Sau khi biết phương hướng, Dư Tắc Thành phi hành nhanh chóng trở về Hiên Viên kiếm phái.
Chân đạp thiên địa, nháy mắt như điện, vượt biển vượt châu, vạn dặm chẳng khác đất bằng.
Trở lại Gò Hiên Viên, Dư Tắc Thành một lần nữa trở về nhà.
Lúc này hắn mới biết rằng, hiện tại đã trôi qua ba mươi năm năm tháng kể từ khi mình cùng Tiên Nhân kia rời khỏi thế giới Thương Khung.
Tuy rằng mình và Tiên Nhân kia khổ chiến rất lâu, nhưng thời gian ở đó không hơn một tháng. Có thể thấy thời gian ở Y Xá Na Thiên hoàn toàn khác với thời gian trên thế giới Thương Khung, dường như ở đó một ngày, ở đây trôi qua một năm vậy.
Sau khi trở về, Dư Tắc Thành tiến vào Hiên Viên động phủ, để xem ba mươi năm qua, Hiên Viên kiếm phái có phát sinh đại sự gì không.
Hết thảy đều thuận lợi, ba mươi năm qua, dựa theo kế hoạch đã định của Dư Tắc Thành. Hiên Viên kiếm phái vẫn phát triển đều đều không sai lệch.
Hiên Viên kiếm phái mở rộng sơn môn, thu nhận đệ tử ưu tú trong thiên hạ. Vô số tu sĩ dù là phải bán cả gia tài, cũng muốn mang con mình tới gia nhập Hiên Viên kiếm phái.
So với trước kia, hiện tại đệ tử Hiên Viên kiếm phái gia tăng vô số, nhờ có ưu thế về tài nguyên trong Hiên Viên động phủ, tu sĩ Trúc Cơ đã đạt tới hơn năm ngàn người, có thể nói thực lực tăng vọt.
Vô số đệ tử Hiên Viên kiếm phái du ngoạn thiên hạ. nếm trải mặn nồng ấm lạnh chốn nhân gian. Phàm là phát hiện việc bất bình, tất cả đều ra tay trượng nghĩa. giúp đỡ phàm nhân kẻ yếu. Bất kể đối phương là ai, môn phái của y hùng mạnh tới mức nào cũng không thèm để ý.
Trong thiên hạ đã lưu truyền một câu: “Chuyện bất bình thiên hạ, hỏi Hiên Viên Kiếm ta.”
Không cần chinh phạt tứ phương, không cần đại chiến liên tục với môn phái khác, không cần bắt buộc bọn họ thừa nhận. Thái độ lấy yên vui của bá tánh trong thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, lo hết chuyện bất bình trong thiên hạ. gặp chuyện bất bình lập tức trượng nghĩa xuất kiếm, lập tức khiến cho bá tánh thiên hạ vô cùng kính trọng Hiên Viên kiếm phái.
Bọn họ tự cho rằng Hiên Viên kiếm phái chính là đệ nhất thượng môn, đây là lòng người hướng tới, không thể ngăn cản.
Dư Tắc Thành thầm cười trong lòng, như vậy rất tốt, đúng theo sách lược của hắn.
Tuyển nhận quá nhiều đệ tử, trong đó không khỏi có vài con sâu. Phàm gia nhập Hiên Viên kiếm phái, nếu lòng người bất chính, nhất định mê muội. Thời gian vừa qua gần như tháng nào Hiên Viên kiếm phái cũng phát sinh họa mê muội. Ba ngàn đệ tử nhập môn, có tới sáu trăm người chết vì họa mê muội.
Đây là có được ắt có mất.
Dư Tắc Thành trở về bèn triệu tập các đệ tử Hiên Viên kiếm phái, quyết định sang năm mới cử hành đại hội môn phái, truyền đạo thụ pháp, củng cố tu vi cho các đệ tử.
Đây là đại hội lần đầu tiên trong ba mươi năm sau khi khai mờ Hiên Viên động phủ, sẽ ban thường trọng hậu.
Dư Tắc Thành trở lại đình viện Thiên Đạo phong của mình, càng ngày càng hắn càng cảm thấy thích nơi này, cảm thấy đây mới là nhà mình.
Hắn triệu tập tất cả môn hạ đệ tử của mình, đáng tiếc Thanh Thành, Tử Nhạc, Trương Vân Động, Vũ Mạc An không có ở đây, không biết bốn người này đã đi du ngoạn phương nào. Những người còn lại đều có mặt, hơn nữa ai cũng tuyên nhận đệ tử, chỉ riêng Tiêu Tam trong sáu năm qua, đã thu nhận sáu tên đệ tử.
Đối mặt với nhiều đồ tôn như vậy, Dư Tắc Thành không khỏi bùi ngùi cảm khái, trong lúc không hay không biết, thời gian thấm thoát thoi đưa.
Gặp mặt ắt có lễ, Dư Tắc Thành lấy phi kiếm pháp bảo ra ban cho, sau đó chỉ điểm kiếm thuật cho các đệ tử này, bận rộn như vậy mất chừng ba ngày.
Trong thời gian này, Lạc Tĩnh Sơ và Tô Uyển Ngôn vẫn bầu bạn bên cạnh Dư Tắc Thành, quan hệ giữa bọn họ không cần phải nói, mọi người tỏ ra vô cùng cung kính với các nàng.
Rốt cục xử lý xong xuôi hết thảy việc vật, tranh thủ rành được nửa ngày, Dư Tắc Thành bèn vào Khốn Tiên Lao, qua sát các tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, quan sát cả nửa ngày.
Đây là thân thể của mình, nhìn nó, Dư Tắc Thành có cảm giác vô cùng yên ổn, trước nay chưa từng có cảm giác này.
Dư Tắc Thành hiện tại cũng vô cùng khổ sở, lần trước đại chiến, hắn lấy được Bất Diệt Tâm Tàm. nhưng chỉ có một con, nhân tuyến lại có tới hai người.
Thứ nhất chính là Đại đồ đệ Tiểu Tam. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, y ắt sẽ trở thành chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, kế thừa đại nghiệp của mình. Tính tình Tiểu Tam trầm ổn, tính toán lão luyện sâu xa, y xử lý hết thảy sự vụ Hiên Viên kiếm phái trong ba mươi năm qua vô cùng êm đẹp. Bất Diệt Tâm Tàm này truyền cho y là vô cùng thích hợp, luyện thành Chuyển Sinh Minh Vương Quyết, làm chức chưởng môn càng ổn thỏa hơn.
Nhân tuyển thứ hai chính là cốt Luân Tề Văn, Người Vệ Đạo của Hiên Viên kiếm phái. Kiếm Cổ nhất mạch của y trả giá rất đắt vì Hiên Viên kiếm phái, ai nấy chỉ có thể đạt tới tu vi Kim Đan. thọ mệnh chỉ mấy trăm năm. vì kiếm phái mà hy sinh tiên lộ của mình, có thể nói hết sức trung thành tận tâm. Nếu y được Bất Diệt Tâm Tàm này, luyện thành Chuyển Sinh Minh Vương Quyết, bảo vệ Hiên Viên kiếm phái càng dễ dàng hơn.
Dư Tắc Thành tiến thoái lưỡng nan. sau khi suy đi nghĩ lại, cuối cùng bí mật triệu tập cốt Luân Tề Văn. giao Bất Diệt Tâm Tàm này cho y, đồng thời truyền thụ cho y Chuyển Sinh Minh Vương Quyết.
Sở dĩ Dư Tắc Thành chọn y, ngoài những nguyên nhân trên, còn vì Bất Diệt Tâm Tàm này ở trạng thái trứng của Tiên cổ, ngoại trừ cốt Luân Tề Văn là Đại sư về cổ thuật ra, Tiểu Tam sẽ không thể ấp được trứng này, cho nên chỉ có giao cốt Luân Tề Văn là thích hợp.
Được trứng Tiên cổ này, hai mắt cốt Luân Tề Văn rực sáng, vui sướng vô cùng. Đến khi nghe Dư Tắc Thành kể trên Tiên Giới còn chia ra cái gì cố tiên, kiếm tiên... ánh mất y càng sáng hơn nữa. Nhưng chợt y trở nên buồn bã rất nhanh, vì mình trọn đời làm Người Vệ Đạo của Hiên Viên kiếm phái, vĩnh viễn không thể phi thăng.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Tề Văn, ngươi không nên thất vọng, Bất Diệt Tâm Tàm này chính là Tiên cổ, hết thảy đều có thể xảy ra, có lẽ ngươi cũng có thể kéo dài thọ mệnh vài ngàn năm. Nếu ta thành tiên, ngươi bảo vệ Hiên Viên kiếm phái ngàn năm. ta ắt sẽ hạ giới độ hóa ngươi. Lúc ấy hai ta gặp lại trên Tiên Giới, ngươi cũng có thể cảm nhận được một chút chỗ thần dị của Cố thuật nơi Tiên Giới.
Cốt Luân Tề Văn nghe vậy bèn cung kính vái dài sát đất:
- Nếu Tề Văn có thể được nghe cổ thuật Tiên Giới, sáng nghe đạo chiều chết cũng vui, xin Dư thúc thành toàn.
Rốt cục hai người đã định ra lời thể như vậy.
Sau khi Dư Tắc Thành trở về Hiên Viên kiếm phái, hắn bắt đầu lấy Tầm Tiên Bàn ra, để xem rốt cục là đối phương tìm thứ gì.
Dư Tắc Thành rót chân nguyên linh khí vào, nhưng Tầm Tiên Bàn vẫn bất động. Rốt cục Dư Tắc Thành dùng Chấn Đạo Chung làm nguồn, rót nguyên khí vào trong đó, lúc này kim trên Tầm Tiên Bàn mới bắt đầu chuyển động, nhưng phương hướng rối loạn vô cùng.
Dư Tắc Thành thử tới Gò Hiên Viên, lập tức kim Tầm Tiên Bàn chỉ vô cùng kiên quyết, không hề do dự chỉ ngay động phủ Hiên Viên kiếm phái.
Thấy vậy, Dư Tắc Thành lạnh toát trong lòng, tiếp tục đi theo hướng kim chỉ. rốt cục đi tới Thiên Đạo phong. Lúc này hắn há hốc mồm, quả thật Tầm Tiên Bàn này là tiên bảo tìm kiếm ba vị Tiên Đế trong Khốn Tiên Lao.
Dư Tắc Thành không khỏi toát mồ hỏi lạnh toàn thân, nghĩ tới còn cảm thấy sợ hãi. May là mình tranh trước một bước gặp được Tiên Nhân này, bằng không để cho đối phương tới được Khốn Tiên Lao, chính là một trường đại họa, kết cục cũng như hậu duệ Hiên Viên ngày trước.
Dư Tắc Thành quan sát cẩn thận Tầm Tiên Bàn này, nó chỉ to bằng bàn tay, trên đó có đồ án bát quái, toàn thân màu xanh sẫm, dường như được ngưng luyện từ tinh hoa bích thủy mà thành, có dạng nửa trong suốt. Vô số hào quang xanh sẫm hóa thành một chiếc kim. không ngừng chuyển động trên mặt.
Trên mặt Tầm Tiên Bàn có vài chữ số, là chữ Giáp số 76. Tầm Tiên Bàn này xếp hạng bảy mươi sáu, trên đó ghi lại tám mươi bốn tọa độ của các không gian thứ nguyên. Có nghĩa là Tiên Nhân này đã từng tới tám mươi bốn thế giới đê tìm kiếm Khốn Tiên Lao này. Tiên Nhân kia đã dạo khắp những thế giới này, không buông tha một chỗ nào. Y Xá Na Thiên chính là một trong những nơi đó, chẳng trách đối phương muốn chọn nơi đó chiến đấu.
Đây là cái thứ bảy mươi sáu, trước đó còn có bảy mươi lãm Tiên Nhân, sau nữa còn bao nhiêu, vậy không ai biết.
Nhất định bọn chúng đã đi vô số thế giới để tìm kiếm Khốn Tiên Lao này. Hiện tại Khốn Tiên Lao nhờ nằm dưới chân đèn. không có ánh sáng, trước kia bọn chúng đã tìm qua rất nhiều lần. cho nên mới buông tha cho nơi này, nhờ vậy Hiên Viên kiếm phái mới an toàn vô sự.
Dư Tắc Thành lập tức điều chinh Thiên Đạo phong, gia tăng các loại cấm chế pháp trận. Sau đó dần dần nghiên cứu cách che chắn khỏi Tầm Tiên Bàn này tìm kiếm, đồng thời hắn cũng mở Tổ Sư Đường ra, đốt nhang thơm cầu viện Tiên Giới.
Sau khi đốt nhang, không tới hai canh giờ sau, pháp tượng bên trong Tổ Sư Đường dao động, có một vị tổ sư hạ giới, phụ thể một tên đệ tử Hiên Viên để hoạt động trên thế giới Thương Khung này.
Tiên Nhân hạ giới chính là tổ sư thứ mười một Minh Cô Tổ Sư, là một trong tám người cùng phi thăng với Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương thuở trước, sở trường cơ quan pháp trận, tiên thuật cấm chế.
Ông lặng lẽ hạ giới, phụ thể đệ tử, đi vào Thiên Đạo phong. Tuy rằng không có bất cứ tiên thuật pháp lực gì, nhưng dưới sự phối hợp của Dư Tắc Thành, hai người bắt đầu phân tích tìm tòi nguyên lý hoạt động của Tầm Tiên Bàn để tiến hành bố trí lại Khốn Tiên Lao một lần nữa.
Chân đạp thiên địa, nháy mắt như điện, vượt biển vượt châu, vạn dặm chẳng khác đất bằng.
Trở lại Gò Hiên Viên, Dư Tắc Thành một lần nữa trở về nhà.
Lúc này hắn mới biết rằng, hiện tại đã trôi qua ba mươi năm năm tháng kể từ khi mình cùng Tiên Nhân kia rời khỏi thế giới Thương Khung.
Tuy rằng mình và Tiên Nhân kia khổ chiến rất lâu, nhưng thời gian ở đó không hơn một tháng. Có thể thấy thời gian ở Y Xá Na Thiên hoàn toàn khác với thời gian trên thế giới Thương Khung, dường như ở đó một ngày, ở đây trôi qua một năm vậy.
Sau khi trở về, Dư Tắc Thành tiến vào Hiên Viên động phủ, để xem ba mươi năm qua, Hiên Viên kiếm phái có phát sinh đại sự gì không.
Hết thảy đều thuận lợi, ba mươi năm qua, dựa theo kế hoạch đã định của Dư Tắc Thành. Hiên Viên kiếm phái vẫn phát triển đều đều không sai lệch.
Hiên Viên kiếm phái mở rộng sơn môn, thu nhận đệ tử ưu tú trong thiên hạ. Vô số tu sĩ dù là phải bán cả gia tài, cũng muốn mang con mình tới gia nhập Hiên Viên kiếm phái.
So với trước kia, hiện tại đệ tử Hiên Viên kiếm phái gia tăng vô số, nhờ có ưu thế về tài nguyên trong Hiên Viên động phủ, tu sĩ Trúc Cơ đã đạt tới hơn năm ngàn người, có thể nói thực lực tăng vọt.
Vô số đệ tử Hiên Viên kiếm phái du ngoạn thiên hạ. nếm trải mặn nồng ấm lạnh chốn nhân gian. Phàm là phát hiện việc bất bình, tất cả đều ra tay trượng nghĩa. giúp đỡ phàm nhân kẻ yếu. Bất kể đối phương là ai, môn phái của y hùng mạnh tới mức nào cũng không thèm để ý.
Trong thiên hạ đã lưu truyền một câu: “Chuyện bất bình thiên hạ, hỏi Hiên Viên Kiếm ta.”
Không cần chinh phạt tứ phương, không cần đại chiến liên tục với môn phái khác, không cần bắt buộc bọn họ thừa nhận. Thái độ lấy yên vui của bá tánh trong thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, lo hết chuyện bất bình trong thiên hạ. gặp chuyện bất bình lập tức trượng nghĩa xuất kiếm, lập tức khiến cho bá tánh thiên hạ vô cùng kính trọng Hiên Viên kiếm phái.
Bọn họ tự cho rằng Hiên Viên kiếm phái chính là đệ nhất thượng môn, đây là lòng người hướng tới, không thể ngăn cản.
Dư Tắc Thành thầm cười trong lòng, như vậy rất tốt, đúng theo sách lược của hắn.
Tuyển nhận quá nhiều đệ tử, trong đó không khỏi có vài con sâu. Phàm gia nhập Hiên Viên kiếm phái, nếu lòng người bất chính, nhất định mê muội. Thời gian vừa qua gần như tháng nào Hiên Viên kiếm phái cũng phát sinh họa mê muội. Ba ngàn đệ tử nhập môn, có tới sáu trăm người chết vì họa mê muội.
Đây là có được ắt có mất.
Dư Tắc Thành trở về bèn triệu tập các đệ tử Hiên Viên kiếm phái, quyết định sang năm mới cử hành đại hội môn phái, truyền đạo thụ pháp, củng cố tu vi cho các đệ tử.
Đây là đại hội lần đầu tiên trong ba mươi năm sau khi khai mờ Hiên Viên động phủ, sẽ ban thường trọng hậu.
Dư Tắc Thành trở lại đình viện Thiên Đạo phong của mình, càng ngày càng hắn càng cảm thấy thích nơi này, cảm thấy đây mới là nhà mình.
Hắn triệu tập tất cả môn hạ đệ tử của mình, đáng tiếc Thanh Thành, Tử Nhạc, Trương Vân Động, Vũ Mạc An không có ở đây, không biết bốn người này đã đi du ngoạn phương nào. Những người còn lại đều có mặt, hơn nữa ai cũng tuyên nhận đệ tử, chỉ riêng Tiêu Tam trong sáu năm qua, đã thu nhận sáu tên đệ tử.
Đối mặt với nhiều đồ tôn như vậy, Dư Tắc Thành không khỏi bùi ngùi cảm khái, trong lúc không hay không biết, thời gian thấm thoát thoi đưa.
Gặp mặt ắt có lễ, Dư Tắc Thành lấy phi kiếm pháp bảo ra ban cho, sau đó chỉ điểm kiếm thuật cho các đệ tử này, bận rộn như vậy mất chừng ba ngày.
Trong thời gian này, Lạc Tĩnh Sơ và Tô Uyển Ngôn vẫn bầu bạn bên cạnh Dư Tắc Thành, quan hệ giữa bọn họ không cần phải nói, mọi người tỏ ra vô cùng cung kính với các nàng.
Rốt cục xử lý xong xuôi hết thảy việc vật, tranh thủ rành được nửa ngày, Dư Tắc Thành bèn vào Khốn Tiên Lao, qua sát các tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, quan sát cả nửa ngày.
Đây là thân thể của mình, nhìn nó, Dư Tắc Thành có cảm giác vô cùng yên ổn, trước nay chưa từng có cảm giác này.
Dư Tắc Thành hiện tại cũng vô cùng khổ sở, lần trước đại chiến, hắn lấy được Bất Diệt Tâm Tàm. nhưng chỉ có một con, nhân tuyến lại có tới hai người.
Thứ nhất chính là Đại đồ đệ Tiểu Tam. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, y ắt sẽ trở thành chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, kế thừa đại nghiệp của mình. Tính tình Tiểu Tam trầm ổn, tính toán lão luyện sâu xa, y xử lý hết thảy sự vụ Hiên Viên kiếm phái trong ba mươi năm qua vô cùng êm đẹp. Bất Diệt Tâm Tàm này truyền cho y là vô cùng thích hợp, luyện thành Chuyển Sinh Minh Vương Quyết, làm chức chưởng môn càng ổn thỏa hơn.
Nhân tuyển thứ hai chính là cốt Luân Tề Văn, Người Vệ Đạo của Hiên Viên kiếm phái. Kiếm Cổ nhất mạch của y trả giá rất đắt vì Hiên Viên kiếm phái, ai nấy chỉ có thể đạt tới tu vi Kim Đan. thọ mệnh chỉ mấy trăm năm. vì kiếm phái mà hy sinh tiên lộ của mình, có thể nói hết sức trung thành tận tâm. Nếu y được Bất Diệt Tâm Tàm này, luyện thành Chuyển Sinh Minh Vương Quyết, bảo vệ Hiên Viên kiếm phái càng dễ dàng hơn.
Dư Tắc Thành tiến thoái lưỡng nan. sau khi suy đi nghĩ lại, cuối cùng bí mật triệu tập cốt Luân Tề Văn. giao Bất Diệt Tâm Tàm này cho y, đồng thời truyền thụ cho y Chuyển Sinh Minh Vương Quyết.
Sở dĩ Dư Tắc Thành chọn y, ngoài những nguyên nhân trên, còn vì Bất Diệt Tâm Tàm này ở trạng thái trứng của Tiên cổ, ngoại trừ cốt Luân Tề Văn là Đại sư về cổ thuật ra, Tiểu Tam sẽ không thể ấp được trứng này, cho nên chỉ có giao cốt Luân Tề Văn là thích hợp.
Được trứng Tiên cổ này, hai mắt cốt Luân Tề Văn rực sáng, vui sướng vô cùng. Đến khi nghe Dư Tắc Thành kể trên Tiên Giới còn chia ra cái gì cố tiên, kiếm tiên... ánh mất y càng sáng hơn nữa. Nhưng chợt y trở nên buồn bã rất nhanh, vì mình trọn đời làm Người Vệ Đạo của Hiên Viên kiếm phái, vĩnh viễn không thể phi thăng.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Tề Văn, ngươi không nên thất vọng, Bất Diệt Tâm Tàm này chính là Tiên cổ, hết thảy đều có thể xảy ra, có lẽ ngươi cũng có thể kéo dài thọ mệnh vài ngàn năm. Nếu ta thành tiên, ngươi bảo vệ Hiên Viên kiếm phái ngàn năm. ta ắt sẽ hạ giới độ hóa ngươi. Lúc ấy hai ta gặp lại trên Tiên Giới, ngươi cũng có thể cảm nhận được một chút chỗ thần dị của Cố thuật nơi Tiên Giới.
Cốt Luân Tề Văn nghe vậy bèn cung kính vái dài sát đất:
- Nếu Tề Văn có thể được nghe cổ thuật Tiên Giới, sáng nghe đạo chiều chết cũng vui, xin Dư thúc thành toàn.
Rốt cục hai người đã định ra lời thể như vậy.
Sau khi Dư Tắc Thành trở về Hiên Viên kiếm phái, hắn bắt đầu lấy Tầm Tiên Bàn ra, để xem rốt cục là đối phương tìm thứ gì.
Dư Tắc Thành rót chân nguyên linh khí vào, nhưng Tầm Tiên Bàn vẫn bất động. Rốt cục Dư Tắc Thành dùng Chấn Đạo Chung làm nguồn, rót nguyên khí vào trong đó, lúc này kim trên Tầm Tiên Bàn mới bắt đầu chuyển động, nhưng phương hướng rối loạn vô cùng.
Dư Tắc Thành thử tới Gò Hiên Viên, lập tức kim Tầm Tiên Bàn chỉ vô cùng kiên quyết, không hề do dự chỉ ngay động phủ Hiên Viên kiếm phái.
Thấy vậy, Dư Tắc Thành lạnh toát trong lòng, tiếp tục đi theo hướng kim chỉ. rốt cục đi tới Thiên Đạo phong. Lúc này hắn há hốc mồm, quả thật Tầm Tiên Bàn này là tiên bảo tìm kiếm ba vị Tiên Đế trong Khốn Tiên Lao.
Dư Tắc Thành không khỏi toát mồ hỏi lạnh toàn thân, nghĩ tới còn cảm thấy sợ hãi. May là mình tranh trước một bước gặp được Tiên Nhân này, bằng không để cho đối phương tới được Khốn Tiên Lao, chính là một trường đại họa, kết cục cũng như hậu duệ Hiên Viên ngày trước.
Dư Tắc Thành quan sát cẩn thận Tầm Tiên Bàn này, nó chỉ to bằng bàn tay, trên đó có đồ án bát quái, toàn thân màu xanh sẫm, dường như được ngưng luyện từ tinh hoa bích thủy mà thành, có dạng nửa trong suốt. Vô số hào quang xanh sẫm hóa thành một chiếc kim. không ngừng chuyển động trên mặt.
Trên mặt Tầm Tiên Bàn có vài chữ số, là chữ Giáp số 76. Tầm Tiên Bàn này xếp hạng bảy mươi sáu, trên đó ghi lại tám mươi bốn tọa độ của các không gian thứ nguyên. Có nghĩa là Tiên Nhân này đã từng tới tám mươi bốn thế giới đê tìm kiếm Khốn Tiên Lao này. Tiên Nhân kia đã dạo khắp những thế giới này, không buông tha một chỗ nào. Y Xá Na Thiên chính là một trong những nơi đó, chẳng trách đối phương muốn chọn nơi đó chiến đấu.
Đây là cái thứ bảy mươi sáu, trước đó còn có bảy mươi lãm Tiên Nhân, sau nữa còn bao nhiêu, vậy không ai biết.
Nhất định bọn chúng đã đi vô số thế giới để tìm kiếm Khốn Tiên Lao này. Hiện tại Khốn Tiên Lao nhờ nằm dưới chân đèn. không có ánh sáng, trước kia bọn chúng đã tìm qua rất nhiều lần. cho nên mới buông tha cho nơi này, nhờ vậy Hiên Viên kiếm phái mới an toàn vô sự.
Dư Tắc Thành lập tức điều chinh Thiên Đạo phong, gia tăng các loại cấm chế pháp trận. Sau đó dần dần nghiên cứu cách che chắn khỏi Tầm Tiên Bàn này tìm kiếm, đồng thời hắn cũng mở Tổ Sư Đường ra, đốt nhang thơm cầu viện Tiên Giới.
Sau khi đốt nhang, không tới hai canh giờ sau, pháp tượng bên trong Tổ Sư Đường dao động, có một vị tổ sư hạ giới, phụ thể một tên đệ tử Hiên Viên để hoạt động trên thế giới Thương Khung này.
Tiên Nhân hạ giới chính là tổ sư thứ mười một Minh Cô Tổ Sư, là một trong tám người cùng phi thăng với Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương thuở trước, sở trường cơ quan pháp trận, tiên thuật cấm chế.
Ông lặng lẽ hạ giới, phụ thể đệ tử, đi vào Thiên Đạo phong. Tuy rằng không có bất cứ tiên thuật pháp lực gì, nhưng dưới sự phối hợp của Dư Tắc Thành, hai người bắt đầu phân tích tìm tòi nguyên lý hoạt động của Tầm Tiên Bàn để tiến hành bố trí lại Khốn Tiên Lao một lần nữa.
/1202
|