Tiến vào điện, dựa theo quy củ huynh đệ Dư Tắc Thành. Dư Tắc Công quỳ xuống thi lễ. trong lòng Du Tắc Thành thầm nghĩ:
- Bất kể thế nào. lão cũng là gia gia của ta, ta bái lão ba bái, từ nay về sau rốt cục không còn quan hệ gì nữa...
Dư Đức Quân nói:
- Đây là hài tử của Thập Thất gia ư? Gia gia mãi tới bây giờ vẫn chưa hề gặp qua các cháu, là gia gia sơ suất, đây là lễ gặp mặt tặng cho các cháu.
Nói xong tặng cho mỗi người một con kim thử (chuột bằng vàng), nặng chừng hai lượng. Dư Tắc Thành đưaa luôn kim thử của mình cho đệ đệ, sau đó lấy ra ngọc bội kia, nói:
- Gia gia. lần đầu gặp mật. tôn tử cũng đã chuẩn bị lễ vật cho người, xin người vui lòng nhận cho.
Nói xong liền trình lên, mọi người nhìn thấy ngọc bội nàv trong suốt sáng loáng, lập tức biết giá trị không nhỏ, ánh mắt nhìn về phía Dư Tắc Thành bất chợt biến đổi. Dư Đức Quân tiếp nhận ngọc bội, kinh ngạc nói:
Sau đó còn nói thêm:
- Linh thạch trung phẩm
- Tắc Thành, cháu theo ta có vài lời muốn nói với cháu.
Nói xong Dư Đức Quân đi vào trong từ đường, Du Tắc Thành đi theo phía sau lão, hai người vào trong từ đường, nơi này thuộc về cấm địa. bốn bề vắng lặng, Dư Đức Quân nói:
- Ta biết trong lòng cháu bất mãn với ta, ta cũng không cần quan tâm cảm giác của cháu. Phụ thân của cháu vì cái gọi là yêu mà trở thành rác rười vô dụng, vứt bỏ hôn sự mà ta chọn lựa cho y. khiến cho đại kế Dư gia chúng ta liên thủ với Lý gia thất bại. cho nên bị ta trục xuất ra khỏi gia môn.
Nghe xong lời này, lửa giận của Dư Tắc Thành lập tức bùng lên, lên tiếng nói:
Đúng vậy gia gia, người là gia chủ Dư gia. người nào ở trong mắt người không phải là rác rưởi. Hiện tại người được nắm quyền to. vợ hiền con hiếu. Thật ra trong lòng bọn họ đều hận người không thể sớm ngày cỡi hạc mà đi, chờ tới ngày gia gia nhắm mắt xuôi tay, sợ là không có được bao người chân chính rơi nước mắt.
- Cha cháu mặc dù là rác rưỡi trong mắt gia gia, nhưng cha cháu vẫn là nam nhân chân chính, phụ thân chân chính. Tuy rằng cuộc sống chúng cháu không giàu có, nhưng rất vui vẻ hạnh phúc, cháu rất cảm tạ người, may mắn là người trục xuất cha cháu ra khói gia tộc này. nếu không hiện tại cháu cùng khôngbiết mình sẽ trở thành người như thế nào. Nhìn đám anh em bà con này. thật sự là đáng thương đáng buồn biết mấy...
Dư Đức Quán cười, nói:
- Quả thật miệng lưỡi sắc bén. đáng tiếc cháu không thể đợi được tới ngày ta nhắm mắt xuôi tay. Ta đã đạt tới cành giới Tiên Thiên đỉnh phong, vẫn còn có thể sống được hơn trăm năm nữa. Cháu bất quá chỉ mới đạt cảnh giới Dẫn Khí trung cấp. Ngũ Hành Ngụy Linh Căn, tiến vào Thai Tức đời này ta thấy cũng khó, không thể biết được giữa chúng ta, ai chết trước
đâu...
Vừa nghe những lời này, Dư Tắc Thành tức thì ngẩn ngơ, hóa ra Dư Đức Quân cũng là người tu tiên. Dư Đức Quân tiếp tục nói:
- Ta cho huunh đệ các cháu trở về gia tộc. mục đích không phải vì huynh đệ các cháu, mà là vì hậu duệ của các cháu. Nói không chừng sẽ có hậu nhân nào đó có được Linh Căn, như vậy mới có thể kéo dài địa vị hiện tại của Dư gia chúng ta.
- Dư gia chúng ta có thể có được ngày này. là do biết bao nhiêu bậc tiền bối máu đổ đầu rơi mới có được, vốn ta có thể ở trong sơn môn tiếp tục tu luyện, có lẽ hiện tại đã Trúc Cơ thành công. Nhưng vì Dư gia, ta từ bỏ tiên lộ. trở về Dư gia cưới vợ sinh con rất nhiều, chẳng khác gì loài lợn giống. Tên tiểu tử cháu đây chính là hậu duệ do ta sản sinh ra. không có ta. làm sao có cháu?
- Không có sự chiếu cố của ta. cháu cho là tuổi cháu còn nhỏ như vậy, có thể đến làm công tác ớ Hắc Hổ đường, làm thư đồng cho người ta được sao? Người ta là Pháp học đại sư Chu Lý chịu thu cháu làm đồ đệ sao. chịu bồi dưỡng cháu sao? Không có sự bảo vệ của ta cháu cho là mẫu thân cháu có thể yên ôn nuôi lớn bọn cháu, không ai dòm ngó dung mạo đẹp xinh của mẫu thân cháu ư? Không có sự che giấu của ta. cháu cho là cháu giết đôi gian phu dâm phụ Trần gia kia, không ai trả thù. bình an vô sự như vậv được sao?
Thật ra phụ thân cháu là hài tử mà ta thích nhất, y rất giống ta, ta đặt tên cho y là Thiên Cao. chính là muốn cho y trời cao mặc sức chim bay thỏa thích, tính toán tương lai để cho y kế thừa gia nghiệp Dư gia chúng ta.
- Coi như y cũng không cô phụ kỳ vọng của ta. kết quả vì một nữ nhân từ bỏ gia nghiệp, từ bỏ sự hấp dẫn trở thành gia chủ. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói. rốt cục y cùng được tự do bay lượn, không chịu sự ràng buộc của gia tộc. mà ta chỉ có thể cố thủ nơi này. Cho nên ta trục xuất y ra khỏi gia tộc, đối với y mà nói thật ra chính là hạnh phúc, đáng tiếc hài tử này phúc duyên quá mỏng, rốt cục chết ở Trần quốc...
Nói đến những lời sau. Dư Đức Quân lộ ra vẻ bi thương không thể nói nên lời. Dư Tắc Thành đột nhiên cảm thấy thông cảm với lão nhân này, cảm nhận được sự yêu thương của gia gia đối với hắn. Hóa ra sư phụ Chu Lý tận tâm dạy dỗ hắn như vậy, nguyên nhân là nhờ gia gia. hóa ra gia gia vẫn luôn luôn âm thầm bảo vệ gia đình mình, mình mới có thể trưởng thành.
Nhưng chuyện mình giết chết Lý Đại quan nhân, giá họa cho người khác dường như gia gia hắn cũng không biết, như vậy hắn giết chết đôi gian phu dâm phụ kia, gia gia làm sao biết được? Hiểu rồi, nhất định là gia gia theo dõi vị tiên nhân kia mới phát hiện ra mình.
Bất quá dù nói như thế nào đi nữa, có một người thân âm thầm bảo vệ mình, thương yêu mình như vậy, chuyện này vẫn làm cho người ta cảm động. Dư Tắc Thành quỳ xuống, thành tâm cúi đầu. nói:
- Cảm tạ gia gia mấy năm nay lo lắng cho chúng cháu, xin nhận của cháu một lạy này.
Sau đó Dư Tăc Thành lại cúi đầu, nói:
- Đây là cháu lạy thay cho cha cháu, người vẫn luôn tưởng nhớ tới gia gia.
Sau khi Dư Tắc Thành lạy xong đứng lên. Dư Đức Quân cũng gật đầu xem như trả lời. lại nói:
- Đáng tiếc cho Thiên Cao. y cũng có Linh Căn. nhưng lại không muốn tu tiên, chính vì không nghe lời của ta, cuối cùng chết tha hương nơi đất khách quê người, ôi con của ta...
- Này Tắc Thành, sang năm vào tiết Thanh Minh, liên minh Tây Lĩnh của sáu đại phái tu tiên ở Côn châu sẽ cử hành đại lễ tuyểnn nhận đệ tử. Dư gia chúng ta thuộc về ngoại môn của Thủy Vân tông, có được một danh ngạch đệ từ, ta định dành nó cho cháu, như vậy cháu có thể tham gia đại hội tuyểnn nhận đệ tử của sáu phái, gia nhập môn phái tu tiên.
Dư Tắc Thành chần chừ hói:
Liên minh Tây Lĩnh của sáu đại phái tu tiên ở Cổn Châu? Đó là gì vậy?
Dư Đức Quân hồi đáp:
- Sáu đại phái tu tiên Tây Lĩnh bao gồm Thủy Vân tông, Cẩm Yên môn. Nguyên Châu phái. Vân Tụ phái, Càn Ma Linh Tôn giáo. Tử Ngọc môn. Những môn phái này có phái là phân chi của một trăm lẻ tám thượng môn. có phái năm xưa cũng từng tiến vào bảng xếp hạng của tám trăm bàng môn. bất quá hiện tại đều là môn phái xếp trong ba ngàn tả đạo.
- Sáu phái này liên minh khống chế miền Tây cổn châu, lúc trước kết minh ở Tây Lĩnh phong trong Kỳ Liên sơn mạch, cho nên xưng là liên minh Tây Lĩnh. Thang quốc chúng ta. còn có Mộc quốc, Trì quốc, Giang quốc, Tuân quốc ở xa hơn, đêu là địa bàn của Thủy Vân tông. Trần gia của Quốc chủ Thang quốc, Dư gia chúng ta, còn có Thiết gia, Thạch gia, đểu có thể xem như chi nhánh của Thủy Vân tông. Nói vậy có lẽ cháu đã biết thế lực của Thủy Vân tông lớn tới mức nào rồi.
Dư Tắc Thành nghe vậy ngây ngẩn hồi lâu. Dư Đức Quân tiệp ục nói:
- Cứ mỗi năm năm, liên minh Tây Lĩnh sẽ cử hành một ần Đại Hội Thăng Tiên, phân phối sáu phái tìm kiếm những đệ tử có thiên tư ưu tú. đồng thời cũng tuyển nhận tán tu và đệ tử các đại gia tộc tu tiên tiến hành khảo nghiệm. Nếu may mắn sẽ được sáu phái tuyển làm đệ tử nội môn, vào trong sáu phái tu hành, đệ tử thông thường sẽ ở ngoại môn của sáu phái tu hành. Ngoại môn của Thủy Vân tông chúng ta chính là Xích Thủy môn, cháu và Bạch Hà Tích giao hảo. tới nơi đó nhất định có thể được y chiếu cố.
- Linh Căn của cháu là Ngũ Hành Linh Căn, khả năng Trúc Cơ hết sức xa vời, chờ cháu đạt đến cảnh giới Thai Tức trung cấp, là có thể trở về Dư gia. ta nhường địa vị gia chủ lại cho cháu, cho cháu hưởng thụ phú quý một đời.
- Ngày mai cháu hãy từ nhiệm công tác ở Hắc Hổ đường, ta sẽ đưa cháu đến chỗ Chi Vân phu nhân ở Tiêu Hàn sơn làm một thư đồng. Tuy rằng phải chịu thiệt thòi một chút, nhưng Chi Vân phu nhân là ái thiếp của chưởng môn Vân Tụ phái, nhờ vào mối quan hệ này, tương lai họ sẽ nói giúp cho cháu. Chịu thiệt thòi thì cố gắng chịu thiệt thòi vậy, nam tử hán đại trượng phu. nhịn một chút rồi cũng sẽ qua.
- An bày nha đầu nhà ai làm thê tử của cháu đây? Thạch gia Thạch Thiên Phi rất có thể tiếp nhận chức vị gia chù. vậy chọn ái nữ của y đi, như vậy có thể thành lập mối quan hệ tốt cùng Thạch gia. Lão Thất của Trần gia có cơ hội làm Quốc chủ Thang quốc, y chỉ có một nữ nhi, tuy rằng nàng ta lớn hơn cháu hai mươi tuổi, nhưng cũng có thể suy xét một chút. Nữ nhân thôi mà, cũng không phái là chuyện gì to tát lắm.
Ngày mai cháu trở về, ta sẽ dạy cháu học tập lễ pháp gia quy. sau đó mới học tới...
- Bất kể thế nào. lão cũng là gia gia của ta, ta bái lão ba bái, từ nay về sau rốt cục không còn quan hệ gì nữa...
Dư Đức Quân nói:
- Đây là hài tử của Thập Thất gia ư? Gia gia mãi tới bây giờ vẫn chưa hề gặp qua các cháu, là gia gia sơ suất, đây là lễ gặp mặt tặng cho các cháu.
Nói xong tặng cho mỗi người một con kim thử (chuột bằng vàng), nặng chừng hai lượng. Dư Tắc Thành đưaa luôn kim thử của mình cho đệ đệ, sau đó lấy ra ngọc bội kia, nói:
- Gia gia. lần đầu gặp mật. tôn tử cũng đã chuẩn bị lễ vật cho người, xin người vui lòng nhận cho.
Nói xong liền trình lên, mọi người nhìn thấy ngọc bội nàv trong suốt sáng loáng, lập tức biết giá trị không nhỏ, ánh mắt nhìn về phía Dư Tắc Thành bất chợt biến đổi. Dư Đức Quân tiếp nhận ngọc bội, kinh ngạc nói:
Sau đó còn nói thêm:
- Linh thạch trung phẩm
- Tắc Thành, cháu theo ta có vài lời muốn nói với cháu.
Nói xong Dư Đức Quân đi vào trong từ đường, Du Tắc Thành đi theo phía sau lão, hai người vào trong từ đường, nơi này thuộc về cấm địa. bốn bề vắng lặng, Dư Đức Quân nói:
- Ta biết trong lòng cháu bất mãn với ta, ta cũng không cần quan tâm cảm giác của cháu. Phụ thân của cháu vì cái gọi là yêu mà trở thành rác rười vô dụng, vứt bỏ hôn sự mà ta chọn lựa cho y. khiến cho đại kế Dư gia chúng ta liên thủ với Lý gia thất bại. cho nên bị ta trục xuất ra khỏi gia môn.
Nghe xong lời này, lửa giận của Dư Tắc Thành lập tức bùng lên, lên tiếng nói:
Đúng vậy gia gia, người là gia chủ Dư gia. người nào ở trong mắt người không phải là rác rưởi. Hiện tại người được nắm quyền to. vợ hiền con hiếu. Thật ra trong lòng bọn họ đều hận người không thể sớm ngày cỡi hạc mà đi, chờ tới ngày gia gia nhắm mắt xuôi tay, sợ là không có được bao người chân chính rơi nước mắt.
- Cha cháu mặc dù là rác rưỡi trong mắt gia gia, nhưng cha cháu vẫn là nam nhân chân chính, phụ thân chân chính. Tuy rằng cuộc sống chúng cháu không giàu có, nhưng rất vui vẻ hạnh phúc, cháu rất cảm tạ người, may mắn là người trục xuất cha cháu ra khói gia tộc này. nếu không hiện tại cháu cùng khôngbiết mình sẽ trở thành người như thế nào. Nhìn đám anh em bà con này. thật sự là đáng thương đáng buồn biết mấy...
Dư Đức Quán cười, nói:
- Quả thật miệng lưỡi sắc bén. đáng tiếc cháu không thể đợi được tới ngày ta nhắm mắt xuôi tay. Ta đã đạt tới cành giới Tiên Thiên đỉnh phong, vẫn còn có thể sống được hơn trăm năm nữa. Cháu bất quá chỉ mới đạt cảnh giới Dẫn Khí trung cấp. Ngũ Hành Ngụy Linh Căn, tiến vào Thai Tức đời này ta thấy cũng khó, không thể biết được giữa chúng ta, ai chết trước
đâu...
Vừa nghe những lời này, Dư Tắc Thành tức thì ngẩn ngơ, hóa ra Dư Đức Quân cũng là người tu tiên. Dư Đức Quân tiếp tục nói:
- Ta cho huunh đệ các cháu trở về gia tộc. mục đích không phải vì huynh đệ các cháu, mà là vì hậu duệ của các cháu. Nói không chừng sẽ có hậu nhân nào đó có được Linh Căn, như vậy mới có thể kéo dài địa vị hiện tại của Dư gia chúng ta.
- Dư gia chúng ta có thể có được ngày này. là do biết bao nhiêu bậc tiền bối máu đổ đầu rơi mới có được, vốn ta có thể ở trong sơn môn tiếp tục tu luyện, có lẽ hiện tại đã Trúc Cơ thành công. Nhưng vì Dư gia, ta từ bỏ tiên lộ. trở về Dư gia cưới vợ sinh con rất nhiều, chẳng khác gì loài lợn giống. Tên tiểu tử cháu đây chính là hậu duệ do ta sản sinh ra. không có ta. làm sao có cháu?
- Không có sự chiếu cố của ta. cháu cho là tuổi cháu còn nhỏ như vậy, có thể đến làm công tác ớ Hắc Hổ đường, làm thư đồng cho người ta được sao? Người ta là Pháp học đại sư Chu Lý chịu thu cháu làm đồ đệ sao. chịu bồi dưỡng cháu sao? Không có sự bảo vệ của ta cháu cho là mẫu thân cháu có thể yên ôn nuôi lớn bọn cháu, không ai dòm ngó dung mạo đẹp xinh của mẫu thân cháu ư? Không có sự che giấu của ta. cháu cho là cháu giết đôi gian phu dâm phụ Trần gia kia, không ai trả thù. bình an vô sự như vậv được sao?
Thật ra phụ thân cháu là hài tử mà ta thích nhất, y rất giống ta, ta đặt tên cho y là Thiên Cao. chính là muốn cho y trời cao mặc sức chim bay thỏa thích, tính toán tương lai để cho y kế thừa gia nghiệp Dư gia chúng ta.
- Coi như y cũng không cô phụ kỳ vọng của ta. kết quả vì một nữ nhân từ bỏ gia nghiệp, từ bỏ sự hấp dẫn trở thành gia chủ. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói. rốt cục y cùng được tự do bay lượn, không chịu sự ràng buộc của gia tộc. mà ta chỉ có thể cố thủ nơi này. Cho nên ta trục xuất y ra khỏi gia tộc, đối với y mà nói thật ra chính là hạnh phúc, đáng tiếc hài tử này phúc duyên quá mỏng, rốt cục chết ở Trần quốc...
Nói đến những lời sau. Dư Đức Quân lộ ra vẻ bi thương không thể nói nên lời. Dư Tắc Thành đột nhiên cảm thấy thông cảm với lão nhân này, cảm nhận được sự yêu thương của gia gia đối với hắn. Hóa ra sư phụ Chu Lý tận tâm dạy dỗ hắn như vậy, nguyên nhân là nhờ gia gia. hóa ra gia gia vẫn luôn luôn âm thầm bảo vệ gia đình mình, mình mới có thể trưởng thành.
Nhưng chuyện mình giết chết Lý Đại quan nhân, giá họa cho người khác dường như gia gia hắn cũng không biết, như vậy hắn giết chết đôi gian phu dâm phụ kia, gia gia làm sao biết được? Hiểu rồi, nhất định là gia gia theo dõi vị tiên nhân kia mới phát hiện ra mình.
Bất quá dù nói như thế nào đi nữa, có một người thân âm thầm bảo vệ mình, thương yêu mình như vậy, chuyện này vẫn làm cho người ta cảm động. Dư Tắc Thành quỳ xuống, thành tâm cúi đầu. nói:
- Cảm tạ gia gia mấy năm nay lo lắng cho chúng cháu, xin nhận của cháu một lạy này.
Sau đó Dư Tăc Thành lại cúi đầu, nói:
- Đây là cháu lạy thay cho cha cháu, người vẫn luôn tưởng nhớ tới gia gia.
Sau khi Dư Tắc Thành lạy xong đứng lên. Dư Đức Quân cũng gật đầu xem như trả lời. lại nói:
- Đáng tiếc cho Thiên Cao. y cũng có Linh Căn. nhưng lại không muốn tu tiên, chính vì không nghe lời của ta, cuối cùng chết tha hương nơi đất khách quê người, ôi con của ta...
- Này Tắc Thành, sang năm vào tiết Thanh Minh, liên minh Tây Lĩnh của sáu đại phái tu tiên ở Côn châu sẽ cử hành đại lễ tuyểnn nhận đệ tử. Dư gia chúng ta thuộc về ngoại môn của Thủy Vân tông, có được một danh ngạch đệ từ, ta định dành nó cho cháu, như vậy cháu có thể tham gia đại hội tuyểnn nhận đệ tử của sáu phái, gia nhập môn phái tu tiên.
Dư Tắc Thành chần chừ hói:
Liên minh Tây Lĩnh của sáu đại phái tu tiên ở Cổn Châu? Đó là gì vậy?
Dư Đức Quân hồi đáp:
- Sáu đại phái tu tiên Tây Lĩnh bao gồm Thủy Vân tông, Cẩm Yên môn. Nguyên Châu phái. Vân Tụ phái, Càn Ma Linh Tôn giáo. Tử Ngọc môn. Những môn phái này có phái là phân chi của một trăm lẻ tám thượng môn. có phái năm xưa cũng từng tiến vào bảng xếp hạng của tám trăm bàng môn. bất quá hiện tại đều là môn phái xếp trong ba ngàn tả đạo.
- Sáu phái này liên minh khống chế miền Tây cổn châu, lúc trước kết minh ở Tây Lĩnh phong trong Kỳ Liên sơn mạch, cho nên xưng là liên minh Tây Lĩnh. Thang quốc chúng ta. còn có Mộc quốc, Trì quốc, Giang quốc, Tuân quốc ở xa hơn, đêu là địa bàn của Thủy Vân tông. Trần gia của Quốc chủ Thang quốc, Dư gia chúng ta, còn có Thiết gia, Thạch gia, đểu có thể xem như chi nhánh của Thủy Vân tông. Nói vậy có lẽ cháu đã biết thế lực của Thủy Vân tông lớn tới mức nào rồi.
Dư Tắc Thành nghe vậy ngây ngẩn hồi lâu. Dư Đức Quân tiệp ục nói:
- Cứ mỗi năm năm, liên minh Tây Lĩnh sẽ cử hành một ần Đại Hội Thăng Tiên, phân phối sáu phái tìm kiếm những đệ tử có thiên tư ưu tú. đồng thời cũng tuyển nhận tán tu và đệ tử các đại gia tộc tu tiên tiến hành khảo nghiệm. Nếu may mắn sẽ được sáu phái tuyển làm đệ tử nội môn, vào trong sáu phái tu hành, đệ tử thông thường sẽ ở ngoại môn của sáu phái tu hành. Ngoại môn của Thủy Vân tông chúng ta chính là Xích Thủy môn, cháu và Bạch Hà Tích giao hảo. tới nơi đó nhất định có thể được y chiếu cố.
- Linh Căn của cháu là Ngũ Hành Linh Căn, khả năng Trúc Cơ hết sức xa vời, chờ cháu đạt đến cảnh giới Thai Tức trung cấp, là có thể trở về Dư gia. ta nhường địa vị gia chủ lại cho cháu, cho cháu hưởng thụ phú quý một đời.
- Ngày mai cháu hãy từ nhiệm công tác ở Hắc Hổ đường, ta sẽ đưa cháu đến chỗ Chi Vân phu nhân ở Tiêu Hàn sơn làm một thư đồng. Tuy rằng phải chịu thiệt thòi một chút, nhưng Chi Vân phu nhân là ái thiếp của chưởng môn Vân Tụ phái, nhờ vào mối quan hệ này, tương lai họ sẽ nói giúp cho cháu. Chịu thiệt thòi thì cố gắng chịu thiệt thòi vậy, nam tử hán đại trượng phu. nhịn một chút rồi cũng sẽ qua.
- An bày nha đầu nhà ai làm thê tử của cháu đây? Thạch gia Thạch Thiên Phi rất có thể tiếp nhận chức vị gia chù. vậy chọn ái nữ của y đi, như vậy có thể thành lập mối quan hệ tốt cùng Thạch gia. Lão Thất của Trần gia có cơ hội làm Quốc chủ Thang quốc, y chỉ có một nữ nhi, tuy rằng nàng ta lớn hơn cháu hai mươi tuổi, nhưng cũng có thể suy xét một chút. Nữ nhân thôi mà, cũng không phái là chuyện gì to tát lắm.
Ngày mai cháu trở về, ta sẽ dạy cháu học tập lễ pháp gia quy. sau đó mới học tới...
/1202
|