Lạc Tĩnh Sơ thở dài một tiếng, nói:
- Ta nên làm gì bây giờ? Ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ...
Dư Tắc Thành nói:
- Nàng muốn gặp hắn, vậy muốn làm gì?
Lạc Tĩnh Sơ lắc đầu, nói:
- Ta không biết.
Dư Tắc Thành nói:
- Nàng nhìn thấy hắn, nàng nghĩ rằng mình sẽ làm gì? Là muốn vì mẫu thân nàng, muốn giết kẻ bạc tình này vì mẫu thân nàng? Hay là muốn cùng hắn cha con nhận nhau? Hay là muốn đối diện lớn tiếng mắng hắn, hỏi hắn vì sao phụ tình mẫu thân của nàng?
Lạc Tĩnh Sơ tiếp tục lắc đầu, nói:
- Ta không biết, ta thực sự không biết.
Lạc Tĩnh Sơ dùng sức lắc đầu, ở nơi băng tuyết này, bạch y thang tuyết, hoa tươi nở ra xung quanh nàng, thực là vai gầy thon thả, cổ trắng cao cao, khí chất chẳng khác nào tiên nữ.
Nàng chậm rãi nói:
- Kỳ thực ta chính là muốn nhìn hắn một chút, xem phụ thân của ta rốt cuộc là bộ dáng gì, xem hắn rốt cuộc có chỗ đặc biệt gì có thể làm cho mẫu thân của ta vì hắn từ bỏ tất cả.
Lúc này nàng làm gì còn chỗ nào là uy nghiêm của Phản Hư Chân Nhất, không có chút nào giống với Hoa Thần đã trải qua ngàn năm, lúc này nàng chính là một tiểu hài tử khát khao tình phụ mẫu.
Dư Tắc Thành yên lặng nhìn nàng, trong mắt một mảnh nhu tình.
Lạc Tĩnh Sơ tiếp tục nói:
- Mẫu thân sinh ra ta, đạo Hoa Thần của người đã truyền toàn bộ cho ta, người hóa hoa tiêu tán, người đã hóa thành hoa mai, bởi vì hắn thích hoa mai, người vĩnh viễn làm bạn bên hắn.
- Không biết vì sao, có thể là bởi vì khí cơ cảm ứng, có lẽ khí huyết tương dung, cuối cùng hắn không ngờ có được linh căn, cũng đi trên con đường tu luyện này, hơn nữa bởi vì nguyên khí của mẫu thân, làm cho hắn cuối cùng có được Phật tâm, đạt đến cảnh giới Chân Phật.
- Thế nhưng bản nguyên của hắn đến từ mẫu thân, cho nên cứ hai trăm năm, tất cả nguyên khí của hắn sẽ hóa thành hoa mai đầy trời này, mẫu thân ở trong hoa này nhìn hắn, nhớ hắn, thăm hắn, điều này giống như mẫu thân không có tiêu tán, vẫn làm bạn với hắn.
- Mỗi khi đến thời khắc này, bởi vì lực lượng huyết mạch của Hoa Thần, ta sẽ cảm giác được sự tồn tại của người, người ở ngay trong hoa mai khắp bầu trời này.
- Cho nên ta mới đến đây, ta muốn ở nơi này ba ngày nhìn bọn họ, nhìn phụ thân và mẫu thân của ta.
Dư Tắc Thành gật đầu, nói:
- Vậy thì nhìn đi, là ai? Vì sao lại ngăn cản nàng?
Lạc Tĩnh Sơ nói:
- Tám trăm năm trước, lần đầu tiên ta đến đây, bởi vì hiểu lầm bọn họ cho là ta muốn giết hắn, cho nên bọn họ liền ngăn cản ta gặp hắn.
- Hắn cũng không muốn gặp ta, ta cũng không biết làm thế nào cho phải, cứ cách hai trăm năm mỗi khi lực lượng của hắn biến mất, hoa mai nở, ta lại đến nơi này một lần, bọn họ sẽ ngăn cản ta.
- Nơi này Thiên Đạo hỗn loạn, pháp tắc tiêu tán, lực lượng của ta chỉ còn lại một chút không đáng kể, chỉ cần bọn họ có thể ngăn cản ta ba ngày ba đêm, hoa mai tiêu tán, ta sẽ rời đi.
Lạc Tĩnh Sơ yên lặng kể, thế nhưng Dư Tắc Thành lại nghe ra một ý tứ khác, kỳ thực có người ngăn cản nàng, đối với tâm lý của nàng mà nói có lẽ là một việc càng tốt. Như vậy nàng sẽ không thể thấy phụ thân mình, tránh cho mình không biết nên làm thế nào cho phải, có lẽ kết cục như vậy càng tốt.
Dư Tắc Thành nhìn nàng, không biết nói gì cho phải. Lạc Tĩnh Sơ nhìn Đại Lôi Âm tự, yên lặng không nói, hai người đứng ở nơi đây.
Hồi lâu. Lạc Tĩnh Sơ hỏi:
- Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy hắn? Trong đại điện, ta không nhìn thấy tình huống bên trong, hắn rốt cuộc là bộ dáng gì? Già không? Hay là trẻ? Anh tuấn hay không?...
Hai mắt của nàng vô cùng hiếu kỳ, từng câu từng câu hỏi Dư Tắc Thành, nói đến cùng, phụ thân ở ngay trước mặt, nàng vẫn muốn gặp mặt hắn.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Nàng rốt cuộc có muốn gặp hắn hay không?
Lạc Tĩnh Sơ nói:
- Nếu có thể nhìn thấy hắn, có lẽ cũng là chuyện tốt.
Dư Tắc Thành cắn răng một cái, nói:
- Được, ta dẫn nàng đi gặp hắn.
Lạc Tĩnh Sơ nói:
- Bọn họ sẽ ngăn cản, nơi này Thiên Đạo không có, lực Thời Gian của ta tiêu tán, trong đại điện đều là hoa mai của mẫu thân, lực Hoa Thần của ta tiêu tán, bọn họ mặc dù không thể gây thương tổn được ta, nhưng bọn họ có thể ngăn cản ta, ta không qua được.
Dư Tắc Thành nói:
- Nàng không qua được, có ta. Ta giúp nàng, có ta ở đây, không ai có thể ngăn cản nàng, cha con không thể gặp mặt, thiên lý ở đâu, ta giúp nàng.
Lạc Tĩnh Sơ đột nhiên mỉm cười, hai mắt lóe tinh quang, nhìn Dư Tắc Thành, nói:
- Bọn họ rất nhiều người, rất lợi hại. Ngươi vì sao giúp ta?
Dư Tắc Thành nói:
- Vì sao? Không vì cái gì.
Nhìn khuôn mặt như hoa như cười như không của Lạc Tĩnh Sơ, Dư Tắc Thành hít một hơi dài, nói:
- Ta có chút hiểu được cảm giác của Chu u Vương năm đó, vì nụ cười của hồng nhan, tất cả đều đáng giá.
Nghe nói như vậy, sắc mặt của Lạc Tĩnh Sơ đỏ lên, nói:
- Cảm tạ chàng, ta cũng có chút hiểu được cảm giác của mẫu thân năm đó.
Hai người xoay người đi về phía đại điện, chỗ hai người đi tới trăm hoa nở rộ.
Hai người nắm tay nhau chậm rãi đi tới, giống như đang ngắm cảnh, du hí nhân gian, chậm rãi tiến bước.
Đi tới trước Đại Lôi Âm tự, đại môn đóng chặt kia chậm rãi tự động mở ra, hai người cũng không dừng lại tiếp tục đi về phía trước, chậm rãi đi vào trong Đại Lôi Âm tự.
Đi tới trên đại điện. Dư Tắc Thành lại một lần nữa xuất hiện, nhìn thấy hắn xuất hiện, mọi người sửng sốt, hắn làm sao lại trở lại.
Lúc này mọi người đã nhìn thấy Lạc Tĩnh Sơ bên cạnh hắn, không khỏi sửng sốt, hắn làm sao lại ở cùng một chỗ với nàng ta.
Lúc này diện mạo của Lạc Tĩnh Sơ biến đổi, chỉ có ở trước mặt Dư Tắc Thành, nàng mới có thể lộ ra diện mạo vốn có của bản thân, bộ dáng hiện tại chỉ là hình dạng của Hoa Tiên Tử năm đó nàng nhìn thấy ở Hoa Đô.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành và Lạc Tĩnh Sơ đi vào đại điện. Huyền Dạ tuy là nữ tử nhưng tính cách bạo dạn nhất, là người đầu tiên hỏi:
- Tắc Thành hiền đệ, ngươi làm sao trở lại cùng với cô ta? Ngươi và cô ta có quan hệ gì?
Dư Tắc Thành nhìn Lạc Tĩnh Sơ, hai người đối mắt, tình ý vô tận. Dư Tắc Thành nói:
- Nàng là hồng nhan tri kỷ của ta. Vì nàng, ta có thể giận dữ rút kiếm.
Lời này thốt ra, nhất thời sắc mặt của Lạc Tĩnh Sơ đỏ lên, cúi đầu không nói.
Nhất Nguyên Chân Quân bên cạnh nói:
- Tốt, thì ra người là một tên thám tử, tới thăm dò chúng ta.
Lời này nói ra, nhất thời Phương Chính và Huyền Dạ sắc mặt biến đổi, hai người bọn họ là thật tâm tương giao với Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành ngẩng đầu nói:
- Không được nói bậy, các ngươi có biết các ngươi đang làm gì không? Các ngươi có biết nàng và Nguyên Trần Thượng Sư có quan hệ gì không?
Dư Tắc Thành lớn tiếng hỏi, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ đến đây chỉ là tới hỗ trợ, vì sau khi sự tình kết thúc, Đại Lôi Âm tự mở thông đạo thông với hoang dã Vực Ngoại, bọn họ tới đó bắt linh cầm, quan hệ nhân quả của chuyện này cũng không có ai biết.
Dư Tắc Thành tiếp tục nói:
- Nàng chính là nữ nhi của Nguyên Trần Thượng Sư, năm đó khi sinh hạ nàng. Nguyên Trần Thượng Sư cũng chính là đại văn hào Tào Thực của ngàn năm trước, bỏ nàng mà đi, không gặp một lần, cha con bọn họ hai người ngàn năm chưa gặp, nàng muốn gặp phụ thân của mình một chút, có gì sai, các ngươi đang ngăn cản tình cảm nhân luân, là đang phá hoại tình cảm cha con người ta...
Lời này của Dư Tắc Thành vừa nói ra, nhất thời mọi người ở đây đều nhìn về phía Tam Huyễn. Tam Huyễn Thiền Sư yên lặng không nói, hồi lâu sau mới nói:
- Sư phụ không muốn gặp nàng.
Mọi người toàn bộ đã hiểu được chân tướng, không biết nói cái gì cho phải, lúc này Lệ Không Chân Quân nói:
- Thì ra là thế, chuyện này lần sau ta sẽ không tới, thế nhưng lần này ta đã tới, vậy sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Trừ phi đánh bại ta, bằng không không ai có thể đi qua được cửa của ta.
Nhất Nguyên Chân Quân cũng nói:
- Đúng vậy, mặc kệ quan hệ cha con bọn họ như thế nào, ta một lời ngàn vàng, chuyện này lần sau ta sẽ không tham gia, thế nhưng lần này, muốn từ chỗ ta đi qua nhất định phải đánh bại ta.
Lời này nói xong, mọi người gật đầu, những người này đều là tiền bối Chân Quân nổi danh thiên hạ, tự nhiên nói sẽ giữ lời, cho dù như thế nào hắn nhất định phải đánh một trận.
Dư Tắc Thành nhướng mày nói:
- Tốt, vậy đánh một trận, ngày hôm nay ta tới gặp các lộ cao nhân, nếu như ta thắng, mời mọi người tránh ra để cho cha con bọn họ gặp nhau. Nếu như ta bại...
Lạc Tĩnh Sơ bên cạnh nói:
- Ta sẽ quay đầu ly khai.
Dư Tắc Thành nói:
- Ngày hôm nay ta muốn xông vào Lôi Âm tự này một lần, lấy kiếm hỏi thiên hạ ai kẻ anh hùng. Là lên một lượt, hay là đơn đả độc đấu?
Mọi người nhìn nhau, không có ai động, trước đây khi nghênh chiến Lạc Tĩnh Sơ, bọn họ lấy điện đường này làm doanh đồng loạt ra tay phòng ngự, ngăn cản Lạc Tĩnh Sơ, nói đến cùng Lạc Tĩnh Sơ chính là Phản Hư Chân Nhất tôn hiệu Hoa Thần.
Hiện tại đã đổi thành Dư Tắc Thành, nếu như vây công có chút không thể nào chấp nhận.
Huyền Dạ là người đầu tiên đứng ra, nói:
- Được rồi, nếu như việc này ngươi tới, vậy thì chúng ta từng người lĩnh giáo uy danh thủ đoạn của Diệt Độ Chân Quân ngươi.
-o0o-
- Ta nên làm gì bây giờ? Ta rốt cuộc nên làm gì bây giờ...
Dư Tắc Thành nói:
- Nàng muốn gặp hắn, vậy muốn làm gì?
Lạc Tĩnh Sơ lắc đầu, nói:
- Ta không biết.
Dư Tắc Thành nói:
- Nàng nhìn thấy hắn, nàng nghĩ rằng mình sẽ làm gì? Là muốn vì mẫu thân nàng, muốn giết kẻ bạc tình này vì mẫu thân nàng? Hay là muốn cùng hắn cha con nhận nhau? Hay là muốn đối diện lớn tiếng mắng hắn, hỏi hắn vì sao phụ tình mẫu thân của nàng?
Lạc Tĩnh Sơ tiếp tục lắc đầu, nói:
- Ta không biết, ta thực sự không biết.
Lạc Tĩnh Sơ dùng sức lắc đầu, ở nơi băng tuyết này, bạch y thang tuyết, hoa tươi nở ra xung quanh nàng, thực là vai gầy thon thả, cổ trắng cao cao, khí chất chẳng khác nào tiên nữ.
Nàng chậm rãi nói:
- Kỳ thực ta chính là muốn nhìn hắn một chút, xem phụ thân của ta rốt cuộc là bộ dáng gì, xem hắn rốt cuộc có chỗ đặc biệt gì có thể làm cho mẫu thân của ta vì hắn từ bỏ tất cả.
Lúc này nàng làm gì còn chỗ nào là uy nghiêm của Phản Hư Chân Nhất, không có chút nào giống với Hoa Thần đã trải qua ngàn năm, lúc này nàng chính là một tiểu hài tử khát khao tình phụ mẫu.
Dư Tắc Thành yên lặng nhìn nàng, trong mắt một mảnh nhu tình.
Lạc Tĩnh Sơ tiếp tục nói:
- Mẫu thân sinh ra ta, đạo Hoa Thần của người đã truyền toàn bộ cho ta, người hóa hoa tiêu tán, người đã hóa thành hoa mai, bởi vì hắn thích hoa mai, người vĩnh viễn làm bạn bên hắn.
- Không biết vì sao, có thể là bởi vì khí cơ cảm ứng, có lẽ khí huyết tương dung, cuối cùng hắn không ngờ có được linh căn, cũng đi trên con đường tu luyện này, hơn nữa bởi vì nguyên khí của mẫu thân, làm cho hắn cuối cùng có được Phật tâm, đạt đến cảnh giới Chân Phật.
- Thế nhưng bản nguyên của hắn đến từ mẫu thân, cho nên cứ hai trăm năm, tất cả nguyên khí của hắn sẽ hóa thành hoa mai đầy trời này, mẫu thân ở trong hoa này nhìn hắn, nhớ hắn, thăm hắn, điều này giống như mẫu thân không có tiêu tán, vẫn làm bạn với hắn.
- Mỗi khi đến thời khắc này, bởi vì lực lượng huyết mạch của Hoa Thần, ta sẽ cảm giác được sự tồn tại của người, người ở ngay trong hoa mai khắp bầu trời này.
- Cho nên ta mới đến đây, ta muốn ở nơi này ba ngày nhìn bọn họ, nhìn phụ thân và mẫu thân của ta.
Dư Tắc Thành gật đầu, nói:
- Vậy thì nhìn đi, là ai? Vì sao lại ngăn cản nàng?
Lạc Tĩnh Sơ nói:
- Tám trăm năm trước, lần đầu tiên ta đến đây, bởi vì hiểu lầm bọn họ cho là ta muốn giết hắn, cho nên bọn họ liền ngăn cản ta gặp hắn.
- Hắn cũng không muốn gặp ta, ta cũng không biết làm thế nào cho phải, cứ cách hai trăm năm mỗi khi lực lượng của hắn biến mất, hoa mai nở, ta lại đến nơi này một lần, bọn họ sẽ ngăn cản ta.
- Nơi này Thiên Đạo hỗn loạn, pháp tắc tiêu tán, lực lượng của ta chỉ còn lại một chút không đáng kể, chỉ cần bọn họ có thể ngăn cản ta ba ngày ba đêm, hoa mai tiêu tán, ta sẽ rời đi.
Lạc Tĩnh Sơ yên lặng kể, thế nhưng Dư Tắc Thành lại nghe ra một ý tứ khác, kỳ thực có người ngăn cản nàng, đối với tâm lý của nàng mà nói có lẽ là một việc càng tốt. Như vậy nàng sẽ không thể thấy phụ thân mình, tránh cho mình không biết nên làm thế nào cho phải, có lẽ kết cục như vậy càng tốt.
Dư Tắc Thành nhìn nàng, không biết nói gì cho phải. Lạc Tĩnh Sơ nhìn Đại Lôi Âm tự, yên lặng không nói, hai người đứng ở nơi đây.
Hồi lâu. Lạc Tĩnh Sơ hỏi:
- Vừa rồi ngươi đã nhìn thấy hắn? Trong đại điện, ta không nhìn thấy tình huống bên trong, hắn rốt cuộc là bộ dáng gì? Già không? Hay là trẻ? Anh tuấn hay không?...
Hai mắt của nàng vô cùng hiếu kỳ, từng câu từng câu hỏi Dư Tắc Thành, nói đến cùng, phụ thân ở ngay trước mặt, nàng vẫn muốn gặp mặt hắn.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Nàng rốt cuộc có muốn gặp hắn hay không?
Lạc Tĩnh Sơ nói:
- Nếu có thể nhìn thấy hắn, có lẽ cũng là chuyện tốt.
Dư Tắc Thành cắn răng một cái, nói:
- Được, ta dẫn nàng đi gặp hắn.
Lạc Tĩnh Sơ nói:
- Bọn họ sẽ ngăn cản, nơi này Thiên Đạo không có, lực Thời Gian của ta tiêu tán, trong đại điện đều là hoa mai của mẫu thân, lực Hoa Thần của ta tiêu tán, bọn họ mặc dù không thể gây thương tổn được ta, nhưng bọn họ có thể ngăn cản ta, ta không qua được.
Dư Tắc Thành nói:
- Nàng không qua được, có ta. Ta giúp nàng, có ta ở đây, không ai có thể ngăn cản nàng, cha con không thể gặp mặt, thiên lý ở đâu, ta giúp nàng.
Lạc Tĩnh Sơ đột nhiên mỉm cười, hai mắt lóe tinh quang, nhìn Dư Tắc Thành, nói:
- Bọn họ rất nhiều người, rất lợi hại. Ngươi vì sao giúp ta?
Dư Tắc Thành nói:
- Vì sao? Không vì cái gì.
Nhìn khuôn mặt như hoa như cười như không của Lạc Tĩnh Sơ, Dư Tắc Thành hít một hơi dài, nói:
- Ta có chút hiểu được cảm giác của Chu u Vương năm đó, vì nụ cười của hồng nhan, tất cả đều đáng giá.
Nghe nói như vậy, sắc mặt của Lạc Tĩnh Sơ đỏ lên, nói:
- Cảm tạ chàng, ta cũng có chút hiểu được cảm giác của mẫu thân năm đó.
Hai người xoay người đi về phía đại điện, chỗ hai người đi tới trăm hoa nở rộ.
Hai người nắm tay nhau chậm rãi đi tới, giống như đang ngắm cảnh, du hí nhân gian, chậm rãi tiến bước.
Đi tới trước Đại Lôi Âm tự, đại môn đóng chặt kia chậm rãi tự động mở ra, hai người cũng không dừng lại tiếp tục đi về phía trước, chậm rãi đi vào trong Đại Lôi Âm tự.
Đi tới trên đại điện. Dư Tắc Thành lại một lần nữa xuất hiện, nhìn thấy hắn xuất hiện, mọi người sửng sốt, hắn làm sao lại trở lại.
Lúc này mọi người đã nhìn thấy Lạc Tĩnh Sơ bên cạnh hắn, không khỏi sửng sốt, hắn làm sao lại ở cùng một chỗ với nàng ta.
Lúc này diện mạo của Lạc Tĩnh Sơ biến đổi, chỉ có ở trước mặt Dư Tắc Thành, nàng mới có thể lộ ra diện mạo vốn có của bản thân, bộ dáng hiện tại chỉ là hình dạng của Hoa Tiên Tử năm đó nàng nhìn thấy ở Hoa Đô.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành và Lạc Tĩnh Sơ đi vào đại điện. Huyền Dạ tuy là nữ tử nhưng tính cách bạo dạn nhất, là người đầu tiên hỏi:
- Tắc Thành hiền đệ, ngươi làm sao trở lại cùng với cô ta? Ngươi và cô ta có quan hệ gì?
Dư Tắc Thành nhìn Lạc Tĩnh Sơ, hai người đối mắt, tình ý vô tận. Dư Tắc Thành nói:
- Nàng là hồng nhan tri kỷ của ta. Vì nàng, ta có thể giận dữ rút kiếm.
Lời này thốt ra, nhất thời sắc mặt của Lạc Tĩnh Sơ đỏ lên, cúi đầu không nói.
Nhất Nguyên Chân Quân bên cạnh nói:
- Tốt, thì ra người là một tên thám tử, tới thăm dò chúng ta.
Lời này nói ra, nhất thời Phương Chính và Huyền Dạ sắc mặt biến đổi, hai người bọn họ là thật tâm tương giao với Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành ngẩng đầu nói:
- Không được nói bậy, các ngươi có biết các ngươi đang làm gì không? Các ngươi có biết nàng và Nguyên Trần Thượng Sư có quan hệ gì không?
Dư Tắc Thành lớn tiếng hỏi, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ đến đây chỉ là tới hỗ trợ, vì sau khi sự tình kết thúc, Đại Lôi Âm tự mở thông đạo thông với hoang dã Vực Ngoại, bọn họ tới đó bắt linh cầm, quan hệ nhân quả của chuyện này cũng không có ai biết.
Dư Tắc Thành tiếp tục nói:
- Nàng chính là nữ nhi của Nguyên Trần Thượng Sư, năm đó khi sinh hạ nàng. Nguyên Trần Thượng Sư cũng chính là đại văn hào Tào Thực của ngàn năm trước, bỏ nàng mà đi, không gặp một lần, cha con bọn họ hai người ngàn năm chưa gặp, nàng muốn gặp phụ thân của mình một chút, có gì sai, các ngươi đang ngăn cản tình cảm nhân luân, là đang phá hoại tình cảm cha con người ta...
Lời này của Dư Tắc Thành vừa nói ra, nhất thời mọi người ở đây đều nhìn về phía Tam Huyễn. Tam Huyễn Thiền Sư yên lặng không nói, hồi lâu sau mới nói:
- Sư phụ không muốn gặp nàng.
Mọi người toàn bộ đã hiểu được chân tướng, không biết nói cái gì cho phải, lúc này Lệ Không Chân Quân nói:
- Thì ra là thế, chuyện này lần sau ta sẽ không tới, thế nhưng lần này ta đã tới, vậy sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Trừ phi đánh bại ta, bằng không không ai có thể đi qua được cửa của ta.
Nhất Nguyên Chân Quân cũng nói:
- Đúng vậy, mặc kệ quan hệ cha con bọn họ như thế nào, ta một lời ngàn vàng, chuyện này lần sau ta sẽ không tham gia, thế nhưng lần này, muốn từ chỗ ta đi qua nhất định phải đánh bại ta.
Lời này nói xong, mọi người gật đầu, những người này đều là tiền bối Chân Quân nổi danh thiên hạ, tự nhiên nói sẽ giữ lời, cho dù như thế nào hắn nhất định phải đánh một trận.
Dư Tắc Thành nhướng mày nói:
- Tốt, vậy đánh một trận, ngày hôm nay ta tới gặp các lộ cao nhân, nếu như ta thắng, mời mọi người tránh ra để cho cha con bọn họ gặp nhau. Nếu như ta bại...
Lạc Tĩnh Sơ bên cạnh nói:
- Ta sẽ quay đầu ly khai.
Dư Tắc Thành nói:
- Ngày hôm nay ta muốn xông vào Lôi Âm tự này một lần, lấy kiếm hỏi thiên hạ ai kẻ anh hùng. Là lên một lượt, hay là đơn đả độc đấu?
Mọi người nhìn nhau, không có ai động, trước đây khi nghênh chiến Lạc Tĩnh Sơ, bọn họ lấy điện đường này làm doanh đồng loạt ra tay phòng ngự, ngăn cản Lạc Tĩnh Sơ, nói đến cùng Lạc Tĩnh Sơ chính là Phản Hư Chân Nhất tôn hiệu Hoa Thần.
Hiện tại đã đổi thành Dư Tắc Thành, nếu như vây công có chút không thể nào chấp nhận.
Huyền Dạ là người đầu tiên đứng ra, nói:
- Được rồi, nếu như việc này ngươi tới, vậy thì chúng ta từng người lĩnh giáo uy danh thủ đoạn của Diệt Độ Chân Quân ngươi.
-o0o-
/1202
|