Bảo vật xuất thế, lại nhìn thấy ở ngay trước mắt mình, nếu nói Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung chẳng chút động tâm thì khẳng định là nói dối. Đã là người thì ai lại chẳng có lòng tham. Bảo vật trong mắt tu sĩ quả quả có sức hấp dẫn vô cùng.
Lại nói, vì bảo vật này mà Mạn Đà Sơn Trang không tiếc trở mặt với các đại thế lực, thậm chí quyết tru sát cả Liễu Phù Dung, Bạch Tề, Cao Trường Phong, những vị thiên tài được tông môn xem trọng nhất, cho dù là kẻ ngốc thì cũng đoán được bảo vật kia quan trọng đến nhường nào.
Trên thực tế cả Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung đều đã động tâm. Tuy nhiên bọn họ rất nhanh liền áp chế tham niệm. So với bảo vật thì bọn họ cần mạng hơn. Thế là không ai bảo ai, cả hai quay đầu định chạy ra khỏi Phí Long Sơn.
Chỉ là, bọn họ còn chưa kịp chạy đi thì dị biến đã lại phát sinh. Mặt đất chấn động dữ dội, ở ngọn tiểu sơn kia bất ngờ nổ tung. Cột ánh sáng xanh - đỏ hai màu trên đỉnh tiểu sơn lúc này xoay tròn như lốc xoáy. Vài ba nhịp thở, từ trong cơn lốc chói loà đột nhiên bắn ra bốn đạo lưu tinh.
Xảo hợp làm sao, bốn đạo lưu tinh nọ vậy mà hướng đúng vị trí của Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung bay qua.
Cái này...
Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung ngẩn ra, nhưng rồi lập tức vui mừng xuất thủ. Bốn đạo lưu tinh này liệu có phải là bảo vật hay chăng?
Không kịp nghĩ nhiều, Ngọc Vô Tâm cong tay búng ra một đạo bạch quang đem hai trong số bốn đạo lưu tinh bắt lấy. Phần hai đạo lưu tinh còn lại thì cũng rơi nốt vào tay Liễu Phù Dung.
Ầm!
Ầm!
Bên kia tiểu sơn, sau khi bảo vật xuất thế thì cả ngọn núi cũng ầm ầm sụp đổ, từ bên dưới địa hoả thi nhau phun trào, trong nháy mắt đã biến một góc Phí Long Sơn thành biển lửa khiến cho yêu thú chung quanh kinh hoảng mà bạo loạn, hiện đang gào rống tản ra bốn hướng.
Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngự khí bay ra khỏi Phí Long Sơn.
Các cao thủ Mạn Đà Sơn Trang vì chuẩn bị thu lấy bảo vật nên trước đó đại đa số đều tập trung ở ngọn tiểu sơn kia, nhưng nay dị bảo đã xuất ra, bọn họ tất sẽ quay sang tru sát toàn bộ những tu sĩ bên ngoài còn sống sót. Nếu Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung còn tiếp tục nấn ná chỉ e tánh mạng khó toàn.
Bọn họ phải chạy! Chạy càng nhanh càng tốt!
Khốn kiếp! .
Nơi ngọn tiểu sơn vừa sụp đổ, đứng trên biển lửa một vị cao tầng của Mạn Đà Sơn Trang tức giận hét lên.
Một lũ ăn hại! Bảo vật ở ngay trước mắt mà các ngươi cũng để lọt mất! .
Còn đứng đây làm gì?! Mau chia ra tìm kiếm! Tuyệt đối không để bất cứ tu sĩ bên ngoài nào còn sống sót ra khỏi đây! .
...
Các cao thủ Mạn Đà Sơn Trang chia nhau ra hành động, một nửa truy tìm bảo vật một nửa tiến hành tru sát toàn bộ ngoại nhân.
May cho Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung, lúc này bọn họ rốt cuộc đã thành công chạy ra đến cửa ra vào Phí Long Sơn.
Quả không ngoài dự tính, ở ngay lối ra vào lúc này có không ít đệ tử Mạn Đà Sơn Trang trông giữ nhưng tu vị Vấn đỉnh thì chỉ có đúng hai người. Song cũng chỉ là Vấn đỉnh sơ kỳ, không quá đáng lo.
Vốn đã sẵn sàng tâm lý, ngay khi vừa ra tới thì cả Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung đều thi triển thủ đoạn lôi đình. Phù lục, Linh khí, rồi pháp thuật, thần thông hàng tá loại thủ đoạn được các nàng đánh ra.
Ầm!
Ầm!
Oành!
Oành!
Giữa tràng thanh âm bạo liệt đủ màu sắc, hai gã tu sĩ Vấn đỉnh làm nhiệm vụ canh giữ nhất thời bị doạ sợ. Theo phản xạ bọn họ vội vàng triển khai phòng ngự, tế ra Linh khí ngăn cản các loại công kích.
Nhân cơ hội này, Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung cấp tốc đề thăng lực lượng, ngự khí lao vụt ra khỏi Phí Long Sơn.
Mau ngăn chúng lại! .
Qua đợt công kích, hai gã tu sĩ Vấn đỉnh của Mạn Đà Sơn Trang rốt cuộc hoàn hồn, đồng thanh hô lớn rồi hoá thành hai đạo độn quang truy theo.
Song, bởi do Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung đều thiêu đốt chân nguyên, lại ngự trên cực phẩm Linh khí là Thanh Phong Kiếm và Nguyệt Nha Nhận nên tốc độ độn quang cực nhanh, lúc này hai gã tu sĩ Vấn đỉnh của Mạn Đà Sơn Trang mới đuổi theo thì đã muộn. Khoảng cách giữa đôi bên xa quá rồi.
Dương sư huynh, chúng ta mất dấu bọn chúng rồi. Giờ phải làm sao? Một gã tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang lên tiếng, mặt mày lo lắng.
Tên còn lại nghe xong nhưng không nói gì. So với vị sư đệ bên cạnh thì hắn càng lo hơn bội phần.
Thầm cắn răng, hắn lấy từ trong giới chỉ ra một tấm phù lục rồi đánh lên một đạo pháp quyết.
Linh phù bốc cháy, hoá thành một con chim nhỏ màu xanh. Thanh điểu dừng ở hư không một lúc, sau đó chợt tung cánh hướng phía đông nam bay đi.
Đuổi theo! .
Trong khi đó, ở phía trước...
Sau một đỗi điên cuồng thiêu đốt chân nguyên trốn chạy, hiện cả Ngọc Vô Tâm lẫn Liễu Phù Dung đều đã ngừng lại. Đưa ra chủ ý chính là Liễu Phù Dung. Nàng nói tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang có không ít kẻ giỏi thuật truy tung, để đảm bảo an toàn cần tạm thời ẩn giấu khí tức, tìm nơi ẩn nấp.
Ngọc Vô Tâm vốn thông minh nên nghe qua liền hiểu ý ngay. Chỉ có điều muốn che giấu hoàn toàn khí tức thì cần phải phục dụng đan dược trân quý hoặc không thì phải có một tấm Ẩn Thân Phù cao cấp dán lên. Mà hai loại này, trên người Ngọc Vô Tâm lúc này lại không có. Nàng đưa mắt nhìn sang Liễu Phù Dung.
Dường như cũng hiểu ý, Liễu Phù Dung nhanh chóng ném qua một tấm linh phù màu trắng.
Ẩn Thân Phù này là đích thân sư tôn ta luyện chế, cho dù cao thủ Linh châu kỳ cũng chưa chắc đã khám phá ra được đâu .
Trong đáy mắt Ngọc Vô Tâm hiện lên một tia dị sắc. Nàng đưa tay tiếp lấy linh phù rồi cùng Liễu Phù Dung tìm nơi ẩn nấp.
Theo lời Liễu Phù Dung thì Ẩn Thân Phù này chỉ có tác dụng trong vòng ba canh giờ, sau ba canh giờ hiệu quả sẽ hết. Nhưng Ngọc Vô Tâm cho tầm đó thời gian là đủ rồi. Nếu có tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang chạy qua đây, không thấy tung tích khẳng định tiếp tục đuổi lên phía trước hoặc là tản ra xung quanh tìm kiếm. Với trạng thái vô thanh vô ảnh, ngay đến một chút khí tức cũng không có của các nàng, những người đó làm sao phát hiện ra được.
Nghĩ vậy, Ngọc Vô Tâm cũng an lòng nhắm mắt đả toạ dưỡng thần...
Ba canh giờ sau...
Nơi bụi rậm, Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung cùng mở mắt. So với trước thì sắc diện cả hai bây giờ đã tốt lên khá nhiều.
Lại nói, vì bảo vật này mà Mạn Đà Sơn Trang không tiếc trở mặt với các đại thế lực, thậm chí quyết tru sát cả Liễu Phù Dung, Bạch Tề, Cao Trường Phong, những vị thiên tài được tông môn xem trọng nhất, cho dù là kẻ ngốc thì cũng đoán được bảo vật kia quan trọng đến nhường nào.
Trên thực tế cả Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung đều đã động tâm. Tuy nhiên bọn họ rất nhanh liền áp chế tham niệm. So với bảo vật thì bọn họ cần mạng hơn. Thế là không ai bảo ai, cả hai quay đầu định chạy ra khỏi Phí Long Sơn.
Chỉ là, bọn họ còn chưa kịp chạy đi thì dị biến đã lại phát sinh. Mặt đất chấn động dữ dội, ở ngọn tiểu sơn kia bất ngờ nổ tung. Cột ánh sáng xanh - đỏ hai màu trên đỉnh tiểu sơn lúc này xoay tròn như lốc xoáy. Vài ba nhịp thở, từ trong cơn lốc chói loà đột nhiên bắn ra bốn đạo lưu tinh.
Xảo hợp làm sao, bốn đạo lưu tinh nọ vậy mà hướng đúng vị trí của Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung bay qua.
Cái này...
Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung ngẩn ra, nhưng rồi lập tức vui mừng xuất thủ. Bốn đạo lưu tinh này liệu có phải là bảo vật hay chăng?
Không kịp nghĩ nhiều, Ngọc Vô Tâm cong tay búng ra một đạo bạch quang đem hai trong số bốn đạo lưu tinh bắt lấy. Phần hai đạo lưu tinh còn lại thì cũng rơi nốt vào tay Liễu Phù Dung.
Ầm!
Ầm!
Bên kia tiểu sơn, sau khi bảo vật xuất thế thì cả ngọn núi cũng ầm ầm sụp đổ, từ bên dưới địa hoả thi nhau phun trào, trong nháy mắt đã biến một góc Phí Long Sơn thành biển lửa khiến cho yêu thú chung quanh kinh hoảng mà bạo loạn, hiện đang gào rống tản ra bốn hướng.
Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngự khí bay ra khỏi Phí Long Sơn.
Các cao thủ Mạn Đà Sơn Trang vì chuẩn bị thu lấy bảo vật nên trước đó đại đa số đều tập trung ở ngọn tiểu sơn kia, nhưng nay dị bảo đã xuất ra, bọn họ tất sẽ quay sang tru sát toàn bộ những tu sĩ bên ngoài còn sống sót. Nếu Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung còn tiếp tục nấn ná chỉ e tánh mạng khó toàn.
Bọn họ phải chạy! Chạy càng nhanh càng tốt!
Khốn kiếp! .
Nơi ngọn tiểu sơn vừa sụp đổ, đứng trên biển lửa một vị cao tầng của Mạn Đà Sơn Trang tức giận hét lên.
Một lũ ăn hại! Bảo vật ở ngay trước mắt mà các ngươi cũng để lọt mất! .
Còn đứng đây làm gì?! Mau chia ra tìm kiếm! Tuyệt đối không để bất cứ tu sĩ bên ngoài nào còn sống sót ra khỏi đây! .
...
Các cao thủ Mạn Đà Sơn Trang chia nhau ra hành động, một nửa truy tìm bảo vật một nửa tiến hành tru sát toàn bộ ngoại nhân.
May cho Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung, lúc này bọn họ rốt cuộc đã thành công chạy ra đến cửa ra vào Phí Long Sơn.
Quả không ngoài dự tính, ở ngay lối ra vào lúc này có không ít đệ tử Mạn Đà Sơn Trang trông giữ nhưng tu vị Vấn đỉnh thì chỉ có đúng hai người. Song cũng chỉ là Vấn đỉnh sơ kỳ, không quá đáng lo.
Vốn đã sẵn sàng tâm lý, ngay khi vừa ra tới thì cả Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung đều thi triển thủ đoạn lôi đình. Phù lục, Linh khí, rồi pháp thuật, thần thông hàng tá loại thủ đoạn được các nàng đánh ra.
Ầm!
Ầm!
Oành!
Oành!
Giữa tràng thanh âm bạo liệt đủ màu sắc, hai gã tu sĩ Vấn đỉnh làm nhiệm vụ canh giữ nhất thời bị doạ sợ. Theo phản xạ bọn họ vội vàng triển khai phòng ngự, tế ra Linh khí ngăn cản các loại công kích.
Nhân cơ hội này, Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung cấp tốc đề thăng lực lượng, ngự khí lao vụt ra khỏi Phí Long Sơn.
Mau ngăn chúng lại! .
Qua đợt công kích, hai gã tu sĩ Vấn đỉnh của Mạn Đà Sơn Trang rốt cuộc hoàn hồn, đồng thanh hô lớn rồi hoá thành hai đạo độn quang truy theo.
Song, bởi do Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung đều thiêu đốt chân nguyên, lại ngự trên cực phẩm Linh khí là Thanh Phong Kiếm và Nguyệt Nha Nhận nên tốc độ độn quang cực nhanh, lúc này hai gã tu sĩ Vấn đỉnh của Mạn Đà Sơn Trang mới đuổi theo thì đã muộn. Khoảng cách giữa đôi bên xa quá rồi.
Dương sư huynh, chúng ta mất dấu bọn chúng rồi. Giờ phải làm sao? Một gã tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang lên tiếng, mặt mày lo lắng.
Tên còn lại nghe xong nhưng không nói gì. So với vị sư đệ bên cạnh thì hắn càng lo hơn bội phần.
Thầm cắn răng, hắn lấy từ trong giới chỉ ra một tấm phù lục rồi đánh lên một đạo pháp quyết.
Linh phù bốc cháy, hoá thành một con chim nhỏ màu xanh. Thanh điểu dừng ở hư không một lúc, sau đó chợt tung cánh hướng phía đông nam bay đi.
Đuổi theo! .
Trong khi đó, ở phía trước...
Sau một đỗi điên cuồng thiêu đốt chân nguyên trốn chạy, hiện cả Ngọc Vô Tâm lẫn Liễu Phù Dung đều đã ngừng lại. Đưa ra chủ ý chính là Liễu Phù Dung. Nàng nói tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang có không ít kẻ giỏi thuật truy tung, để đảm bảo an toàn cần tạm thời ẩn giấu khí tức, tìm nơi ẩn nấp.
Ngọc Vô Tâm vốn thông minh nên nghe qua liền hiểu ý ngay. Chỉ có điều muốn che giấu hoàn toàn khí tức thì cần phải phục dụng đan dược trân quý hoặc không thì phải có một tấm Ẩn Thân Phù cao cấp dán lên. Mà hai loại này, trên người Ngọc Vô Tâm lúc này lại không có. Nàng đưa mắt nhìn sang Liễu Phù Dung.
Dường như cũng hiểu ý, Liễu Phù Dung nhanh chóng ném qua một tấm linh phù màu trắng.
Ẩn Thân Phù này là đích thân sư tôn ta luyện chế, cho dù cao thủ Linh châu kỳ cũng chưa chắc đã khám phá ra được đâu .
Trong đáy mắt Ngọc Vô Tâm hiện lên một tia dị sắc. Nàng đưa tay tiếp lấy linh phù rồi cùng Liễu Phù Dung tìm nơi ẩn nấp.
Theo lời Liễu Phù Dung thì Ẩn Thân Phù này chỉ có tác dụng trong vòng ba canh giờ, sau ba canh giờ hiệu quả sẽ hết. Nhưng Ngọc Vô Tâm cho tầm đó thời gian là đủ rồi. Nếu có tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang chạy qua đây, không thấy tung tích khẳng định tiếp tục đuổi lên phía trước hoặc là tản ra xung quanh tìm kiếm. Với trạng thái vô thanh vô ảnh, ngay đến một chút khí tức cũng không có của các nàng, những người đó làm sao phát hiện ra được.
Nghĩ vậy, Ngọc Vô Tâm cũng an lòng nhắm mắt đả toạ dưỡng thần...
Ba canh giờ sau...
Nơi bụi rậm, Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung cùng mở mắt. So với trước thì sắc diện cả hai bây giờ đã tốt lên khá nhiều.
/812
|