Các vị Kim Đan Chân Nhân của năm đại kiếm phái sau khi lui về đảo lập tức nghỉ ngơi, trị liệu thương thế, khôi phục chiến lực, sau đó nhanh chóng bay lên đấu tiếp với đối phương, đề phòng đối phương phá hỏng đảo này, khiến các Kim Đan Chân Nhân của Vạn Kiếm Ma tông không còn gì để hóa kiếm.
Dư Tắc Thành dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cảm ứng hai nữ Kim Đan Chân Nhân kia, tức thì sửng sốt. Một người trong đó rõ ràng là Bạch Tố, năm xưa gặp ở Đan môn, nàng vẫn còn là tu sĩ Trúc Cơ, bao nhiêu năm không gặp, hiện tại đã trở thành Kim Đan Chân Nhân.
Bạch Tố điều khiển song kiếm, oai phong lẫm lẫm, thường xuyên lấy một chống năm, đại chiến cường địch. Xem ra năm xưa nàng tu luyện thuật một mình điều khiển song kiếm hợp bích hiện tại đã đại thành, cho nên mới đủ sức lấy một chọi năm như vậy.
Nữ Kim Đan Chân Nhân còn lại dưới cảm ứng của Dư Tắc Thành chỉ là một luồng hào quang, tụ hợp lực mười hai nguyên tố. Những nguyên tố này quấy nhiễu lực cảm ứng của Dư Tắc Thành, khiến cho hắn không thể cảm ứng được bộ dáng của đối phương, nhưng nhìn qua vô cùng quen mắt, chỉ có điều không thể xác định nàng này là người nào.
Hai bên đang quấn lấy nhau đại chiến, đám Kim Đan Chân Nhân của liên minh Lục Kiếm công kích vô cùng mạnh mẽ, dốc hết toàn lực. Nhưng Kim Đan Chân Nhân của năm đại kiếm phái chỉ lo phòng ngự, cho dù có cơ hội, bọn họ cũng không ra tay phản kích đối phương.
Nháy mắt Dư Tắc Thành đã hiểu vì sao bọn họ lại làm như vậy. Chính là vì phòng ngừa một trong năm Nguyên Anh Chân Quân của đối phương tới đây quấy nhiễu chiến cuộc, cho nên dù có cơ hội, bọn họ cũng không điên cuồng phản kích.
Kết quả chân chính của trường đại chiến này phải trông vào đại chiến giữa các Nguyên Anh Chân Quân ở xa xa, đó mới là mấu chốt quyết định thắng bại.
Trong mười sáu Kim Đan Chân Nhân của đối phương, có bảy người tạo thành ba kiếm trận, bọn chúng đều là Kim Đan Chân Nhân của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái. Chúng tổ chức ba người hình thành một kiếm trận, hoặc hai người một kiếm trận, có khi bảy người đồng thời sát nhập, có khi ba trận hợp nhất. Có được kiếm trận như vậy, bọn chúng đã đứng vào thế bất bại.
Chín người còn lại, trong đó có bốn người điều khiển kiếm quang nhanh như điện chớp, đây toàn là Kim Đan Chân Nhân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông. Còn có hai tên sử dụng kiếm khí Ngân Hà, chính là đồng môn của tên Kim Đan Chân Nhân Ngân Hà Tinh kiếm tông vừa bị mình đánh chết.
Kiếm quang của ba người còn lại rất dài lại lạnh lùng như băng giá, bọn chúng chú trọng biến hóa vô cùng, trong một kiếm ẩn chứa kiếm lực vô tận, bạo phát ở điểm yếu nhất, ẩn chứa uy năng ngay cả ở nơi mỏng nhất.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang quan sát, lập tức đối phương đã có người ra ứng chiến. Kiếm trận của bảy người kia nháy mắt hóa thành hình mũi dùi, ép về phía Dư Tắc Thành. Bảy tên này hợp nhất, muốn lấy thịt đè người, dùng kiếm trận đánh chết Dư Tắc Thành.
Bảy Kim Đan Chân Nhân ngự kiếm xông tới, bọn chúng kết trận mũi dùi, kiếm quang hừng hực khí thế, nhanh chóng ép tới. Bảy người bọn chúng hình thành kiếm trận kỳ dị, thậm chí dị tượng Kim Đan của chúng cũng kết hợp thành một thể, hóa thành một hư ảnh giống như sơn mạch, lấy khí thế mênh mông cuồn cuộn ép về phía Dư Tắc Thành.
Kiếm trận do bảy người kết thành bắn ra kiếm khí vô cùng, rốt cục hóa thành hình dáng một ngọn sơn phong khổng lồ, khí thế hung hãn từ xa đánh tới.
Thấy bọn chúng đang tấn công mình. Dư Tắc Thành chỉ khẽ mỉm cười, năm xưa mình đã từng giao thủ cùng đệ tử của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái này. Tuy rằng nhìn bề ngoài kiếm trận hung hăng hùng hổ như vậy, nhưng đến khi áp sát mình, chúng sẽ thu liễm kiếm khí lại, ngưng tụ trong cơ thể, nháy mắt áp chế lực lượng mênh mông kia tới mức nhỏ nhất nằm trên phi kiếm, sau đó mới phát ra một kiếm.
Lại là trò cũ. Dư Tắc Thành lập tức có cách đối phó. Trên không thình lình có một đạo hào quang hạ xuống, là đạo Thần Dương, Dư Tắc Thành lặng lẽ vận chuyển hình thành một đạo hào quang hùng mạnh, còn lớn hơn ngọn núi của đối phương ba phần.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, mang theo hào quang thật lớn xông về phía bảy người đối phương, hào quang vạn đạo. Bảy người đối phương liếc nhìn nhau, lập tức biến trận, nháy mắt hình thành một đường thẳng tắp, tất cả lực lượng tập trung vào người đứng đầu. Người nọ thoáng chuyển kiếm, tất cả chân nguyên của sáu người phía sau nháy mắt tập trung vào người y, nhanh chóng nâng cao chiến lực, thậm chí đạt tới trình độ của Nguyên Anh Chân Quân.
Đối phương múa tít kiếm quang chém về phía Dư Tắc Thành, ẩn chứa chân nguyên lực vô cùng tận, đột ngột hóa thành hình giao long giữa không trung, khí thế hủy diệt hết thảy.
Nhưng tốc độ của một kiếm này rất chậm, để cơ hội cho người ta tránh né. Đột nhiên Dư Tắc Thành có linh cảm dường như kiếm này muốn ép mình phải tránh lui. Nếu đã là như vậy, ta đây sẽ tránh, thân hình Dư Tắc Thành thoáng động, dường như muốn ngự không bay lên, tránh đi kiếm này.
Thình lình người cuối cùng của đối phương hóa thành một đạo lưu quang bay vọt lên cao, phóng nhanh về phía Dư Tắc Thành. Tốc độ của y nhanh như điện chớp, thì ra y không phải là Kim Đan Chân Nhân của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, mà của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông ngụy trang. Y muốn lợi dụng sơ hở trong khi Dư Tắc Thành né tránh, phát ra một kiếm chí mạng.
Một kiếm này khí thế như long trời lở đất, đâm nhanh về phía Dư Tắc Thành, đồng thời kiếm khí giao long kia cũng đột ngột bạo phát, phi kiếm biến hóa, công tới vô cùng mạnh mẽ.
Kiếm này quá nhanh, muốn tránh cũng không kịp, nháy mắt đã đâm trúng Dư Tắc Thành. Tên Kim Đan Chân Nhân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông vui mừng vô kể, đang định thúc đẩy kiếm khí nghiền nát Dư Tắc Thành.
Nhưng Dư Tắc Thành vừa bị kiếm khí đánh trúng lập tức tan ra, không ngờ y đánh trúng Dư Tắc Thành chỉ là hư ảnh do kiếm khí biến thành, nhưng vì sao lại có hư ảnh chân thật tới mức này?
ảo ảnh thuật ở Luyện Khí kỳ là pháp thuật thường dùng, nhưng tới Kim Đan kỳ không còn ai sử dụng. Bởi vì Kim Đan Chân Nhân tu luyện nhiều năm, có được pháp lực vô thượng, ảo ảnh tầm thường như vậy, Kim Đan Chân Nhân chỉ cần liếc mắt qua là có thể nhìn thấu.
Nhưng hư ảnh mà Dư Tắc Thành vừa sử dụng lại hết sức đặc thù, khiến cho tên Kim Đan Chân Nhân kia không thể nhìn thấu. Đây chính là ứng dụng của lực Thiên Đạo Phân Phân hợp hợp, có thể nói cũng là phân thân của Dư Tắc Thành, chỉ có đâm trúng mới phát hiện được thật giả.
Tên Kim Đan Chân Nhân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông phát hiện không ổn, một kiếm không trúng định bỏ chạy, nhưng hết thảy đều đã muộn.
Dư Tắc Thành lấy hơi, đột ngột động thật nhanh, không hề thối lui, ra sức chém mạnh. Một đạo quang trụ phóng vút lên cao, thi triển Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa, chém về phía bảy người đối phương.
Kiếm này là kiếm pháp đặc thù của Kiếm Phi Dực, nhưng Dư Tắc Thành dùng lực một kiếm này rõ ràng là đã sử dụng bốn loại lực Thiên Đạo cùng một lúc.
Lấy lực Phân Phân hợp hợp làm trung tâm, hợp nhất ba loại lực Sát Ma, lực Tinh Thần, đạo Thần Dương, phát ra kiếm này.
Đây là thành quả Dư Tắc Thành tu luyện thời gian vừa qua, vì tương lai hợp nhất sáu loại lực Thiên Đạo, hóa thành kiếm cưu mà nỗ lực. Chỉ có như vậy mới có thể hợp nhất song cưu. Kim Đan hóa Anh, trở thành Nguyên Anh Chân Quân.
Kiếm này nhờ có bốn loại lực Thiên Đạo xuất ra cùng lúc, cho nên đáng sợ vô cùng. Trước kia Dư Tắc Thành chỉ sử dụng một loại lực Thiên Đạo thi triển kiếm pháp cũng đã có thể chém giết hết thảy, hiện tại là bốn loại phát ra trong một kiếm, có thể tưởng tượng được uy lực của nó tới mức nào.
Tên Kim Đan Chân Nhân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông vừa mới vọt lên chuẩn bị bỏ chạy, đã bị kiếm trụ Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa bao vây, chém tới cả sáu người phía sau y.
Không cần biết ngươi hư hư thật thật thế nào, cho dù ngươi có được ngàn kiếm vạn đao, ta chỉ cần dùng một đòn, lấy lực phá xảo.
Khoái kiếm, kiếm trận hợp thể gì đó, phá hết cho ta!
Lập tức kiếm trụ bùng nổ, va chạm với kiếm ánh giao long của đối phương. Nháy mắt kiếm ảnh giao long vỡ nát thành tro, sau đó một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, kiếm thế của bảy người đối phương hoàn toàn không địch nổi một kiếm của Dư Tắc Thành. Trúng kiếm quang này, bọn chúng không thể nào không lui từng bước một về phía sau.
Nói chính xác chỉ có sáu người, tên Kim Đan Chân Nhân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông đã hoàn toàn biến mất sau một kiếm này, lãnh trọn một đòn của cả hai bên, hình thần câu diệt.
Còn lại sáu tên Kim Đan Chân Nhân của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái đối mặt kiếm thế hùng mạnh của Dư Tắc Thành, thân hình bọn chúng run lên rất nhiều lần, hóa giải lực tấn công vô cùng của kiếm trụ. Nhưng dưới lực đè ép quá mạnh mẽ, sáu người bọn chúng chỉ có thể lui về phía sau từng bước, bị kiếm trụ này đè ép tới nỗi không còn lực trả đòn.
Một tiếng kêu to vang lên, đột ngột sáu người này biến hóa, chia làm hai tổ, mỗi tổ ba người. Một tổ trong đó bạo phát dao động điên cuồng, ba người bọn chúng thi triển Thiên Ma Giải Thể đại pháp, hình thành lực nổ cực mạnh, bắn văng ba tên đồng môn sau lưng mình ra ngoài vòng chiến. Bọn chúng đã hy sinh bản thân mình để đối phó với kiếm trụ hùng mạnh của Dư Tắc Thành.
Nhưng hết thảy không còn ý nghĩa gì, kiếm trụ vừa đến nơi, lập tức ba tên Kim Đan Chân Nhân này bị nghiền nát thành sương máu. Thế nhưng kiếm trụ vẫn chưa dừng lại, tiếp tục tấn công về phía ba tên Kim Đan Chân Nhân đang bỏ chạy.
Dư Tắc Thành dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật cảm ứng hai nữ Kim Đan Chân Nhân kia, tức thì sửng sốt. Một người trong đó rõ ràng là Bạch Tố, năm xưa gặp ở Đan môn, nàng vẫn còn là tu sĩ Trúc Cơ, bao nhiêu năm không gặp, hiện tại đã trở thành Kim Đan Chân Nhân.
Bạch Tố điều khiển song kiếm, oai phong lẫm lẫm, thường xuyên lấy một chống năm, đại chiến cường địch. Xem ra năm xưa nàng tu luyện thuật một mình điều khiển song kiếm hợp bích hiện tại đã đại thành, cho nên mới đủ sức lấy một chọi năm như vậy.
Nữ Kim Đan Chân Nhân còn lại dưới cảm ứng của Dư Tắc Thành chỉ là một luồng hào quang, tụ hợp lực mười hai nguyên tố. Những nguyên tố này quấy nhiễu lực cảm ứng của Dư Tắc Thành, khiến cho hắn không thể cảm ứng được bộ dáng của đối phương, nhưng nhìn qua vô cùng quen mắt, chỉ có điều không thể xác định nàng này là người nào.
Hai bên đang quấn lấy nhau đại chiến, đám Kim Đan Chân Nhân của liên minh Lục Kiếm công kích vô cùng mạnh mẽ, dốc hết toàn lực. Nhưng Kim Đan Chân Nhân của năm đại kiếm phái chỉ lo phòng ngự, cho dù có cơ hội, bọn họ cũng không ra tay phản kích đối phương.
Nháy mắt Dư Tắc Thành đã hiểu vì sao bọn họ lại làm như vậy. Chính là vì phòng ngừa một trong năm Nguyên Anh Chân Quân của đối phương tới đây quấy nhiễu chiến cuộc, cho nên dù có cơ hội, bọn họ cũng không điên cuồng phản kích.
Kết quả chân chính của trường đại chiến này phải trông vào đại chiến giữa các Nguyên Anh Chân Quân ở xa xa, đó mới là mấu chốt quyết định thắng bại.
Trong mười sáu Kim Đan Chân Nhân của đối phương, có bảy người tạo thành ba kiếm trận, bọn chúng đều là Kim Đan Chân Nhân của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái. Chúng tổ chức ba người hình thành một kiếm trận, hoặc hai người một kiếm trận, có khi bảy người đồng thời sát nhập, có khi ba trận hợp nhất. Có được kiếm trận như vậy, bọn chúng đã đứng vào thế bất bại.
Chín người còn lại, trong đó có bốn người điều khiển kiếm quang nhanh như điện chớp, đây toàn là Kim Đan Chân Nhân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông. Còn có hai tên sử dụng kiếm khí Ngân Hà, chính là đồng môn của tên Kim Đan Chân Nhân Ngân Hà Tinh kiếm tông vừa bị mình đánh chết.
Kiếm quang của ba người còn lại rất dài lại lạnh lùng như băng giá, bọn chúng chú trọng biến hóa vô cùng, trong một kiếm ẩn chứa kiếm lực vô tận, bạo phát ở điểm yếu nhất, ẩn chứa uy năng ngay cả ở nơi mỏng nhất.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang quan sát, lập tức đối phương đã có người ra ứng chiến. Kiếm trận của bảy người kia nháy mắt hóa thành hình mũi dùi, ép về phía Dư Tắc Thành. Bảy tên này hợp nhất, muốn lấy thịt đè người, dùng kiếm trận đánh chết Dư Tắc Thành.
Bảy Kim Đan Chân Nhân ngự kiếm xông tới, bọn chúng kết trận mũi dùi, kiếm quang hừng hực khí thế, nhanh chóng ép tới. Bảy người bọn chúng hình thành kiếm trận kỳ dị, thậm chí dị tượng Kim Đan của chúng cũng kết hợp thành một thể, hóa thành một hư ảnh giống như sơn mạch, lấy khí thế mênh mông cuồn cuộn ép về phía Dư Tắc Thành.
Kiếm trận do bảy người kết thành bắn ra kiếm khí vô cùng, rốt cục hóa thành hình dáng một ngọn sơn phong khổng lồ, khí thế hung hãn từ xa đánh tới.
Thấy bọn chúng đang tấn công mình. Dư Tắc Thành chỉ khẽ mỉm cười, năm xưa mình đã từng giao thủ cùng đệ tử của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái này. Tuy rằng nhìn bề ngoài kiếm trận hung hăng hùng hổ như vậy, nhưng đến khi áp sát mình, chúng sẽ thu liễm kiếm khí lại, ngưng tụ trong cơ thể, nháy mắt áp chế lực lượng mênh mông kia tới mức nhỏ nhất nằm trên phi kiếm, sau đó mới phát ra một kiếm.
Lại là trò cũ. Dư Tắc Thành lập tức có cách đối phó. Trên không thình lình có một đạo hào quang hạ xuống, là đạo Thần Dương, Dư Tắc Thành lặng lẽ vận chuyển hình thành một đạo hào quang hùng mạnh, còn lớn hơn ngọn núi của đối phương ba phần.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, mang theo hào quang thật lớn xông về phía bảy người đối phương, hào quang vạn đạo. Bảy người đối phương liếc nhìn nhau, lập tức biến trận, nháy mắt hình thành một đường thẳng tắp, tất cả lực lượng tập trung vào người đứng đầu. Người nọ thoáng chuyển kiếm, tất cả chân nguyên của sáu người phía sau nháy mắt tập trung vào người y, nhanh chóng nâng cao chiến lực, thậm chí đạt tới trình độ của Nguyên Anh Chân Quân.
Đối phương múa tít kiếm quang chém về phía Dư Tắc Thành, ẩn chứa chân nguyên lực vô cùng tận, đột ngột hóa thành hình giao long giữa không trung, khí thế hủy diệt hết thảy.
Nhưng tốc độ của một kiếm này rất chậm, để cơ hội cho người ta tránh né. Đột nhiên Dư Tắc Thành có linh cảm dường như kiếm này muốn ép mình phải tránh lui. Nếu đã là như vậy, ta đây sẽ tránh, thân hình Dư Tắc Thành thoáng động, dường như muốn ngự không bay lên, tránh đi kiếm này.
Thình lình người cuối cùng của đối phương hóa thành một đạo lưu quang bay vọt lên cao, phóng nhanh về phía Dư Tắc Thành. Tốc độ của y nhanh như điện chớp, thì ra y không phải là Kim Đan Chân Nhân của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, mà của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông ngụy trang. Y muốn lợi dụng sơ hở trong khi Dư Tắc Thành né tránh, phát ra một kiếm chí mạng.
Một kiếm này khí thế như long trời lở đất, đâm nhanh về phía Dư Tắc Thành, đồng thời kiếm khí giao long kia cũng đột ngột bạo phát, phi kiếm biến hóa, công tới vô cùng mạnh mẽ.
Kiếm này quá nhanh, muốn tránh cũng không kịp, nháy mắt đã đâm trúng Dư Tắc Thành. Tên Kim Đan Chân Nhân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông vui mừng vô kể, đang định thúc đẩy kiếm khí nghiền nát Dư Tắc Thành.
Nhưng Dư Tắc Thành vừa bị kiếm khí đánh trúng lập tức tan ra, không ngờ y đánh trúng Dư Tắc Thành chỉ là hư ảnh do kiếm khí biến thành, nhưng vì sao lại có hư ảnh chân thật tới mức này?
ảo ảnh thuật ở Luyện Khí kỳ là pháp thuật thường dùng, nhưng tới Kim Đan kỳ không còn ai sử dụng. Bởi vì Kim Đan Chân Nhân tu luyện nhiều năm, có được pháp lực vô thượng, ảo ảnh tầm thường như vậy, Kim Đan Chân Nhân chỉ cần liếc mắt qua là có thể nhìn thấu.
Nhưng hư ảnh mà Dư Tắc Thành vừa sử dụng lại hết sức đặc thù, khiến cho tên Kim Đan Chân Nhân kia không thể nhìn thấu. Đây chính là ứng dụng của lực Thiên Đạo Phân Phân hợp hợp, có thể nói cũng là phân thân của Dư Tắc Thành, chỉ có đâm trúng mới phát hiện được thật giả.
Tên Kim Đan Chân Nhân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông phát hiện không ổn, một kiếm không trúng định bỏ chạy, nhưng hết thảy đều đã muộn.
Dư Tắc Thành lấy hơi, đột ngột động thật nhanh, không hề thối lui, ra sức chém mạnh. Một đạo quang trụ phóng vút lên cao, thi triển Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa, chém về phía bảy người đối phương.
Kiếm này là kiếm pháp đặc thù của Kiếm Phi Dực, nhưng Dư Tắc Thành dùng lực một kiếm này rõ ràng là đã sử dụng bốn loại lực Thiên Đạo cùng một lúc.
Lấy lực Phân Phân hợp hợp làm trung tâm, hợp nhất ba loại lực Sát Ma, lực Tinh Thần, đạo Thần Dương, phát ra kiếm này.
Đây là thành quả Dư Tắc Thành tu luyện thời gian vừa qua, vì tương lai hợp nhất sáu loại lực Thiên Đạo, hóa thành kiếm cưu mà nỗ lực. Chỉ có như vậy mới có thể hợp nhất song cưu. Kim Đan hóa Anh, trở thành Nguyên Anh Chân Quân.
Kiếm này nhờ có bốn loại lực Thiên Đạo xuất ra cùng lúc, cho nên đáng sợ vô cùng. Trước kia Dư Tắc Thành chỉ sử dụng một loại lực Thiên Đạo thi triển kiếm pháp cũng đã có thể chém giết hết thảy, hiện tại là bốn loại phát ra trong một kiếm, có thể tưởng tượng được uy lực của nó tới mức nào.
Tên Kim Đan Chân Nhân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông vừa mới vọt lên chuẩn bị bỏ chạy, đã bị kiếm trụ Song Dực Nhất Triển, Phô Thiên Cái Địa bao vây, chém tới cả sáu người phía sau y.
Không cần biết ngươi hư hư thật thật thế nào, cho dù ngươi có được ngàn kiếm vạn đao, ta chỉ cần dùng một đòn, lấy lực phá xảo.
Khoái kiếm, kiếm trận hợp thể gì đó, phá hết cho ta!
Lập tức kiếm trụ bùng nổ, va chạm với kiếm ánh giao long của đối phương. Nháy mắt kiếm ảnh giao long vỡ nát thành tro, sau đó một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, kiếm thế của bảy người đối phương hoàn toàn không địch nổi một kiếm của Dư Tắc Thành. Trúng kiếm quang này, bọn chúng không thể nào không lui từng bước một về phía sau.
Nói chính xác chỉ có sáu người, tên Kim Đan Chân Nhân của Nghệ Xạ Khoái kiếm tông đã hoàn toàn biến mất sau một kiếm này, lãnh trọn một đòn của cả hai bên, hình thần câu diệt.
Còn lại sáu tên Kim Đan Chân Nhân của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái đối mặt kiếm thế hùng mạnh của Dư Tắc Thành, thân hình bọn chúng run lên rất nhiều lần, hóa giải lực tấn công vô cùng của kiếm trụ. Nhưng dưới lực đè ép quá mạnh mẽ, sáu người bọn chúng chỉ có thể lui về phía sau từng bước, bị kiếm trụ này đè ép tới nỗi không còn lực trả đòn.
Một tiếng kêu to vang lên, đột ngột sáu người này biến hóa, chia làm hai tổ, mỗi tổ ba người. Một tổ trong đó bạo phát dao động điên cuồng, ba người bọn chúng thi triển Thiên Ma Giải Thể đại pháp, hình thành lực nổ cực mạnh, bắn văng ba tên đồng môn sau lưng mình ra ngoài vòng chiến. Bọn chúng đã hy sinh bản thân mình để đối phó với kiếm trụ hùng mạnh của Dư Tắc Thành.
Nhưng hết thảy không còn ý nghĩa gì, kiếm trụ vừa đến nơi, lập tức ba tên Kim Đan Chân Nhân này bị nghiền nát thành sương máu. Thế nhưng kiếm trụ vẫn chưa dừng lại, tiếp tục tấn công về phía ba tên Kim Đan Chân Nhân đang bỏ chạy.
/1202
|