Ngày ngày phụ nhân làm thức ăn cho Dư Tắc Thành, sau mỗi lần Dư Tắc Thành ra ngoài hành hình trở về bèn bắt tay vẽ tranh. Tới khi màn đêm buông xuống bèn ăn cơm tối, cuộc sống vô cùng đơn giản.
Hiện tại Dư Tắc Thành chẳng khác phàm nhân, hắn không hề sử dụng pháp thuật chân nguyên, cho dù hành hình phạm nhân cũng dựa vào sức lực bản thân, tuyệt đối không dùng tới pháp thuật.
Mười hai bức họa đã vẽ xong, phụ nhân kia bèn treo chúng lên trong đại điện. Chỉ thấy trong đại điện này có hàng ngàn bức họa như vậy, mỗi bức họa trông như người thật, sống động vô cùng.
Trong những bức họa này có lão nhân, có hài tử, có tráng niên, có kẻ ác, có người lương thiện, có người chết oan ức, có kẻ chết ngàn lần cũng chưa hết tội... Thế nhưng hiện tại bọn họ chỉ còn là những bức họa mà thôi.
Gió nhẹ thổi qua, dường như bọn họ đang kêu la trong bức họa, kêu rằng trả lại đầu ta.
Dư Tắc Thành ngồi dưới những bức họa này, lặng lẽ ăn cơm, lúc này tiếng mõ báo canh một vang lên, có khách nhân tới đập cửa tìm hắn.
Dưới sự chỉ điểm của Huyện úy, Phủ úy, từng đám thân nhân của những phạm nhân tương lai sẽ bị đưa ra xử trảm kéo tới đây. Bọn họ có chung một mục đích, chính là cầu Nhất Đao Trảm có thể đưa thân nhân của mình ra đi một cách nhẹ nhàng êm ái.
Bất cứ người nào tới, Dư Tắc Thành cũng thu lấy vàng bạc, sau đó giao hết cho phụ nhân kia bảo quản, hắn chỉ cần một đao chém bay đầu, không cần gì khác.
Dư Tắc Thành tĩnh tọa trong đình viện một đêm, mãi đến hừng Đông mới đứng dậy, lúc này lão Vương bán đậu hủ mang tới một mâm đậu hủ cho Dư Tắc Thành tôi luyện đao pháp. Hắn chém đậu hủ hết đao này tới đao khác, mỗi đao chém ra một lát đậu hủ mỏng như tờ giấy.
Dư Tắc Thành chém ra những đao này không hề sử dụng bất cứ pháp thuật gì, mà chỉ dựa vào cảm ứng của thân thể mình. Mỗi một đao chém ra, sau lưng hắn xuất hiện một chữ Sát, lực Sát Ma tự động tập trung trên đao.
Dư Tắc Thành luyện như vậy trong ba năm, chém đầu người vô số, chữ Sát kia cũng dần dần tiêu tan. Sau này mỗi lần Dư Tắc Thành vung đao, nó không còn xuất hiện, bởi vì chữ Sát này đã dung nhập vào thân thể Dư Tắc Thành. Đạo Pháp Tự Nhiên.
Lần này Dư Tắc Thành lại vung đao, tiếp tục chém đậu hủ, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào huyên náo vang lên. Chỉ thấy nhà hàng xóm cách đó không xa, có một người được khiêng về. Nhà hàng xóm kia thật ra cũng là đồng nghiệp của Dư Tắc Thành, chính là đao phủ thủ có danh xưng Khoái Đao Lý.
Xem ra hôm nay y vô cùng xui xẻo, gặp phải chuyện cướp pháp trường. Không biết vì sao các đại hiệp cướp pháp trường từ trước tới nay không bao giờ tỏ ra nóng nảy, đao phủ thủ chưa vung đao lên, bọn họ cũng tuyệt đối không động thủ. Đao phủ thủ vừa vung đao, bọn họ lập tức tranh tiên xuất thủ. Khoái Đao Lý vì vậy trúng một mũi phi tiêu, xem ra tối nay y không thể nào ăn cơm được nữa.
Quả nhiên chỉ trong thoáng chốc, đã nghe tiếng trống kèn nổi lên bên Lý gia, nhà rạp được dựng lên, linh cữu được đưa về. Khoái Đao Lý đã ô hô ai tai, thân nhân y đang tiến hành nghi thức tang lễ.
Dư Tắc Thành bảo phụ nhân kia lấy ra mười lượng bạc qua đó phúng điếu, dù sao cũng là đồng nghiệp bấy lâu.
Phụ nhân kia đi xong trở về mang theo tin tức, thì ra hôm nay Khoái Đao Lý hành hình lão Đại của Thanh Vân Tam Ưng, nổi danh đại đạo trong Hạ quốc. Không ngờ lão Nhị lão Tam tới cướp pháp trường, xảy ra một hồi đại chiến. Rốt cục không cứu được lão Đại, mà lão Nhị lão Tam cũng thân lâm hiểm địa, bị bắt một lượt.
Cướp pháp trường chính là tội lớn, quan trên lập tức phán quyết, huynh đệ ba người chém cùng một ngày.
Ngày hôm đó, Dư Tắc Thành hành hình trở về, chém mười một mạng, sau khi trở về vẫn vẽ tranh như thường lệ, mượn chuyện này làm mờ nhạt đạo Sát Ma.
Thình lình nghe bên ngoài có tiếng đập cửa ầm ầm, Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, lắc lắc đầu. Quả thật cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, dựa theo quy củ, thân nhân kẻ bị hành hình được Huyện úy, Phủ úy chỉ báo toàn là tới vào ban đêm. Người tới vào ban ngày như hiện tại chỉ có một khả năng, chính là bị người bức bách.
Phụ nhân ra mở cửa, sắc mặt Huyện úy tái nhợt, dẫn theo bốn người trẻ tuổi tiến vào. Bốn người này là ba nam một nữ, tuy rằng ai nấy bề ngoài anh tuấn, nhưng toàn thân toát ra sát khí nồng đậm, hẳn đã giết qua rất nhiều người. Trong đó có hai người khiêng một cái rương lớn, nhìn qua hết sức nặng nề, theo như dấu chân của bọn họ, có thể đoán được trong đó chứa đầy hoàng kim.
Sắc mặt Huyện úy xanh như tàu lá, giọng run run:
- Lão... lão Dư... bọn họ tới tìm ngươi, muốn bàn việc hành hình ngày mai. Ta còn có việc, các người cứ trò chuyện.
Dứt lời, y bèn vội vàng rời khỏi, một thanh niên trong đó cùng y ra ngoài. Sau đó bên ngoài sát khí chợt lóe, hết thảy trở lại yên tĩnh.
Ba người còn lại lặng lẽ đi tới, nữ nhân kia mặt tươi cười nói:
- Xin hỏi phải chăng ngài là Nhất Đao Trảm tiền bối, chúng ta có việc muốn nhờ cậy?
Dư Tắc Thành không thèm để ý tới bọn chúng, chỉ ngồi lặng lẽ vẽ tranh. Phụ nhân kinh nghiệm dồi dào, biết chuyện khác thường nên lặng lẽ rút lui.
Chỉ trong thoáng chốc thanh niên kia trở về, gật gật đầu, ra hiệu đã giải quyết xong.
Thiếu nữ dẫn ba người kia tiến vào đại điện, nghiêng đầu quan sát một vòng:
- Có thanh âm gì vậy, dường như có tiếng người vừa nói chuyện?
Đám thanh niên kia nghiêng tai lắng nghe, sau đó mới nói:
- Không nghe thấy gì cả.
Thiếu nữ quay sang nhìn Dư Tắc Thành, quan sát hắn vẽ tranh:
- Thật là giống, tiền bối, chúng ta tới đây muốn cầu ngài một việc.
Dứt lời, hai thanh niên mở rương ra, lập tức để lộ hoàng kim sáng chói bên trong, chất đầy một rương.
Dư Tắc Thành không thèm liếc nhìn lần nào, chỉ chăm chú vẽ, thiếu nữ cũng không để ý tới thái độ của hắn, tiếp tục nói:
- Chỉ cần sáng mai trên pháp trường, tiền bối giúp chúng ta, xuất đao muộn hơn một khắc, số vàng này sẽ thuộc về ngài.
Dư Tắc Thành vẫn không có phản ứng gì, chăm chú vẽ tranh. Thanh niên kia cũng không đếm xỉa tới Dư Tắc Thành nữa, chỉ lặng lẽ quan sát dáng vóc của hắn, số hoàng kim này chỉ là mang tới cho có lệ mà thôi.
Nhìn một lúc, một thanh niên chợt lên tiếng nói:
- Tiểu thư, sao hả, ai trong chúng ta sẽ cải trang thành lão đây?
Thiếu nữ nói:
- Để lão Lữ đi, lão Lữ có vóc dáng cũng tương tự lão này, lão này lại mang mặt nạ, cho nên cũng không cần dịch dung.
Một thanh niên trong đó nói:
- Được rồi, xin tiểu thư bất tất phải nhọc lòng, chúng ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này.
Bọn chúng không thèm để ý tới sự tồn tại của Dư Tắc Thành, nghênh ngang bàn tính chuyện giết chết Dư Tắc Thành, ngày mai giả mạo hắn tới pháp trường chấp hành nhiệm vụ hành hình, để cứu ra Thanh Vân Tam ưng.
Bọn chúng bàn tính cứ mặc chúng, Dư Tắc Thành vẫn làm chuyện của mình, rốt cục vẽ xong mười một bức họa hôm nay. Dư Tắc Thành quan sát qua một lượt, gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó đi tới hạ một thanh gỗ treo trên cao xuống, nhất nhất treo các bức họa vừa vẽ xong lên thanh gỗ, sau đó lại kéo chúng lên cao.
Bốn tên kia thấy Dư Tắc Thành lặng lẽ làm việc của mình, không nói một lời, cũng không xem bọn chúng ra gì, lập tức nổi giận tím mặt. Một tên trong đó không nhịn được, giơ tay lên định chộp lấy vai Dư Tắc Thành, thình lình bên tai y chợt nghe thanh âm của vô số người đang thì thào lẩm bẩm. Y giật này mình, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hàng ngàn chân dung treo trên cao gặp cơn gió nhẹ thổi qua, rung động xào xạc, quả thật giống hệt như thanh âm người đang thì thào nói chuyện.
Lúc này bốn người bọn chúng mới chú ý, không ngờ nơi này nhiều chân dung như vậy. Nhìn đám chân dung, bọn chúng lập tức biết đây là gì, thần sắc biến đổi.
Cảnh tượng này quả thật giống như có hàng ngàn người đang ở trên cao quan sát bọn chúng. Thiếu nữ kia mơ hồ như thấy có chân dung trong đó đang nhìn mình cười, nụ cười vô cùng kinh khủng.
Dư Tắc Thành vẫn không thèm đếm xỉa tới bọn chúng, lúc này phụ nhân ngoài sau gọi to:
- Cơm đã sẵn sàng, lão gia, có thể ăn được rồi.
Dư Tắc Thành bèn đi ra phía sau. Thiếu nữ kia thấy vậy nghiến răng một cái, hạ giọng khẽ nói:
- Giả thần giả quỷ, giết hắn cho ta!
Sát ý nổi lên, bốn người bọn chúng vừa định động thủ, chợt nghe thanh âm xào xạc trên đầu càng ngày càng lớn. Dường như có vô số người đang gầm rú, những chân dung này dường như sống lại, dường như đang kêu to:
- Trả đầu lại cho ta!
Thanh âm này càng ngày càng lớn, khiến cho bốn người sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Đột nhiên có một tên ôm đầu tru tréo, sau đó cả bốn tên ôm đầu ngã lăn ra đất, kêu lên thảm thiết. Chỉ trong thoáng chốc, bốn tiếng bịch bịch vang lên, sau đó tất cả trở nên yên tĩnh.
Phụ nhân kia tiến ra, kéo bốn thi thể ra bên ngoài. Trong vườn rau phía sau đại điện đã sớm đào sẵn một cái hố to, phụ nhân kéo bốn cái xác xuống đó, lấp đất lại.
Trong những chân dung này đều ẩn chứa hiểu biết của Dư Tắc Thành về lực Sát Ma, mỗi bức như vậy đều có khí Sát Ma Thiên Đạo. Bốn tên kia nổi sát ý lên, tự nhiên thu hút lực Sát Ma, thân thể bọn chúng làm sao có thể chịu nổi lực Sát Ma kinh khủng như vậy, cuối cùng không chịu được, thân thể tan tác mà chết.
Sau khi phụ nhân vùi thi thể xong, bắt đầu dọn rửa vết máu trong đại điện. Chuyện như vầy, mỗi năm nàng gặp qua vài lần, tuy rằng vô cùng kinh khủng, nhưng nàng không bao giờ dám hỏi.
Hiện tại Dư Tắc Thành chẳng khác phàm nhân, hắn không hề sử dụng pháp thuật chân nguyên, cho dù hành hình phạm nhân cũng dựa vào sức lực bản thân, tuyệt đối không dùng tới pháp thuật.
Mười hai bức họa đã vẽ xong, phụ nhân kia bèn treo chúng lên trong đại điện. Chỉ thấy trong đại điện này có hàng ngàn bức họa như vậy, mỗi bức họa trông như người thật, sống động vô cùng.
Trong những bức họa này có lão nhân, có hài tử, có tráng niên, có kẻ ác, có người lương thiện, có người chết oan ức, có kẻ chết ngàn lần cũng chưa hết tội... Thế nhưng hiện tại bọn họ chỉ còn là những bức họa mà thôi.
Gió nhẹ thổi qua, dường như bọn họ đang kêu la trong bức họa, kêu rằng trả lại đầu ta.
Dư Tắc Thành ngồi dưới những bức họa này, lặng lẽ ăn cơm, lúc này tiếng mõ báo canh một vang lên, có khách nhân tới đập cửa tìm hắn.
Dưới sự chỉ điểm của Huyện úy, Phủ úy, từng đám thân nhân của những phạm nhân tương lai sẽ bị đưa ra xử trảm kéo tới đây. Bọn họ có chung một mục đích, chính là cầu Nhất Đao Trảm có thể đưa thân nhân của mình ra đi một cách nhẹ nhàng êm ái.
Bất cứ người nào tới, Dư Tắc Thành cũng thu lấy vàng bạc, sau đó giao hết cho phụ nhân kia bảo quản, hắn chỉ cần một đao chém bay đầu, không cần gì khác.
Dư Tắc Thành tĩnh tọa trong đình viện một đêm, mãi đến hừng Đông mới đứng dậy, lúc này lão Vương bán đậu hủ mang tới một mâm đậu hủ cho Dư Tắc Thành tôi luyện đao pháp. Hắn chém đậu hủ hết đao này tới đao khác, mỗi đao chém ra một lát đậu hủ mỏng như tờ giấy.
Dư Tắc Thành chém ra những đao này không hề sử dụng bất cứ pháp thuật gì, mà chỉ dựa vào cảm ứng của thân thể mình. Mỗi một đao chém ra, sau lưng hắn xuất hiện một chữ Sát, lực Sát Ma tự động tập trung trên đao.
Dư Tắc Thành luyện như vậy trong ba năm, chém đầu người vô số, chữ Sát kia cũng dần dần tiêu tan. Sau này mỗi lần Dư Tắc Thành vung đao, nó không còn xuất hiện, bởi vì chữ Sát này đã dung nhập vào thân thể Dư Tắc Thành. Đạo Pháp Tự Nhiên.
Lần này Dư Tắc Thành lại vung đao, tiếp tục chém đậu hủ, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào huyên náo vang lên. Chỉ thấy nhà hàng xóm cách đó không xa, có một người được khiêng về. Nhà hàng xóm kia thật ra cũng là đồng nghiệp của Dư Tắc Thành, chính là đao phủ thủ có danh xưng Khoái Đao Lý.
Xem ra hôm nay y vô cùng xui xẻo, gặp phải chuyện cướp pháp trường. Không biết vì sao các đại hiệp cướp pháp trường từ trước tới nay không bao giờ tỏ ra nóng nảy, đao phủ thủ chưa vung đao lên, bọn họ cũng tuyệt đối không động thủ. Đao phủ thủ vừa vung đao, bọn họ lập tức tranh tiên xuất thủ. Khoái Đao Lý vì vậy trúng một mũi phi tiêu, xem ra tối nay y không thể nào ăn cơm được nữa.
Quả nhiên chỉ trong thoáng chốc, đã nghe tiếng trống kèn nổi lên bên Lý gia, nhà rạp được dựng lên, linh cữu được đưa về. Khoái Đao Lý đã ô hô ai tai, thân nhân y đang tiến hành nghi thức tang lễ.
Dư Tắc Thành bảo phụ nhân kia lấy ra mười lượng bạc qua đó phúng điếu, dù sao cũng là đồng nghiệp bấy lâu.
Phụ nhân kia đi xong trở về mang theo tin tức, thì ra hôm nay Khoái Đao Lý hành hình lão Đại của Thanh Vân Tam Ưng, nổi danh đại đạo trong Hạ quốc. Không ngờ lão Nhị lão Tam tới cướp pháp trường, xảy ra một hồi đại chiến. Rốt cục không cứu được lão Đại, mà lão Nhị lão Tam cũng thân lâm hiểm địa, bị bắt một lượt.
Cướp pháp trường chính là tội lớn, quan trên lập tức phán quyết, huynh đệ ba người chém cùng một ngày.
Ngày hôm đó, Dư Tắc Thành hành hình trở về, chém mười một mạng, sau khi trở về vẫn vẽ tranh như thường lệ, mượn chuyện này làm mờ nhạt đạo Sát Ma.
Thình lình nghe bên ngoài có tiếng đập cửa ầm ầm, Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, lắc lắc đầu. Quả thật cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, dựa theo quy củ, thân nhân kẻ bị hành hình được Huyện úy, Phủ úy chỉ báo toàn là tới vào ban đêm. Người tới vào ban ngày như hiện tại chỉ có một khả năng, chính là bị người bức bách.
Phụ nhân ra mở cửa, sắc mặt Huyện úy tái nhợt, dẫn theo bốn người trẻ tuổi tiến vào. Bốn người này là ba nam một nữ, tuy rằng ai nấy bề ngoài anh tuấn, nhưng toàn thân toát ra sát khí nồng đậm, hẳn đã giết qua rất nhiều người. Trong đó có hai người khiêng một cái rương lớn, nhìn qua hết sức nặng nề, theo như dấu chân của bọn họ, có thể đoán được trong đó chứa đầy hoàng kim.
Sắc mặt Huyện úy xanh như tàu lá, giọng run run:
- Lão... lão Dư... bọn họ tới tìm ngươi, muốn bàn việc hành hình ngày mai. Ta còn có việc, các người cứ trò chuyện.
Dứt lời, y bèn vội vàng rời khỏi, một thanh niên trong đó cùng y ra ngoài. Sau đó bên ngoài sát khí chợt lóe, hết thảy trở lại yên tĩnh.
Ba người còn lại lặng lẽ đi tới, nữ nhân kia mặt tươi cười nói:
- Xin hỏi phải chăng ngài là Nhất Đao Trảm tiền bối, chúng ta có việc muốn nhờ cậy?
Dư Tắc Thành không thèm để ý tới bọn chúng, chỉ ngồi lặng lẽ vẽ tranh. Phụ nhân kinh nghiệm dồi dào, biết chuyện khác thường nên lặng lẽ rút lui.
Chỉ trong thoáng chốc thanh niên kia trở về, gật gật đầu, ra hiệu đã giải quyết xong.
Thiếu nữ dẫn ba người kia tiến vào đại điện, nghiêng đầu quan sát một vòng:
- Có thanh âm gì vậy, dường như có tiếng người vừa nói chuyện?
Đám thanh niên kia nghiêng tai lắng nghe, sau đó mới nói:
- Không nghe thấy gì cả.
Thiếu nữ quay sang nhìn Dư Tắc Thành, quan sát hắn vẽ tranh:
- Thật là giống, tiền bối, chúng ta tới đây muốn cầu ngài một việc.
Dứt lời, hai thanh niên mở rương ra, lập tức để lộ hoàng kim sáng chói bên trong, chất đầy một rương.
Dư Tắc Thành không thèm liếc nhìn lần nào, chỉ chăm chú vẽ, thiếu nữ cũng không để ý tới thái độ của hắn, tiếp tục nói:
- Chỉ cần sáng mai trên pháp trường, tiền bối giúp chúng ta, xuất đao muộn hơn một khắc, số vàng này sẽ thuộc về ngài.
Dư Tắc Thành vẫn không có phản ứng gì, chăm chú vẽ tranh. Thanh niên kia cũng không đếm xỉa tới Dư Tắc Thành nữa, chỉ lặng lẽ quan sát dáng vóc của hắn, số hoàng kim này chỉ là mang tới cho có lệ mà thôi.
Nhìn một lúc, một thanh niên chợt lên tiếng nói:
- Tiểu thư, sao hả, ai trong chúng ta sẽ cải trang thành lão đây?
Thiếu nữ nói:
- Để lão Lữ đi, lão Lữ có vóc dáng cũng tương tự lão này, lão này lại mang mặt nạ, cho nên cũng không cần dịch dung.
Một thanh niên trong đó nói:
- Được rồi, xin tiểu thư bất tất phải nhọc lòng, chúng ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này.
Bọn chúng không thèm để ý tới sự tồn tại của Dư Tắc Thành, nghênh ngang bàn tính chuyện giết chết Dư Tắc Thành, ngày mai giả mạo hắn tới pháp trường chấp hành nhiệm vụ hành hình, để cứu ra Thanh Vân Tam ưng.
Bọn chúng bàn tính cứ mặc chúng, Dư Tắc Thành vẫn làm chuyện của mình, rốt cục vẽ xong mười một bức họa hôm nay. Dư Tắc Thành quan sát qua một lượt, gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó đi tới hạ một thanh gỗ treo trên cao xuống, nhất nhất treo các bức họa vừa vẽ xong lên thanh gỗ, sau đó lại kéo chúng lên cao.
Bốn tên kia thấy Dư Tắc Thành lặng lẽ làm việc của mình, không nói một lời, cũng không xem bọn chúng ra gì, lập tức nổi giận tím mặt. Một tên trong đó không nhịn được, giơ tay lên định chộp lấy vai Dư Tắc Thành, thình lình bên tai y chợt nghe thanh âm của vô số người đang thì thào lẩm bẩm. Y giật này mình, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hàng ngàn chân dung treo trên cao gặp cơn gió nhẹ thổi qua, rung động xào xạc, quả thật giống hệt như thanh âm người đang thì thào nói chuyện.
Lúc này bốn người bọn chúng mới chú ý, không ngờ nơi này nhiều chân dung như vậy. Nhìn đám chân dung, bọn chúng lập tức biết đây là gì, thần sắc biến đổi.
Cảnh tượng này quả thật giống như có hàng ngàn người đang ở trên cao quan sát bọn chúng. Thiếu nữ kia mơ hồ như thấy có chân dung trong đó đang nhìn mình cười, nụ cười vô cùng kinh khủng.
Dư Tắc Thành vẫn không thèm đếm xỉa tới bọn chúng, lúc này phụ nhân ngoài sau gọi to:
- Cơm đã sẵn sàng, lão gia, có thể ăn được rồi.
Dư Tắc Thành bèn đi ra phía sau. Thiếu nữ kia thấy vậy nghiến răng một cái, hạ giọng khẽ nói:
- Giả thần giả quỷ, giết hắn cho ta!
Sát ý nổi lên, bốn người bọn chúng vừa định động thủ, chợt nghe thanh âm xào xạc trên đầu càng ngày càng lớn. Dường như có vô số người đang gầm rú, những chân dung này dường như sống lại, dường như đang kêu to:
- Trả đầu lại cho ta!
Thanh âm này càng ngày càng lớn, khiến cho bốn người sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Đột nhiên có một tên ôm đầu tru tréo, sau đó cả bốn tên ôm đầu ngã lăn ra đất, kêu lên thảm thiết. Chỉ trong thoáng chốc, bốn tiếng bịch bịch vang lên, sau đó tất cả trở nên yên tĩnh.
Phụ nhân kia tiến ra, kéo bốn thi thể ra bên ngoài. Trong vườn rau phía sau đại điện đã sớm đào sẵn một cái hố to, phụ nhân kéo bốn cái xác xuống đó, lấp đất lại.
Trong những chân dung này đều ẩn chứa hiểu biết của Dư Tắc Thành về lực Sát Ma, mỗi bức như vậy đều có khí Sát Ma Thiên Đạo. Bốn tên kia nổi sát ý lên, tự nhiên thu hút lực Sát Ma, thân thể bọn chúng làm sao có thể chịu nổi lực Sát Ma kinh khủng như vậy, cuối cùng không chịu được, thân thể tan tác mà chết.
Sau khi phụ nhân vùi thi thể xong, bắt đầu dọn rửa vết máu trong đại điện. Chuyện như vầy, mỗi năm nàng gặp qua vài lần, tuy rằng vô cùng kinh khủng, nhưng nàng không bao giờ dám hỏi.
/1202
|