàng với nàng, nhưng đối với người tu hành, nó lại vô cùng khó khăn để đề phòng.
Bởi vì trong thế giới cảm giác của người tu hành, Đại Hắc là một mảnh đêm tối, chỉ khi nào gần bắn xuống người, người bị bắn mới có thể xác định là mũi tên đó bắn tới nơi nào của mình, không thể kịp thời ngăn chặn.
Bên trong chiếc xe người kéo có đỉnh chóp đã bị đánh bay, vải dài rơi lả tả, trông không có bất kỳ người nào ngồi ở bên trong, đột nhiên lúc này lại có những âm thanh kinh sợ rất lớn.
Trước khi luồng ánh sáng đen tiếp xúc với những mảnh vài đen dài, những mảnh vải đó luôn rũ xuống im lặng, nhưng có lẽ vì âm thanh gào thét tức giận kia, nên bây giờ tất cả lại bay lên khỏi không trung.
Ngay khi những mảnh vải dài màu đen đó bay lên không trung, phóng ra những luồng kình khí mạnh mẽ, người bên ngoài vẫn không thể nhìn thấy bất kỳ người nào, khiến cảnh tượng trông thật quỷ dị.
Sau đấy những mảnh vải dài màu đen và nguyên khí xung quanh bị luồng ánh sáng đen phá vỡ, rách thành từng mảnh bay xuống dưới đất.
Những tiếng hít thở nặng nề đồng loạt vang lên.
Bởi vì đằng sau những mảnh vải dài màu đen đấy, có một người già nua xuất hiện.
Đây là một lão già có đôi mắt như ma trơi, mái tóc trắng che phủ hơn nửa khuôn mặt, hai tay khô héo như chân gà, nhưng trên người lại mặc một bộ trường bào có đầy những phù văn tượng trưng cho núi Luyện Ngục.
Điều đáng sợ nhất chính là thân thể của lão ta rất gầy rất mỏng, tựa như một tờ giấy.
Cho nên, khi lão ta áp sát người của mình vào trong những mảnh vài dài màu đen, cho dù người bên ngoài có tập trung nhìn như thế nào, cũng không thể phát hiện được sự có mặt của lão ta.
Lâm Tịch từng nói rằng bóng người trong chiếc xe người kéo đang được khói và lửa đen bao bọc kia chỉ là một cái bóng chiếu mà thôi, nhưng đến bây giờ, mọi người lại cảm thấy tên đại trưởng lão này mới là một cái bóng.
Từ trước tới nay, cả núi Luyện Ngục ở Đại Mãng, không tính Trương Bình là tân đại trưởng lão vừa được chưởng giáo núi Luyện Ngục đưa lên, tổng cộng chỉ có sáu tên đại trưởng lão.
Sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này đều là những người lợi hại như Văn Nhân Thương Nguyệt, có đủ thực lực giết chết toàn bộ Thánh sư bình thường, được chính chưởng giáo núi Luyện Ngục quý trọng, bình thường đều không muốn sử dụng. Thậm chí trong khi đối phó Lý Khổ, lão ta đều bảo vệ chặt chẽ sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Núi Luyện Ngục là nơi cấp bậc và địa vị rất được coi trọng, nghiêm khắc hơn bất kỳ nơi nào trên thế gian.
Cho nên, nếu như tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục tàn phế là người đầu tiên được chưởng giáo núi Luyện Ngục phái ra ngoài chiến đấu, vậy những tên đại trưởng lão ra tay sau đó tất nhiên là người có địa vị cao hơn, thực lực càng mạnh hơn.
Mà bây giờ, trong sáu tên đại trưởng lão trước kia, tên đại trưởng lão đang ra tay là người được xếp vị trí thứ hai.
So với những tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục trước kia, lão ta có một bí mật rất kinh người. Cho dù có gặp đối thủ lợi hại hơn, nhưng nếu như đối thủ tấn công vào bóng người kia của lão, vậy chân thân của lão ta sẽ không bị tổn thương, lão hoàn toàn có thể nhân cơ hội đó giết chết người tu hành cường đại.
Nhưng lão ta không thể ngờ rằng bí mật sâu nhất của mình lại bị Lâm Tịch trực tiếp phá hoại như thế.
Điều này tựa như có một bí mật được giấu sâu trong đáy quần lót, nhưng Lâm Tịch lại trực tiếp giật mạnh xuống, làm bại lộ trước mặt mọi người.
Thử hỏi tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này có thể không tức giận sao?
Nhưng bên trong lửa giận ngập trời đấy, còn có nỗi sợ hãi vô tận.
Hiện giờ tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này đang tức giận gầm thét, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của Lâm Tịch.
/875
|