Tím, xanh, vàng, trắng, mỗi thanh Đại bảo kiếm có một màu riêng biệt, dễ thấy chất liệu dùng để rèn ra chúng vốn dĩ khác nhau. Điểm chung duy nhất có lẽ chỉ nằm ở sức mạnh ẩn chứa bên trong: cực kỳ ghê gớm.
Chẳng phải tự dưng mà bốn thanh kiếm kia lại từng được Lăng Thanh Trúc nhận định là chân chính Đại bảo kiếm, phẩm cấp vượt xa sáu thanh kiếm đã được lấy ra khỏi Kiếm Mộ trước đó. Cứ nhìn khí tức toả ra từ chúng liền biết, rất chi rợn người. Uy áp lớn tới nỗi dù là cảnh giới chân nhân sơ kỳ như Tô Đông Vũ, Dương Tiểu Ngọc cũng phải nhăn mặt cau mày.
Chu Đại Trù ư? Hắn sớm đã dùng tới linh quang bảo hộ rồi.
...
Kể từ khi Đại bảo kiếm xuất hiện thì không gian trong khu vực mà đám người Dương Tiểu Ngọc, Chu Đại Trù đang đứng cũng thay đối hoàn toàn. Theo đúng nghĩa đen.
Khắp bốn hướng, các bức tường đều đã biến mất, lối ra cũng chẳng còn đâu nữa. Thấy được chỉ là một mảng tối tăm lạnh lẽo, vật thể duy nhất vẫn giữ nguyên, trừ bệ đá cao kia ra thì không còn gì khác...
Dưới ánh sáng của những viên minh châu đính trên bệ đá, Chu Đại Trù có chút bất an, hỏi Cơ Thành Tử: Chưởng môn sư bá, không gian chung quanh chúng ta tại sao lại biến thành như vầy? .
Cơ Thành Tử dù biết nhưng chẳng giải đáp. Hắn chỉ thâm ý cười nhạt: Chu tiểu tử, cái quan trọng bây giờ không nằm ở sự thay đổi của không gian .
Ngước nhìn bốn thanh Đại bảo kiếm được cắm ở bốn vị trí cao thấp khác nhau trên bệ, Cơ Thành Tử bảo: Bảo kiếm dành cho người hữu duyên, có thể lấy được hay không phải trông vào vận khí của các ngươi .
Trong số Thập đại bảo kiếm thì bốn thanh trước mắt này là có uy lực lớn nhất, chỉ cần một người lấy được thôi thì tổng thể thực lực của Thiên Kiếm Môn cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở các ngươi: Hơn hai ngàn năm qua, kẻ đánh chủ ý lên chúng đã có không ít, nhưng tất cả đều bị kiếm linh từ chối, vài người còn bị kiếm khí tổn hại căn cơ; vì lẽ đó, ta hy vọng các ngươi nên cân nhắc và thận trọng, biết buông tay đúng lúc... .
Được rồi. Những gì cần nói ta đều đã nói. Các ngươi có thể bắt đầu .
...
Tiếng Cơ Thành Tử đã dứt được một lúc nhưng đám người Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc, Tô Đông Vũ vẫn chưa ai tiến lên bệ đá. Xem ra trong lòng bọn họ đối với việc lấy kiếm này cũng không tự tin lắm.
Tròng mắt khẽ đảo, Chu Đại Trù nhích người sang bên trái một chút, hướng Tô Đông Vũ nói: Kính lão đắc thọ. Tô sư huynh, ở đây ngoài chưởng môn sư bá ra thì ngươi là người có bối phận cao nhất, tuổi cũng lớn nhất, ta nghĩ sư huynh cứ xuất thủ trước đi .
Như cảm thấy còn chưa đủ, Chu Đại Trù bồi thêm: Tô sư huynh, chắc ngươi sẽ không phải quá thiếu lòng tin đến nỗi khước từ đâu nhỉ? Nói thế nào thì sư huynh ngươi cũng là kẻ đứng đầu trong thế hệ trẻ hiện nay của Thiên Kiếm Môn chúng ta a .
...
Hừ... .
Mặc dù nội tâm khá khó chịu nhưng do đang ở trước mặt Dương Tiểu Ngọc và sư phụ mình nên Tô Đông Vũ cũng chả dám làm ra hành động khó coi nào. Dạ âm thầm hừ một tiếng xong, rất có phong phạm đại sư huynh, hắn cười đáp: Chu sư đệ nói như vậy thật là quá đề cao ta rồi. Đông Vũ ta bất quá chỉ là một môn nhân Thiên Kiếm, tư chất cũng chưa phải đệ nhất, nào dám nhận cái danh đứng đầu gì kia .
Nhưng nếu Chu sư đệ và Dương sư muội đều có điều e ngại, vậy cứ để sư huynh ta đi trước cũng được .
Tô sư huynh thật là có tấm lòng cao cả a .
Chu Đại Trù đưa tay chỉ lên đỉnh của bệ đá cao bên cạnh, làm động tác mời: Vậy mời sư huynh .
Tầm chục giây sau, khi Tô Đông Vũ đã bước lên bệ...
Một lần nữa, tiếng Chu Đại Trù lại cất lên: Sư huynh, chúc ngươi thành công lấy được bảo kiếm a! .
...
Hừ, tên mập... Ngươi và đám người Trúc Kiếm Phong của ngươi cứ đợi đấy... .
Thở mạnh một hơi, Tô Đông Vũ tạm gạt đi bực bội trong lòng, tập trung vào việc lấy kiếm. Tuy nói trước khi đại hội Thiên nhân luận pháp bắt đầu, Tô Đông Vũ hắn đã thành công được Toái Vũ nhận chủ, nhưng đối với đợt tiến vào Kiếm Mộ này, hắn vẫn rất đỗi chờ mong.
Toái Vũ là một thanh Đại bảo kiếm, điều đó không giả, nhưng bàn về danh khí cũng như uy lực, nó sao có thể sánh được với bốn thanh Đại bảo kiếm ở đây. Chênh lệch căn bản là rất lớn.
...
Sau những bước chân chậm rãi, Tô Đông Vũ cuối cùng dừng lại ở bậc thang thứ hai mươi tám, ngay trước thanh kiếm màu vàng được cắm quá nửa nọ.
Trong số bốn thanh Đại bảo kiếm ở đây thì Hoàng Bào này chính là thích hợp nhất để kết hợp với đạo thuật của Kim Kiếm Phong ta... .
Trong lòng sớm đã có chủ ý nên Tô Đông Vũ chẳng mất thời gian để nghĩ ngợi, mau chóng vận hành pháp quyết, đặt tay lên chuôi kiếm Hoàng Bào.
Chẳng phải tự dưng mà bốn thanh kiếm kia lại từng được Lăng Thanh Trúc nhận định là chân chính Đại bảo kiếm, phẩm cấp vượt xa sáu thanh kiếm đã được lấy ra khỏi Kiếm Mộ trước đó. Cứ nhìn khí tức toả ra từ chúng liền biết, rất chi rợn người. Uy áp lớn tới nỗi dù là cảnh giới chân nhân sơ kỳ như Tô Đông Vũ, Dương Tiểu Ngọc cũng phải nhăn mặt cau mày.
Chu Đại Trù ư? Hắn sớm đã dùng tới linh quang bảo hộ rồi.
...
Kể từ khi Đại bảo kiếm xuất hiện thì không gian trong khu vực mà đám người Dương Tiểu Ngọc, Chu Đại Trù đang đứng cũng thay đối hoàn toàn. Theo đúng nghĩa đen.
Khắp bốn hướng, các bức tường đều đã biến mất, lối ra cũng chẳng còn đâu nữa. Thấy được chỉ là một mảng tối tăm lạnh lẽo, vật thể duy nhất vẫn giữ nguyên, trừ bệ đá cao kia ra thì không còn gì khác...
Dưới ánh sáng của những viên minh châu đính trên bệ đá, Chu Đại Trù có chút bất an, hỏi Cơ Thành Tử: Chưởng môn sư bá, không gian chung quanh chúng ta tại sao lại biến thành như vầy? .
Cơ Thành Tử dù biết nhưng chẳng giải đáp. Hắn chỉ thâm ý cười nhạt: Chu tiểu tử, cái quan trọng bây giờ không nằm ở sự thay đổi của không gian .
Ngước nhìn bốn thanh Đại bảo kiếm được cắm ở bốn vị trí cao thấp khác nhau trên bệ, Cơ Thành Tử bảo: Bảo kiếm dành cho người hữu duyên, có thể lấy được hay không phải trông vào vận khí của các ngươi .
Trong số Thập đại bảo kiếm thì bốn thanh trước mắt này là có uy lực lớn nhất, chỉ cần một người lấy được thôi thì tổng thể thực lực của Thiên Kiếm Môn cũng sẽ tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở các ngươi: Hơn hai ngàn năm qua, kẻ đánh chủ ý lên chúng đã có không ít, nhưng tất cả đều bị kiếm linh từ chối, vài người còn bị kiếm khí tổn hại căn cơ; vì lẽ đó, ta hy vọng các ngươi nên cân nhắc và thận trọng, biết buông tay đúng lúc... .
Được rồi. Những gì cần nói ta đều đã nói. Các ngươi có thể bắt đầu .
...
Tiếng Cơ Thành Tử đã dứt được một lúc nhưng đám người Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc, Tô Đông Vũ vẫn chưa ai tiến lên bệ đá. Xem ra trong lòng bọn họ đối với việc lấy kiếm này cũng không tự tin lắm.
Tròng mắt khẽ đảo, Chu Đại Trù nhích người sang bên trái một chút, hướng Tô Đông Vũ nói: Kính lão đắc thọ. Tô sư huynh, ở đây ngoài chưởng môn sư bá ra thì ngươi là người có bối phận cao nhất, tuổi cũng lớn nhất, ta nghĩ sư huynh cứ xuất thủ trước đi .
Như cảm thấy còn chưa đủ, Chu Đại Trù bồi thêm: Tô sư huynh, chắc ngươi sẽ không phải quá thiếu lòng tin đến nỗi khước từ đâu nhỉ? Nói thế nào thì sư huynh ngươi cũng là kẻ đứng đầu trong thế hệ trẻ hiện nay của Thiên Kiếm Môn chúng ta a .
...
Hừ... .
Mặc dù nội tâm khá khó chịu nhưng do đang ở trước mặt Dương Tiểu Ngọc và sư phụ mình nên Tô Đông Vũ cũng chả dám làm ra hành động khó coi nào. Dạ âm thầm hừ một tiếng xong, rất có phong phạm đại sư huynh, hắn cười đáp: Chu sư đệ nói như vậy thật là quá đề cao ta rồi. Đông Vũ ta bất quá chỉ là một môn nhân Thiên Kiếm, tư chất cũng chưa phải đệ nhất, nào dám nhận cái danh đứng đầu gì kia .
Nhưng nếu Chu sư đệ và Dương sư muội đều có điều e ngại, vậy cứ để sư huynh ta đi trước cũng được .
Tô sư huynh thật là có tấm lòng cao cả a .
Chu Đại Trù đưa tay chỉ lên đỉnh của bệ đá cao bên cạnh, làm động tác mời: Vậy mời sư huynh .
Tầm chục giây sau, khi Tô Đông Vũ đã bước lên bệ...
Một lần nữa, tiếng Chu Đại Trù lại cất lên: Sư huynh, chúc ngươi thành công lấy được bảo kiếm a! .
...
Hừ, tên mập... Ngươi và đám người Trúc Kiếm Phong của ngươi cứ đợi đấy... .
Thở mạnh một hơi, Tô Đông Vũ tạm gạt đi bực bội trong lòng, tập trung vào việc lấy kiếm. Tuy nói trước khi đại hội Thiên nhân luận pháp bắt đầu, Tô Đông Vũ hắn đã thành công được Toái Vũ nhận chủ, nhưng đối với đợt tiến vào Kiếm Mộ này, hắn vẫn rất đỗi chờ mong.
Toái Vũ là một thanh Đại bảo kiếm, điều đó không giả, nhưng bàn về danh khí cũng như uy lực, nó sao có thể sánh được với bốn thanh Đại bảo kiếm ở đây. Chênh lệch căn bản là rất lớn.
...
Sau những bước chân chậm rãi, Tô Đông Vũ cuối cùng dừng lại ở bậc thang thứ hai mươi tám, ngay trước thanh kiếm màu vàng được cắm quá nửa nọ.
Trong số bốn thanh Đại bảo kiếm ở đây thì Hoàng Bào này chính là thích hợp nhất để kết hợp với đạo thuật của Kim Kiếm Phong ta... .
Trong lòng sớm đã có chủ ý nên Tô Đông Vũ chẳng mất thời gian để nghĩ ngợi, mau chóng vận hành pháp quyết, đặt tay lên chuôi kiếm Hoàng Bào.
/812
|