Hòa thượng béo nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, sau đó chép chép miệng:
- Khẩu khí ngươi thật là lớn lối, Ngũ Hành Linh Căn... đáng tiếc, đáng tiếc...
Sau đó bèn xoay người rời khỏi. Tiên tửu đã bán hết, Dư Tắc Thành mỉm cười, dùng Tiên Thiên Nhất Mạch Cầm Nã Thủ khẽ bóp một cái, hai nửa hô lô lơ lửng trên không tự nãy giờ lập tức hóa thành tro theo gió bay đi. Lúc này mọi người mới chú ý tới cảnh ấy, thấy Dư Tắc Thành mặt không đổi sắc đã bóp hai nửa hồ lô thành tro, lập tức một ít kẻ có nhãn lực biến sắc, đành từ bỏ lòng tham, xoay người rời khói.
Lần bán rượu này Dư Tắc Thành thu được một viên linh thạch thượng phẩm, ba trăm ba mươi sáu linh thạch trung phẩm, có thể xem như đại thu hoạch.
Thật ra nếu hắn tới cầu phi kiếm Sát Na Quang Hoa và pháp bảo Chu Câu Tử, chúng nhất định sẽ cho Dư Tắc Thành vài viên linh thạch. Nhưng lần trước là vì quá gấp, lần này thong thả đi về, nếu phải chạy tới cầu xin phi kiếm pháp bảo của mình, Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng mất mặt.
Quan trọng nhất là Dư Tắc Thành muốn nhân cơ hội này du ngoạn một chuyến, trải qua cuộc sống Tiên Tửu thương nhân nếm đủ mùi thú vị lẫn chua cay trong đó. Thật ra tính tình hắn có hơi cao ngạo, hiện tại trong lòng bèn nghĩ cho dù ta tu tiên không thành, dựa vào rượu ngon vô tận này muốn làm đại phú ông chắc chắn không thành vấn đề.
Lúc Dư Tắc Thành bán rượu, vô số người kéo tới vây xem. Nương theo vận may của hắn, hàng hóa của Tưởng Lão Hắc, huynh muội Ôn gia cũng đã bán hết, hiện tại bọn họ bắt đầu kéo nhau đi mua sắm.
Dư Tắc Thành cũng vào phường thị muốn tìm bảo vật cho mình. Nhưng bảo vật không phải dễ tìm, bản thân Dư Tắc Thành không biết pháp thuật giám định, nhãn lực cũng chỉ bình thường, cũng chỉ có thể xem náo nhiệt.
Đi vòng vèo một lúc đột nhiên Mã Lập Sơn lướt qua sát cạnh Dư Tắc Thành, hạ giọng truyền âm:
- Một canh giờ sau, tất cả hội họp ở cửa Đông cùng nhau rời khỏi, có người đang theo dõi lão đệ, cẩn thận bọn chúng cướp bóc.
Dư Tắc Thành thu được rất nhiều linh thạch, cho dù lúc nãy hắn có biểu lộ thực lực nhưng vẫn có người muốn làm liều, theo dõi chặt chẽ hành tung của hắn, chuẩn bị đến tối động thủ.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mục đích Dư Tắc Thành đã đạt, sau khi dạo quanh một lúc bèn chuẩn bị rời khỏi. Đột nhiên lúc này hắn nghe phía trước có tiếng cãi nhau vang lên, bèn tới đó xem thử. Chỉ thấy huynh muội Ôn gia và một hòa thượng đang tranh cãi âm ĩ, bọn họ đồng thời chọn mua cùng một vật phẩm nhưng hòa thượng kia không có đủ linh thạch, phải đi tìm đồng bạn mượn, cho nên chậm một bước bị huynh muội Ôn gia mua mất.
Tự nhiên hòa thượng không cam lòng, bèn tranh cãi với huynh muội Ôn gia. Lập tức kẻ thích náo nhiệt vây lại xem càng ngày càng đông. Lúc này các tiền bối Trúc Cơ duy trì trật tự phường thị xuất hiện, lập tức bọn họ ngừng tranh cãi. Thì ra tên hòa thượng kia không phải là đệ tử Đại Tạo Phật tông, cũng là du khách đi ngang nơi này.
Giải quyết xong chuyện này vẻ mặt huynh muội Ôn gia tỏ ra vô cùng căng thẳng, người sáng suốt có thể nhìn ra thứ mà bọn họ mua được tuyệt đối là bảo vật. Bọn họ cũng nhận được truyền âm của Mã Lập Sơn, lập tức chạy tới cửa Đông.
Dư Tắc Thành cũng theo sau, chỉ thấy Tưởng Lão Hắc và Mã Lập Sơn đã chờ sẵn ở đó. Thấy ba người tới Mã Lập Sơn nói:
- Mọi người mau nắm tay nhau... Vạn Lý Chi Hành Thủy Vu Túc Hạ. đi!
Lập tức năm người hóa thành một đạo hào quang bay ra xa rất nhanh. Đám người theo dõi phía sau quá bất ngờ, không nhịn được cất tiếng thóa mạ ầm ĩ. Sau đó ai nấy đều ngự kiếm quang hay pháp khí đuổi theo.
Mã Lập Sơn mang theo mọi người nháy mắt đã bay ra ngoài bốn mươi dặm, sau đó hạ xuống. Mã Lặp Sơn nói:
- Mau, mọi người chạy mau, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Dứt lời y ngự một thanh phi kiếm bay nhanh về phía truyền tống trận Tiên Tần cổ đạo. Huynh muội Ôn gia không phi hành mà sử dụng tiên thuật đại loại như Mã Giáp thuật, chạy trên mặt đất có tốc độ rất nhanh, không hề kém những người khác ngự kiếm phi hành.
Lập tức năm người đều dùng hết tốc độ mà bay, cố gắng thoát khỏi đám người phía sau đuổi theo, nhanh chóng tiến về phía truyền tống trận kia. Bay được khoảng tám trăm dặm, chỉ cần qua được sườn núi trước mặt là có thể tới được Tiên Tần cổ đạo, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng Phật hiệu, trên sườn núi xuất hiện mười ba người tu tiên chặn đường bọn Dư Tắc Thành.
Mọi người bị chặn đường chỉ có thể thu kiếm quang hạ xuống mặt đất. Năm người đứng đâu lưng vào nhau, đề phòng đối phương.
Mười ba người tu tiên này chia làm ba nhóm, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Dư Tắc Thành, chỉ có tên hòa thượng kia là nhìn chăm chú huynh muội Ôn gia.
Chợt một người quát lớn:
- Tên bán rượu để linh thạch lại, mọi người sẽ thả cho ngươi đi. Đừng tưởng các người chạy nhanh, có chạy thế nào các người cũng phải đi qua Tiên Tần cổ đạo này. Chúng ta chỉ cần ở đây ôm cây đợi thỏ, các người cũng phải tự chui đầu vào lưới.
Một tên đầu lĩnh của một nhóm khác kêu lên:
- Chúng ta chỉ cần giữ tiểu tử bán rượu lại, không có vấn đề gì với những người khác. Các người mau mau rời khỏi, không phải chuyện của mình thì đừng nhúng tay vào. mau rời khỏi đi thôi.
- đang chia rẽ mọi người, muốn làm tiêu tan đấu chí của bọn Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành cũng muốn quan sát thử thái độ của những người khác ra sao. Chỉ nghe Mă Lập Sơn gầm lên một tiếng:
- Tuy rằng huynh đệ chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng muốn chúng ta bỏ Dư lão đệ mà đi, các ngươi đừng nằm mơ! Muốn động tới Dư lão đệ hãy hỏi kiếm trong tay ta trước, nếu không có chút nghĩa khí quả thật không phải là người, đừng nói là tu tiên.
Tưởng Lão Hắc cũng nói:
- Cả đời lão Hắc ta chưa từng bỏ mặc bằng hữu, muốn chia rẽ chúng ta, xử lý từng người một ư, đừng mơ! Lên đi, chúng ta nói chuyện bằng đao kiếm vậy!
Huynh muội Ôn gia đã mang bao tay vào, trên người bọn họ toát ra đầy khói độc, bọn họ đã bắt đầu phóng độc.
Dư Tắc Thành bất chợt quát lớn:
- Được lắm, hảo bằng hữu!
Dứt lời Du Tắc Thành bèn xông lên, chỉ trong thoáng chốc, mười ba con Tử Mặc Giao thình lình xuất hiện, phóng về phía mười ba người đối diện.
Đồng thời trong lúc Tử Mặc Giao bay ra mỗi con phun ra liền bốn đạo Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương. Đám người tu tiên đối diện lập tức biến sắc, có kẻ điều khiển pháp khí ngăn cản, có người hình thành lồng chân nguyên phòng ngự, có kẻ lách mình né tránh.
Dư Tắc Thành ẩn thân sát phía sau đám Tử Mặc Giao, đây là thói quen tập được từ sau khi hắn du ngoạn u Minh giới. Càng là ác quỷ hùng mạnh lại càng ẩn thân rất kỹ, trong vô tình, Dư Tắc Thành cũng tập thành thói quen này.
Ngay tức khắc, Dư Tắc Thành xuất ra một lúc chín đạo Công Thành Chuỳ, hắn cố ý chừa ra bốn người tu tiên có tu vi cao nhất trong số mười ba người. Sau khi xuất ra Công Thành Chuỳ, chân nguyên giám mạnh, Dư Tắc Thành lập tức khởi động thần thông Nhiên Huyết của mình, lập tức chân nguyên bành trướng, phục hồi trở lại.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trung cấp, không giống như lúc trước chỉ xuất ra được vài Công Thành Chuỳ đã hao hết chân nguyên. Chín Công Thành Chuỳ có thể đồng thời phóng xuất không một tiếng động như vậy là nhờ sử dụng công pháp đặc thù, chân nguyên vì vậy hao hơn gấp đôi bình thường. Nhưng sau khi Dư Tắc Thành khởi động thần thông Nhiên Huyết lập tức đã khôi phục chân nguyên, hơn nữa càng ngày càng gia tăng.
Chín đòn Công Thành Chuỳ này ẩn nấp dưới thế công của Tử Mặc Giao, ra sau mà tới trước, đánh trúng đối phương. Lập tức những người tu tiên khởi động lồng chân nguyên bảo vệ, hay những kẻ điều khiển pháp khí chống cự đều bị Công Thành Chuỳ đánh trúng, toàn thân chấn động, vẻ mặt kinh hoảng. Sau đó bốn đạo Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương bay tới luyện hóa lồng bảo vệ phòng ngự của bọn chúng. Chỉ nghe bọn chúng hét lên thê thảm, hóa thành những ngọn đuốc sống bừng bừng, bị đốt cháy đen.
Dư Tắc Thành khống chế thời gian xuất Công Thành Chuỳ vô cùng chuẩn xác. Công Thành Chuỳ vừa đánh trúng đối phương, chỉ nháy mắt Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương đã bay tới, đánh trúng vào nhược điểm của đối phương.
Tạo ra nhược điểm, đánh vào nhược điểm đó, tạo ra cơ hội quý như vàng chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Dư Tắc Thành đã giết chết chín người trong nháy mắt. Bất kể bọn chúng có bí thuật tiên pháp gì cũng không kịp xuất ra nửa chiêu, đã bị ngọn lửa luyện hóa.
Kỹ xảo chiến đấu như vậy một mặt là nhờ Dư Tắc Thành có bản năng chiến đấu trời sinh. Mặt khác, khi hủy diệt Càn Ma Linh Tôn giáo, kinh nghiệm khống chế con rối Nguyên Anh vô cùng bổ ích với hắn, có ảnh hưởng nhất định với kỹ năng chiến đấu của hắn, khiến cho tầm mắt của hắn mở mang rất nhiều.
Sau khi phóng xuất chín Công Thành Chuỳ Dư Tắc Thành không hề ngơi nghỉ đã phóng về phía ba người còn lại. Dư Tắc Thành bỏ qua cho tên hòa thượng, vì trên người y dâng lên một vòng sáng phòng ngự. Dư Tắc Thành thấy vầng sáng phòng ngự này vô cùng quen thuộc, cho nên rất nhanh đã quyết định buông tha không công kích đối phương.
Còn lại ba người, một người lập tức lùi xa hai mươi trượng tránh khỏi Tử Mặc Giao tập kích, chuẩn bị xuất ra pháp khí phản kích. Nhưng y không chú ý dưới lòng đất chợt có một ngọn trường tiên thình lình xuất hiện, cuốn lấy chân y giật mạnh khiến cho y ngã lăn lông lốc. Lập tức Tử Mặc Giao vọt tới há miệng thật to bắt đầu cắn xé, thân thể người này bị cắn nát, ngay cả hộ thuẫn phòng ngự cũng không kịp xuất ra.
Chương 191: Thử kiếm của ta! (Hạ)
Hai người tu tiên còn lại đều là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, có tu vi cao nhất ở đây.
Một người trong đó xuất ra một pháp khí hình viên châu, pháp khí viên châu này lóe sáng giữa không trung, hấp thu toàn bộ bốn đạo Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương của Tử Mặc Giao tập kích. Người còn lại xuất ra một thanh phi kiếm tam giai, phi kiếm vừa bay lên giống như sao xẹt lưng trời, chém đứt cả Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương lẫn Tử Mặc Giao.
Sau khi Dư Tắc Thành phóng xuất chín Công Thành Chuỳ, hai thanh phi kiếm cũng âm thầm lặng lẽ xuất hiện, không phát ra chút ánh sáng nào bay ra im lìm. Bất chợt Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long Kiếm biến hóa giữa không trung, biến thành một long trảo giữ chặt lấy phi ki361m của đối phương. Đạo kiếm quang còn lại nháy mắt cắt đứt phòng ngự đối phương, kiếm quang lóe lên, người nọ còn chưa kịp có phản ứng đầu đã lìa khỏi cổ.
Lúc này tiếng kêu thảm thiết của chín người kia mới vang lên. Bất chợt ngọn lửa bùng lên, Dư Tắc Thành vọt nhanh về phía trước, tấn công người sử dụng pháp khí viên châu.
Người nọ đang bàng hoàng kinh hãi, không ngờ đồng bọn của mình chết hết nhanh như vậy. Giữa lúc nguy cấp y gầm to một tiếng, xuất ra chiêu mạnh nhất của mình, lấy công thay thủ.
Dư Tắc Thành đã vọt tới dưới viên châu, xuất ra một trảo chân nguyên rất lớn, chộp vào viên châu, ngăn cản đòn công kích mạnh mẽ mà nó sắp sửa xuất ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, Dư Tắc Thành đă vọt tới trước mặt đối phương. Người nọ kinh hoàng kêu lên lập tức trên người xuất hiện vài đạo phòng ngự:
- Cửu gia gia của ta là Tông chủ Vô Tâm tông, Tử La Chân Quân, ngươi không thể giết
ta...
Dư Tắc Thành không cần biết cửu gia gia của y là ai, vốn hắn chỉ định xuất ra một đạo Phá Giáp Trùy, nghe nói như vậy bèn xuất ra liên tục bốn đạo. Đạo Phá Giáp Trùy đầu tiên đã đánh nát tất cả phòng ngự của đối phương, nhưng sau đó trên người đối phương tự động xuất hiện một tấm màn màu vàng. Phá Giáp Truỳ đánh trúng màn lập tức tắt mất, đạo thứ hai đánh trúng vào điểm ấy cũng tắt, đạo thứ ba cũng vậy.
Đạo thứ tư cũng đánh trúng vào điểm cũ, lúc này tấm màn màu vàng bắt đầu run lên lộ vẻ không chịu đựng được nữa. Dư Tắc Thành nắm lấy sơ hở này, đạo Phá Giáp Trùy thứ năm bay ra. Một đòn này đã xuyên thấu tấm màn màu vàng, đánh trúng trước ngực đối phương.
Chỉ nghe bình một tiếng, xương sống sau lưng y bùng nổ, đạo Phá Giáp Trùy đã xuyên thủng ngực y trổ ra sau lưng, tạo ra một lỗ hỏng to chừng một thước. Lúc này tấm màn màu vàng còn đang vận chuyển, máu thịt bắn tung không thể bay ra ngoài, tất cả đều bị tấm màn ngăn cản.
Lúc này phía sau Dư Tắc Thành cũng vang lên một tiếng nổ. Người này cũng là nhân vật tàn độc, thấy Dư Tắc Thành bất chấp thân phận của mình, công kích không chút lưu tình, lập tức tự bạo pháp khí viên châu, muốn cùng đối phương đồng quy ư tận.
Nhưng đã quá muộn, viên châu tự bạo chỉ có thể đánh nát Tiên Thiên Nhất Mạch cầm Nã Thủ của Dư Tắc Thành mà thôi.
Lúc này ngọn lửa trên thân thể chín người lúc trước mới tắt, tiếng kêu thảm thiết của bọn chúng mới châm dứt. Quét mắt nhìn khắp toàn trường, chỉ trong mười mấy lần hô hấp chỉ còn lại tên hòa thượng đang đứng đó, mười hai người còn lại đã chết hết. Bốn người bọn Mã Lập Sơn đứng sững sờ nhìn Dư Tắc Thành, không thể tin được vào những gì mình vừa chứng kiến.
Tên hòa thượng vẫn đứng nguyên chỗ cũ không chút tổn thương, Tử Mặc Giao công kích
y đã bị y diệt mất không biết lúc nào. Trên người y có một vòng sáng phòng ngự, lúc này Dư Tắc Thành mới nhớ ra mình đã nhìn thấy nó ở đâu. Đây chính là La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo mà lão Đại Bích Nhãn Kim Cương của Tử Lĩnh Tam Hùng từng sử dụng khi trước. Bất quá vòng sáng của hòa thượng này không phải chỉ có mười ba tầng như của Bích Nhãn Kim Cương, mà có tới mười tám tầng.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Ngươi là đệ tử La Sát Kim Cương tông ư?
Hòa thượng đáp:
- Đúng vậy, ta là đệ tử La Sát Kim Cương tông Tuệ Nhiên, ta không có xung đột gì với ngươi. Chỉ cần ngươi bảo đôi huynh muội kia đưa Thất Độ Kim cho ta, ta sẽ lập tức rời khỏi.
Hòa thượng vừa nói ra những lời này, lập tức mọi người giật mình kinh hãi. Thất Độ Kim chính là tài liệu hi hữu dùng chế tạo pháp bảo trữ vật. Hiện tại đại đa số người tu tiên sử dụng túi trữ vật, túi càn khôn, những pháp khí trữ vật này các đại phái có thể chế tạo dễ dàng.
Bất quá công cụ trữ vật tốt nhất vẫn là pháp bảo trữ vật như đai lưng trữ vật hay vòng tay trữ vật. Chúng chứa được số lượng lớn, độ an toàn cao, không phải như túi trữ vật thông thường, ai cũng có thể phá giải cấm chế cho nên chúng là vô giá.
Các đại môn phái đều hiểu rõ thuật chế tạo pháp bảo trữ vật, chỉ có điều tài liệu rất khó thu thập. Tài liệu đó chính là Thất Độ Kim, chẳng trách sau khi huynh muội Ôn gia mua được vật ấy tỏ ra vô cùng căng thẳng.
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu:
- Vừa rồi bọn họ đã không bỏ mặc ta, hiện tại ta cũng sẽ không bỏ mặc bọn họ. Ngươi đi đi thôi, ta không muốn giết ngươi.
Tên hòa thượng kia bật cười ha hả:
- Lớn lối mà không biết thẹn, pháp khí trường tiên của ngươi đang vây ta, e rằng trong khoảnh khắc ta vừa quay đi ngươi sẽ đưa ta lên đường ngay tức khắc.
Dư Tắc Thành nói:
- Nếu ngươi đã nhìn ra, vậy tới đây đi, bọn chúng đang chờ ngươi cùng thượng lộ.
Trong quá trình Dư Tắc Thành nói chuyện với tên hòa thượng, mười con Tử Mặc Giao còn lại chậm rãi điều chỉnh phương vị bao vây hòa thượng vào trong. Đồng thời trường tiên của Dư Tắc Thành cũng vây quanh hòa thượng, bày ra trận thế nhưng lại bị hòa thượng phá giải.
Dư Tắc Thành vừa nói dứt hai chữ thượng lộ, mười con Tử Mặc Giao đã lập rức phun Mậu Hỏa Thiên Trạch Ngục. Chỉ trong thoáng chốc, phạm vi trăm thước xung quanh hòa thượng đã hóa thành biển lửa ngập trời.
Dư Tắc Thành quan sát cẩn thận tên hòa thượng, chỉ cần y chạv ra khỏi phạm vi biển lửa sẽ lập tức giáng một đòn như sấm sét. Nhưng ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, tên hòa thượng vẫn đứng yên trong biển lửa, chắp tay niệm kinh, vòng sáng trên người y chớp lóe liên hồi. Biển lửa nóng bỏng này không ngờ không có ảnh hưởng gì với y, y vẫn đứng sừng sững giữa dung nham nóng chảy, mỉm cười nhìn mọi người, vòng phòng ngự La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo này quả nhiên quán tuyệt thiên hạ.
Dư Tắc Thành giơ tay ra, lập tức mười con Tử Mặc Giao biến mất, trở về huyệt đạo trên người hắn. Chúng đã sử dụng hết tất cả thần thông, cho dù để lại cũng bằng vô dụng.
Lúc này không gian xung quanh nóng rực, đất đá trong phạm vi trăm thước hoàn toàn bị luyện hóa. Dư Tắc Thành cũng không có được vòng phòng ngự như La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo, cho nên hắn không bước vào biển dung nham ấy.
Hòa thượng Tuệ Nhiên cao giọng nói:
- Thủ đoạn rất khá, bất quá chưa đủ để ta coi trọng.
Dứt lời y tiến về phía trước từng bước một, đạp lên dung nham tiến về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành chỉ chắp tay sau lưng mim cười, đứng nhìn hòa thượng.
Hòa thượng bước đi từng bước, chân hạ xuống tựa như búa nện trên mặt đất khiến cho mặt đất chấn động. Mỗi lần tiến tới một bước, khí thế trên người y cũng mạnh thêm một phần, làn da toàn thân y bắt đâu đổi sang màu vàng kim loại.
Ôn Thanh chợt hét to:
- Không xong, đây là Đại Địa La Hán Thân của La Sát Kim Cương tông. Sau khi hòa thượng kia đi trăm bước, mượn uy lực thiên địa biến thành La Hán Kim Thân. Phải công kích y cho mau, nếu để y đi đủ trăm bước, không ai địch nổi!
Dư Tắc Thành chỉ đứng lặng yên mim cười nhìn hòa thượng, chờ y đi đủ trăm bước. Lúc hòa thượng đi ra khỏi biển dung nham, trong khoảnh khắc bước thứ một trăm vừa hạ xuống, bất chợt Dư Tắc Thành vọt tới nhanh như chớp, hai đạo kiếm quang xoáy tít bay tới, phát động thế công vô cùng mạnh mẽ về phía hòa thượng.
Hòa thượng rống to, mười tám hạt châu rời khỏi thân thể bay ra kháng cự với song kiếm của Dư Tắc Thành. Bản thân y cũng xuất một chiêu La Hán Chàng Chung, đón lấy Dư Tắc Thành đang xông tới.
Xung quanh hai người dâng lên một cơn trốt xoáy rất lớn, bụi đất bay lên mù mịt. Lập tức phạm vi xung quanh hai người chừng mười trượng tràn ngập bụi mụ, trong đó vang lên tiếng kim loại va chạm vào nhau không ngừng, sau đó là những tiếng nổ ầm ầm, khiến cho mặt đất phải rung động.
Dưới làn bụi mù lan tràn, bọn Tưởng Lão Hắc không thể không lùi về phía sau. Mã Lập Sơn định tiến tới giúp Dư Tắc Thành, kết quả bị làn bụi kia đánh trúng, văng ngược về phía sau mười mấy thước.
Trận chiến này dường như xảy ra rất lâu, cũng dường như xảy ra chỉ trong chớp mắt. Vào lúc bụi đất tan đi, chỉ thấy Dư Tắc Thành chậm rãi bước ra, tuy rằng y phục rách tả tơi, khắp người bầm tím nhưng bước chân hắn vẫn nhàn nhã ung dung như đang tản bộ. Hòa thượng kia vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hai mắt trợn trừng, sau đó đột ngột trên người y nổ ầm ầm, máu thịt văng ra như làn sương mỏng, sau đó ngã lăn ra.
Dư Tắc Thành vô cùng mãn nguyện, chẳng kém gì cảm giác giết chết Bích Nhãn Kim Cương năm xưa. Lúc ấy cốt Luân Vọng Thiên phải tự bạo thân mình nhưng vẫn không thể phá được La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo này, sau đó mình thừa cơ lão không kịp đề phòng mới có thể giết chết. Mà hôm nay đánh nhau đường đường chính chính, đối mặt với cường giả La Sát Kim Cương tông có tu vi hơn xa Bích Nhãn Kim Cương, hắn đã dùng Phá Giáp Trùy đại phá được La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo của đối phương. Hắn đã trưởng thành, công lao vất vả tu luyện mấy năm qua không hề uổng phí.
- Khẩu khí ngươi thật là lớn lối, Ngũ Hành Linh Căn... đáng tiếc, đáng tiếc...
Sau đó bèn xoay người rời khỏi. Tiên tửu đã bán hết, Dư Tắc Thành mỉm cười, dùng Tiên Thiên Nhất Mạch Cầm Nã Thủ khẽ bóp một cái, hai nửa hô lô lơ lửng trên không tự nãy giờ lập tức hóa thành tro theo gió bay đi. Lúc này mọi người mới chú ý tới cảnh ấy, thấy Dư Tắc Thành mặt không đổi sắc đã bóp hai nửa hồ lô thành tro, lập tức một ít kẻ có nhãn lực biến sắc, đành từ bỏ lòng tham, xoay người rời khói.
Lần bán rượu này Dư Tắc Thành thu được một viên linh thạch thượng phẩm, ba trăm ba mươi sáu linh thạch trung phẩm, có thể xem như đại thu hoạch.
Thật ra nếu hắn tới cầu phi kiếm Sát Na Quang Hoa và pháp bảo Chu Câu Tử, chúng nhất định sẽ cho Dư Tắc Thành vài viên linh thạch. Nhưng lần trước là vì quá gấp, lần này thong thả đi về, nếu phải chạy tới cầu xin phi kiếm pháp bảo của mình, Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng mất mặt.
Quan trọng nhất là Dư Tắc Thành muốn nhân cơ hội này du ngoạn một chuyến, trải qua cuộc sống Tiên Tửu thương nhân nếm đủ mùi thú vị lẫn chua cay trong đó. Thật ra tính tình hắn có hơi cao ngạo, hiện tại trong lòng bèn nghĩ cho dù ta tu tiên không thành, dựa vào rượu ngon vô tận này muốn làm đại phú ông chắc chắn không thành vấn đề.
Lúc Dư Tắc Thành bán rượu, vô số người kéo tới vây xem. Nương theo vận may của hắn, hàng hóa của Tưởng Lão Hắc, huynh muội Ôn gia cũng đã bán hết, hiện tại bọn họ bắt đầu kéo nhau đi mua sắm.
Dư Tắc Thành cũng vào phường thị muốn tìm bảo vật cho mình. Nhưng bảo vật không phải dễ tìm, bản thân Dư Tắc Thành không biết pháp thuật giám định, nhãn lực cũng chỉ bình thường, cũng chỉ có thể xem náo nhiệt.
Đi vòng vèo một lúc đột nhiên Mã Lập Sơn lướt qua sát cạnh Dư Tắc Thành, hạ giọng truyền âm:
- Một canh giờ sau, tất cả hội họp ở cửa Đông cùng nhau rời khỏi, có người đang theo dõi lão đệ, cẩn thận bọn chúng cướp bóc.
Dư Tắc Thành thu được rất nhiều linh thạch, cho dù lúc nãy hắn có biểu lộ thực lực nhưng vẫn có người muốn làm liều, theo dõi chặt chẽ hành tung của hắn, chuẩn bị đến tối động thủ.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, mục đích Dư Tắc Thành đã đạt, sau khi dạo quanh một lúc bèn chuẩn bị rời khỏi. Đột nhiên lúc này hắn nghe phía trước có tiếng cãi nhau vang lên, bèn tới đó xem thử. Chỉ thấy huynh muội Ôn gia và một hòa thượng đang tranh cãi âm ĩ, bọn họ đồng thời chọn mua cùng một vật phẩm nhưng hòa thượng kia không có đủ linh thạch, phải đi tìm đồng bạn mượn, cho nên chậm một bước bị huynh muội Ôn gia mua mất.
Tự nhiên hòa thượng không cam lòng, bèn tranh cãi với huynh muội Ôn gia. Lập tức kẻ thích náo nhiệt vây lại xem càng ngày càng đông. Lúc này các tiền bối Trúc Cơ duy trì trật tự phường thị xuất hiện, lập tức bọn họ ngừng tranh cãi. Thì ra tên hòa thượng kia không phải là đệ tử Đại Tạo Phật tông, cũng là du khách đi ngang nơi này.
Giải quyết xong chuyện này vẻ mặt huynh muội Ôn gia tỏ ra vô cùng căng thẳng, người sáng suốt có thể nhìn ra thứ mà bọn họ mua được tuyệt đối là bảo vật. Bọn họ cũng nhận được truyền âm của Mã Lập Sơn, lập tức chạy tới cửa Đông.
Dư Tắc Thành cũng theo sau, chỉ thấy Tưởng Lão Hắc và Mã Lập Sơn đã chờ sẵn ở đó. Thấy ba người tới Mã Lập Sơn nói:
- Mọi người mau nắm tay nhau... Vạn Lý Chi Hành Thủy Vu Túc Hạ. đi!
Lập tức năm người hóa thành một đạo hào quang bay ra xa rất nhanh. Đám người theo dõi phía sau quá bất ngờ, không nhịn được cất tiếng thóa mạ ầm ĩ. Sau đó ai nấy đều ngự kiếm quang hay pháp khí đuổi theo.
Mã Lập Sơn mang theo mọi người nháy mắt đã bay ra ngoài bốn mươi dặm, sau đó hạ xuống. Mã Lặp Sơn nói:
- Mau, mọi người chạy mau, lấy tốc độ nhanh nhất rời đi.
Dứt lời y ngự một thanh phi kiếm bay nhanh về phía truyền tống trận Tiên Tần cổ đạo. Huynh muội Ôn gia không phi hành mà sử dụng tiên thuật đại loại như Mã Giáp thuật, chạy trên mặt đất có tốc độ rất nhanh, không hề kém những người khác ngự kiếm phi hành.
Lập tức năm người đều dùng hết tốc độ mà bay, cố gắng thoát khỏi đám người phía sau đuổi theo, nhanh chóng tiến về phía truyền tống trận kia. Bay được khoảng tám trăm dặm, chỉ cần qua được sườn núi trước mặt là có thể tới được Tiên Tần cổ đạo, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng Phật hiệu, trên sườn núi xuất hiện mười ba người tu tiên chặn đường bọn Dư Tắc Thành.
Mọi người bị chặn đường chỉ có thể thu kiếm quang hạ xuống mặt đất. Năm người đứng đâu lưng vào nhau, đề phòng đối phương.
Mười ba người tu tiên này chia làm ba nhóm, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Dư Tắc Thành, chỉ có tên hòa thượng kia là nhìn chăm chú huynh muội Ôn gia.
Chợt một người quát lớn:
- Tên bán rượu để linh thạch lại, mọi người sẽ thả cho ngươi đi. Đừng tưởng các người chạy nhanh, có chạy thế nào các người cũng phải đi qua Tiên Tần cổ đạo này. Chúng ta chỉ cần ở đây ôm cây đợi thỏ, các người cũng phải tự chui đầu vào lưới.
Một tên đầu lĩnh của một nhóm khác kêu lên:
- Chúng ta chỉ cần giữ tiểu tử bán rượu lại, không có vấn đề gì với những người khác. Các người mau mau rời khỏi, không phải chuyện của mình thì đừng nhúng tay vào. mau rời khỏi đi thôi.
- đang chia rẽ mọi người, muốn làm tiêu tan đấu chí của bọn Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành cũng muốn quan sát thử thái độ của những người khác ra sao. Chỉ nghe Mă Lập Sơn gầm lên một tiếng:
- Tuy rằng huynh đệ chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng muốn chúng ta bỏ Dư lão đệ mà đi, các ngươi đừng nằm mơ! Muốn động tới Dư lão đệ hãy hỏi kiếm trong tay ta trước, nếu không có chút nghĩa khí quả thật không phải là người, đừng nói là tu tiên.
Tưởng Lão Hắc cũng nói:
- Cả đời lão Hắc ta chưa từng bỏ mặc bằng hữu, muốn chia rẽ chúng ta, xử lý từng người một ư, đừng mơ! Lên đi, chúng ta nói chuyện bằng đao kiếm vậy!
Huynh muội Ôn gia đã mang bao tay vào, trên người bọn họ toát ra đầy khói độc, bọn họ đã bắt đầu phóng độc.
Dư Tắc Thành bất chợt quát lớn:
- Được lắm, hảo bằng hữu!
Dứt lời Du Tắc Thành bèn xông lên, chỉ trong thoáng chốc, mười ba con Tử Mặc Giao thình lình xuất hiện, phóng về phía mười ba người đối diện.
Đồng thời trong lúc Tử Mặc Giao bay ra mỗi con phun ra liền bốn đạo Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương. Đám người tu tiên đối diện lập tức biến sắc, có kẻ điều khiển pháp khí ngăn cản, có người hình thành lồng chân nguyên phòng ngự, có kẻ lách mình né tránh.
Dư Tắc Thành ẩn thân sát phía sau đám Tử Mặc Giao, đây là thói quen tập được từ sau khi hắn du ngoạn u Minh giới. Càng là ác quỷ hùng mạnh lại càng ẩn thân rất kỹ, trong vô tình, Dư Tắc Thành cũng tập thành thói quen này.
Ngay tức khắc, Dư Tắc Thành xuất ra một lúc chín đạo Công Thành Chuỳ, hắn cố ý chừa ra bốn người tu tiên có tu vi cao nhất trong số mười ba người. Sau khi xuất ra Công Thành Chuỳ, chân nguyên giám mạnh, Dư Tắc Thành lập tức khởi động thần thông Nhiên Huyết của mình, lập tức chân nguyên bành trướng, phục hồi trở lại.
Hiện tại Dư Tắc Thành đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trung cấp, không giống như lúc trước chỉ xuất ra được vài Công Thành Chuỳ đã hao hết chân nguyên. Chín Công Thành Chuỳ có thể đồng thời phóng xuất không một tiếng động như vậy là nhờ sử dụng công pháp đặc thù, chân nguyên vì vậy hao hơn gấp đôi bình thường. Nhưng sau khi Dư Tắc Thành khởi động thần thông Nhiên Huyết lập tức đã khôi phục chân nguyên, hơn nữa càng ngày càng gia tăng.
Chín đòn Công Thành Chuỳ này ẩn nấp dưới thế công của Tử Mặc Giao, ra sau mà tới trước, đánh trúng đối phương. Lập tức những người tu tiên khởi động lồng chân nguyên bảo vệ, hay những kẻ điều khiển pháp khí chống cự đều bị Công Thành Chuỳ đánh trúng, toàn thân chấn động, vẻ mặt kinh hoảng. Sau đó bốn đạo Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương bay tới luyện hóa lồng bảo vệ phòng ngự của bọn chúng. Chỉ nghe bọn chúng hét lên thê thảm, hóa thành những ngọn đuốc sống bừng bừng, bị đốt cháy đen.
Dư Tắc Thành khống chế thời gian xuất Công Thành Chuỳ vô cùng chuẩn xác. Công Thành Chuỳ vừa đánh trúng đối phương, chỉ nháy mắt Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương đã bay tới, đánh trúng vào nhược điểm của đối phương.
Tạo ra nhược điểm, đánh vào nhược điểm đó, tạo ra cơ hội quý như vàng chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Dư Tắc Thành đã giết chết chín người trong nháy mắt. Bất kể bọn chúng có bí thuật tiên pháp gì cũng không kịp xuất ra nửa chiêu, đã bị ngọn lửa luyện hóa.
Kỹ xảo chiến đấu như vậy một mặt là nhờ Dư Tắc Thành có bản năng chiến đấu trời sinh. Mặt khác, khi hủy diệt Càn Ma Linh Tôn giáo, kinh nghiệm khống chế con rối Nguyên Anh vô cùng bổ ích với hắn, có ảnh hưởng nhất định với kỹ năng chiến đấu của hắn, khiến cho tầm mắt của hắn mở mang rất nhiều.
Sau khi phóng xuất chín Công Thành Chuỳ Dư Tắc Thành không hề ngơi nghỉ đã phóng về phía ba người còn lại. Dư Tắc Thành bỏ qua cho tên hòa thượng, vì trên người y dâng lên một vòng sáng phòng ngự. Dư Tắc Thành thấy vầng sáng phòng ngự này vô cùng quen thuộc, cho nên rất nhanh đã quyết định buông tha không công kích đối phương.
Còn lại ba người, một người lập tức lùi xa hai mươi trượng tránh khỏi Tử Mặc Giao tập kích, chuẩn bị xuất ra pháp khí phản kích. Nhưng y không chú ý dưới lòng đất chợt có một ngọn trường tiên thình lình xuất hiện, cuốn lấy chân y giật mạnh khiến cho y ngã lăn lông lốc. Lập tức Tử Mặc Giao vọt tới há miệng thật to bắt đầu cắn xé, thân thể người này bị cắn nát, ngay cả hộ thuẫn phòng ngự cũng không kịp xuất ra.
Chương 191: Thử kiếm của ta! (Hạ)
Hai người tu tiên còn lại đều là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, có tu vi cao nhất ở đây.
Một người trong đó xuất ra một pháp khí hình viên châu, pháp khí viên châu này lóe sáng giữa không trung, hấp thu toàn bộ bốn đạo Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương của Tử Mặc Giao tập kích. Người còn lại xuất ra một thanh phi kiếm tam giai, phi kiếm vừa bay lên giống như sao xẹt lưng trời, chém đứt cả Mặc Viêm Tử Hỏa Luyện Tâm Cương lẫn Tử Mặc Giao.
Sau khi Dư Tắc Thành phóng xuất chín Công Thành Chuỳ, hai thanh phi kiếm cũng âm thầm lặng lẽ xuất hiện, không phát ra chút ánh sáng nào bay ra im lìm. Bất chợt Ngũ Hành Nghịch Sinh Hóa Long Kiếm biến hóa giữa không trung, biến thành một long trảo giữ chặt lấy phi ki361m của đối phương. Đạo kiếm quang còn lại nháy mắt cắt đứt phòng ngự đối phương, kiếm quang lóe lên, người nọ còn chưa kịp có phản ứng đầu đã lìa khỏi cổ.
Lúc này tiếng kêu thảm thiết của chín người kia mới vang lên. Bất chợt ngọn lửa bùng lên, Dư Tắc Thành vọt nhanh về phía trước, tấn công người sử dụng pháp khí viên châu.
Người nọ đang bàng hoàng kinh hãi, không ngờ đồng bọn của mình chết hết nhanh như vậy. Giữa lúc nguy cấp y gầm to một tiếng, xuất ra chiêu mạnh nhất của mình, lấy công thay thủ.
Dư Tắc Thành đã vọt tới dưới viên châu, xuất ra một trảo chân nguyên rất lớn, chộp vào viên châu, ngăn cản đòn công kích mạnh mẽ mà nó sắp sửa xuất ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, Dư Tắc Thành đă vọt tới trước mặt đối phương. Người nọ kinh hoàng kêu lên lập tức trên người xuất hiện vài đạo phòng ngự:
- Cửu gia gia của ta là Tông chủ Vô Tâm tông, Tử La Chân Quân, ngươi không thể giết
ta...
Dư Tắc Thành không cần biết cửu gia gia của y là ai, vốn hắn chỉ định xuất ra một đạo Phá Giáp Trùy, nghe nói như vậy bèn xuất ra liên tục bốn đạo. Đạo Phá Giáp Trùy đầu tiên đã đánh nát tất cả phòng ngự của đối phương, nhưng sau đó trên người đối phương tự động xuất hiện một tấm màn màu vàng. Phá Giáp Truỳ đánh trúng màn lập tức tắt mất, đạo thứ hai đánh trúng vào điểm ấy cũng tắt, đạo thứ ba cũng vậy.
Đạo thứ tư cũng đánh trúng vào điểm cũ, lúc này tấm màn màu vàng bắt đầu run lên lộ vẻ không chịu đựng được nữa. Dư Tắc Thành nắm lấy sơ hở này, đạo Phá Giáp Trùy thứ năm bay ra. Một đòn này đã xuyên thấu tấm màn màu vàng, đánh trúng trước ngực đối phương.
Chỉ nghe bình một tiếng, xương sống sau lưng y bùng nổ, đạo Phá Giáp Trùy đã xuyên thủng ngực y trổ ra sau lưng, tạo ra một lỗ hỏng to chừng một thước. Lúc này tấm màn màu vàng còn đang vận chuyển, máu thịt bắn tung không thể bay ra ngoài, tất cả đều bị tấm màn ngăn cản.
Lúc này phía sau Dư Tắc Thành cũng vang lên một tiếng nổ. Người này cũng là nhân vật tàn độc, thấy Dư Tắc Thành bất chấp thân phận của mình, công kích không chút lưu tình, lập tức tự bạo pháp khí viên châu, muốn cùng đối phương đồng quy ư tận.
Nhưng đã quá muộn, viên châu tự bạo chỉ có thể đánh nát Tiên Thiên Nhất Mạch cầm Nã Thủ của Dư Tắc Thành mà thôi.
Lúc này ngọn lửa trên thân thể chín người lúc trước mới tắt, tiếng kêu thảm thiết của bọn chúng mới châm dứt. Quét mắt nhìn khắp toàn trường, chỉ trong mười mấy lần hô hấp chỉ còn lại tên hòa thượng đang đứng đó, mười hai người còn lại đã chết hết. Bốn người bọn Mã Lập Sơn đứng sững sờ nhìn Dư Tắc Thành, không thể tin được vào những gì mình vừa chứng kiến.
Tên hòa thượng vẫn đứng nguyên chỗ cũ không chút tổn thương, Tử Mặc Giao công kích
y đã bị y diệt mất không biết lúc nào. Trên người y có một vòng sáng phòng ngự, lúc này Dư Tắc Thành mới nhớ ra mình đã nhìn thấy nó ở đâu. Đây chính là La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo mà lão Đại Bích Nhãn Kim Cương của Tử Lĩnh Tam Hùng từng sử dụng khi trước. Bất quá vòng sáng của hòa thượng này không phải chỉ có mười ba tầng như của Bích Nhãn Kim Cương, mà có tới mười tám tầng.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Ngươi là đệ tử La Sát Kim Cương tông ư?
Hòa thượng đáp:
- Đúng vậy, ta là đệ tử La Sát Kim Cương tông Tuệ Nhiên, ta không có xung đột gì với ngươi. Chỉ cần ngươi bảo đôi huynh muội kia đưa Thất Độ Kim cho ta, ta sẽ lập tức rời khỏi.
Hòa thượng vừa nói ra những lời này, lập tức mọi người giật mình kinh hãi. Thất Độ Kim chính là tài liệu hi hữu dùng chế tạo pháp bảo trữ vật. Hiện tại đại đa số người tu tiên sử dụng túi trữ vật, túi càn khôn, những pháp khí trữ vật này các đại phái có thể chế tạo dễ dàng.
Bất quá công cụ trữ vật tốt nhất vẫn là pháp bảo trữ vật như đai lưng trữ vật hay vòng tay trữ vật. Chúng chứa được số lượng lớn, độ an toàn cao, không phải như túi trữ vật thông thường, ai cũng có thể phá giải cấm chế cho nên chúng là vô giá.
Các đại môn phái đều hiểu rõ thuật chế tạo pháp bảo trữ vật, chỉ có điều tài liệu rất khó thu thập. Tài liệu đó chính là Thất Độ Kim, chẳng trách sau khi huynh muội Ôn gia mua được vật ấy tỏ ra vô cùng căng thẳng.
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu:
- Vừa rồi bọn họ đã không bỏ mặc ta, hiện tại ta cũng sẽ không bỏ mặc bọn họ. Ngươi đi đi thôi, ta không muốn giết ngươi.
Tên hòa thượng kia bật cười ha hả:
- Lớn lối mà không biết thẹn, pháp khí trường tiên của ngươi đang vây ta, e rằng trong khoảnh khắc ta vừa quay đi ngươi sẽ đưa ta lên đường ngay tức khắc.
Dư Tắc Thành nói:
- Nếu ngươi đã nhìn ra, vậy tới đây đi, bọn chúng đang chờ ngươi cùng thượng lộ.
Trong quá trình Dư Tắc Thành nói chuyện với tên hòa thượng, mười con Tử Mặc Giao còn lại chậm rãi điều chỉnh phương vị bao vây hòa thượng vào trong. Đồng thời trường tiên của Dư Tắc Thành cũng vây quanh hòa thượng, bày ra trận thế nhưng lại bị hòa thượng phá giải.
Dư Tắc Thành vừa nói dứt hai chữ thượng lộ, mười con Tử Mặc Giao đã lập rức phun Mậu Hỏa Thiên Trạch Ngục. Chỉ trong thoáng chốc, phạm vi trăm thước xung quanh hòa thượng đã hóa thành biển lửa ngập trời.
Dư Tắc Thành quan sát cẩn thận tên hòa thượng, chỉ cần y chạv ra khỏi phạm vi biển lửa sẽ lập tức giáng một đòn như sấm sét. Nhưng ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, tên hòa thượng vẫn đứng yên trong biển lửa, chắp tay niệm kinh, vòng sáng trên người y chớp lóe liên hồi. Biển lửa nóng bỏng này không ngờ không có ảnh hưởng gì với y, y vẫn đứng sừng sững giữa dung nham nóng chảy, mỉm cười nhìn mọi người, vòng phòng ngự La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo này quả nhiên quán tuyệt thiên hạ.
Dư Tắc Thành giơ tay ra, lập tức mười con Tử Mặc Giao biến mất, trở về huyệt đạo trên người hắn. Chúng đã sử dụng hết tất cả thần thông, cho dù để lại cũng bằng vô dụng.
Lúc này không gian xung quanh nóng rực, đất đá trong phạm vi trăm thước hoàn toàn bị luyện hóa. Dư Tắc Thành cũng không có được vòng phòng ngự như La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo, cho nên hắn không bước vào biển dung nham ấy.
Hòa thượng Tuệ Nhiên cao giọng nói:
- Thủ đoạn rất khá, bất quá chưa đủ để ta coi trọng.
Dứt lời y tiến về phía trước từng bước một, đạp lên dung nham tiến về phía Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành chỉ chắp tay sau lưng mim cười, đứng nhìn hòa thượng.
Hòa thượng bước đi từng bước, chân hạ xuống tựa như búa nện trên mặt đất khiến cho mặt đất chấn động. Mỗi lần tiến tới một bước, khí thế trên người y cũng mạnh thêm một phần, làn da toàn thân y bắt đâu đổi sang màu vàng kim loại.
Ôn Thanh chợt hét to:
- Không xong, đây là Đại Địa La Hán Thân của La Sát Kim Cương tông. Sau khi hòa thượng kia đi trăm bước, mượn uy lực thiên địa biến thành La Hán Kim Thân. Phải công kích y cho mau, nếu để y đi đủ trăm bước, không ai địch nổi!
Dư Tắc Thành chỉ đứng lặng yên mim cười nhìn hòa thượng, chờ y đi đủ trăm bước. Lúc hòa thượng đi ra khỏi biển dung nham, trong khoảnh khắc bước thứ một trăm vừa hạ xuống, bất chợt Dư Tắc Thành vọt tới nhanh như chớp, hai đạo kiếm quang xoáy tít bay tới, phát động thế công vô cùng mạnh mẽ về phía hòa thượng.
Hòa thượng rống to, mười tám hạt châu rời khỏi thân thể bay ra kháng cự với song kiếm của Dư Tắc Thành. Bản thân y cũng xuất một chiêu La Hán Chàng Chung, đón lấy Dư Tắc Thành đang xông tới.
Xung quanh hai người dâng lên một cơn trốt xoáy rất lớn, bụi đất bay lên mù mịt. Lập tức phạm vi xung quanh hai người chừng mười trượng tràn ngập bụi mụ, trong đó vang lên tiếng kim loại va chạm vào nhau không ngừng, sau đó là những tiếng nổ ầm ầm, khiến cho mặt đất phải rung động.
Dưới làn bụi mù lan tràn, bọn Tưởng Lão Hắc không thể không lùi về phía sau. Mã Lập Sơn định tiến tới giúp Dư Tắc Thành, kết quả bị làn bụi kia đánh trúng, văng ngược về phía sau mười mấy thước.
Trận chiến này dường như xảy ra rất lâu, cũng dường như xảy ra chỉ trong chớp mắt. Vào lúc bụi đất tan đi, chỉ thấy Dư Tắc Thành chậm rãi bước ra, tuy rằng y phục rách tả tơi, khắp người bầm tím nhưng bước chân hắn vẫn nhàn nhã ung dung như đang tản bộ. Hòa thượng kia vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hai mắt trợn trừng, sau đó đột ngột trên người y nổ ầm ầm, máu thịt văng ra như làn sương mỏng, sau đó ngã lăn ra.
Dư Tắc Thành vô cùng mãn nguyện, chẳng kém gì cảm giác giết chết Bích Nhãn Kim Cương năm xưa. Lúc ấy cốt Luân Vọng Thiên phải tự bạo thân mình nhưng vẫn không thể phá được La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo này, sau đó mình thừa cơ lão không kịp đề phòng mới có thể giết chết. Mà hôm nay đánh nhau đường đường chính chính, đối mặt với cường giả La Sát Kim Cương tông có tu vi hơn xa Bích Nhãn Kim Cương, hắn đã dùng Phá Giáp Trùy đại phá được La Sát Tuyệt Mệnh Kim Cương Tráo của đối phương. Hắn đã trưởng thành, công lao vất vả tu luyện mấy năm qua không hề uổng phí.
/1202
|