TIÊN MÔN

Chương 704 - Trúc Cơ Đan Tới Tay

/812


Lão già ngươi còn muốn chạy?

Đừng hòng!

Đã tốn công chuẩn bị kỹ càng như vậy, Ngọc Vô Tâm há có thể trơ mắt ra nhìn Tạ Trường Thanh tẩu thoát. Vận hết khí lực, nàng bật dậy đuổi theo.

Theo lý, với một tu sĩ luyện khí hậu kỳ như Ngọc Vô Tâm thì không cách nào đuổi kịp được cước bộ của cao thủ trúc cơ. Nhưng lúc này, bởi do trúng phải kịch độc, linh lực rất khó điều động nên tốc độ Tạ Trường Thanh cũng giảm đi nhiều, chỉ trong nháy mắt thì đã bị Ngọc Vô Tâm bắt kịp.

Vừa tới nơi, Ngọc Vô Tâm một lời không nói đã xuất ra ám khí, phóng thẳng vào đầu Tạ Trường Thanh.

Không! .

Phốc! .

Một trước một sau, hai thanh âm to nhỏ bất đồng vang lên. Tiếng kêu của Tạ Trường Thanh và tiếng đinh nhọn ghim vào đầu hắn.

Tiếp đấy, lại một tiếng Bịch nữa, thân thể Tạ Trường Thanh đổ gục xuống đất, ngay trước cửa động. Một đời tông chủ cao cao tại thượng cứ vậy mà ra đi, chết không nhắm mắt.

Bởi do mọi thứ diễn ra quá nhanh, phạm vi bất quá bên trong thạch động, thành ra những động tĩnh ở đây người bên ngoài không cách nào biết được. Cho dù là các đệ tử lãnh trách nhiệm canh gác xung quanh đi nữa. Từ đây đến chỗ bọn họ khoảng cách nào có ngắn.

Ngọc Vô Tâm đảo mắt nhìn một chút, khi đã chắc chắn chẳng có ai khác mò tới, lúc này nàng mới tiến lại chỗ thi thể Tạ Trường Thanh, đem nó kéo vào bên trong động phủ.

Lần này, để giết được Tạ Trường Thanh, Ngọc Vô Tâm nàng đã hao tốn không ít tâm tư. Mấu chốt thành bại nằm ở chỗ phải làm sao để khiến Tạ Trường Thanh mất cảnh giác, buông bỏ phòng bị. Đừng thấy nàng dễ dàng đắc thủ mà lầm, đều phải cẩn thận suy tính từng li từng tí cả đấy.

Giả sử, nếu như lúc nãy Ngọc Vô Tâm nàng không tỏ ra e dè miễn cưỡng, làm ra phản kháng mà thuận tình với ngôi vị tông chủ phu nhân ngay, như vậy Tạ Trường Thanh chưa chắc đã tin, cho dù có tin thì cũng âm thầm cảnh giác. Có thể hắn vẫn sẽ muốn chiếm đoạt nàng ngay, nhưng một khi trong tâm còn chưa chính thức tin tưởng, quá nửa Tạ Trường Thanh hắn sẽ tiến hành kiểm tra, thậm chí là khống chế trước khi hành sự.

Phải phản kháng, phải tỏ ra là mình không nguyện, chỉ có như thế thì mới khiến cho Tạ Trường Thanh ngửa bài, đem chuyện độc dược và cổ trùng nói ra. Và khi đã nói ra hết, khi Ngọc Vô Tâm nàng đã biết mạng sống của mình sớm nằm trong tay Tạ Trường Thanh hắn, hắn sẽ an tâm hành sự.

Thân thể đã bị trúng độc, lại có cổ trùng tùy thời gặm nhấm, Ngọc Vô Tâm nàng dám giở trò nữa sao?

Theo như Tạ Trường Thanh thấy thì Ngọc Vô Tâm nàng cũng là người thông minh, chả lý gì lại đi chọn cái chết cả. Vì lẽ đó nên hắn mới buông lỏng phòng bị, không kiêng dè đi hôn hít sờ soạng Ngọc Vô Tâm. Nào ngờ... Người tính không bằng trời tính. Bổn sự của Ngọc Vô Tâm lớn hơn Tạ Trường Thanh hắn tưởng tượng rất nhiều.

Canh bạc này, Ngọc Vô Tâm đã giành chiến thắng. Cái gọi thỏ khôn đào ba hang, người khôn tính ba bước chính là như vầy đi.

...

Cao thủ trúc cơ quả nhiên là cao thủ trúc cơ, chỉ một chưởng tùy tiện đã khiến ta trọng thương... .

Trong động phủ, Ngọc Vô Tâm một thân trần truồng, tay ôm lấy ngực mà cảm thán.

Thật ra nếu mà chấp nhận hi sinh thêm chút nữa, Ngọc Vô Tâm nàng đã không phải gánh chịu thương tổn này. Thời điểm nàng ra tay, chất độc từ miệng nàng truyền qua cho Tạ Trường Thanh còn chưa kịp phát tác.

Ngọc Vô Tâm à Ngọc Vô Tâm, ngươi cuối cùng vẫn là coi trọng trinh tiết như vậy .

Ngọc Vô Tâm lắc đầu tự giễu. Nàng cảm thấy bản thân mình sao mà buồn cười. Rõ ràng là một nữ tử ma tông, lòng dạ so với bất kỳ ai đều độc ác hơn, ấy vậy mà lại thà đặt bản thân vào nguy hiểm chứ quyết không để thân thể bị người điếm ô.

Xuy... Uổng công tự mình phá rách màng trinh... .

Cái cảm giác đau thấu tâm can kia, đến bây giờ Ngọc Vô Tâm nàng vẫn còn nhớ rất rõ.

Thở ra một hơi, Ngọc Vô Tâm tạm gác lại mọi chuyện, ngồi xếp bằng luôn trên đất, bên cạnh thi thể của Tạ Trường Thanh. Nàng cần phải nhanh chóng chữa trị thân thể.

Bạch liên hoa, lại phải làm phiền ngươi rồi .

Thần niệm khẽ động, Ngọc Vô Tâm bắt đầu thôi thúc đoá hoa sen màu trắng bên trong đan điền, dùng lực lượng thần kỳ của nó để chữa trị thương thế.

...

Một canh giờ sau.

Ngọc Vô Tâm thu hồi thần thức, mở mắt ra.

Không những hoá giải được độc tố mà còn có thể chữa lành thương tích, cường đại thân thể, lại còn bảo lưu được thần hồn, giúp ta cải tử hoàn sinh... Cũng chẳng rõ bạch liên hoa ngươi là thứ gì .

Đối với đoá hoa sen trong đan điền mình, Ngọc Vô Tâm thật vô cùng cảm kích. Song song, nàng cũng rất thắc mắc, không biết làm sao mà mình lại có được.

Bẩm sinh? Nàng thường bảo mình như vậy. Nhưng suy đi nghĩ lại, nàng vẫn cho là không thoả. Nàng có cảm giác đoá hoa sen này...

Mà thôi. Dù sao nó cũng không làm hại ta .

Ngọc Vô Tâm nhẹ lắc đầu cho qua, kế đấy thì đứng dậy, hướng chỗ y phục nằm vương vãi bước lại.

Bị lão già đó xé rách hết rồi .

Ngọc Vô Tâm quyết định bỏ đi. Đừng nói đã rách, cho dù có vẹn nguyên thì nàng cũng không thiết mặc. Bị lão già đó đụng chạm qua rồi, mặc làm gì. Tởm lắm.

Nhớ lại sự tình đã phát sinh ban nãy, nhớ đến nụ hôn bị cưỡng đoạt một cách thô bạo kia, Ngọc Vô Tâm lập tức nhíu mày. Nàng há miệng nhổ ra mấy ngụm nước bọt.

Đúng là ghê tởm. Còn may ban nãy liều mình ra tay, không để lão ta chiếm luôn hạ thể .

Nói đoạn Ngọc Vô Tâm xoay người nhìn lại, nhanh chóng đi đến chỗ thi thể Tạ Trường Thanh. Nàng giơ chân giẫm lên khuôn mặt tím tái vì bị trúng độc của lão, giọng miệt khinh: Thứ hạ đẳng như ngươi mà cũng dám đánh chủ ý lên ta? Hừ! .

Tiếng hừ vừa dứt thì chân Ngọc Vô Tâm cũng phát lực. Hệ quả là khuôn mặt của Tạ Trường Thanh, nó bị giẫm nát ngay tức khắc.

Đúng là càng nhìn càng buồn nôn .

Bàn chân rút lại, Ngọc Vô Tâm hạ mình ngồi xuống, bắt đầu lục tìm. Trong ngực, tay áo, rồi không gian giới chỉ của Tạ Trường Thanh, hết thảy đều bị Ngọc Vô Tâm kiếm qua. Chả mấy chốc, chiếc lọ mà trước đó Tạ Trường Thanh lấy ra và bảo có cất chứa Trúc Cơ đan đã được nàng tìm thấy.

Cầm lọ nhỏ trong tay, Ngọc Vô Tâm chậm rãi mở ra, dáng vẻ khá là hồi hộp.

Cũng đúng thôi. Trúc Cơ đan là đan dược trân quý biết bao, cả vùng đất Nam man này tính hết nào được mấy viên. Có rất nhiều người cả đời chỉ nghe chứ chưa bao giờ được thấy Trúc Cơ đan đấy.

Lão già đó chắc sẽ không lừa ta đâu .

Lòng mang hy vọng, Ngọc Vô Tâm đem chiếc lọ trút ra.

Một viên đan dược màu xanh xuất hiện.

Ngọc Vô Tâm cẩn thận quan sát, đưa lên mũi ngửi thử. Vốn cũng có chút kiến thức về y dược nên chẳng mất bao nhiêu thời gian thì nàng đã xác minh được ngay. Viên đan dược màu xanh này quả đích thị Trúc Cơ đan.

Ha ha ha! .

Nội tâm kích động, Ngọc Vô Tâm không kiềm được cười lên thành tiếng. Có thể khiến cho một kẻ tâm cơ thâm trầm như Ngọc Vô Tâm nàng biểu lộ ra như vậy, đủ thấy giá trị của Trúc Cơ đan là to lớn bậc nào...

/812

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status