Dư Tắc Thành chậm rãi hỏi:
- Lão Thất, lát nữa chúng ta kéo y vào trong thế giới Bàn cổ, đề cho y biến hóa ba đời trong đó. Trên địa bàn chúng ta, muốn giày vò y thế nào cũng được, ngươi thấy làm như vậy có khả thi không?
Lão Thất đáp:
- Lập tức dọn dẹp thế giới Bàn cổ, chuẩn bị Thiên lao. Xin chủ nhân bất tất phải nhọc lòng, chỉ cần vào thế giới Bàn cổ của chúng ta, lúc ấy là do chúng ta định đoạt, muốn tròn muốn méo gì cũng được.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, bắt đầu thực thi kế hoạch, lúc này tiếng phạm âm khi nãy lại vang lên trên không một lần nữa:
Trời thu trăng sáng hiện, lắp tên bắn Kim tinh, nghiệp hỏa thiêu thiên địa, diệt độ tu tam sinh.
Lại một bóng người xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, tên này khác với Minh Thần Tử kiêu căng ngông cuồng khi nãy. Y tỏ ra trầm tĩnh vô cùng, lẳng lặng đứng trăm trượng trên cao, y phục không gió mà bay lất phất, làm lộ làn da toát ra hào quang màu trắng mờ mờ tinh khiết vô cùng. Toàn thân y trông vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, giống như một khối bảo ngọc thượng phẩm, toát ra uy nghi kinh người chẳng khác thần nhân.
Thân y đứng thẳng như thương, vô cùng ngạo nghễ, vẻ mặt trơ ra như được tạc từ cẩm thạch, lạnh lùng cứng rắn, mạnh mẽ, kiên nghị mà tàn khốc. Y nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, ánh mắt không hề biến hóa, không tỏ ra sợ hãi hay căng thẳng, cũng không lộ vẻ kích động hưng phấn.
Dư Tắc Thành ngẩng đầu nhìn y, hỏi:
- Quỷ Lệ Tử đó ư?
Người này đáp:
- Quỷ Lệ Tử.
Câu đáp gọn gàng dứt khoát, ẩn chứa tự tin vô cùng, biểu lộ vẻ ung dung nhàn nhã.
Sau khi y nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành một cái, không nói nửa lời, lại liếc mắt quan sát thiên địa xung quanh, nhắm mắt hít sâu một hơi, một lúc sau mới nói:
- Nhân gian thật tốt...
Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành có cảm giác như vô số linh lực kết nối cùng y, tựa như thiên địa vừa mở ra một lỗ hổng, rót linh khí vào cơ thể Quỷ Lệ Tử.
Quỷ Lệ Tử hấp thu luồng linh khí vô tận này, bên người y không ngừng xuất hiện đủ các loại dị tượng. Y đang làm quen với thân thể này, đang dùng pháp thuật thao túng thiên địa.
Dư Tắc Thành mỉm cười nhìn y, lên tiếng nói:
- Cửu Thiên Huyền Kinh kia thật sự kỳ diệu tới mức này sao, mỗi trang là một đời? Mỗi trang kinh văn có thể giúp ngươi trở thành một đời Phản Hư Chân Nhất hay sao, nếu có thể phi thăng cũng không chịu phi thăng?
Quỷ Lệ Tử chậm rãi đáp:
- Cũng gần như vậy. Kinh này chính là vô thượng tiên kinh do Cửu Thiên Huyền Nữ bầu bạn với Hiên Viên Hoàng đế, chấn hưng Nhân tộc, đối mặt với Đại Liên Minh truy sát, chín lần tử trận, chuyển thế thành tiên mới lưu lại.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Thật sự là vô thượng bí pháp, mỗi đời một Phản Hư Chân Nhất, chín đời hợp nhất, vạn thế bất tử, quả thật là hùng mạnh.
Quỷ Lệ Tử nói:
- Trên đời không bí pháp nào bất tử, cũng không có người nào bất tử. Chẳng phải cuối cùng Cửu Thiên Huyền Nữ đạt thành tâm pháp, cuối cùng cũng chết vì Hiên Viên Hoàng đế hay sao?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đúng rồi, sau khi tiền bối đoạt xá, chẳng hay cảm giác không còn là mình ra sao? Đúng rồi, lúc Kim Tuyến Tôn Giả ăn thịt người, ngài có cảm giác ngon miệng hay không, ngài...
Dư Tắc Thành mỉm cười, đột ngột ngưng bật, không nói tiếp những lời sau chữ ngài, mà là xuất ra một kiếm. Quỷ Lệ Tử này rõ ràng là hạng người ác độc, lúc này còn nói chuyện Cửu Thiên Huyền Nữ gì gì đó, nhất định là muốn mượn cớ kéo dài thời gian.
Nằm mơ đi thôi, phí lời vô ích, chết đi! Kiếm này chính là Kiếm Đạo thứ hai Thanh Minh Kiếm của Dư Tắc Thành, hóa thế thành kiếm, xông thẳng Thanh Minh, mau, chuẩn, ổn, độc, hết sức tinh thuần, mang theo lực Hủy Diệt khôn cùng, xông thẳng trời cao, một kiếm đánh ra nhắm thẳng Quỷ Lệ Tử đang đứng giữa không trung.
Thanh Minh Kiếm nhanh đến cực điểm, Quỷ Lệ Tử hự lên một tiếng đau đớn, đã bị kiếm này đánh trúng. Y còn chưa kịp có phản ứng gì, nháy mắt Dư Tắc Thành đã thi triến Súc Địa Thành Thốn, tới trước mặt y, kiếm quang xuất hiện, Cưu Kiếm thuật phát động tấn công điên cuồng.
Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, sau khi Quỷ Lệ Tử trúng kiếm này, tuy rằng bản thân đã bị trọng thương, không ngờ còn có thể phát ra mười hai đạo kiếm khí khác nhau, đón đỡ Cưu Kiếm thuật bay tán loạn đầy trời của Dư Tắc Thành. Trong kiếm khí này ẩn chứa quỷ khí dày đặc, có kiếm ẩn chứa lực Kim Thiết Canh Kim, có kiếm ẩn chứa lực Thái Ất Thanh Mộc, có kiếm ẩn chứa lực Huyết Quang Thanh Sát.
Mười hai đạo kiếm khí này đại chiến cùng Cưu Kiếm thuật của Dư Tắc Thành. Vô số kiếm quang lóe sáng, kiếm quang kiếm khí chạm nhau liên tục, không gian dường như bị cắt thành vô số mảnh vỡ.
Quỷ Lệ Tử nhân cơ hội này quát lớn:
- Nhật Nguyệt Bạch cốt Chùy, cấp tốc hiện thân, còn đợi khi nào?
Tiếng quát vừa dứt, hai xương ống chân y lập tức vỡ nát, từ trong đó bay ra một cặp chùy, giống như nhật nguyệt, một tròn một khuyết, đập xuống đầu Dư Tắc Thành. Đây rõ ràng là pháp bảo cửu giai, hơn nữa đã được linh hồn y dung nhập vào trong đó.
Quỷ Lệ Tử lại rống to lần nữa:
- Đô Thiên Thập Nhị Âm Phủ, hiện cho ta!
Đám thần ma này giống hệt như thần ma năm xưa Dư Tắc Thành luyện chế Hồn Si, đây chính là Đô Thiên Thập Nhị Thần Ma, bọn chúng dốc hết toàn lực vây công Dư Tắc Thành.
Quỷ Lệ Tử lại kêu lên:
- Âm linh ám ảnh, sát khí đằng đằng, trảm hồn vô song, hiện cho ta!
Trong bóng của y lập tức có một bóng người xuất hiện, là bóng râm âm linh, trên thân mang theo sát khí vô tận, hóa khí thành đao, chém về phía bóng của Dư Tắc Thành, chỉ cần chém trúng sẽ đả thương hồn phách của Dư Tắc Thành.
Sau đó y lại lớn tiếng quát:
- Vô mệnh si, thất định mị, khứ căn lượng, khổ trọc võng, bạc hình quỷ, toái tâm hồn... mười tám loại quỷ si ra khỏi Quỷ vực, bốn mươi loại khôi mị ra khỏi Nại Hà, hình tụ khí ngưng, di tán Lục Hợp, cùng nhau tới chầu. Yêm mị phó phục, Cửu u pháp tông, quỷ linh mạch lưu, thiên hồn địa phách, nhật thần nguyệt tiên, cấp cấp như luật lệnh, mau chóng hiện hình, chém giết hắn cho ta...
Sau tiếng rống của y, mười tám loại quỷ si, bốn mươi loại khôi mị nhất nhất hiện hình. Bọn chúng kêu gào thê thảm, quỷ âm rền vang, mang theo thanh âm đoạt hồn đặc biệt, vang vọng toàn bộ thiên địa.
Đây là Âm Si Vạn Quỷ Chú Âm thuật, lấy chú âm si quỷ triệu tập vạn quỷ, dùng âm ba vạn quỷ gào khóc khắc địch chế thắng.
Quỷ Lệ Tử dốc hết toàn lực, liên tiếp xuất ra hai món pháp bảo cửu giai, hai môn bí thuật ngăn cản Dư Tắc Thành.
Sau đó y lại rống to:
- Kiếm, kiếm đâu ra đây, u Đô, Si Khấp của ta!
Hai mắt y phát ra u quang, từ đó bay ra hai thanh phi kiếm, toàn là phi kiếm cửu giai, u Đô, Si Khấp.
Không ngờ y cũng luyện hóa phi kiếm cửu giai vào trong hồn phách của mình, cho dù y có chuyển thế trùng sinh, hai thanh phi kiếm này cũng sẽ theo y vượt qua Thời Không, vĩnh viễn chẳng chia lìa.
Dư Tắc Thành không nhịn được hỏi:
- Đây là Ma công gì mà thần kỳ như vậy?
Hai mắt Quỷ Lệ Tử đã hóa kiếm, trở nên đờ đẫn vô thần, nhưng vẫn lên tiếng nói:
- Cửu u Quỷ Linh Thu Bảo Quyết.
Vừa trả lời, y vừa vũ lộng song kiếm, mười hai đạo kiếm khí khác nhau lại nổi lên, chém về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Tiền bối, xem ra ngài cũng là người yêu kiếm, bất quá ngài đã không theo kịp thời thế nữa rồi, để ta cho ngài biết kiếm pháp là thế nào.
Dứt lời, hắn bèn ngự kiếm bay lên, ngươi muốn chiến thì chiến. Ba thanh phi kiếm cửu giai bạo phát hào quang, ba thanh phi kiếm bát giai theo sát phía sau.
- Càn Khôn vạn vật, kiếm ta trảm hồn, tung hoành Bắc Đẩu, điên đảo Nam Thần, quỷ khóc thần gào, yêu tà diệt sạch...
Chỉ trong nháy mắt, kiếm cưu của Dư Tắc Thành phát ra kiếm quang màu bạch kim, nháy mắt bao phủ chu vi trăm dặm của thế giới này, bao trùm lên cả Quỷ Lệ Tử cùng vô số quỷ vật mà y triệu tập.
Kiếm quang màu bạch kim lóng lánh sáng ngời, không hề có tạp chất bên trong, thuần khiết tới cực điểm, lại thêm xinh đẹp diễm lệ như trong cơn mộng. Nhưng vẻ đẹp này là vẻ đẹp chết chóc tiêu hồn, hủy diệt hết thảy, thuần khiết vô cùng, làm cho tất cả mọi vật tồn tại phải hóa thành hư vô.
Kiếm quang màu bạch kim của Dư Tắc Thành bao trùm khắp bốn phương tám hướng, chậm rãi mà cương quyết ập tới. Bất kể ma si quỷ mị, bóng râm âm ảnh gì đều như tuyết gặp phải ánh mặt trời, tan rã trong âm thầm lặng lẽ.
Quỷ Lệ Tử ra sức múa kiếm, điều khiển vô số tà pháp chống cự, tiếng ma khóc quỷ gào vang lên không ngớt, lấy mạng người trong vô hình. Nhưng dưới kiếm quang quá mức hùng mạnh này, hết thảy chỉ là hư ảo. Kiếm quang màu bạch kim biến hóa, trở thành kiếm quang màu vàng tươi, tất cả quỷ khí quỷ âm trở thành hư vô. Kim quang đường hoàng oai nghiêm bất khả xâm phạm, chém về phía Quỷ Lệ Tử.
Nhát kiếm này sắc bén khiến cho người ta phải run rẩy trong lòng, xé không mà đến, chém bay Nhật Nguyệt Bạch cốt Chùy, chém tan phòng ngự phi kiếm cửu giai, chém tan hết thảy phòng ngự của Quỷ Lệ Tử, trúng vào thân thể y. Nháy mắt hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang lại bùng lên, tạo thành một biển kiếm nổ ầm ầm.
Biển kiếm này hình thành từng đợt kiếm triều hủy diệt, sau đó hóa thành một đóa hoa sen nở rộ. Đây là kiếm pháp Kiếm Chuyển Liên Hoa, lúc Dư Tắc Thành vừa mới học kiếm đã học nó.
Bất quá kiếm quang hiện tại nhiều hơn năm xưa vạn lần, ức vạn kiếm quang biến thành hoa sen nở rộ, hủy diệt hết thảy.
-o0o-
- Lão Thất, lát nữa chúng ta kéo y vào trong thế giới Bàn cổ, đề cho y biến hóa ba đời trong đó. Trên địa bàn chúng ta, muốn giày vò y thế nào cũng được, ngươi thấy làm như vậy có khả thi không?
Lão Thất đáp:
- Lập tức dọn dẹp thế giới Bàn cổ, chuẩn bị Thiên lao. Xin chủ nhân bất tất phải nhọc lòng, chỉ cần vào thế giới Bàn cổ của chúng ta, lúc ấy là do chúng ta định đoạt, muốn tròn muốn méo gì cũng được.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, bắt đầu thực thi kế hoạch, lúc này tiếng phạm âm khi nãy lại vang lên trên không một lần nữa:
Trời thu trăng sáng hiện, lắp tên bắn Kim tinh, nghiệp hỏa thiêu thiên địa, diệt độ tu tam sinh.
Lại một bóng người xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, tên này khác với Minh Thần Tử kiêu căng ngông cuồng khi nãy. Y tỏ ra trầm tĩnh vô cùng, lẳng lặng đứng trăm trượng trên cao, y phục không gió mà bay lất phất, làm lộ làn da toát ra hào quang màu trắng mờ mờ tinh khiết vô cùng. Toàn thân y trông vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, giống như một khối bảo ngọc thượng phẩm, toát ra uy nghi kinh người chẳng khác thần nhân.
Thân y đứng thẳng như thương, vô cùng ngạo nghễ, vẻ mặt trơ ra như được tạc từ cẩm thạch, lạnh lùng cứng rắn, mạnh mẽ, kiên nghị mà tàn khốc. Y nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, ánh mắt không hề biến hóa, không tỏ ra sợ hãi hay căng thẳng, cũng không lộ vẻ kích động hưng phấn.
Dư Tắc Thành ngẩng đầu nhìn y, hỏi:
- Quỷ Lệ Tử đó ư?
Người này đáp:
- Quỷ Lệ Tử.
Câu đáp gọn gàng dứt khoát, ẩn chứa tự tin vô cùng, biểu lộ vẻ ung dung nhàn nhã.
Sau khi y nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành một cái, không nói nửa lời, lại liếc mắt quan sát thiên địa xung quanh, nhắm mắt hít sâu một hơi, một lúc sau mới nói:
- Nhân gian thật tốt...
Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành có cảm giác như vô số linh lực kết nối cùng y, tựa như thiên địa vừa mở ra một lỗ hổng, rót linh khí vào cơ thể Quỷ Lệ Tử.
Quỷ Lệ Tử hấp thu luồng linh khí vô tận này, bên người y không ngừng xuất hiện đủ các loại dị tượng. Y đang làm quen với thân thể này, đang dùng pháp thuật thao túng thiên địa.
Dư Tắc Thành mỉm cười nhìn y, lên tiếng nói:
- Cửu Thiên Huyền Kinh kia thật sự kỳ diệu tới mức này sao, mỗi trang là một đời? Mỗi trang kinh văn có thể giúp ngươi trở thành một đời Phản Hư Chân Nhất hay sao, nếu có thể phi thăng cũng không chịu phi thăng?
Quỷ Lệ Tử chậm rãi đáp:
- Cũng gần như vậy. Kinh này chính là vô thượng tiên kinh do Cửu Thiên Huyền Nữ bầu bạn với Hiên Viên Hoàng đế, chấn hưng Nhân tộc, đối mặt với Đại Liên Minh truy sát, chín lần tử trận, chuyển thế thành tiên mới lưu lại.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Thật sự là vô thượng bí pháp, mỗi đời một Phản Hư Chân Nhất, chín đời hợp nhất, vạn thế bất tử, quả thật là hùng mạnh.
Quỷ Lệ Tử nói:
- Trên đời không bí pháp nào bất tử, cũng không có người nào bất tử. Chẳng phải cuối cùng Cửu Thiên Huyền Nữ đạt thành tâm pháp, cuối cùng cũng chết vì Hiên Viên Hoàng đế hay sao?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đúng rồi, sau khi tiền bối đoạt xá, chẳng hay cảm giác không còn là mình ra sao? Đúng rồi, lúc Kim Tuyến Tôn Giả ăn thịt người, ngài có cảm giác ngon miệng hay không, ngài...
Dư Tắc Thành mỉm cười, đột ngột ngưng bật, không nói tiếp những lời sau chữ ngài, mà là xuất ra một kiếm. Quỷ Lệ Tử này rõ ràng là hạng người ác độc, lúc này còn nói chuyện Cửu Thiên Huyền Nữ gì gì đó, nhất định là muốn mượn cớ kéo dài thời gian.
Nằm mơ đi thôi, phí lời vô ích, chết đi! Kiếm này chính là Kiếm Đạo thứ hai Thanh Minh Kiếm của Dư Tắc Thành, hóa thế thành kiếm, xông thẳng Thanh Minh, mau, chuẩn, ổn, độc, hết sức tinh thuần, mang theo lực Hủy Diệt khôn cùng, xông thẳng trời cao, một kiếm đánh ra nhắm thẳng Quỷ Lệ Tử đang đứng giữa không trung.
Thanh Minh Kiếm nhanh đến cực điểm, Quỷ Lệ Tử hự lên một tiếng đau đớn, đã bị kiếm này đánh trúng. Y còn chưa kịp có phản ứng gì, nháy mắt Dư Tắc Thành đã thi triến Súc Địa Thành Thốn, tới trước mặt y, kiếm quang xuất hiện, Cưu Kiếm thuật phát động tấn công điên cuồng.
Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, sau khi Quỷ Lệ Tử trúng kiếm này, tuy rằng bản thân đã bị trọng thương, không ngờ còn có thể phát ra mười hai đạo kiếm khí khác nhau, đón đỡ Cưu Kiếm thuật bay tán loạn đầy trời của Dư Tắc Thành. Trong kiếm khí này ẩn chứa quỷ khí dày đặc, có kiếm ẩn chứa lực Kim Thiết Canh Kim, có kiếm ẩn chứa lực Thái Ất Thanh Mộc, có kiếm ẩn chứa lực Huyết Quang Thanh Sát.
Mười hai đạo kiếm khí này đại chiến cùng Cưu Kiếm thuật của Dư Tắc Thành. Vô số kiếm quang lóe sáng, kiếm quang kiếm khí chạm nhau liên tục, không gian dường như bị cắt thành vô số mảnh vỡ.
Quỷ Lệ Tử nhân cơ hội này quát lớn:
- Nhật Nguyệt Bạch cốt Chùy, cấp tốc hiện thân, còn đợi khi nào?
Tiếng quát vừa dứt, hai xương ống chân y lập tức vỡ nát, từ trong đó bay ra một cặp chùy, giống như nhật nguyệt, một tròn một khuyết, đập xuống đầu Dư Tắc Thành. Đây rõ ràng là pháp bảo cửu giai, hơn nữa đã được linh hồn y dung nhập vào trong đó.
Quỷ Lệ Tử lại rống to lần nữa:
- Đô Thiên Thập Nhị Âm Phủ, hiện cho ta!
Đám thần ma này giống hệt như thần ma năm xưa Dư Tắc Thành luyện chế Hồn Si, đây chính là Đô Thiên Thập Nhị Thần Ma, bọn chúng dốc hết toàn lực vây công Dư Tắc Thành.
Quỷ Lệ Tử lại kêu lên:
- Âm linh ám ảnh, sát khí đằng đằng, trảm hồn vô song, hiện cho ta!
Trong bóng của y lập tức có một bóng người xuất hiện, là bóng râm âm linh, trên thân mang theo sát khí vô tận, hóa khí thành đao, chém về phía bóng của Dư Tắc Thành, chỉ cần chém trúng sẽ đả thương hồn phách của Dư Tắc Thành.
Sau đó y lại lớn tiếng quát:
- Vô mệnh si, thất định mị, khứ căn lượng, khổ trọc võng, bạc hình quỷ, toái tâm hồn... mười tám loại quỷ si ra khỏi Quỷ vực, bốn mươi loại khôi mị ra khỏi Nại Hà, hình tụ khí ngưng, di tán Lục Hợp, cùng nhau tới chầu. Yêm mị phó phục, Cửu u pháp tông, quỷ linh mạch lưu, thiên hồn địa phách, nhật thần nguyệt tiên, cấp cấp như luật lệnh, mau chóng hiện hình, chém giết hắn cho ta...
Sau tiếng rống của y, mười tám loại quỷ si, bốn mươi loại khôi mị nhất nhất hiện hình. Bọn chúng kêu gào thê thảm, quỷ âm rền vang, mang theo thanh âm đoạt hồn đặc biệt, vang vọng toàn bộ thiên địa.
Đây là Âm Si Vạn Quỷ Chú Âm thuật, lấy chú âm si quỷ triệu tập vạn quỷ, dùng âm ba vạn quỷ gào khóc khắc địch chế thắng.
Quỷ Lệ Tử dốc hết toàn lực, liên tiếp xuất ra hai món pháp bảo cửu giai, hai môn bí thuật ngăn cản Dư Tắc Thành.
Sau đó y lại rống to:
- Kiếm, kiếm đâu ra đây, u Đô, Si Khấp của ta!
Hai mắt y phát ra u quang, từ đó bay ra hai thanh phi kiếm, toàn là phi kiếm cửu giai, u Đô, Si Khấp.
Không ngờ y cũng luyện hóa phi kiếm cửu giai vào trong hồn phách của mình, cho dù y có chuyển thế trùng sinh, hai thanh phi kiếm này cũng sẽ theo y vượt qua Thời Không, vĩnh viễn chẳng chia lìa.
Dư Tắc Thành không nhịn được hỏi:
- Đây là Ma công gì mà thần kỳ như vậy?
Hai mắt Quỷ Lệ Tử đã hóa kiếm, trở nên đờ đẫn vô thần, nhưng vẫn lên tiếng nói:
- Cửu u Quỷ Linh Thu Bảo Quyết.
Vừa trả lời, y vừa vũ lộng song kiếm, mười hai đạo kiếm khí khác nhau lại nổi lên, chém về phía Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Tiền bối, xem ra ngài cũng là người yêu kiếm, bất quá ngài đã không theo kịp thời thế nữa rồi, để ta cho ngài biết kiếm pháp là thế nào.
Dứt lời, hắn bèn ngự kiếm bay lên, ngươi muốn chiến thì chiến. Ba thanh phi kiếm cửu giai bạo phát hào quang, ba thanh phi kiếm bát giai theo sát phía sau.
- Càn Khôn vạn vật, kiếm ta trảm hồn, tung hoành Bắc Đẩu, điên đảo Nam Thần, quỷ khóc thần gào, yêu tà diệt sạch...
Chỉ trong nháy mắt, kiếm cưu của Dư Tắc Thành phát ra kiếm quang màu bạch kim, nháy mắt bao phủ chu vi trăm dặm của thế giới này, bao trùm lên cả Quỷ Lệ Tử cùng vô số quỷ vật mà y triệu tập.
Kiếm quang màu bạch kim lóng lánh sáng ngời, không hề có tạp chất bên trong, thuần khiết tới cực điểm, lại thêm xinh đẹp diễm lệ như trong cơn mộng. Nhưng vẻ đẹp này là vẻ đẹp chết chóc tiêu hồn, hủy diệt hết thảy, thuần khiết vô cùng, làm cho tất cả mọi vật tồn tại phải hóa thành hư vô.
Kiếm quang màu bạch kim của Dư Tắc Thành bao trùm khắp bốn phương tám hướng, chậm rãi mà cương quyết ập tới. Bất kể ma si quỷ mị, bóng râm âm ảnh gì đều như tuyết gặp phải ánh mặt trời, tan rã trong âm thầm lặng lẽ.
Quỷ Lệ Tử ra sức múa kiếm, điều khiển vô số tà pháp chống cự, tiếng ma khóc quỷ gào vang lên không ngớt, lấy mạng người trong vô hình. Nhưng dưới kiếm quang quá mức hùng mạnh này, hết thảy chỉ là hư ảo. Kiếm quang màu bạch kim biến hóa, trở thành kiếm quang màu vàng tươi, tất cả quỷ khí quỷ âm trở thành hư vô. Kim quang đường hoàng oai nghiêm bất khả xâm phạm, chém về phía Quỷ Lệ Tử.
Nhát kiếm này sắc bén khiến cho người ta phải run rẩy trong lòng, xé không mà đến, chém bay Nhật Nguyệt Bạch cốt Chùy, chém tan phòng ngự phi kiếm cửu giai, chém tan hết thảy phòng ngự của Quỷ Lệ Tử, trúng vào thân thể y. Nháy mắt hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm quang lại bùng lên, tạo thành một biển kiếm nổ ầm ầm.
Biển kiếm này hình thành từng đợt kiếm triều hủy diệt, sau đó hóa thành một đóa hoa sen nở rộ. Đây là kiếm pháp Kiếm Chuyển Liên Hoa, lúc Dư Tắc Thành vừa mới học kiếm đã học nó.
Bất quá kiếm quang hiện tại nhiều hơn năm xưa vạn lần, ức vạn kiếm quang biến thành hoa sen nở rộ, hủy diệt hết thảy.
-o0o-
/1202
|