Thiên Yêu Phá Diệt Trảm này của Côn Bằng Yêu Vương trong nháy mắt truyền thụ xong, cuộc nói chuyện này cùng là một âm tiết trong nháy mắt truyền thụ xong. Dư Tắc Thành dựa theo chỉ thị của lão, đơn giản dễ học, vừa học đã hiểu.
Hắn quơ ngón tay, một cắt nhìn như nhẹ nhàng, lực của một cắt này tụ tập toàn thân tinh khí thần lại, lập tức ngón tay này ở dưới tác dụng của bí pháp Côn Băng Yêu Vương chỉ điểm sản sinh ra một sợi lưu quang, trong nháy mắt cắt một đường trên cổ của Kim Đan Chân Nhân này.
Tất cả những việc này phát sinh vô cùng bất ngờ, đại môn biến mất, hai người đối mặt. Kim Đan Chân Nhân kia lập tức cảm giác tim đau rần, trong đầu không có cảm giác gì, sau đó chỉ thấy người đối điện vung tay lên cổ của mình lạnh lẽo, hắn phát hiện đầu của mình đã bay lên.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, đầu mình chia lìa hai ngả. Không chỉ là hắn, ngay cả hai đồ đệ Trúc Cơ đi phía sau hắn đều há hốc miệng khó mà tin được, không thể tin được một màn trước mắt này.
Dư Tắc Thành trong nháy mắt chém giết Kim Đan Chân Nhân, sau đó thân thể hắn khôi phục bình thường, loại cảm giác thời gian chậm rãi không gì sánh được này biến mất, cảm giác này vừa biến mất, trong nháy mắt Dư Tắc Thành rơi vào trang thái suy yếu nhất. Ba loại phép thuật vừa rồi đều có một đặc điểm, đó chính là dốc hết toàn lực phát ra một kích, ba pháp thuật kia tiêu hao toàn bộ tinh khí thần của Dư Tắc Thành, làm cho hắn hiện tại suy yếu như trẻ con.
Thế nhưng Kim Đan Chân Nhân kia cũng không phải đến một mình, hai đồ đệ của hắn đã ở sau người, bọn họ cấp tốc từ khiếp sợ ban đầu biến thành phẫn nộ, sư phụ chết thảm trước mắt, một người trong đó hét lớn một tiếng, lấy ra một món pháp khí đánh tới, pháp khí ẩn chứa chân nguyên vô cùng đánh về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành hiện tại thân không một chút lực, chỉ có thể bình tĩnh nhìn pháp khí này đánh tới, lập tức bên tai truyền đến tiếng kinh hô của những Phản Hư Chân Nhất kia, mọi người đều cho rằng Dư Tắc Thành hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thế nhưng pháp khí kia đánh lên người Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành gồng mình chịu một kích này. nhưng lại không có chuyện gì bởi vì Dư Tắc Thành đã kích hoạt Bắc Đẩu Thất Tinh Quán trên đầu. Thất Tinh Đầu Chuyển Đổ kia khởi động hình thành bảy tầng phòng ngự, một kích này chẳng qua mới đánh nát một tầng bên ngoài mà thôi.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành dùng thân thể nghênh tiếp một kích của sư đệ mình, một đệ tử Trúc Cơ khác hét thảm một tiếng, hô:
- Hắn là Nguyên Anh Chân Quân, không, là Phản Hư Chân Nhất. Sư đệ chạy mau đi.
Khi người gặp phải nguy nan, sẽ hiển lộ tính cách không thể nghi ngờ, người nhát gan trời sinh bắt đầu trốn tránh, người dũng cảm trời sinh, đối mặt nguy hiểm không chút lùi bước, anh dũng tiến lên.
Tên sư huynh này quay đầu chạy trốn, mà sư đệ của hắn lại mắng to một tiếng, tử chiến không lùi, tụ pháp lực, còn muốn đánh thêm một kích.
Dư Tắc Thành trong nháy mắt kích hoạt Hoàn Dương Thất Tinh Quang của Bắc Đẩu Thất Tinh quán, lập tức trên quán tỏa ra một trận quang mang, nhất thời cả người Dư Tắc Thành tắm trong quang mang này, chân nguyên khôi phục, thể lực khôi phục, tinh thần khôi phục, trong nháy mắt hắn đã khôi phục hoàn toàn.
Dư Tắc Thành hét lớn một tiếng. Huyết Tàng Thuật nghịch chuyển, phát ra huyết khí vô biên, đồng thời phát ra phi kiếm, kiếm quang lóe lên chém về phía hai người.
Sư đệ dũng cảm kia cắn chặt răng, nghĩ lầm đối phương thực lực mạnh mẽ, mình tuyệt đối trốn không thoát, hắn đối điện phi kiếm chém tới cũng không tránh né, mà cắn đứt đầu lưỡi phun ra một ngụm Tâm Đầu huyết, sử ra bí pháp, tập trung toàn bộ chân nguyên của mình ở trên pháp khí, đánh ra một kích mãnh liệt, muốn cùng địch nhân đồng quy ư tận.
Tên sư huynh chạy trốn kia tâm thần tan nát, chỉ lo liều mạng chạy trốn, thậm chí không dám quay đầu lại liếc mắt nhìn Dư Tắc Thành. Địch nhân có thể vung tay đánh chết Kim Đan Chân Nhân, dùng nhục thân ngạnh kháng một kích pháp khí, hoàn toàn phá tan đảm lượng của hắn chỉ biết liều mạng chạy trốn.
Kiếm quang lóe lên, một người dũng khí không còn, một người chiến đấu quên mình, hai người toàn bộ đầu một nơi, mình một nẻo. Dư Tắc Thành lại bị pháp khí của sư đệ kia đánh bay ra hơn trượng, thất tinh bảo hộ kia thoáng cái đã bị đánh nát ba tầng.
Dư Tắc Thành bị đánh ngã xuống đất, liền lập tức bật dậy, bởi vì Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân kia đã rời khỏi thân thể của đối phương, chuẩn bị chạy trốn.
Dư Tắc Thành kiếm quang chém ra. Kim Đan kia nháy mắt nhoáng lên biến thành ba phần hai phần là ảo ảnh. muốn mê hoặc Dư Tắc Thành để mình chạy trốn.
Chiêu phép thuật này, Dư Tắc Thành đã sớm gặp qua mấy lần, sớm đã có phương pháp ứng đối, kiếm quang chia ra, một hóa thành ba, đột nhiên vừa chuyển lập tức bao lấy toàn bộ ba Kim Đan, sau đó lôi kéo Kim Đan này vào trong thế giới Bàn Cổ.
Dư Tắc Thành liền xông ra ngoài, lập tức thu hồi toàn bộ thi thể trên mặt đất, sau đó bình tâm tĩnh khí, biến thành Ngũ Hành Thiên Quỷ kia, hướng phía ngoài bay đi, rời khỏi nơi này.
Lúc này vang lên lời nói của những Phản Hư Chân Nhất kia:
- Ta kiến nghị kết thúc lần này, ban thưởng đặc biệt một lần cho số Bảy, lần này cùng quá kích thích rồi. nửa ngày này chơi thật là vui.
- Ta cùng đồng ý, lần này thay đổi không khí. Đã lâu không có đã nghiền như vậy, tâm tình khoan khoái ta đồng ý.
- Ta cũng đồng ý, ngay cả đại môn của Vô Lượng tông cũng trộm đi, đệ tử xuất thân danh môn chính phái này quả thật là độc nha, đệ tử Ma Tông ta cũng không hung mãnh như thế.
- Ta cũng đồng ý.
Các loại phản ứng kỳ dị biến hóa kích động vừa rồi, làm cho đám Phản Hư Chân Nhất này xem vô cùng vui vẻ mọi người nhất trí thông qua, ban thưởng đặc biệt một lần cho Dư Tắc Thành, không biết phần thưởng cụ thể là gì.
Trong thời gian bọn họ thảo luận, tâm thần Dư Tắc Thành một phân thành hai, một nửa tiến vào trong thế giới Bàn Cổ xử lý mấy thứ này.
Hắn sắp xếp lại pháp khí và túi trữ vật của hai đệ tử Trúc Cơ kia, thu hồi pháp bảo bản mạng của Kim Đan Chân Nhân, pháp bảo của Kim Đan Chân Nhân này lưu lại là một viên châu, không biết là vật gì. Dư Tắc Thành bảo tồn nó lại.
Thu túi trữ vật lại, thi thể còn lại ném vào trong màn sương đen, lập tức toàn bộ tan rã, Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân kia cũng thu vào hộp đá, hiện tại bản thân Dư Tắc Thành có được hai Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân, còn có tám Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân mua ở Ám Ma tông.
Kim Đan Chân Nhân này hoàn toàn bị bất ngờ nếu như không phải đại môn đột nhiên biến mất, mình tuyệt đối không có khả năng tiến vào phạm vi một thước xung quanh hắn, một kích tùy ý của đối phương đã có thể lấy mạng nhỏ của Dư Tắc Thành, đây là vận khí, cũng là thiên ý.
Tám Kim Đan của Dư Tắc Thành mua ở Ám Ma tông toàn bộ bị phong ấn hoàn toàn, trong đó mấy viên màu sắc đã ảm đạm, không thể nói rõ đã bị phong ấn bao lâu. May là những ngày này ở dưới sự bồi dưỡng của chân nguyên nơi đây, màu sắc đã chậm rãi khôi phục.
Kim Đan này ở Hiên Viên Kiếm Phái giá bán là hai mươi vạn linh thạch một viên, ở Ám Ma tông chẳng qua chỉ tám ngàn, chênh lệch quá lớn.
Dư Tắc Thành về sau ở Ám Ma tông lưu ý rất lâu. phát hiện cũng không có người buôn bán Kim Đan. Coi như thuộc về trường hợp đặc biệt, bị mình đụng phải, ý nghĩ đầu cơ trục lợi Kim Đan kia hoàn toàn tan vỡ.
Nhìn thế giới Bàn cổ của mình. Dư Tắc Thành gật gật đầu không biết động phủ Pháp Linh kia lúc nào có thể thức tỉnh. Trong lúc vô ý, Dư Tắc Thành phát hiện ở bên cạnh đài đá có hai đóa tiên hoa.
Hoa này không phải hồn hoa của thế giới Bàn cổ lúc trước biến ảo ra mà là đóa hoa chân chính, một đóa là kim sắc liên hoa, một đóa là hoa Đỗ Quyên hai đóa hoa đều yên lặng nở ra, hoa đung đưa vô cùng đẹp.
Thế nhưng Dư Tắc Thành nhìn thấy hai đóa hoa này lại nghĩ tới Kim Liên Chân Nhân kia và đồ đệ của nàng, hình như thần hoa bản mệnh của các nàng chính là hai loại hoa này, lẽ nào đây là nguyên nhân mà màn sương đen đã cắn nuốt thi thể của các nàng?
Dư Tắc Thành đi qua nhìn thoáng qua hai đóa hoa này. chỉ là đóa hoa thông thường, khi còn sống cũng bị mình giết, đã chết càng không sợ. Hơn nữa Kim Đan ẩn chứa hồn phách của Kim Liên Chân Nhân còn đang ở trong tay mình đây có cái gì đáng sợ.
Dư Tắc Thành rời khỏi thế giới Bàn cổ, nhị tâm hợp nhất, lúc này hắn đã đi ra lòng núi này, trở về ngoài Vô Lượng động phủ ở bên ngoài.
Bên ngoài tiếng hô giết rung trời đã đánh rồi, chỉ thấy các loại cơ quan pháp trận của nhất sơn thất phong này không ngừng phóng ra thiên lôi địa hỏa, thiểm điện lôi quang, nổ nát bay những địch nhân tấn công động phủ còn chưa tới gần kia.
Đối phương hướng Vô Lượng tông phát động công kích, địch nhân chia làm hơn trăm nhóm, bọn họ ở bên ngoài phạm vi viễn trinh công kích của Vô Lượng tông đình chỉ đi tới, bắt đầu bố trí pháp trận, sau đó bắt đầu thi pháp, yên lặng niệm chú. Mà có người ở phía sau thỉnh thoảng đuổi một ít phàm nhân và người tu tiên cấp thấp tới nơi này, sau đó những người này bị đuổi vào pháp trận, tiến hành hiến tế.
Những người hiến tế này, phân nửa ở trong hiến tế pháp trận bị tàn sát tại chỗ, phân nửa bị yêu ma quỷ quái trong pháp trận lao ra cắn nuốt, sau đó những yêu ma quỷ quái này ở dưới khống chế của người tu tiên triệu hoán bọn chúng, lao về phía động phủ của Vô Lượng tông.
Hắn quơ ngón tay, một cắt nhìn như nhẹ nhàng, lực của một cắt này tụ tập toàn thân tinh khí thần lại, lập tức ngón tay này ở dưới tác dụng của bí pháp Côn Băng Yêu Vương chỉ điểm sản sinh ra một sợi lưu quang, trong nháy mắt cắt một đường trên cổ của Kim Đan Chân Nhân này.
Tất cả những việc này phát sinh vô cùng bất ngờ, đại môn biến mất, hai người đối mặt. Kim Đan Chân Nhân kia lập tức cảm giác tim đau rần, trong đầu không có cảm giác gì, sau đó chỉ thấy người đối điện vung tay lên cổ của mình lạnh lẽo, hắn phát hiện đầu của mình đã bay lên.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, đầu mình chia lìa hai ngả. Không chỉ là hắn, ngay cả hai đồ đệ Trúc Cơ đi phía sau hắn đều há hốc miệng khó mà tin được, không thể tin được một màn trước mắt này.
Dư Tắc Thành trong nháy mắt chém giết Kim Đan Chân Nhân, sau đó thân thể hắn khôi phục bình thường, loại cảm giác thời gian chậm rãi không gì sánh được này biến mất, cảm giác này vừa biến mất, trong nháy mắt Dư Tắc Thành rơi vào trang thái suy yếu nhất. Ba loại phép thuật vừa rồi đều có một đặc điểm, đó chính là dốc hết toàn lực phát ra một kích, ba pháp thuật kia tiêu hao toàn bộ tinh khí thần của Dư Tắc Thành, làm cho hắn hiện tại suy yếu như trẻ con.
Thế nhưng Kim Đan Chân Nhân kia cũng không phải đến một mình, hai đồ đệ của hắn đã ở sau người, bọn họ cấp tốc từ khiếp sợ ban đầu biến thành phẫn nộ, sư phụ chết thảm trước mắt, một người trong đó hét lớn một tiếng, lấy ra một món pháp khí đánh tới, pháp khí ẩn chứa chân nguyên vô cùng đánh về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành hiện tại thân không một chút lực, chỉ có thể bình tĩnh nhìn pháp khí này đánh tới, lập tức bên tai truyền đến tiếng kinh hô của những Phản Hư Chân Nhất kia, mọi người đều cho rằng Dư Tắc Thành hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thế nhưng pháp khí kia đánh lên người Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành gồng mình chịu một kích này. nhưng lại không có chuyện gì bởi vì Dư Tắc Thành đã kích hoạt Bắc Đẩu Thất Tinh Quán trên đầu. Thất Tinh Đầu Chuyển Đổ kia khởi động hình thành bảy tầng phòng ngự, một kích này chẳng qua mới đánh nát một tầng bên ngoài mà thôi.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành dùng thân thể nghênh tiếp một kích của sư đệ mình, một đệ tử Trúc Cơ khác hét thảm một tiếng, hô:
- Hắn là Nguyên Anh Chân Quân, không, là Phản Hư Chân Nhất. Sư đệ chạy mau đi.
Khi người gặp phải nguy nan, sẽ hiển lộ tính cách không thể nghi ngờ, người nhát gan trời sinh bắt đầu trốn tránh, người dũng cảm trời sinh, đối mặt nguy hiểm không chút lùi bước, anh dũng tiến lên.
Tên sư huynh này quay đầu chạy trốn, mà sư đệ của hắn lại mắng to một tiếng, tử chiến không lùi, tụ pháp lực, còn muốn đánh thêm một kích.
Dư Tắc Thành trong nháy mắt kích hoạt Hoàn Dương Thất Tinh Quang của Bắc Đẩu Thất Tinh quán, lập tức trên quán tỏa ra một trận quang mang, nhất thời cả người Dư Tắc Thành tắm trong quang mang này, chân nguyên khôi phục, thể lực khôi phục, tinh thần khôi phục, trong nháy mắt hắn đã khôi phục hoàn toàn.
Dư Tắc Thành hét lớn một tiếng. Huyết Tàng Thuật nghịch chuyển, phát ra huyết khí vô biên, đồng thời phát ra phi kiếm, kiếm quang lóe lên chém về phía hai người.
Sư đệ dũng cảm kia cắn chặt răng, nghĩ lầm đối phương thực lực mạnh mẽ, mình tuyệt đối trốn không thoát, hắn đối điện phi kiếm chém tới cũng không tránh né, mà cắn đứt đầu lưỡi phun ra một ngụm Tâm Đầu huyết, sử ra bí pháp, tập trung toàn bộ chân nguyên của mình ở trên pháp khí, đánh ra một kích mãnh liệt, muốn cùng địch nhân đồng quy ư tận.
Tên sư huynh chạy trốn kia tâm thần tan nát, chỉ lo liều mạng chạy trốn, thậm chí không dám quay đầu lại liếc mắt nhìn Dư Tắc Thành. Địch nhân có thể vung tay đánh chết Kim Đan Chân Nhân, dùng nhục thân ngạnh kháng một kích pháp khí, hoàn toàn phá tan đảm lượng của hắn chỉ biết liều mạng chạy trốn.
Kiếm quang lóe lên, một người dũng khí không còn, một người chiến đấu quên mình, hai người toàn bộ đầu một nơi, mình một nẻo. Dư Tắc Thành lại bị pháp khí của sư đệ kia đánh bay ra hơn trượng, thất tinh bảo hộ kia thoáng cái đã bị đánh nát ba tầng.
Dư Tắc Thành bị đánh ngã xuống đất, liền lập tức bật dậy, bởi vì Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân kia đã rời khỏi thân thể của đối phương, chuẩn bị chạy trốn.
Dư Tắc Thành kiếm quang chém ra. Kim Đan kia nháy mắt nhoáng lên biến thành ba phần hai phần là ảo ảnh. muốn mê hoặc Dư Tắc Thành để mình chạy trốn.
Chiêu phép thuật này, Dư Tắc Thành đã sớm gặp qua mấy lần, sớm đã có phương pháp ứng đối, kiếm quang chia ra, một hóa thành ba, đột nhiên vừa chuyển lập tức bao lấy toàn bộ ba Kim Đan, sau đó lôi kéo Kim Đan này vào trong thế giới Bàn Cổ.
Dư Tắc Thành liền xông ra ngoài, lập tức thu hồi toàn bộ thi thể trên mặt đất, sau đó bình tâm tĩnh khí, biến thành Ngũ Hành Thiên Quỷ kia, hướng phía ngoài bay đi, rời khỏi nơi này.
Lúc này vang lên lời nói của những Phản Hư Chân Nhất kia:
- Ta kiến nghị kết thúc lần này, ban thưởng đặc biệt một lần cho số Bảy, lần này cùng quá kích thích rồi. nửa ngày này chơi thật là vui.
- Ta cùng đồng ý, lần này thay đổi không khí. Đã lâu không có đã nghiền như vậy, tâm tình khoan khoái ta đồng ý.
- Ta cũng đồng ý, ngay cả đại môn của Vô Lượng tông cũng trộm đi, đệ tử xuất thân danh môn chính phái này quả thật là độc nha, đệ tử Ma Tông ta cũng không hung mãnh như thế.
- Ta cũng đồng ý.
Các loại phản ứng kỳ dị biến hóa kích động vừa rồi, làm cho đám Phản Hư Chân Nhất này xem vô cùng vui vẻ mọi người nhất trí thông qua, ban thưởng đặc biệt một lần cho Dư Tắc Thành, không biết phần thưởng cụ thể là gì.
Trong thời gian bọn họ thảo luận, tâm thần Dư Tắc Thành một phân thành hai, một nửa tiến vào trong thế giới Bàn Cổ xử lý mấy thứ này.
Hắn sắp xếp lại pháp khí và túi trữ vật của hai đệ tử Trúc Cơ kia, thu hồi pháp bảo bản mạng của Kim Đan Chân Nhân, pháp bảo của Kim Đan Chân Nhân này lưu lại là một viên châu, không biết là vật gì. Dư Tắc Thành bảo tồn nó lại.
Thu túi trữ vật lại, thi thể còn lại ném vào trong màn sương đen, lập tức toàn bộ tan rã, Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân kia cũng thu vào hộp đá, hiện tại bản thân Dư Tắc Thành có được hai Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân, còn có tám Kim Đan của Kim Đan Chân Nhân mua ở Ám Ma tông.
Kim Đan Chân Nhân này hoàn toàn bị bất ngờ nếu như không phải đại môn đột nhiên biến mất, mình tuyệt đối không có khả năng tiến vào phạm vi một thước xung quanh hắn, một kích tùy ý của đối phương đã có thể lấy mạng nhỏ của Dư Tắc Thành, đây là vận khí, cũng là thiên ý.
Tám Kim Đan của Dư Tắc Thành mua ở Ám Ma tông toàn bộ bị phong ấn hoàn toàn, trong đó mấy viên màu sắc đã ảm đạm, không thể nói rõ đã bị phong ấn bao lâu. May là những ngày này ở dưới sự bồi dưỡng của chân nguyên nơi đây, màu sắc đã chậm rãi khôi phục.
Kim Đan này ở Hiên Viên Kiếm Phái giá bán là hai mươi vạn linh thạch một viên, ở Ám Ma tông chẳng qua chỉ tám ngàn, chênh lệch quá lớn.
Dư Tắc Thành về sau ở Ám Ma tông lưu ý rất lâu. phát hiện cũng không có người buôn bán Kim Đan. Coi như thuộc về trường hợp đặc biệt, bị mình đụng phải, ý nghĩ đầu cơ trục lợi Kim Đan kia hoàn toàn tan vỡ.
Nhìn thế giới Bàn cổ của mình. Dư Tắc Thành gật gật đầu không biết động phủ Pháp Linh kia lúc nào có thể thức tỉnh. Trong lúc vô ý, Dư Tắc Thành phát hiện ở bên cạnh đài đá có hai đóa tiên hoa.
Hoa này không phải hồn hoa của thế giới Bàn cổ lúc trước biến ảo ra mà là đóa hoa chân chính, một đóa là kim sắc liên hoa, một đóa là hoa Đỗ Quyên hai đóa hoa đều yên lặng nở ra, hoa đung đưa vô cùng đẹp.
Thế nhưng Dư Tắc Thành nhìn thấy hai đóa hoa này lại nghĩ tới Kim Liên Chân Nhân kia và đồ đệ của nàng, hình như thần hoa bản mệnh của các nàng chính là hai loại hoa này, lẽ nào đây là nguyên nhân mà màn sương đen đã cắn nuốt thi thể của các nàng?
Dư Tắc Thành đi qua nhìn thoáng qua hai đóa hoa này. chỉ là đóa hoa thông thường, khi còn sống cũng bị mình giết, đã chết càng không sợ. Hơn nữa Kim Đan ẩn chứa hồn phách của Kim Liên Chân Nhân còn đang ở trong tay mình đây có cái gì đáng sợ.
Dư Tắc Thành rời khỏi thế giới Bàn cổ, nhị tâm hợp nhất, lúc này hắn đã đi ra lòng núi này, trở về ngoài Vô Lượng động phủ ở bên ngoài.
Bên ngoài tiếng hô giết rung trời đã đánh rồi, chỉ thấy các loại cơ quan pháp trận của nhất sơn thất phong này không ngừng phóng ra thiên lôi địa hỏa, thiểm điện lôi quang, nổ nát bay những địch nhân tấn công động phủ còn chưa tới gần kia.
Đối phương hướng Vô Lượng tông phát động công kích, địch nhân chia làm hơn trăm nhóm, bọn họ ở bên ngoài phạm vi viễn trinh công kích của Vô Lượng tông đình chỉ đi tới, bắt đầu bố trí pháp trận, sau đó bắt đầu thi pháp, yên lặng niệm chú. Mà có người ở phía sau thỉnh thoảng đuổi một ít phàm nhân và người tu tiên cấp thấp tới nơi này, sau đó những người này bị đuổi vào pháp trận, tiến hành hiến tế.
Những người hiến tế này, phân nửa ở trong hiến tế pháp trận bị tàn sát tại chỗ, phân nửa bị yêu ma quỷ quái trong pháp trận lao ra cắn nuốt, sau đó những yêu ma quỷ quái này ở dưới khống chế của người tu tiên triệu hoán bọn chúng, lao về phía động phủ của Vô Lượng tông.
/1202
|