Ngọc Diệu Thần Quân tức thì ẩn thân hóa thành vô ảnh vô hình, đạo kiếm trụ kia chỉ lướt ngang qua. Còn Cực Lạc Thần Quân lại ra sức đánh một đòn, lập tức đánh tan tác kiếm trụ tấn công mình.
Dư Tắc Thành giơ song chưởng ra như đang ôm cả Thanh Minh, miệng nói:
- Hai vị đạo hữu, từ khi các lão trở thành Chân Nhất Thần Quân, có từng được chiến đấu tưng bừng thống khoái như đại chiến giữa các Nguyên Anh Chân Quân lần nào chưa, hẳn là chưa có. Sau khi trở thành Chân Nhất Thần Quân, vì e ngại Thiên kiếp giáng xuống, các lão náu mình như chuột, trốn trong không gian của mình, không dám đánh một trận điên cuồng.
- Cho dù có đánh cũng phải bày ra kết giới, cẩn thận từng chút một, không còn thú vị gì. Ta muốn đánh một trận, liều mạng một trận, các lão hãy tiếp chiêu!
- Tinh!
Lập tức trên Thanh Minh giáng xuống hào quang vô tận, giống như vạn kiếm giáng xuống, công kích hai vị Chân Nhất Thần Quân.
Dư Tắc Thành lại hô to:
- Dương!
Thái dương đỏ rực lập tức bạo phát hào quang hết sức hùng mạnh. Một đạo quang trụ từ trên trời giáng xuống, đánh về phía hai vị Chân Nhất Thần Quân.
Dư Tắc Thành lại quát tiếp:
-Lôi!
Lực Lôi Kiếp vô tận mà trước đây Ma Chủ Già Lam hấp thu lập tức xuất hiện trong tay Dư Tắc Thành, phát ra một đòn ầm ầm chấn động.
Dư Tắc Thành lấy một đánh hai, điên cuồng phát động công kích, hắn chỉ sử dụng lực Thiên Đạo mà mình biết, thông qua Thiên Đạo Vạn Lực tiến hóa thành công kích hùng mạnh, phát động cường công liên miên bất tuyệt về phía hai địch nhân.
Hắn cũng không sử dụng tiên thuật pháp quyết của Ma Chủ Già Lam, hắn hoàn toàn cường công mà không thủ, mỗi một đòn đánh ra đều mang theo lực lượng dời non lấp bể.
Tụ lực, bắn ra, hoàn toàn không sử dụng kỹ xảo gì, chiến đấu chỉ vì một chữ Sướng.
Cực Lạc Thần Quân đánh một lúc cũng dần dần nổi hứng, lão một chọi một cùng Dư Tắc Thành. Thái dương quang trụ, sao trời oanh kích, lôi kiếp giáng xuống, lão đều đỡ thẳng không hề tránh né. Trên người lão bạo phát vô số tượng thần hồn, đây là Vạn Thần Phụ Thể thuật, cứ mỗi huyệt đạo đều có một chân thần chiếm cứ. Lão cũng đánh hết sức hăng say, chọi thẳng cùng Dư Tắc Thành.
Ngọc Diệu Thần Quân dần dần biến mất, Dư Tắc Thành cũng không công kích lão, bởi vì lão cũng không phản kích, chỉ nhìn hai người bọn họ chiến đấu.
Trong trận chiến này, Dư Tắc Thành xuất ra Thiên Đạo Vạn Lực, điều khiển nó bạo phát điên cuồng. Chính vì cảm giác bạo phát này, thân thể Ma Chủ Già Lam càng ngày càng tương thích với Dư Tắc Thành, cảm giác chướng ngại vật ngăn cản giữa tâm và thân dần dần biến mất.
Thiên Ma vì chiến mà sinh, trong quá trình chiến đấu dần dần thăng hoa, tiến hóa.
Cực Lạc Thần Quân cũng là như vậy, lão trở thành Chân Nhất Thần Quân đã hai ngàn một trăm năm, cũng từng chiến đấu vài lần. Nhưng vì sự tồn tại của Thiên kiếp cho nên lần nào cũng ra tay rất nhanh, kết thúc rất nhanh. Cho dù dưới tình huống có kết giới che chắn Thiên kiếp, lão cũng cẩn thận vô cùng, không dám sử dụng lực lượng vượt quá sức chịu đựng của kết giới.
Lần này lão đại chiến cùng Dư Tắc Thành, được thoải mái phát huy lực lượng của mình vô hạn. Nhưng lão phát huy không phải bạo phát điên cuồng, mà là tăng dần, bạo phát dần theo công kích của Dư Tắc Thành. Đại chiến trôi qua được một canh giờ, Cực Lạc Thần Quân đã có cảm giác sảng khoái trước nay chưa từng có.
Lão vẫn tiếp tục đánh thẳng tay cùng Dư Tắc Thành, bọn họ cùng nhảy vào giữa một đám thiên thạch rất lớn. Dư Tắc Thành chộp một khối thiên thạch to như hòn núi nhỏ lên, ra sức ném mạnh. Cực Lạc Thần Quân cũng chộp một khối lên ném trở lại. Hai người dùng thiên thạch làm công cụ chiến đấu, bắt đầu một trận chiến mới.
Trận chiến này đúng ra không phải là đánh nhau, mà là phát tiết, xuất ra hết tất cả lực lượng trong thân thể, vận chuyển lực Thiên Đạo tới cực hạn.
Lần đầu tiên Ma Chủ Già Lam cảm thấy sợ hãi tới mức này, nàng cảm thấy dần dần thân thể của mình phản lại mình, bị Dư Tắc Thành điều khiển lực Thiên Đạo một cách điên cuồng thu hút. Công kích điên cuồng vô cùng vô tận, mạnh mẽ như vậy, chiến đấu thẳng tay như vậy mới là thứ mà Thiên Ma rất thích.
Lần trước ở Cực Nguyên Vân Hà tông, Ma Chủ Già Lam thuận tay xuất ra một đòn, may mắn Thiên kiếp đánh xuống chưa tới nỗi hồn phi phách tán, nhưng bản thân cũng bị trọng thương. Cho nên nàng mới đáp ứng lời của Kim Tâm Đại Trưởng lão Tâm Ma tông, trở về Tâm Ma tông.
Từ trước tới nay nàng vẫn khống chế được dục vọng chiến đấu của thân thể mình, mãi tới gần đây nàng mới phát hiện đường lên Tự Tại Thiên. Kế từ lúc ấy, nàng thật sự không còn khống chế được bản thân, cho nên mới bày ra kế hoạch ở cổn Châu, muốn đánh một trận điên cuồng cùng người khác.
Nhưng rốt cục kế hoạch của nàng bị phá hỏng, thậm chí thân thể của nàng cũng bị Dư Tắc Thành đoạt mất, bất quá Ma Chủ Già Lam cũng không sợ hãi. Nàng có lòng tin vô hạn vào bản thân mình, năm xưa trong Lục Đạo Luân Hồi, nàng từng chiến đấu ngàn năm. Trong Vạn Thú vực, nàng từng ký sinh trên thân ma thú khoảng trăm năm, thường gặp cường địch đoạt lấy thân thể. Cho nên loại tranh đoạt thân thể như vầy, nàng cũng không sợ hãi.
Nhưng giờ phút này, nàng phát hiện thân thể mình theo đại chiến kéo dài, dần dần bị Dư Tắc Thành khống chế chặt chẽ hơn. Nàng biết rằng mình không thể chờ được nữa, phải ra tay ngay tức khắc, bằng không hậu hoạn vô cùng.
Thình lình Dư Tắc Thành cảm thấy thân thể mình trở nên nóng bừng bừng. Cảm giác nóng như vậy trước đây hắn chưa từng gặp phải, cảm giác khó chịu từ thân dưới truyền lên hết sức kỳ dị, chưa từng có, kích động tới nỗi hắn cảm thấy khó mà kềm chế bản thân.
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, tìm kiếm nguyên nhân, thay đổi phương thức khống chế thân hình Ma Chủ Già Lam. Dường như hắn chia làm hai người, một người điều khiển thân thể đại chiến điên cuồng, người kia lạc vào trong một cung điện xa hoa lộng lẫy.
Trong cung điện này có một tòa lương đình rộng rãi, Ma Chủ Già Lam đang ngồi đó châm trà, trong cả lương đình chỉ có tiếng nước sôi òng ọc, thỉnh thoảng còn có tiếng nước rót róc rách vang lên.
Ma Chủ Già Lam đang chăm chú uống trà, còn Dư Tắc Thành đang chăm chú ngắm mỹ nhân, đây chính là một chiến trường khác.
Ma Chủ Già Lam cụp mắt xuống, hầu như không để ý tới Dư Tắc Thành, một tay cầm bình trà, tay kia vén tay áo, đứng dậy rót trà cho Dư Tắc Thành. Dáng vẻ người ngọc đứng rót trà như vậy quả thật xinh đẹp tuyệt luân.
Dư Tắc Thành giơ tay nâng chén, nốc một hơi cạn sạch.
Ma Chủ Già Lam hỏi:
- Ngươi muốn thế nào mới chịu trả lại thân thể cho ta?
Giọng nàng yếu ớt vô cùng, Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, giơ tay ra định cầm lấy chung trà. Nhưng trong lúc nhất thời tay hắn không cầm trúng chung trà, mà cầm trúng tay Ma Chủ Già Lam.
Cả hai người đồng thời chấn động.
Ma Chú Già Lam muốn rút tay lại nhưng không được, Dư Tắc Thành đã nắm thật chặt bàn tay mềm mại nõn nà của nàng. Hắn cảm nhận cảm xúc mát mè êm ái, chỉ cần nắm tay nhau, đã khiến cho hắn có cảm giác mê mẩn.
Mặt nàng lộ vẻ oán hận, bất khuất, không cam lòng... vô cùng phức tạp. Thần sắc quật cường như vậy lợi hại hơn bất cứ thứ gì.
Nàng là Ma Chủ Già Lam, nàng là Chân Nhất Thần Quân, nàng là Thiên Ma Ma Chủ được vạn người tôn kính nàng là sư phụ của muội muội mình, nàng...
Nghĩ nhiều quá... Dư Tắc Thành chỉ nghe trong đầu mình nổ ầm một tiếng, ngực bụng dường như bốc lửa, sau đó lan ra khắp toàn thân.
Hắn đứng bật dậy, vẫn không buông tay, mà là vòng qua thạch bàn, sau đó xô nhẹ một cái, lập tức Ma Chủ Già Lam ngã lăn ra.
Dư Tắc Thành phân thành hai người, vừa khống chế thân thể Ma Chủ Già Lam đại chiến cùng Cực Lạc Thần Quân, vừa tiến vào hư cảnh tiến hành đại chiến trên giường cùng Ma Chủ Già Lam.
Nhìn thân hình Ma Chủ Già Lam mềm nhũn trong lòng mình, khoái ý trong lòng Dư Tắc Thành dâng lên khôn xiết, hắn cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi hé mở của Ma Chủ Già Lam.
Nàng khẽ ư một tiếng, toàn thân đột ngột trở nên không còn chút sức lực nào, chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã biết đây là lần đầu tiên trong đời nàng, vốn Ma Chủ Già Lam vô cùng cao ngạo, cho tới bây giờ nàng vẫn không xem nam nhân trên thế gian này ra gì. Bằng không nàng đã không tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, mạo hiểm hóa thân Thiên Ma Ma Chủ. Phải biết rằng trong vạn năm qua, đệ tử Ma giáo dám tiến vào mật bảo Tiên Tần Lục Đạo Luân Hồi kia hoàn toàn thất bại, không ai sống sót trở về.
Ma Chủ Già Lam vừa muốn mở miệng lên tiếng nói, Dư Tắc Thành nhớ tới chuyện sắp sửa phải làm, trong lúc nhất thời tâm hỏa bùng lên, bèn cúi đầu dùng miệng ngăn nàng nói. Lập tức Ma Chủ Già Lam lại bị bịt kín miệng, chỉ có thể ư ử mà không thốt nên lời, thân thể của nàng vặn vẹo giãy dụa. Trong lúc này, dài lụa cột tóc của nàng bị rút ra.
Nụ hôn này khiến cho toàn thân nàng lại rơi vào tình trạng không còn sức lực, chỉ có thể thở dồn dập. Nhưng chính vì nàng thở dồn dập như vậy khiến cho thân thề rung động không ngừng, bộ ngực căng tròn mềm mại không ngừng chà xát vào lòng Dư Tắc Thành. Bộ dáng mỹ nhân để mặc cho người ta chiếm lấy như vậy khiến cho Dư Tắc Thành bạo phát dục hỏa trong lòng, đè chặt Ma Chủ Già Lam xuống. Lúc này miệng hắn không ngừng thủ thi đủ các lời tâm tình ngọt ngào êm ái, còn thật hay giả thì chỉ có quỷ mới biết, tay lại không ngừng xuất tuyệt chiêu Diệu Hóa Mê Hồn thủ.
Hai người quấn chặt lấy nhau, lương đình khe khẽ chấn động, sau đó một tiếng á yêu kiều vang lên có vẻ đau đớn. Lúc này thân hình cả hai bắt đầu cử động hết sức nhịp nhàng...
Thân thể Ma Chủ Già Lam đang đại chiến với Cực Lạc Thần Quân tới nỗi quên cả trời đất, cả hai cùng phát tiết tâm trạng của mình. Càng đánh. Cực Lạc Thần Quân càng cảm thấy giống như cực lạc thật, dường như mình trở lại năm xưa khi còn là Nguyên Anh Chân Quân, tiêu diệt Ngũ Lĩnh giáo, tạo ra họa trời khiến cho mọi người hết sức sùng bái, thật là sảng khoái.
Chân nguyên trên người lão, lực Thiên Đạo của lão, thần hồn Trong huyệt đạo, tất cả chìm trong trạng thái hết sức cuồng nhiệt. Hơn nữa từ khi lão trở thành Phản Hư Chân Nhất, đạt tới cảnh giới Nhập Hư trung cấp, không thể tiến thêm một chút nào nữa, không ngờ hiện tại xuất hiện dấu hiệu muốn đột phá tới cánh giới Nhập Hư cao cấp. Thì ra cần phải chiến đấu thẳng tay khiến cho tâm trạng sảng khoái như vậy, mới có thể giúp mình tiến thêm bước nữa.
Bất quá dần dần Cực Lạc Thần Quân phát hiện ra điểm khác thường, không còn khoái chí như trước nữa. Dường như Ma Chủ Già Lam đang đại chiến với lão tâm thần bất ổn, dáng vẻ hết sức phong tình, giống như đang chìm trong trạng thái tiêu hồn, sắc mặt nàng đỏ ửng, hơi thở dồn dập, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên ư ử, đôi khi toàn thân chấn động mạnh một cái...
Ban đầu Cực Lạc Thần Quân còn bật cười ha ha, buông lời chế giễu đôi câu, dần dần lão không cười nổi nữa, bởi vì càng ngày Ma Chủ Già Lam càng phóng xuất lực lượng mạnh mẽ hơn. Dường như thân thể nàng lúc này có được vô tận chân nguyên lực, chỉ một đòn thuận tay đánh ra của nàng đã mạnh gấp ba, gấp năm, sau đó thậm chí bạo phát gấp hai mươi lần lực lượng của lão.
Hư không chấn động, dường như toàn bộ đều vận chuyển theo động tác của nàng. Một đòn toàn lực này làm phát ra một trụ sáng khổng lồ. Bất cứ pháp thuật, tiên thuật, hết thảy dưới lực lượng này chỉ là hư ảo, không chịu nổi.
Cực Lạc Thần Quân nở nụ cười khổ, buông tiếng thở dài. Thình lình toàn thân lão hóa thành mười vạn đạo hào quang, mỗi một đạo hào quang là một tượng thần hồn cao chừng ba tấc. Mười vạn đạo hào quang này nhanh chóng bắn xuống phía dưới, nháy mắt Cực Lạc Thần Quân giống như một ngôi sao băng, bỏ chạy trở về thế giới Thương Khung.
Lão không thể không bỏ chạy, bởi vì hiện tại không biết Ngọc Diệu Thần Quân đang ẩn nấp ở nơi nào. Bất cứ lúc nào Cực Lạc Thần Quân cũng đề phòng lão ta, tuy rằng gần đây giữa hai người đã đạt thành hiệp ước giải hòa, nhưng nếu Ngọc Diệu Thần Quân giết chết được lão, chính là chuyện tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với chuyện giải hòa. Cho nên lão không thể tiếp tục đại chiến một cách điên cuồng cùng Ma Chủ Già Lam nữa, nếu lỡ để bị thương, lúc ấy chí nguy. Lão không thể không cẩn thận, cho nên mới phải bỏ chạy.
Trong Thanh Minh. Cực Lạc Thần Quân đã biến mất, chỉ còn mình Ma Chủ Già Lam. Lúc này nàng ngơ ngác đứng đó, dường như không để ý tới chuyện Cực Lạc Thần Quân đột ngột biến mất, thình lình ngự không bay lên, nháy mắt tiến vào trong đám thiên thạch.
Sau khi tiến vào đám thiên thạch, vô số thiên thạch tự động tụ tập lại, lập tức tạo thành một đống thiên thạch khổng lồ bao vây Ma Chủ Già Lam vào trong.
Bên trong đống thiên thạch này biến hóa thành một thạch thất rất lớn, kiến trúc vô cùng tinh xảo. Trong đó còn có một nguồn sáng, chiếu rọi cả thạch thất sáng như ban ngày.
Trong hư cảnh, hai người Dư Tắc Thành và Ma Chủ Già Lam đồng thời chấn động. Chỉ trong thoáng chốc, hư cảnh hóa thành thực cảnh, hai người xuất hiện trong thạch thất kia. Dư Tắc Thành vẫn đang nằm trên thân thể Ma Chủ Già Lam, hai người vẫn tiếp tục chuyện đang làm trong hư cảnh.
Ma Chủ Già Lam thấy vậy cả kinh, kêu to:
- Có chuyện gì vậy, không được, tuyệt đối không được! Không phải vừa rồi chỉ là hư cảnh ảo giác thôi sao? A... a...
Từ hư thành thật chỉ trong nháy mắt, hết thảy đã không còn thay đổi được, chơi dao có ngày đứt tay. Thân thể Thiên Ma của nàng rất cần cảm giác khoái hoạt này, cho dù thần hồn nàng muốn chống lại, nhưng cũng bằng vô dụng, lập tức bên trong thạch thất Xuân sắc ngập tràn.
Rốt cục không nhịn được, một giọt nước mắt lăn xuống theo thái dương nàng...
Nhưng những đợt tấn công dồn dập của Dư Tắc Thành đã ào tới, rất nhiều khoái cảm khó thể hình dung xuất hiện, khiến thân thể nàng không tự chủ được cũng cử động nhịp nhàng theo động tác của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành khẽ vuốt ve thân thể như tạc từ khối ngọc của Ma Chủ Già Lam, trong đầu hắn chợt tuôn ra một đoạn pháp quyết như nước chảy, chính là Cực Nhạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ mà Hữu Hùng sư tổ đã để lại. Tâm pháp vô thượng này là do Hiên Viên Hoàng đế lưu lại, phù hợp với Đại Đạo thiên địa âm dương, nam nữ hợp hoan chính là đạo sinh sản phát triển, âm dương tương hỗ, Thiên Đạo lưu chuyển.
Dư Tắc Thành sử dụng pháp quyết này dần dần khống chế thân thể Ma Chủ Già Lam, dần dần đưa cả hai người vào cực lạc...
Hết thảy trôi qua chẳng khác nào cơn mộng. Một lúc lâu sau, tất cả chấm dứt, Ma Chủ Già Lam cuộn mình rúc vào lòng Dư Tắc Thành, dáng vẻ khép nép yêu kiều, hết sức mê hồn. Lúc này nàng không còn chút vẻ cao ngạo bề trên của một Chân Nhất Thần Quân, mà hoàn toàn chỉ là một nữ tử bình thường, một nữ nhân sau khi hợp hoan cần được tình nhân của mình vuốt ve âu yếm dịu dàng.
Hai người quấn quít lấy nhau, thủ thỉ tâm sự. Thỉnh thoảng Dư Tắc Thành kể một ít chuyện vui, khiến cho Ma Chủ Già Lam phải bật cười khúc khích. Trong thạch thất hiện tại nhu tình tràn ngập, phơi phới tràn trề.
Thấy cũng đã đến lúc, Dư Tắc Thành đứng dậy bảo Ma Chủ Già Lam:
- Được rồi, chúng ta đi thôi, đã đến lúc hành sự.
Ma Chủ Già Lam cũng đứng dậy:
- Làm gì vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Trước kia thực lực ta còn yếu, hiện tại đã có nàng tương trợ, ta muốn làm vài chuyện mà trước kia chỉ có thể nằm mơ.
Dứt lời lại lấy Tiên Tần Linh Dẫn ra nói:
- Đi thôi, chúng ta đi làm đại sự, khiến cho long trời lở đất, khiến cho tất cả mọi người phải chấn động.
Dứt lời, Dư Tắc Thành khẽ chớp động thân hình, pháp bào xuất hiện, tự động tầy uế cho hắn. Bắc Đẩu Thất Tinh quán cũng xuất hiện trên đầu, trở lại bộ dạng tiêu sái như thường.
Ma Chủ Già Lam cũng khẽ chuyển mình, thân trên của nàng xuất hiện một chiếc áo lụa móng, ngoài khoác một chiếc áo lụa xanh tay rộng màu lục. Y phục này càng tôn lên vẻ đoan trang cao quý của nàng, mùi hương thơm ngát từ người nàng tỏa ra càng làm người ta thêm phần mê mẩn.
Dư Tắc Thành kéo nàng nói:
- Đi thôi.
Lập tức Thấu Không Đại Thần Niệm thuật phóng xuất ra, nhờ vào lực lượng của Ma Chủ Già Lam khuếch đại, nháy mắt từ phạm vi trăm dặm trước kia đã mở rộng tới hàng ngàn hàng vạn dặm. Sau đó Dư Tắc Thành bước ra một bước, Chỉ Xích Thiên Nhai, chỉ trong nháy mắt. cả hai người từ Thanh Minh đã bước trở về đại lục Cổn Châu trên thế giới Thương Khung.
Đây là tiên thuật Súc Địa Thành Thốn, Chỉ Xích Thiên Nhai, biến vạn dặm thành đường thẳng, Ma Chủ Già Lam ngạc nhiên hỏi:
- Thần niệm thuật này, thuật chuyển hóa không gian này quả nhiên hết sức thần kỳ, ngay cả pháp thuật trong Thiên Ma Kinh cũng không thể sánh bằng. Chàng bất quá chỉ là một Kim Đan Chân Nhân, vì sao có được tiên thuật thần diệu như vậy?
Dư Tắc Thành cười nói:
- Nhờ Tiên Nhân ban pháp. Thiên Ma Kinh của nàng bất quá chỉ là một trong Thập Đại Tiên Điển mà thôi, tiên thuật của ta là pháp thuật của Tiên Giới. Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Súc Địa Thành Thốn cho dù ở Tiên Giới cũng là tiên thuật cực phẩm, đừng nói là ở nhân gian, nàng không nhìn ra cũng là bình thường.
Dứt lời, Dư Tắc Thành chậm rãi đi về phía trước. Câu nói vừa rồi đả kích Ma Chủ Già Lam tới nỗi sắc mặt nàng trở nên xanh như chàm đổ, vốn trước nay nàng vô cùng cao ngạo, chưa hề nếm qua đả kích như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật là mình không thể nhìn ra, tức thì không còn gì để nói.
Nhìn theo Dư Tắc Thành đang đi phía trước, nàng bèn cất bước theo sau, chỉ cách hắn một bước, giống như thiếu nữ vừa mới tân hôn. Chiều cao của Ma Chủ Già Lam cũng đã có biến hóa, thật ra trước kia nàng cao hơn Dư Tắc Thành hai phân, nhưng lúc theo sau Dư Tắc Thành, nàng mới phát hiện ra dường như mình đã thấp hơn trước, thấp hơn Dư Tắc Thành hai phân.
Chuyện này không phải do nàng cố ý gây ra, mà là thân thể của nàng thay đổi trong lúc không hay không biết, lặng lẽ biến hóa theo Dư Tắc Thành làm chủ. Trong lòng Ma Chủ Già Lam bất giác cảm thấy đau buồn, e rằng mình đã bị nam tử này khống chế chặt chẽ, chẳng lẽ mình thật sự trở thành vũ khí, sủng vật, tình nhân của hắn, bị hắn khống chế cả đời này sao? Đây là chuyện mà trước kia mình không thể nào tin được.
Nam nhân đi trước hơi thở bình hòa, dường như không hề sợ hãi trước bất cứ chuyện gì. Ma Chủ Già Lam buồn không được bao lâu, đột ngột một luồng khí nóng dâng lên từ tận đáy lòng nàng, luồng khí nóng này mênh mông mạnh mẽ, có thể hòa tan cả con người, khiến cho người ta cảm thấy bừng bừng sôi sục.
Cảm giác này khiến cho Ma Chủ Già Lam khó lòng chịu được, cả đời nàng lạnh như băng, nàng vẫn giữ thái độ đối xử lạnh lùng với bất cứ sự vật nào, bất cứ người nào, kể cả song thân, sư phụ, đồ đệ. Cảm giác nóng bỏng này nàng chưa từng có, hoặc có thể nói trước giờ nàng vẫn luôn tránh né nó, nhưng hiện tại có muốn tránh cũng không thể được. Bất quá khí nóng này cũng không tới nỗi đáng sợ như vậy, nàng có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp mơ hồ, đây là cảm giác ấm áp đầu tiên trong đời nàng, không ngờ lại khiến cho nàng muốn mình vĩnh viễn chìm trong cảm giác ấm áp như vậy.
Dư Tắc Thành giơ song chưởng ra như đang ôm cả Thanh Minh, miệng nói:
- Hai vị đạo hữu, từ khi các lão trở thành Chân Nhất Thần Quân, có từng được chiến đấu tưng bừng thống khoái như đại chiến giữa các Nguyên Anh Chân Quân lần nào chưa, hẳn là chưa có. Sau khi trở thành Chân Nhất Thần Quân, vì e ngại Thiên kiếp giáng xuống, các lão náu mình như chuột, trốn trong không gian của mình, không dám đánh một trận điên cuồng.
- Cho dù có đánh cũng phải bày ra kết giới, cẩn thận từng chút một, không còn thú vị gì. Ta muốn đánh một trận, liều mạng một trận, các lão hãy tiếp chiêu!
- Tinh!
Lập tức trên Thanh Minh giáng xuống hào quang vô tận, giống như vạn kiếm giáng xuống, công kích hai vị Chân Nhất Thần Quân.
Dư Tắc Thành lại hô to:
- Dương!
Thái dương đỏ rực lập tức bạo phát hào quang hết sức hùng mạnh. Một đạo quang trụ từ trên trời giáng xuống, đánh về phía hai vị Chân Nhất Thần Quân.
Dư Tắc Thành lại quát tiếp:
-Lôi!
Lực Lôi Kiếp vô tận mà trước đây Ma Chủ Già Lam hấp thu lập tức xuất hiện trong tay Dư Tắc Thành, phát ra một đòn ầm ầm chấn động.
Dư Tắc Thành lấy một đánh hai, điên cuồng phát động công kích, hắn chỉ sử dụng lực Thiên Đạo mà mình biết, thông qua Thiên Đạo Vạn Lực tiến hóa thành công kích hùng mạnh, phát động cường công liên miên bất tuyệt về phía hai địch nhân.
Hắn cũng không sử dụng tiên thuật pháp quyết của Ma Chủ Già Lam, hắn hoàn toàn cường công mà không thủ, mỗi một đòn đánh ra đều mang theo lực lượng dời non lấp bể.
Tụ lực, bắn ra, hoàn toàn không sử dụng kỹ xảo gì, chiến đấu chỉ vì một chữ Sướng.
Cực Lạc Thần Quân đánh một lúc cũng dần dần nổi hứng, lão một chọi một cùng Dư Tắc Thành. Thái dương quang trụ, sao trời oanh kích, lôi kiếp giáng xuống, lão đều đỡ thẳng không hề tránh né. Trên người lão bạo phát vô số tượng thần hồn, đây là Vạn Thần Phụ Thể thuật, cứ mỗi huyệt đạo đều có một chân thần chiếm cứ. Lão cũng đánh hết sức hăng say, chọi thẳng cùng Dư Tắc Thành.
Ngọc Diệu Thần Quân dần dần biến mất, Dư Tắc Thành cũng không công kích lão, bởi vì lão cũng không phản kích, chỉ nhìn hai người bọn họ chiến đấu.
Trong trận chiến này, Dư Tắc Thành xuất ra Thiên Đạo Vạn Lực, điều khiển nó bạo phát điên cuồng. Chính vì cảm giác bạo phát này, thân thể Ma Chủ Già Lam càng ngày càng tương thích với Dư Tắc Thành, cảm giác chướng ngại vật ngăn cản giữa tâm và thân dần dần biến mất.
Thiên Ma vì chiến mà sinh, trong quá trình chiến đấu dần dần thăng hoa, tiến hóa.
Cực Lạc Thần Quân cũng là như vậy, lão trở thành Chân Nhất Thần Quân đã hai ngàn một trăm năm, cũng từng chiến đấu vài lần. Nhưng vì sự tồn tại của Thiên kiếp cho nên lần nào cũng ra tay rất nhanh, kết thúc rất nhanh. Cho dù dưới tình huống có kết giới che chắn Thiên kiếp, lão cũng cẩn thận vô cùng, không dám sử dụng lực lượng vượt quá sức chịu đựng của kết giới.
Lần này lão đại chiến cùng Dư Tắc Thành, được thoải mái phát huy lực lượng của mình vô hạn. Nhưng lão phát huy không phải bạo phát điên cuồng, mà là tăng dần, bạo phát dần theo công kích của Dư Tắc Thành. Đại chiến trôi qua được một canh giờ, Cực Lạc Thần Quân đã có cảm giác sảng khoái trước nay chưa từng có.
Lão vẫn tiếp tục đánh thẳng tay cùng Dư Tắc Thành, bọn họ cùng nhảy vào giữa một đám thiên thạch rất lớn. Dư Tắc Thành chộp một khối thiên thạch to như hòn núi nhỏ lên, ra sức ném mạnh. Cực Lạc Thần Quân cũng chộp một khối lên ném trở lại. Hai người dùng thiên thạch làm công cụ chiến đấu, bắt đầu một trận chiến mới.
Trận chiến này đúng ra không phải là đánh nhau, mà là phát tiết, xuất ra hết tất cả lực lượng trong thân thể, vận chuyển lực Thiên Đạo tới cực hạn.
Lần đầu tiên Ma Chủ Già Lam cảm thấy sợ hãi tới mức này, nàng cảm thấy dần dần thân thể của mình phản lại mình, bị Dư Tắc Thành điều khiển lực Thiên Đạo một cách điên cuồng thu hút. Công kích điên cuồng vô cùng vô tận, mạnh mẽ như vậy, chiến đấu thẳng tay như vậy mới là thứ mà Thiên Ma rất thích.
Lần trước ở Cực Nguyên Vân Hà tông, Ma Chủ Già Lam thuận tay xuất ra một đòn, may mắn Thiên kiếp đánh xuống chưa tới nỗi hồn phi phách tán, nhưng bản thân cũng bị trọng thương. Cho nên nàng mới đáp ứng lời của Kim Tâm Đại Trưởng lão Tâm Ma tông, trở về Tâm Ma tông.
Từ trước tới nay nàng vẫn khống chế được dục vọng chiến đấu của thân thể mình, mãi tới gần đây nàng mới phát hiện đường lên Tự Tại Thiên. Kế từ lúc ấy, nàng thật sự không còn khống chế được bản thân, cho nên mới bày ra kế hoạch ở cổn Châu, muốn đánh một trận điên cuồng cùng người khác.
Nhưng rốt cục kế hoạch của nàng bị phá hỏng, thậm chí thân thể của nàng cũng bị Dư Tắc Thành đoạt mất, bất quá Ma Chủ Già Lam cũng không sợ hãi. Nàng có lòng tin vô hạn vào bản thân mình, năm xưa trong Lục Đạo Luân Hồi, nàng từng chiến đấu ngàn năm. Trong Vạn Thú vực, nàng từng ký sinh trên thân ma thú khoảng trăm năm, thường gặp cường địch đoạt lấy thân thể. Cho nên loại tranh đoạt thân thể như vầy, nàng cũng không sợ hãi.
Nhưng giờ phút này, nàng phát hiện thân thể mình theo đại chiến kéo dài, dần dần bị Dư Tắc Thành khống chế chặt chẽ hơn. Nàng biết rằng mình không thể chờ được nữa, phải ra tay ngay tức khắc, bằng không hậu hoạn vô cùng.
Thình lình Dư Tắc Thành cảm thấy thân thể mình trở nên nóng bừng bừng. Cảm giác nóng như vậy trước đây hắn chưa từng gặp phải, cảm giác khó chịu từ thân dưới truyền lên hết sức kỳ dị, chưa từng có, kích động tới nỗi hắn cảm thấy khó mà kềm chế bản thân.
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, tìm kiếm nguyên nhân, thay đổi phương thức khống chế thân hình Ma Chủ Già Lam. Dường như hắn chia làm hai người, một người điều khiển thân thể đại chiến điên cuồng, người kia lạc vào trong một cung điện xa hoa lộng lẫy.
Trong cung điện này có một tòa lương đình rộng rãi, Ma Chủ Già Lam đang ngồi đó châm trà, trong cả lương đình chỉ có tiếng nước sôi òng ọc, thỉnh thoảng còn có tiếng nước rót róc rách vang lên.
Ma Chủ Già Lam đang chăm chú uống trà, còn Dư Tắc Thành đang chăm chú ngắm mỹ nhân, đây chính là một chiến trường khác.
Ma Chủ Già Lam cụp mắt xuống, hầu như không để ý tới Dư Tắc Thành, một tay cầm bình trà, tay kia vén tay áo, đứng dậy rót trà cho Dư Tắc Thành. Dáng vẻ người ngọc đứng rót trà như vậy quả thật xinh đẹp tuyệt luân.
Dư Tắc Thành giơ tay nâng chén, nốc một hơi cạn sạch.
Ma Chủ Già Lam hỏi:
- Ngươi muốn thế nào mới chịu trả lại thân thể cho ta?
Giọng nàng yếu ớt vô cùng, Dư Tắc Thành chỉ mỉm cười, giơ tay ra định cầm lấy chung trà. Nhưng trong lúc nhất thời tay hắn không cầm trúng chung trà, mà cầm trúng tay Ma Chủ Già Lam.
Cả hai người đồng thời chấn động.
Ma Chú Già Lam muốn rút tay lại nhưng không được, Dư Tắc Thành đã nắm thật chặt bàn tay mềm mại nõn nà của nàng. Hắn cảm nhận cảm xúc mát mè êm ái, chỉ cần nắm tay nhau, đã khiến cho hắn có cảm giác mê mẩn.
Mặt nàng lộ vẻ oán hận, bất khuất, không cam lòng... vô cùng phức tạp. Thần sắc quật cường như vậy lợi hại hơn bất cứ thứ gì.
Nàng là Ma Chủ Già Lam, nàng là Chân Nhất Thần Quân, nàng là Thiên Ma Ma Chủ được vạn người tôn kính nàng là sư phụ của muội muội mình, nàng...
Nghĩ nhiều quá... Dư Tắc Thành chỉ nghe trong đầu mình nổ ầm một tiếng, ngực bụng dường như bốc lửa, sau đó lan ra khắp toàn thân.
Hắn đứng bật dậy, vẫn không buông tay, mà là vòng qua thạch bàn, sau đó xô nhẹ một cái, lập tức Ma Chủ Già Lam ngã lăn ra.
Dư Tắc Thành phân thành hai người, vừa khống chế thân thể Ma Chủ Già Lam đại chiến cùng Cực Lạc Thần Quân, vừa tiến vào hư cảnh tiến hành đại chiến trên giường cùng Ma Chủ Già Lam.
Nhìn thân hình Ma Chủ Già Lam mềm nhũn trong lòng mình, khoái ý trong lòng Dư Tắc Thành dâng lên khôn xiết, hắn cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi hé mở của Ma Chủ Già Lam.
Nàng khẽ ư một tiếng, toàn thân đột ngột trở nên không còn chút sức lực nào, chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã biết đây là lần đầu tiên trong đời nàng, vốn Ma Chủ Già Lam vô cùng cao ngạo, cho tới bây giờ nàng vẫn không xem nam nhân trên thế gian này ra gì. Bằng không nàng đã không tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, mạo hiểm hóa thân Thiên Ma Ma Chủ. Phải biết rằng trong vạn năm qua, đệ tử Ma giáo dám tiến vào mật bảo Tiên Tần Lục Đạo Luân Hồi kia hoàn toàn thất bại, không ai sống sót trở về.
Ma Chủ Già Lam vừa muốn mở miệng lên tiếng nói, Dư Tắc Thành nhớ tới chuyện sắp sửa phải làm, trong lúc nhất thời tâm hỏa bùng lên, bèn cúi đầu dùng miệng ngăn nàng nói. Lập tức Ma Chủ Già Lam lại bị bịt kín miệng, chỉ có thể ư ử mà không thốt nên lời, thân thể của nàng vặn vẹo giãy dụa. Trong lúc này, dài lụa cột tóc của nàng bị rút ra.
Nụ hôn này khiến cho toàn thân nàng lại rơi vào tình trạng không còn sức lực, chỉ có thể thở dồn dập. Nhưng chính vì nàng thở dồn dập như vậy khiến cho thân thề rung động không ngừng, bộ ngực căng tròn mềm mại không ngừng chà xát vào lòng Dư Tắc Thành. Bộ dáng mỹ nhân để mặc cho người ta chiếm lấy như vậy khiến cho Dư Tắc Thành bạo phát dục hỏa trong lòng, đè chặt Ma Chủ Già Lam xuống. Lúc này miệng hắn không ngừng thủ thi đủ các lời tâm tình ngọt ngào êm ái, còn thật hay giả thì chỉ có quỷ mới biết, tay lại không ngừng xuất tuyệt chiêu Diệu Hóa Mê Hồn thủ.
Hai người quấn chặt lấy nhau, lương đình khe khẽ chấn động, sau đó một tiếng á yêu kiều vang lên có vẻ đau đớn. Lúc này thân hình cả hai bắt đầu cử động hết sức nhịp nhàng...
Thân thể Ma Chủ Già Lam đang đại chiến với Cực Lạc Thần Quân tới nỗi quên cả trời đất, cả hai cùng phát tiết tâm trạng của mình. Càng đánh. Cực Lạc Thần Quân càng cảm thấy giống như cực lạc thật, dường như mình trở lại năm xưa khi còn là Nguyên Anh Chân Quân, tiêu diệt Ngũ Lĩnh giáo, tạo ra họa trời khiến cho mọi người hết sức sùng bái, thật là sảng khoái.
Chân nguyên trên người lão, lực Thiên Đạo của lão, thần hồn Trong huyệt đạo, tất cả chìm trong trạng thái hết sức cuồng nhiệt. Hơn nữa từ khi lão trở thành Phản Hư Chân Nhất, đạt tới cảnh giới Nhập Hư trung cấp, không thể tiến thêm một chút nào nữa, không ngờ hiện tại xuất hiện dấu hiệu muốn đột phá tới cánh giới Nhập Hư cao cấp. Thì ra cần phải chiến đấu thẳng tay khiến cho tâm trạng sảng khoái như vậy, mới có thể giúp mình tiến thêm bước nữa.
Bất quá dần dần Cực Lạc Thần Quân phát hiện ra điểm khác thường, không còn khoái chí như trước nữa. Dường như Ma Chủ Già Lam đang đại chiến với lão tâm thần bất ổn, dáng vẻ hết sức phong tình, giống như đang chìm trong trạng thái tiêu hồn, sắc mặt nàng đỏ ửng, hơi thở dồn dập, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên ư ử, đôi khi toàn thân chấn động mạnh một cái...
Ban đầu Cực Lạc Thần Quân còn bật cười ha ha, buông lời chế giễu đôi câu, dần dần lão không cười nổi nữa, bởi vì càng ngày Ma Chủ Già Lam càng phóng xuất lực lượng mạnh mẽ hơn. Dường như thân thể nàng lúc này có được vô tận chân nguyên lực, chỉ một đòn thuận tay đánh ra của nàng đã mạnh gấp ba, gấp năm, sau đó thậm chí bạo phát gấp hai mươi lần lực lượng của lão.
Hư không chấn động, dường như toàn bộ đều vận chuyển theo động tác của nàng. Một đòn toàn lực này làm phát ra một trụ sáng khổng lồ. Bất cứ pháp thuật, tiên thuật, hết thảy dưới lực lượng này chỉ là hư ảo, không chịu nổi.
Cực Lạc Thần Quân nở nụ cười khổ, buông tiếng thở dài. Thình lình toàn thân lão hóa thành mười vạn đạo hào quang, mỗi một đạo hào quang là một tượng thần hồn cao chừng ba tấc. Mười vạn đạo hào quang này nhanh chóng bắn xuống phía dưới, nháy mắt Cực Lạc Thần Quân giống như một ngôi sao băng, bỏ chạy trở về thế giới Thương Khung.
Lão không thể không bỏ chạy, bởi vì hiện tại không biết Ngọc Diệu Thần Quân đang ẩn nấp ở nơi nào. Bất cứ lúc nào Cực Lạc Thần Quân cũng đề phòng lão ta, tuy rằng gần đây giữa hai người đã đạt thành hiệp ước giải hòa, nhưng nếu Ngọc Diệu Thần Quân giết chết được lão, chính là chuyện tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với chuyện giải hòa. Cho nên lão không thể tiếp tục đại chiến một cách điên cuồng cùng Ma Chủ Già Lam nữa, nếu lỡ để bị thương, lúc ấy chí nguy. Lão không thể không cẩn thận, cho nên mới phải bỏ chạy.
Trong Thanh Minh. Cực Lạc Thần Quân đã biến mất, chỉ còn mình Ma Chủ Già Lam. Lúc này nàng ngơ ngác đứng đó, dường như không để ý tới chuyện Cực Lạc Thần Quân đột ngột biến mất, thình lình ngự không bay lên, nháy mắt tiến vào trong đám thiên thạch.
Sau khi tiến vào đám thiên thạch, vô số thiên thạch tự động tụ tập lại, lập tức tạo thành một đống thiên thạch khổng lồ bao vây Ma Chủ Già Lam vào trong.
Bên trong đống thiên thạch này biến hóa thành một thạch thất rất lớn, kiến trúc vô cùng tinh xảo. Trong đó còn có một nguồn sáng, chiếu rọi cả thạch thất sáng như ban ngày.
Trong hư cảnh, hai người Dư Tắc Thành và Ma Chủ Già Lam đồng thời chấn động. Chỉ trong thoáng chốc, hư cảnh hóa thành thực cảnh, hai người xuất hiện trong thạch thất kia. Dư Tắc Thành vẫn đang nằm trên thân thể Ma Chủ Già Lam, hai người vẫn tiếp tục chuyện đang làm trong hư cảnh.
Ma Chủ Già Lam thấy vậy cả kinh, kêu to:
- Có chuyện gì vậy, không được, tuyệt đối không được! Không phải vừa rồi chỉ là hư cảnh ảo giác thôi sao? A... a...
Từ hư thành thật chỉ trong nháy mắt, hết thảy đã không còn thay đổi được, chơi dao có ngày đứt tay. Thân thể Thiên Ma của nàng rất cần cảm giác khoái hoạt này, cho dù thần hồn nàng muốn chống lại, nhưng cũng bằng vô dụng, lập tức bên trong thạch thất Xuân sắc ngập tràn.
Rốt cục không nhịn được, một giọt nước mắt lăn xuống theo thái dương nàng...
Nhưng những đợt tấn công dồn dập của Dư Tắc Thành đã ào tới, rất nhiều khoái cảm khó thể hình dung xuất hiện, khiến thân thể nàng không tự chủ được cũng cử động nhịp nhàng theo động tác của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành khẽ vuốt ve thân thể như tạc từ khối ngọc của Ma Chủ Già Lam, trong đầu hắn chợt tuôn ra một đoạn pháp quyết như nước chảy, chính là Cực Nhạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ mà Hữu Hùng sư tổ đã để lại. Tâm pháp vô thượng này là do Hiên Viên Hoàng đế lưu lại, phù hợp với Đại Đạo thiên địa âm dương, nam nữ hợp hoan chính là đạo sinh sản phát triển, âm dương tương hỗ, Thiên Đạo lưu chuyển.
Dư Tắc Thành sử dụng pháp quyết này dần dần khống chế thân thể Ma Chủ Già Lam, dần dần đưa cả hai người vào cực lạc...
Hết thảy trôi qua chẳng khác nào cơn mộng. Một lúc lâu sau, tất cả chấm dứt, Ma Chủ Già Lam cuộn mình rúc vào lòng Dư Tắc Thành, dáng vẻ khép nép yêu kiều, hết sức mê hồn. Lúc này nàng không còn chút vẻ cao ngạo bề trên của một Chân Nhất Thần Quân, mà hoàn toàn chỉ là một nữ tử bình thường, một nữ nhân sau khi hợp hoan cần được tình nhân của mình vuốt ve âu yếm dịu dàng.
Hai người quấn quít lấy nhau, thủ thỉ tâm sự. Thỉnh thoảng Dư Tắc Thành kể một ít chuyện vui, khiến cho Ma Chủ Già Lam phải bật cười khúc khích. Trong thạch thất hiện tại nhu tình tràn ngập, phơi phới tràn trề.
Thấy cũng đã đến lúc, Dư Tắc Thành đứng dậy bảo Ma Chủ Già Lam:
- Được rồi, chúng ta đi thôi, đã đến lúc hành sự.
Ma Chủ Già Lam cũng đứng dậy:
- Làm gì vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Trước kia thực lực ta còn yếu, hiện tại đã có nàng tương trợ, ta muốn làm vài chuyện mà trước kia chỉ có thể nằm mơ.
Dứt lời lại lấy Tiên Tần Linh Dẫn ra nói:
- Đi thôi, chúng ta đi làm đại sự, khiến cho long trời lở đất, khiến cho tất cả mọi người phải chấn động.
Dứt lời, Dư Tắc Thành khẽ chớp động thân hình, pháp bào xuất hiện, tự động tầy uế cho hắn. Bắc Đẩu Thất Tinh quán cũng xuất hiện trên đầu, trở lại bộ dạng tiêu sái như thường.
Ma Chủ Già Lam cũng khẽ chuyển mình, thân trên của nàng xuất hiện một chiếc áo lụa móng, ngoài khoác một chiếc áo lụa xanh tay rộng màu lục. Y phục này càng tôn lên vẻ đoan trang cao quý của nàng, mùi hương thơm ngát từ người nàng tỏa ra càng làm người ta thêm phần mê mẩn.
Dư Tắc Thành kéo nàng nói:
- Đi thôi.
Lập tức Thấu Không Đại Thần Niệm thuật phóng xuất ra, nhờ vào lực lượng của Ma Chủ Già Lam khuếch đại, nháy mắt từ phạm vi trăm dặm trước kia đã mở rộng tới hàng ngàn hàng vạn dặm. Sau đó Dư Tắc Thành bước ra một bước, Chỉ Xích Thiên Nhai, chỉ trong nháy mắt. cả hai người từ Thanh Minh đã bước trở về đại lục Cổn Châu trên thế giới Thương Khung.
Đây là tiên thuật Súc Địa Thành Thốn, Chỉ Xích Thiên Nhai, biến vạn dặm thành đường thẳng, Ma Chủ Già Lam ngạc nhiên hỏi:
- Thần niệm thuật này, thuật chuyển hóa không gian này quả nhiên hết sức thần kỳ, ngay cả pháp thuật trong Thiên Ma Kinh cũng không thể sánh bằng. Chàng bất quá chỉ là một Kim Đan Chân Nhân, vì sao có được tiên thuật thần diệu như vậy?
Dư Tắc Thành cười nói:
- Nhờ Tiên Nhân ban pháp. Thiên Ma Kinh của nàng bất quá chỉ là một trong Thập Đại Tiên Điển mà thôi, tiên thuật của ta là pháp thuật của Tiên Giới. Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, Súc Địa Thành Thốn cho dù ở Tiên Giới cũng là tiên thuật cực phẩm, đừng nói là ở nhân gian, nàng không nhìn ra cũng là bình thường.
Dứt lời, Dư Tắc Thành chậm rãi đi về phía trước. Câu nói vừa rồi đả kích Ma Chủ Già Lam tới nỗi sắc mặt nàng trở nên xanh như chàm đổ, vốn trước nay nàng vô cùng cao ngạo, chưa hề nếm qua đả kích như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật là mình không thể nhìn ra, tức thì không còn gì để nói.
Nhìn theo Dư Tắc Thành đang đi phía trước, nàng bèn cất bước theo sau, chỉ cách hắn một bước, giống như thiếu nữ vừa mới tân hôn. Chiều cao của Ma Chủ Già Lam cũng đã có biến hóa, thật ra trước kia nàng cao hơn Dư Tắc Thành hai phân, nhưng lúc theo sau Dư Tắc Thành, nàng mới phát hiện ra dường như mình đã thấp hơn trước, thấp hơn Dư Tắc Thành hai phân.
Chuyện này không phải do nàng cố ý gây ra, mà là thân thể của nàng thay đổi trong lúc không hay không biết, lặng lẽ biến hóa theo Dư Tắc Thành làm chủ. Trong lòng Ma Chủ Già Lam bất giác cảm thấy đau buồn, e rằng mình đã bị nam tử này khống chế chặt chẽ, chẳng lẽ mình thật sự trở thành vũ khí, sủng vật, tình nhân của hắn, bị hắn khống chế cả đời này sao? Đây là chuyện mà trước kia mình không thể nào tin được.
Nam nhân đi trước hơi thở bình hòa, dường như không hề sợ hãi trước bất cứ chuyện gì. Ma Chủ Già Lam buồn không được bao lâu, đột ngột một luồng khí nóng dâng lên từ tận đáy lòng nàng, luồng khí nóng này mênh mông mạnh mẽ, có thể hòa tan cả con người, khiến cho người ta cảm thấy bừng bừng sôi sục.
Cảm giác này khiến cho Ma Chủ Già Lam khó lòng chịu được, cả đời nàng lạnh như băng, nàng vẫn giữ thái độ đối xử lạnh lùng với bất cứ sự vật nào, bất cứ người nào, kể cả song thân, sư phụ, đồ đệ. Cảm giác nóng bỏng này nàng chưa từng có, hoặc có thể nói trước giờ nàng vẫn luôn tránh né nó, nhưng hiện tại có muốn tránh cũng không thể được. Bất quá khí nóng này cũng không tới nỗi đáng sợ như vậy, nàng có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp mơ hồ, đây là cảm giác ấm áp đầu tiên trong đời nàng, không ngờ lại khiến cho nàng muốn mình vĩnh viễn chìm trong cảm giác ấm áp như vậy.
/1202
|