Tiểu Ngư... .
Thốt lên khe khẽ, thanh âm nhỏ còn hơn cả tiếng muỗi kêu. Rồi, thêm vài giọt nước mắt, một cái bụm môi... Những gì Gia Gia làm được, tất cả chỉ có bấy nhiêu thôi.
Nó... thật đã bất lực rồi.
...
Khóc, đây có lẽ là lần đầu tiên. Kể từ khi chui ra từ trong trứng, hôm nay Gia Gia nó mới biết thế nào là vị mặn của nước mắt. Lần đầu tiên, nó mới biết thế nào là đau khổ.
Cảm xúc này... gọi là gì?
Gia Gia nó không biết, cũng không muốn biết lúc này. Nó chỉ ước những gì đang diễn ra, hết thảy đều là ác mộng, tỉnh rồi sẽ tan biến.
Nhưng... đây là mộng sao?
...
Sự thật vẫn cứ là sự thật, nó sẽ không vì ai mà biến mất, hoặc thay đổi. Mộng Kiều có nức nở cầu xin, Lăng Thanh Trúc có siết tay đến rỉ máu, Gia Gia có câm lặng khóc thương, cuối cùng cũng chẳng để làm chi. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã chịu nhục hình, và vẫn phải tiếp tục gánh chịu cực hình.
Tam Hình đã định, muốn cũng phải chịu, không muốn cũng phải chịu.
...
Trên Hình Đài...
Côn hình vừa xong, Lăng Tiểu Ngư còn chưa kịp bình ổn thì đứng nơi gần đó, lão nhân tóc bạc đã lạnh lùng cất tiếng:
Hình thứ hai: Phế bỏ tu vi. Chấp hành .
Vẫn rất nhanh nhạy, hai vị chấp pháp giả nghe lão nhân nói xong liền di chuyển ngay. Từ sau lưng, bọn họ hiện đã dời ra trước mặt Lăng Tiểu Ngư.
Thần sắc hờ hững, một người điều động linh lực, xoè rộng bàn tay.
Ba! .
Một chưởng xuất ra, đánh thẳng vào bụng dưới, vị trí đan điền của Lăng Tiểu Ngư.
Kế đấy, một luồng lực lượng kinh khủng tràn vào, đem đan điền hắn tàn phá...
...
Đau.
Lăng Tiểu Ngư thật sự rất đau. Cái cảm giác bị người phá hủy chân nguyên, nó mới khổ sở làm sao.
Mười tám năm... Mười tám năm chăm chỉ tu hành, Lăng Tiểu Ngư hắn đã phải nếm trải biết bao nhọc nhằn, cơ cực, vậy mà hôm nay... Trong thoáng chốc, tất cả đều tan thành mây khói.
...
Ư... .
Miệng rướm máu, lệ nhoè đôi mắt, Lăng Tiểu Ngư thốt ra một tiếng khe khẽ như vậy rồi gục ngã.
Trước khi chính thức lịm đi, hắn thầm nghĩ...
Những gì Thiên Kiếm Môn cho ta, hôm nay coi như ta đều đã trả... Chân truyền đệ tử, Trường Sinh Tiên Thuật, Đại Bi Thiên Diệp... .
... Mọi thứ... kết thúc rồi... .
Yến cô cô, xin lỗi người... Nếu có kiếp sau, Tiểu Ngư vẫn muốn được ở bên cạnh người. Tiểu Ngư chỉ nguyện làm một người bình thường, cả đời chẳng nhập tiên môn, chẳng làm tu sĩ... .
Thốt lên khe khẽ, thanh âm nhỏ còn hơn cả tiếng muỗi kêu. Rồi, thêm vài giọt nước mắt, một cái bụm môi... Những gì Gia Gia làm được, tất cả chỉ có bấy nhiêu thôi.
Nó... thật đã bất lực rồi.
...
Khóc, đây có lẽ là lần đầu tiên. Kể từ khi chui ra từ trong trứng, hôm nay Gia Gia nó mới biết thế nào là vị mặn của nước mắt. Lần đầu tiên, nó mới biết thế nào là đau khổ.
Cảm xúc này... gọi là gì?
Gia Gia nó không biết, cũng không muốn biết lúc này. Nó chỉ ước những gì đang diễn ra, hết thảy đều là ác mộng, tỉnh rồi sẽ tan biến.
Nhưng... đây là mộng sao?
...
Sự thật vẫn cứ là sự thật, nó sẽ không vì ai mà biến mất, hoặc thay đổi. Mộng Kiều có nức nở cầu xin, Lăng Thanh Trúc có siết tay đến rỉ máu, Gia Gia có câm lặng khóc thương, cuối cùng cũng chẳng để làm chi. Lăng Tiểu Ngư, hắn đã chịu nhục hình, và vẫn phải tiếp tục gánh chịu cực hình.
Tam Hình đã định, muốn cũng phải chịu, không muốn cũng phải chịu.
...
Trên Hình Đài...
Côn hình vừa xong, Lăng Tiểu Ngư còn chưa kịp bình ổn thì đứng nơi gần đó, lão nhân tóc bạc đã lạnh lùng cất tiếng:
Hình thứ hai: Phế bỏ tu vi. Chấp hành .
Vẫn rất nhanh nhạy, hai vị chấp pháp giả nghe lão nhân nói xong liền di chuyển ngay. Từ sau lưng, bọn họ hiện đã dời ra trước mặt Lăng Tiểu Ngư.
Thần sắc hờ hững, một người điều động linh lực, xoè rộng bàn tay.
Ba! .
Một chưởng xuất ra, đánh thẳng vào bụng dưới, vị trí đan điền của Lăng Tiểu Ngư.
Kế đấy, một luồng lực lượng kinh khủng tràn vào, đem đan điền hắn tàn phá...
...
Đau.
Lăng Tiểu Ngư thật sự rất đau. Cái cảm giác bị người phá hủy chân nguyên, nó mới khổ sở làm sao.
Mười tám năm... Mười tám năm chăm chỉ tu hành, Lăng Tiểu Ngư hắn đã phải nếm trải biết bao nhọc nhằn, cơ cực, vậy mà hôm nay... Trong thoáng chốc, tất cả đều tan thành mây khói.
...
Ư... .
Miệng rướm máu, lệ nhoè đôi mắt, Lăng Tiểu Ngư thốt ra một tiếng khe khẽ như vậy rồi gục ngã.
Trước khi chính thức lịm đi, hắn thầm nghĩ...
Những gì Thiên Kiếm Môn cho ta, hôm nay coi như ta đều đã trả... Chân truyền đệ tử, Trường Sinh Tiên Thuật, Đại Bi Thiên Diệp... .
... Mọi thứ... kết thúc rồi... .
Yến cô cô, xin lỗi người... Nếu có kiếp sau, Tiểu Ngư vẫn muốn được ở bên cạnh người. Tiểu Ngư chỉ nguyện làm một người bình thường, cả đời chẳng nhập tiên môn, chẳng làm tu sĩ... .
/812
|