Pháp này vừa được thi triển, phải hiến tế địch nhân cho Ma Thần, tránh cho Ma Thần cắn trả. Đây là pháp thuật không chết không thôi, nếu địch nhân không chết, vậy Mã Khuê phải chết.
Thân thể y càng ngày càng cao lên, dần dần đã cao tới chín thước, da y càng ngày càng trở nên đen đúa, đầu trở nên đỏ như máu, trán mọc hai sừng giống như sừng dê, vẻ mặt y trở nên vô cùng hung ác, răng nanh mọc dài ra ngoài, hai mắt đỏ ngầu, ngoài da mọc nhiều lớp vảy, những lớp vảy này tự động kết hợp lại thành một chiếc ma giáp bao phủ toàn thân y.
Mã Khuê đang biến thân dần dần, sau khi biến thân hoàn thành, mơ hồ có những phù văn kỳ dị dâng lên trên người y. Có tổng cộng chín đạo là Cửu u Ma Văn, không ngừng nhảy múa trước người y ba thước. Những phù văn này phát ra ánh sáng đủ màu, lập tức chiếu sáng thân thể Mã Khuê cả trước lẫn sau trông như cầu vồng, sặc sỡ chói mắt.
Những đạo hào quang này tập trung trên mặt đất, dần dần biến thành một quang vực, tuy rằng chỉ to chừng ba thước, nhưng có thể giúp cho chủ nhân có vô số thần thông, không thể coi thường.
Dư Tắc Thành xoay người lại thu Kim Tang Phù Tra Hạm, đứng yên nhìn Mã Khuê. Đột ngột hắn chém ra một đạo kiếm quang, nhắm vào đầu Mã Khuê.
Dư Tắc Thành đang thử phản ứng của Mã Khuê, quả nhiên Mã Khuê có phản ứng, y duỗi cổ ra đón lấy đạo kiếm quang của Dư Tắc Thành, Lập tức kiếm quang chém vào cổ y, xuất hiện một vết đứt rỉ máu, bất quá chỉ là một vết đứt nhỏ, sau đó ma khí quay cuồng, lập tức miệng vết thương khép lại.
Lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy lòng mình lạnh toát, một kiếm này mình đã dùng tám phần công lực, nhưng lại không thể làm tổn hại gì đến Mã Khuê. Tuy rằng hiện tại bề ngoài Mã Khuê vẫn là người, nhưng đã là thân thể Thần Ma. Mỗi một đạo kiếm quang của Dư Tắc Thành đều là thể năng lượng, sau khi chém trúng Mã Khuê lập tức bị ma năng trong thân thể y hóa giải, xem ra hôm nay phải khổ chiến một trận rồi...
Hai người cùng hít một hơi dài, bất chợt động thân nhanh như chớp, sử dụng tuyệt kỹ của bản thân, công kích về phía đối phương.
Lập tức vô số tiếng ầm ầm vang lên, hai luồng ánh sáng đuổi nhau, bắt đầu quấn lấy nhau chiến đấu kịch liệt bên trong sơn cốc.
Hai bên dốc hết toàn lực đánh một trận, nguyên khí bị thu hút về phía này rất nhiều. Những tán tu khác trên núi Ba Lan đều cảm nhận được trận chiến kinh thiên này, ai nấy đều thi triển bí pháp tiến hành quan sát. Mã Khuê này gần như là chủ nhân của núi Ba Lan với uy phong của y, không ai dám cùng y đối kháng.
Nguyên khí tụ tập do hai bên đại chiến gần như đã hình Thành thực chất, mỗi một đòn hai người đánh ra đều nổ ầm ầm, long trời lỡ đất, mỗi một đòn đều gây ra một vụ nổ rất lớn, dư ba của nó lan tỏa ra trong phạm vi vài dặm. Sơn cốc vốn đã mất đi đại trận bảo vệ, lúc này lập tức trở nên xơ xác tiêu điều trong những vụ nổ này.
Phạm vi chiến đấu của bọn họ dần dần mở rộng, không còn nhỏ hẹp như lúc ban đầu. Cả núi Ba Lan giờ đây đã trở thành chiến trường của họ, dần dần khuếch tán ra phạm vi ngàn dặm sơn mạch xung quanh. Bất kể là người, thú hay cây cối trong phạm vi chiến đấu của họ, chỉ cần bị dư ba lan tới lập tức nổ tung vỡ tan tành.
Bất chợt hai người tách ra, toàn thân Mã Khuê loang lổ vết kiếm, mù hết một mắt. Nhưng y không thèm để ý, dưới tác dụng của ma khí quanh người, miệng vết thương dần dần khôi phục, mắt bị mù cũng sáng trở lại như thường.
Y lên tiếng nói:
- Có sư môn, có được truyền thừa thật tốt, kiếm pháp này của ngươi vô cùng tinh tế, ra ngoài dự liệu của ta. Chém trúng ta mười bảy kiếm, khiến cho công phu tự học của ta chẳng khác nào trò cười, ngay cả một sợi tóc của ngươi cũng chưa thể động tới, thật sự là không cam lòng.
- Bất quá trận này ta thắng chắc, tuy rằng hiện tại ngươi có thể tránh thoát công kích của ta, nhưng cũng không có nghĩa là sau này cũng có thể tránh thoát. Công kích của ngươi không có hiệu quả với ta, mà ta chỉ cần đánh trúng ngươi một đòn cũng đã đủ, ắt ngươi phải chết. Ta không tin ngươi không có lúc lộ ra sơ hở, không tin ngươi có thể điều khiển kiếm pháp kín đáo mãi như vậy được.
- Hơn nữa tu vi của ngươi chỉ là Trúc Cơ, ta là Giả Đan, chiến lực của ngươi hiện tại là nhờ bí pháp thôi thúc, cho nên ta có thể cầm cự giằng co với ngươi. Bí pháp cũng sẽ có lúc phải kết thúc, cuồng bạo cũng có lúc phải nhận chịu phản kích. Chỉ cần ta có thể cầm cự được, nhất định ta sẽ là người thắng cuối cùng.
Mã Khuê chậm rãi nói dường như đang nói với Dư Tắc Thành. Thật ra y đang muốn cổ vũ cho mình, muốn củng cố lòng tin chiến thắng của mình.
Dư Tắc Thành chỉ yên lặng lắng nghe, sau đó đột ngột nói:
- Ngươi nói rất đúng, bất quá ai nói với ngươi rằng kiếm của ta không có hiệu quả đối với ngươi? Nếu một kiếm không thể chém chết ngươi, vậy thì hai kiếm, hai kiếm không chết thì trăm kiếm, trăm kiếm không chết thì vạn kiếm. Nước chảy đá mòn, sẽ có lúc ta chém chết ngươi dưới kiếm.
Bất chợt Dư Tắc Thành, lại phóng ra một đạo kiếm quang, một đạo hàn quang lạnh, lẽo xé rách hư không, chém về phía Mã Khuê.
Kiếm quang màu vàng trắng như tồn tại từ ngàn xưa, mang theo một luồng sáng chói chang, mang theo phong mang ngạo nghễ của thiên địa, kiêu ngạo mà cô độc.
Hai người lại quấn lấy nhau chiến đấu. Trận chiến này quả thật là trận chiến gian nan nhất đối với Dư Tắc Thành từ trước tới nay. Dư Tắc Thành giống như người đi trên dây, nếu bị đối phương đánh trúng dù chỉ một đòn, vậy ma khí kinh khủng kia sẽ giết chết hắn ngay tức khắc. Mà kiếm thuật của hắn chém trúng đối phương lại hoàn toàn không có hiệu quả.
Dư Tắc Thành vẫn kiên trì chỉ có kiên trì mới có thể đạt được thắng lợi. Tuy rằng hiện tại kiếm quang của mình đánh trúng Mã Khuê không có hiệu quả, nhưng Cực Nguyên chân nguyên lực ẩn trong kiếm đã thấm dần vào cơ thể đối phương. Chỉ cần kiên trì đến cuối cùng, thắng lợi sẽ thuộc về mình.
Kiên trì, kiên trì cả hai người đều kiên trì để xem ai là người không chịu nổi trước tiên, ai lộ ra sơ hở trước tiên.
Mã Khuê cho rằng Dư Tắc Thành nhờ vào bí pháp nâng cao thực lực, chỉ có thể kiên trì trong chừng một khắc. Nhưng một khắc sau. Dư Tắc Thành vẫn là như vậy, sau đó y lại nghĩ Dư Tắc Thành chỉ có thể kiên trì trong nửa canh giờ nhưng sau nửa canh giờ. Dư Tắc Thành vẫn là như vậy. Sau đó y lại nghĩ Dư Tắc Thành chỉ có thể kiên trì trong một canh giờ, nhưng sau một canh giờ. Dư Tắc Thành vẫn chưa có dấu hiệu gì là xuống sức. Cuối cùng sắc trời dần sáng, một đêm đã trôi qua. Dư Tắc Thành vẫn kiên cường công kích. Mãi đến giữa trưa, mặt trời treo lơ lửng trên đâu. Dư Tắc Thành vẫn còn kiên trì.
Ban đầu hai người bọn họ so phép thuật,kiếm thuật với nhau. Ban đầu còn vạn đạo kiếm quang, ma khí ngút trời. Sau đó kiếm quang dần dần biến mất, ma khí thu liễm, hai người bắt đầu so thể lực, sau đó là so ý chí, cuối cùng so lòng tin.
Cả hai người vẫn đang kiên trì, kiên trì tới mức không thể kiên trì hơn được nữa, bọn họ đều đã kiệt lực. Chân nguyên Dư Tắc Thành đã cạn hết từ lâu, đan được trên người, tiên tửu trong túi trữ vật Dư Tắc Thành đã uống vô số, dần dần tính kháng được xuất hiện, những linh dược này đã mất đi hiệu lực. Xích Diệu Tử Hà đan, Trúc Cơ đan. Dư Tắc Thành cũng đã ăn tới mức mất cả công hiệu. Chỉ còn lại Linh Cưu Dẫn Sinh quyết vẫn đang không ngừng chuyển vận vô số chân nguyên tiếp sức cho Dư Tắc Thành, nhờ vậy hắn mới có thể kiên trì tới bây giờ.
Trong quá trình chiến đấu, dần dần Dư Tắc Thành chìm vào trang thái mê man, hắn tự hỏi không biết mình đang làm gì, làm như vậy có đáng hay không? Hay là chạy trốn, rời khỏi nơi này, sau này hãy quay lại báo thù? Hay sử dụng thần lôi, ném cho Mã Khuê tan xác? Vô số ý niệm phức tạp nổi lên trong lòng Dư Tắc Thành, thử thách đạo tâm của hắn.
Nhưng Dư Tắc Thành biết rõ mình chỉ có thể kiên trì cho đến cuối cùng, nhất định phải chém chết đối phương. Nếu không, Linh Cưu Dẫn Sinh quyết kia sẽ không còn hiệu lực, nếu không thể cướp lấy chân nguyên đối phương, vậy khi trận chiến chấm dứt, mình sẽ vì hấp thu quá nhiều lực lượng của tương lai mà trả giá hết sức nặng nề, vô cùng thê thảm.
Bất giác Dư Tắc Thành nhớ tới đêm mưa trộm kinh, từ đó bước chân lên con đường tu tiên. Nhớ tới họa trời Tây Lĩnh, nhớ tới lúc luyện kiếm ở Hiên Viên kiếm phái, nhớ tới những khi mình khổ tu, ngồi trên bồ đoàn kiên trì hết năm này sang năm khác. Kiếm của ta cũng là đạo của ta, đạo của ta chính là tự do, ta có thể chém chết Mã Khuê dưới kiếm, không có bất cứ ai, bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản ta được!
Dư Tắc Thành dần dần bài trừ tạp niệm, dần dần kiên trì hơn nữa. Hắn đang bước tập tễnh từng bước về phía trước, mới đầu còn do dự, sau trở nên kiên định. Từ kiên định trở nên bình thản, từ bình thản trở nên siêu thoát, kiếm của hắn ngày càng trở nên sáng rực, phát ra quang minh vô tận.
Tình huống giống như vậy cùng đang xuất hiện trên người Mã Khuê. Y ngẫu nhiên được kinh, khổ luyện tu tiên, luyện ma kinh này là vì một nữ nhân xinh đẹp trước kia tỏ ra khinh thường không thèm để ý tới y. Sau đó mục đích của y là vàng bạc của cải, phú quý vô tận, sau nữa là vì làm vua một cõi, có được quyền lực khiến cho vạn người phải cúi đầu hành lễ.
Thân thể y càng ngày càng cao lên, dần dần đã cao tới chín thước, da y càng ngày càng trở nên đen đúa, đầu trở nên đỏ như máu, trán mọc hai sừng giống như sừng dê, vẻ mặt y trở nên vô cùng hung ác, răng nanh mọc dài ra ngoài, hai mắt đỏ ngầu, ngoài da mọc nhiều lớp vảy, những lớp vảy này tự động kết hợp lại thành một chiếc ma giáp bao phủ toàn thân y.
Mã Khuê đang biến thân dần dần, sau khi biến thân hoàn thành, mơ hồ có những phù văn kỳ dị dâng lên trên người y. Có tổng cộng chín đạo là Cửu u Ma Văn, không ngừng nhảy múa trước người y ba thước. Những phù văn này phát ra ánh sáng đủ màu, lập tức chiếu sáng thân thể Mã Khuê cả trước lẫn sau trông như cầu vồng, sặc sỡ chói mắt.
Những đạo hào quang này tập trung trên mặt đất, dần dần biến thành một quang vực, tuy rằng chỉ to chừng ba thước, nhưng có thể giúp cho chủ nhân có vô số thần thông, không thể coi thường.
Dư Tắc Thành xoay người lại thu Kim Tang Phù Tra Hạm, đứng yên nhìn Mã Khuê. Đột ngột hắn chém ra một đạo kiếm quang, nhắm vào đầu Mã Khuê.
Dư Tắc Thành đang thử phản ứng của Mã Khuê, quả nhiên Mã Khuê có phản ứng, y duỗi cổ ra đón lấy đạo kiếm quang của Dư Tắc Thành, Lập tức kiếm quang chém vào cổ y, xuất hiện một vết đứt rỉ máu, bất quá chỉ là một vết đứt nhỏ, sau đó ma khí quay cuồng, lập tức miệng vết thương khép lại.
Lập tức Dư Tắc Thành cảm thấy lòng mình lạnh toát, một kiếm này mình đã dùng tám phần công lực, nhưng lại không thể làm tổn hại gì đến Mã Khuê. Tuy rằng hiện tại bề ngoài Mã Khuê vẫn là người, nhưng đã là thân thể Thần Ma. Mỗi một đạo kiếm quang của Dư Tắc Thành đều là thể năng lượng, sau khi chém trúng Mã Khuê lập tức bị ma năng trong thân thể y hóa giải, xem ra hôm nay phải khổ chiến một trận rồi...
Hai người cùng hít một hơi dài, bất chợt động thân nhanh như chớp, sử dụng tuyệt kỹ của bản thân, công kích về phía đối phương.
Lập tức vô số tiếng ầm ầm vang lên, hai luồng ánh sáng đuổi nhau, bắt đầu quấn lấy nhau chiến đấu kịch liệt bên trong sơn cốc.
Hai bên dốc hết toàn lực đánh một trận, nguyên khí bị thu hút về phía này rất nhiều. Những tán tu khác trên núi Ba Lan đều cảm nhận được trận chiến kinh thiên này, ai nấy đều thi triển bí pháp tiến hành quan sát. Mã Khuê này gần như là chủ nhân của núi Ba Lan với uy phong của y, không ai dám cùng y đối kháng.
Nguyên khí tụ tập do hai bên đại chiến gần như đã hình Thành thực chất, mỗi một đòn hai người đánh ra đều nổ ầm ầm, long trời lỡ đất, mỗi một đòn đều gây ra một vụ nổ rất lớn, dư ba của nó lan tỏa ra trong phạm vi vài dặm. Sơn cốc vốn đã mất đi đại trận bảo vệ, lúc này lập tức trở nên xơ xác tiêu điều trong những vụ nổ này.
Phạm vi chiến đấu của bọn họ dần dần mở rộng, không còn nhỏ hẹp như lúc ban đầu. Cả núi Ba Lan giờ đây đã trở thành chiến trường của họ, dần dần khuếch tán ra phạm vi ngàn dặm sơn mạch xung quanh. Bất kể là người, thú hay cây cối trong phạm vi chiến đấu của họ, chỉ cần bị dư ba lan tới lập tức nổ tung vỡ tan tành.
Bất chợt hai người tách ra, toàn thân Mã Khuê loang lổ vết kiếm, mù hết một mắt. Nhưng y không thèm để ý, dưới tác dụng của ma khí quanh người, miệng vết thương dần dần khôi phục, mắt bị mù cũng sáng trở lại như thường.
Y lên tiếng nói:
- Có sư môn, có được truyền thừa thật tốt, kiếm pháp này của ngươi vô cùng tinh tế, ra ngoài dự liệu của ta. Chém trúng ta mười bảy kiếm, khiến cho công phu tự học của ta chẳng khác nào trò cười, ngay cả một sợi tóc của ngươi cũng chưa thể động tới, thật sự là không cam lòng.
- Bất quá trận này ta thắng chắc, tuy rằng hiện tại ngươi có thể tránh thoát công kích của ta, nhưng cũng không có nghĩa là sau này cũng có thể tránh thoát. Công kích của ngươi không có hiệu quả với ta, mà ta chỉ cần đánh trúng ngươi một đòn cũng đã đủ, ắt ngươi phải chết. Ta không tin ngươi không có lúc lộ ra sơ hở, không tin ngươi có thể điều khiển kiếm pháp kín đáo mãi như vậy được.
- Hơn nữa tu vi của ngươi chỉ là Trúc Cơ, ta là Giả Đan, chiến lực của ngươi hiện tại là nhờ bí pháp thôi thúc, cho nên ta có thể cầm cự giằng co với ngươi. Bí pháp cũng sẽ có lúc phải kết thúc, cuồng bạo cũng có lúc phải nhận chịu phản kích. Chỉ cần ta có thể cầm cự được, nhất định ta sẽ là người thắng cuối cùng.
Mã Khuê chậm rãi nói dường như đang nói với Dư Tắc Thành. Thật ra y đang muốn cổ vũ cho mình, muốn củng cố lòng tin chiến thắng của mình.
Dư Tắc Thành chỉ yên lặng lắng nghe, sau đó đột ngột nói:
- Ngươi nói rất đúng, bất quá ai nói với ngươi rằng kiếm của ta không có hiệu quả đối với ngươi? Nếu một kiếm không thể chém chết ngươi, vậy thì hai kiếm, hai kiếm không chết thì trăm kiếm, trăm kiếm không chết thì vạn kiếm. Nước chảy đá mòn, sẽ có lúc ta chém chết ngươi dưới kiếm.
Bất chợt Dư Tắc Thành, lại phóng ra một đạo kiếm quang, một đạo hàn quang lạnh, lẽo xé rách hư không, chém về phía Mã Khuê.
Kiếm quang màu vàng trắng như tồn tại từ ngàn xưa, mang theo một luồng sáng chói chang, mang theo phong mang ngạo nghễ của thiên địa, kiêu ngạo mà cô độc.
Hai người lại quấn lấy nhau chiến đấu. Trận chiến này quả thật là trận chiến gian nan nhất đối với Dư Tắc Thành từ trước tới nay. Dư Tắc Thành giống như người đi trên dây, nếu bị đối phương đánh trúng dù chỉ một đòn, vậy ma khí kinh khủng kia sẽ giết chết hắn ngay tức khắc. Mà kiếm thuật của hắn chém trúng đối phương lại hoàn toàn không có hiệu quả.
Dư Tắc Thành vẫn kiên trì chỉ có kiên trì mới có thể đạt được thắng lợi. Tuy rằng hiện tại kiếm quang của mình đánh trúng Mã Khuê không có hiệu quả, nhưng Cực Nguyên chân nguyên lực ẩn trong kiếm đã thấm dần vào cơ thể đối phương. Chỉ cần kiên trì đến cuối cùng, thắng lợi sẽ thuộc về mình.
Kiên trì, kiên trì cả hai người đều kiên trì để xem ai là người không chịu nổi trước tiên, ai lộ ra sơ hở trước tiên.
Mã Khuê cho rằng Dư Tắc Thành nhờ vào bí pháp nâng cao thực lực, chỉ có thể kiên trì trong chừng một khắc. Nhưng một khắc sau. Dư Tắc Thành vẫn là như vậy, sau đó y lại nghĩ Dư Tắc Thành chỉ có thể kiên trì trong nửa canh giờ nhưng sau nửa canh giờ. Dư Tắc Thành vẫn là như vậy. Sau đó y lại nghĩ Dư Tắc Thành chỉ có thể kiên trì trong một canh giờ, nhưng sau một canh giờ. Dư Tắc Thành vẫn chưa có dấu hiệu gì là xuống sức. Cuối cùng sắc trời dần sáng, một đêm đã trôi qua. Dư Tắc Thành vẫn kiên cường công kích. Mãi đến giữa trưa, mặt trời treo lơ lửng trên đâu. Dư Tắc Thành vẫn còn kiên trì.
Ban đầu hai người bọn họ so phép thuật,kiếm thuật với nhau. Ban đầu còn vạn đạo kiếm quang, ma khí ngút trời. Sau đó kiếm quang dần dần biến mất, ma khí thu liễm, hai người bắt đầu so thể lực, sau đó là so ý chí, cuối cùng so lòng tin.
Cả hai người vẫn đang kiên trì, kiên trì tới mức không thể kiên trì hơn được nữa, bọn họ đều đã kiệt lực. Chân nguyên Dư Tắc Thành đã cạn hết từ lâu, đan được trên người, tiên tửu trong túi trữ vật Dư Tắc Thành đã uống vô số, dần dần tính kháng được xuất hiện, những linh dược này đã mất đi hiệu lực. Xích Diệu Tử Hà đan, Trúc Cơ đan. Dư Tắc Thành cũng đã ăn tới mức mất cả công hiệu. Chỉ còn lại Linh Cưu Dẫn Sinh quyết vẫn đang không ngừng chuyển vận vô số chân nguyên tiếp sức cho Dư Tắc Thành, nhờ vậy hắn mới có thể kiên trì tới bây giờ.
Trong quá trình chiến đấu, dần dần Dư Tắc Thành chìm vào trang thái mê man, hắn tự hỏi không biết mình đang làm gì, làm như vậy có đáng hay không? Hay là chạy trốn, rời khỏi nơi này, sau này hãy quay lại báo thù? Hay sử dụng thần lôi, ném cho Mã Khuê tan xác? Vô số ý niệm phức tạp nổi lên trong lòng Dư Tắc Thành, thử thách đạo tâm của hắn.
Nhưng Dư Tắc Thành biết rõ mình chỉ có thể kiên trì cho đến cuối cùng, nhất định phải chém chết đối phương. Nếu không, Linh Cưu Dẫn Sinh quyết kia sẽ không còn hiệu lực, nếu không thể cướp lấy chân nguyên đối phương, vậy khi trận chiến chấm dứt, mình sẽ vì hấp thu quá nhiều lực lượng của tương lai mà trả giá hết sức nặng nề, vô cùng thê thảm.
Bất giác Dư Tắc Thành nhớ tới đêm mưa trộm kinh, từ đó bước chân lên con đường tu tiên. Nhớ tới họa trời Tây Lĩnh, nhớ tới lúc luyện kiếm ở Hiên Viên kiếm phái, nhớ tới những khi mình khổ tu, ngồi trên bồ đoàn kiên trì hết năm này sang năm khác. Kiếm của ta cũng là đạo của ta, đạo của ta chính là tự do, ta có thể chém chết Mã Khuê dưới kiếm, không có bất cứ ai, bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản ta được!
Dư Tắc Thành dần dần bài trừ tạp niệm, dần dần kiên trì hơn nữa. Hắn đang bước tập tễnh từng bước về phía trước, mới đầu còn do dự, sau trở nên kiên định. Từ kiên định trở nên bình thản, từ bình thản trở nên siêu thoát, kiếm của hắn ngày càng trở nên sáng rực, phát ra quang minh vô tận.
Tình huống giống như vậy cùng đang xuất hiện trên người Mã Khuê. Y ngẫu nhiên được kinh, khổ luyện tu tiên, luyện ma kinh này là vì một nữ nhân xinh đẹp trước kia tỏ ra khinh thường không thèm để ý tới y. Sau đó mục đích của y là vàng bạc của cải, phú quý vô tận, sau nữa là vì làm vua một cõi, có được quyền lực khiến cho vạn người phải cúi đầu hành lễ.
/1202
|