Trong màu đen tăm tối, ba người Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, Lệ Thắng Nam lặng lẽ bước đi, khá là thận trọng.
Cứ thế, bọn họ đi mãi... đi mãi, tận đến khi phát hiện ra một hạp cốc với một hang động bên trong. Không lớn nhưng được cái kín đáo khó tìm. Quả thực rất thích hợp để làm nơi trú ẩn.
Sau khi thăm dò hạp cốc bên dưới một đỗi, Chu Đại Trù quay lên, nói với Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam: Tiểu Ngư, Lệ sư tỷ, ta cảm thấy hạp cốc này rất được, có thể dùng làm nơi trú ẩn .
Đại Trù. - Lệ Thắng Nam nghe xong thì hỏi - Liệu có an toàn không? .
Sư tỷ đừng quá lo lắng. Vị trí bây của chúng ta hiện giờ đã cách chỗ cũ rất xa rồi, tin tưởng quái thú kia sẽ chẳng dễ dàng gì mà lần ra được đâu .
Lệ sư tỷ, Đại Trù sư huynh nói đúng đấy. Sư tỷ đừng quá lo lắng .
Trước sau được hai vị sư đệ trấn an, trong lòng Lệ Thắng Nam cũng đã phần nào buông lỏng. Nàng nhẹ gật đầu: Vậy cứ theo ý hai vị sư đệ đi .
Đã có được sự đồng thuận của Lệ Thắng Nam, Chu Đại Trù chính thức quyết định dừng chân. Vẫn là người dẫn đầu, hắn xoay người, lần nữa tiến xuống hạp cốc bên dưới.
Nhưng chính lúc này, tại khoảnh khắc Chu Đại Trù hắn vừa xoay lưng thì chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh. Phía bên trái, trong màn đêm sâu thẳm, một vệt lưu quang đang hướng bên này tiến lại. Tốc độ cực nhanh!
Nếu là bình thường, ở bên ngoài mật cảnh, đám người Chu Đại Trù hẳn đã sớm nhận ra. Đáng tiếc, đây lại là bên trong. Bởi do thần thức, linh giác bị hạn chế rất nhiều cộng thêm tốc độ quá nhanh của đạo lưu quang nên khi bọn họ vừa phát hiện được thì nó cũng đã chính thức tiếp cận.
Dưới những ánh mắt khẩn trương, một thân ảnh quen thuộc đáp xuống.
...
Lưu Cảnh Thiên, là ngươi? Chu Đại Trù nhìn kẻ vừa hiện thân, ngạc nhiên cất tiếng.
Hắn thật sự không ngờ kẻ sống sót đầu tiên mà mấy người bọn hắn gặp được lại là cái tên đệ tử chân truyền của Kim Kiếm Phong này.
Tại sao không phải là Dương Tiểu Ngọc hay Lâm Oánh, hay Công Tôn Nhược Thủy? Đồ Tự sư huynh cũng được a.
Lưu Cảnh Thiên? Cái tên này sống hay chết Chu Đại Trù hắn nào có bận tâm...
Thôi kệ, tình cảnh hiện giờ không được tốt, có thêm tên Lưu Cảnh Thiên này giúp vẫn hơn là chẳng có ai. Gặp người dù sao cũng tốt hơn là gặp quái thú .
Nghĩ vậy, Chu Đại Trù mới tạm thời gạt đi thành kiến, đang toan mở miệng hỏi han thì thần tình chợt biến. Giống như Lưu Cảnh Thiên, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng đối phương vừa từ đó chạy qua.
Tiếp tục là một đạo lưu quang. Tốc độ so với Lưu Cảnh Thiên vừa rồi có hơn không kém.
Lại một vị đồng môn khác?
Nếu đúng thế thật thì đã may. Khổ nỗi... đó không phải! Kẻ đến, hắn không phải con người!
Thân thể loã lồ, cái đầu trọc lóc, sau mông ngoe nguẩy một cái đuôi... Đây rành rành là quái thú - thứ đã săn đuổi mấy người Chu Đại Trù hắn!
Duy nhất khác biệt là quái thú này, nó chẳng phải nam tính như những con đã tấn công bọn họ. Nó là nữ tính, thuộc về giống cái.
Nhưng đực hay cái, lúc này lại có nghĩa lý gì. Quái thú thì vẫn là quái thú, há lại thiện lương lên được?
Lại nói, con quái thú giống cái vừa xuất hiện đây, nó còn khủng bố hơn cả năm con lần trước cộng lại a!
Phỏng đoán? Là chính miệng kiếm linh Thiên Tà mới nói đấy!
Chủ nhân, quái thú kia có thực lực tương đương tu sĩ chân nhân cảnh hậu kỳ... .
Đấy. Kiếm linh Thiên Tà, nó đã cảnh báo như thế.
Chân nhân hậu kỳ? Là chân nhân hậu kỳ!
Chu Đại Trù, hắn thực là khóc không ra nước mắt. Mới tránh được vở dưa giờ lại đụng trúng vỏ dừa...
Tâm tình kích động, Chu Đại Trù siết chặt nấm tay, giáng thẳng vào mặt Lưu Cảnh Thiên.
Bốp! .
Sau thanh âm vang dội, Chu Đại Trù giận dữ hét to: Con mẹ ngươi Lưu Cảnh Thiên! Ta muốn giết ngươi! .
Đại Trù sư huynh! .
Tiểu Ngư, đừng có cản ta! .
Gạt phắt người huynh đệ của mình qua một bên, Chu Đại Trù xách theo Thiên Tà sấn tới, vậy mà thực sự bổ xuống đầu Lưu Cảnh Thiên.
Đứng trước đại địch, còn chưa đánh đã phát sinh xung đột nội bộ, đây vốn là điều đại kỵ. Hành động của Chu Đại Trù, nó rõ ràng chẳng lý trí chút nào. Tuy nhiên...
Không thoả thì sao? Chu Đại Trù hắn vẫn cứ muốn làm như thế đấy. Cái tên khốn Lưu Cảnh Thiên kia, hắn vốn đang bị quái thú truy đuổi, vậy mà còn đáp xuống chỗ này. Đáp xuống xong cũng không thèm tri hô một chữ nào...
Đây là ý gì? Hắn muốn lôi mấy người bọn họ vào! Nói không chừng còn tính dùng bọn họ để thay hắn cản chân quái thú!
Khó khăn lắm... Khó khăn lắm mấy người bọn họ mới qua được một kiếp, vậy mà giờ... Chân nhân hậu kỳ, đấy đâu phải cấp bậc mà bọn họ có khả năng chống lại...
Cứ thế, bọn họ đi mãi... đi mãi, tận đến khi phát hiện ra một hạp cốc với một hang động bên trong. Không lớn nhưng được cái kín đáo khó tìm. Quả thực rất thích hợp để làm nơi trú ẩn.
Sau khi thăm dò hạp cốc bên dưới một đỗi, Chu Đại Trù quay lên, nói với Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam: Tiểu Ngư, Lệ sư tỷ, ta cảm thấy hạp cốc này rất được, có thể dùng làm nơi trú ẩn .
Đại Trù. - Lệ Thắng Nam nghe xong thì hỏi - Liệu có an toàn không? .
Sư tỷ đừng quá lo lắng. Vị trí bây của chúng ta hiện giờ đã cách chỗ cũ rất xa rồi, tin tưởng quái thú kia sẽ chẳng dễ dàng gì mà lần ra được đâu .
Lệ sư tỷ, Đại Trù sư huynh nói đúng đấy. Sư tỷ đừng quá lo lắng .
Trước sau được hai vị sư đệ trấn an, trong lòng Lệ Thắng Nam cũng đã phần nào buông lỏng. Nàng nhẹ gật đầu: Vậy cứ theo ý hai vị sư đệ đi .
Đã có được sự đồng thuận của Lệ Thắng Nam, Chu Đại Trù chính thức quyết định dừng chân. Vẫn là người dẫn đầu, hắn xoay người, lần nữa tiến xuống hạp cốc bên dưới.
Nhưng chính lúc này, tại khoảnh khắc Chu Đại Trù hắn vừa xoay lưng thì chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh. Phía bên trái, trong màn đêm sâu thẳm, một vệt lưu quang đang hướng bên này tiến lại. Tốc độ cực nhanh!
Nếu là bình thường, ở bên ngoài mật cảnh, đám người Chu Đại Trù hẳn đã sớm nhận ra. Đáng tiếc, đây lại là bên trong. Bởi do thần thức, linh giác bị hạn chế rất nhiều cộng thêm tốc độ quá nhanh của đạo lưu quang nên khi bọn họ vừa phát hiện được thì nó cũng đã chính thức tiếp cận.
Dưới những ánh mắt khẩn trương, một thân ảnh quen thuộc đáp xuống.
...
Lưu Cảnh Thiên, là ngươi? Chu Đại Trù nhìn kẻ vừa hiện thân, ngạc nhiên cất tiếng.
Hắn thật sự không ngờ kẻ sống sót đầu tiên mà mấy người bọn hắn gặp được lại là cái tên đệ tử chân truyền của Kim Kiếm Phong này.
Tại sao không phải là Dương Tiểu Ngọc hay Lâm Oánh, hay Công Tôn Nhược Thủy? Đồ Tự sư huynh cũng được a.
Lưu Cảnh Thiên? Cái tên này sống hay chết Chu Đại Trù hắn nào có bận tâm...
Thôi kệ, tình cảnh hiện giờ không được tốt, có thêm tên Lưu Cảnh Thiên này giúp vẫn hơn là chẳng có ai. Gặp người dù sao cũng tốt hơn là gặp quái thú .
Nghĩ vậy, Chu Đại Trù mới tạm thời gạt đi thành kiến, đang toan mở miệng hỏi han thì thần tình chợt biến. Giống như Lưu Cảnh Thiên, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng đối phương vừa từ đó chạy qua.
Tiếp tục là một đạo lưu quang. Tốc độ so với Lưu Cảnh Thiên vừa rồi có hơn không kém.
Lại một vị đồng môn khác?
Nếu đúng thế thật thì đã may. Khổ nỗi... đó không phải! Kẻ đến, hắn không phải con người!
Thân thể loã lồ, cái đầu trọc lóc, sau mông ngoe nguẩy một cái đuôi... Đây rành rành là quái thú - thứ đã săn đuổi mấy người Chu Đại Trù hắn!
Duy nhất khác biệt là quái thú này, nó chẳng phải nam tính như những con đã tấn công bọn họ. Nó là nữ tính, thuộc về giống cái.
Nhưng đực hay cái, lúc này lại có nghĩa lý gì. Quái thú thì vẫn là quái thú, há lại thiện lương lên được?
Lại nói, con quái thú giống cái vừa xuất hiện đây, nó còn khủng bố hơn cả năm con lần trước cộng lại a!
Phỏng đoán? Là chính miệng kiếm linh Thiên Tà mới nói đấy!
Chủ nhân, quái thú kia có thực lực tương đương tu sĩ chân nhân cảnh hậu kỳ... .
Đấy. Kiếm linh Thiên Tà, nó đã cảnh báo như thế.
Chân nhân hậu kỳ? Là chân nhân hậu kỳ!
Chu Đại Trù, hắn thực là khóc không ra nước mắt. Mới tránh được vở dưa giờ lại đụng trúng vỏ dừa...
Tâm tình kích động, Chu Đại Trù siết chặt nấm tay, giáng thẳng vào mặt Lưu Cảnh Thiên.
Bốp! .
Sau thanh âm vang dội, Chu Đại Trù giận dữ hét to: Con mẹ ngươi Lưu Cảnh Thiên! Ta muốn giết ngươi! .
Đại Trù sư huynh! .
Tiểu Ngư, đừng có cản ta! .
Gạt phắt người huynh đệ của mình qua một bên, Chu Đại Trù xách theo Thiên Tà sấn tới, vậy mà thực sự bổ xuống đầu Lưu Cảnh Thiên.
Đứng trước đại địch, còn chưa đánh đã phát sinh xung đột nội bộ, đây vốn là điều đại kỵ. Hành động của Chu Đại Trù, nó rõ ràng chẳng lý trí chút nào. Tuy nhiên...
Không thoả thì sao? Chu Đại Trù hắn vẫn cứ muốn làm như thế đấy. Cái tên khốn Lưu Cảnh Thiên kia, hắn vốn đang bị quái thú truy đuổi, vậy mà còn đáp xuống chỗ này. Đáp xuống xong cũng không thèm tri hô một chữ nào...
Đây là ý gì? Hắn muốn lôi mấy người bọn họ vào! Nói không chừng còn tính dùng bọn họ để thay hắn cản chân quái thú!
Khó khăn lắm... Khó khăn lắm mấy người bọn họ mới qua được một kiếp, vậy mà giờ... Chân nhân hậu kỳ, đấy đâu phải cấp bậc mà bọn họ có khả năng chống lại...
/812
|