Dư Tắc Thành thật sự vô cùng cao hứng, rất thích bay trên thanh phi kiếm này. Khống chế nó phi hành bên trong thất, cảm nhận được khoái cảm ngự kiếm, cũng như cảm giác một bước lên mây vô cùng cao hứng.
Ngự kiếm chấm dứt Dư Tắc Thành cầm lại Tiên Thiên Nhất Khí Minh Chiếu thuật; không biết có nên nghiên cứu hai thứ tiểu pháp khí kia hay không? Vốn hắn định ngày mai đưa Tử Cẩu Phiên Giang kiếm cho Lưu Thi Vận thế nào cũng phải biết trước tư liệu về nó, thôi thì xem trước xem sao.
Tử Cẩu Phiên Giang kiếm yếu hơn Đấu Long Thiên Cương kiếm không ít, chỉ có khi phi hành chiến đấu trong nước mới chiếm ưu thế. Trong đó có ba loại tiên thuật, tiên thuật thứ nhất tên là Tử Cẩu Hiện Hình, có thể hóa một luồng hơi nước tạo thành Tử cầu tiến hành công kích trên phạm vi rộng. Tiên thuật thứ hai tên là Phiên Giang Đảo Hài, có thể hình thành một cuộn sóng công kích đối phương. Tiên thuật thứ ba tên là Đạp Lãng Tầm Sa, điều khiển thuật này có thể đạp sóng mà đi, ở trong nước không cần hô hấp, như đi trên đất bằng.
Còn lại một Tiên Thiên Nhất Khí Minh Chiếu thuật, suy nghĩ lại, Dư Tắc Thành bèn sử dụng trên Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm dụng. Lập tức hắn cũng biết được hết thảy tư liệu về Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm.
Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm chỉ có hai tiên thuật, tuy rằng phi kiếm tiên thuật không khác nhau nhiều, nhưng cả hai tiên thuật này đều rất hùng mạnh.
Tiên thuật thứ nhất tên là Thanh Long Thám Trảo, có thể cắt đứt liên hệ giữa phi kiếm hoặc là pháp khí của đối phương và chủ nhân của nó trong chiến đấu, sau đó bắt lấy.
Tiên thuật thứ hai tên là Nguyệt Hoa Thiên Thành, có thể thông qua phi kiếm này dẫn ánh trăng nhập thể vào đêm trăng tròn, hấp thu toàn bộ ánh trăng trong phạm vi trăm dặm. Tuy rằng hiệu quả của nó yếu hơn rất nhiều so với Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan, nhưng có thể sử dụng lâu dài, cứ có trăng tròn là có thể sử dụng, đối với người tu tiên đây mới là tiên thuật hùng mạnh nhất. Đáng tiếc hôm nay là đầu tháng Ba, không có chút ánh trăng nào nếu không Dư Tắc Thành muốn thử nghiệm ngay tức khắc.
Được rồi, việc này coi như đã xong, bây giờ xử lú tới chính sự. Dư Tắc Thành bắt đầu nuôi dưỡng Hoa Tiên Tử trong Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm, sau đó bắt đầu công việc như thường lệ trong một ngày. Hắn lấy Tử Giao Liệt Diễm kiếm ra, bắt đầu nuôi dưỡng Lục Tý Bạo Viên, sau đó lại lấy Kim Cương Xử ra nuôi dưỡng Song Đầu Phong Lang. Lại lấy đài sen lục phẩm ra nuôi dưỡng Lợi Trảo Thổ cẩu, tuy rằng hiện tại tu vi của hắn đại tăng nhưng làm xong những chuyện này cũng mất hết hai canh giờ.
Rốt cục toàn bộ chấm dứt, Dư Tắc Thành uể oải vươn vai một cái, xem ra trăm ngày sau sẽ rất mệt mỏi. Lúc này đang thả lỏng nghỉ ngơi, bất chợt Dư Tắc Thành cảm nhận được thân thể của mình lại cường kiện thêm một phần, xem ra đây là tác dụng của Bổ ủùy ích Nguyên Thần đan, bổ tủy có lễ chính là như vậy.
Tác dụng của thuốc này vẫn chưa hoàn toàn biến mất, xem ra cần phải chờ mười ngày sau mới có thể ăn viên Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan tiếp theo.
Tu luyện chấm dứt, Dư Tắc Thành bắt đầu nghỉ ngơi. Một đêm ngủ thật ngon, ngày hôm sau thái dương còn chưa dâng lên Dư Tắc Thành đã leo lên nóc nhà, hấp thu tia nắng thái dương đầu tiên.
Tuy rằng hiện tại Dư Tắc Thành tu luyện công pháp đã không cần hấp thu khí thuần dương, nhưng Dư Tắc Thành đã thành thói quen, mỗi ngày đều làm như thế cho dù không có tác dụng nhiều, có được một chút cũng tốt.
Thái sơn không cho đất vì thế mới có thể trở thành lớn, đại dương mênh mông do hơi nước tụ thành, vì thế mới có thể trở thành sâu. Tu vi đều là dần dần tu luyện mà ra, không có tích lũy làm sao có được huy hoàng?
Mặt trời mới vừa dâng lên, lúc này một người xuất hiện ở trong đình viện, cầm đồng la trong tay đánh leng keng liên rục ba lượt. Sau đó lập tức nhìn thấy không ít cửa phòng mở ra, lục tục có người đi ra chạy vào một đại sảnh.
Dư Tắc Thành hiếu kỳ quan sát. Lưu Thi Vận xuất hiện, hô to:
- Ca ca, ăn cơm, đó là tiếng thanh la báo hiệu ăn cơm. Nhanh lên đi chờ lát nữa thức ngon sẽ hết.
Lưu Thi Vận đứng nơi đó gọi to Dư Tắc Thành, không hề kiêng kỵ những ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn nàng. Dư Tắc Thành cười, bay lên trời nhảy đến bên cạnh Lưu Thi Vận, sánh vai cùng nàng đi tới.
Nơi đó là một đại sảnh rộng lớn mênh mông, có khoảng hơn trăm chỗ ngồi, ở trung tâm là một loạt thức ăn, một bên là một số đĩa ăn bằng kim loại, muốn ăn thứ gì là có thể tự mình qua đó lấy đĩa, sau đó tự do chọn lựa thức ăn.
Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận ai nấy cầm lấy một đĩa bắt đầu chọn lựa thức ăn. Những thức ăn này đều là thức ăn thông thường, không phải loại thức ăn và rượu mà ngày hôm qua Bạch Hà Tích mời Dư Tắc Thành ăn, có hiệu quả tăng tiến linh lực. Bất quá thức ăn vô cùng phong phú, một nửa là các loại đồ chay như hoàng tinh, kỳ liên, một nửa là các thức mặn như tay gấu, gân nai....
Tuy rằng thể trạng Dư Tắc Thành gầy gò, nhưng cũng thuộc loại thích ăn thịt động vật, không có thịt là không được. Hắn cầm lấy một chiếc tay gấu to, một chén thịt kho lớn, lại lấy thêm một mâm thịt đầy tràn.
Lưu Thi Vận chỉ lấy một ít đồ chay. Sau khi hai người lấy thức ăn xong, định tìm một chỗ yên lặng trong đại sảnh bắt đầu ăn.
Lúc này có một nữ đệ tử hô:
- Thi Vận, Thi Vận, lại đây nhanh lẻn.
Thiếu nữ đang kêu gọi Lưu Thi Vận, bên cạnh nàng còn có ba thiếu niên, bọn họ ai nấy tinh thần hưng phấn. Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy huyết khí của bọn họ sung mãn hơn nhiều so với người bình thường.
Lưu Thi Vận nhìn nhìn thiếu nữ kia đáp lại:
- Không được, ta ăn cùng với ca ca.
Nói xong nàng cùng Dư Tác Thành đi tới một chỗ yên lặng bắt đầu ăn cơm. Thiếu nữ kia thấy không gọi được Lưu Thi Vận vô cùng tức tối, lập tức ngồi trên ghế nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Bằng hữu của muội phải không? Hay là muội cứ qua đó với nàng...
Lưu Thi Vận tự hào trả lời:
- Không được, nàng là như thế, nàng là Công chúa Yên quốc, tên là Phong Linh Tĩnh, nhưng tính cách và tên hoàn toàn tương phản. Tính cách của nàng nóng nảy nhưng hào sãng, muốn gì nói nấy cũng là Thuần Linh Căn giống như muội, là Thuần Hỏa Linh Căn cho nên tính tình mới nóng nảy như vậy.
- Bất quá nàng cũng rất thẳng thắn, đến mấy ngàv nay rất hợp duyên cùng muội, chúng ta ở chung một phòng, muội là Thủy khắc nàng là Hỏa nên nàng rất nghe lời muội.
Dư Tắc Thành nhìn ba thiếu niên còn lại, hỏi:
- Ba người bọn họ cũng chính là ba thiếu niên nhất cấp tiên chủng khác phải không?
Lưu Thi Vận gật đầu đáp lại:
- Đúng vậy, thiếu niên ỏ giữa là Tam Vương tử của Mộc quốc, tên là Phạm Đồng Du, là Thuần Phong Linh Căn vô cùng hiếm có. Tuy rằng y là Vương tử, thật ra hoạt bát giống như hầu tử nhưng lại đáng ghét.
- Thiếu niên bên trái cũng là người Thang quốc chúng ta, nhà y là Vương gia giàu có ở Thang quốc, y tên là Vương Thư Nguvên, là Hỗn Độn Linh Căn, hơn nữa nghe nói còn có Tuệ Căn. Người này hết sức âm trầm lạnh lẽo, tâm cơ sâu thâm.
- Thiếu niên bên phải là người Thang quốc, tên là Thành Lam, xuất thân nghèo khổ. nghe nói từng là một tên khất cái, là Thuần Mộc Linh Căn, tính tình ổn trọng ngay thẳng, không hề có tâm cơ.
Lưu Thi Vận chậm rãi giới thiệu, lập tức tả rõ ràng lai lịch, tâm tính, Linh Căn của mấy thiếu niên này. Lúc này bất quá mới vài ngày, mấy người kia đã bị nàng tìm hiểu rõ ràng, có thể thấy được thủ đoạn ngoại giao của nàng rất khá.
Dư Tắc Thành gật đầu, nhất nhất ghi nhớ những người này. Trong lúc hắn quan sát mấy người kia, đồng thời mấy người kia cũng đang nhìn hắn, Phong Linh Tĩnh tỏ ra tức giận bất bình, Phạm Đông Du nhìn Lưu Thi vận sắc mặt Vương Thư Nguyên tỏ ra âm trầm, Thành Lam ngơ ngơ ngác ngác, từng người đúng như lời Lưu Thi Vận đã nói.
Dư Tắc Thành khẽ gật đầu, lúc này hắn vừa định lấy Tử Cẩu Phiên Giang kiếm mà mình mua ra đưa cho Lưu Thi Vận, Lưu Thi Vận đã nói trước:
- Ca ca, huynh xemđây là cái gì.
Nói xong, nàng lấy trong đai lưng trữ vật ra một thanh phi kiếm, thanh phi kiếm này hoàn toàn có hình dáng như mây đen do một luồng hơi nước hợp thành, hơi nước vận chuyển bùng lên một chút cũng không ngừng. Kiếm thể hoàn toàn năng lượng hóa, đây là điểm đặc biệt chỉ có phi kiếm tứ giai mới có.
Lưu Thi Vận nói:
Thanh phi kiếm này tên là Bách Thủy Hợp Ảnh Kiếm. Ngày hôm qua sư phụ thấy huynh có phi kiếm, muội không có nên cố ý cho muội. Sư phụ đã truyền thụ cho muội ngự kiếm tiên thuật, chỉ cần luyện thành muội có thể ngự kiếm phi hành, ngang dọc trên không, uy phong chẳng kém gì huynh, cũng có thể dẫn kiếm nhập thể.
Dư Tắc Thành cười nhìn, thanh này chính là phi kiếm tứ giai, có sư phụ quả thật rất tốt, Tử cẩu Phiên Giang kiếm của mình tự nhiên không thể lấy ra nữa, chỉ tổ bêu xấu.
- Dư Tắc Thành nhìn Lưu Thi Vận, thiếu nữ này từng là nha hoàn của mình, từng cho rằng là nữ nhân của mình, mẫu thân mình cũng nhận thức về chuyện này như vậy, nàng cũng nhận thức về chuyện này như vậy. Tuy rằng đột nhiên hoàn cảnh cải biến, gà mái biến phượng hoàng, nhưng nàng cũng vẫn thích mình. Tuy rằng cảm giác thích này không biết sẽ duy trì tới khi nào, có thể bởi vì tương lai thực lực chênh lệch mà thay đổi hay không...
Chuyện này trở thành gánh nặng lớn nhất trong lòng Dư Tắc Thành, nhưng hắn không thể buông bỏ. Chẳng lẽ nói ta không xứng với muội muội hãy đi tìm Thủy sư huynh của muội đi? Con bà nó, vậy còn là người được sao, sống còn có ý nghĩa gì nữa? Không cần biết tương lai thế nào những gì của mình tuyệt đối không thể cho người khác, thuộc về mình chính là của mình, cái gì Thiếu môn chủ, cái gì Trúc Cơ kỳ, dù cho xả thân này, dù là Hoàng đế cũng phải kéo y xuống ngựa. Mình là một nam nhân, tuyệt đối không thể để cho người khác cướp mất nàng. Cho dù là mình không thích nàng tới mức như vậy cũng tuyệt đối không thể để đầu mình bị cắm sừng.
Hơn nữa Thủy Vân tông không phải người một nhà của y có thể định đoạt, còn có sự tồn tại của nhất hệ Bạch Đại ca, tuyệt đối không thể bại bởi y. Người ta chỉ cần còn sống sẽ tranh khẩu khí, nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất tuyệt đối không thể khinh thường buông bỏ.
Chuyện này không phải so tu vi, so chân nguyên, không cần biết năng lực của muội lớn đến mức nào, muội cũng không tránh được. Hay là để ta tới, trước tiên hãy tạo ra một câu chuyện tình yêu thật đẹp, chuyện này đối với thiếu nữ nhỏ tuổi chắc chắn là hiệu quả. Dư Tắc Thành bèn nói:
- Thi Vậm, hôm qua ta có một giấc mơ, ta nằm mơ thấy muội nhưng...
Nói tới đây Dư Tắc Thành đột nhiên thấy sắc mặt Lưu Thi Vận tái nhợt. Lưu Thi Vận
nói:
- Phái chăng muội muội đang chải đầu trong xe, huynh cầm kiếm ở phía sau muội chờ muội chải đầu xong, giống như muốn chuẩn bị giết muội, muội nhìn huynh, huynh nhìn muội? Hôm qua muội cũng mơ như vậy, muội trở thành thiếu nữ bị huynh giết mà huynh đã kể cho muội nghe.
Dư Tắc Thành lập tức há hốc mồm, hắn vốn chỉ muốn lừa thiếu nữ ngây thơ này, kết quả không ngờ Lưu Thi Vặn thật sự nằm mơ như vậy, sắc mặt Dư Tắc Thành khẽ biến, bèn thuận theo giấc mơ của Lưu Thi Vận mà nói tiếp.
Dư Tắc Thành nói:
- Yên tâm đi, mộng chỉ là mộng, ta tuyệt đối sẽ không làm thương tổn muội, muội là tất cả của ta, không ai có thể cướp muội được, cho dù là Diêm Vương gia cũng không được!
Trong khi nói những lời tâm tình mùi mẫn này, toàn thân Dư Tắc Thành đều trở nên tê cứng vì ngượng nhưng Lưu Thi Vận quả thật mê mẩn những lời này, hoàn toàn bị cảm động. Thiếu nữ nào mà không hoài xuân, chuyện tình yêu đẹp như vậy, lời thề ước ngọt ngào như vậy, tuyệt đối là những thứ mà các thiếu nữ thích nhất. Ánh mắt Lưu Thi Vận nhìn Dư Tắc Thành ngày càng thay đổi, tình ý trong mắt nhanh chóng toát ra dào dạt.
Đúng vào giây phút mùi mẫn lâm ly này, chợt trong đại sảnh có tiếng người hô:
- Tất cả tiên chủng chú ý sau khi cơm nước xong xuôi có hoạt động tập thể, mọi người đều phải tham gia.
Lúc này tất cả mọi người cơm nước xong xuôi, tập trung lại một chỗ, một lão nhân xuất hiện, nói:
- Các ngươi hiện tại đã là thành viên sáu phái. Thân là người trong sáu phái, phải cống hiến vì môn phái, như vậy mới không làm thất vọng bản thân. Hiện tại các ngươi đã ăn điểm tâm xong, tất cả mọi người hãy đi theo ta. Hôm nav nhiệm vụ của các ngươi chính là đưa nước đưa cơm cho các sư huynh đang chấp hành nhiệm vụ ở các nơi. Không được xem đây là chuyện nhỏ, kè nào phạm sai lầm sẽ bị hủy bỏ tư cách tiên chủng.
Cứ như vậy bọn Dư Tắc Thành được an bày nhiệm vụ. Dư Tắc Thành lặng lẽ quan sát, nhất cấp tiên chủng có năm người, nhị cấp tiên chủng có mười bảy người, mình cũng ở trong số đó. Tam cấp tiên chủng có tất cả ba mươi tám người, cốt Luân Tề Văn cũng ở trong đó. Hơn nữa lục tục vẫn còn có người gia nhập, có nam có nữ, bọn họ đều là những tài năng trẻ thi triển bản lãnh trên lôi đài bên ngoài, được sáu phái lựa chọn. Đệ tử ngoại môn cũng không có mặt ở đây, bọn họ ăn cơm ở nơi khác.
Nhiệm vụ của Dư Tắc Thành rất là đơn giản, chỉ là đưa nước uống tới cho các vị giám khảo, giám khảo lôi đài, sau đó tới giữa trưa hắn được tự do không còn nhiệm vụ gì khác.
Dư Tắc Thành vừa đưa nước vừa quan sát lôi đài. Tính hắn kiên trì, lúc nào cũng cố công học tập người khác.
Dư Tắc Thành thích nhất chính là so đấu lôi đài. Trên đó là chiến đấu thật sự, mặc dù có giám khảo bảo vệ nhưng tiên thuật hung ác, nháy mắt đã có thể phân sinh tử. Những kẻ lên đài chiến đấu đều là người tu tiên từ hai mươi tuổi cho đến ba mươi tuổi, tuy rằng sáu phái tuyên bố dưới năm mươi tuổi đều có thể tham gia đại hội nhưng sự thật những ai qua ba mươi tuổi rồi gần như không có cơ hội nhập môn.
Những người này đại đa số tu vi đều là cảnh giới Dẫn Khí. Có một ít tiến vào cảnh giới Thai Tức, số người có pháp khí và phi kiếm chỉ lưa thưa không có mấy, đại đa số bọn họ đều là tán tu. Nếu như gia tộc bọn họ có thế lực hoặc là bản thân có thực lực, đã trúng cử vào sáu phái từ lúc trước ba mươi tuổi, hiện tại đâu cần phải lên đài liều mạng.
Bọn họ chỉ cần có thể tiến vào ngoại môn là đã thỏa mãn. Tuy rằng tu vi không cao nhưng mỗi người tràn đầy kinh nghiệm chiến đấu, trong tay ai nấy đều có thủ đoạn riêng.
Dư Tắc Thành nhìn bọn họ chiến đấu, chậm rãi tưởng tượng như là đối thủ của mình, chiêu Tụ Lôi thuật này làm sao để tránh né, chiêu Phi Thạch quyết kia phải ứng đối ra sao. Nếu đối phương công kích như vậy làm sao để phòng ngự, nếu là mình tiến công, nên làm sao để công kích.
Dần dần Dư Tắc Thành phát giác ra không ai có thể chống đỡ được phi kiếm của mình. Chỉ cần dựa vào phi kiếm Đấu Long Thiên Cương kiếm, hắn có thể đánh bại mọi người trên đài.
Dư Tắc Thành chậm rãi nghiên cứu, không chút buông tha cơ hội gia tăng thực lực. Có câu là góp gió thành bão, chỉ có không ngừng nổ lực mới có thể có được tương lai huy hoàng.
Trong lần cuối cùng Dư Tắc Thành đưa nước, bất chợt hắn cảm ứng được Bích Thúy Chi Sâm trong cơ thể truyền ra cảnh cáo.
Dư Tắc Thành lập tức thu lực hồn phách trở về Đô Thiên Hồn Giới của mình. Bên trong Bích Thúy Chi Sâm hết thảy bình thường, chẳng qua dường như hồn giới đang muốn nói với Dư Tắc Thành gì đó, dường như đang cảnh cáo Dư Tắc Thành một chuyện gì.
Dư Tắc Thành dò xét khắp nơi, không có gì nguy hiểm, vậy thì có chuyện gì... Trong lúc vô tình, ánh mắt hắn thoáng nhìn ra không gian vô hạn ở thế giới bên ngoài, lập tức phát hiện tại ra xa xa trong không gian vô hạn, bên trong tử lôi vô hạn, mơ hồ dường như cũng có một vật. Vật thể kia dường như cũng là Đô Thiên Hồn Giới, lại không giống Đô Thiên Hồn Giới, không có khí tức của hồn giới, nó toát ra khí tức tử vong, hình như là một vị ma thần rất lớn, cũng không thuộc về hồn giới của mình.
Đô Thiên ma thần kia dường như đang phi hành trên hư không, đang tìm kiếm cái gì. Lập tức Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi, một ý niệm trong đầu dâng lên, không xong, phải trốn thôi, kẻ này bất thiện, mình phải trốn ngay tức khắc!
Ý niệm chạy trốn vừa nổi lên trong đầu lập tức hồn giới của hắn bắt đầu biến hóa, bề ngoài hiện lên một tầng dây leo, hồn giới màu lục biến mất trở nên hòa cùng hư không, toàn bộ thế giới giống như đang giấu trong hư không. Dường như hồn giới vẫn đang chờ đợi mệnh lệnh này của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lời khỏi hồn giới, lặng lẽ vận khởi Huyết Tàng thuật. Sau khi đưa nước tới cho giám khảo ở hội trường luyện khí hắn bèn đứng ở đó làm bộ như đang xem trên đài biểu diễn. Thật ra là trốn tránh sau lưng giám khảo, làm cho người ta nhìn thấy chỉ nghĩ hắn là đệ tử của sáu phái.
Chỉ trong chốc lát công phu, có một vị công tử bề ngoài ăn mặc bảnh bao chậm rãi đi tới. Có vẻ như y cũng đang xem náo nhiệt, lẫn trong đám người hết sức bình thường nhưng hồn phách Dư Tắc Thành thối lui vào trong hồn giới phát hiện ra vị ma thân kinh khủng kia vừa mới lướt ngang qua hồn giới của mình. May là hắn đã ngụy trang rất kỹ mới không bị đối phương phát hiện. Nhưng vị ma thần kia vẫn đang không ngừng phát ra một loại sóng niệm, dường như đang tim kiếm mình.
Vị thần ma này thỉnh thoảng lướt qua bên cạnh hồn giới của hắn, thân hình y kinh khủng vô cùng, có ba đầu sáu tay, mỗi cái đầu đều có chín đôi mắt kép, miệng y to tới mức có thể nuốt chửng thân thể một đứa trẻ, nhìn qua kinh khủng dị thường. Nhưng dù y tìm kiếm thế nào cũng không phát hiện được Đô Thiên Hồn Giới của Dư Tắc Thành chỉ cách y trong gang tấc.
Công tử kia vẫn lẩn trong đám người dường như nhất định tìm cho ra, nhưng Dư Tắc Thành vận khởi Huyết Tàng thuật, lại đứng phía sau giám khảo, liếc mắt một cái có thể nhìn ra là đệ tử của sáu phái. Người nọ chỉ nhìn lướt qua hắn, sau đó rời khỏi nơi này.
Dư Tắc Thành xác định y đã rời đi rất xa, lúc này mới trở về nơi ở của sáu phái. Khi Dư Tắc Thành trở lại hồn giới lần nữa bất chợt hồn giới thần bí xuất hiện một luồng thần thức, lập tức Dư Tắc Thành biết được rất nhiều chuyện.
Thì ra chỉ cần là đệ tử trong mười hai Đô Thiên thần giáo, tu luyện pháp quyết của thần giáo, sẽ sinh ra một pho tượng bản mệnh thần ma. Đô Thiên ma công của Dư Tắc Thành khác với bọn họ, sau khi tu luyện sinh ra là ma thần, mà Trảm Hồn Đoán Si quyết lại sinh ra hồn giới.
Đô Thiên ma thần có thể cắn nuốt và khống chế lẫn nhau. Mỗi khi đệ tử Đô Thiên giáo tới gần nhau sẽ cảm ứng được lẫn nhau, sau đó sẽ đi tìm đối phương tiến hành chiến đấu. Người thắng có được hết thảy quyền lợi, có thể cắn nuốt thần ma của đối phương, tăng cường tu vi và công lực của mình, hoặc là hàng phục kẻ thua, bắt y phục vụ cho mình, trở thành đầy tớ.
Ngự kiếm chấm dứt Dư Tắc Thành cầm lại Tiên Thiên Nhất Khí Minh Chiếu thuật; không biết có nên nghiên cứu hai thứ tiểu pháp khí kia hay không? Vốn hắn định ngày mai đưa Tử Cẩu Phiên Giang kiếm cho Lưu Thi Vận thế nào cũng phải biết trước tư liệu về nó, thôi thì xem trước xem sao.
Tử Cẩu Phiên Giang kiếm yếu hơn Đấu Long Thiên Cương kiếm không ít, chỉ có khi phi hành chiến đấu trong nước mới chiếm ưu thế. Trong đó có ba loại tiên thuật, tiên thuật thứ nhất tên là Tử Cẩu Hiện Hình, có thể hóa một luồng hơi nước tạo thành Tử cầu tiến hành công kích trên phạm vi rộng. Tiên thuật thứ hai tên là Phiên Giang Đảo Hài, có thể hình thành một cuộn sóng công kích đối phương. Tiên thuật thứ ba tên là Đạp Lãng Tầm Sa, điều khiển thuật này có thể đạp sóng mà đi, ở trong nước không cần hô hấp, như đi trên đất bằng.
Còn lại một Tiên Thiên Nhất Khí Minh Chiếu thuật, suy nghĩ lại, Dư Tắc Thành bèn sử dụng trên Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm dụng. Lập tức hắn cũng biết được hết thảy tư liệu về Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm.
Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm chỉ có hai tiên thuật, tuy rằng phi kiếm tiên thuật không khác nhau nhiều, nhưng cả hai tiên thuật này đều rất hùng mạnh.
Tiên thuật thứ nhất tên là Thanh Long Thám Trảo, có thể cắt đứt liên hệ giữa phi kiếm hoặc là pháp khí của đối phương và chủ nhân của nó trong chiến đấu, sau đó bắt lấy.
Tiên thuật thứ hai tên là Nguyệt Hoa Thiên Thành, có thể thông qua phi kiếm này dẫn ánh trăng nhập thể vào đêm trăng tròn, hấp thu toàn bộ ánh trăng trong phạm vi trăm dặm. Tuy rằng hiệu quả của nó yếu hơn rất nhiều so với Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan, nhưng có thể sử dụng lâu dài, cứ có trăng tròn là có thể sử dụng, đối với người tu tiên đây mới là tiên thuật hùng mạnh nhất. Đáng tiếc hôm nay là đầu tháng Ba, không có chút ánh trăng nào nếu không Dư Tắc Thành muốn thử nghiệm ngay tức khắc.
Được rồi, việc này coi như đã xong, bây giờ xử lú tới chính sự. Dư Tắc Thành bắt đầu nuôi dưỡng Hoa Tiên Tử trong Thanh Long Nguyệt Hoa Kiếm, sau đó bắt đầu công việc như thường lệ trong một ngày. Hắn lấy Tử Giao Liệt Diễm kiếm ra, bắt đầu nuôi dưỡng Lục Tý Bạo Viên, sau đó lại lấy Kim Cương Xử ra nuôi dưỡng Song Đầu Phong Lang. Lại lấy đài sen lục phẩm ra nuôi dưỡng Lợi Trảo Thổ cẩu, tuy rằng hiện tại tu vi của hắn đại tăng nhưng làm xong những chuyện này cũng mất hết hai canh giờ.
Rốt cục toàn bộ chấm dứt, Dư Tắc Thành uể oải vươn vai một cái, xem ra trăm ngày sau sẽ rất mệt mỏi. Lúc này đang thả lỏng nghỉ ngơi, bất chợt Dư Tắc Thành cảm nhận được thân thể của mình lại cường kiện thêm một phần, xem ra đây là tác dụng của Bổ ủùy ích Nguyên Thần đan, bổ tủy có lễ chính là như vậy.
Tác dụng của thuốc này vẫn chưa hoàn toàn biến mất, xem ra cần phải chờ mười ngày sau mới có thể ăn viên Bổ Tủy ích Nguyên Thần đan tiếp theo.
Tu luyện chấm dứt, Dư Tắc Thành bắt đầu nghỉ ngơi. Một đêm ngủ thật ngon, ngày hôm sau thái dương còn chưa dâng lên Dư Tắc Thành đã leo lên nóc nhà, hấp thu tia nắng thái dương đầu tiên.
Tuy rằng hiện tại Dư Tắc Thành tu luyện công pháp đã không cần hấp thu khí thuần dương, nhưng Dư Tắc Thành đã thành thói quen, mỗi ngày đều làm như thế cho dù không có tác dụng nhiều, có được một chút cũng tốt.
Thái sơn không cho đất vì thế mới có thể trở thành lớn, đại dương mênh mông do hơi nước tụ thành, vì thế mới có thể trở thành sâu. Tu vi đều là dần dần tu luyện mà ra, không có tích lũy làm sao có được huy hoàng?
Mặt trời mới vừa dâng lên, lúc này một người xuất hiện ở trong đình viện, cầm đồng la trong tay đánh leng keng liên rục ba lượt. Sau đó lập tức nhìn thấy không ít cửa phòng mở ra, lục tục có người đi ra chạy vào một đại sảnh.
Dư Tắc Thành hiếu kỳ quan sát. Lưu Thi Vận xuất hiện, hô to:
- Ca ca, ăn cơm, đó là tiếng thanh la báo hiệu ăn cơm. Nhanh lên đi chờ lát nữa thức ngon sẽ hết.
Lưu Thi Vận đứng nơi đó gọi to Dư Tắc Thành, không hề kiêng kỵ những ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn nàng. Dư Tắc Thành cười, bay lên trời nhảy đến bên cạnh Lưu Thi Vận, sánh vai cùng nàng đi tới.
Nơi đó là một đại sảnh rộng lớn mênh mông, có khoảng hơn trăm chỗ ngồi, ở trung tâm là một loạt thức ăn, một bên là một số đĩa ăn bằng kim loại, muốn ăn thứ gì là có thể tự mình qua đó lấy đĩa, sau đó tự do chọn lựa thức ăn.
Dư Tắc Thành và Lưu Thi Vận ai nấy cầm lấy một đĩa bắt đầu chọn lựa thức ăn. Những thức ăn này đều là thức ăn thông thường, không phải loại thức ăn và rượu mà ngày hôm qua Bạch Hà Tích mời Dư Tắc Thành ăn, có hiệu quả tăng tiến linh lực. Bất quá thức ăn vô cùng phong phú, một nửa là các loại đồ chay như hoàng tinh, kỳ liên, một nửa là các thức mặn như tay gấu, gân nai....
Tuy rằng thể trạng Dư Tắc Thành gầy gò, nhưng cũng thuộc loại thích ăn thịt động vật, không có thịt là không được. Hắn cầm lấy một chiếc tay gấu to, một chén thịt kho lớn, lại lấy thêm một mâm thịt đầy tràn.
Lưu Thi Vận chỉ lấy một ít đồ chay. Sau khi hai người lấy thức ăn xong, định tìm một chỗ yên lặng trong đại sảnh bắt đầu ăn.
Lúc này có một nữ đệ tử hô:
- Thi Vận, Thi Vận, lại đây nhanh lẻn.
Thiếu nữ đang kêu gọi Lưu Thi Vận, bên cạnh nàng còn có ba thiếu niên, bọn họ ai nấy tinh thần hưng phấn. Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy huyết khí của bọn họ sung mãn hơn nhiều so với người bình thường.
Lưu Thi Vận nhìn nhìn thiếu nữ kia đáp lại:
- Không được, ta ăn cùng với ca ca.
Nói xong nàng cùng Dư Tác Thành đi tới một chỗ yên lặng bắt đầu ăn cơm. Thiếu nữ kia thấy không gọi được Lưu Thi Vận vô cùng tức tối, lập tức ngồi trên ghế nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Bằng hữu của muội phải không? Hay là muội cứ qua đó với nàng...
Lưu Thi Vận tự hào trả lời:
- Không được, nàng là như thế, nàng là Công chúa Yên quốc, tên là Phong Linh Tĩnh, nhưng tính cách và tên hoàn toàn tương phản. Tính cách của nàng nóng nảy nhưng hào sãng, muốn gì nói nấy cũng là Thuần Linh Căn giống như muội, là Thuần Hỏa Linh Căn cho nên tính tình mới nóng nảy như vậy.
- Bất quá nàng cũng rất thẳng thắn, đến mấy ngàv nay rất hợp duyên cùng muội, chúng ta ở chung một phòng, muội là Thủy khắc nàng là Hỏa nên nàng rất nghe lời muội.
Dư Tắc Thành nhìn ba thiếu niên còn lại, hỏi:
- Ba người bọn họ cũng chính là ba thiếu niên nhất cấp tiên chủng khác phải không?
Lưu Thi Vận gật đầu đáp lại:
- Đúng vậy, thiếu niên ỏ giữa là Tam Vương tử của Mộc quốc, tên là Phạm Đồng Du, là Thuần Phong Linh Căn vô cùng hiếm có. Tuy rằng y là Vương tử, thật ra hoạt bát giống như hầu tử nhưng lại đáng ghét.
- Thiếu niên bên trái cũng là người Thang quốc chúng ta, nhà y là Vương gia giàu có ở Thang quốc, y tên là Vương Thư Nguvên, là Hỗn Độn Linh Căn, hơn nữa nghe nói còn có Tuệ Căn. Người này hết sức âm trầm lạnh lẽo, tâm cơ sâu thâm.
- Thiếu niên bên phải là người Thang quốc, tên là Thành Lam, xuất thân nghèo khổ. nghe nói từng là một tên khất cái, là Thuần Mộc Linh Căn, tính tình ổn trọng ngay thẳng, không hề có tâm cơ.
Lưu Thi Vận chậm rãi giới thiệu, lập tức tả rõ ràng lai lịch, tâm tính, Linh Căn của mấy thiếu niên này. Lúc này bất quá mới vài ngày, mấy người kia đã bị nàng tìm hiểu rõ ràng, có thể thấy được thủ đoạn ngoại giao của nàng rất khá.
Dư Tắc Thành gật đầu, nhất nhất ghi nhớ những người này. Trong lúc hắn quan sát mấy người kia, đồng thời mấy người kia cũng đang nhìn hắn, Phong Linh Tĩnh tỏ ra tức giận bất bình, Phạm Đông Du nhìn Lưu Thi vận sắc mặt Vương Thư Nguyên tỏ ra âm trầm, Thành Lam ngơ ngơ ngác ngác, từng người đúng như lời Lưu Thi Vận đã nói.
Dư Tắc Thành khẽ gật đầu, lúc này hắn vừa định lấy Tử Cẩu Phiên Giang kiếm mà mình mua ra đưa cho Lưu Thi Vận, Lưu Thi Vận đã nói trước:
- Ca ca, huynh xemđây là cái gì.
Nói xong, nàng lấy trong đai lưng trữ vật ra một thanh phi kiếm, thanh phi kiếm này hoàn toàn có hình dáng như mây đen do một luồng hơi nước hợp thành, hơi nước vận chuyển bùng lên một chút cũng không ngừng. Kiếm thể hoàn toàn năng lượng hóa, đây là điểm đặc biệt chỉ có phi kiếm tứ giai mới có.
Lưu Thi Vận nói:
Thanh phi kiếm này tên là Bách Thủy Hợp Ảnh Kiếm. Ngày hôm qua sư phụ thấy huynh có phi kiếm, muội không có nên cố ý cho muội. Sư phụ đã truyền thụ cho muội ngự kiếm tiên thuật, chỉ cần luyện thành muội có thể ngự kiếm phi hành, ngang dọc trên không, uy phong chẳng kém gì huynh, cũng có thể dẫn kiếm nhập thể.
Dư Tắc Thành cười nhìn, thanh này chính là phi kiếm tứ giai, có sư phụ quả thật rất tốt, Tử cẩu Phiên Giang kiếm của mình tự nhiên không thể lấy ra nữa, chỉ tổ bêu xấu.
- Dư Tắc Thành nhìn Lưu Thi Vận, thiếu nữ này từng là nha hoàn của mình, từng cho rằng là nữ nhân của mình, mẫu thân mình cũng nhận thức về chuyện này như vậy, nàng cũng nhận thức về chuyện này như vậy. Tuy rằng đột nhiên hoàn cảnh cải biến, gà mái biến phượng hoàng, nhưng nàng cũng vẫn thích mình. Tuy rằng cảm giác thích này không biết sẽ duy trì tới khi nào, có thể bởi vì tương lai thực lực chênh lệch mà thay đổi hay không...
Chuyện này trở thành gánh nặng lớn nhất trong lòng Dư Tắc Thành, nhưng hắn không thể buông bỏ. Chẳng lẽ nói ta không xứng với muội muội hãy đi tìm Thủy sư huynh của muội đi? Con bà nó, vậy còn là người được sao, sống còn có ý nghĩa gì nữa? Không cần biết tương lai thế nào những gì của mình tuyệt đối không thể cho người khác, thuộc về mình chính là của mình, cái gì Thiếu môn chủ, cái gì Trúc Cơ kỳ, dù cho xả thân này, dù là Hoàng đế cũng phải kéo y xuống ngựa. Mình là một nam nhân, tuyệt đối không thể để cho người khác cướp mất nàng. Cho dù là mình không thích nàng tới mức như vậy cũng tuyệt đối không thể để đầu mình bị cắm sừng.
Hơn nữa Thủy Vân tông không phải người một nhà của y có thể định đoạt, còn có sự tồn tại của nhất hệ Bạch Đại ca, tuyệt đối không thể bại bởi y. Người ta chỉ cần còn sống sẽ tranh khẩu khí, nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất tuyệt đối không thể khinh thường buông bỏ.
Chuyện này không phải so tu vi, so chân nguyên, không cần biết năng lực của muội lớn đến mức nào, muội cũng không tránh được. Hay là để ta tới, trước tiên hãy tạo ra một câu chuyện tình yêu thật đẹp, chuyện này đối với thiếu nữ nhỏ tuổi chắc chắn là hiệu quả. Dư Tắc Thành bèn nói:
- Thi Vậm, hôm qua ta có một giấc mơ, ta nằm mơ thấy muội nhưng...
Nói tới đây Dư Tắc Thành đột nhiên thấy sắc mặt Lưu Thi Vận tái nhợt. Lưu Thi Vận
nói:
- Phái chăng muội muội đang chải đầu trong xe, huynh cầm kiếm ở phía sau muội chờ muội chải đầu xong, giống như muốn chuẩn bị giết muội, muội nhìn huynh, huynh nhìn muội? Hôm qua muội cũng mơ như vậy, muội trở thành thiếu nữ bị huynh giết mà huynh đã kể cho muội nghe.
Dư Tắc Thành lập tức há hốc mồm, hắn vốn chỉ muốn lừa thiếu nữ ngây thơ này, kết quả không ngờ Lưu Thi Vặn thật sự nằm mơ như vậy, sắc mặt Dư Tắc Thành khẽ biến, bèn thuận theo giấc mơ của Lưu Thi Vận mà nói tiếp.
Dư Tắc Thành nói:
- Yên tâm đi, mộng chỉ là mộng, ta tuyệt đối sẽ không làm thương tổn muội, muội là tất cả của ta, không ai có thể cướp muội được, cho dù là Diêm Vương gia cũng không được!
Trong khi nói những lời tâm tình mùi mẫn này, toàn thân Dư Tắc Thành đều trở nên tê cứng vì ngượng nhưng Lưu Thi Vận quả thật mê mẩn những lời này, hoàn toàn bị cảm động. Thiếu nữ nào mà không hoài xuân, chuyện tình yêu đẹp như vậy, lời thề ước ngọt ngào như vậy, tuyệt đối là những thứ mà các thiếu nữ thích nhất. Ánh mắt Lưu Thi Vận nhìn Dư Tắc Thành ngày càng thay đổi, tình ý trong mắt nhanh chóng toát ra dào dạt.
Đúng vào giây phút mùi mẫn lâm ly này, chợt trong đại sảnh có tiếng người hô:
- Tất cả tiên chủng chú ý sau khi cơm nước xong xuôi có hoạt động tập thể, mọi người đều phải tham gia.
Lúc này tất cả mọi người cơm nước xong xuôi, tập trung lại một chỗ, một lão nhân xuất hiện, nói:
- Các ngươi hiện tại đã là thành viên sáu phái. Thân là người trong sáu phái, phải cống hiến vì môn phái, như vậy mới không làm thất vọng bản thân. Hiện tại các ngươi đã ăn điểm tâm xong, tất cả mọi người hãy đi theo ta. Hôm nav nhiệm vụ của các ngươi chính là đưa nước đưa cơm cho các sư huynh đang chấp hành nhiệm vụ ở các nơi. Không được xem đây là chuyện nhỏ, kè nào phạm sai lầm sẽ bị hủy bỏ tư cách tiên chủng.
Cứ như vậy bọn Dư Tắc Thành được an bày nhiệm vụ. Dư Tắc Thành lặng lẽ quan sát, nhất cấp tiên chủng có năm người, nhị cấp tiên chủng có mười bảy người, mình cũng ở trong số đó. Tam cấp tiên chủng có tất cả ba mươi tám người, cốt Luân Tề Văn cũng ở trong đó. Hơn nữa lục tục vẫn còn có người gia nhập, có nam có nữ, bọn họ đều là những tài năng trẻ thi triển bản lãnh trên lôi đài bên ngoài, được sáu phái lựa chọn. Đệ tử ngoại môn cũng không có mặt ở đây, bọn họ ăn cơm ở nơi khác.
Nhiệm vụ của Dư Tắc Thành rất là đơn giản, chỉ là đưa nước uống tới cho các vị giám khảo, giám khảo lôi đài, sau đó tới giữa trưa hắn được tự do không còn nhiệm vụ gì khác.
Dư Tắc Thành vừa đưa nước vừa quan sát lôi đài. Tính hắn kiên trì, lúc nào cũng cố công học tập người khác.
Dư Tắc Thành thích nhất chính là so đấu lôi đài. Trên đó là chiến đấu thật sự, mặc dù có giám khảo bảo vệ nhưng tiên thuật hung ác, nháy mắt đã có thể phân sinh tử. Những kẻ lên đài chiến đấu đều là người tu tiên từ hai mươi tuổi cho đến ba mươi tuổi, tuy rằng sáu phái tuyên bố dưới năm mươi tuổi đều có thể tham gia đại hội nhưng sự thật những ai qua ba mươi tuổi rồi gần như không có cơ hội nhập môn.
Những người này đại đa số tu vi đều là cảnh giới Dẫn Khí. Có một ít tiến vào cảnh giới Thai Tức, số người có pháp khí và phi kiếm chỉ lưa thưa không có mấy, đại đa số bọn họ đều là tán tu. Nếu như gia tộc bọn họ có thế lực hoặc là bản thân có thực lực, đã trúng cử vào sáu phái từ lúc trước ba mươi tuổi, hiện tại đâu cần phải lên đài liều mạng.
Bọn họ chỉ cần có thể tiến vào ngoại môn là đã thỏa mãn. Tuy rằng tu vi không cao nhưng mỗi người tràn đầy kinh nghiệm chiến đấu, trong tay ai nấy đều có thủ đoạn riêng.
Dư Tắc Thành nhìn bọn họ chiến đấu, chậm rãi tưởng tượng như là đối thủ của mình, chiêu Tụ Lôi thuật này làm sao để tránh né, chiêu Phi Thạch quyết kia phải ứng đối ra sao. Nếu đối phương công kích như vậy làm sao để phòng ngự, nếu là mình tiến công, nên làm sao để công kích.
Dần dần Dư Tắc Thành phát giác ra không ai có thể chống đỡ được phi kiếm của mình. Chỉ cần dựa vào phi kiếm Đấu Long Thiên Cương kiếm, hắn có thể đánh bại mọi người trên đài.
Dư Tắc Thành chậm rãi nghiên cứu, không chút buông tha cơ hội gia tăng thực lực. Có câu là góp gió thành bão, chỉ có không ngừng nổ lực mới có thể có được tương lai huy hoàng.
Trong lần cuối cùng Dư Tắc Thành đưa nước, bất chợt hắn cảm ứng được Bích Thúy Chi Sâm trong cơ thể truyền ra cảnh cáo.
Dư Tắc Thành lập tức thu lực hồn phách trở về Đô Thiên Hồn Giới của mình. Bên trong Bích Thúy Chi Sâm hết thảy bình thường, chẳng qua dường như hồn giới đang muốn nói với Dư Tắc Thành gì đó, dường như đang cảnh cáo Dư Tắc Thành một chuyện gì.
Dư Tắc Thành dò xét khắp nơi, không có gì nguy hiểm, vậy thì có chuyện gì... Trong lúc vô tình, ánh mắt hắn thoáng nhìn ra không gian vô hạn ở thế giới bên ngoài, lập tức phát hiện tại ra xa xa trong không gian vô hạn, bên trong tử lôi vô hạn, mơ hồ dường như cũng có một vật. Vật thể kia dường như cũng là Đô Thiên Hồn Giới, lại không giống Đô Thiên Hồn Giới, không có khí tức của hồn giới, nó toát ra khí tức tử vong, hình như là một vị ma thần rất lớn, cũng không thuộc về hồn giới của mình.
Đô Thiên ma thần kia dường như đang phi hành trên hư không, đang tìm kiếm cái gì. Lập tức Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi, một ý niệm trong đầu dâng lên, không xong, phải trốn thôi, kẻ này bất thiện, mình phải trốn ngay tức khắc!
Ý niệm chạy trốn vừa nổi lên trong đầu lập tức hồn giới của hắn bắt đầu biến hóa, bề ngoài hiện lên một tầng dây leo, hồn giới màu lục biến mất trở nên hòa cùng hư không, toàn bộ thế giới giống như đang giấu trong hư không. Dường như hồn giới vẫn đang chờ đợi mệnh lệnh này của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành lời khỏi hồn giới, lặng lẽ vận khởi Huyết Tàng thuật. Sau khi đưa nước tới cho giám khảo ở hội trường luyện khí hắn bèn đứng ở đó làm bộ như đang xem trên đài biểu diễn. Thật ra là trốn tránh sau lưng giám khảo, làm cho người ta nhìn thấy chỉ nghĩ hắn là đệ tử của sáu phái.
Chỉ trong chốc lát công phu, có một vị công tử bề ngoài ăn mặc bảnh bao chậm rãi đi tới. Có vẻ như y cũng đang xem náo nhiệt, lẫn trong đám người hết sức bình thường nhưng hồn phách Dư Tắc Thành thối lui vào trong hồn giới phát hiện ra vị ma thân kinh khủng kia vừa mới lướt ngang qua hồn giới của mình. May là hắn đã ngụy trang rất kỹ mới không bị đối phương phát hiện. Nhưng vị ma thần kia vẫn đang không ngừng phát ra một loại sóng niệm, dường như đang tim kiếm mình.
Vị thần ma này thỉnh thoảng lướt qua bên cạnh hồn giới của hắn, thân hình y kinh khủng vô cùng, có ba đầu sáu tay, mỗi cái đầu đều có chín đôi mắt kép, miệng y to tới mức có thể nuốt chửng thân thể một đứa trẻ, nhìn qua kinh khủng dị thường. Nhưng dù y tìm kiếm thế nào cũng không phát hiện được Đô Thiên Hồn Giới của Dư Tắc Thành chỉ cách y trong gang tấc.
Công tử kia vẫn lẩn trong đám người dường như nhất định tìm cho ra, nhưng Dư Tắc Thành vận khởi Huyết Tàng thuật, lại đứng phía sau giám khảo, liếc mắt một cái có thể nhìn ra là đệ tử của sáu phái. Người nọ chỉ nhìn lướt qua hắn, sau đó rời khỏi nơi này.
Dư Tắc Thành xác định y đã rời đi rất xa, lúc này mới trở về nơi ở của sáu phái. Khi Dư Tắc Thành trở lại hồn giới lần nữa bất chợt hồn giới thần bí xuất hiện một luồng thần thức, lập tức Dư Tắc Thành biết được rất nhiều chuyện.
Thì ra chỉ cần là đệ tử trong mười hai Đô Thiên thần giáo, tu luyện pháp quyết của thần giáo, sẽ sinh ra một pho tượng bản mệnh thần ma. Đô Thiên ma công của Dư Tắc Thành khác với bọn họ, sau khi tu luyện sinh ra là ma thần, mà Trảm Hồn Đoán Si quyết lại sinh ra hồn giới.
Đô Thiên ma thần có thể cắn nuốt và khống chế lẫn nhau. Mỗi khi đệ tử Đô Thiên giáo tới gần nhau sẽ cảm ứng được lẫn nhau, sau đó sẽ đi tìm đối phương tiến hành chiến đấu. Người thắng có được hết thảy quyền lợi, có thể cắn nuốt thần ma của đối phương, tăng cường tu vi và công lực của mình, hoặc là hàng phục kẻ thua, bắt y phục vụ cho mình, trở thành đầy tớ.
/1202
|