Khó trách thứ này tên là Đinh Thần Tam Âm Lôi, hóa ra là liên tục bùng nổ ba lượt. Âm lôi này thật sự là hùng mạnh, vừa nổ đã giết được một người. Chỉ vì người này sở trường về trận pháp, không thể không cho nổ giết chết y trước.
Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng, nhưng cước bộ không hề chậm chạp, rất nhanh đã bỏ chạy vào thông đạo, nhắm thẳng về phía trước chạy như điên. Chạy được một hồi, phía trước xuất hiện lối rẽ. Dư Tắc Thành tùy tiện lựa chọn một thông đạo, lại chạy một hồi nữa. lúc này mới ngừng lại. Sau đó hắn lấy đan dược trong túi trữ vật ra nuốt lấy bắt đầu chữa thương, đồng thời thông qua thần thức ẩn giấu trên người người tu tiên mắt tam giác, quan sát hành động của đối phương.
Tất cả đối phương vẫn còn trong tòa đại điện kia nhưng trong mắt người tu tiên mắt tam giác chỉ còn lại ba người, người tu tiên cầm la bàn am hiểu trận pháp đã bị nồ tan xác thành từng mảnh, văng tung tóe khắp nơi.
Đạo nhân mắt tam giác cũng bị thương, khí huyết phù động. Nhưng y không buồn bã, ngược lại thầm vui vẻ trong lòng, tỏ ra cao hứng vô cùng đối với cái chết của người tu tiên kia.
Ba người đối diện, người tu tiên ngự khí có tu vi cao nhất, trên người cũng đă mang thương tích, chiếc áo trắng của y đã dính máu ướt đẫm. Thông qua suy nghĩ của người tu tiên mắt tam giác. Dư Tắc Thành biết y vì muốn cứu tên cao thủ trận pháp kia nên mới bị âm lôi đả thương.
Người tu tiên ngự kiếm không ngờ bị âm lôi nổ đứt một cánh tay, sắc mặt trắng bệch ngồi phệt trên mặt đất. Còn người tu tiên biến thân dị thú lại không hề bị thương.
Lúc này người tu tiên áo trắng ngự khí bắt đầu nói chuyện:
- Tên tiểu tặc nhãi ranh này nếu như b81t được hắn ta muốn bâm thây hắn làm vạn đoạn, luyện hồn ngàn ngày mới đề cho hắn chết. Lão Tam chết quá thê thảm.
Y rất tin tưởng trí tuệ của mình, không hề phòng bị chút nào, nhất định phải báo thù cho y.
Người tu tiên mắt tam giác ở bên cạnh cũng nói theo:
- Đúng vậy lão Đại. nhất định phải báo thù, để ta dùng Bích Lân Ngũ Độc Yên cho hắn nếm thử chút mùi vị, để cho hắn hối hận vì kiếp này đã đầu thai làm người.
Thì ra lão Đại chính là người tu tiên áo trắng ngự khí, y còn nói thêm:
- Lão Tứ thế nào, chuần bị xong chưa? Lão Tam đã chết, chỏ có ngươi mới có thể tìm được tên tiểu tử kia.
Người tu tiên có thể biến thân đáp lại:
- Còn phải chờ một khắc sau, khi đó thú hồn quy vị ta mới có thể tiếp tục biến thân.
Trong lòng đạo nhân mắt tam giác lập tức thầm mắng:
- Dã thú rác rưởi, biến thân còn phải hao hơi tốn sức như vậy, vì sao âm lôi vừa rồi không nổ chết ngươi đi?
Xem ra cảm tình giữa đám huynh đệ này cũng không phải tốt lắm. Hoặc là vì trong lòng đạo nhân mắt tam giác này vô cùng đen tối, tính tình xấu xa.
Lão Đại còn nói thêm:
- Mặc dù nhiệm vụ lần này có chút vấn đề nhỏ, lão Tam đã chết, thật ra cũng không có gì lớn. Tiểu tử này không đáng kể gì nhưng sau khi nhiệm vụ hoàn thành, mọi người phải cẩn thận, coi chừng Thủy Tiệm Sinh qua cầu rút ván giết chúng ta diệt khẩu.
- Đến lúc đó y lấy được mỹ nhân vào tay, sợ mỹ nhân biết được chân tướng sự tình. Lại thêm bọn ta làm việc ác cho y không ít, trên tay dính đầy máu tanh, lần này xong việc, tám phần y sẽ muốn diệt khẩu, cho nên mọi người phải hết sức cẩn thận.
Nghe đến đây bản thể Dư Tắc Thành run rẩy. Xem ra quả thật là Thủy Tiệm Sinh hạ sát thủ với mình, y vì muốn tranh giành Lưu Thi Vận cho nên mời sát thủ tới tập kích mình. Thật sự y rất xem trọng mình, mời năm cao thủ tu vi tương đương với mình xuất thủ, xem ra là thật sự muốn giết chết mình, còn muốn luyện hồn phách của mình, đây là mối thù không nhỏ chút nào. hừ hừ...
Muốn làm tốt chuyện này, nhiệm vụ hôm qua chính là bước chuẩn bị cho hiện tại, dần dần tách ra, dẫn dụ mình tới đây. Giết mình rồi mọi chuyện sẽ thế nào...
Thạch đại phu không được coi trọng, bị xa lánh, căn bản sẽ không nói giúp cho mình, chỉ có Lưu Thi Vận sẽ khóc, nhưng sẽ quên mình rất nhanh, có lẽ tương lai sẽ đốt chút giấy tiền cho mình. Người chết cũng đã chết, không ai báo thù cho mình....
Thủy Tiệm Sinh, ta nhớ kỹ ngươi, quân tử báo thù mười năm không muộn... Hiện tại ta không phải là đối thủ của ngươi nhưng tương lai thì chưa chắc...
Đừng tưởng rằng năm người bọn chúng nhất định có thể giết được ta, đáng tiếc nếu như thêm vài ngày nữa, lúc ấy mình nuôi dưỡng pháp khí thành thục, đánh chết bọn chúng tuyệt đối không thành vấn đề, hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, thò tay vào túi trữ vật lấy ra một vật, chính là Tiên Tần Linh Dẫn bề ngoài bị kim loại thần bí bao phủ. Nếu nơi này là Di tích Tiên Tần, vậy nhất định Linh Dẫn này hữu dụng.
Dư Tắc Thành lấy Tiên Tần Linh Dẫn ra, dùng sức phá hỏng lớp kim loại bao phủ bên ngoài, khiến cho toàn bộ Linh Dẫn lộ ra. Quả nhiên Linh Dẫn không còn bộ dáng như trước, mà là toát ra hào quang lấp lánh. Hào quang này trong trẻo nhưng hết sức lạnh lùng, chiếu sáng tất cả trong phạm vi mười trượng.
Hào quang chiếu rọi cả trước lẫn sau người Dư Tắc Thành. Những nơi bị hào quang của Linh Dẫn chiếu đến, tất cả vách đá bắt đầu lóe sáng, mặt đất không còn cảm giác chân thật như trước, hơn nữa bắt đầu dao động, ảo cảnh đã bị kích thích rất lớn, bắt đầu biến hóa.
Dư Tắc Thành nhìn Linh Dẫn không biết bước tiếp theo nên làm thế nào cho phải. Hắn ngẫm nghĩ một chút, bất chợt cắm Linh Dẫn xuống đất, lập tức hiệu
quả hiện ra.
Linh Dẫn vừa cắm xuống, lập tức hòa hợp thành một thể cùng mặt đất, sau đó
một đạo hào quang từ trên trời giáng xuống xuyên qua đầu Dư Tắc Thành. Bất chợt trong đầu Dư Tắc Thành chợt lóe, một cỗ thần thức tiến vào trong đầu hắn:
- Thiên Nam Côn Châu Tây Cảnh Tiết Độ Sứ trận thủ phủ tiếp nhận Linh Dẫn tiến vào. Linh Dẫn phán đoán, quyền hạn phù hợp. Xác định thành viên tiến vào động phủ, thành lập thông lộ.
Đạo hào quang kia biến mất, thần thức tiếp tục truyền đến:
- Quyền hạn xác lập, cửa phủ có thể mở ra. Ngươi có thể tiến vào động phủ nhưng trước khu vực mở ra, phát hiện bốn tên tu sĩ cấp thấp, nếu hiện tại tiến vào, tất cả các ngươi sẽ phải tiến vào. Xin hỏi người mở cửa có để cho tất cả bọn chúng tiến vào hay không? Đề nghị không nên cho bọn chúng vào, bọn chúng có địch ý vô cùng mạnh mẽ đối với người mở cửa, bọn chúng sẽ giết chết ngươi...
Bốn tên tu sĩ cấp thấp chính là bốn sát thủ kia... Dư Tắc Thành lập tức đáp lại:
- Không thể cho bọn chúng tiến vào!
Thần thức tiếp tục truyền đến:
- Tốt, xác định mệnh lệnh, xin người mở cửa thanh trừ toàn bộ. Đề nghị vì bí mật của tiên phủ và an toàn của bản thân, xin hãy giết chết tất cả bọn chúng, hình thần câu diệt!
- Nếu trong mười hai canh giờ những người này còn chưa rời khỏi khu vực mở ra, bọn chúng sẽ được truyền tống vào trong tiên phủ, chia sẻ quyền lợi của người mở cửa. Xin người mở cửa hãy tự lo liệu.
Đạo thần thức này tiếp nhận xong, Dư Tắc Thành than dài một tiếng. Khồng muốn chiến cũng phải chiến, không giết sạch bọn chúng, bọn chúng sẽ cướp đi quyền lợi người mở cửa gì đó của mình. Đây chính là Di tích Tiên Tần trong truyền thuyết, nghe nói trong này có vô thượng bào tàng, dù là chết cũng tuyệt đối không thể giao cho người khác.
Bất chợt Dư Tắc Thành có cảm ngộ, có lẽ sáu phái liên minh này lấy tên là Tây Lĩnh liên minh, chính là vì trông coi di tích này cho nên sáu phái liên minh bọn họ mới có thể tồn tại.
Nhưng làm sao giết chết bọn chúng đây, nếu mình lấy một chọi một thừa sức thách đấu với từng người bọn chúng. Nhưng người ta là bốn người đánh một mình mình, mình tuyệt đối đánh không lại, vậy phải làm sao bây giờ...
Bất chợt đạo thần thức kia tiếp tục truyền âm:
- Người mở cửa có được quyền hạn thấp nhất, có thể cảm giác hết thảy biến hóa của khu vực mở ra, có thể thay đổi ảo cảnh của khu vực mở ra.
Dư Tắc Thành lập tức mừng rỡ vội vàng cảm nhận cái gọi là khu vực mở ra. Hóa ra tầng thạch điện rất lớn này và tất cả thông đạo chính là cái gọi là khu vực mở ra. Lập tức trước mắt Dư Tắc Thành hiện lên một ảo ảnh bản đồ, địa hình tất cả thông đạo trong thạch điện hiện ra đầy đủ trên bản đồ này, rõ ràng hơn gấp vạn lần so với bản đồ mà sáu phái đưa cho hắn lúc nãy.
Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện đối phương đã hành động. Người tu tiên có thể biến thân kia đã biến thành mãnh thú loại chó hoang, đang chậm rãi truy tung dấu vết của mình. Tên lão Đại áo trắng và người tu tiện mắt tam giác đi theo sau y bắt đầu tìm kiếm mình. Mà người tu tiên điều khiển phi kiếm bị đứt một tay, vẫn còn ở lại nghỉ ngơi trong đại điện lúc trước.
Dư Tắc Thành thử nghiệm một chút, quả nhiên bản đồ này theo tâm ý của mình bắt đầu biến hóa. Hắn lại khẽ nâng mặt đất dưới chân mình trên bản đồ lên một chút, mặt đất dưới chân hắn trong thực tế lập tức cũng khẽ nâng lên một chút. Bản đồ này có thể khống chế toàn bộ thông đạo trong thạch điện, khiến chúng thay đổi thành địa hình mà mình muốn.
Dư Tắc Thành cười khanh khách, bắt đầu thay đổi địa hình. Chư Kiền Hồn Si Thú đã được thả ra, Dư Tắc Thành cởi áo bào của mình, bảo nó mặc vào mang theo Trảm Hồn Nhận, chạy về phương hướng mà mình chỉ định. Còn bản thân Dư Tắc Thành thì vận khởi Chân Thủy Tỵ Trần Bào che giấu thân thể, phi hành theo một hướng khác.
Dư Tắc Thành lặng lẽ thay đổi diện mạo dẫn dụ ba người đuổi giết hắn truy tung theo hướng Chư Kiền Hôn Si Thú. Còn hắn đi tới đại điện, chuẩn bị tập kích tên cao thủ ngự kiếm đang ở một mình trong đại điện, thừa dịp y đang bị thương mà giết phứt cho xong.
Dư Tắc Thành lén lút nhắm hướng đại điện chậm rãi tiến tới. Lúc này cao thủ kia cũng không nhàn rỗi, y đang thu thập những mảnh vụn xương thịt bị nổ nát bấy của lão Tam. muốn thu thập những gì còn sót lại của thi thể mang ra khỏi đây, trở về an táng tại quê nhà.
Vốn y có quan hệ cực kỳ tốt với lão Tam kia, cho nên mới tiến lên cứu giúp đối phương vào thời điểm nguy cấp, vì vậy mới mất một cánh tay. Người tu tiên mắt tam giác và người tu tiên biến thân có quan hệ không tốt với lão Tam. gặp chuyện bỏ chạy, cho nên bọn chúng không hề bị chút thương tích nào cả.
Dư Tắc Thành lén lút lẻn vào, phi kiếm đã chuẩn bị sắp xếp. Nhưng vì không gian trong đại điện này vô cùng trống trải, người nọ ở trung tâm đại điện, Dư Tắc Thành còn cách y khoảng chừng ba dặm, trong khi phạm vi công kích tốt nhất của phi kiếm là một trăm thước. Nơi này không có chướng ngại vật gì, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn, căn bản không thể lén lút qua đó được. Không biết nên làm thế nào cho phải....
Dư Tắc Thành nhìn đối phương âm thầm thay đổi hình thể của đại điện, di chuyển vách điện mà minh đang ẩn nấp ra giữa trung tâm đại điện, nhưng chỉ di chuyển được chừng trăm thước đã không thể đi tới được nữa. Thay đổi địa hình không phải là tùy ý vạn năng, có thể biến hóa hình dáng, chỉ có thể động tay động chân trong một phạm vi nhỏ, thay đổi lối vào thông đạo mà thôi. Muốn thay đổi cả đại điện cần phải có thời gian, biện pháp này không thể được.
Dư Tắc Thành nhìn sang bên kia, bất chợt trong lòng nảy ra một biện pháp. Tuy rằng biện pháp này có hơi mạo hiểm, nhưng làm như vậy chắc chắn có thể bất thình lình giết đối phương; chỉ cần một chiêu là mất mạng.
Nghĩ rồi làm ngay tức khắc. Dư Tắc Thành lui bước vào trong thông đạo. lui lại khoảng chừng ba dặm, sau đó ngự kiếm bay lên, khởi động pháp thuật Thiên Cương Chính Khí của phi kiếm, khiến cho mình gia tăng ý chí bất khuất. Sau đó hắn điều khiển phi kiếm bay lên. liều mạng sử dụng kiếm chiêu Nhất Trụ Kinh Thiên, khiến cho phi kiếm của minh càng lúc càng nhanh, đạt tới tốc độ nhanh nhất, thậm chí bay nhanh tới nỗi phi kiếm xuất hiện dấu hiệu muốn vỡ.
Dư Tắc Thành điều khiển phi kiếm điên cuồng phóng về phía đối thủ ở trung tâm đại điện. Đến lúc còn cách đối thủ chừng trăm thước, bất chợt Dư Tắc Thành xuất ra kiếm thuật Đấu Long Hóa Hình, phi kiếm cắt nhanh về phía đối phương.
Tốc độ của Dư Tắc Thành quá nhanh, dưới trạng thái đang không ngừng sử dụng Nhất Trụ Kinh Thiên, phi kiếm của hắn hóa thành một đạo hào quang nháy mắt bay ra khỏi thông đạo, sau đó vượt qua đại điện, vọt tới trước mặt đối phương.
Cao thủ ngự kiếm kia quả nhiên kiếm thuật xuất chúng, trona lúc nguy cấp như chỉ mành treo chuông; y còn có thể điều khiên phi kiếm hình thành kiếm quang phòng ngự.
Nhưng Dư Tắc Thành đã xuất ra Đấu Long Hóa Hình, phi kiếm dưới chân hóa thành một con rồng bất khuất, lấy khí thế hủy thiên diệt địa đâm vào đối phương. Vốn dựa theo Dư Tắc Thành tính toán, sau khi Đấu Long Hóa Hình công năng ngự kiếm của phi kiếm coi như hủy bỏ, thân thể hắn sẽ bị bắn ra ngoài, sẽ văng ra một bên thật mạnh. Nhưng trên người hắn có Chân Thủy Tỵ Trần Bào, có Thập Nhị Định Thân Phù hẳn là hữu kinh vô hiểm. Cho dù đứt tay gãy chân, còn có đan dược có thể cứu trị. Chỉ cần có thể đánh chết đối thủ, bất cứ cái gì cũng đáng giá.
Nhưng kỳ tích đã xuất hiện, lúc Dư Tắc Thành khống chế Đấu Long Thiên Cương kiếm thi triển Đấu Long Hóa Hình, thân thể hắn cũng không bị bắn ra như tưởng tượng mà là hợp cùng phi kiếm thành một thể, biến thành một đạo kiếm quang màu xanh trắng, đâm về phía đối phương.
Đối phương điều khiển phi kiếm hình thành kiếm quang phòng ngự; chợt nghe rắc một tiếng, Dư Tắc Thành hóa ra đạo kiếm quang kia đã xuyên qua y. Đạo kiếm quang hình rồng lại bay ra xa khoảng chừng trăm thước, lúc ấy mới tiêu tan. Dư Tắc Thành và phi kiếm phân ra, xuất hiện trở lại.
Dư Tắc Thành hoàn toàn không ngờ tới biến hóa này, lập tức không điều khiển được kiếm quang, từ trên phi kiếm ngã xuống, lăn lông lốc trên mặt đất hai vòng, lúc này thân thể mới đứng vững lại.
Đấu Long Thiên Cương kiếm lập tức bay trở về bảo vệ Dư Tắc Thành. Nhưng người nọ vẫn còn khống chế kiếm quang phòng ngự, y thấp giọng nói từng tiếng một:
- Thân... Kiếm... Hợp... Nhất...
Chỉ nghe rắc một tiếng, kiếm quang của phi kiếm do y điều khiển bắt đầu vỡ vụn, sau đó phi kiếm lơ lửng trên không trước ngực y cũng bắt đầu vỡ vụn.
Sau đó toàn thân y cũng bãt đầu vỡ vụn, cuối cùng nổ ầm một tiếng, cả người
lẫn kiếm hoàn toàn vỡ nát, những mảnh vỡ thi thể y rơi xuống đất lập tức hóa
thành hư vô.
Lập tức Dư Tắc Thành ngây người ra tại chỗ, không ngờ một kiếm mới vừa rồi của mình lại có hiệu quả kinh khùng như vậy, có thể đánh nát cả người lẫn kiếm của đối phương, không còn sót lại chút gì,ngay cả túi trữ vật cũng vỡ nát không còn.
Quá hùng mạnh, trước khi chết y còn nói cái này gọi là Thân Kiếm Hợp Nhất, vậy chiêu này cứ kêu là Thân Kiếm Hợp Nhất đi.
Dư Tắc Thành chậm rãi trở về chỗ cũ, cảm nhận một kiếm mới vừa rồi tuy rằng kiếm ý chưa dứt, nhưng muốn sử dụng lại cũng hơi khó khăn. Bất quá hiện tại chưa phải là lúc nhớ lại kiếm ý mà phải khẩn trương chạy trốn. Bởi vì người này vừa chết đi bên kia đã có cảm ứng, ba người đối phương đang lui về phía này.
Dư Tắc Thành dứt khoát rời khỏi nơi này nhưng chưa muốn từ bỏ ý định nên lại cố gắng nặn óc suy nghĩ, lại ra sức tìm kiếm xung quanh. Quả nhiên cơ hội luôn tới với những người cẩn thận chu đáo, giữa một đống huyết nhục bầy nhầy. Dư Tắc Thành tìm được một chiếc la bàn, chính là bản mệnh pháp khí của người tu tiên giỏi về trận pháp kia.
Dư Tắc Thành vội vàng thu nó vào túi trữ vật sau đó ngự kiếm bay về một nhánh thông đạo. La bàn này là của người tu tiên bị âm lôi nổ giết chết, y còn chưa kịp sử dụng la bàn bảo vệ mình đã đi đời nhà ma.
Hảo hữu của y thu thập thi cốt còn sót lại, la bàn cũng để sang một bên để làm kỷ niệm. Không ngờ lập tức y cũng bị Dư Tắc Thành giết chết, cho nên Dư Tắc Thành phát hiện ra la bàn giữa đống thi cốt kia, cuối cùng được lợi.
Dư Tắc Thành ngự kiếm tiến vào thông đạo, thông qua bản đồ phát hiện ra không biết vì sao ba người kia có thể đồng loạt lui về như vậy, nhất định bọn chúng có thủ đoạn bí mật liên hệ với nhau.
Nhìn bản đồ này Dư Tắc Thành đột nhiên phát hiện ra tốc độ lui lại cùa ba người này khác nhau, có một tên dừng hẳn ở phía sau. Có lẽ y không muốn đối mặt cường địch, cho nên chậm rãi đi tới hoặc là tốc độ di chuyển của y quá chậm, chính là người tu tiên mắt tam giác kia.
Dư Tắc Thành cười, cơ hội tới rồi, hắn lặng lẽ điều chỉnh thông đạo, trong khoảnh khắc hai người chạy nhanh của đối phương vượt qua thông đạo, dời lối vào thông đạo đi, lặng lẽ chia cách người tu tiên mắt tam giác và bọn chúng. Phải hạ trước một người chính là y, người tu tiên mắt tam giác...
Dư Tắc Thành chậm rãi thay đổi địa hình, đưa người tu tiên mắt tam giác sang một bên. Người tu tiên mắt tam giác đi được không đến vài trăm thước liền phát hiện ra điểm khác thường. Y không đi tới nữa, vung tay lên lập tức một cỗ khói đặc trên người y bắn ra, tràn ngập giữa không gian. Luồng khói này có tác dụng thăm dò, làm mê hoặc đối phương. Thông qua thần thức lưu lại trong cơ thể y, Dư Tắc Thành phát hiện ra được tác dụng của luồng khói. Dư Tắc Thành lập tức mở thông đạo bài trừ luồng khói kia, hình thành một thông đạo thông khói, hút toàn bộ khói độc này ra ngoài khiến cho đối thủ tiêuhao lực lượng uổng công vô ích.
Người tu tiên mắt tam giác đứng yên một chỗ không nhúc nhích, thật ra đó là phân thân của y. Chân thân y sớm đã hóa thành sương khói nấp bên cạnh phân thân, phân thân kia là do sương khói tạo thành, giống y như thật. Y muốn dùng phân thân này thu hút sự chú ý của kè thù, sau đó dùng chân thân công kích. Quá trinh biến hóa của y hoàn toàn là vô ảnh vô hình, nếu không không thể nào qua mắt được thần thức của Dư Tắc Thành trong cơ thể y. Nhất định Dư Tắc Thành sẽ mắc mưu bởi trên bản đồ cũng biểu hiện là như thế.
Dư Tắc Thành phát hiện ra bí mật này, nhưng hắn không công kích người tu tiên mắt tam giác. Bởi vì đối tượng mà hắn chân chính phục kích kế tiếp chính là người tu tiên có thể biến thân thành dị thú.
Trong khoảnh khắc người tu tiên mắt tam giác biến mất, tên lão Đại áo trắng nhảy vào đại điện, bắt đầu tìm kiếm thi thể huynh đệ ngự kiếm của mình khắp nơi. Mà người tu tiên biến thân kia thì trong nháy mắt hóa thành một con thằn lằn có thể đổi màu như tắc kè hoa bắt đầu lần tìm theo mùi mà người tu tiên mắt tam giác lưu lại. Y cùng người tu tiên mắt tam giác có quan hệ không tồi, người tu tiên ngự kiếm chết đi không có chút ảnh hưởng nào đối với y, mục tiêu của y chính là đánh chết Dư Tắc Thành. Y đã phát hiện ra chuyện địa hình thay đổi cho nên lặng lẽ ẩn thân. Nhưng y thật không ngờ Dư Tắc Thành có thể giám thị toàn bộ không gian, cho nên y tự cho rằng mình ẩn nấp rất bí ẩn nhờ vào pháp thuật cảm ứng chậm rãi tiến về phía người tu tiên mắt tam giác.
Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng, nhưng cước bộ không hề chậm chạp, rất nhanh đã bỏ chạy vào thông đạo, nhắm thẳng về phía trước chạy như điên. Chạy được một hồi, phía trước xuất hiện lối rẽ. Dư Tắc Thành tùy tiện lựa chọn một thông đạo, lại chạy một hồi nữa. lúc này mới ngừng lại. Sau đó hắn lấy đan dược trong túi trữ vật ra nuốt lấy bắt đầu chữa thương, đồng thời thông qua thần thức ẩn giấu trên người người tu tiên mắt tam giác, quan sát hành động của đối phương.
Tất cả đối phương vẫn còn trong tòa đại điện kia nhưng trong mắt người tu tiên mắt tam giác chỉ còn lại ba người, người tu tiên cầm la bàn am hiểu trận pháp đã bị nồ tan xác thành từng mảnh, văng tung tóe khắp nơi.
Đạo nhân mắt tam giác cũng bị thương, khí huyết phù động. Nhưng y không buồn bã, ngược lại thầm vui vẻ trong lòng, tỏ ra cao hứng vô cùng đối với cái chết của người tu tiên kia.
Ba người đối diện, người tu tiên ngự khí có tu vi cao nhất, trên người cũng đă mang thương tích, chiếc áo trắng của y đã dính máu ướt đẫm. Thông qua suy nghĩ của người tu tiên mắt tam giác. Dư Tắc Thành biết y vì muốn cứu tên cao thủ trận pháp kia nên mới bị âm lôi đả thương.
Người tu tiên ngự kiếm không ngờ bị âm lôi nổ đứt một cánh tay, sắc mặt trắng bệch ngồi phệt trên mặt đất. Còn người tu tiên biến thân dị thú lại không hề bị thương.
Lúc này người tu tiên áo trắng ngự khí bắt đầu nói chuyện:
- Tên tiểu tặc nhãi ranh này nếu như b81t được hắn ta muốn bâm thây hắn làm vạn đoạn, luyện hồn ngàn ngày mới đề cho hắn chết. Lão Tam chết quá thê thảm.
Y rất tin tưởng trí tuệ của mình, không hề phòng bị chút nào, nhất định phải báo thù cho y.
Người tu tiên mắt tam giác ở bên cạnh cũng nói theo:
- Đúng vậy lão Đại. nhất định phải báo thù, để ta dùng Bích Lân Ngũ Độc Yên cho hắn nếm thử chút mùi vị, để cho hắn hối hận vì kiếp này đã đầu thai làm người.
Thì ra lão Đại chính là người tu tiên áo trắng ngự khí, y còn nói thêm:
- Lão Tứ thế nào, chuần bị xong chưa? Lão Tam đã chết, chỏ có ngươi mới có thể tìm được tên tiểu tử kia.
Người tu tiên có thể biến thân đáp lại:
- Còn phải chờ một khắc sau, khi đó thú hồn quy vị ta mới có thể tiếp tục biến thân.
Trong lòng đạo nhân mắt tam giác lập tức thầm mắng:
- Dã thú rác rưởi, biến thân còn phải hao hơi tốn sức như vậy, vì sao âm lôi vừa rồi không nổ chết ngươi đi?
Xem ra cảm tình giữa đám huynh đệ này cũng không phải tốt lắm. Hoặc là vì trong lòng đạo nhân mắt tam giác này vô cùng đen tối, tính tình xấu xa.
Lão Đại còn nói thêm:
- Mặc dù nhiệm vụ lần này có chút vấn đề nhỏ, lão Tam đã chết, thật ra cũng không có gì lớn. Tiểu tử này không đáng kể gì nhưng sau khi nhiệm vụ hoàn thành, mọi người phải cẩn thận, coi chừng Thủy Tiệm Sinh qua cầu rút ván giết chúng ta diệt khẩu.
- Đến lúc đó y lấy được mỹ nhân vào tay, sợ mỹ nhân biết được chân tướng sự tình. Lại thêm bọn ta làm việc ác cho y không ít, trên tay dính đầy máu tanh, lần này xong việc, tám phần y sẽ muốn diệt khẩu, cho nên mọi người phải hết sức cẩn thận.
Nghe đến đây bản thể Dư Tắc Thành run rẩy. Xem ra quả thật là Thủy Tiệm Sinh hạ sát thủ với mình, y vì muốn tranh giành Lưu Thi Vận cho nên mời sát thủ tới tập kích mình. Thật sự y rất xem trọng mình, mời năm cao thủ tu vi tương đương với mình xuất thủ, xem ra là thật sự muốn giết chết mình, còn muốn luyện hồn phách của mình, đây là mối thù không nhỏ chút nào. hừ hừ...
Muốn làm tốt chuyện này, nhiệm vụ hôm qua chính là bước chuẩn bị cho hiện tại, dần dần tách ra, dẫn dụ mình tới đây. Giết mình rồi mọi chuyện sẽ thế nào...
Thạch đại phu không được coi trọng, bị xa lánh, căn bản sẽ không nói giúp cho mình, chỉ có Lưu Thi Vận sẽ khóc, nhưng sẽ quên mình rất nhanh, có lẽ tương lai sẽ đốt chút giấy tiền cho mình. Người chết cũng đã chết, không ai báo thù cho mình....
Thủy Tiệm Sinh, ta nhớ kỹ ngươi, quân tử báo thù mười năm không muộn... Hiện tại ta không phải là đối thủ của ngươi nhưng tương lai thì chưa chắc...
Đừng tưởng rằng năm người bọn chúng nhất định có thể giết được ta, đáng tiếc nếu như thêm vài ngày nữa, lúc ấy mình nuôi dưỡng pháp khí thành thục, đánh chết bọn chúng tuyệt đối không thành vấn đề, hiện tại chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, thò tay vào túi trữ vật lấy ra một vật, chính là Tiên Tần Linh Dẫn bề ngoài bị kim loại thần bí bao phủ. Nếu nơi này là Di tích Tiên Tần, vậy nhất định Linh Dẫn này hữu dụng.
Dư Tắc Thành lấy Tiên Tần Linh Dẫn ra, dùng sức phá hỏng lớp kim loại bao phủ bên ngoài, khiến cho toàn bộ Linh Dẫn lộ ra. Quả nhiên Linh Dẫn không còn bộ dáng như trước, mà là toát ra hào quang lấp lánh. Hào quang này trong trẻo nhưng hết sức lạnh lùng, chiếu sáng tất cả trong phạm vi mười trượng.
Hào quang chiếu rọi cả trước lẫn sau người Dư Tắc Thành. Những nơi bị hào quang của Linh Dẫn chiếu đến, tất cả vách đá bắt đầu lóe sáng, mặt đất không còn cảm giác chân thật như trước, hơn nữa bắt đầu dao động, ảo cảnh đã bị kích thích rất lớn, bắt đầu biến hóa.
Dư Tắc Thành nhìn Linh Dẫn không biết bước tiếp theo nên làm thế nào cho phải. Hắn ngẫm nghĩ một chút, bất chợt cắm Linh Dẫn xuống đất, lập tức hiệu
quả hiện ra.
Linh Dẫn vừa cắm xuống, lập tức hòa hợp thành một thể cùng mặt đất, sau đó
một đạo hào quang từ trên trời giáng xuống xuyên qua đầu Dư Tắc Thành. Bất chợt trong đầu Dư Tắc Thành chợt lóe, một cỗ thần thức tiến vào trong đầu hắn:
- Thiên Nam Côn Châu Tây Cảnh Tiết Độ Sứ trận thủ phủ tiếp nhận Linh Dẫn tiến vào. Linh Dẫn phán đoán, quyền hạn phù hợp. Xác định thành viên tiến vào động phủ, thành lập thông lộ.
Đạo hào quang kia biến mất, thần thức tiếp tục truyền đến:
- Quyền hạn xác lập, cửa phủ có thể mở ra. Ngươi có thể tiến vào động phủ nhưng trước khu vực mở ra, phát hiện bốn tên tu sĩ cấp thấp, nếu hiện tại tiến vào, tất cả các ngươi sẽ phải tiến vào. Xin hỏi người mở cửa có để cho tất cả bọn chúng tiến vào hay không? Đề nghị không nên cho bọn chúng vào, bọn chúng có địch ý vô cùng mạnh mẽ đối với người mở cửa, bọn chúng sẽ giết chết ngươi...
Bốn tên tu sĩ cấp thấp chính là bốn sát thủ kia... Dư Tắc Thành lập tức đáp lại:
- Không thể cho bọn chúng tiến vào!
Thần thức tiếp tục truyền đến:
- Tốt, xác định mệnh lệnh, xin người mở cửa thanh trừ toàn bộ. Đề nghị vì bí mật của tiên phủ và an toàn của bản thân, xin hãy giết chết tất cả bọn chúng, hình thần câu diệt!
- Nếu trong mười hai canh giờ những người này còn chưa rời khỏi khu vực mở ra, bọn chúng sẽ được truyền tống vào trong tiên phủ, chia sẻ quyền lợi của người mở cửa. Xin người mở cửa hãy tự lo liệu.
Đạo thần thức này tiếp nhận xong, Dư Tắc Thành than dài một tiếng. Khồng muốn chiến cũng phải chiến, không giết sạch bọn chúng, bọn chúng sẽ cướp đi quyền lợi người mở cửa gì đó của mình. Đây chính là Di tích Tiên Tần trong truyền thuyết, nghe nói trong này có vô thượng bào tàng, dù là chết cũng tuyệt đối không thể giao cho người khác.
Bất chợt Dư Tắc Thành có cảm ngộ, có lẽ sáu phái liên minh này lấy tên là Tây Lĩnh liên minh, chính là vì trông coi di tích này cho nên sáu phái liên minh bọn họ mới có thể tồn tại.
Nhưng làm sao giết chết bọn chúng đây, nếu mình lấy một chọi một thừa sức thách đấu với từng người bọn chúng. Nhưng người ta là bốn người đánh một mình mình, mình tuyệt đối đánh không lại, vậy phải làm sao bây giờ...
Bất chợt đạo thần thức kia tiếp tục truyền âm:
- Người mở cửa có được quyền hạn thấp nhất, có thể cảm giác hết thảy biến hóa của khu vực mở ra, có thể thay đổi ảo cảnh của khu vực mở ra.
Dư Tắc Thành lập tức mừng rỡ vội vàng cảm nhận cái gọi là khu vực mở ra. Hóa ra tầng thạch điện rất lớn này và tất cả thông đạo chính là cái gọi là khu vực mở ra. Lập tức trước mắt Dư Tắc Thành hiện lên một ảo ảnh bản đồ, địa hình tất cả thông đạo trong thạch điện hiện ra đầy đủ trên bản đồ này, rõ ràng hơn gấp vạn lần so với bản đồ mà sáu phái đưa cho hắn lúc nãy.
Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện đối phương đã hành động. Người tu tiên có thể biến thân kia đã biến thành mãnh thú loại chó hoang, đang chậm rãi truy tung dấu vết của mình. Tên lão Đại áo trắng và người tu tiện mắt tam giác đi theo sau y bắt đầu tìm kiếm mình. Mà người tu tiên điều khiển phi kiếm bị đứt một tay, vẫn còn ở lại nghỉ ngơi trong đại điện lúc trước.
Dư Tắc Thành thử nghiệm một chút, quả nhiên bản đồ này theo tâm ý của mình bắt đầu biến hóa. Hắn lại khẽ nâng mặt đất dưới chân mình trên bản đồ lên một chút, mặt đất dưới chân hắn trong thực tế lập tức cũng khẽ nâng lên một chút. Bản đồ này có thể khống chế toàn bộ thông đạo trong thạch điện, khiến chúng thay đổi thành địa hình mà mình muốn.
Dư Tắc Thành cười khanh khách, bắt đầu thay đổi địa hình. Chư Kiền Hồn Si Thú đã được thả ra, Dư Tắc Thành cởi áo bào của mình, bảo nó mặc vào mang theo Trảm Hồn Nhận, chạy về phương hướng mà mình chỉ định. Còn bản thân Dư Tắc Thành thì vận khởi Chân Thủy Tỵ Trần Bào che giấu thân thể, phi hành theo một hướng khác.
Dư Tắc Thành lặng lẽ thay đổi diện mạo dẫn dụ ba người đuổi giết hắn truy tung theo hướng Chư Kiền Hôn Si Thú. Còn hắn đi tới đại điện, chuẩn bị tập kích tên cao thủ ngự kiếm đang ở một mình trong đại điện, thừa dịp y đang bị thương mà giết phứt cho xong.
Dư Tắc Thành lén lút nhắm hướng đại điện chậm rãi tiến tới. Lúc này cao thủ kia cũng không nhàn rỗi, y đang thu thập những mảnh vụn xương thịt bị nổ nát bấy của lão Tam. muốn thu thập những gì còn sót lại của thi thể mang ra khỏi đây, trở về an táng tại quê nhà.
Vốn y có quan hệ cực kỳ tốt với lão Tam kia, cho nên mới tiến lên cứu giúp đối phương vào thời điểm nguy cấp, vì vậy mới mất một cánh tay. Người tu tiên mắt tam giác và người tu tiên biến thân có quan hệ không tốt với lão Tam. gặp chuyện bỏ chạy, cho nên bọn chúng không hề bị chút thương tích nào cả.
Dư Tắc Thành lén lút lẻn vào, phi kiếm đã chuẩn bị sắp xếp. Nhưng vì không gian trong đại điện này vô cùng trống trải, người nọ ở trung tâm đại điện, Dư Tắc Thành còn cách y khoảng chừng ba dặm, trong khi phạm vi công kích tốt nhất của phi kiếm là một trăm thước. Nơi này không có chướng ngại vật gì, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn, căn bản không thể lén lút qua đó được. Không biết nên làm thế nào cho phải....
Dư Tắc Thành nhìn đối phương âm thầm thay đổi hình thể của đại điện, di chuyển vách điện mà minh đang ẩn nấp ra giữa trung tâm đại điện, nhưng chỉ di chuyển được chừng trăm thước đã không thể đi tới được nữa. Thay đổi địa hình không phải là tùy ý vạn năng, có thể biến hóa hình dáng, chỉ có thể động tay động chân trong một phạm vi nhỏ, thay đổi lối vào thông đạo mà thôi. Muốn thay đổi cả đại điện cần phải có thời gian, biện pháp này không thể được.
Dư Tắc Thành nhìn sang bên kia, bất chợt trong lòng nảy ra một biện pháp. Tuy rằng biện pháp này có hơi mạo hiểm, nhưng làm như vậy chắc chắn có thể bất thình lình giết đối phương; chỉ cần một chiêu là mất mạng.
Nghĩ rồi làm ngay tức khắc. Dư Tắc Thành lui bước vào trong thông đạo. lui lại khoảng chừng ba dặm, sau đó ngự kiếm bay lên, khởi động pháp thuật Thiên Cương Chính Khí của phi kiếm, khiến cho mình gia tăng ý chí bất khuất. Sau đó hắn điều khiển phi kiếm bay lên. liều mạng sử dụng kiếm chiêu Nhất Trụ Kinh Thiên, khiến cho phi kiếm của minh càng lúc càng nhanh, đạt tới tốc độ nhanh nhất, thậm chí bay nhanh tới nỗi phi kiếm xuất hiện dấu hiệu muốn vỡ.
Dư Tắc Thành điều khiển phi kiếm điên cuồng phóng về phía đối thủ ở trung tâm đại điện. Đến lúc còn cách đối thủ chừng trăm thước, bất chợt Dư Tắc Thành xuất ra kiếm thuật Đấu Long Hóa Hình, phi kiếm cắt nhanh về phía đối phương.
Tốc độ của Dư Tắc Thành quá nhanh, dưới trạng thái đang không ngừng sử dụng Nhất Trụ Kinh Thiên, phi kiếm của hắn hóa thành một đạo hào quang nháy mắt bay ra khỏi thông đạo, sau đó vượt qua đại điện, vọt tới trước mặt đối phương.
Cao thủ ngự kiếm kia quả nhiên kiếm thuật xuất chúng, trona lúc nguy cấp như chỉ mành treo chuông; y còn có thể điều khiên phi kiếm hình thành kiếm quang phòng ngự.
Nhưng Dư Tắc Thành đã xuất ra Đấu Long Hóa Hình, phi kiếm dưới chân hóa thành một con rồng bất khuất, lấy khí thế hủy thiên diệt địa đâm vào đối phương. Vốn dựa theo Dư Tắc Thành tính toán, sau khi Đấu Long Hóa Hình công năng ngự kiếm của phi kiếm coi như hủy bỏ, thân thể hắn sẽ bị bắn ra ngoài, sẽ văng ra một bên thật mạnh. Nhưng trên người hắn có Chân Thủy Tỵ Trần Bào, có Thập Nhị Định Thân Phù hẳn là hữu kinh vô hiểm. Cho dù đứt tay gãy chân, còn có đan dược có thể cứu trị. Chỉ cần có thể đánh chết đối thủ, bất cứ cái gì cũng đáng giá.
Nhưng kỳ tích đã xuất hiện, lúc Dư Tắc Thành khống chế Đấu Long Thiên Cương kiếm thi triển Đấu Long Hóa Hình, thân thể hắn cũng không bị bắn ra như tưởng tượng mà là hợp cùng phi kiếm thành một thể, biến thành một đạo kiếm quang màu xanh trắng, đâm về phía đối phương.
Đối phương điều khiển phi kiếm hình thành kiếm quang phòng ngự; chợt nghe rắc một tiếng, Dư Tắc Thành hóa ra đạo kiếm quang kia đã xuyên qua y. Đạo kiếm quang hình rồng lại bay ra xa khoảng chừng trăm thước, lúc ấy mới tiêu tan. Dư Tắc Thành và phi kiếm phân ra, xuất hiện trở lại.
Dư Tắc Thành hoàn toàn không ngờ tới biến hóa này, lập tức không điều khiển được kiếm quang, từ trên phi kiếm ngã xuống, lăn lông lốc trên mặt đất hai vòng, lúc này thân thể mới đứng vững lại.
Đấu Long Thiên Cương kiếm lập tức bay trở về bảo vệ Dư Tắc Thành. Nhưng người nọ vẫn còn khống chế kiếm quang phòng ngự, y thấp giọng nói từng tiếng một:
- Thân... Kiếm... Hợp... Nhất...
Chỉ nghe rắc một tiếng, kiếm quang của phi kiếm do y điều khiển bắt đầu vỡ vụn, sau đó phi kiếm lơ lửng trên không trước ngực y cũng bắt đầu vỡ vụn.
Sau đó toàn thân y cũng bãt đầu vỡ vụn, cuối cùng nổ ầm một tiếng, cả người
lẫn kiếm hoàn toàn vỡ nát, những mảnh vỡ thi thể y rơi xuống đất lập tức hóa
thành hư vô.
Lập tức Dư Tắc Thành ngây người ra tại chỗ, không ngờ một kiếm mới vừa rồi của mình lại có hiệu quả kinh khùng như vậy, có thể đánh nát cả người lẫn kiếm của đối phương, không còn sót lại chút gì,ngay cả túi trữ vật cũng vỡ nát không còn.
Quá hùng mạnh, trước khi chết y còn nói cái này gọi là Thân Kiếm Hợp Nhất, vậy chiêu này cứ kêu là Thân Kiếm Hợp Nhất đi.
Dư Tắc Thành chậm rãi trở về chỗ cũ, cảm nhận một kiếm mới vừa rồi tuy rằng kiếm ý chưa dứt, nhưng muốn sử dụng lại cũng hơi khó khăn. Bất quá hiện tại chưa phải là lúc nhớ lại kiếm ý mà phải khẩn trương chạy trốn. Bởi vì người này vừa chết đi bên kia đã có cảm ứng, ba người đối phương đang lui về phía này.
Dư Tắc Thành dứt khoát rời khỏi nơi này nhưng chưa muốn từ bỏ ý định nên lại cố gắng nặn óc suy nghĩ, lại ra sức tìm kiếm xung quanh. Quả nhiên cơ hội luôn tới với những người cẩn thận chu đáo, giữa một đống huyết nhục bầy nhầy. Dư Tắc Thành tìm được một chiếc la bàn, chính là bản mệnh pháp khí của người tu tiên giỏi về trận pháp kia.
Dư Tắc Thành vội vàng thu nó vào túi trữ vật sau đó ngự kiếm bay về một nhánh thông đạo. La bàn này là của người tu tiên bị âm lôi nổ giết chết, y còn chưa kịp sử dụng la bàn bảo vệ mình đã đi đời nhà ma.
Hảo hữu của y thu thập thi cốt còn sót lại, la bàn cũng để sang một bên để làm kỷ niệm. Không ngờ lập tức y cũng bị Dư Tắc Thành giết chết, cho nên Dư Tắc Thành phát hiện ra la bàn giữa đống thi cốt kia, cuối cùng được lợi.
Dư Tắc Thành ngự kiếm tiến vào thông đạo, thông qua bản đồ phát hiện ra không biết vì sao ba người kia có thể đồng loạt lui về như vậy, nhất định bọn chúng có thủ đoạn bí mật liên hệ với nhau.
Nhìn bản đồ này Dư Tắc Thành đột nhiên phát hiện ra tốc độ lui lại cùa ba người này khác nhau, có một tên dừng hẳn ở phía sau. Có lẽ y không muốn đối mặt cường địch, cho nên chậm rãi đi tới hoặc là tốc độ di chuyển của y quá chậm, chính là người tu tiên mắt tam giác kia.
Dư Tắc Thành cười, cơ hội tới rồi, hắn lặng lẽ điều chỉnh thông đạo, trong khoảnh khắc hai người chạy nhanh của đối phương vượt qua thông đạo, dời lối vào thông đạo đi, lặng lẽ chia cách người tu tiên mắt tam giác và bọn chúng. Phải hạ trước một người chính là y, người tu tiên mắt tam giác...
Dư Tắc Thành chậm rãi thay đổi địa hình, đưa người tu tiên mắt tam giác sang một bên. Người tu tiên mắt tam giác đi được không đến vài trăm thước liền phát hiện ra điểm khác thường. Y không đi tới nữa, vung tay lên lập tức một cỗ khói đặc trên người y bắn ra, tràn ngập giữa không gian. Luồng khói này có tác dụng thăm dò, làm mê hoặc đối phương. Thông qua thần thức lưu lại trong cơ thể y, Dư Tắc Thành phát hiện ra được tác dụng của luồng khói. Dư Tắc Thành lập tức mở thông đạo bài trừ luồng khói kia, hình thành một thông đạo thông khói, hút toàn bộ khói độc này ra ngoài khiến cho đối thủ tiêuhao lực lượng uổng công vô ích.
Người tu tiên mắt tam giác đứng yên một chỗ không nhúc nhích, thật ra đó là phân thân của y. Chân thân y sớm đã hóa thành sương khói nấp bên cạnh phân thân, phân thân kia là do sương khói tạo thành, giống y như thật. Y muốn dùng phân thân này thu hút sự chú ý của kè thù, sau đó dùng chân thân công kích. Quá trinh biến hóa của y hoàn toàn là vô ảnh vô hình, nếu không không thể nào qua mắt được thần thức của Dư Tắc Thành trong cơ thể y. Nhất định Dư Tắc Thành sẽ mắc mưu bởi trên bản đồ cũng biểu hiện là như thế.
Dư Tắc Thành phát hiện ra bí mật này, nhưng hắn không công kích người tu tiên mắt tam giác. Bởi vì đối tượng mà hắn chân chính phục kích kế tiếp chính là người tu tiên có thể biến thân thành dị thú.
Trong khoảnh khắc người tu tiên mắt tam giác biến mất, tên lão Đại áo trắng nhảy vào đại điện, bắt đầu tìm kiếm thi thể huynh đệ ngự kiếm của mình khắp nơi. Mà người tu tiên biến thân kia thì trong nháy mắt hóa thành một con thằn lằn có thể đổi màu như tắc kè hoa bắt đầu lần tìm theo mùi mà người tu tiên mắt tam giác lưu lại. Y cùng người tu tiên mắt tam giác có quan hệ không tồi, người tu tiên ngự kiếm chết đi không có chút ảnh hưởng nào đối với y, mục tiêu của y chính là đánh chết Dư Tắc Thành. Y đã phát hiện ra chuyện địa hình thay đổi cho nên lặng lẽ ẩn thân. Nhưng y thật không ngờ Dư Tắc Thành có thể giám thị toàn bộ không gian, cho nên y tự cho rằng mình ẩn nấp rất bí ẩn nhờ vào pháp thuật cảm ứng chậm rãi tiến về phía người tu tiên mắt tam giác.
/1202
|