Chương 9: cứu người
Xe thể thao màu đỏ như sao băng bay ngang trời, vụt phóng trên đường cao tốc.
Xe thể thao Trần gia sớm thu, đối diện với gió táp vào mặt đều có thể khiến người điều khiển tóc rối tung rối mù. Tốc độ gió như vậy làm cho người bình thường đều có cảm giác khó thở, nhưng là, cô gái điều khiển xe lại một chút việc cũng không có, giống như gió táp đối nàng không hề ảnh hưởng.
Người điều khiển xe thể thao tự nhiên là Ký Phong, nay tốc độ xe cao tới 300 km / giờ, đối với người thường mà nói đã muốn là tốc độ cực hạn, nhưng đối với thường thường ngự kiếm phi hành, ra vào hiểm nguy như Ký Phong mà nói, điểm ấy tốc độ chỉ là chút lòng thành. Ký Phong thích cảm giác khoái lạc khi đua xe, lúc ở Tu Chân Giới, nàng thường xuyên điều khiển phi kiếm nơi nơi phi hành. Cực hạn khoái cảm làm cho nàng có thể quên đi rất nhiều chuyện không thoải mái. Sau khi về đến thời không hiện tại, Ký Phong có điều thu liễm, không ngự kiếm bay loạn ( chủ yếu là sợ đụng vào máy bay ), mà là đổi thành cuồng dã xe thể thao. Kim Đan kỳ có thần thức cường đại nên thao tác xuất phát chạy xe thoải mái vô cùng, căn bản sẽ không bởi vì tốc độ quá nhanh mà xuất hiện loại tình huống tai nạn xe cộ phát sinh.
Sau khi nghe được Đông Chính Hào cùng Đông Triển bình nói chuyện, tâm tình Ký Phong bị ảnh hưởng, tuy rằng đã sớm đối người của Đồng gia không ôm hi vọng gì, nhưng nghe đến Đông lão gia tử tính kế chính mình như thế, trong lòng Ký Phong nguội lạnh. Nàng quyết định , lúc Đông Chính Hào tuyên bố dùng nàng đặt ra đám hỏi, chính là thời điểm nàng rời đi Đồng gia, cũng là thời điểm nàng rời xa thế tục. Sau đó nàng muốn toàn lực đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ, hoàn thành giấc mộng chưa thực hiện được của nàng ở Tu Chân giới. Tu chân không kể năm tháng, chờ nàng tu thành Nguyên Anh xong, Đông Chính Hào cùng Đông Triển bình, thậm chí Đông Ký Vân cũng đã không ở thế giới này !
Chiếc Porsche đời mới nhất được Ký Phong chạy đến tốc độ cực hạn, người trên xe khác chỉ nhìn thấy một đạo hồng ảnh hiện lên, đã bị Ký Phong xa xa để ở mặt sau.
Chiếc xe kia đang làm cái gì? Ký Phong sắc mặt khó chịu trừng mắt nhìn chiếc xe xa hoa phía trước đang rẽ trái rẽ phải, một tia thần thức phóng ra, khóa trụ xe Lamborghini màu đen loại thể thao. Người điều khiển xe thể thao là một nam tử đẹp trai, tuổi ước chừng hai mươi lăm sáu. Giờ phút này, trên khuôn mặt góc cạnh của nam tử rõ ràng không chút huyết sắc, trong đôi mắt màu lam xinh đẹp chỉ còn lại có tuyệt vọng. Nam tử chân phải không ngừng phanh lại, nhưng là Lamborghini lại giống như ngựa điên giãy dây cương, hoàn toàn không nghe hắn chỉ huy.
Ký Phong đem thần thức ngưng tụ thành một cái dây nhỏ xâm nhập hệ thống phanh, phát hiện tuyến phanh đã muốn gãy, chỗ gãy một mặt trơn nhẵn, một mặt thô, thực rõ ràng là có người âm thầm động tay động chân. Đứa nhỏ đáng thương, trêu chọc phải ai ? Thế nhưng làm cho người ta dùng loại thủ đoạn này đối phó hắn?
Nam tử nhận mệnh nhắm lại hai mắt, chờ đợi thời khắc cuối cùng đến...
Ký Phong trong mắt tinh quang chợt lóe, chân phải hung hăng đạp chân ga, nháy mắt vọt tới bên trái Lamborghini, một tay quẹo lái, Porsche đâm đầu xe Lamborghini.
Nam tử trẻ tuổi cả người chấn động, phút chốc mở to mắt.
Porsche tiếp tục đâm vào Lamborghini. Vẻ mặt nam tử mừng như điên, thông minh như hắn tự nhiên hiểu được Ký Phong dụng ý, phối hợp chuyển động tay lái.
Lamborghini sau khi bị Porsche không ngừng va chạm liền lao ra vòng bảo hộ của đường cao tốc, đâm phải đại thụ, cuối cùng ở lúc đâm phải đại thụ cùng Porsche, nam tử túi khí nhờ sự bảo vệ của túi khí, không hề bị một tia thương tổn.
Ký Phong liếc mắt nhìn nam tử trẻ tuổi đã bình yên vô sự, chuyển xe, đạp chân ga, tăng tốc mà đi, chỉ cấp lại nam tử một đầu phiêu tán tóc dài cùng với mông lung hình dáng...
Nam tử câu thông di động của mình, "Karl, lại đây tiếp ta, chỗ ta đang đứng là..."
Nam tử đánh giá chung quanh, tầm mắt dừng lại bảng hướng dẫn ở cách đó không xa, "Đoạn đường cao tốc ở Tây khu E, thuận tiện giúp ta liên hệ người sửa xe."
"Không có gì, chính là có tên tiểu sửu nhịn không được trước tiên động thủ ..."
Nam tử ánh mắt lạnh như băng, "Karl, chuẩn bị tốt, lúc này đây phải đem ác đảng trừ tận gốc."
Cắt đứt điện thoại, nam tử trẻ tuổi cả người hư nhuyễn dựa vào chỗ ghế tựa lưng, trong lòng sợ hãi, thiếu chút nữa thì hắn liền mất mạng. Nguyên tưởng rằng hết thảy đều ở trong khống chế của hắn, lại đã quên tính đến chuyện nhóm người kia có thể trước tiên động thủ. Ngực nam tử kịch liệt phập phồng, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí mát mẻ, gió lạnh buổi đêm phất qua, nam tử không khỏi rùng mình, lúc này hắn mới phát hiện quần áo sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng.
Hiểm tử nhưng vẫn còn sống, nam tử không khỏi thập phần cảm kích nữ tử cứu hắn một mạng. Đáng tiếc còn chưa chờ hắn phản ứng lại đây, ân nhân cứu mạng liền ly khai, Ngay cả cho hắn thời gian biểu đạt cảm kích cũng không có. Hắn chỉ nhìn đến ân nhân cứu mạng là một nữ hài tử, nhìn đến nàng có một đầu đen mượt tóc dài, còn có xe thể thao đỏ tươi như ngọn lửa. Về phần tướng mạo nữ hài tử cùng biển số xe thể thao, hắn lại một chút cũng không có nhìn đến. Nam tử bất đắc dĩ thở dài, ít manh mối như vậy làm cho hắn tìm ân nhân cứu mạng như thế nào?
Ký Phong nhìn đầu xe bị đâm cho lõm xuống cùng đèn xe rách mướp, bĩu môi, vẫy vẫy tay, đem xe thể thao thu vào Tử Linh không gian. Tâm niệm vừa động, một đạo phi hồng quang mang theo thân thể Ký Phong trong bay ra, không ngừng xoay chung quanh Ký Phong, giống như đứa nhỏ không muốn xa rời người lớn. Đây đúng là Ký Phong phi kiếm —— Vân Nghê kiếm. Vân Nghê kiếm không phải phi kiếm tốt nhất, nhưng theo Ký Phong từ khi bắt đầu tu chân, nó chính là Ký Phong bản mạng kiếm, Ký Phong đối nó có cảm tình sâu đậm. Một lần nữa tu chân, Ký Phong không nghĩ đến việc đổi mới phi kiếm (đổ trong bảo tàng của Tử Linh không gian có mấy thanh phi kiếm phẩm chất vượt qua Vân Nghê kiếm ), mà là đem Vân Nghê kiếm thu ở trong thân thể, dùng linh lực tẩm bổ. Cho nên, Vân Nghê kiếm cùng Ký Phong tâm ý tương thông, chỉ cần nàng ý niệm vừa động, Vân Nghê kiếm sẽ theo thân thể của nàng bay ra.
Ký Phong đứng trên Vân nghê kiếm, thừa dịp bóng đêm che giấu bay trở về Đồng gia. Chuyện ra tay cứu trợ nam tử, nàng hoàn toàn không có để ở trong lòng. Làm một cái người Tu Chân, nàng sớm đã coi nhẹ sinh tử ly hợp, cho dù có người chết ở trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không chớp mắt. Hôm nay sở dĩ ra tay, là vì nàng nhớ tới hai năm trước chính mình xảy ra tai nạn xe cộ, nam tử trong mắt khắc sâu bất lực cùng tuyệt vọng, một khắc đó làm cho nàng cảm động lây.
"Không biết người kia làm chuyện gì, thế nhưng có người muốn tính mạng của hắn? Hi vọng hắn không cần vô dụng như vậy, làm cho ta sẽ không vô nghĩa cứu hắn một hồi." Ký Phong vừa nghĩ vừa nằm tiến trò chơi khoang thuyền, qua lâu như vậy, nhân vật trong trò chơi hẳn là từ hôn mê mà thanh tỉnh đi!
Khép lại khoang thuyền, Ký Phong trước mắt tối sầm, lại mở mắt ra, nàng phát hiện chính mình bị nhốt trong một gian phòng giam u ám, Liễu nương nằm trên sàn, cách nàng hơn hai thước, vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.
Thanh Phong Lãng Nguyệt đâu? Như thế nào chỉ có nàng cùng Liễu nương, không thấy Thanh Phong Lãng Nguyệt? Tầm Tử mọi nơi tìm kiếm, nhưng nhà tù cũng chỉ có mười thước vuông lớn nhỏ, trống rỗng, căn bản không có bóng dáng của Thanh Phong Lãng Nguyệt.
"Nếu như ngươi tìm nam tử cùng ngươi đi đến, ta khuyên ngươi không cần tốn công , Cung Sĩ Khai đã đem hắn hiến cho Hồ thái hậu ." Một thanh âm khàn khàn từ bóng đen ngoài nhà tù truyền vào.
Tầm Tử nghi hoặc ngó đầu nhìn qua, một nam tử mặc áo tang cũ nát, từ trong bóng đêm chậm rãi đi ra...
/19
|