Phía dưới quả thật có vô số kiến trúc, bất quá toàn là cung điện hoang phế. Dãy cung điện này kéo dài hàng trăm dặm. có vô số đình đài lầu các, tiên phủ đình viện, nhưng toàn là đổ nát, xem ra không có ai sinh sống.
Dư Tắc Thành đứng ngẩn người như vậy chừng trăm lần hô hấp, sau đó lắc lắc đầu, đi về phía đó.
Đằng nào cũng đã tới đây, cứ tìm hiểu thử xem sao.
Vào đống hoang tàn, cái đập vào mất Dư Tắc Thành đầu tiên là một hồng kiều tiếp dẫn. Hồng kiều này dài chừng mười dặm. dường như được điêu khắc từ một khối bảo ngọc mà thành, nhưng hiện tại đã bị cất rời thành năm bảy mảnh. Bất quá bảo ngọc vẫn còn phát ra kỳ quang ngũ sắc, toàn thân rực rỡ sáng lạn.
Thông qua đống hoang tàn đổ nát trước mắt, Dư Tắc Thành có thể đoán được vì sao nơi đây trở nên hoang phế. Dường như cả cung điện này là rơi xuống từ trên không thật mạnh, cho nên mới có tình cảnh như hiện tại.
Dư Tắc Thành đi qua hồng kiều tiếp dẫn. tiến vào giữa đống hoang tàn đổ nát. Tuy rằng nơi này hoang vu. nhưng từ đình đài lầu các trước mắt tuy đổ nát, nhưng vẫn toát ra khí thế huy hoàng, có thể thấy được năm xưa nơi này phồn hoa tới mức nào.
Dư Tắc Thành tiếp tục đi tới, không khỏi sửng sốt. hắn thấy giữa đám đình đài lầu các này có một tiêu ký thật lớn, giống như tiêu ký Hiên Viên Kiếm của Hiên Viên kiếm phái, nhưng tiêu ký này lại là đồ án đầy kinh văn.
Tiêu ký này Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng quen thuộc. Năm xưa lúc hắn tu luyện Huyết Cương quyết trong Nhất Khí Hóa Thất sắc, đã thấy tiêu ký này trên bí tịch, chính là tiêu ký của Vô Thượng Đại Đạo tông.
Không ngờ trên Tiên Giới này cũng có thể nhìn thấy dấu vết của Vô Thượng Đại Đạo tông. Tông này quả thật có duyên với mình, dường như tiền kiếp của mình cũng từng lập ra nó.
Dư Tắc Thành mỉm cười, tiếp tục tiến về phía trước, chợt nghe thấy có tiếng nước chày ảo ảo, phía trước có nước chăng?
Có nước thì hay quá, có thể bổ sung Tiên Khí. sẽ giúp mình không còn cảm giác đói bụng.
Dư Tắc Thành bước nhanh tới, chỉ thấy phía trước có một hồ nước trong xanh. Nước trong hồ phun lên rồi rơi xuống, phát ra những tiếng rào rào không ngớt.
Dư Tắc Thành vội vàng chạy tới, chọn một nơi sạch sẽ lấy tay vốc lên một ngụm, uống ừng ực hết sức ngon lành.
Nước này uống vào vô cùng ngọt mát, trong đó ẩn chứa Tiên Khí, thật là hay quá.
Dư Tắc Thành uống thêm vài ngụm nữa, thình lình hắn quay phắt người lại. Dường như có ai đó đang nhìn trộm mình, đây là cảnh cáo của thân thể, đối phương có địch ý, tiên thể Tiên Phong Đạo cốt này quả nhiên hùng mạnh.
Quay nhìn lại, chỉ thấy trong bóng của đám kiến trúc đổ nát có một con thô trắng như tuyết đang đứng, cách Dư Tắc Thành chừng hai mươi trượng, đang nhìn hắn chăm chú.
Thỏ... thịt thỏ nướng... có thể no bụng... đây là ý niệm này sinh đầu tiên trong đầu Dư Tắc Thành.
Nhưng dường như thô kia cũng nghĩ y như hắn, bất chợt mất nó trở nên đỏ như máu, phát ra một đạo lôi quang.
Đạo lôi quang này vang lên tiếng sấm ầm ầm, đánh về phía Dư Tắc Thành.
Thỏ cũng biết phóng điện, Tiên Giới đúng là Tiên Giới... Dư Tắc Thành mờ bừng Vạn Lôi tiên nhãn, đạo lôi quang kia lập tức bị tiên nhãn hấp thu.
Thỏ kia thấy vậy, đột ngột từ dưới nách của nó mọc ra hai cánh, chuẩn bị chạy trốn.
Trốn đi đâu... Khống Tử tiên nhãn của Dư Tắc Thành bừng mở, thỏ kia chỉ kịp thét lên, ngã lăn ra chết tốt.
Dư Tắc Thành bước nhanh tới, xách con thỏ lên. hy vọng nó có thể giúp mình bổ sung Tiên Khí.
Nhưng ăn bằng cách nào đây... xem ra phải lột da đem nướng.
Đúng rồi, đây là Tiên Giới, không cần động thủ, chỉ nghĩ là được.
Ý niệm chợt động, lập tức dưới chân Dư Tắc Thành xuất hiện một cái lò và một cái giá, lửa cháy bừng bừng.
Dư Tắc Thành lại mờ Sinh Ly tiên nhãn, lập tức da thịt thô tách rời, sau đó đặt nó lên trên giá bắt đầu nướng, làm bữa ăn ngon đầu tiên của mình trên Tiên Giới.
Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng ở nhân gian. Dư Tắc Thành bắt đầu nướng thô tiên này lên, năm đó khi Dư Tắc Thành ở thành Lâm Hải chính là xuất thân trù sư, nướng thô rừng đối với hắn chính là điểm mạnh.
Mặc dù hơn hai trăm năm không nướng qua thú săn, nhưng có một ít việc chỉ cần nắm giữ, cho dù bao nhiêu năm đã không làm, thế nhưng năng lực khắc vào trong lòng là vĩnh viễn sẽ không quên.
Dư Tắc Thành bắt đầu chậm rãi nướng thịt, ở Tiên Giới có một cái lợi, thứ gì cũng không thiếu, không có chỉ cần ý niệm trong đầu khẽ động sẽ lập tức xuất hiện, không có mặt, ý niệm trong đầu khẽ động lập tức mặt xuất hiện, không có hồi hương, quế, muối, cũng là ý niệm trong đầu khẽ động, hết thảy xuất hiện, nghĩ muốn thứ gì sẽ có cái đó.
Chỉ chốc lát mùi vị của thô tiên kia đã được Dư Tắc Thành chế biến thành thức ăn. Dư Tắc Thành hít một hơi, thực sự là thơm nha, bắt đầu cắn từng miếng lớn, nhai nuốt nhồm nhoàm. Tuy rằng bề ngoài cháy giòn nhưng bên trong mềm ngọt, thơm mềm ngon miệng, thực sự là ăn ngon nha! Thịt này làm sao ngon như thế nhi? Thật giống như rất nhiều năm không có ăn thịt nướng ngon như vậy, ăn quá ngon.
Không đúng, không chỉ là như vậy, trong thịt thô này ẩn chứa một loại huyết năng Tiên Khí kỳ dị, huyết năng Tiên Khí này cùng loại với Huyết Cương Quyết của mình tu luyện trước đây, nướng lên mùi vị càng ngon.
Dư Tắc Thành ăn ngấu nghiến. cuối cùng ăn thịt thỏ tiên này sạch sẽ không còn một mảnh, sờ sờ bụng, dần dần đã no ba phần, thịt thỏ này ăn vào trong bụng hóa ra hơn mười tia Tiên Khí, đều bị thân thể hắn hấp thu.
Thật sảng khoái nha, đáng tiếc quá ít rồi, nếu như có thêm mấy con thô nữa, vậy thì hay quá...
Nghĩ tới cái gì cái đó tới, trong nháy mắt Dư Tắc Thành phát hiện phía trước có mấy con thỏ lộ tai ra.
Đây quả nhiên là Tiên Giới nha. địa phương tốt, thực sự là trong lòng nghĩ sự thành, mình vừa muốn ăn thịt thỏ, bên kia lập tức có thỏ đi ra.
Dư Tắc Thành vui vẻ không ngớt, đi về phía đám thỏ kia, nghĩ thầm càng nhiều càng tốt, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, lại bất mấy con, nướng ăn, hấp ăn, luộc ăn...
Đi hơn mười bước, liếc mất nhìn lại, Dư Tắc Thành có thể nhìn thấy tình cảnh phía sau đám thỏ kia.
Vốn cho rằng chỉ có mấy con thỏ, không ngờ phía trước kia không phải mấy con, là mấy chục, mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn, mấy chục vạn con, che trời phủ đất toàn là loại thỏ này.
Đôi mắt đỏ như máu của chúng nó nhìn Dư Tắc Thành, cảm giác đó giống như ánh mất của Dư Tắc Thành nhìn đám thỏ, đồng thời trong mất toàn bộ xuất hiện các loại năng lượng phản ứng, hoặc là lôi điện, hoặc là đóng băng, hoặc là hỏa diễm.
Với sinh vật yếu nhược, số lượng đông đào, đó chính là đại biểu cho sự đáng sợ. Dư Tắc Thành không khỏi cười khổ một chút, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiên Giới thực sự là tốt, thực sự là càng nhiều càng tốt, thế nhưng cũng quá nhiều rồi, ta ăn không tiêu, chạy thôi, mạng nhỏ quan trọng hơn...
Dư Tắc Thành đột nhiên quay đầu bỏ chạy, hơn nữa là ngự kiếm phi hành, liều mạng chạy trốn.
Vô số thô tiên kia phát ra các loại năng lượng oanh kích, trong nháy mắt hơn vạn thô tiên thân thể biến hình, sinh ra cánh thịt, ngự không truy đuổi Dư Tắc Thành.
Trong miệng của chúng không ngờ hô lên khẩu hiệu:
- Ăn, ăn...
- Đừng cho hắn chạy...
Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành, có bao nhiêu Tiên Khí sử ra bấy nhiêu Tiên Khí. chạy.
Vô số năng lượng oanh kích kia oanh tạc sụp đổ chỗ Dư Tắc Thành đứng, hơn vạn thô tiên đuổi theo phía sau hắn.
Trong nháy mắt xuyên qua nghiền nát cầu ngọc kia, trong nháy mắt xuyên qua núi cao, trong nháy mắt ra ngoài trăm dặm.
Khi xuyên qua cầu ngọc, phần lớn thô tiên đều trở về, chúng nó không dám rời khỏi phế tích này, thế nhưng cũng có gần trăm con thỏ tiên cường tráng nhất vẫn đuổi theo phía sau Dư Tắc Thành.
Bay ra ngoài trăm dặm, Tiên Khí kiệt quệ, Dư Tắc Thành không thể không rơi xuống trên mặt đất.
- Cuối cùng cũng thoát khỏi đám thô truy sát, Tiên Giới này đến thỏ cũng có thể ăn thịt người, đây là Tiên Giới sao? Có khi nào là Ma giới hay không?
Ý niệm trong đầu còn chưa dứt, phía sau gần trăm con thỏ đã vọt tới, những con thỏ này thể trạng cường tráng, mỗi con đều lớn như con dê, trên người quang mang lóe ra, đó là lôi quang chuẩn bị phát ra.
Chúng nó hô lớn:
- Ản. ăn. ăn...
Thỏ này có thể nói đều là Cường giả trong đám thỏ, cho nên chúng nó mới đuổi theo ra khỏi di tích, đuối theo ngoài trăm dặm.
Khốn kiếp thật, không thể nào, lẽ nào Dư Tắc Thành ta cả đời anh minh, cuối cùng phải chết trong miệng của đám thỏ?
Dư Tắc Thành không khỏi thở dài một tiếng.
Nói thì nói, làm vẫn làm, trong nháy mắt Dư Tắc Thành rút phi kiếm ra, lao ngược lại đối mặt với đám thỏ, một kiếm chém ra.
Huyết quang vãng khắp nơi, khi đám thô mất đi ưu thế quần thể, đó chính là con mồi nhỏ yếu nhất.
Dư Tắc Thành lúc này đã không thể ngự kiếm phá địch, hoàn toàn chỉ là huy vũ trường kiếm loạn xạ, giống như năm đó ở trong thành Sơn Trúc, chém, chém, chém, chém.
Đám thỏ kia phóng ra lôi quang, Dư Tắc Thành sử dụng chính là Kinh Lôi Tiên Dực Kiếm, kiếm quang vừa ra, những lôi quang này đã bị đánh bay.
Dư Tắc Thành vọt tới, một kiếm một con, nhất thời tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
Những con thỏ này ngoại trừ phóng điện, còn lại chỉ biết dùng chân đạp, một chiêu công kích đơn giản như vậy, nhất thời bị Dư Tắc Thành giết thây nằm khắp nơi.
Một lát sau, Dư Tắc Thành đứng ngạo nghễ giữa đám thi thể, hơn trăm con thỏ toàn bộ bị hắn chém giết tại chỗ, cảm giác của đệ nhất nhân thế giới Thương Khung lại lần nữa trở về, chẳng qua lần này là giết thỏ tiên đệ nhất.
Thỏ nhiều như vậy đủ ăn một hồi, làm thôi, bắt đầu đốt lửa lên nướng.
Dư Tắc Thành bắt đầu sử dụng tiên nhãn phân giải, tách rời thịt da. sau đó đem nướng, chuẩn bị một bữa thịnh soạn.
Trong nháy mắt, cả trăm đống lửa bốc cháy lên, Dư Tắc Thành đưa những con thỏ này lên cùng nướng một lúc.
Con này cho thêm chút muối, con kia thêm chút mặt, con này nướng kỹ hơn. con kia cho thêm chút tương, con này đã chín, chén thôi...
Chỉ chốc lát bắt đầu ăn no nê, ăn như vậy, sau một canh giờ, tất cả thỏ đều bị Dư Tắc Thành ăn sạch. Tiên Giới này khác với nhân gian bụng có hữu hạn. ở đây chuyện gì cũng không có cực hạn. Dư Tắc Thành ăn vào trăm con thỏ, bụng cũng không lớn đến đâu, thế nhưng nhất định có thể xác định, mình đã ăn no nê.
Cuối cùng sau khi ăn xong Dư Tắc Thành có cảm giác trướng bụng, há mồm phun ra một đồng tiền lần trước luyện hóa khi tế luyện tiên thể.
Tiền này ngoài tròn trong vuông, giống như tiền thường, thế nhưng phát ra quang mang bạch sắc, trong đó ẩn chứa vô số Tiên Khí.
Sau khi phun ra đồng tiền này, cảm giác ăn no trướng bụng của Dư Tắc Thành liền biến mất.
Nhìn đồng tiền này, có lẽ gọi là Tiên tệ, thứ này tự nhiên sinh ra, có bộ dạng của tiền, xem ra đây đại khái chính là tiền tệ lưu thông của Tiên Giới.
Có tiền tệ lưu thông, vậy nhất định có thị trường tồn tại, sau khi mình phi thăng, vẫn còn giữ được tất cả đặc tính nhân gian. Những Tiên Nhân này tám phần mười cũng là như vậy, nói cách khác Tiên Giới này cũng sẽ có phường thị tồn tại.
Dư Tắc Thành cẩn thận nhìn đồng tiền này, ở trong tay đánh giá, lần trước mình luyện hóa Diệt Pháp Kim Đăng cũng đạt được Tiên tệ như vậy, thế nhưng cái kia chất liệu bằng vàng, cái này là đồng, xem ra trong này nhất định có đạo lý.
Đúng rồi, còn có vô số da thô kia, có Tiên tệ tồn tại nhất định có thị trường lưu thông, mình một nghèo hai trắng, đồ vật có thể tùy ý biến ảo kia tuyệt đối không có giá trị, da Thỏ này có lẽ có thể bán được chút Tiên tệ.
Dư Tắc Thành thử hóa sinh da Thỏ này, thế nhưng cuối cùng so sánh da thỏ đạt được và da thỏ chân chính, Dư Tắc Thành không khỏi lắc đầu. mặc dù hai cái thoạt nhìn giống nhau như đúc, thế nhưng lấy tay vừa sờ là có thể phát hiện, trong da thỏ chân chính này ẩn chứa một loại Tiên Khí kỳ dị, đó chính là Tiên Khí cùng loại Huyết Cương Quyết, loại Tiên Khí này mình không cách nào ảo hóa ra.
Thiếu đi một tầng Tiên Khí này, da thô của mình hóa sinh ra liền kém rất nhiều, hoàn toàn không có cách nào so sánh.
Quả nhiên, Dư Tắc Thành cẩn thận hồi tưởng, tất cả vật phẩm của mình ảo hóa ra đều thuộc về vật phẩm phồ thông, bất kể là giường đá. hay là pháp bảo, hay là lò sưởi, trong đó không có chứa Tiên Khí đặc thù. dựa theo cách nói của Tu Tiên Giới năm đó, đều là đồ vật phàm nhân, không chứa một tia linh khí, đều là phế vật.
Theo như lời nói của Tiên Nhân kia cái gì kiếm tiên, luyện tiên, pháp tiên, bảo tiên, tượng tiên, cô tiên, đan tiên, vân vân. tổng cộng mười tám hệ chính, bốn mươi chín hệ phụ, xem ra con đường của mình còn xa, còn cần phải học tập.
Dư Tắc Thành nhìn Tiên tệ trong tay không khỏi cười nhạt một tiếng, hai Tiên Nhân mình tiếp xúc ở Nam Thiên Môn, thuê Nam Thiên môn để nghênh đón Tiên Nhân phi thăng lên về làm tiểu đệ.
Còn có năm đó ở Vô Lượng tông, Tiên Nhân Tử Hồng hạ giới phụ thể Tư Đồ Nhã, diệu kế ám toán lão công mình, đồng dạng Tiên Nhân Tiêu Tương Tu La hạ giới, lời nói của Tử Kim Tiên khi đó Dư Tắc Thành vẫn có thể nhớ kỹ rõ ràng.
“Tu Tiên Giới đối với ghi chép đánh giá của Tiên Nhân Tử Hồng là trượng nghĩa hào phóng, rộng rãi độ lượng.”
Hiện tại lại đã biến thành bộ dạng này, tâm cơ sâu như vậy, sợ là Tiêu Tương Tu La kia bị đánh xuống thế gian, nàng cũng lập tức hạ giới đến đó, bắt đầu bố cục, Tiên Giới này rốt cuộc là dạng thế giới gì?
Xem ra nơi này tuyệt đối không phải loại thế giới tốt đẹp giống như những đại nho hiền giả kia ca tụng, ca vũ thái bình, thiên hạ thái bình, mọi người vì ta, ta vì mọi người.
Những da Thỏ này mình không cách nào hóa sinh, vậy người khác cũng không làm được, cho nên muốn sử dụng chúng nhất định phải đánh chết những con thỏ này, chúng nó nhất định sẽ có giá trị của minh, hẳn là có thể đổi Tiên tệ này, cho nên mình nhất định phải lưu chúng nó lại.
Thế nhưng trăm tấm da Thỏ này, cả một đống lớn, trong đó rất nhiều miếng bị chém rách không chịu nổi, thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành ngũ đông, túi trữ vật không có sử dụng ở Tiên Giới, làm sao mang theo chúng chứ?
Nếu như có một không gian trữ vật thì tốt rồi, chờ một chút, vì sao ta không thể hóa sinh ra một cái.
Nghĩ tới đây Dư Tắc Thành lại bắt đầu không ngừng mơ màng, biến ảo.
Thế nhưng chỉ có một kết quả, thất bại, thất bại, thất bại.
Dư Tắc Thành hóa sinh ra vô số túi trữ vật. vòng tay trữ vật, nhẫn trữ vật, thế nhưng không có cái nào có thể sử dụng, loại trữ vật ẩn chứa Tiên Khí đặc dị, tiên bảo có năng lực đặc dị này, Dư Tắc Thành không cách nào hóa sinh.
Quên đi, hóa sinh hồi lâu lại đói rồi, lui một bước trời cao biển rộng đi.
Nếu như không cách nào chế tác tiên bảo trữ vật, vậy sắp xếp những da Thỏ này một chút, để dễ dàng mang trên lung mình.
Dư Tắc Thành bắt đầu hóa sinh tường tượng, ở trong tường tượng của hắn. những da Thỏ này rất nhanh biến thành sạch sẽ, thanh khiết.
Trong đó một ít da thỏ, bởi vì kiếm của Dư Tắc Thành chém rách nát không chịu nổi. Dư Tắc Thành muốn chữa lành chúng, thế nhưng thất bại.
Huyễn tượng hóa sinh này chỉ có thể cài biến hình thái bên ngoài của chúng, chỉ có thể tách rời huyết nhục của chúng, thế nhưng toàn bộ khối da Thỏ này đều ẩn chứa cùng một loại huyết cương Tiên Khí. có thể là bởi vì sự tồn tại của huyết cương Tiên Khí. lại không cách nào cài biến kết cấu bên trong của chúng.
- Vậy phải làm sao bây giờ, da thô rách nát không chịu nổi này, chỉ có kẻ ngốc mới mua.
- Ha ha ha. không biết Tiên Giới có kẻ ngốc tồn tại hay không, lẽ nào gọi là tiên ngốc sao?
Dư Tắc Thành tự mình lẩm bẩm, nghĩ ngợi lung tung.
Đột nhiên hắn linh cơ khẽ động, mờ Tạo Hóa Tiên Nhãn ra, nhìn những da Thỏ này.
Tạo Hóa Tiên Nhãn này được xung là có thể tổ hợp vạn vật, để xem rốt cuộc Tiên Nhân của Thiên Mục tông ngày đó có thối phồng không.
Trong nháy mắt ở dưới Tạo Hóa Tiên Nhãn này, những tấm da Thỏ này bắt đầu tự động biến hình.
Chỗ bị tổn hại bắt đầu trở nên hoàn hảo, hé ra từng tấm da thô sửa chữa hoàn chinh đẹp không gì sánh được, tự động hiện lên ở trước mặt của Dư Tắc Thành...
Dư Tắc Thành cười ha hà. trời không tuyệt đường người, những da Thỏ này hoàn toàn có thể bán được một cái giá tốt.
Dư Tắc Thành nhìn những da Thỏ này, phát hiện trong đó có một ít khác biệt, có lớn có nhỏ, những da Thỏ này có sai biệt nhỏ.
Ti mỉ phân biệt, những da thô nhỏ này, hoàn toàn là những da thô bị mình một kiếm chém xuống, chém cho huyết nhục mơ hồ, phá hư bề mặt da thỏ, mặc dù da Thỏ này ở dưới tiên nhãn trở nên hoàn hảo không tốn hao gì, thế nhưng bộ vị bị chém nát cũng không thể hóa sinh ra, chỉ có thể khuyết thiếu một khối.
Xem ra Tạo Hóa Tiên Nhãn này cũng không phải là vạn năng, chỗ bị chém nát chỉ có thể cài biến hình thái của bản thân da Thỏ này, lại không thể tăng giảm huyết cương Tiên Khí ẩn chứa trong da thỏ.
Dư Tắc Thành vừa định đóng gói lại tất cả những da Thỏ này, đột nhiên linh cơ khẽ động.
ở nhân gian chính là da càng lớn, giá càng cao, ở đây tám phần mười cũng là như vậy.
Nếu mình có thể đem những da Thỏ này tu bổ hoàn chinh, vì sao không làm cho chúng dung hợp với nhau, biến thành một tấm da thỏ thật lớn?
Nếu như những người khác không có năng lực này, vật vì hiếm mà thành quý, vậy tấm da Thỏ này của mình hãn là càng đáng tiền chứ?
Nghĩ tới đây, tâm động không bằng hành động, Dư Tắc Thành lần nữa mờ Tạo Hóa Tiên Nhãn ra, lập tức trăm tấm da Thỏ này bắt đầu biến hóa, dung hợp lại với nhau.
Chỉ chốc lát liền sinh ra một tấm da thô cực lớn không gì sánh được, trăm tấm hợp nhất.
Tấm da Thỏ này nhìn qua hoàn mỹ không gì sánh được, hơn nữa dung hợp kín kẽ như áo trời, không nhìn ra vết tích dung hợp, đây chính là một con thỏ cực lớn bị Dư Tắc Thành giết chết lột da.
Dư Tắc Thành mỉm cười, tấm da Thỏ này hẳn là được chút Tiên tệ.
Hắn cuộn tấm da Thỏ này lại, khoác ở sau lưng, vẫn còn lại rất nhiều da thỏ nghiền sát tàn dư sau khi dung hợp, Dư Tắc Thành vung tay lên, tiên nhãn khẽ động, những da Thỏ này toàn bộ dung hợp vào trong pháp bảo của mình, phân giải phân bố trong pháp bảo.
Sau lần dung hợp này, Dư Tắc Thành liền cảm giác được pháp bảo này của mình đã không còn không có Tiên Khí nữa, trong đó ân chứa Tiên Khí nhàn nhạt, làm Dư Tắc Thành có một cảm giác ấm áp, tốc độ hấp thu Tiên Khí tự nhiên nhanh hơn, hơn nữa huyết khí sôi trào, lực lượng sung túc.
Xem ra đây chính là tác dụng của việc dung hợp da Thỏ này rồi.
Làm việc nửa ngày, Dư Tắc Thành nhất thời có cảm giác đói bụng, xem ra Tiên Khí lại tiêu hao rồi, cần bổ sung Tiên Khí.
Hắn cầm lấy Tiên tệ kia, nghĩ thầm:
“Tiên tệ này là Tiên Khí ngưng kết mà thành, có thể ngưng kết, hẳn là cũng có thể hấp thu. thử xem.”
Với tâm niệm này, nhất thời Tiên tệ hóa thành Tiên Khí, bị Dư Tắc Thành hút lấy hấp thu.
Dần dần Tiên tệ Thanh Đồng này mất đi Tiên Khí. cuối cùng hóa thành một đồng Tiên tệ Hắc Thiết, sau đó hoàn toàn tiêu tán, đều bị Dư Tắc Thành hấp thu.
Dư Tắc Thành đứng ngẩn người như vậy chừng trăm lần hô hấp, sau đó lắc lắc đầu, đi về phía đó.
Đằng nào cũng đã tới đây, cứ tìm hiểu thử xem sao.
Vào đống hoang tàn, cái đập vào mất Dư Tắc Thành đầu tiên là một hồng kiều tiếp dẫn. Hồng kiều này dài chừng mười dặm. dường như được điêu khắc từ một khối bảo ngọc mà thành, nhưng hiện tại đã bị cất rời thành năm bảy mảnh. Bất quá bảo ngọc vẫn còn phát ra kỳ quang ngũ sắc, toàn thân rực rỡ sáng lạn.
Thông qua đống hoang tàn đổ nát trước mắt, Dư Tắc Thành có thể đoán được vì sao nơi đây trở nên hoang phế. Dường như cả cung điện này là rơi xuống từ trên không thật mạnh, cho nên mới có tình cảnh như hiện tại.
Dư Tắc Thành đi qua hồng kiều tiếp dẫn. tiến vào giữa đống hoang tàn đổ nát. Tuy rằng nơi này hoang vu. nhưng từ đình đài lầu các trước mắt tuy đổ nát, nhưng vẫn toát ra khí thế huy hoàng, có thể thấy được năm xưa nơi này phồn hoa tới mức nào.
Dư Tắc Thành tiếp tục đi tới, không khỏi sửng sốt. hắn thấy giữa đám đình đài lầu các này có một tiêu ký thật lớn, giống như tiêu ký Hiên Viên Kiếm của Hiên Viên kiếm phái, nhưng tiêu ký này lại là đồ án đầy kinh văn.
Tiêu ký này Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng quen thuộc. Năm xưa lúc hắn tu luyện Huyết Cương quyết trong Nhất Khí Hóa Thất sắc, đã thấy tiêu ký này trên bí tịch, chính là tiêu ký của Vô Thượng Đại Đạo tông.
Không ngờ trên Tiên Giới này cũng có thể nhìn thấy dấu vết của Vô Thượng Đại Đạo tông. Tông này quả thật có duyên với mình, dường như tiền kiếp của mình cũng từng lập ra nó.
Dư Tắc Thành mỉm cười, tiếp tục tiến về phía trước, chợt nghe thấy có tiếng nước chày ảo ảo, phía trước có nước chăng?
Có nước thì hay quá, có thể bổ sung Tiên Khí. sẽ giúp mình không còn cảm giác đói bụng.
Dư Tắc Thành bước nhanh tới, chỉ thấy phía trước có một hồ nước trong xanh. Nước trong hồ phun lên rồi rơi xuống, phát ra những tiếng rào rào không ngớt.
Dư Tắc Thành vội vàng chạy tới, chọn một nơi sạch sẽ lấy tay vốc lên một ngụm, uống ừng ực hết sức ngon lành.
Nước này uống vào vô cùng ngọt mát, trong đó ẩn chứa Tiên Khí, thật là hay quá.
Dư Tắc Thành uống thêm vài ngụm nữa, thình lình hắn quay phắt người lại. Dường như có ai đó đang nhìn trộm mình, đây là cảnh cáo của thân thể, đối phương có địch ý, tiên thể Tiên Phong Đạo cốt này quả nhiên hùng mạnh.
Quay nhìn lại, chỉ thấy trong bóng của đám kiến trúc đổ nát có một con thô trắng như tuyết đang đứng, cách Dư Tắc Thành chừng hai mươi trượng, đang nhìn hắn chăm chú.
Thỏ... thịt thỏ nướng... có thể no bụng... đây là ý niệm này sinh đầu tiên trong đầu Dư Tắc Thành.
Nhưng dường như thô kia cũng nghĩ y như hắn, bất chợt mất nó trở nên đỏ như máu, phát ra một đạo lôi quang.
Đạo lôi quang này vang lên tiếng sấm ầm ầm, đánh về phía Dư Tắc Thành.
Thỏ cũng biết phóng điện, Tiên Giới đúng là Tiên Giới... Dư Tắc Thành mờ bừng Vạn Lôi tiên nhãn, đạo lôi quang kia lập tức bị tiên nhãn hấp thu.
Thỏ kia thấy vậy, đột ngột từ dưới nách của nó mọc ra hai cánh, chuẩn bị chạy trốn.
Trốn đi đâu... Khống Tử tiên nhãn của Dư Tắc Thành bừng mở, thỏ kia chỉ kịp thét lên, ngã lăn ra chết tốt.
Dư Tắc Thành bước nhanh tới, xách con thỏ lên. hy vọng nó có thể giúp mình bổ sung Tiên Khí.
Nhưng ăn bằng cách nào đây... xem ra phải lột da đem nướng.
Đúng rồi, đây là Tiên Giới, không cần động thủ, chỉ nghĩ là được.
Ý niệm chợt động, lập tức dưới chân Dư Tắc Thành xuất hiện một cái lò và một cái giá, lửa cháy bừng bừng.
Dư Tắc Thành lại mờ Sinh Ly tiên nhãn, lập tức da thịt thô tách rời, sau đó đặt nó lên trên giá bắt đầu nướng, làm bữa ăn ngon đầu tiên của mình trên Tiên Giới.
Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng ở nhân gian. Dư Tắc Thành bắt đầu nướng thô tiên này lên, năm đó khi Dư Tắc Thành ở thành Lâm Hải chính là xuất thân trù sư, nướng thô rừng đối với hắn chính là điểm mạnh.
Mặc dù hơn hai trăm năm không nướng qua thú săn, nhưng có một ít việc chỉ cần nắm giữ, cho dù bao nhiêu năm đã không làm, thế nhưng năng lực khắc vào trong lòng là vĩnh viễn sẽ không quên.
Dư Tắc Thành bắt đầu chậm rãi nướng thịt, ở Tiên Giới có một cái lợi, thứ gì cũng không thiếu, không có chỉ cần ý niệm trong đầu khẽ động sẽ lập tức xuất hiện, không có mặt, ý niệm trong đầu khẽ động lập tức mặt xuất hiện, không có hồi hương, quế, muối, cũng là ý niệm trong đầu khẽ động, hết thảy xuất hiện, nghĩ muốn thứ gì sẽ có cái đó.
Chỉ chốc lát mùi vị của thô tiên kia đã được Dư Tắc Thành chế biến thành thức ăn. Dư Tắc Thành hít một hơi, thực sự là thơm nha, bắt đầu cắn từng miếng lớn, nhai nuốt nhồm nhoàm. Tuy rằng bề ngoài cháy giòn nhưng bên trong mềm ngọt, thơm mềm ngon miệng, thực sự là ăn ngon nha! Thịt này làm sao ngon như thế nhi? Thật giống như rất nhiều năm không có ăn thịt nướng ngon như vậy, ăn quá ngon.
Không đúng, không chỉ là như vậy, trong thịt thô này ẩn chứa một loại huyết năng Tiên Khí kỳ dị, huyết năng Tiên Khí này cùng loại với Huyết Cương Quyết của mình tu luyện trước đây, nướng lên mùi vị càng ngon.
Dư Tắc Thành ăn ngấu nghiến. cuối cùng ăn thịt thỏ tiên này sạch sẽ không còn một mảnh, sờ sờ bụng, dần dần đã no ba phần, thịt thỏ này ăn vào trong bụng hóa ra hơn mười tia Tiên Khí, đều bị thân thể hắn hấp thu.
Thật sảng khoái nha, đáng tiếc quá ít rồi, nếu như có thêm mấy con thô nữa, vậy thì hay quá...
Nghĩ tới cái gì cái đó tới, trong nháy mắt Dư Tắc Thành phát hiện phía trước có mấy con thỏ lộ tai ra.
Đây quả nhiên là Tiên Giới nha. địa phương tốt, thực sự là trong lòng nghĩ sự thành, mình vừa muốn ăn thịt thỏ, bên kia lập tức có thỏ đi ra.
Dư Tắc Thành vui vẻ không ngớt, đi về phía đám thỏ kia, nghĩ thầm càng nhiều càng tốt, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, lại bất mấy con, nướng ăn, hấp ăn, luộc ăn...
Đi hơn mười bước, liếc mất nhìn lại, Dư Tắc Thành có thể nhìn thấy tình cảnh phía sau đám thỏ kia.
Vốn cho rằng chỉ có mấy con thỏ, không ngờ phía trước kia không phải mấy con, là mấy chục, mấy trăm, mấy ngàn, mấy vạn, mấy chục vạn con, che trời phủ đất toàn là loại thỏ này.
Đôi mắt đỏ như máu của chúng nó nhìn Dư Tắc Thành, cảm giác đó giống như ánh mất của Dư Tắc Thành nhìn đám thỏ, đồng thời trong mất toàn bộ xuất hiện các loại năng lượng phản ứng, hoặc là lôi điện, hoặc là đóng băng, hoặc là hỏa diễm.
Với sinh vật yếu nhược, số lượng đông đào, đó chính là đại biểu cho sự đáng sợ. Dư Tắc Thành không khỏi cười khổ một chút, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiên Giới thực sự là tốt, thực sự là càng nhiều càng tốt, thế nhưng cũng quá nhiều rồi, ta ăn không tiêu, chạy thôi, mạng nhỏ quan trọng hơn...
Dư Tắc Thành đột nhiên quay đầu bỏ chạy, hơn nữa là ngự kiếm phi hành, liều mạng chạy trốn.
Vô số thô tiên kia phát ra các loại năng lượng oanh kích, trong nháy mắt hơn vạn thô tiên thân thể biến hình, sinh ra cánh thịt, ngự không truy đuổi Dư Tắc Thành.
Trong miệng của chúng không ngờ hô lên khẩu hiệu:
- Ăn, ăn...
- Đừng cho hắn chạy...
Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành, có bao nhiêu Tiên Khí sử ra bấy nhiêu Tiên Khí. chạy.
Vô số năng lượng oanh kích kia oanh tạc sụp đổ chỗ Dư Tắc Thành đứng, hơn vạn thô tiên đuổi theo phía sau hắn.
Trong nháy mắt xuyên qua nghiền nát cầu ngọc kia, trong nháy mắt xuyên qua núi cao, trong nháy mắt ra ngoài trăm dặm.
Khi xuyên qua cầu ngọc, phần lớn thô tiên đều trở về, chúng nó không dám rời khỏi phế tích này, thế nhưng cũng có gần trăm con thỏ tiên cường tráng nhất vẫn đuổi theo phía sau Dư Tắc Thành.
Bay ra ngoài trăm dặm, Tiên Khí kiệt quệ, Dư Tắc Thành không thể không rơi xuống trên mặt đất.
- Cuối cùng cũng thoát khỏi đám thô truy sát, Tiên Giới này đến thỏ cũng có thể ăn thịt người, đây là Tiên Giới sao? Có khi nào là Ma giới hay không?
Ý niệm trong đầu còn chưa dứt, phía sau gần trăm con thỏ đã vọt tới, những con thỏ này thể trạng cường tráng, mỗi con đều lớn như con dê, trên người quang mang lóe ra, đó là lôi quang chuẩn bị phát ra.
Chúng nó hô lớn:
- Ản. ăn. ăn...
Thỏ này có thể nói đều là Cường giả trong đám thỏ, cho nên chúng nó mới đuổi theo ra khỏi di tích, đuối theo ngoài trăm dặm.
Khốn kiếp thật, không thể nào, lẽ nào Dư Tắc Thành ta cả đời anh minh, cuối cùng phải chết trong miệng của đám thỏ?
Dư Tắc Thành không khỏi thở dài một tiếng.
Nói thì nói, làm vẫn làm, trong nháy mắt Dư Tắc Thành rút phi kiếm ra, lao ngược lại đối mặt với đám thỏ, một kiếm chém ra.
Huyết quang vãng khắp nơi, khi đám thô mất đi ưu thế quần thể, đó chính là con mồi nhỏ yếu nhất.
Dư Tắc Thành lúc này đã không thể ngự kiếm phá địch, hoàn toàn chỉ là huy vũ trường kiếm loạn xạ, giống như năm đó ở trong thành Sơn Trúc, chém, chém, chém, chém.
Đám thỏ kia phóng ra lôi quang, Dư Tắc Thành sử dụng chính là Kinh Lôi Tiên Dực Kiếm, kiếm quang vừa ra, những lôi quang này đã bị đánh bay.
Dư Tắc Thành vọt tới, một kiếm một con, nhất thời tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
Những con thỏ này ngoại trừ phóng điện, còn lại chỉ biết dùng chân đạp, một chiêu công kích đơn giản như vậy, nhất thời bị Dư Tắc Thành giết thây nằm khắp nơi.
Một lát sau, Dư Tắc Thành đứng ngạo nghễ giữa đám thi thể, hơn trăm con thỏ toàn bộ bị hắn chém giết tại chỗ, cảm giác của đệ nhất nhân thế giới Thương Khung lại lần nữa trở về, chẳng qua lần này là giết thỏ tiên đệ nhất.
Thỏ nhiều như vậy đủ ăn một hồi, làm thôi, bắt đầu đốt lửa lên nướng.
Dư Tắc Thành bắt đầu sử dụng tiên nhãn phân giải, tách rời thịt da. sau đó đem nướng, chuẩn bị một bữa thịnh soạn.
Trong nháy mắt, cả trăm đống lửa bốc cháy lên, Dư Tắc Thành đưa những con thỏ này lên cùng nướng một lúc.
Con này cho thêm chút muối, con kia thêm chút mặt, con này nướng kỹ hơn. con kia cho thêm chút tương, con này đã chín, chén thôi...
Chỉ chốc lát bắt đầu ăn no nê, ăn như vậy, sau một canh giờ, tất cả thỏ đều bị Dư Tắc Thành ăn sạch. Tiên Giới này khác với nhân gian bụng có hữu hạn. ở đây chuyện gì cũng không có cực hạn. Dư Tắc Thành ăn vào trăm con thỏ, bụng cũng không lớn đến đâu, thế nhưng nhất định có thể xác định, mình đã ăn no nê.
Cuối cùng sau khi ăn xong Dư Tắc Thành có cảm giác trướng bụng, há mồm phun ra một đồng tiền lần trước luyện hóa khi tế luyện tiên thể.
Tiền này ngoài tròn trong vuông, giống như tiền thường, thế nhưng phát ra quang mang bạch sắc, trong đó ẩn chứa vô số Tiên Khí.
Sau khi phun ra đồng tiền này, cảm giác ăn no trướng bụng của Dư Tắc Thành liền biến mất.
Nhìn đồng tiền này, có lẽ gọi là Tiên tệ, thứ này tự nhiên sinh ra, có bộ dạng của tiền, xem ra đây đại khái chính là tiền tệ lưu thông của Tiên Giới.
Có tiền tệ lưu thông, vậy nhất định có thị trường tồn tại, sau khi mình phi thăng, vẫn còn giữ được tất cả đặc tính nhân gian. Những Tiên Nhân này tám phần mười cũng là như vậy, nói cách khác Tiên Giới này cũng sẽ có phường thị tồn tại.
Dư Tắc Thành cẩn thận nhìn đồng tiền này, ở trong tay đánh giá, lần trước mình luyện hóa Diệt Pháp Kim Đăng cũng đạt được Tiên tệ như vậy, thế nhưng cái kia chất liệu bằng vàng, cái này là đồng, xem ra trong này nhất định có đạo lý.
Đúng rồi, còn có vô số da thô kia, có Tiên tệ tồn tại nhất định có thị trường lưu thông, mình một nghèo hai trắng, đồ vật có thể tùy ý biến ảo kia tuyệt đối không có giá trị, da Thỏ này có lẽ có thể bán được chút Tiên tệ.
Dư Tắc Thành thử hóa sinh da Thỏ này, thế nhưng cuối cùng so sánh da thỏ đạt được và da thỏ chân chính, Dư Tắc Thành không khỏi lắc đầu. mặc dù hai cái thoạt nhìn giống nhau như đúc, thế nhưng lấy tay vừa sờ là có thể phát hiện, trong da thỏ chân chính này ẩn chứa một loại Tiên Khí kỳ dị, đó chính là Tiên Khí cùng loại Huyết Cương Quyết, loại Tiên Khí này mình không cách nào ảo hóa ra.
Thiếu đi một tầng Tiên Khí này, da thô của mình hóa sinh ra liền kém rất nhiều, hoàn toàn không có cách nào so sánh.
Quả nhiên, Dư Tắc Thành cẩn thận hồi tưởng, tất cả vật phẩm của mình ảo hóa ra đều thuộc về vật phẩm phồ thông, bất kể là giường đá. hay là pháp bảo, hay là lò sưởi, trong đó không có chứa Tiên Khí đặc thù. dựa theo cách nói của Tu Tiên Giới năm đó, đều là đồ vật phàm nhân, không chứa một tia linh khí, đều là phế vật.
Theo như lời nói của Tiên Nhân kia cái gì kiếm tiên, luyện tiên, pháp tiên, bảo tiên, tượng tiên, cô tiên, đan tiên, vân vân. tổng cộng mười tám hệ chính, bốn mươi chín hệ phụ, xem ra con đường của mình còn xa, còn cần phải học tập.
Dư Tắc Thành nhìn Tiên tệ trong tay không khỏi cười nhạt một tiếng, hai Tiên Nhân mình tiếp xúc ở Nam Thiên Môn, thuê Nam Thiên môn để nghênh đón Tiên Nhân phi thăng lên về làm tiểu đệ.
Còn có năm đó ở Vô Lượng tông, Tiên Nhân Tử Hồng hạ giới phụ thể Tư Đồ Nhã, diệu kế ám toán lão công mình, đồng dạng Tiên Nhân Tiêu Tương Tu La hạ giới, lời nói của Tử Kim Tiên khi đó Dư Tắc Thành vẫn có thể nhớ kỹ rõ ràng.
“Tu Tiên Giới đối với ghi chép đánh giá của Tiên Nhân Tử Hồng là trượng nghĩa hào phóng, rộng rãi độ lượng.”
Hiện tại lại đã biến thành bộ dạng này, tâm cơ sâu như vậy, sợ là Tiêu Tương Tu La kia bị đánh xuống thế gian, nàng cũng lập tức hạ giới đến đó, bắt đầu bố cục, Tiên Giới này rốt cuộc là dạng thế giới gì?
Xem ra nơi này tuyệt đối không phải loại thế giới tốt đẹp giống như những đại nho hiền giả kia ca tụng, ca vũ thái bình, thiên hạ thái bình, mọi người vì ta, ta vì mọi người.
Những da Thỏ này mình không cách nào hóa sinh, vậy người khác cũng không làm được, cho nên muốn sử dụng chúng nhất định phải đánh chết những con thỏ này, chúng nó nhất định sẽ có giá trị của minh, hẳn là có thể đổi Tiên tệ này, cho nên mình nhất định phải lưu chúng nó lại.
Thế nhưng trăm tấm da Thỏ này, cả một đống lớn, trong đó rất nhiều miếng bị chém rách không chịu nổi, thế giới Bàn cổ của Dư Tắc Thành ngũ đông, túi trữ vật không có sử dụng ở Tiên Giới, làm sao mang theo chúng chứ?
Nếu như có một không gian trữ vật thì tốt rồi, chờ một chút, vì sao ta không thể hóa sinh ra một cái.
Nghĩ tới đây Dư Tắc Thành lại bắt đầu không ngừng mơ màng, biến ảo.
Thế nhưng chỉ có một kết quả, thất bại, thất bại, thất bại.
Dư Tắc Thành hóa sinh ra vô số túi trữ vật. vòng tay trữ vật, nhẫn trữ vật, thế nhưng không có cái nào có thể sử dụng, loại trữ vật ẩn chứa Tiên Khí đặc dị, tiên bảo có năng lực đặc dị này, Dư Tắc Thành không cách nào hóa sinh.
Quên đi, hóa sinh hồi lâu lại đói rồi, lui một bước trời cao biển rộng đi.
Nếu như không cách nào chế tác tiên bảo trữ vật, vậy sắp xếp những da Thỏ này một chút, để dễ dàng mang trên lung mình.
Dư Tắc Thành bắt đầu hóa sinh tường tượng, ở trong tường tượng của hắn. những da Thỏ này rất nhanh biến thành sạch sẽ, thanh khiết.
Trong đó một ít da thỏ, bởi vì kiếm của Dư Tắc Thành chém rách nát không chịu nổi. Dư Tắc Thành muốn chữa lành chúng, thế nhưng thất bại.
Huyễn tượng hóa sinh này chỉ có thể cài biến hình thái bên ngoài của chúng, chỉ có thể tách rời huyết nhục của chúng, thế nhưng toàn bộ khối da Thỏ này đều ẩn chứa cùng một loại huyết cương Tiên Khí. có thể là bởi vì sự tồn tại của huyết cương Tiên Khí. lại không cách nào cài biến kết cấu bên trong của chúng.
- Vậy phải làm sao bây giờ, da thô rách nát không chịu nổi này, chỉ có kẻ ngốc mới mua.
- Ha ha ha. không biết Tiên Giới có kẻ ngốc tồn tại hay không, lẽ nào gọi là tiên ngốc sao?
Dư Tắc Thành tự mình lẩm bẩm, nghĩ ngợi lung tung.
Đột nhiên hắn linh cơ khẽ động, mờ Tạo Hóa Tiên Nhãn ra, nhìn những da Thỏ này.
Tạo Hóa Tiên Nhãn này được xung là có thể tổ hợp vạn vật, để xem rốt cuộc Tiên Nhân của Thiên Mục tông ngày đó có thối phồng không.
Trong nháy mắt ở dưới Tạo Hóa Tiên Nhãn này, những tấm da Thỏ này bắt đầu tự động biến hình.
Chỗ bị tổn hại bắt đầu trở nên hoàn hảo, hé ra từng tấm da thô sửa chữa hoàn chinh đẹp không gì sánh được, tự động hiện lên ở trước mặt của Dư Tắc Thành...
Dư Tắc Thành cười ha hà. trời không tuyệt đường người, những da Thỏ này hoàn toàn có thể bán được một cái giá tốt.
Dư Tắc Thành nhìn những da Thỏ này, phát hiện trong đó có một ít khác biệt, có lớn có nhỏ, những da Thỏ này có sai biệt nhỏ.
Ti mỉ phân biệt, những da thô nhỏ này, hoàn toàn là những da thô bị mình một kiếm chém xuống, chém cho huyết nhục mơ hồ, phá hư bề mặt da thỏ, mặc dù da Thỏ này ở dưới tiên nhãn trở nên hoàn hảo không tốn hao gì, thế nhưng bộ vị bị chém nát cũng không thể hóa sinh ra, chỉ có thể khuyết thiếu một khối.
Xem ra Tạo Hóa Tiên Nhãn này cũng không phải là vạn năng, chỗ bị chém nát chỉ có thể cài biến hình thái của bản thân da Thỏ này, lại không thể tăng giảm huyết cương Tiên Khí ẩn chứa trong da thỏ.
Dư Tắc Thành vừa định đóng gói lại tất cả những da Thỏ này, đột nhiên linh cơ khẽ động.
ở nhân gian chính là da càng lớn, giá càng cao, ở đây tám phần mười cũng là như vậy.
Nếu mình có thể đem những da Thỏ này tu bổ hoàn chinh, vì sao không làm cho chúng dung hợp với nhau, biến thành một tấm da thỏ thật lớn?
Nếu như những người khác không có năng lực này, vật vì hiếm mà thành quý, vậy tấm da Thỏ này của mình hãn là càng đáng tiền chứ?
Nghĩ tới đây, tâm động không bằng hành động, Dư Tắc Thành lần nữa mờ Tạo Hóa Tiên Nhãn ra, lập tức trăm tấm da Thỏ này bắt đầu biến hóa, dung hợp lại với nhau.
Chỉ chốc lát liền sinh ra một tấm da thô cực lớn không gì sánh được, trăm tấm hợp nhất.
Tấm da Thỏ này nhìn qua hoàn mỹ không gì sánh được, hơn nữa dung hợp kín kẽ như áo trời, không nhìn ra vết tích dung hợp, đây chính là một con thỏ cực lớn bị Dư Tắc Thành giết chết lột da.
Dư Tắc Thành mỉm cười, tấm da Thỏ này hẳn là được chút Tiên tệ.
Hắn cuộn tấm da Thỏ này lại, khoác ở sau lưng, vẫn còn lại rất nhiều da thỏ nghiền sát tàn dư sau khi dung hợp, Dư Tắc Thành vung tay lên, tiên nhãn khẽ động, những da Thỏ này toàn bộ dung hợp vào trong pháp bảo của mình, phân giải phân bố trong pháp bảo.
Sau lần dung hợp này, Dư Tắc Thành liền cảm giác được pháp bảo này của mình đã không còn không có Tiên Khí nữa, trong đó ân chứa Tiên Khí nhàn nhạt, làm Dư Tắc Thành có một cảm giác ấm áp, tốc độ hấp thu Tiên Khí tự nhiên nhanh hơn, hơn nữa huyết khí sôi trào, lực lượng sung túc.
Xem ra đây chính là tác dụng của việc dung hợp da Thỏ này rồi.
Làm việc nửa ngày, Dư Tắc Thành nhất thời có cảm giác đói bụng, xem ra Tiên Khí lại tiêu hao rồi, cần bổ sung Tiên Khí.
Hắn cầm lấy Tiên tệ kia, nghĩ thầm:
“Tiên tệ này là Tiên Khí ngưng kết mà thành, có thể ngưng kết, hẳn là cũng có thể hấp thu. thử xem.”
Với tâm niệm này, nhất thời Tiên tệ hóa thành Tiên Khí, bị Dư Tắc Thành hút lấy hấp thu.
Dần dần Tiên tệ Thanh Đồng này mất đi Tiên Khí. cuối cùng hóa thành một đồng Tiên tệ Hắc Thiết, sau đó hoàn toàn tiêu tán, đều bị Dư Tắc Thành hấp thu.
/1202
|