Âm Dương tông còn có tên là Âm Dương hòa hợp tông, chính là một trong những thượng môn, truyền thừa nhiều đời từ thời Tiên Tần tới nay. Tông này hơi giống như Hiên Viên kiếm phái, vào cuối thời Tiên Tần, bọn họ lấy Âm Dương Sinh Tử đạo, Âm Dương Tinh Không tuyền, Tử Dương chân khí, Xích Âm chân khí tung hoành thiên hạ, là danh môn chính phái nổi danh.
Thời gian dần trôi qua, dần dần Âm Dương tông chú trọng vào lực lượng hùng mạnh do âm dương giao hợp sản sinh ra. Bọn họ lấy thiên địa âm dương làm đạo, âm sinh nam nữ, phù hợp với Đại Đạo thiên địa âm dương, nam nữ hợp hoan chính là vô thượng chí đạo sinh sản phát triển. Trong đó bọn họ dùng âm dương bù đắp cho nhau, hấp thu lực lượng vô thượng của Thiên Đạo lưu chuyển.
Động thì cực động, tĩnh thì cực tĩnh, đạo tận nhưng không mất, mà vòng trở lại. Sinh thì cực sinh, tử thì chí tử, đạo tới cùng không gián đoạn, mà là lặp lại.
Nhưng thời gian trôi qua, dần dần đám hậu bối bỏ đi lực âm dương nền tảng, lấy đạo âm dương bù đắp dần dần biến thành đạo thái bổ. Đạo thái bổ không phải là đạo âm dương hai bên cùng có lợi, mà là kẻ thi pháp thông qua thao túng sáu khí phong, vũ, hối, minh, âm, dương, lấy tinh, khí, tân, dịch, huyết, mạch thao túng đối phương, mang thiên địa nguyên khí dẫn vào trong đối tượng thái bổ, sau đó mới dùng thủ đoạn đặc biệt có hiệu suất cao mà hấp thụ. Đối tượng thái bổ bị coi như lô đỉnh, cũng cùng một lượng thiên địa nguyên khí, khi hấp thu lại có thể nhiều hơn gấp mười, hai mươi lần so với bình thường.
Hơn nữa cơ thể đối phương nhờ trải qua quá trình tinh luyện, cho nên vấn đề chân nguyên không tỉnh thuần, tinh nguyên xung đột cũng không còn nổi bật nữa. Đối tượng thái bổ sẽ trở nên vạn phần xinh đẹp, khiến cho người ta có cảm giác hưởng thụ vô cùng, diễm phúc tày trời, còn có thể gia tăng công lực. Sự hấp dẫn như vậy, mấy ai có thể kháng cự?
Vì vậy trong môn phái, đám đệ tử xấu xa càng ngày càng nhiều, môn phái càng ngày càng trở nên tà đạo, cuối cùng từ chính phái trở nên tà phái, đổi tên thành Âm Dương hòa hợp tông.
Nguyên Anh Chân Quân Âm Dương tông kia không biết giao thủ cùng ai, bất quá trên không đã hình thành tiêu ký Thái Cực to chừng trăm dặm, có thể thấy được y đã dốc hết toàn lực.
Không biết đối thủ của y là ai, nhưng cũng không thấy Lĩnh Vực Nguyên Anh xuất hiện, chẳng lẽ đối thủ của y là Kim Đan Chân Nhân? Ha ha ha, không có khả năng, có được mấy môn phái giống như Hiên Viên kiếm phái, có thể lấy Kim Đan đấu Nguyên Anh?
Dư Tắc Thành cười bay đi, định rời khỏi, bất chợt một đạo kiếm quang bay lên không, kiếm quang này vô cùng quen thuộc, rõ ràng là của Hiên Viên kiếm phái. Quả thật có Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái đang đấu với Nguyên Anh Chân Quân ở nơi này.
Dư Tắc Thành lập tức đổi hướng quay lại, phóng xuất Tam Muội Hỏa Cự Nhân và Nhất Nguyên Thủy pháp thân, bạo phát kiếm khí ngút trời, xông về phía chiến trường. Không cần biết là ai, chỉ cần là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, vậy mình phải liều mạng già trợ giúp. Cho dù địch nhân là Nguyên Anh Chân Quân hay Phản Hư Chân Nhất, cũng không thể quay mặt bỏ đi bỏ mặc huynh đệ đồng môn được.
Kiếm quang ngút trời, kiếm khí lượn lờ, Dư Tắc Thành xông vào chiến trường, khoảng cách trăm dặm nháy mắt đã tới. Từ xa đã trông thấy một kiếm cưu đang bay vòng vòng xung quanh tên Nguyên Anh Chân Quân của Âm Dương tông, ra sức khổ đấu.
Tên Nguyên Anh Chân Quân kia một thân tử y, dáng người cao gầy, mặt mũi xấu xí, hai mắt ti hí, thỉnh thoảng có hàn quang lạnh lẽo bắn ra. Làn da y trắng như ngọc, đầu đội kim quan, trong lúc giơ tay nhấc chân toát ra khí độ uy nghiêm chấn nhiếp lòng người, lại mang phong thái ung dung tiêu sái.
Y điều khiển thiên địa nguyên khí, bên cạnh y xuất hiện một tiêu ký Thái Cực, xung quanh tiêu ký này trong vòng trăm trượng, thế giới như ngưng đọng lại. Cho dù kiếm cưu của đồng môn Dư Tắc Thành ra sức xông lên, nhưng không thể nào đánh được vào phạm vi trăm trượng kia.
So sánh kiếm cưu kia với kiếm cưu của mình, Dư Tắc Thành phát hiện ra kiếm cưu của mình to béo hơn rất nhiều. Kiếm cưu của người kia hung tàn đáng sợ, độc nhãn kim trảo, trên người toát ra mây mù lượn lờ, hơn nữa dường như người này đang sử dụng lực Kiếm Cưu chống lại cường địch.
Người kia là ai vậy... Dư Tắc Thành nhìn kỹ, sau đó giật mình kinh hãi. Không ngờ người này lại là Đại đệ tử của chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, Đại sư huynh Công Tôn Nạp Lan.
Công Tôn Nạp Lan là Đại đệ tử của chưởng môn Thạch Cơ, nhân tuyển người kế vị chức chưởng môn Hiên Viên kiếm phái trong tương lai, ca ca của Nạp Lan Tài Tử bị mình giết chết, không ngờ lại là y.
Là y thì đã sao, y là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, hiện tại đang chiến đấu với địch nhân, bất kể có mối thù không đội chung trời đi nữa, đồng môn cũng phải giúp đỡ cho nhau, có gì tiêu diệt địch nhân bên ngoài rồi hãy nói.
Hơn nữa trước khi Nạp Lan Tài Tử chết đi pháp thuật ra vô số tín phù, hết thảy đều bị mình phá hủy. Vị Công Tôn sư huynh này đánh chết cũng sẽ không biết mình đã giết chết đệ đệ y, cho nên mình phải cứu trợ Công Tôn Đại sư huynh.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, hóa thành kiếm cưu gia nhập vòng chiến, lập tức hình thành thế âm dương song cưu đại chiến Âm Dương Chân Quân.
Lúc gia nhập chiến cuộc Dư Tắc Thành mới phát hiện vấn đề. Không ngờ tình cảnh hiện tại là Công Tôn Đại sư huynh đang công, Nguyên Anh Chân Quân đối phương đang thủ.
Nguyên Anh Chân Quân đối phương lại đang đau khổ thủ giữa không trung, dốc hết toàn lực phòng ngự, không dám chọi thẳng với Công Tôn Nạp Lan, mà là phòng ngự kín toàn thân, né đi mũi nhọn, chạy tránh không ngừng, cố gắng không đối đầu với công kích đáng sợ của Hiên Viên kiếm phái.
Mà Công Tôn Nạp Lan đang công kích hết sức liều mạng, đúng lý ra gặp phải địch nhân như vậy không được công kích, đây là tối kỵ của Hiên Viên kiếm phái. Công kích mạnh mẽ như vậy, sử dụng Linh Cưu Dẫn Sinh quyết, hấp thu lực tương lai, rất dễ dàng lâm vào họa mê muội, tử trận đương trường.
Dư Tắc Thành lớn tiếng truyền âm:
- Sư huynh, sư huynh, như vậy không được, nếu còn tiếp tục như vậy, huynh sẽ chết!
Công Tôn Nạp Lan đáp:
- Dư Tắc Thành đó ư, mau mau giúp ta, sư tẩu đệ và Tần nhi đã bị y vây trong Âm Dương Nghịch Sinh trận, nếu trong vòng một giờ ba khắc không đoạt được Âm Dương hồ lô kia, pháp bảo hộ thể của hai người bọn họ sẽ bị công phá, lập tức thân thể hóa thành nước máu. Đệ mau mau giúp ta đoạt lấy Âm Dương hồ lô kia!
Cái gì, không ngờ tên Nguyên Anh Chân Quân này dám thu lão bà và hài tử của Đại sư huynh vào trong Âm Dương Nghịch Sinh trận, chẳng trách bọn họ đánh nhau như vậy. Tên Nguyên Anh Chân Quân này quả thật là đê tiện, dám giở trò bỉ ổi bắt lấy lão bà và thê tử, bức bách Đại sư huynh không thể không ra sức chiến đấu. Chờ đến khi Đại sư huynh lâm vào họa mê muội, không chiến mà thắng.
Chậm đã... Đại sư huynh có thê tử từ khi nào vậy... Tên này là Nguyên Anh Chân Quân của Âm Dương tông, chẳng lẽ lời đồn là thật, Đại sư huynh đã bắt cóc Thánh Nữ Âm Dương tông, hai người cùng nhau bỏ trốn? Không thể nào...
Chuyện này lạ thật, Dư Tắc Thành lại cảm thấy mừng thầm, nhưng hiện tại phải đoạt lấy hồ lô kia, giết chết Nguyên Anh Chân Quân này.
Đánh thì đánh chứ, có gì phải sợ, mười năm mài một kiếm, hôm nay tới lúc dùng.
Đột ngột Dư Tắc Thành phụ thể kiếm cưu, xuất ra Lục Kiếm, sau đó lập tức khởi động lực Tinh Thần, lực Sát Ma, đạo Thần Dương, hình thành Kiếm Tinh Vũ vô cùng. Kiếm Quang Ngục hào quang rạng rỡ, Kiếm Ngưng Lão đằng đằng sát khí, đánh tới Nguyên Anh Chân Quân kia.
Sau khi xông vào chiến trường. Dư Tắc Thành mới biết đối phương hùng mạnh tới mức nào, chẳng trách Đại sư huynh đối chiến với y gian nan như vậy. Người này vô cùng mạnh mẽ, mình từng chiến đấu qua ba Đại Yêu Ma, nếu đem so với tên Nguyên Anh Chân Quân này chỉ là trẻ nít. E rằng chỉ có chưởng môn Thạch Cơ, Hán Nghiễm sư tổ, Trương Tông Đạo mới có thần uy tới bậc này.
Cả phạm vi chiến trường trăm dặm trải rộng vô số đường thẳng hai màu đen đỏ bằng mắt thường khó lòng thấy được. Những đường này mỏng như tơ, phong tỏa cả thiên địa, đan qua đan lại dày đặc, hình thành một chiếc lưới khổng lồ bao trùm trong phạm vi trăm dặm.
Lưới kia hình thành một đồ án Thái Cực rất lớn bên cạnh tên Nguyên Anh Chân Quân kia, bằng mắt thường có thể thấy được. Y nhìn thấy thêm một kiếm cưu xuất hiện, không khỏi cau mày biến chiêu, đổi thủ làm công.
- Âm Dương nghịch chuyển, vạn vật hữu thần, phá địch lục giáp, luân hồi hư trảm...
Tiếng niệm pháp chú lặng lẽ vang lên, lập tức những sợi chỉ mỏng như tơ hai màu đen đỏ trong không trung bắt đầu biến hóa. Chúng hình thành một đường chỉ màu đỏ, ngưng kết lửa đỏ giữa không trung, càng ngày càng nóng, cùng một đường chỉ màu đen u tối vô cùng, khiến cho người ta khó lòng phát hiện, ẩn chứa vô số hàn khí.
Âm Dương biến đổi, tên Nguyên Anh Chân Quân giơ tay chỉ lên trời, lập tức bên cạnh y bay ra mười hai nữ nhân thân không mảnh vải, xinh đẹp vô cùng, nhiếp hồn đoạt phách. Các nữ nhân này toàn là người sống, từng là lô đỉnh trong quá khứ của y. Những nữ nhân này bắt đầu múa may trên không, động tác giống như nam nữ hợp hoan. Theo điệu múa của các nàng, thân thể sáu người trong đó bắt đầu bạo phát lửa ngọn bừng bừng. Không ngờ y lại đốt những nữ nhân này thành những ngọn đuốc sống rừng rực cháy.
Ngọn lửa này có ma lực vô cùng đáng sợ, có thể hủy diệt hết thảy. Những ngọn lửa này theo đường chỉ đỏ chạy dài, ngang qua không trung bạo phát, biến thành một đám hỏa nhân màu đỏ to chừng một trượng. Đám hỏa nhân này mang theo hơi nóng như đốt cả đất trời, rơi xuống như mưa bấc.
Hỏa nhân lửa đỏ nhìn như chậm nhưng thật ra rất nhanh, hơn nữa còn có thể thay đổi phương hướng của mình. Chỉ trong thoáng chốc, một đám hỏa nhân xông về phía Dư Tắc Thành, chúng đi đến chỗ nào, hư không chỗ đó như bị đốt bốc hơi, vạn vật trong thiên địa bốc cháy, hình thành một đám mây lửa khổng lồ trăm dặm. Lửa cháy bừng bừng, tuyệt không có vẻ gì là suy giảm.
Mây lửa màu đỏ tươi tắn như biển dung nham đỏ chói.
Kiếm cưu Dư Tắc Thành khẽ run lên, tất cả hỏa nhân tới gần hắn tan nát hết. Đám hỏa nhân này thật ra cũng không đáng sợ, cho dù số lượng đông đảo, nhưng trong trận chiến hiện tại cũng không làm được chuyện gì.
Sáu nữ nhân còn lại vẫn đang vũ múa, theo động tác hết sức gai mắt của các nàng, trên người các nàng xuất hiện băng khí màu tím đen. Băng khí này truyền theo đường chỉ đen, hấp thu linh lực giữa không trung biến thành một đám băng nhân to chừng một trượng đen như mực. Đám băng nhân này chứa lực đóng băng hết thảy, nhẹ nhàng rơi xuống như một đám hoa tuyết đen ngòm.
Băng nhân màu đen nhanh như điện chớp xông về phía hai kiếm cưu của Dư Tắc Thành và Công Tôn Nạp Lan. Bọn chúng tới chỗ nào, hư không như bị đóng băng, thiên địa vạn vật điêu linh, hết thảy như trở lại thời Băng Hà tiền sử.
Băng hà đen như mực đông cứng thiên địa.
Sau khi mây lửa màu đỏ, băng hà màu đen xuất hiện, hỏa nhân tìm tới băng nhân, hai bên không ngừng va chạm vào nhau, tạo ra thế hợp hoan. Theo thế va chạm của chúng, lập tức tạo ra phản ứng bùng nổ trên quy mô lớn. Mây lửa nổ tung thành ức vạn tia lửa đỏ tung tóe bốn phía, băng nhân màu đen vỡ nát thành nhiều mảnh băng nhỏ rực rỡ hào quang đen kịt.
Công Tôn Nạp Lan quát lớn:
- Không xong, âm dương nghịch chuyển, mau, mau dùng lực Thiên Đạo, ngoài trừ lực Thiên Đạo ra, không được dùng chân nguyên tâm pháp nào khác!
Trong lúc y quát, lực hủy diệt mà hỏa nhân và băng nhân nổ tung tạo ra nháy mắt đã lan tỏa khắp thiên địa. Đây chính là uy lực lợi hại của âm dương nghịch chuyển.
Những đường chỉ đỏ giăng khắp không trung dần dần mờ nhạt, ngược lại những đường chỉ đen càng thêm u tối đậm lên, thiên địa nguyên khí cũng bắt đầu dao động vô cùng kịch liệt.
Nháy mắt trong vòng trăm dặm, bùng nổ lực lượng hủy diệt mạnh nhất, chói chang rực rỡ. Lực lượng kích động bạo phát làm vang lên thanh âm kỳ dị vang tận mây xanh, khiến cho tai mắt mọi người không còn linh mẫn.
Trong vụ nổ này, thiên địa trong vòng trăm dặm bắn ra nhị khí Âm Dương Ngũ Hành. Vạn khí biến hóa, âm hóa dương, dương hóa dẫn. Ngũ Hành hỗn loạn. Tam Nguyên tan nát.
Nhìn lại cả không trung sáng rực đã biến thành khu vực vô cùng nguy hiểm. Nguyên khí ngập tràn, như ngưng tụ thành thực chất, cả thế giới này như ngưng đọng lại.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành và Công Tôn Nạp Lan dường như bị thời gian tạm dừng, đứng yên giữa không trung. May là hiện tại bọn họ đang sử dụng lực Kiếm Cưu chính là lực Thiên Đạo, bằng không trong hoàn cảnh này, tu sĩ điều khiển chân nguyên khác ngay tức khắc sẽ chịu lực âm dương nghịch chuyển, chân nguyên nghịch chuyển, huyết mạch đảo ngược, thân thể nổ tan tác giữa không trung.
Tên Nguyên Anh Chân Quân kia thấy vậy biến sắc, âm dương nghịch chuyển của mình không có hiệu quả. Tưởng rằng tối thiểu cũng giết được một tên, không ngờ cả hai người đều không bị ảnh hưởng, ai cũng có được lực Thiên Đạo. Bản thân y khổ tu ngàn năm cũng chưa có được lực Thiên Đạo, thật sự là Thiên Đạo bất công.
Y vô cùng phẫn nộ, pháp quyết trong tay biến hóa liên tục, bạch quang ảo ảnh hoán đổi vị trí theo pháp quyết, một tiếng sét đánh ầm vang vọng bên tai.
Bên người y hiện ra đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư rất lớn, đồ án này biến hóa, âm dương va chạm hóa thành một đạo thiểm điện, nhiếp hồn đoạt phách. Nháy mắt tia chớp này bắn ra, giữa không trung hóa thành một vạn bảy ngàn sáu trăm ba mươi bảy tia chớp lóe ra kim quang sáng lóa, vẽ ra đạo đạo kim tuyến trên không, bắn về phía Dư Tắc Thành và Công Tôn Nạp Lan.
Những tia chớp nhỏ bé giống như tên nỏ, dày đặc như mưa, có lực xuyên thấu đáng sợ. Hơn nữa chúng giăng khắp trên không, đan thành một tấm lưới khổng lồ phủ khắp.
Sau khi bắn đòn này ra ngoài, âm dương lại va chạm với nhau, sau đó lại bắn ra một đòn nữa, lại là một vạn bảy ngàn sáu trăm ba mươi bảy tia thiểm điện lưu quang. Đây chính là Âm Dương Đạo Tiễn của y, vô cùng vô tận, hủy diệt hết thảy.
Hào quang lóng lánh sáng ngời, đẹp đẽ vô cùng, trong phạm vi lưới điện này bao phủ, từng đợt tên bắn tới liên miên không ngừng nghỉ như nước thủy triều, hết đợt này tới đợt khác.
Đây mới đúng là Nguyên Anh Chân Quân, địch nhân hùng mạnh, Dư Tắc Thành không khỏi gật gật đầu. Nhưng gặp phải địch nhân càng mạnh, lại càng kích phát chiến ý của Dư Tắc Thành lên tới cực điểm.
Hắn rống to, huy động kiếm cưu xông thẳng về phía trước, không hề sợ hãi, anh dũng tiến lên, bạo phát chiến lực, lấy lực phá lực, quyết lòng giết chết đối phương.
Xông lên, xông lên, hủy diệt hết thảy, bất chấp tên như thiểm điện, bất chấp cuồng phong bão tố, ta cũng phải đánh tan ngươi, chém thành phấn vụn.
Dưới ý niệm này, dưới chiến ý sục sôi vô tận, Dư Tắc Thành Nhân Kiếm hợp Nhất, hóa thành một đạo lưu quang xông về phía địch nhân dưới làn mưa tên vô tận.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã vọt tới, nhưng xung quanh đối phương trong phạm vi ngàn trượng dường như hình thành một Lĩnh Vực, một không gian âm dương vô cùng đáng sợ. Thế công mạnh mẽ của Dư Tắc Thành bị lực lượng của không gian này dời đi nơi khác.
Dư Tắc Thành rúng động trong lòng, định lấy phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa ra, chuẩn bị xuất một kiếm mạnh mẽ, chợt bên tai hắn nghe thấy giọng nói của Công Tôn Nạp Lan:
- Sư đệ giúp ta, kiếm cưu dung hợp, mượn lực Kiếm Cưu thi triển Kiếm Tâm Thông Huyền khí, Phá Hồn Diệt Thế thuật.
Chỉ trong thoáng chốc, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp toàn thân Dư Tắc Thành, dường như Công Tôn Nạp Lan phát ra cảm ứng kỳ dị để mượn lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành. Không biết đây là pháp quyết gì, trước kia Dư Tắc Thành chưa từng nghe qua, có lẽ là kiếm thuật vô thượng của chưởng môn nhất mạch.
Dư Tắc Thành không chút nghi ngờ, lập tức cho mượn lực Kiếm Cưu của mình. Nháy mắt lực Kiếm Cưu trên người hắn biến mất, dung hợp vào thân thể Công Tôn Nạp Lan, y lập tức hóa thành một đạo kim quang, xông lên nhanh như chóp.
Sau khi kim quang đánh trúng đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư bên cạnh Nguyên Anh Chân Quân kia, chợt biến mất không tiếng động, giống như trâu đất xuống biển. Thình lình bảy đạo hào quang bùng nổ ầm ầm liên tiếp trên đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư kia, chẳng khác gì tiếng sấm gió vô cùng mạnh mẽ. Rốt cục đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư nổ tung, một mảng kim quang từ giữa vọt ra. Nhìn lại chỉ thấy tên Nguyên Anh Chân Quân kia phun máu miệng lui nhanh, nháy mắt hóa thành lưu quang độn xa ngoài ngàn dặm.
Công Tôn Nạp Lan đứng sừng sững nơi đó, tay cầm một hồ lô, thân hình bất động.
Công Tôn Nạp Lan thở ra một hơi dài, giống như vừa dỡ bỏ một gánh nặng xuống khỏi vai mình. Dư Tắc Thành cảm thấy lực Kiếm Cưu vừa rồi cho mượn lại trở về thân thể của mình, hơn nữa còn có thêm một cảm giác kỳ lạ: dường như có một đạo lực Kiếm Cưu khác cũng nháy mắt dung nhập vào thân thể của mình.
Đạo lực Kiếm Cưu mới lạ này hết sức hung tàn, mang khí tức hủy diệt, tràn đầy dục vọng đánh chết cường địch, nuốt lấy huyết nhục và hồn phách của chúng, lại cũng vô cùng dũng cảm can trường, tóm lại hoàn toàn khác với lực Kiếm Cưu mà mình lãnh ngộ.
Công Tôn Nạp Lan lên tiếng nói:
- Đừng cử động, sư đệ hãy cẩn thận lãnh ngộ một phen, đó là lực Kiếm Cưu mà ta cảm ngộ. Có vay thì có trả, ta đã mượn lực Kiếm Cưu của đệ, hiện tại đã trả lại, còn trả thêm phần lãi, chính là lực lượng của ta.
Thì ra đây là lực Kiếm Cưu của Công Tôn Nạp Lan, y nói tiếp:
- Hiên Viên kiếm phái chúng ta, mỗi người lãnh ngộ lực Kiếm Cưu khác hẳn nhau, không ai giống ai, ai cũng có ưu và khuyết điểm của riêng mình. Ta thấy Song Cưu kiếm pháp của đệ đã hoàn thành một nửa, hơn nữa lại còn dùng nhiều lực Thiên Đạo khác nhau để sử dụng kiếm pháp, rất có thần uy của tổ sư gia, khiến cho người ta vô cùng hâm mộ.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Cảm tạ sư huynh khen ngợi.
Dư Tắc Thành cảm ngộ lực Kiếm Cưu này, chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã cảm ngộ được điểm chủ yếu trọng tâm của lực Kiếm Cưu hùng mạnh này.
Điểm ấy chính là kỳ tích, là hết sức bất ngờ, chỉ cần kiên trì tới cùng, chỉ cần có lòng tin, kỳ tích sẽ xuất hiện, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đây là cảm giác hết sức thần bí, không thể khống chế, không thể cân nhắc đánh giá theo lẽ thường được. Nhưng cũng chính điểm này là tinh hoa của lực Kiếm Cưu Công Tôn Đại sư huynh.
Dư Tắc Thành lặng lẽ cảm ngộ, dung hợp cảm giác này vào trong kiếm cưu của mình. Lập tức lực Kiếm Cưu kia dần dần tiêu tan, trở lại trên người Công Tôn Đại sư huynh, hai người nhìn nhau cười, cả hai đều khôi phục bình thường.
Công Tôn Nạp Lan cho rằng lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành chỉ có biến hóa khác một chút so với những người khác, thật ra không phải, lực Kiếm Cưu của hai người khác nhau rất nhiều. Kiếm cưu của Công Tôn Nạp Lan là kiếm cưu đặc biệt chỉ có chưởng môn nhất mạch mới có, là Hiên Viên kiếm phái chính tông truyền thụ, có thể nói là lực Kiếm Cưu truyền từ trên xuống hết đời này sang đời khác của Hiên Viên kiếm phái. Trong quá trình truyền thụ này, ai nấy đều biểu hiện ra hết sức rõ ràng nét hung tàn ác độc của thần cưu.
-o0o-
Thời gian dần trôi qua, dần dần Âm Dương tông chú trọng vào lực lượng hùng mạnh do âm dương giao hợp sản sinh ra. Bọn họ lấy thiên địa âm dương làm đạo, âm sinh nam nữ, phù hợp với Đại Đạo thiên địa âm dương, nam nữ hợp hoan chính là vô thượng chí đạo sinh sản phát triển. Trong đó bọn họ dùng âm dương bù đắp cho nhau, hấp thu lực lượng vô thượng của Thiên Đạo lưu chuyển.
Động thì cực động, tĩnh thì cực tĩnh, đạo tận nhưng không mất, mà vòng trở lại. Sinh thì cực sinh, tử thì chí tử, đạo tới cùng không gián đoạn, mà là lặp lại.
Nhưng thời gian trôi qua, dần dần đám hậu bối bỏ đi lực âm dương nền tảng, lấy đạo âm dương bù đắp dần dần biến thành đạo thái bổ. Đạo thái bổ không phải là đạo âm dương hai bên cùng có lợi, mà là kẻ thi pháp thông qua thao túng sáu khí phong, vũ, hối, minh, âm, dương, lấy tinh, khí, tân, dịch, huyết, mạch thao túng đối phương, mang thiên địa nguyên khí dẫn vào trong đối tượng thái bổ, sau đó mới dùng thủ đoạn đặc biệt có hiệu suất cao mà hấp thụ. Đối tượng thái bổ bị coi như lô đỉnh, cũng cùng một lượng thiên địa nguyên khí, khi hấp thu lại có thể nhiều hơn gấp mười, hai mươi lần so với bình thường.
Hơn nữa cơ thể đối phương nhờ trải qua quá trình tinh luyện, cho nên vấn đề chân nguyên không tỉnh thuần, tinh nguyên xung đột cũng không còn nổi bật nữa. Đối tượng thái bổ sẽ trở nên vạn phần xinh đẹp, khiến cho người ta có cảm giác hưởng thụ vô cùng, diễm phúc tày trời, còn có thể gia tăng công lực. Sự hấp dẫn như vậy, mấy ai có thể kháng cự?
Vì vậy trong môn phái, đám đệ tử xấu xa càng ngày càng nhiều, môn phái càng ngày càng trở nên tà đạo, cuối cùng từ chính phái trở nên tà phái, đổi tên thành Âm Dương hòa hợp tông.
Nguyên Anh Chân Quân Âm Dương tông kia không biết giao thủ cùng ai, bất quá trên không đã hình thành tiêu ký Thái Cực to chừng trăm dặm, có thể thấy được y đã dốc hết toàn lực.
Không biết đối thủ của y là ai, nhưng cũng không thấy Lĩnh Vực Nguyên Anh xuất hiện, chẳng lẽ đối thủ của y là Kim Đan Chân Nhân? Ha ha ha, không có khả năng, có được mấy môn phái giống như Hiên Viên kiếm phái, có thể lấy Kim Đan đấu Nguyên Anh?
Dư Tắc Thành cười bay đi, định rời khỏi, bất chợt một đạo kiếm quang bay lên không, kiếm quang này vô cùng quen thuộc, rõ ràng là của Hiên Viên kiếm phái. Quả thật có Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái đang đấu với Nguyên Anh Chân Quân ở nơi này.
Dư Tắc Thành lập tức đổi hướng quay lại, phóng xuất Tam Muội Hỏa Cự Nhân và Nhất Nguyên Thủy pháp thân, bạo phát kiếm khí ngút trời, xông về phía chiến trường. Không cần biết là ai, chỉ cần là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, vậy mình phải liều mạng già trợ giúp. Cho dù địch nhân là Nguyên Anh Chân Quân hay Phản Hư Chân Nhất, cũng không thể quay mặt bỏ đi bỏ mặc huynh đệ đồng môn được.
Kiếm quang ngút trời, kiếm khí lượn lờ, Dư Tắc Thành xông vào chiến trường, khoảng cách trăm dặm nháy mắt đã tới. Từ xa đã trông thấy một kiếm cưu đang bay vòng vòng xung quanh tên Nguyên Anh Chân Quân của Âm Dương tông, ra sức khổ đấu.
Tên Nguyên Anh Chân Quân kia một thân tử y, dáng người cao gầy, mặt mũi xấu xí, hai mắt ti hí, thỉnh thoảng có hàn quang lạnh lẽo bắn ra. Làn da y trắng như ngọc, đầu đội kim quan, trong lúc giơ tay nhấc chân toát ra khí độ uy nghiêm chấn nhiếp lòng người, lại mang phong thái ung dung tiêu sái.
Y điều khiển thiên địa nguyên khí, bên cạnh y xuất hiện một tiêu ký Thái Cực, xung quanh tiêu ký này trong vòng trăm trượng, thế giới như ngưng đọng lại. Cho dù kiếm cưu của đồng môn Dư Tắc Thành ra sức xông lên, nhưng không thể nào đánh được vào phạm vi trăm trượng kia.
So sánh kiếm cưu kia với kiếm cưu của mình, Dư Tắc Thành phát hiện ra kiếm cưu của mình to béo hơn rất nhiều. Kiếm cưu của người kia hung tàn đáng sợ, độc nhãn kim trảo, trên người toát ra mây mù lượn lờ, hơn nữa dường như người này đang sử dụng lực Kiếm Cưu chống lại cường địch.
Người kia là ai vậy... Dư Tắc Thành nhìn kỹ, sau đó giật mình kinh hãi. Không ngờ người này lại là Đại đệ tử của chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, Đại sư huynh Công Tôn Nạp Lan.
Công Tôn Nạp Lan là Đại đệ tử của chưởng môn Thạch Cơ, nhân tuyển người kế vị chức chưởng môn Hiên Viên kiếm phái trong tương lai, ca ca của Nạp Lan Tài Tử bị mình giết chết, không ngờ lại là y.
Là y thì đã sao, y là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, hiện tại đang chiến đấu với địch nhân, bất kể có mối thù không đội chung trời đi nữa, đồng môn cũng phải giúp đỡ cho nhau, có gì tiêu diệt địch nhân bên ngoài rồi hãy nói.
Hơn nữa trước khi Nạp Lan Tài Tử chết đi pháp thuật ra vô số tín phù, hết thảy đều bị mình phá hủy. Vị Công Tôn sư huynh này đánh chết cũng sẽ không biết mình đã giết chết đệ đệ y, cho nên mình phải cứu trợ Công Tôn Đại sư huynh.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, hóa thành kiếm cưu gia nhập vòng chiến, lập tức hình thành thế âm dương song cưu đại chiến Âm Dương Chân Quân.
Lúc gia nhập chiến cuộc Dư Tắc Thành mới phát hiện vấn đề. Không ngờ tình cảnh hiện tại là Công Tôn Đại sư huynh đang công, Nguyên Anh Chân Quân đối phương đang thủ.
Nguyên Anh Chân Quân đối phương lại đang đau khổ thủ giữa không trung, dốc hết toàn lực phòng ngự, không dám chọi thẳng với Công Tôn Nạp Lan, mà là phòng ngự kín toàn thân, né đi mũi nhọn, chạy tránh không ngừng, cố gắng không đối đầu với công kích đáng sợ của Hiên Viên kiếm phái.
Mà Công Tôn Nạp Lan đang công kích hết sức liều mạng, đúng lý ra gặp phải địch nhân như vậy không được công kích, đây là tối kỵ của Hiên Viên kiếm phái. Công kích mạnh mẽ như vậy, sử dụng Linh Cưu Dẫn Sinh quyết, hấp thu lực tương lai, rất dễ dàng lâm vào họa mê muội, tử trận đương trường.
Dư Tắc Thành lớn tiếng truyền âm:
- Sư huynh, sư huynh, như vậy không được, nếu còn tiếp tục như vậy, huynh sẽ chết!
Công Tôn Nạp Lan đáp:
- Dư Tắc Thành đó ư, mau mau giúp ta, sư tẩu đệ và Tần nhi đã bị y vây trong Âm Dương Nghịch Sinh trận, nếu trong vòng một giờ ba khắc không đoạt được Âm Dương hồ lô kia, pháp bảo hộ thể của hai người bọn họ sẽ bị công phá, lập tức thân thể hóa thành nước máu. Đệ mau mau giúp ta đoạt lấy Âm Dương hồ lô kia!
Cái gì, không ngờ tên Nguyên Anh Chân Quân này dám thu lão bà và hài tử của Đại sư huynh vào trong Âm Dương Nghịch Sinh trận, chẳng trách bọn họ đánh nhau như vậy. Tên Nguyên Anh Chân Quân này quả thật là đê tiện, dám giở trò bỉ ổi bắt lấy lão bà và thê tử, bức bách Đại sư huynh không thể không ra sức chiến đấu. Chờ đến khi Đại sư huynh lâm vào họa mê muội, không chiến mà thắng.
Chậm đã... Đại sư huynh có thê tử từ khi nào vậy... Tên này là Nguyên Anh Chân Quân của Âm Dương tông, chẳng lẽ lời đồn là thật, Đại sư huynh đã bắt cóc Thánh Nữ Âm Dương tông, hai người cùng nhau bỏ trốn? Không thể nào...
Chuyện này lạ thật, Dư Tắc Thành lại cảm thấy mừng thầm, nhưng hiện tại phải đoạt lấy hồ lô kia, giết chết Nguyên Anh Chân Quân này.
Đánh thì đánh chứ, có gì phải sợ, mười năm mài một kiếm, hôm nay tới lúc dùng.
Đột ngột Dư Tắc Thành phụ thể kiếm cưu, xuất ra Lục Kiếm, sau đó lập tức khởi động lực Tinh Thần, lực Sát Ma, đạo Thần Dương, hình thành Kiếm Tinh Vũ vô cùng. Kiếm Quang Ngục hào quang rạng rỡ, Kiếm Ngưng Lão đằng đằng sát khí, đánh tới Nguyên Anh Chân Quân kia.
Sau khi xông vào chiến trường. Dư Tắc Thành mới biết đối phương hùng mạnh tới mức nào, chẳng trách Đại sư huynh đối chiến với y gian nan như vậy. Người này vô cùng mạnh mẽ, mình từng chiến đấu qua ba Đại Yêu Ma, nếu đem so với tên Nguyên Anh Chân Quân này chỉ là trẻ nít. E rằng chỉ có chưởng môn Thạch Cơ, Hán Nghiễm sư tổ, Trương Tông Đạo mới có thần uy tới bậc này.
Cả phạm vi chiến trường trăm dặm trải rộng vô số đường thẳng hai màu đen đỏ bằng mắt thường khó lòng thấy được. Những đường này mỏng như tơ, phong tỏa cả thiên địa, đan qua đan lại dày đặc, hình thành một chiếc lưới khổng lồ bao trùm trong phạm vi trăm dặm.
Lưới kia hình thành một đồ án Thái Cực rất lớn bên cạnh tên Nguyên Anh Chân Quân kia, bằng mắt thường có thể thấy được. Y nhìn thấy thêm một kiếm cưu xuất hiện, không khỏi cau mày biến chiêu, đổi thủ làm công.
- Âm Dương nghịch chuyển, vạn vật hữu thần, phá địch lục giáp, luân hồi hư trảm...
Tiếng niệm pháp chú lặng lẽ vang lên, lập tức những sợi chỉ mỏng như tơ hai màu đen đỏ trong không trung bắt đầu biến hóa. Chúng hình thành một đường chỉ màu đỏ, ngưng kết lửa đỏ giữa không trung, càng ngày càng nóng, cùng một đường chỉ màu đen u tối vô cùng, khiến cho người ta khó lòng phát hiện, ẩn chứa vô số hàn khí.
Âm Dương biến đổi, tên Nguyên Anh Chân Quân giơ tay chỉ lên trời, lập tức bên cạnh y bay ra mười hai nữ nhân thân không mảnh vải, xinh đẹp vô cùng, nhiếp hồn đoạt phách. Các nữ nhân này toàn là người sống, từng là lô đỉnh trong quá khứ của y. Những nữ nhân này bắt đầu múa may trên không, động tác giống như nam nữ hợp hoan. Theo điệu múa của các nàng, thân thể sáu người trong đó bắt đầu bạo phát lửa ngọn bừng bừng. Không ngờ y lại đốt những nữ nhân này thành những ngọn đuốc sống rừng rực cháy.
Ngọn lửa này có ma lực vô cùng đáng sợ, có thể hủy diệt hết thảy. Những ngọn lửa này theo đường chỉ đỏ chạy dài, ngang qua không trung bạo phát, biến thành một đám hỏa nhân màu đỏ to chừng một trượng. Đám hỏa nhân này mang theo hơi nóng như đốt cả đất trời, rơi xuống như mưa bấc.
Hỏa nhân lửa đỏ nhìn như chậm nhưng thật ra rất nhanh, hơn nữa còn có thể thay đổi phương hướng của mình. Chỉ trong thoáng chốc, một đám hỏa nhân xông về phía Dư Tắc Thành, chúng đi đến chỗ nào, hư không chỗ đó như bị đốt bốc hơi, vạn vật trong thiên địa bốc cháy, hình thành một đám mây lửa khổng lồ trăm dặm. Lửa cháy bừng bừng, tuyệt không có vẻ gì là suy giảm.
Mây lửa màu đỏ tươi tắn như biển dung nham đỏ chói.
Kiếm cưu Dư Tắc Thành khẽ run lên, tất cả hỏa nhân tới gần hắn tan nát hết. Đám hỏa nhân này thật ra cũng không đáng sợ, cho dù số lượng đông đảo, nhưng trong trận chiến hiện tại cũng không làm được chuyện gì.
Sáu nữ nhân còn lại vẫn đang vũ múa, theo động tác hết sức gai mắt của các nàng, trên người các nàng xuất hiện băng khí màu tím đen. Băng khí này truyền theo đường chỉ đen, hấp thu linh lực giữa không trung biến thành một đám băng nhân to chừng một trượng đen như mực. Đám băng nhân này chứa lực đóng băng hết thảy, nhẹ nhàng rơi xuống như một đám hoa tuyết đen ngòm.
Băng nhân màu đen nhanh như điện chớp xông về phía hai kiếm cưu của Dư Tắc Thành và Công Tôn Nạp Lan. Bọn chúng tới chỗ nào, hư không như bị đóng băng, thiên địa vạn vật điêu linh, hết thảy như trở lại thời Băng Hà tiền sử.
Băng hà đen như mực đông cứng thiên địa.
Sau khi mây lửa màu đỏ, băng hà màu đen xuất hiện, hỏa nhân tìm tới băng nhân, hai bên không ngừng va chạm vào nhau, tạo ra thế hợp hoan. Theo thế va chạm của chúng, lập tức tạo ra phản ứng bùng nổ trên quy mô lớn. Mây lửa nổ tung thành ức vạn tia lửa đỏ tung tóe bốn phía, băng nhân màu đen vỡ nát thành nhiều mảnh băng nhỏ rực rỡ hào quang đen kịt.
Công Tôn Nạp Lan quát lớn:
- Không xong, âm dương nghịch chuyển, mau, mau dùng lực Thiên Đạo, ngoài trừ lực Thiên Đạo ra, không được dùng chân nguyên tâm pháp nào khác!
Trong lúc y quát, lực hủy diệt mà hỏa nhân và băng nhân nổ tung tạo ra nháy mắt đã lan tỏa khắp thiên địa. Đây chính là uy lực lợi hại của âm dương nghịch chuyển.
Những đường chỉ đỏ giăng khắp không trung dần dần mờ nhạt, ngược lại những đường chỉ đen càng thêm u tối đậm lên, thiên địa nguyên khí cũng bắt đầu dao động vô cùng kịch liệt.
Nháy mắt trong vòng trăm dặm, bùng nổ lực lượng hủy diệt mạnh nhất, chói chang rực rỡ. Lực lượng kích động bạo phát làm vang lên thanh âm kỳ dị vang tận mây xanh, khiến cho tai mắt mọi người không còn linh mẫn.
Trong vụ nổ này, thiên địa trong vòng trăm dặm bắn ra nhị khí Âm Dương Ngũ Hành. Vạn khí biến hóa, âm hóa dương, dương hóa dẫn. Ngũ Hành hỗn loạn. Tam Nguyên tan nát.
Nhìn lại cả không trung sáng rực đã biến thành khu vực vô cùng nguy hiểm. Nguyên khí ngập tràn, như ngưng tụ thành thực chất, cả thế giới này như ngưng đọng lại.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành và Công Tôn Nạp Lan dường như bị thời gian tạm dừng, đứng yên giữa không trung. May là hiện tại bọn họ đang sử dụng lực Kiếm Cưu chính là lực Thiên Đạo, bằng không trong hoàn cảnh này, tu sĩ điều khiển chân nguyên khác ngay tức khắc sẽ chịu lực âm dương nghịch chuyển, chân nguyên nghịch chuyển, huyết mạch đảo ngược, thân thể nổ tan tác giữa không trung.
Tên Nguyên Anh Chân Quân kia thấy vậy biến sắc, âm dương nghịch chuyển của mình không có hiệu quả. Tưởng rằng tối thiểu cũng giết được một tên, không ngờ cả hai người đều không bị ảnh hưởng, ai cũng có được lực Thiên Đạo. Bản thân y khổ tu ngàn năm cũng chưa có được lực Thiên Đạo, thật sự là Thiên Đạo bất công.
Y vô cùng phẫn nộ, pháp quyết trong tay biến hóa liên tục, bạch quang ảo ảnh hoán đổi vị trí theo pháp quyết, một tiếng sét đánh ầm vang vọng bên tai.
Bên người y hiện ra đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư rất lớn, đồ án này biến hóa, âm dương va chạm hóa thành một đạo thiểm điện, nhiếp hồn đoạt phách. Nháy mắt tia chớp này bắn ra, giữa không trung hóa thành một vạn bảy ngàn sáu trăm ba mươi bảy tia chớp lóe ra kim quang sáng lóa, vẽ ra đạo đạo kim tuyến trên không, bắn về phía Dư Tắc Thành và Công Tôn Nạp Lan.
Những tia chớp nhỏ bé giống như tên nỏ, dày đặc như mưa, có lực xuyên thấu đáng sợ. Hơn nữa chúng giăng khắp trên không, đan thành một tấm lưới khổng lồ phủ khắp.
Sau khi bắn đòn này ra ngoài, âm dương lại va chạm với nhau, sau đó lại bắn ra một đòn nữa, lại là một vạn bảy ngàn sáu trăm ba mươi bảy tia thiểm điện lưu quang. Đây chính là Âm Dương Đạo Tiễn của y, vô cùng vô tận, hủy diệt hết thảy.
Hào quang lóng lánh sáng ngời, đẹp đẽ vô cùng, trong phạm vi lưới điện này bao phủ, từng đợt tên bắn tới liên miên không ngừng nghỉ như nước thủy triều, hết đợt này tới đợt khác.
Đây mới đúng là Nguyên Anh Chân Quân, địch nhân hùng mạnh, Dư Tắc Thành không khỏi gật gật đầu. Nhưng gặp phải địch nhân càng mạnh, lại càng kích phát chiến ý của Dư Tắc Thành lên tới cực điểm.
Hắn rống to, huy động kiếm cưu xông thẳng về phía trước, không hề sợ hãi, anh dũng tiến lên, bạo phát chiến lực, lấy lực phá lực, quyết lòng giết chết đối phương.
Xông lên, xông lên, hủy diệt hết thảy, bất chấp tên như thiểm điện, bất chấp cuồng phong bão tố, ta cũng phải đánh tan ngươi, chém thành phấn vụn.
Dưới ý niệm này, dưới chiến ý sục sôi vô tận, Dư Tắc Thành Nhân Kiếm hợp Nhất, hóa thành một đạo lưu quang xông về phía địch nhân dưới làn mưa tên vô tận.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã vọt tới, nhưng xung quanh đối phương trong phạm vi ngàn trượng dường như hình thành một Lĩnh Vực, một không gian âm dương vô cùng đáng sợ. Thế công mạnh mẽ của Dư Tắc Thành bị lực lượng của không gian này dời đi nơi khác.
Dư Tắc Thành rúng động trong lòng, định lấy phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa ra, chuẩn bị xuất một kiếm mạnh mẽ, chợt bên tai hắn nghe thấy giọng nói của Công Tôn Nạp Lan:
- Sư đệ giúp ta, kiếm cưu dung hợp, mượn lực Kiếm Cưu thi triển Kiếm Tâm Thông Huyền khí, Phá Hồn Diệt Thế thuật.
Chỉ trong thoáng chốc, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp toàn thân Dư Tắc Thành, dường như Công Tôn Nạp Lan phát ra cảm ứng kỳ dị để mượn lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành. Không biết đây là pháp quyết gì, trước kia Dư Tắc Thành chưa từng nghe qua, có lẽ là kiếm thuật vô thượng của chưởng môn nhất mạch.
Dư Tắc Thành không chút nghi ngờ, lập tức cho mượn lực Kiếm Cưu của mình. Nháy mắt lực Kiếm Cưu trên người hắn biến mất, dung hợp vào thân thể Công Tôn Nạp Lan, y lập tức hóa thành một đạo kim quang, xông lên nhanh như chóp.
Sau khi kim quang đánh trúng đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư bên cạnh Nguyên Anh Chân Quân kia, chợt biến mất không tiếng động, giống như trâu đất xuống biển. Thình lình bảy đạo hào quang bùng nổ ầm ầm liên tiếp trên đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư kia, chẳng khác gì tiếng sấm gió vô cùng mạnh mẽ. Rốt cục đồ án Thái Cực Âm Dương Ngư nổ tung, một mảng kim quang từ giữa vọt ra. Nhìn lại chỉ thấy tên Nguyên Anh Chân Quân kia phun máu miệng lui nhanh, nháy mắt hóa thành lưu quang độn xa ngoài ngàn dặm.
Công Tôn Nạp Lan đứng sừng sững nơi đó, tay cầm một hồ lô, thân hình bất động.
Công Tôn Nạp Lan thở ra một hơi dài, giống như vừa dỡ bỏ một gánh nặng xuống khỏi vai mình. Dư Tắc Thành cảm thấy lực Kiếm Cưu vừa rồi cho mượn lại trở về thân thể của mình, hơn nữa còn có thêm một cảm giác kỳ lạ: dường như có một đạo lực Kiếm Cưu khác cũng nháy mắt dung nhập vào thân thể của mình.
Đạo lực Kiếm Cưu mới lạ này hết sức hung tàn, mang khí tức hủy diệt, tràn đầy dục vọng đánh chết cường địch, nuốt lấy huyết nhục và hồn phách của chúng, lại cũng vô cùng dũng cảm can trường, tóm lại hoàn toàn khác với lực Kiếm Cưu mà mình lãnh ngộ.
Công Tôn Nạp Lan lên tiếng nói:
- Đừng cử động, sư đệ hãy cẩn thận lãnh ngộ một phen, đó là lực Kiếm Cưu mà ta cảm ngộ. Có vay thì có trả, ta đã mượn lực Kiếm Cưu của đệ, hiện tại đã trả lại, còn trả thêm phần lãi, chính là lực lượng của ta.
Thì ra đây là lực Kiếm Cưu của Công Tôn Nạp Lan, y nói tiếp:
- Hiên Viên kiếm phái chúng ta, mỗi người lãnh ngộ lực Kiếm Cưu khác hẳn nhau, không ai giống ai, ai cũng có ưu và khuyết điểm của riêng mình. Ta thấy Song Cưu kiếm pháp của đệ đã hoàn thành một nửa, hơn nữa lại còn dùng nhiều lực Thiên Đạo khác nhau để sử dụng kiếm pháp, rất có thần uy của tổ sư gia, khiến cho người ta vô cùng hâm mộ.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Cảm tạ sư huynh khen ngợi.
Dư Tắc Thành cảm ngộ lực Kiếm Cưu này, chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã cảm ngộ được điểm chủ yếu trọng tâm của lực Kiếm Cưu hùng mạnh này.
Điểm ấy chính là kỳ tích, là hết sức bất ngờ, chỉ cần kiên trì tới cùng, chỉ cần có lòng tin, kỳ tích sẽ xuất hiện, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đây là cảm giác hết sức thần bí, không thể khống chế, không thể cân nhắc đánh giá theo lẽ thường được. Nhưng cũng chính điểm này là tinh hoa của lực Kiếm Cưu Công Tôn Đại sư huynh.
Dư Tắc Thành lặng lẽ cảm ngộ, dung hợp cảm giác này vào trong kiếm cưu của mình. Lập tức lực Kiếm Cưu kia dần dần tiêu tan, trở lại trên người Công Tôn Đại sư huynh, hai người nhìn nhau cười, cả hai đều khôi phục bình thường.
Công Tôn Nạp Lan cho rằng lực Kiếm Cưu của Dư Tắc Thành chỉ có biến hóa khác một chút so với những người khác, thật ra không phải, lực Kiếm Cưu của hai người khác nhau rất nhiều. Kiếm cưu của Công Tôn Nạp Lan là kiếm cưu đặc biệt chỉ có chưởng môn nhất mạch mới có, là Hiên Viên kiếm phái chính tông truyền thụ, có thể nói là lực Kiếm Cưu truyền từ trên xuống hết đời này sang đời khác của Hiên Viên kiếm phái. Trong quá trình truyền thụ này, ai nấy đều biểu hiện ra hết sức rõ ràng nét hung tàn ác độc của thần cưu.
-o0o-
/1202
|