ở trung tâm pháp trận thanh trúc có một hương trấn, xem ra là chủ nhân của nơi này.
Nháy mắt Dư Tắc Thành xuất hiện trong trấn này, nhưng vừa tới nơi đây hắn không khỏi cau mày. Hắn có cảm giác hết sức kỳ dị, dường như có người đang nhắc nhỡ chuyện gì, cảm giác này hết sức kỳ lạ, quỷ dị khó tả bằng lời.
Dư Tắc Thành bước chậm trong trấn, đây là một trấn nhỏ thông suốt bốn phương, rộng chừng vài dặm. có hàng trăm gian phòng ốc. Có thạch lâu vài tầng, có phòng nhỏ lọp ngói, lớp lang thứ tự, phối hợp với rừng trúc bên ngoài hoàn toàn là một pháp trận.
Bên trong trấn có không ít người qua lại, có tu sĩ, cũng có một ít phàm nhân, bất quá tất cả quan hệ hòa hợp bình đẳng.
Lúc này trời đã về chiều, ánh tà dương chiếu lên người Dư Tắc Thành vô cùng diễm lệ. Tuy rằng hắn không để lộ ra khí thế, nhưng mọi người ở đây tự thấy hổ thẹn, vô tình tránh ra xa. Đây là tôn kính phát ra từ tận đáy lòng, là uy áp vô hình của tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, là bản năng cơ bản nhất của sinh vật.
Trong trấn có hai đường lớn Đông Tây Nam Bắc thành hình chữ thập, trên đó có một số đình đài lầu các mười phần tao nhã. hồ nước già sơn, lại có một màng trúc xanh thật lớn vô cùng tươi đẹp. Dư Tắc Thành không nhịn được gật gật đầu, đây quả thật là một nơi thế ngoại đào nguyên.
Hắn bước chậm trên đường, nhìn quanh tả hữu. số thạch lâu cao tầng có một nửa là khách sạn phòng trọ, ngoài ra nếu không phải là cửa hàng bán các loại tiên dược, vậy cũng là cửa hàng bán các loại pháp bảo. Còn có Bổ Thiên các chuyên tu sửa phi kiếm pháp bảo, vài hiệu cầm đồ. Những cửa hàng này chuẩn bị cho các tu sĩ chuyên môn tới đây thăm dò phế tích Thanh Trúc đảo.
Nơi này không có ruộng vườn, không có mó quặng, không người đánh cá, không có sản xuất, thế nhưng hưng thịnh phồn hoa như vậy, e rằng có liên quan tới phế tích kia. Nơi đây cũng là nơi dành cho các tu sĩ thăm dò phế tích Thanh Trúc đảo nghỉ ngơi hồi phục.
Các tu sĩ lần đầu tiên tới đây, thường ai cũng tìm hiểu một ít tin tức, bổ sung một ít đan dược, bán ra ít pháp khí tài liệu vô dụng. Nơi này phồn hoa tám phần là nhờ như vậy.
Dư Tắc Thành cười cười, quả thật nơi nào cũng có cách phát triển riêng của mình.
Dư Tắc Thành tới đào này được một lúc, không biết vì sao sắc trời trở nên âm trầm, dường như có dấu hiệu sắp đổ mưa.
Hắn bèn xoay người tiến vào một tửu điếm xa hoa nhất trong đó, bởi vì tửu điếm này nằm ở trung tâm trấn, có năm tầng, cao nhất trong trấn, xem ra là tửu điếm tốt nhất.
Đằng nào cũng đã tới đây, tìm hiểu tin tức một chút cũng tốt. Cảm giác kỳ dị vừa rồi đã dần dần biến mất. Dư Tắc Thành tiến vào tửu điếm, đại sành rộng lớn đường hoàng, nền lát đá xanh, pháp chú vô số, quả nhiên phán đoán của mình là chính xác.
Một tu sĩ ăn mặc như tiểu nhị vội vàng đi tới nghênh đón. Y có tu vi Trúc Cơ, vậy mà chỉ được làm tiêu nhị, nơi này quả thật không tồi.
Tiểu nhị kia từng tiếp đãi vô số tân khách nơi này, chỉ liếc mất nhìn qua đã biết người trước mặt không đơn giản, tối thiểu cũng là Nguyên Anh Chân Quân. Lập tức y báo tin cho chưởng quỹ, sau đó cung kính tới tiếp đãi Dư Tắc Thành:
- Xin mời tiền bối, có lẽ đây là lần đầu tiên ngài tới Thanh Trúc đào, xin mời vào trong. Bên trong còn có một nhã gian, có thể quan sát cảnh vật toàn đào, là phòng tốt nhất của Thanh Trúc trai chúng ta.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, đi theo tiểu nhị vào trong.
Nhã gian nằm ở tầng năm. tiểu nhị dẫn Dư Tắc Thành vào trung tâm đại sành, nơi đó có một bình đài trên mặt có một pháp trận khắc vô số phù lục. Chỉ cần có người đứng lên đó, bình đài sẽ tự động bay lên trên tầng, giúp cho người không phải đi theo thang bộ.
Hai người lên tới tầng năm. tiến vào nhã gian. Trong đó có bốn mỹ nữ hầu hạ sẵn sàng, ai nấy đều có tu vi cảnh giới Tiên Thiên Luyện Khí kỳ.
Nhã gian vạn phần sạch sẽ, bốn vách trong đó bằng pha lê, một mặt trong suốt, tân khách bên trong có thể nhìn thấy tất cả cảnh vật trên đào, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong.
Dư Tắc Thành ngồi xuống, tiểu nhị bèn nói:
- Tiền bối, nơi đây là phế tích Thanh Trúc đào của chúng ta, vang danh thiên hạ. nghe nói chính là Di tích Tiên Tần. trong đó có vô số bảo vật...
Dư Tắc Thành nghe y khoác lác, lúc nghe mấy chữ Di tích Tiên Tần giật thót trong lòng, đây hoàn toàn là nói nhăng nói càn, nâng cao địa vị của phế tích này.
Bất quá Dư Tắc Thành cũng thừa hiểu, bất cứ di tích, phế tích nào, chỉ cần có quan hệ tới Tiên Tần. như vậy giá trị bản thân sẽ tăng lên gấp bội, nói tới thể diện, bất cứ ai cũng phải khoác lác thổi phồng lên một chút.
Dư Tắc Thành mỉm cười, thình lình mất phải giật mạnh.
Hắn vô cùng sửng sốt, mắt trái giật có tài, mất phải giật có tai, chợt câu cách ngôn này xuất hiện trong lòng.
Câu này năm xưa mẫu thân hắn vẫn thường nói lúc hắn chưa tu tiên. Nhưng hắn tu tiên bao nhiêu năm qua, chưa từng xảy ra hiện tượng mất giật như vậy.
Đột nhiên Dư Tắc Thành đã hiểu vì sao, thật ra cảm giác kỳ dị kia không hề biến mất sau khi hắn tiến vào đào này, mà là chìm sâu trong lòng hắn. mất phải giật như vậy, chính là cảnh cáo.
Thế gian hiện tại còn có thứ gì có thể uy hiếp được mình, cảnh cáo mình như vậy, chẳng lẽ là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên?
Nhớ tới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, lập tức Dư Tắc Thành biết được cảm giác kia là thứ gì. biết được cảnh cáo kỳ lạ từ đáy lòng mình đến từ nơi nào. Đây rõ ràng là tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên phát ra cảnh cáo đối với hắn.
Cẩn thận, cẩn thận...
Dấu hiệu cảnh cáo này cũng giống như mãnh hổ rình bên cạnh mình, theo sát tìm cơ hội. Tuy rằng mình không biết nó ở chỗ nào, nhưng có thể cảm nhận được khí tức của nó ở gần bên mình.
Trên trời mây đen dày đặc như sắp đổ mưa. thật ra chính là cảnh cáo.
Dư Tắc Thành đứng bật dậy, tiện tay ném cho tiểu nhị một viên linh thạch thượng phẩm, nháy mắt biến mất, thi triển Súc Địa Thành Thốn, nháy mắt ra ngoài ngàn dặm. nháy mắt lại ra xa ngàn dặm nữa.
Có chuyện gì vậy, lạ thật, hết sức kỳ lạ...
Dư Tắc Thành dừng chân, lúc này hắn đã ở ngoài vạn dặm. cảm giác cảnh cáo kia mới chịu biến mất. Không biết là nguy cơ thế nào lại có thể khiến cho tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên phải phát ra cảnh cáo, không biết rốt cục có chuyện gì...
Phế tích Thanh Trúc đào ở Hạ châu đã hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu kỳ của Dư Tắc Thành, hắn quyết định phải thăm dò nơi này.
Dư Tắc Thành tiến tới khoảng cách Thanh Trúc đào ba trăm dặm. không dám tiếp tục tiến tới. Nếu tiến vào phạm vi này, Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được khí thế vô cùng đáng sợ, giống như một con mãnh hổ đang nằm phục ở đó.
Hắn thử xâm nhập vào sâu hơn. khí hậu Thanh Trúc đào bắt đầu biến hóa, mây đen dầy đặc, lôi điện nổ vang, gió to nối lên hình thành cơn trốt xoáy, mưa rơi ảo ạt. Bất quá những hiện tượng này chỉ xảy ra trong phạm vi trăm dặm xung quanh Thanh Trúc đào, giống như cảnh cáo biểu hiện chủ quyền, cảnh cáo Dư Tắc Thành không nên tiến vào phạm vi thế lực của nó.
Dư Tắc Thành do dự một lúc lâu, sau đó rời khỏi nơi này, trở về Hiên Viên kiếm phái.
Lần này hắn rời khỏi hơn tháng, trong môn không có chuyện gì. Sau khi hắn trở về bèn chạy tới Hiên Viên động phủ, mời Hương Xuyên Thần Quân ra mặt thử thăm dò phế tích Thanh Trúc đảo.
Dư Tắc Thành kể hết cho Hương Xuyên Thần Quân nỗi nghi ngờ của mình. Tự nhiên tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên trên người mình. Dư Tắc Thành không nói, bí mật này Dư Tắc Thành không thể nói với bất cứ ai.
Sau khi Hương Xuyên Thần Quân nghe được chuyện này, hết sức coi trọng, dẫn theo vài tên đệ tử tới đó thăm dò thử.
Sau khi ông tới đó, hết thảy vô cùng yên tĩnh, không có chút biến hóa khác thường nào.
Dư Tắc Thành thấy vậy bèn thử tới gần. lập tức mây đen kéo tới, cảm giác nguy hiểm lại xuất hiện.
Dư Tắc Thành lui trở lại, mây đen lập tức tan biến. Quá trình này, tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái bao gồm cả Hương Xuyên Thần Quân, có nghĩa là từ tu sĩ Trúc Cơ cho tới Phản Hư Chân Nhất hoàn toàn không cảm thấy gì.
Chẳng lẽ lại là ảo giác... Dư Tắc Thành buồn bực vô cùng, nhưng hắn tin rằng cảm giác của mình không sai.
Hương Xuyên Thần Quân tiến vào thăm dò, lần đầu tiên tiến vào trận pháp mê cung, không sử dụng phương pháp tiến vào mê cung của Mã Tiêu Phi, kết quả không thể nào tìm được lối vào. Cuối cùng trong vòng một canh giờ không thể thông qua pháp trận, quả nhiên bị truyền tống ra ngoài.
Mê cung mà ngay cả Phản Hư Chân Nhất cũng không thể thăm dò... Hương Xuyên Thần Quân cũng bị kích thích hứng thú, tiếp tục thăm dò lần nữa. Lần này ông sử dụng phương
pháp tiến nhập mê cung do Mã Tiêu Phi cung cấp, vượt qua lối vào hết sức dễ dàng, tiến vào mê cung thuận lợi.
Phế tích Thanh Trúc đào chỉ là một phế tích tiên phủ thông thường, có lẽ là năm xưa từng hình thành thế giới động thiên, nhưng hiện tại đã hoang tàn đổ nát.
Hương Xuyên Thần Quân thăm dò trong phế tích mấy ngày, không thu hoạch được gì cả. Chẳng qua gặp được vài yêu thú đánh chết chúng, nhận được một ít tài liệu luyện khí. cuối cùng trở về. Có thể nói không có thu hoạch gì, cũng không có phiêu lưu gì. Ngoại trừ mê cung kia có chút khác thường, bên trong phế tích hết sức bình thường, cho nên lòng hiếu kỳ của ông cũng tiêu tan.
Nghe Hương Xuyên Thần Quân thăm dò trở về báo lại như vậy, Dư Tắc Thành cảm thấy có điểm khác thường. Hắn ngồi trong đình viện suy đi nghĩ lại, chỉ có một cảm giác, có một điểm nào đó khác thường.
Nháy mắt Dư Tắc Thành xuất hiện trong trấn này, nhưng vừa tới nơi đây hắn không khỏi cau mày. Hắn có cảm giác hết sức kỳ dị, dường như có người đang nhắc nhỡ chuyện gì, cảm giác này hết sức kỳ lạ, quỷ dị khó tả bằng lời.
Dư Tắc Thành bước chậm trong trấn, đây là một trấn nhỏ thông suốt bốn phương, rộng chừng vài dặm. có hàng trăm gian phòng ốc. Có thạch lâu vài tầng, có phòng nhỏ lọp ngói, lớp lang thứ tự, phối hợp với rừng trúc bên ngoài hoàn toàn là một pháp trận.
Bên trong trấn có không ít người qua lại, có tu sĩ, cũng có một ít phàm nhân, bất quá tất cả quan hệ hòa hợp bình đẳng.
Lúc này trời đã về chiều, ánh tà dương chiếu lên người Dư Tắc Thành vô cùng diễm lệ. Tuy rằng hắn không để lộ ra khí thế, nhưng mọi người ở đây tự thấy hổ thẹn, vô tình tránh ra xa. Đây là tôn kính phát ra từ tận đáy lòng, là uy áp vô hình của tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, là bản năng cơ bản nhất của sinh vật.
Trong trấn có hai đường lớn Đông Tây Nam Bắc thành hình chữ thập, trên đó có một số đình đài lầu các mười phần tao nhã. hồ nước già sơn, lại có một màng trúc xanh thật lớn vô cùng tươi đẹp. Dư Tắc Thành không nhịn được gật gật đầu, đây quả thật là một nơi thế ngoại đào nguyên.
Hắn bước chậm trên đường, nhìn quanh tả hữu. số thạch lâu cao tầng có một nửa là khách sạn phòng trọ, ngoài ra nếu không phải là cửa hàng bán các loại tiên dược, vậy cũng là cửa hàng bán các loại pháp bảo. Còn có Bổ Thiên các chuyên tu sửa phi kiếm pháp bảo, vài hiệu cầm đồ. Những cửa hàng này chuẩn bị cho các tu sĩ chuyên môn tới đây thăm dò phế tích Thanh Trúc đảo.
Nơi này không có ruộng vườn, không có mó quặng, không người đánh cá, không có sản xuất, thế nhưng hưng thịnh phồn hoa như vậy, e rằng có liên quan tới phế tích kia. Nơi đây cũng là nơi dành cho các tu sĩ thăm dò phế tích Thanh Trúc đảo nghỉ ngơi hồi phục.
Các tu sĩ lần đầu tiên tới đây, thường ai cũng tìm hiểu một ít tin tức, bổ sung một ít đan dược, bán ra ít pháp khí tài liệu vô dụng. Nơi này phồn hoa tám phần là nhờ như vậy.
Dư Tắc Thành cười cười, quả thật nơi nào cũng có cách phát triển riêng của mình.
Dư Tắc Thành tới đào này được một lúc, không biết vì sao sắc trời trở nên âm trầm, dường như có dấu hiệu sắp đổ mưa.
Hắn bèn xoay người tiến vào một tửu điếm xa hoa nhất trong đó, bởi vì tửu điếm này nằm ở trung tâm trấn, có năm tầng, cao nhất trong trấn, xem ra là tửu điếm tốt nhất.
Đằng nào cũng đã tới đây, tìm hiểu tin tức một chút cũng tốt. Cảm giác kỳ dị vừa rồi đã dần dần biến mất. Dư Tắc Thành tiến vào tửu điếm, đại sành rộng lớn đường hoàng, nền lát đá xanh, pháp chú vô số, quả nhiên phán đoán của mình là chính xác.
Một tu sĩ ăn mặc như tiểu nhị vội vàng đi tới nghênh đón. Y có tu vi Trúc Cơ, vậy mà chỉ được làm tiêu nhị, nơi này quả thật không tồi.
Tiểu nhị kia từng tiếp đãi vô số tân khách nơi này, chỉ liếc mất nhìn qua đã biết người trước mặt không đơn giản, tối thiểu cũng là Nguyên Anh Chân Quân. Lập tức y báo tin cho chưởng quỹ, sau đó cung kính tới tiếp đãi Dư Tắc Thành:
- Xin mời tiền bối, có lẽ đây là lần đầu tiên ngài tới Thanh Trúc đào, xin mời vào trong. Bên trong còn có một nhã gian, có thể quan sát cảnh vật toàn đào, là phòng tốt nhất của Thanh Trúc trai chúng ta.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, đi theo tiểu nhị vào trong.
Nhã gian nằm ở tầng năm. tiểu nhị dẫn Dư Tắc Thành vào trung tâm đại sành, nơi đó có một bình đài trên mặt có một pháp trận khắc vô số phù lục. Chỉ cần có người đứng lên đó, bình đài sẽ tự động bay lên trên tầng, giúp cho người không phải đi theo thang bộ.
Hai người lên tới tầng năm. tiến vào nhã gian. Trong đó có bốn mỹ nữ hầu hạ sẵn sàng, ai nấy đều có tu vi cảnh giới Tiên Thiên Luyện Khí kỳ.
Nhã gian vạn phần sạch sẽ, bốn vách trong đó bằng pha lê, một mặt trong suốt, tân khách bên trong có thể nhìn thấy tất cả cảnh vật trên đào, nhưng bên ngoài lại không thể nhìn thấy bên trong.
Dư Tắc Thành ngồi xuống, tiểu nhị bèn nói:
- Tiền bối, nơi đây là phế tích Thanh Trúc đào của chúng ta, vang danh thiên hạ. nghe nói chính là Di tích Tiên Tần. trong đó có vô số bảo vật...
Dư Tắc Thành nghe y khoác lác, lúc nghe mấy chữ Di tích Tiên Tần giật thót trong lòng, đây hoàn toàn là nói nhăng nói càn, nâng cao địa vị của phế tích này.
Bất quá Dư Tắc Thành cũng thừa hiểu, bất cứ di tích, phế tích nào, chỉ cần có quan hệ tới Tiên Tần. như vậy giá trị bản thân sẽ tăng lên gấp bội, nói tới thể diện, bất cứ ai cũng phải khoác lác thổi phồng lên một chút.
Dư Tắc Thành mỉm cười, thình lình mất phải giật mạnh.
Hắn vô cùng sửng sốt, mắt trái giật có tài, mất phải giật có tai, chợt câu cách ngôn này xuất hiện trong lòng.
Câu này năm xưa mẫu thân hắn vẫn thường nói lúc hắn chưa tu tiên. Nhưng hắn tu tiên bao nhiêu năm qua, chưa từng xảy ra hiện tượng mất giật như vậy.
Đột nhiên Dư Tắc Thành đã hiểu vì sao, thật ra cảm giác kỳ dị kia không hề biến mất sau khi hắn tiến vào đào này, mà là chìm sâu trong lòng hắn. mất phải giật như vậy, chính là cảnh cáo.
Thế gian hiện tại còn có thứ gì có thể uy hiếp được mình, cảnh cáo mình như vậy, chẳng lẽ là Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên?
Nhớ tới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, lập tức Dư Tắc Thành biết được cảm giác kia là thứ gì. biết được cảnh cáo kỳ lạ từ đáy lòng mình đến từ nơi nào. Đây rõ ràng là tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên phát ra cảnh cáo đối với hắn.
Cẩn thận, cẩn thận...
Dấu hiệu cảnh cáo này cũng giống như mãnh hổ rình bên cạnh mình, theo sát tìm cơ hội. Tuy rằng mình không biết nó ở chỗ nào, nhưng có thể cảm nhận được khí tức của nó ở gần bên mình.
Trên trời mây đen dày đặc như sắp đổ mưa. thật ra chính là cảnh cáo.
Dư Tắc Thành đứng bật dậy, tiện tay ném cho tiểu nhị một viên linh thạch thượng phẩm, nháy mắt biến mất, thi triển Súc Địa Thành Thốn, nháy mắt ra ngoài ngàn dặm. nháy mắt lại ra xa ngàn dặm nữa.
Có chuyện gì vậy, lạ thật, hết sức kỳ lạ...
Dư Tắc Thành dừng chân, lúc này hắn đã ở ngoài vạn dặm. cảm giác cảnh cáo kia mới chịu biến mất. Không biết là nguy cơ thế nào lại có thể khiến cho tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên phải phát ra cảnh cáo, không biết rốt cục có chuyện gì...
Phế tích Thanh Trúc đào ở Hạ châu đã hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu kỳ của Dư Tắc Thành, hắn quyết định phải thăm dò nơi này.
Dư Tắc Thành tiến tới khoảng cách Thanh Trúc đào ba trăm dặm. không dám tiếp tục tiến tới. Nếu tiến vào phạm vi này, Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được khí thế vô cùng đáng sợ, giống như một con mãnh hổ đang nằm phục ở đó.
Hắn thử xâm nhập vào sâu hơn. khí hậu Thanh Trúc đào bắt đầu biến hóa, mây đen dầy đặc, lôi điện nổ vang, gió to nối lên hình thành cơn trốt xoáy, mưa rơi ảo ạt. Bất quá những hiện tượng này chỉ xảy ra trong phạm vi trăm dặm xung quanh Thanh Trúc đào, giống như cảnh cáo biểu hiện chủ quyền, cảnh cáo Dư Tắc Thành không nên tiến vào phạm vi thế lực của nó.
Dư Tắc Thành do dự một lúc lâu, sau đó rời khỏi nơi này, trở về Hiên Viên kiếm phái.
Lần này hắn rời khỏi hơn tháng, trong môn không có chuyện gì. Sau khi hắn trở về bèn chạy tới Hiên Viên động phủ, mời Hương Xuyên Thần Quân ra mặt thử thăm dò phế tích Thanh Trúc đảo.
Dư Tắc Thành kể hết cho Hương Xuyên Thần Quân nỗi nghi ngờ của mình. Tự nhiên tiên thể Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên trên người mình. Dư Tắc Thành không nói, bí mật này Dư Tắc Thành không thể nói với bất cứ ai.
Sau khi Hương Xuyên Thần Quân nghe được chuyện này, hết sức coi trọng, dẫn theo vài tên đệ tử tới đó thăm dò thử.
Sau khi ông tới đó, hết thảy vô cùng yên tĩnh, không có chút biến hóa khác thường nào.
Dư Tắc Thành thấy vậy bèn thử tới gần. lập tức mây đen kéo tới, cảm giác nguy hiểm lại xuất hiện.
Dư Tắc Thành lui trở lại, mây đen lập tức tan biến. Quá trình này, tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái bao gồm cả Hương Xuyên Thần Quân, có nghĩa là từ tu sĩ Trúc Cơ cho tới Phản Hư Chân Nhất hoàn toàn không cảm thấy gì.
Chẳng lẽ lại là ảo giác... Dư Tắc Thành buồn bực vô cùng, nhưng hắn tin rằng cảm giác của mình không sai.
Hương Xuyên Thần Quân tiến vào thăm dò, lần đầu tiên tiến vào trận pháp mê cung, không sử dụng phương pháp tiến vào mê cung của Mã Tiêu Phi, kết quả không thể nào tìm được lối vào. Cuối cùng trong vòng một canh giờ không thể thông qua pháp trận, quả nhiên bị truyền tống ra ngoài.
Mê cung mà ngay cả Phản Hư Chân Nhất cũng không thể thăm dò... Hương Xuyên Thần Quân cũng bị kích thích hứng thú, tiếp tục thăm dò lần nữa. Lần này ông sử dụng phương
pháp tiến nhập mê cung do Mã Tiêu Phi cung cấp, vượt qua lối vào hết sức dễ dàng, tiến vào mê cung thuận lợi.
Phế tích Thanh Trúc đào chỉ là một phế tích tiên phủ thông thường, có lẽ là năm xưa từng hình thành thế giới động thiên, nhưng hiện tại đã hoang tàn đổ nát.
Hương Xuyên Thần Quân thăm dò trong phế tích mấy ngày, không thu hoạch được gì cả. Chẳng qua gặp được vài yêu thú đánh chết chúng, nhận được một ít tài liệu luyện khí. cuối cùng trở về. Có thể nói không có thu hoạch gì, cũng không có phiêu lưu gì. Ngoại trừ mê cung kia có chút khác thường, bên trong phế tích hết sức bình thường, cho nên lòng hiếu kỳ của ông cũng tiêu tan.
Nghe Hương Xuyên Thần Quân thăm dò trở về báo lại như vậy, Dư Tắc Thành cảm thấy có điểm khác thường. Hắn ngồi trong đình viện suy đi nghĩ lại, chỉ có một cảm giác, có một điểm nào đó khác thường.
/1202
|