Sau khi kiểm kê đồ vật xong xuôi Dư Tắc Thành bắt đầu học tập bốn loại tiên thuật ghi trên ngọc giản, lúc này mới phát hiện tiên thuật Triền Nhiễu, Cự Mộc thuật cần phải có pháp môi mới có thể thi pháp thành công. Pháp môi chính là vật phẩm bắt buộc phải có để dẫn phát pháp thuật, tỷ như tiên thuật Triền Nhiễu cần có linh mộc nhất giai hạt giống của Mộc Kinh Cức. Cự Mộc thuật cần linh mộc pháp dẫn do linh mộc nhất giai chế thành, khi sử dụng pháp thuật ca72n phải có chúng, lúc này mới có thể thi pháp thành công.
Khó trách trong túi càn khôn của hai người Hàn Dương lại có một đống tạp vật, Dư Tắc Thành tìm được trong đó chín mươi sáu hạt giống của Mộc Kinh Cức, còn có hai mươi bảy linh mộc pháp dẫn đã được chế tác hoàn chỉnh. May mắn là tiên thuật Ngự Vật và Hỏa cầu thuật cũng không cần pháp môi.
Linh mộc pháp dẫn thật ra rất dễ chế tác, có linh mộc nhất giai là được. Hình dạng của nó chính là một miếng gỗ nhỏ chừng một tấc, trên đó ngưng kết linh lực, trong Phù Đồ lục có giới thiệu phương pháp chế tác, vô cùng đơn giản, Dư Tắc Thảnh hoàn toàn có thể chế tác.
Nhưng hạt giống của Mộc Kinh Cức lại khó có thể thu hoạch, thật ra Dư Tắc Thành thu thập được một ít ở vườn dược thảo, tuy nhiên hiện tại đều nằm trong tay Thạch đại phu. Giờ muốn dùng không có, về sau đến chỗ Thạch đại phu xem thử, có lẽ có thể mua được.
Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện bốn tiên thuật này, so với năm tiên thuật trước kia, bốn tiên thuật này rất đơn giản. Cự Mộc thuật. Dư Tắc Thành mất thời gian một buổi chiều, không cần niệm chú đã có thể hoàn toàn nắm giữ, một phù văn chữ Mộc sinh ra, tiến vào đan điền hắn.
Mỗi lần sử dụng, linh dẫn lấy trong túi càn khôn ra biến mất trong tay sau đó hóa thành một khúc cự mộc dài ba thước, to một thước trong tay Dư Tắc Thành. Trong phạm vi thần thức của hắn lợi dụng thần thức dẫn đường truy tung mục tiêu, muốn đập cái gì lập tức có thể đập cái đó.
Cự Mộc thuật này có ưu thế ở chỗ mỗi một đòn đều ẩn chứa sức nặng công kích một ngàn cân, dựa vào sức nặng đánh người. Hơn nữa tùy theo pháp lực của Dư Tắc Thành rót vào càng tăng, cự mộc sẽ càng lúc càng lớn. Nói cách khác, thời gian chuẩn bị thuật này càng dài cự mộc càng lớn, đánh người càng ác liệt.
Tiên thuật Triền Nhiễu mất khoảng chừng một ngày, lúc này mới tinh thông. Phù văn sinh ra cũng là một chữ Mộc, hơn nữa có hình dáng rất giống với phù văn của Cự Mộc thuật. Hai chữ này chậm rãi dung hợp lại trong đan điền Dư Tắc Thành, hóa thành một phù văn chữ Mộc đặc biệt. Dư Tắc Thành có thể xuất ra bốn sợi dây leo cuốn lấy kẻ thù trong phạm vi thần thức. Dây leo này dài chừng một trượng, to chừng ba tấc cứng cỏi vô cùng. Dư Tắc Thành dùng đệ tử làm thí nghiệm, dù là Lâm Diệp Hồng có thân thủ tốt nhất sau khi bị dây cuốn lấy, phóng xuất chân khí cũng cần chém một lúc mới có thể giãy ra được.
Trước khi hai phù văn hình thành, sử dụng hai loại pháp thuật này còn rất bình thường. Đến sau khi phù văn hình thành, phù văn chữ Mộc cuối cùng tổ hợp mà thành dường như bị cương năng huyết năng xâm nhiễm trong đan điền, dần dần sinh ra biến hóa rất nhỏ. Từ nay về sau, khi Dư Tắc Thành vận khởi Cự Mộc thuật; cự mộc kia sẽ trở nên cứng rắn vô cùng, giống như ẩn chứa cương năng. Mà dây leo của tiên thuật Triền Nhiễu cũng dần dần có được công năng hấp huyết, hơn nữa thời gian tồn tại của dây leo theo hấp huyết mà tăng trưởng, không phải chỉ sau một hồi đã biến mất. Dư Tắc Thành thực nghiệm quấn lấy một con trâu rừng, chỉ trong thời gian tàn một nén nhang đã bị hút cạn máu tươi.
Tiên thuật Ngự Vật học mất nửa ngày mới có thể tinh thông, được phù vân chữ Ngự. Thật ra tiên thuật này cùng loại với Cầm Long Khống Hạc Thủ trong võ công, lợi dụng hai tay có thể lăng không di chuyển vật thể. Dư Tắc Thành có thể khống chế vật phẩm dưới hai mươi cân, chậm rãi đưa lên không trong phạm vi thần thức bốn trượng. Vượt qua phạm vi này sẽ không thể điều khiển.
Hỏa Cầu thuật là khó nắm bắt nhất, Dư Tắc Thành khổ tu hai ngày cũng không có tiến triển bao nhiêu, chỉ có thể hình thành một chút hoa lửa ở đâu ngón tay. Phóng thích Hỏa Cầu thuật hiện tại đối với hắn vẫn còn rất gian nan, cần luyện tập thêm một thời gian nữa mới có thể nắm giữ. Nhưng chỉ cần nắm giữ, từ nay về sau hỏa phù đã không còn quan trọng đối với Dư Tắc Thành như hiện tại.
Sau khi luyện thành bí thuật này. Dư Tắc Thành quan sát phù văn trong cơ thể, dần dần phát hiện ra, phù văn do mình học Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết sinh ra, lập lòe phát sáng trong đan điền của mình, khuyếch đại lớn vô cùng. Rồi hai phù văn hình thành sau đó, chữ Mộc và chữ Ngự, nhỏ hơn một nửa so với mấy phù văn trước kia, không hề phát ra hào quang, giống như là tiểu đệ xoay tròn xung quanh ba phù văn do Huyết Cương quyết sinh ra.
Xem ra ba loại pháp thuật sau chẳng qua chỉ là pháp thuật thông thường, phổ thông mà thôi, mà pháp thuật do Huyết Cương quyết ghi lại tối thiểu cũng là tông môn mật truyền. Chuyện khác không nói, Vọng Khí Thuật có thể khiến hắn phát hiện được những gì người khác không phát hiện được, Huyết Tàng Thuật thì trận pháp cũng không phát hiện được. Huyết ô Thuật có thể phá hủy hết thảy kết cấu pháp lực. Từ đó có thể thấy được những tiên thuật này hùng mạnh đến mức nào. Đáng tiếc là hơn ba mươi loại tiên thuật phía sau hoàn toàn bị thiêu hủy, khiến cho Dư Tắc Thành tiếc nuối không thôi. Giữa hai loại pháp thuật này có chênh lệch thật lớn cho nên mới có hiện tượng như vậy phát sinh.
Sau khi tu luyện xong xuôi ba loại pháp thuật này, thời gian ba ngày đã trôi qua. Dư Tắc Thành thu hồi hỏa phù, hiện tại chỉ có thể phóng thích năm ngọn lửa tấn công, thật sự là càng dùng càng ít, xem ra mình còn phải khổ tu Hỏa cầu thuật, hoặc là thu thập tài liệu, tự mình chế tác hỏa phù.
Nhưng thu thập tài liệu nói dễ hơn làm, nếu tự mình tìm, hiện tại trong Thập Vạn Đại Sơn xung quanh huyện thành Sơn Trúc ba trăm dặm, mình đã lục tìm mấy lần, căn bản là không có tài liệu. Nếu như đến chỗ người khác mua, vậy cần phải trả bằng linh thạch, mà linh thạch vô cùng quan trọng đối với việc tu luyện của mình, cho người khác một viên cũng cảm thấy đau lòng.
Bảo Nhan Đan kia theo như phối phương giới thiệu, thật ra tự mình cũng có thể tế luyện nhưng cần rất nhiều tài liệu. Dựa theo Phù Đồ lục ghi lại toàn là tài liệu hiếm có, không biết tìm đâu ra, nếu không, luyện chế Bảo Nhan Đan nhất định có thể kiếm được một khoản không nhỏ.
Những phương pháp luyện chế pháp khí đan dược khác trên Phù Đồ lục ghi lại có những thứ tự mình có thể luyện chế nhưng một chút kinh nghiệm cũng không có, xác suất thất bại tuyệt đối cao đến kinh người. Ngay cả tài liệu luyện chế chủ yếu nhất mình cũng không có, nếu có phường thị thì tốt rồi, ít nhất cũng có chỗ mà mua. Hiện tại chỉ có thể mỗi ngày xem quá trình luyện chế ghi trên Phù Đồ lục, suy diễn tường tượng quá trình luyện chế trong đầu cho đỡ thèm.
Mật thư mà Dư Tắc Thành viết gởi cho Hắc Hổ đường, hiện tại đã qua ba ngày vẫn không thấy có phản ứng gì khiến cho Dư Tắc Thành buồn bực không thôi. Xem ra cầu người không bằng cầu mình, chỉ đành tự mình nghĩ biện pháp đối phó tên Lý Dạ Bạch kia.
Thật ra lần trước đại chiến, không ngờ Dư Tắc Thành kích hoạt được Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, nhờ vậy hắn mới có thể đảnh chết Hàn Dương. Nhưng vì trước kia mỗi đêm tiến vào trong thần thức hải, ma niệm cự xà kia sinh thành, còn có đủ loại cảnh cáo ghi lại trong sách, khiến cho trong tiềm thức Dư Tắc Thành có chút e ngại bí tịch tiên quyết này. Từ đó về sau, Dư Tắc Thành vẫn cố ý tránh đi ý niệm tu luyện tiên thuật này trong đầu, mãi đến ba ngày sau hắn mới không thể không đối mặt với vấn đề này.
Luyện hay là không luyện vấn đề này luôn luôn vương vấn trong lòng. Dư Tắc Thành lại lấy Phù Đồ lục ra một lần nữa, xem chữ viết mà Diệu Ngọc chân nhân lưu lại, chìm vào trầm tư rất lâu. Những chữ này linh động vô cùng, phiêu hốt tiêu sái, mỗi lần xem đến những chữ này Dư Tắc Thành luôn luôn có một cảm giác huyền diệu khó tả bằng lời, hắn thường xuyên xem như vậy hàng nửa canh giờ. Sau khi xem xong những chữ này. Dư Tắc Thành mở Phù Đồ lục ra, lật từng trang thờ ơ xem, cảm thụ được quá trình trưởng thành của những hương thảo linh dược này, nhớ kỹ hết thảy tư liệu về chúng, những nơi có thể thu thập được chúng, dược tính tác dụng của chúng, tên các loại đan dược mà chúng có thể luyện ra.
Cứ như vậy Du Tắc Thành xem từng trạng một, trong nháy mắt đã đến trời tối. Thông qua Phù Đô lục, dường như Dư Tắc Thành tiếp xúc với một thế giói khác. Trong những ngôn ngữ này, Dư Tắc Thành có thể mơ hồ thấy được vô số tiên sơn hiểm địa. Thông qua đó Dư Tắc Thành tiếp xúc được với một phần nổi tảng băng của thế giới tu tiên. Thế giới ấy kia quảng đại tới mức nào, thần kỳ tới mức nào. Phù Đồ lục đã chắp cánh tưởng tượng cho Dư Tắc Thành, khơi lên ước mơ nóng bỏng trong lòng hắn.
Dư Tắc Thành chậm rãi ngâm nga vài câu thơ cổ trước kia hắn từng đọc được:
- Thường nghe động Ngọc Thanh, nơi đó có huyền cơ Xữ
Ngự khôngbay trên trời, vân du đi khắp chốn.
Bình minh khẽ giở sách, lắng nghe một khúc đàn.
Tiên nhân đàn cổ thạch, một khúc thanh tao vang.
Cách thế nghe đàn kinh, huyền tuyển ghi minh ngọc.
Kinh động chim lẫn người, thời gian trôi mau quá.
Dư Tắc Thành hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác này. Bất chợt hắn gấp Phù Đồ lục lại, lòng hạ quyết tâm mình phải du ngoạn thiên hạ, phải đi lên con đường tu tiên. Không như tên mạt học Hàn Dương kia nửa đường đứt gánh, phải có thực lực trong người, không cần biết cái gì yêu ma tà đạo, không cần biết cái gì bí tịch Ma môn, học, nhất định phải học.
Khó trách trong túi càn khôn của hai người Hàn Dương lại có một đống tạp vật, Dư Tắc Thành tìm được trong đó chín mươi sáu hạt giống của Mộc Kinh Cức, còn có hai mươi bảy linh mộc pháp dẫn đã được chế tác hoàn chỉnh. May mắn là tiên thuật Ngự Vật và Hỏa cầu thuật cũng không cần pháp môi.
Linh mộc pháp dẫn thật ra rất dễ chế tác, có linh mộc nhất giai là được. Hình dạng của nó chính là một miếng gỗ nhỏ chừng một tấc, trên đó ngưng kết linh lực, trong Phù Đồ lục có giới thiệu phương pháp chế tác, vô cùng đơn giản, Dư Tắc Thảnh hoàn toàn có thể chế tác.
Nhưng hạt giống của Mộc Kinh Cức lại khó có thể thu hoạch, thật ra Dư Tắc Thành thu thập được một ít ở vườn dược thảo, tuy nhiên hiện tại đều nằm trong tay Thạch đại phu. Giờ muốn dùng không có, về sau đến chỗ Thạch đại phu xem thử, có lẽ có thể mua được.
Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện bốn tiên thuật này, so với năm tiên thuật trước kia, bốn tiên thuật này rất đơn giản. Cự Mộc thuật. Dư Tắc Thành mất thời gian một buổi chiều, không cần niệm chú đã có thể hoàn toàn nắm giữ, một phù văn chữ Mộc sinh ra, tiến vào đan điền hắn.
Mỗi lần sử dụng, linh dẫn lấy trong túi càn khôn ra biến mất trong tay sau đó hóa thành một khúc cự mộc dài ba thước, to một thước trong tay Dư Tắc Thành. Trong phạm vi thần thức của hắn lợi dụng thần thức dẫn đường truy tung mục tiêu, muốn đập cái gì lập tức có thể đập cái đó.
Cự Mộc thuật này có ưu thế ở chỗ mỗi một đòn đều ẩn chứa sức nặng công kích một ngàn cân, dựa vào sức nặng đánh người. Hơn nữa tùy theo pháp lực của Dư Tắc Thành rót vào càng tăng, cự mộc sẽ càng lúc càng lớn. Nói cách khác, thời gian chuẩn bị thuật này càng dài cự mộc càng lớn, đánh người càng ác liệt.
Tiên thuật Triền Nhiễu mất khoảng chừng một ngày, lúc này mới tinh thông. Phù văn sinh ra cũng là một chữ Mộc, hơn nữa có hình dáng rất giống với phù văn của Cự Mộc thuật. Hai chữ này chậm rãi dung hợp lại trong đan điền Dư Tắc Thành, hóa thành một phù văn chữ Mộc đặc biệt. Dư Tắc Thành có thể xuất ra bốn sợi dây leo cuốn lấy kẻ thù trong phạm vi thần thức. Dây leo này dài chừng một trượng, to chừng ba tấc cứng cỏi vô cùng. Dư Tắc Thành dùng đệ tử làm thí nghiệm, dù là Lâm Diệp Hồng có thân thủ tốt nhất sau khi bị dây cuốn lấy, phóng xuất chân khí cũng cần chém một lúc mới có thể giãy ra được.
Trước khi hai phù văn hình thành, sử dụng hai loại pháp thuật này còn rất bình thường. Đến sau khi phù văn hình thành, phù văn chữ Mộc cuối cùng tổ hợp mà thành dường như bị cương năng huyết năng xâm nhiễm trong đan điền, dần dần sinh ra biến hóa rất nhỏ. Từ nay về sau, khi Dư Tắc Thành vận khởi Cự Mộc thuật; cự mộc kia sẽ trở nên cứng rắn vô cùng, giống như ẩn chứa cương năng. Mà dây leo của tiên thuật Triền Nhiễu cũng dần dần có được công năng hấp huyết, hơn nữa thời gian tồn tại của dây leo theo hấp huyết mà tăng trưởng, không phải chỉ sau một hồi đã biến mất. Dư Tắc Thành thực nghiệm quấn lấy một con trâu rừng, chỉ trong thời gian tàn một nén nhang đã bị hút cạn máu tươi.
Tiên thuật Ngự Vật học mất nửa ngày mới có thể tinh thông, được phù vân chữ Ngự. Thật ra tiên thuật này cùng loại với Cầm Long Khống Hạc Thủ trong võ công, lợi dụng hai tay có thể lăng không di chuyển vật thể. Dư Tắc Thành có thể khống chế vật phẩm dưới hai mươi cân, chậm rãi đưa lên không trong phạm vi thần thức bốn trượng. Vượt qua phạm vi này sẽ không thể điều khiển.
Hỏa Cầu thuật là khó nắm bắt nhất, Dư Tắc Thành khổ tu hai ngày cũng không có tiến triển bao nhiêu, chỉ có thể hình thành một chút hoa lửa ở đâu ngón tay. Phóng thích Hỏa Cầu thuật hiện tại đối với hắn vẫn còn rất gian nan, cần luyện tập thêm một thời gian nữa mới có thể nắm giữ. Nhưng chỉ cần nắm giữ, từ nay về sau hỏa phù đã không còn quan trọng đối với Dư Tắc Thành như hiện tại.
Sau khi luyện thành bí thuật này. Dư Tắc Thành quan sát phù văn trong cơ thể, dần dần phát hiện ra, phù văn do mình học Vô Thượng Thiên Đạo Huyết Cương quyết sinh ra, lập lòe phát sáng trong đan điền của mình, khuyếch đại lớn vô cùng. Rồi hai phù văn hình thành sau đó, chữ Mộc và chữ Ngự, nhỏ hơn một nửa so với mấy phù văn trước kia, không hề phát ra hào quang, giống như là tiểu đệ xoay tròn xung quanh ba phù văn do Huyết Cương quyết sinh ra.
Xem ra ba loại pháp thuật sau chẳng qua chỉ là pháp thuật thông thường, phổ thông mà thôi, mà pháp thuật do Huyết Cương quyết ghi lại tối thiểu cũng là tông môn mật truyền. Chuyện khác không nói, Vọng Khí Thuật có thể khiến hắn phát hiện được những gì người khác không phát hiện được, Huyết Tàng Thuật thì trận pháp cũng không phát hiện được. Huyết ô Thuật có thể phá hủy hết thảy kết cấu pháp lực. Từ đó có thể thấy được những tiên thuật này hùng mạnh đến mức nào. Đáng tiếc là hơn ba mươi loại tiên thuật phía sau hoàn toàn bị thiêu hủy, khiến cho Dư Tắc Thành tiếc nuối không thôi. Giữa hai loại pháp thuật này có chênh lệch thật lớn cho nên mới có hiện tượng như vậy phát sinh.
Sau khi tu luyện xong xuôi ba loại pháp thuật này, thời gian ba ngày đã trôi qua. Dư Tắc Thành thu hồi hỏa phù, hiện tại chỉ có thể phóng thích năm ngọn lửa tấn công, thật sự là càng dùng càng ít, xem ra mình còn phải khổ tu Hỏa cầu thuật, hoặc là thu thập tài liệu, tự mình chế tác hỏa phù.
Nhưng thu thập tài liệu nói dễ hơn làm, nếu tự mình tìm, hiện tại trong Thập Vạn Đại Sơn xung quanh huyện thành Sơn Trúc ba trăm dặm, mình đã lục tìm mấy lần, căn bản là không có tài liệu. Nếu như đến chỗ người khác mua, vậy cần phải trả bằng linh thạch, mà linh thạch vô cùng quan trọng đối với việc tu luyện của mình, cho người khác một viên cũng cảm thấy đau lòng.
Bảo Nhan Đan kia theo như phối phương giới thiệu, thật ra tự mình cũng có thể tế luyện nhưng cần rất nhiều tài liệu. Dựa theo Phù Đồ lục ghi lại toàn là tài liệu hiếm có, không biết tìm đâu ra, nếu không, luyện chế Bảo Nhan Đan nhất định có thể kiếm được một khoản không nhỏ.
Những phương pháp luyện chế pháp khí đan dược khác trên Phù Đồ lục ghi lại có những thứ tự mình có thể luyện chế nhưng một chút kinh nghiệm cũng không có, xác suất thất bại tuyệt đối cao đến kinh người. Ngay cả tài liệu luyện chế chủ yếu nhất mình cũng không có, nếu có phường thị thì tốt rồi, ít nhất cũng có chỗ mà mua. Hiện tại chỉ có thể mỗi ngày xem quá trình luyện chế ghi trên Phù Đồ lục, suy diễn tường tượng quá trình luyện chế trong đầu cho đỡ thèm.
Mật thư mà Dư Tắc Thành viết gởi cho Hắc Hổ đường, hiện tại đã qua ba ngày vẫn không thấy có phản ứng gì khiến cho Dư Tắc Thành buồn bực không thôi. Xem ra cầu người không bằng cầu mình, chỉ đành tự mình nghĩ biện pháp đối phó tên Lý Dạ Bạch kia.
Thật ra lần trước đại chiến, không ngờ Dư Tắc Thành kích hoạt được Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, nhờ vậy hắn mới có thể đảnh chết Hàn Dương. Nhưng vì trước kia mỗi đêm tiến vào trong thần thức hải, ma niệm cự xà kia sinh thành, còn có đủ loại cảnh cáo ghi lại trong sách, khiến cho trong tiềm thức Dư Tắc Thành có chút e ngại bí tịch tiên quyết này. Từ đó về sau, Dư Tắc Thành vẫn cố ý tránh đi ý niệm tu luyện tiên thuật này trong đầu, mãi đến ba ngày sau hắn mới không thể không đối mặt với vấn đề này.
Luyện hay là không luyện vấn đề này luôn luôn vương vấn trong lòng. Dư Tắc Thành lại lấy Phù Đồ lục ra một lần nữa, xem chữ viết mà Diệu Ngọc chân nhân lưu lại, chìm vào trầm tư rất lâu. Những chữ này linh động vô cùng, phiêu hốt tiêu sái, mỗi lần xem đến những chữ này Dư Tắc Thành luôn luôn có một cảm giác huyền diệu khó tả bằng lời, hắn thường xuyên xem như vậy hàng nửa canh giờ. Sau khi xem xong những chữ này. Dư Tắc Thành mở Phù Đồ lục ra, lật từng trang thờ ơ xem, cảm thụ được quá trình trưởng thành của những hương thảo linh dược này, nhớ kỹ hết thảy tư liệu về chúng, những nơi có thể thu thập được chúng, dược tính tác dụng của chúng, tên các loại đan dược mà chúng có thể luyện ra.
Cứ như vậy Du Tắc Thành xem từng trạng một, trong nháy mắt đã đến trời tối. Thông qua Phù Đô lục, dường như Dư Tắc Thành tiếp xúc với một thế giói khác. Trong những ngôn ngữ này, Dư Tắc Thành có thể mơ hồ thấy được vô số tiên sơn hiểm địa. Thông qua đó Dư Tắc Thành tiếp xúc được với một phần nổi tảng băng của thế giới tu tiên. Thế giới ấy kia quảng đại tới mức nào, thần kỳ tới mức nào. Phù Đồ lục đã chắp cánh tưởng tượng cho Dư Tắc Thành, khơi lên ước mơ nóng bỏng trong lòng hắn.
Dư Tắc Thành chậm rãi ngâm nga vài câu thơ cổ trước kia hắn từng đọc được:
- Thường nghe động Ngọc Thanh, nơi đó có huyền cơ Xữ
Ngự khôngbay trên trời, vân du đi khắp chốn.
Bình minh khẽ giở sách, lắng nghe một khúc đàn.
Tiên nhân đàn cổ thạch, một khúc thanh tao vang.
Cách thế nghe đàn kinh, huyền tuyển ghi minh ngọc.
Kinh động chim lẫn người, thời gian trôi mau quá.
Dư Tắc Thành hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác này. Bất chợt hắn gấp Phù Đồ lục lại, lòng hạ quyết tâm mình phải du ngoạn thiên hạ, phải đi lên con đường tu tiên. Không như tên mạt học Hàn Dương kia nửa đường đứt gánh, phải có thực lực trong người, không cần biết cái gì yêu ma tà đạo, không cần biết cái gì bí tịch Ma môn, học, nhất định phải học.
/1202
|