Thạch đại phu mang theo Dư Tắc Thành cùng Lưu Thi Vận nhảy lên không, ngự kiếm đi xa. Nháy mắt bay vút lên cao hơn ngàn thước, biến mất trong tầm mắt mọi người ngoài huyện thành Sơn Trúc, tiến vào trong Thập Vạn Đại Sơn.
Sau khi tiến vào trong Thập Vạn Đại Sơn, dưới chân toàn là núi non trùng điệp, tốc độ phi kiếm liền giảm xuống, không còn bay nhanh như mới vừa rồi. Dư Tắc Thành cảm thụ cảm giác phi kiếm ngự không, học tập thủ pháp ngự kiếm của Thạch đại phu. Dần dần hắn có cảm giác rằng Thạch đại phu thật ra cũng không phải hùng mạnh như trong tưởng tượng của mình, lão mang theo hai người mình phi hành dường như đã là cực hạn của lão.
Thạch đại phu bay một hồi, đột nhiên hạ kiếm quang xuống, dừng lại ở một nơi triền núi. Sau đó lão thi pháp trên phi kiếm, chậm rãi niệm động chú ngữ, rốt cục trên phi kiếm sinh ra một kiếm ảnh, sau đó Thạch đại phu nhìn kiếm ảnh cung kính nói:
- Đệ tử Thạch Hải Thiên bái kiến sư tôn, lần này đệ tử phát hiện một tên đệ tử có được Thủy Linh Căn tinh thuần trong huyện thành Sơn Trúc, hơn nữa xương cốt, kinh mạch thông thuận, chính là kỳ tài tu tiên ngàn năm khó gặp cho nên đặc biệt bẩm báo với sư tôn, xin sư tôn định đoạt.
Trong quá trình lão đang nói, kiếm ảnh kia dạo quanh Lưu Thi Vận một vòng, sau đó Thạch đại phu giơ tay chỉ thăng phương Tây, quát lớn:
- Cấp cấp như luật lệnh, phi kiếm truyền thư!
Lập tức kiếm ánh kia kêu vù một tiếng bay về phía Tây nhanh như điện chớp, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất trong trời đêm.
Sau khi Thạch đại phu kiếm ảnh truyền thư chấm dứt, thì thầm lẩm bẩm:
- Đây là chuvện gì vậy, kỳ tài tu tiên ngàn năm khó gặp hiện tại lại giống như củ cải, đâu đâu cũng có. Chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn rằng thiên địa có đại kiếp nạn, cho nên ứng kiếp mà sinh?
Thanh âm rất nhỏ, lão nghĩ rằng Dư Tắc Thành không nghe được, nhưng Dư Tắc Thành nghe rất rõ ràng. Xem ra Lưu Thi Vận chính là kỳ tài tu tiên ngàn năm khó gặp theo như lời Thạch đại phu, khó trách Thạch đại phu vừa rồi tỏ ra thất thố như vậy.
Lập rức Dư Tắc Thành suy nghĩ nhanh như chớp, trước kia Thạch đại phu từng nói qua lão chỉ có hai danh ngạch đề cử, hiện tại có Lưu Thi Vận, vậy có thể nào ảnh hưởng đến
mình không?
Dư Tắc Thành ở bên cạnh nghĩ ngợi lung tung, bên kia Lưu Thi Vận chỉ ngồi ở phía sau Dư Tắc Thành, lặng lẽ nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Có thể được ở bên cạnh Dư Tắc Thành, chính là mục đích tu tiên của nàng.
Thạch đại phu nghỉ ngơi một hồi, nói:
- Được rồi, chúng ta xuất phát đi thôi, ta còn có một tên đồ đệ ở Mộc gia trại đang chờ, chúng ta đi tìm nó cho mau.
Tim Dư Tắc Thành lập tức nhảy lên thình thịch, còn một người nữa, vậy làm sao phân phối danh ngạch? Mặt khác Thạch đại phu vừa rồi phát ra phi kiếm truyền thư, cần phải hạ kiếm quang xuống mới có thể làm được. Nói cách khác, lão mang theo hai người phi hành chính là biểu hiện năng lực lớn nhất, hiện tại có tới ba người, vậy lão biết phải làm sao?
Lưu Thi Vận được Thạch đại phu coi trọng như vậy, nàng là một thiếu nữ còn nhỏ tự nhiên sẽ không bị bỏ lại. Như vậy chính là mình và đồ đệ của lão, quan hệ giữa hai người ai xa ai gần không nói tự hiểu, xem ra dọc đường đi mình gặp phiền phức rồi.
Thạch đại phu ngự kiếm bay thêm một trăm dặm, nửa canh giờ sau tới Mộc gia trại Nơi này đã ra ngoài phạm vi thế lực của Thang quốc, có một người đã chờ ở đó. Dư Tắc Thành vừa thấv lập tức tâm lạnh một nửa, người nọ cũng là một thiếu nữ, vẻ ngoài tươi tắn, thanh tú xinh đẹp nhưng lộ ra một cỗ khí tức cao ngạo lạnh lẽo như băng, xem ra mình gặp phiển phức không nhỏ.
Thạch đại phu mang theo ba người bọn họ ngự kiếm phi hành, quả nhiên mang theo ba nguời tốc độ phi kiếm giảm bớt, dần dần kiếm quang bất ổn, cứ cách mỗi bốn mươi dặm lại phải hạ kiếm quang xuống nghỉ ngơi một lát. Lúc này đã tiến vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, khắp nơi đều là cổ tùng rừng rậm, không thấy vết chân người, độc trùng khắp cả, mãnh thú vô số, yêu ma hiện tung, hoàn toàn là núi rừng nguyên thủy.
Lưu Thi Vận chỉ tò mò nhìn hết thảy chuvện này, nàng còn chìm đắm trong trạng thái tò mò đối với hết thảy nhưng Thạch đại phu và nữ đồ đệ của lão thấy phi kiếm bay với tốc độ như vậy, trong mắt đã toát ra vẻ khó có thể chịu được.
Nữ đồ đệ kia vừa nhìn thấỵ Lưu Thi Vận và Dư Tắc Thành liền tỏ ra sửng sốt, dường như có vẻ quen thuộc với Dư Tắc Thành, nửa đường nàng chợt nói với Thạch đại phu:
- Sư phụ, số người tu tiên có Linh Căn mà chúng ta tìm được, nếu tính thêm Dư trướởg lão ở thành Lâm Hải tìm được một thiếu nữ có Thiên Linh Căn, Trần hộ pháp tìm được đệ tử
CÓ Hỗn Độn Linh Căn, phía Mộc quốc phát hiện đệ tử có Mộc Linh Căn tinh thuần. Trong hai năm qua, sáu phái chúng ta đã phát hiện ở miền Tây Côn châu được tám kỳ tài như vậy, tuy rằng số kỳ tài tu tiên phát hiện được ở thành Lâm Hải, thành Miên Giang bị thượng môn đại phái cướp đi ba người, nhưng tính cả vị Lưu sư muội này đã có năm người.
- Ngoại trừ tám người bọn họ, số đệ tử có được Linh Căn tu tiên chỉ trong mười năm qua phát hiện nhiều hơn gấp mười lần so với trước kia, số có được Tuệ Căn, thần thông lại nhiều không đếm xuể. Đây là chuyện gì vậy, nhân tài ngàn năm khó gặp lại trờ nên nhiêu như lá rụng ngoài đường, đâu đâu cũng gặp, hơn nữa đây chỉ là biến hóa xảy ra trong vòng hai mươi năm qua, ngoài miền Tây Côn châu chúng ta, hết thảy vẫn bình thường. Chẳng lẽ thật sự giống như lời tiên đoán của Càn Ma Linh Tân giáo, rằng thiên địa sẽ có đại kiếp nạn sao? Cho nên bọn họ ứng kiếp mà sinh?
Thạch đại phu đáp lại:
- Không được nói bừa, Càn Ma Linh Tôn giáo toàn là một bọn điên, đại họa ngàn năm trước bọn họ còn chưa chịu rút ra bài học, rảnh rỗi không có việc gì cho nên thích gì làm nấy, nói hươu nói vượn.
Nữ đồ đệ này còn nói thêm:
- Sư phụ, không phải là Dư Tắc Thành còn phải chờ khảo sát một thời gian sao? Hắn chỉ có Ngũ Hành Linh Căn, phía Trần hộ pháp sẽ có thành kiến rất lớn với sư phụ, người đề cử hắn, rất có thể Trần hộ pháp sẽ nhân việc này công kích người đó...
Thạch đại phu lắc đầu, nói:
- Đây là chuvện của sư phụ, con không cần lo quá nhiều, hãy tu hành cho tốt, đó chính là nhiệm vụ của con.
Lập tức nữ đồ đệ này không nói thêm gì nữa, thiếu nữ này đúng là vị đệ tử tuổi trẻ lúc trước được Thạch đại phu sử dụng vấn Tâm phù thử cùng lúc với Dư Tắc Thành.
Cứ bay như vậy liên tục bốn lần, phía trước xuất hiện một sơn trại, Thạch đại phu bèn nói với Dư Tắc Thành:
- Này Tắc Thành, ta không nói chắc ngươi cùng phát hiện, ta chỉ có thể mang hai người ngự kiếm phi hành, hai nàng đều là thiếu nữ, cho nên ta không thể mang ngươi cùng đi...
Dư Tắc Thành thấy sơn trại xuất hiện xa xa, bèn gật đầu nói:
- Tắc Thành hiểu được, xin tiền bối cứ việc an bày.
Thạch đại phu gật gật đầu nói:
- Phía trước là cốt Luân Man trại, trong đó có cốt thị huynh đệ. Tuy rằng bọn họ là Man nhân, nhưng cũng là người tu tiên, còn là đạo hữu phân chi của Càn Ma Linh Tôn giáo, cũng sẽ đi tới Đại Hội Thăng Tiên, có chút giao tình cùng ta, ngươi hãy đồng hành cùng bọn họ. Tuy rằng không được nhanh và tiện lợi như ngự kiếm cùng ta, cần phải đi trên mặt đất, nhưng sau mười ngày cũng sẽ tới, hơn nữa có huynh đệ bọn họ sẽ rất an toàn.
- Nguyện vọng của ngươi không phải là đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường sao, vừa khéo có thể tìm hiểu thêm một chút về Thập Vạn Đại Sơn. Pháp thuật của cốt thị gia tộc bọn họ giỏi về ngự trùng, ngươi cũng có thể học tập bọn họ một phen, ngươi thấy như vậy có được không?
Dư Tắc Thành đáp lại:
- Tắc Thành xin nghe theo mệnh lệnh tiền bối.
Thạch đại phu gật gật đầu, đưa cho Dư Tắc Thành một ngọc bài, nói:
- Đâv là yêu bài của Thủy Vân tông ta, sau khi tới Tây Lĩnh, ngươi cầm yêu bài này là có thể tìm được chúng ta. Yên tâm đi, Thạch Hải Thiên này đã đáp ứng với Hương Phi tiên tử, đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm được, ngươi ắt sẽ có một danh ngạch đề cử tiến vào nội môn.
Lúc này phi kiếm đã tới gần sơn trại, chợt nghe dưới sơn trại vang lên một tiếng quát to:
- Xin hỏi cao nhân từ phương nào tới, cốt Luân Vọng Thiên xin có lễ.
Trong sơn trại dâng lên một luồng sương khói, nhìn giống như sương khói, thật ra là một đàn độc trùng. Chúng bay lượn trên không giống như một luồng sương khói, phát ra thanh âm vù vù vô cùng kinh khủng.
Thạch đại phu cười ha hả, đáp lại:
- Vọng Thiên hiền điệt, là ta Thạch Hải Thiên.
Mấy câu nói đó được phóng xuất ra bằng âm điệu đặc thù, lập tức đoàn độc trùng bay trở vào trong sơn trại. Có hai người bay lên trời ăn mặc như Man nhân Vu sư, khác với nhân sĩ Thang quốc. Bọn họ cung kính thi lễ với Thạch đại phu:
- Hóa ra là Thạch tiền bối đã đến, mời vào.
Thạch đại phu hạ kiếm quang xuống, đáp trên mặt đất. hai lão nhân đối diện cũng từ không trung hạ xuống, tiến tới nghênh đón. Hai lão nhân này mặc pháp y, che kín thân thể không sót chỗ nào, trên cổ mang mấy chiếc kim hoàn, trên tay trên chân cũng đeo đầy vòng hoàng kim trang sức, đầu tóc búi cao, đầu mặt được che bằng một tấm lụa đen vô cùng kín đáo. Có thể thấy được trang phục bọn họ phát ra một loại khí tức hoang dã khiến người ta có cảm giác vô cùng quỷ dị.
Sau khi tiến vào trong Thập Vạn Đại Sơn, dưới chân toàn là núi non trùng điệp, tốc độ phi kiếm liền giảm xuống, không còn bay nhanh như mới vừa rồi. Dư Tắc Thành cảm thụ cảm giác phi kiếm ngự không, học tập thủ pháp ngự kiếm của Thạch đại phu. Dần dần hắn có cảm giác rằng Thạch đại phu thật ra cũng không phải hùng mạnh như trong tưởng tượng của mình, lão mang theo hai người mình phi hành dường như đã là cực hạn của lão.
Thạch đại phu bay một hồi, đột nhiên hạ kiếm quang xuống, dừng lại ở một nơi triền núi. Sau đó lão thi pháp trên phi kiếm, chậm rãi niệm động chú ngữ, rốt cục trên phi kiếm sinh ra một kiếm ảnh, sau đó Thạch đại phu nhìn kiếm ảnh cung kính nói:
- Đệ tử Thạch Hải Thiên bái kiến sư tôn, lần này đệ tử phát hiện một tên đệ tử có được Thủy Linh Căn tinh thuần trong huyện thành Sơn Trúc, hơn nữa xương cốt, kinh mạch thông thuận, chính là kỳ tài tu tiên ngàn năm khó gặp cho nên đặc biệt bẩm báo với sư tôn, xin sư tôn định đoạt.
Trong quá trình lão đang nói, kiếm ảnh kia dạo quanh Lưu Thi Vận một vòng, sau đó Thạch đại phu giơ tay chỉ thăng phương Tây, quát lớn:
- Cấp cấp như luật lệnh, phi kiếm truyền thư!
Lập tức kiếm ánh kia kêu vù một tiếng bay về phía Tây nhanh như điện chớp, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất trong trời đêm.
Sau khi Thạch đại phu kiếm ảnh truyền thư chấm dứt, thì thầm lẩm bẩm:
- Đây là chuvện gì vậy, kỳ tài tu tiên ngàn năm khó gặp hiện tại lại giống như củ cải, đâu đâu cũng có. Chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn rằng thiên địa có đại kiếp nạn, cho nên ứng kiếp mà sinh?
Thanh âm rất nhỏ, lão nghĩ rằng Dư Tắc Thành không nghe được, nhưng Dư Tắc Thành nghe rất rõ ràng. Xem ra Lưu Thi Vận chính là kỳ tài tu tiên ngàn năm khó gặp theo như lời Thạch đại phu, khó trách Thạch đại phu vừa rồi tỏ ra thất thố như vậy.
Lập rức Dư Tắc Thành suy nghĩ nhanh như chớp, trước kia Thạch đại phu từng nói qua lão chỉ có hai danh ngạch đề cử, hiện tại có Lưu Thi Vận, vậy có thể nào ảnh hưởng đến
mình không?
Dư Tắc Thành ở bên cạnh nghĩ ngợi lung tung, bên kia Lưu Thi Vận chỉ ngồi ở phía sau Dư Tắc Thành, lặng lẽ nhìn hắn, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ. Có thể được ở bên cạnh Dư Tắc Thành, chính là mục đích tu tiên của nàng.
Thạch đại phu nghỉ ngơi một hồi, nói:
- Được rồi, chúng ta xuất phát đi thôi, ta còn có một tên đồ đệ ở Mộc gia trại đang chờ, chúng ta đi tìm nó cho mau.
Tim Dư Tắc Thành lập tức nhảy lên thình thịch, còn một người nữa, vậy làm sao phân phối danh ngạch? Mặt khác Thạch đại phu vừa rồi phát ra phi kiếm truyền thư, cần phải hạ kiếm quang xuống mới có thể làm được. Nói cách khác, lão mang theo hai người phi hành chính là biểu hiện năng lực lớn nhất, hiện tại có tới ba người, vậy lão biết phải làm sao?
Lưu Thi Vận được Thạch đại phu coi trọng như vậy, nàng là một thiếu nữ còn nhỏ tự nhiên sẽ không bị bỏ lại. Như vậy chính là mình và đồ đệ của lão, quan hệ giữa hai người ai xa ai gần không nói tự hiểu, xem ra dọc đường đi mình gặp phiền phức rồi.
Thạch đại phu ngự kiếm bay thêm một trăm dặm, nửa canh giờ sau tới Mộc gia trại Nơi này đã ra ngoài phạm vi thế lực của Thang quốc, có một người đã chờ ở đó. Dư Tắc Thành vừa thấv lập tức tâm lạnh một nửa, người nọ cũng là một thiếu nữ, vẻ ngoài tươi tắn, thanh tú xinh đẹp nhưng lộ ra một cỗ khí tức cao ngạo lạnh lẽo như băng, xem ra mình gặp phiển phức không nhỏ.
Thạch đại phu mang theo ba người bọn họ ngự kiếm phi hành, quả nhiên mang theo ba nguời tốc độ phi kiếm giảm bớt, dần dần kiếm quang bất ổn, cứ cách mỗi bốn mươi dặm lại phải hạ kiếm quang xuống nghỉ ngơi một lát. Lúc này đã tiến vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn, khắp nơi đều là cổ tùng rừng rậm, không thấy vết chân người, độc trùng khắp cả, mãnh thú vô số, yêu ma hiện tung, hoàn toàn là núi rừng nguyên thủy.
Lưu Thi Vận chỉ tò mò nhìn hết thảy chuvện này, nàng còn chìm đắm trong trạng thái tò mò đối với hết thảy nhưng Thạch đại phu và nữ đồ đệ của lão thấy phi kiếm bay với tốc độ như vậy, trong mắt đã toát ra vẻ khó có thể chịu được.
Nữ đồ đệ kia vừa nhìn thấỵ Lưu Thi Vận và Dư Tắc Thành liền tỏ ra sửng sốt, dường như có vẻ quen thuộc với Dư Tắc Thành, nửa đường nàng chợt nói với Thạch đại phu:
- Sư phụ, số người tu tiên có Linh Căn mà chúng ta tìm được, nếu tính thêm Dư trướởg lão ở thành Lâm Hải tìm được một thiếu nữ có Thiên Linh Căn, Trần hộ pháp tìm được đệ tử
CÓ Hỗn Độn Linh Căn, phía Mộc quốc phát hiện đệ tử có Mộc Linh Căn tinh thuần. Trong hai năm qua, sáu phái chúng ta đã phát hiện ở miền Tây Côn châu được tám kỳ tài như vậy, tuy rằng số kỳ tài tu tiên phát hiện được ở thành Lâm Hải, thành Miên Giang bị thượng môn đại phái cướp đi ba người, nhưng tính cả vị Lưu sư muội này đã có năm người.
- Ngoại trừ tám người bọn họ, số đệ tử có được Linh Căn tu tiên chỉ trong mười năm qua phát hiện nhiều hơn gấp mười lần so với trước kia, số có được Tuệ Căn, thần thông lại nhiều không đếm xuể. Đây là chuyện gì vậy, nhân tài ngàn năm khó gặp lại trờ nên nhiêu như lá rụng ngoài đường, đâu đâu cũng gặp, hơn nữa đây chỉ là biến hóa xảy ra trong vòng hai mươi năm qua, ngoài miền Tây Côn châu chúng ta, hết thảy vẫn bình thường. Chẳng lẽ thật sự giống như lời tiên đoán của Càn Ma Linh Tân giáo, rằng thiên địa sẽ có đại kiếp nạn sao? Cho nên bọn họ ứng kiếp mà sinh?
Thạch đại phu đáp lại:
- Không được nói bừa, Càn Ma Linh Tôn giáo toàn là một bọn điên, đại họa ngàn năm trước bọn họ còn chưa chịu rút ra bài học, rảnh rỗi không có việc gì cho nên thích gì làm nấy, nói hươu nói vượn.
Nữ đồ đệ này còn nói thêm:
- Sư phụ, không phải là Dư Tắc Thành còn phải chờ khảo sát một thời gian sao? Hắn chỉ có Ngũ Hành Linh Căn, phía Trần hộ pháp sẽ có thành kiến rất lớn với sư phụ, người đề cử hắn, rất có thể Trần hộ pháp sẽ nhân việc này công kích người đó...
Thạch đại phu lắc đầu, nói:
- Đây là chuvện của sư phụ, con không cần lo quá nhiều, hãy tu hành cho tốt, đó chính là nhiệm vụ của con.
Lập tức nữ đồ đệ này không nói thêm gì nữa, thiếu nữ này đúng là vị đệ tử tuổi trẻ lúc trước được Thạch đại phu sử dụng vấn Tâm phù thử cùng lúc với Dư Tắc Thành.
Cứ bay như vậy liên tục bốn lần, phía trước xuất hiện một sơn trại, Thạch đại phu bèn nói với Dư Tắc Thành:
- Này Tắc Thành, ta không nói chắc ngươi cùng phát hiện, ta chỉ có thể mang hai người ngự kiếm phi hành, hai nàng đều là thiếu nữ, cho nên ta không thể mang ngươi cùng đi...
Dư Tắc Thành thấy sơn trại xuất hiện xa xa, bèn gật đầu nói:
- Tắc Thành hiểu được, xin tiền bối cứ việc an bày.
Thạch đại phu gật gật đầu nói:
- Phía trước là cốt Luân Man trại, trong đó có cốt thị huynh đệ. Tuy rằng bọn họ là Man nhân, nhưng cũng là người tu tiên, còn là đạo hữu phân chi của Càn Ma Linh Tôn giáo, cũng sẽ đi tới Đại Hội Thăng Tiên, có chút giao tình cùng ta, ngươi hãy đồng hành cùng bọn họ. Tuy rằng không được nhanh và tiện lợi như ngự kiếm cùng ta, cần phải đi trên mặt đất, nhưng sau mười ngày cũng sẽ tới, hơn nữa có huynh đệ bọn họ sẽ rất an toàn.
- Nguyện vọng của ngươi không phải là đọc vạn quyển sách đi ngàn dặm đường sao, vừa khéo có thể tìm hiểu thêm một chút về Thập Vạn Đại Sơn. Pháp thuật của cốt thị gia tộc bọn họ giỏi về ngự trùng, ngươi cũng có thể học tập bọn họ một phen, ngươi thấy như vậy có được không?
Dư Tắc Thành đáp lại:
- Tắc Thành xin nghe theo mệnh lệnh tiền bối.
Thạch đại phu gật gật đầu, đưa cho Dư Tắc Thành một ngọc bài, nói:
- Đâv là yêu bài của Thủy Vân tông ta, sau khi tới Tây Lĩnh, ngươi cầm yêu bài này là có thể tìm được chúng ta. Yên tâm đi, Thạch Hải Thiên này đã đáp ứng với Hương Phi tiên tử, đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm được, ngươi ắt sẽ có một danh ngạch đề cử tiến vào nội môn.
Lúc này phi kiếm đã tới gần sơn trại, chợt nghe dưới sơn trại vang lên một tiếng quát to:
- Xin hỏi cao nhân từ phương nào tới, cốt Luân Vọng Thiên xin có lễ.
Trong sơn trại dâng lên một luồng sương khói, nhìn giống như sương khói, thật ra là một đàn độc trùng. Chúng bay lượn trên không giống như một luồng sương khói, phát ra thanh âm vù vù vô cùng kinh khủng.
Thạch đại phu cười ha hả, đáp lại:
- Vọng Thiên hiền điệt, là ta Thạch Hải Thiên.
Mấy câu nói đó được phóng xuất ra bằng âm điệu đặc thù, lập tức đoàn độc trùng bay trở vào trong sơn trại. Có hai người bay lên trời ăn mặc như Man nhân Vu sư, khác với nhân sĩ Thang quốc. Bọn họ cung kính thi lễ với Thạch đại phu:
- Hóa ra là Thạch tiền bối đã đến, mời vào.
Thạch đại phu hạ kiếm quang xuống, đáp trên mặt đất. hai lão nhân đối diện cũng từ không trung hạ xuống, tiến tới nghênh đón. Hai lão nhân này mặc pháp y, che kín thân thể không sót chỗ nào, trên cổ mang mấy chiếc kim hoàn, trên tay trên chân cũng đeo đầy vòng hoàng kim trang sức, đầu tóc búi cao, đầu mặt được che bằng một tấm lụa đen vô cùng kín đáo. Có thể thấy được trang phục bọn họ phát ra một loại khí tức hoang dã khiến người ta có cảm giác vô cùng quỷ dị.
/1202
|