...
...
Tách tách... tách tách... .
Tách tách... .
Máu đã chảy, và vẫn đang chảy. Có điều, không phải từ trên tay Dương Tiểu Ngọc mà là từ trên người Lăng Tiểu Ngư. Cùng với việc xuất động cốt nguyên, thương tích của hắn lại càng trở nên trầm trọng.
Nhưng, hắn không màng. Hắn không còn bận tâm nữa.
Mặc cho máu chảy, mặc những cơn đau lan toả toàn thân, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục đem cốt nguyên điều động. Mỗi lúc một nhanh hơn, mỗi lúc một nhiều hơn...
Thế rồi, một cách bất chợt, hắn đột ngột mở to đôi mắt vốn khép hờ trước đó, ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài.
Ha a a... a a a...!! .
Theo tiếng hét, từ trong thể nội Lăng Tiểu Ngư, tiếp sau cốt nguyên là đại lượng linh lực cấp tốc trào ra như nước vỡ bờ. Thoáng chốc, thanh quang đã bao trùm lấy toàn thân hắn, rọi khắp Ngũ Kiếm Đài.
Vài giây sau, một hư ảnh hiện ra.
Được hiển hoá sau lưng Lăng Tiểu Ngư là một tôn Phật đà ba mắt sáu tay, dáng vẻ oai nghiêm vô cùng.
...
Này... .
Đây là... .
...
Dưới đài, khắp năm hướng, hoặc đồng thời, hoặc nối nhau, những thanh âm liên tục vang lên. Có ngạc nhiên, có kinh thán, có ngờ vực...
Hiểu biết nhất, cũng nghi vấn nhiều nhất thì không ai khác ngoài các bậc trưởng bối Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử. Lăng Thanh Trúc, nàng cũng chẳng khá hơn là bao.
Giống như những đồng môn kia của mình, nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Hư ảnh tôn Phật đà ba mắt sáu tay nọ, đừng nói thấy, đến nghe nàng cũng chưa từng nghe đấy!
Chiêu thức này, nó vốn đâu phải đạo thuật của Trúc Kiếm Phong. Thiên Diệp Thủ làm gì có cái nào như thế...
Nhưng, nếu không phải Thiên Diệp Thủ thì nó đến từ đâu? Cũng là vị cao nhân kia truyền dạy sao?
...
Những câu hỏi, rốt cuộc cũng chỉ dừng ở những câu hỏi. Nghi vấn của đám đệ tử, của các bậc trưởng bối, giải đáp được cũng chỉ có mỗi mình Lăng Tiểu Ngư.
Tiếc rằng hiện tại hắn lại không có thời gian, càng không có tâm tư. Toàn bộ tâm trí của hắn đều đang đặt hết vào việc thi triển đạo thuật rồi.
Phật Nộ Đồ Sinh - chiêu thứ tư của Đại Bi Thiên Diệp mà Thiên Diệp Thủ bị thiếu khuyết này - là lần đầu tiên được Lăng Tiểu Ngư hắn chính thức thi triển, tuyệt đối không thể có chút sơ sót nào được.
Là thành là bại... một chưởng này sẽ quyết định tất cả.
...
Phía dưới tiếng hét dài của Lăng Tiểu Ngư đã dứt, hư ảnh tôn Phật đà oai nghiêm cũng đã trở nên rất rõ ràng sống động. Trong khi đó, ngự tại không trung, Lưu Cảnh Thiên cũng vừa mới chuẩn bị hoàn tất cho kiếm chiêu quyết định của mình.
Có một điều rất đáng để lưu tâm ở Lưu Cảnh Thiên lúc này, đó là trong ánh mắt hắn, sự tin tưởng đã chẳng còn được như ban nãy nữa. Trái lại, ở một góc nào đấy nơi đáy lòng, hắn đã sinh ra một tia sợ hãi. Thay vì lực lượng chi bằng nói hắn sợ sự điên cuồng của Lăng Tiểu Ngư thì sẽ chính xác hơn.
Trong đời mình, Lưu Cảnh Thiên hắn chưa từng gặp ai giống như vầy hết. Chấp niệm của đối phương... thật quá kinh khủng đi. Chỉ vì muốn đánh bại hắn mà ngay đến cốt nguyên cũng mang ra sử dụng, sự đánh đổi này... đáng sao? Bất quá chỉ là vị trí thứ tư, thứ năm mà thôi, cần gì bất chấp tới như thế... Mà không, kể cả có là vị trí quán quân cũng chẳng đáng!
Phải biết thiêu đốt quá nhiều cốt nguyên thì sẽ để lại hậu quả rất nghiêm trọng, không những cảnh giới rớt xuống mà đến căn cơ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tệ nhất, chỉ e ngày sau, thành tựu mười mươi đại giảm...
Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà Lăng Tiểu Ngư hắn lại điên cuồng tới như vậy?
Lưu Cảnh Thiên thật sự là không tài nào hiểu nổi. Lần đầu tiên trong đời hắn bị chấn nhiếp vì việc làm của một kẻ yếu nhược hơn mình.
Lăng Tiểu Ngư... .
Lưu Cảnh Thiên cắn răng, thế kiếm đã ổn một lần nữa được quán thâu thêm lực lượng. Lần này, số linh lực được hắn bổ sung là đến từ việc thiêu đốt chân nguyên.
Khí thế phát ra từ tôn Phật đà ba mắt sáu tay kia của Lăng Tiểu Ngư quá kinh khủng, nó làm Lưu Cảnh Thiên cảm thấy bất an. Để đảm bảo, hắn cần phải sử dụng sức mạnh tối đa có thể.
Tất nhiên, Lưu Cảnh Thiên hắn vẫn biết điểm dừng. Đó là lý do tại sao hắn chỉ thiêu đốt chân nguyên mà không xuất động cốt nguyên...
...
Mắt loé hàn quang, tay nắm Thanh Khâu, Lưu Cảnh Thiên chính thức tung chiêu. Thân ảnh phân tán, từ một bỗng hoá làm ba; tiếp đấy, từ ba lại hợp làm một, trong tiếng gió gào thét, hắn đạp không mà đứng, bằng tư thế quân lâm thiên hạ chém ra một đường kiếm hình thập tự.
Thái Ất Kiếm Quyết: Tung Hoành Thiên Hạ!
Ngang dọc bốn phương, thế trùm tám hướng, đạo kiếm ảnh hoàng kim hình thập tự được Lưu Cảnh Thiên tung ra, chỉ sát na ngắn ngủi đã rút ngắn phân nửa khoảng cách với kẻ địch của mình. Tốc độ mau lẹ vô cùng.
Nhưng, mau thì mau chứ còn lâu mới động được đến người Lăng Tiểu Ngư. Bởi lẽ chính tại lúc này, hai cánh tay Lăng Tiểu Ngư đã hướng thương khung đẩy ra.
...
Tách tách... tách tách... .
Tách tách... .
Máu đã chảy, và vẫn đang chảy. Có điều, không phải từ trên tay Dương Tiểu Ngọc mà là từ trên người Lăng Tiểu Ngư. Cùng với việc xuất động cốt nguyên, thương tích của hắn lại càng trở nên trầm trọng.
Nhưng, hắn không màng. Hắn không còn bận tâm nữa.
Mặc cho máu chảy, mặc những cơn đau lan toả toàn thân, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục đem cốt nguyên điều động. Mỗi lúc một nhanh hơn, mỗi lúc một nhiều hơn...
Thế rồi, một cách bất chợt, hắn đột ngột mở to đôi mắt vốn khép hờ trước đó, ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài.
Ha a a... a a a...!! .
Theo tiếng hét, từ trong thể nội Lăng Tiểu Ngư, tiếp sau cốt nguyên là đại lượng linh lực cấp tốc trào ra như nước vỡ bờ. Thoáng chốc, thanh quang đã bao trùm lấy toàn thân hắn, rọi khắp Ngũ Kiếm Đài.
Vài giây sau, một hư ảnh hiện ra.
Được hiển hoá sau lưng Lăng Tiểu Ngư là một tôn Phật đà ba mắt sáu tay, dáng vẻ oai nghiêm vô cùng.
...
Này... .
Đây là... .
...
Dưới đài, khắp năm hướng, hoặc đồng thời, hoặc nối nhau, những thanh âm liên tục vang lên. Có ngạc nhiên, có kinh thán, có ngờ vực...
Hiểu biết nhất, cũng nghi vấn nhiều nhất thì không ai khác ngoài các bậc trưởng bối Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử. Lăng Thanh Trúc, nàng cũng chẳng khá hơn là bao.
Giống như những đồng môn kia của mình, nàng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Hư ảnh tôn Phật đà ba mắt sáu tay nọ, đừng nói thấy, đến nghe nàng cũng chưa từng nghe đấy!
Chiêu thức này, nó vốn đâu phải đạo thuật của Trúc Kiếm Phong. Thiên Diệp Thủ làm gì có cái nào như thế...
Nhưng, nếu không phải Thiên Diệp Thủ thì nó đến từ đâu? Cũng là vị cao nhân kia truyền dạy sao?
...
Những câu hỏi, rốt cuộc cũng chỉ dừng ở những câu hỏi. Nghi vấn của đám đệ tử, của các bậc trưởng bối, giải đáp được cũng chỉ có mỗi mình Lăng Tiểu Ngư.
Tiếc rằng hiện tại hắn lại không có thời gian, càng không có tâm tư. Toàn bộ tâm trí của hắn đều đang đặt hết vào việc thi triển đạo thuật rồi.
Phật Nộ Đồ Sinh - chiêu thứ tư của Đại Bi Thiên Diệp mà Thiên Diệp Thủ bị thiếu khuyết này - là lần đầu tiên được Lăng Tiểu Ngư hắn chính thức thi triển, tuyệt đối không thể có chút sơ sót nào được.
Là thành là bại... một chưởng này sẽ quyết định tất cả.
...
Phía dưới tiếng hét dài của Lăng Tiểu Ngư đã dứt, hư ảnh tôn Phật đà oai nghiêm cũng đã trở nên rất rõ ràng sống động. Trong khi đó, ngự tại không trung, Lưu Cảnh Thiên cũng vừa mới chuẩn bị hoàn tất cho kiếm chiêu quyết định của mình.
Có một điều rất đáng để lưu tâm ở Lưu Cảnh Thiên lúc này, đó là trong ánh mắt hắn, sự tin tưởng đã chẳng còn được như ban nãy nữa. Trái lại, ở một góc nào đấy nơi đáy lòng, hắn đã sinh ra một tia sợ hãi. Thay vì lực lượng chi bằng nói hắn sợ sự điên cuồng của Lăng Tiểu Ngư thì sẽ chính xác hơn.
Trong đời mình, Lưu Cảnh Thiên hắn chưa từng gặp ai giống như vầy hết. Chấp niệm của đối phương... thật quá kinh khủng đi. Chỉ vì muốn đánh bại hắn mà ngay đến cốt nguyên cũng mang ra sử dụng, sự đánh đổi này... đáng sao? Bất quá chỉ là vị trí thứ tư, thứ năm mà thôi, cần gì bất chấp tới như thế... Mà không, kể cả có là vị trí quán quân cũng chẳng đáng!
Phải biết thiêu đốt quá nhiều cốt nguyên thì sẽ để lại hậu quả rất nghiêm trọng, không những cảnh giới rớt xuống mà đến căn cơ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tệ nhất, chỉ e ngày sau, thành tựu mười mươi đại giảm...
Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà Lăng Tiểu Ngư hắn lại điên cuồng tới như vậy?
Lưu Cảnh Thiên thật sự là không tài nào hiểu nổi. Lần đầu tiên trong đời hắn bị chấn nhiếp vì việc làm của một kẻ yếu nhược hơn mình.
Lăng Tiểu Ngư... .
Lưu Cảnh Thiên cắn răng, thế kiếm đã ổn một lần nữa được quán thâu thêm lực lượng. Lần này, số linh lực được hắn bổ sung là đến từ việc thiêu đốt chân nguyên.
Khí thế phát ra từ tôn Phật đà ba mắt sáu tay kia của Lăng Tiểu Ngư quá kinh khủng, nó làm Lưu Cảnh Thiên cảm thấy bất an. Để đảm bảo, hắn cần phải sử dụng sức mạnh tối đa có thể.
Tất nhiên, Lưu Cảnh Thiên hắn vẫn biết điểm dừng. Đó là lý do tại sao hắn chỉ thiêu đốt chân nguyên mà không xuất động cốt nguyên...
...
Mắt loé hàn quang, tay nắm Thanh Khâu, Lưu Cảnh Thiên chính thức tung chiêu. Thân ảnh phân tán, từ một bỗng hoá làm ba; tiếp đấy, từ ba lại hợp làm một, trong tiếng gió gào thét, hắn đạp không mà đứng, bằng tư thế quân lâm thiên hạ chém ra một đường kiếm hình thập tự.
Thái Ất Kiếm Quyết: Tung Hoành Thiên Hạ!
Ngang dọc bốn phương, thế trùm tám hướng, đạo kiếm ảnh hoàng kim hình thập tự được Lưu Cảnh Thiên tung ra, chỉ sát na ngắn ngủi đã rút ngắn phân nửa khoảng cách với kẻ địch của mình. Tốc độ mau lẹ vô cùng.
Nhưng, mau thì mau chứ còn lâu mới động được đến người Lăng Tiểu Ngư. Bởi lẽ chính tại lúc này, hai cánh tay Lăng Tiểu Ngư đã hướng thương khung đẩy ra.
/812
|