Đôi khi nhẫn nhịn những chuyện mà người khác không thể nào nhịn được, trong lòng người ta cảm thấy khó chịu vô cùng. Những lúc ấy, Dư Tắc Thành tiến vào nơi mô phỏng Tự Tại Thiên bên trong thế giới Bàn cổ, đánh chết A Bà Cụ La Ma Thần trong mô phỏng, để phát tiết tâm trạng của mình.
Hai tháng sau, rốt cục Dư Tắc Thành cũng trở lại nơi này. Hắn chọn đúng ngày hoàng đạo, tắm rửa thay y phục, nghỉ ngơi dưỡng sức, an bày hết thảy, chuẩn bị sẵn sàng.
Đêm ấy là ngày hai mươi sáu, trên trời không trăng sao, xòe bàn tay không thấy ngón, Dư Tắc Thành tới nơi này lặng lẽ thi pháp, chuẩn bị cho một trận chiến.
Trong quá trình Dư Tắc Thành thi pháp, trên bầu trời cao hai ngàn trượng, Lưu Nhất Phàm và lão nhân há cảo đang lặng lẽ quan sát. Chợt Lưu Nhất Phàm lên tiếng nói:
- Lão thấy chưa, ta đã nói nhất định tiểu tử này có vấn đề, không ngờ hắn nhẫn nhịn chờ hết hai tháng, rốt cục cũng bị chúng ta phát hiện, hãy chờ xem hắn muốn làm gì.
Lão nhân há cảo lặng yên không nói, chỉ mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành thi pháp.
Dư Tắc Thành đã chuẩn bị từ lâu, lúc này run tay lên phóng xuất một trăm lẻ tám Kiếm Sủng Kim Đan, bắt đầu bày trận. Tầng tầng đại trận được bày ra, bên ngoài là ảo trận đề phòng người ngoài không biết đi lầm vào, bên trong mới là pháp trận xé rách Thời Không.
Pháp trận này dùng một trăm lẻ tám linh thạch thượng phẩm làm xương, một ngàn lẻ một viên linh thạch hạ phẩm làm thịt, bày thành cấm chế lập thể, ở giữa là một Tinh Thiên Nghi dùng làm mắt trận, sau đó Dư Tắc Thành lặng lẽ chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Giữa đại trận, Dư Tắc Thành lặng lẽ chuẩn bị, tinh khí thần dần dần hợp nhất. Sau biết bao ngày chuẩn bị, rốt cục hôm nay hắn sẽ xông vào Tự Tại Thiên, cướp lấy Tiên Thiên Linh Bảo là chiếc hồ cầm kia, sau đó trở lại nhân gian.
Kiếm Linh được luyện chế từ phân thân A Bà Cụ La Ma Thần lúc này đang ở trước mặt Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành chăm chú nhìn y, bất chợt miệng niệm:
- Không viễn thiên chí, vạn vật vô thường, cương thần tốn phong. Lôi điện mênh mông. Ngũ long lôi chấn. Bắc Hải tôn sùng. Lực nặng vô biên, phong tùy lôi bôn. Thái nhất minh minh, phụng sắc tốc hành. Khư lôi tốc phát, bẩm sắc phụng hành. Triếp cảm vi lệnh, mạo phạm thiên chân. Như vi đế sắc, như nghịch thượng thanh...
Theo tiếng niệm pháp chú của Dư Tắc Thành, dần dần phi kiếm do Kiếm Linh kia phụ thể bắt đầu phát ra hào quang đủ màu. Sau đó đại trận bắt đầu chuyển động, vô số quang ảnh vận chuyển liên hồi, Tinh Thiên Nghi ở giữa khởi động. Lập tức vô số vòng tròn như kim loại bắt đầu xoay tròn, dần dần dâng lên một mảng tinh vân, vô số vì sao hiện ra lấp lánh.
Kiếm Linh kia xoay chuyển định vị tọa độ Thời Không, nháy mắt một luồng năng lượng khổng lồ bùng nổ giữa không trung, hình thành một vực sâu đen ngòm. Vực này giống như một lỗ đen rất lớn, những vật thể nhẹ xung quanh đều bị lực hấp dẫn trong lỗ đen kia hút lấy, bay vào trong đó.
Lỗ đen kia nhìn qua sâu thăm thẳm, không biết dẫn tới địa phương nào. Pháp trận này dùng Kiếm Linh làm nguồn năng lượng xác định tọa độ điểm gốc, chỉ có thể duy trì một khắc. Trong vòng một khắc này, Dư Tắc Thành phải tranh thủ xông vào Tự Tại Thiên, đánh chết A Bà Cụ La Ma Thần, cướp lấy Tiên Thiên Linh Bảo, sau đó trở về.
Nếu trong vòng một khắc Dư Tắc Thành không thể trở về, vậy sẽ bị Tự Tại Thiên đồng hóa, cuối cùng không về được. Nếu điểm gốc này mất đi, Dư Tắc Thành sẽ vĩnh viễn không thể tìm thấy cách trở về thế giới Thương Khung.
Dư Tắc Thành gầm to một tiếng, hành động này hắn đã diễn luyện vô số lần trong không gian mô phỏng. Lập tức hắn ngự kiếm bay lên, nhanh chóng nhảy vào lỗ đen kia, tiến nhập thông đạo Thời Không.
Thông đạo Thời Không này như có vô số tia lửa điện chớp lóe không ngừng. Tuy rằng những tia lửa điện này không thể tạo thành thương tổn chí mạng cho Dư Tắc Thành, nhưng lại khiến cho thân thể hắn đau đớn vô cùng, bất quá hắn vẫn còn có thể chịu đựng được.
Kiên trì, nhẫn nại, chỉ có kiên trì tới giờ phút cuối cùng, mới có thể đạt được thắng lợi.
Trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành xông vào Tự Tại Thiên, một con đường xuất hiện trước mặt hắn. Tự Tại Thiên này giống như một đám mây trắng vô tận, khắp nơi toàn là sương mù trắng xóa. Trong đám sương mù này, vô số thế giới có hình quả trứng bềnh bồng trôi nổi.
Mỗi một thế giới hình trứng như vậy đại biểu cho một sinh linh, thế giới mà bọn họ đang ở hoàn toàn là do bọn họ ảo tưởng mà ra, căn cứ vào tâm niệm của bọn họ biến thành.
Có thế giới hình trứng mênh mông rộng lớn, có thế giới hình trứng đã sụp đổ. Còn có hai thế giới hình trứng đang tiến hành giao phối, hai thế giới hình trứng khác đang đại chiến liên miên.
Vô số thế giới hình trứng này trôi nổi giữa không trung, Dư Tắc Thành cố gắng tránh né chúng. Chỉ cần lạc vào trong một thế giới đó, sẽ chậm trễ thời gian, e rằng sẽ rất khó thoát ra.
ở Tự Tại Thiên này, muốn tránh bị nó nuốt chửng, biến thành chủ nhân một thế giới hình trứng, chỉ có cách không suy nghĩ, không nghe, không thấy, không hỏi, tâm không tạp niệm, không muốn không cầu, như vậy mới có thể kéo dài thời gian bị Tự Tại Thiên nuốt chửng đồng hóa.
Trước mặt Dư Tắc Thành có một đường sáng màu bạc nhỏ như sợi tơ, chỉ dẫn phương hướng cho hắn đi tới. Sợi dây nhỏ này là mối liên hệ giữa phân thân và bản thể của A Bà Cụ La Ma Thần, nhờ có nó, Dư Tắc Thành tìm được thế giới hình trứng bản nguyên của A Bà Cụ La Ma Thần rất nhanh.
Đường đi tới không sai mảy may so với những lần diễn luyện, nháy mắt một thế giới hình trứng rất lớn xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành.
Thế giới hình trứng này hết sức rộng lớn, bất quá trong đó đã có hết chín phần mười diện tích trở nên tăm tối, chỉ còn lại một thần điện ngàn dặm ở trung tâm là còn phát ra ánh sáng.
Nơi tăm tối phía trước chính là phần diện tích đại lục mà A Bà Cụ La Ma Thần ảo tưởng lập ra trước kia. Hiện tại y đã quá già, lực tưởng tượng không còn đủ, cho nên đại lục, con dân trên đó đã tiêu tan, chỉ còn thần điện này tồn tại.
Dư Tắc Thành nhanh nhẹn nhảy vào thế giới hình trứng này, từ trên cao hạ xuống, nhảy vào thần điện, phi hành nhanh nhẹn như sao xẹt.
Tay hắn phát ra kiếm quang vô thượng, giống như vô số lần diễn luyện trước kia, tất cả những gì ngăn đường hắn đều tan nát.
Theo như lý thuyết, thần điện này trải rộng khắp ngàn dặm, trong đó thủ vệ vô số, cường giả như mây, vô số dũng sĩ trấn thủ. Dư Tắc Thành phi hành như chớp xông tới, hắn chỉ có một khắc mà thỏi.
Nhưng sau vô số lần diễn luyện, Dư Tắc Thành chỉ cần dùng một kiếm là có thể phá tan tất cả. Hết thảy ở đây toàn là ảo ảnh, là trí tưởng tượng của A Bà Cụ La Ma Thần tạo ra, cho nên chỉ cần một kiếm là đủ sức phá nát hết thảy chỗ này. Một kiếm này đại biểu cho niềm tin, cho đạo, cho hết thảy của Dư Tắc Thành, đồng thời cũng đại biểu cho dục vọng của hắn. Lúc này Tự Tại Thiên bắt đầu tiến hành dung hợp đồng hóa Dư Tắc Thành, thỏa mãn hết thảy dục vọng của hắn, để có thể giữ hắn lại vĩnh viễn ở Tự Tại Thiên này.
Một kiếm này xé rách trời không, cung điện ngàn dặm nháy mắt bị đánh tan tác, Dư Tắc Thành xông tới trước bản thể A Bà Cụ La Ma Thần. Cũng như vô số lần diễn luyện, y đang ngồi trên ngai vàng to lớn, đưa mắt chăm chú nhìn Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đã từng tính tới hàng ngàn hàng vạn phản ứng của A Bà Cụ La Ma Thần, cho đến hiện tại, tất cả đều diễn ra nằm trong sự tính toán của hắn. Dư Tắc Thành phát ra một kiếm, một kiếm này là giả vờ công kích, thu hút phản ứng của A Bà Cụ La Ma Thần, để cướp đoạt món Tiên Thiên Linh Bảo kia.
Không ngờ A Bà Cụ La Ma Thần vẫn không cử động, lập tức một kiếm của Dư Tắc Thành đâm thủng thân thể y, y vẫn thản nhiên hứng chịu một kiếm này.
Sau đó y nở nụ cười, nụ cười này ra ngoài mọi tính toán trước kia của Dư Tắc Thành, sau đó y nói:
- Rốt cục ngươi đã tới rồi, ta chờ ngươi đã rất lâu, rốt cục mọi chuyện đã có thể kết thúc. Cảm tạ ngươi, ta sẽ không còn phải chờ đợi cái chết mỏi mòn như trước. Vì muốn cảm tạ ngươi, cũng là trừng phạt ngươi đã giết ta, ngươi hãy thay ta hưởng thụ cuộc sống vĩnh hằng này đi thôi.
Dứt lời, A Bà Cụ La Ma Thần nhắm mắt chết đi, một tiếng nổ lớn vang lên, ở thế giới Thương Khung, Kiếm Linh phân thân của A Bà Cụ La Ma Thần tan nát, lập tức thông đạo nối liền giữa thế giới Thương Khung và Dư Tắc Thành biến mất, lỗ đen dần dần tiêu tan. Tình huống này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, hoàn toàn ra ngoài muôn vàn phương án mà hắn đã tính toán từ trước.
Bất quá hiện tại không có thời gian, kiếm quang Dư Tắc Thành cuốn một cái, vơ lấy tất cả những thứ bên cạnh A Bà Cụ La Ma Thần, bao gồm cả thanh hồ cầm kia.
Sau đó Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, chạy trốn về phía đường cũ. Nhưng vừa bay ra khỏi thần điện của A Bà Cụ La Ma Thần. Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi, tọa độ điểm gốc ở chỗ Kiếm Linh phân thân của A Bà Cụ La Ma Thần, lúc A Bà Cụ La Ma Thần chết đi, nó cũng đồng thời vỡ nát, lỗ đen đã tiêu tan biến mất. Lúc này Dư Tắc Thành đã mất đi tọa độ trở về, mà sương mù trắng xóa của Tự Tại Thiên đang cuồn cuộn xông về phía hắn.
A Bà Cụ La Ma Thần đã chết, thế giới hình trứng của y cũng bắt đầu sụp đổ, thần điện tiêu tan, sinh linh biến mất.
-o0o-
Hai tháng sau, rốt cục Dư Tắc Thành cũng trở lại nơi này. Hắn chọn đúng ngày hoàng đạo, tắm rửa thay y phục, nghỉ ngơi dưỡng sức, an bày hết thảy, chuẩn bị sẵn sàng.
Đêm ấy là ngày hai mươi sáu, trên trời không trăng sao, xòe bàn tay không thấy ngón, Dư Tắc Thành tới nơi này lặng lẽ thi pháp, chuẩn bị cho một trận chiến.
Trong quá trình Dư Tắc Thành thi pháp, trên bầu trời cao hai ngàn trượng, Lưu Nhất Phàm và lão nhân há cảo đang lặng lẽ quan sát. Chợt Lưu Nhất Phàm lên tiếng nói:
- Lão thấy chưa, ta đã nói nhất định tiểu tử này có vấn đề, không ngờ hắn nhẫn nhịn chờ hết hai tháng, rốt cục cũng bị chúng ta phát hiện, hãy chờ xem hắn muốn làm gì.
Lão nhân há cảo lặng yên không nói, chỉ mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành thi pháp.
Dư Tắc Thành đã chuẩn bị từ lâu, lúc này run tay lên phóng xuất một trăm lẻ tám Kiếm Sủng Kim Đan, bắt đầu bày trận. Tầng tầng đại trận được bày ra, bên ngoài là ảo trận đề phòng người ngoài không biết đi lầm vào, bên trong mới là pháp trận xé rách Thời Không.
Pháp trận này dùng một trăm lẻ tám linh thạch thượng phẩm làm xương, một ngàn lẻ một viên linh thạch hạ phẩm làm thịt, bày thành cấm chế lập thể, ở giữa là một Tinh Thiên Nghi dùng làm mắt trận, sau đó Dư Tắc Thành lặng lẽ chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Giữa đại trận, Dư Tắc Thành lặng lẽ chuẩn bị, tinh khí thần dần dần hợp nhất. Sau biết bao ngày chuẩn bị, rốt cục hôm nay hắn sẽ xông vào Tự Tại Thiên, cướp lấy Tiên Thiên Linh Bảo là chiếc hồ cầm kia, sau đó trở lại nhân gian.
Kiếm Linh được luyện chế từ phân thân A Bà Cụ La Ma Thần lúc này đang ở trước mặt Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành chăm chú nhìn y, bất chợt miệng niệm:
- Không viễn thiên chí, vạn vật vô thường, cương thần tốn phong. Lôi điện mênh mông. Ngũ long lôi chấn. Bắc Hải tôn sùng. Lực nặng vô biên, phong tùy lôi bôn. Thái nhất minh minh, phụng sắc tốc hành. Khư lôi tốc phát, bẩm sắc phụng hành. Triếp cảm vi lệnh, mạo phạm thiên chân. Như vi đế sắc, như nghịch thượng thanh...
Theo tiếng niệm pháp chú của Dư Tắc Thành, dần dần phi kiếm do Kiếm Linh kia phụ thể bắt đầu phát ra hào quang đủ màu. Sau đó đại trận bắt đầu chuyển động, vô số quang ảnh vận chuyển liên hồi, Tinh Thiên Nghi ở giữa khởi động. Lập tức vô số vòng tròn như kim loại bắt đầu xoay tròn, dần dần dâng lên một mảng tinh vân, vô số vì sao hiện ra lấp lánh.
Kiếm Linh kia xoay chuyển định vị tọa độ Thời Không, nháy mắt một luồng năng lượng khổng lồ bùng nổ giữa không trung, hình thành một vực sâu đen ngòm. Vực này giống như một lỗ đen rất lớn, những vật thể nhẹ xung quanh đều bị lực hấp dẫn trong lỗ đen kia hút lấy, bay vào trong đó.
Lỗ đen kia nhìn qua sâu thăm thẳm, không biết dẫn tới địa phương nào. Pháp trận này dùng Kiếm Linh làm nguồn năng lượng xác định tọa độ điểm gốc, chỉ có thể duy trì một khắc. Trong vòng một khắc này, Dư Tắc Thành phải tranh thủ xông vào Tự Tại Thiên, đánh chết A Bà Cụ La Ma Thần, cướp lấy Tiên Thiên Linh Bảo, sau đó trở về.
Nếu trong vòng một khắc Dư Tắc Thành không thể trở về, vậy sẽ bị Tự Tại Thiên đồng hóa, cuối cùng không về được. Nếu điểm gốc này mất đi, Dư Tắc Thành sẽ vĩnh viễn không thể tìm thấy cách trở về thế giới Thương Khung.
Dư Tắc Thành gầm to một tiếng, hành động này hắn đã diễn luyện vô số lần trong không gian mô phỏng. Lập tức hắn ngự kiếm bay lên, nhanh chóng nhảy vào lỗ đen kia, tiến nhập thông đạo Thời Không.
Thông đạo Thời Không này như có vô số tia lửa điện chớp lóe không ngừng. Tuy rằng những tia lửa điện này không thể tạo thành thương tổn chí mạng cho Dư Tắc Thành, nhưng lại khiến cho thân thể hắn đau đớn vô cùng, bất quá hắn vẫn còn có thể chịu đựng được.
Kiên trì, nhẫn nại, chỉ có kiên trì tới giờ phút cuối cùng, mới có thể đạt được thắng lợi.
Trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành xông vào Tự Tại Thiên, một con đường xuất hiện trước mặt hắn. Tự Tại Thiên này giống như một đám mây trắng vô tận, khắp nơi toàn là sương mù trắng xóa. Trong đám sương mù này, vô số thế giới có hình quả trứng bềnh bồng trôi nổi.
Mỗi một thế giới hình trứng như vậy đại biểu cho một sinh linh, thế giới mà bọn họ đang ở hoàn toàn là do bọn họ ảo tưởng mà ra, căn cứ vào tâm niệm của bọn họ biến thành.
Có thế giới hình trứng mênh mông rộng lớn, có thế giới hình trứng đã sụp đổ. Còn có hai thế giới hình trứng đang tiến hành giao phối, hai thế giới hình trứng khác đang đại chiến liên miên.
Vô số thế giới hình trứng này trôi nổi giữa không trung, Dư Tắc Thành cố gắng tránh né chúng. Chỉ cần lạc vào trong một thế giới đó, sẽ chậm trễ thời gian, e rằng sẽ rất khó thoát ra.
ở Tự Tại Thiên này, muốn tránh bị nó nuốt chửng, biến thành chủ nhân một thế giới hình trứng, chỉ có cách không suy nghĩ, không nghe, không thấy, không hỏi, tâm không tạp niệm, không muốn không cầu, như vậy mới có thể kéo dài thời gian bị Tự Tại Thiên nuốt chửng đồng hóa.
Trước mặt Dư Tắc Thành có một đường sáng màu bạc nhỏ như sợi tơ, chỉ dẫn phương hướng cho hắn đi tới. Sợi dây nhỏ này là mối liên hệ giữa phân thân và bản thể của A Bà Cụ La Ma Thần, nhờ có nó, Dư Tắc Thành tìm được thế giới hình trứng bản nguyên của A Bà Cụ La Ma Thần rất nhanh.
Đường đi tới không sai mảy may so với những lần diễn luyện, nháy mắt một thế giới hình trứng rất lớn xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành.
Thế giới hình trứng này hết sức rộng lớn, bất quá trong đó đã có hết chín phần mười diện tích trở nên tăm tối, chỉ còn lại một thần điện ngàn dặm ở trung tâm là còn phát ra ánh sáng.
Nơi tăm tối phía trước chính là phần diện tích đại lục mà A Bà Cụ La Ma Thần ảo tưởng lập ra trước kia. Hiện tại y đã quá già, lực tưởng tượng không còn đủ, cho nên đại lục, con dân trên đó đã tiêu tan, chỉ còn thần điện này tồn tại.
Dư Tắc Thành nhanh nhẹn nhảy vào thế giới hình trứng này, từ trên cao hạ xuống, nhảy vào thần điện, phi hành nhanh nhẹn như sao xẹt.
Tay hắn phát ra kiếm quang vô thượng, giống như vô số lần diễn luyện trước kia, tất cả những gì ngăn đường hắn đều tan nát.
Theo như lý thuyết, thần điện này trải rộng khắp ngàn dặm, trong đó thủ vệ vô số, cường giả như mây, vô số dũng sĩ trấn thủ. Dư Tắc Thành phi hành như chớp xông tới, hắn chỉ có một khắc mà thỏi.
Nhưng sau vô số lần diễn luyện, Dư Tắc Thành chỉ cần dùng một kiếm là có thể phá tan tất cả. Hết thảy ở đây toàn là ảo ảnh, là trí tưởng tượng của A Bà Cụ La Ma Thần tạo ra, cho nên chỉ cần một kiếm là đủ sức phá nát hết thảy chỗ này. Một kiếm này đại biểu cho niềm tin, cho đạo, cho hết thảy của Dư Tắc Thành, đồng thời cũng đại biểu cho dục vọng của hắn. Lúc này Tự Tại Thiên bắt đầu tiến hành dung hợp đồng hóa Dư Tắc Thành, thỏa mãn hết thảy dục vọng của hắn, để có thể giữ hắn lại vĩnh viễn ở Tự Tại Thiên này.
Một kiếm này xé rách trời không, cung điện ngàn dặm nháy mắt bị đánh tan tác, Dư Tắc Thành xông tới trước bản thể A Bà Cụ La Ma Thần. Cũng như vô số lần diễn luyện, y đang ngồi trên ngai vàng to lớn, đưa mắt chăm chú nhìn Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đã từng tính tới hàng ngàn hàng vạn phản ứng của A Bà Cụ La Ma Thần, cho đến hiện tại, tất cả đều diễn ra nằm trong sự tính toán của hắn. Dư Tắc Thành phát ra một kiếm, một kiếm này là giả vờ công kích, thu hút phản ứng của A Bà Cụ La Ma Thần, để cướp đoạt món Tiên Thiên Linh Bảo kia.
Không ngờ A Bà Cụ La Ma Thần vẫn không cử động, lập tức một kiếm của Dư Tắc Thành đâm thủng thân thể y, y vẫn thản nhiên hứng chịu một kiếm này.
Sau đó y nở nụ cười, nụ cười này ra ngoài mọi tính toán trước kia của Dư Tắc Thành, sau đó y nói:
- Rốt cục ngươi đã tới rồi, ta chờ ngươi đã rất lâu, rốt cục mọi chuyện đã có thể kết thúc. Cảm tạ ngươi, ta sẽ không còn phải chờ đợi cái chết mỏi mòn như trước. Vì muốn cảm tạ ngươi, cũng là trừng phạt ngươi đã giết ta, ngươi hãy thay ta hưởng thụ cuộc sống vĩnh hằng này đi thôi.
Dứt lời, A Bà Cụ La Ma Thần nhắm mắt chết đi, một tiếng nổ lớn vang lên, ở thế giới Thương Khung, Kiếm Linh phân thân của A Bà Cụ La Ma Thần tan nát, lập tức thông đạo nối liền giữa thế giới Thương Khung và Dư Tắc Thành biến mất, lỗ đen dần dần tiêu tan. Tình huống này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, hoàn toàn ra ngoài muôn vàn phương án mà hắn đã tính toán từ trước.
Bất quá hiện tại không có thời gian, kiếm quang Dư Tắc Thành cuốn một cái, vơ lấy tất cả những thứ bên cạnh A Bà Cụ La Ma Thần, bao gồm cả thanh hồ cầm kia.
Sau đó Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, chạy trốn về phía đường cũ. Nhưng vừa bay ra khỏi thần điện của A Bà Cụ La Ma Thần. Dư Tắc Thành giật mình kinh hãi, tọa độ điểm gốc ở chỗ Kiếm Linh phân thân của A Bà Cụ La Ma Thần, lúc A Bà Cụ La Ma Thần chết đi, nó cũng đồng thời vỡ nát, lỗ đen đã tiêu tan biến mất. Lúc này Dư Tắc Thành đã mất đi tọa độ trở về, mà sương mù trắng xóa của Tự Tại Thiên đang cuồn cuộn xông về phía hắn.
A Bà Cụ La Ma Thần đã chết, thế giới hình trứng của y cũng bắt đầu sụp đổ, thần điện tiêu tan, sinh linh biến mất.
-o0o-
/1202
|