Vừa nghe như vậy, lập tức một tràng cười rộ vang lên, u Chân Chân Quân nói:
- Bọn chúng chỉ là phàm nhân, hỏi chúng để làm gì, mười hai phái chúng ta thông qua với nhau là đủ.
Dư Tắc Thành hỏi lại:
- Bọn họ là phàm nhân, vậy các ngươi muốn giết muốn mổ mặc tình sao?
u Chân Chân Quân nói:
- Bất quá chúng chỉ là phàm nhân, khác với chúng ta, giết mổ chúng thì đã sao?
Dư Tắc Thành cười khẩy, giọng lạnh lùng:
- Vậy nếu ta giết mổ các ngươi thì sao, hôm nay ta sẽ trút giận thay những phàm nhân từng chết thảm trong tay các ngươi!
u Chân Chân Quân nói:
- Ngươi điên rồi sao, ngươi tưởng rằng có thể diệt độ chúng ta được sao? ở đây chúng ta có bảy Nguyên Anh Chân Quân, còn bốn Nguyên Anh Chân Quân khác của mười hai phái chúng ta chưa tới nơi này, hơn nữa còn có lão tổ tông Phản Hư Chân Nhất, ngươi muốn báo thù cho đám phàm nhân trùng kiến kia sao?
Một tên Nguyên Anh Chân Quân Ma tông bên cạnh lên tiếng nói:
- Nhiều lời vô ích với hắn làm gì, giết được một Kim Tuyến Tôn Giả đã tưởng là mình thiên hạ vô địch, chúng ta xử lý hắn đi.
Những Nguyên Anh Chân Quân khác cũng đùng đùng nổi giận, Huyền châu này là địa bàn của chúng, có người dám ngăn cản chúng luyện chế Âm Hồn Châu, tự nhiên bị chúng coi là đại địch.
u Chân Chân Quân khoát tay ngăn đồng bọn, sau đó mới nói:
- Diệt Độ Chân Quân, chúng ta có thể nhường lại ba thành Âm Hồn Châu lần này cho ngươi, nhưng không phải vì chúng ta sợ ngươi, mà sợ Hiên Viên kiếm phái phía sau ngươi. Ngươi không nên được đằng chân lên đằng đầu, nơi đây là địa vực Huyền châu của chúng ta, không phải Gò Hiên Viên của Hiên Viên kiếm phái các ngươi, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của ta.
Dư Tắc Thành chợt hỏi:
- Ngươi có biết hạnh phúc là gì không?
- Hạnh phúc chính là thu hoạch được nhiều lương thực hoa màu một chút, có thể cho phụ mẫu no lòng, thê nhi vui sướng. Có thể may thêm vài bộ y phục, có thể uống thêm vài chén rượu, những chuyện này là hạnh phúc với các phàm nhân kia. Thế nhưng chút hạnh phúc đơn sơ ấy cũng bị các ngươi giày xéo không chút thương tình.
- Trong mắt các ngươi, bọn họ là loài trùng kiến, trong mắt ta, các ngươi cũng chỉ là trùng kiến. Đời người có hạn, phải làm một vài chuyện gì đó có nghĩa, các ngươi không cần thiết tồn tại trên cõi đời này, chết hết đi cho ta!
Dứt lời, thình lình Vạn Lôi tiên nhãn trên trán Dư Tắc Thành bừng mở, lôi quang lóe sáng giữa không trung, Dư Tắc Thành nổi giận ra tay, Thiên Đô Huyền Thủy Nhất Khí Diệt Độ Lôi, Càn Khôn Vạn Lưu Nhất Khí Ất Mộc Lôi, Tiên Thiên Vô Thựợng Nhất Khí Hậu Thổ Lôi, Khám Ly Giải Hình Nhất Khí Canh Kim Lôi, Cửu Thiên Nhất Khí Huyễn Hỏa Thần Lôi, năm thần lôi Ngũ Hành cùng phát ra một lúc.
Đây là lần đầu tiên sau khi Dư Tắc Thành luyện thành Nhất Khí Thần Lôi kinh, dốc hết toàn lực phóng xuất một lượt. Một khi phóng ra, có thể dời non lấp bể, uy lực khôn cùng.
Thiên Đô Huyền Thủy Nhất Khí Diệt Độ lôi là khí Huyền Thủy Thiên Đô, ẩn chứa lực nổ vô cùng kinh khủng. Chỉ nghe một tiếng nổ vang rền, thậm chí Dư Tắc Thành còn sinh ra ảo giác, tưởng như trong phạm vi trăm dặm đất trời đảo lộn, chấn động mạnh mẽ.
Đồng thời không gian trăm dặm ngập tràn khí Huyền Thủy, cả thiên địa như chìm vào biển cả. Lại thêm lôi điện giăng mắc bên trong Huyền Thủy, trúng phải kẻ nào, lập tức kẻ đó hóa thành than.
Thần lôi vừa nổ, u Chân Chân Quân lập tức quát lớn:
- Không xong, cẩn thận!
Dứt lời vội vàng phóng ra một chiếc lưới lớn, hóa thành vạn đạo hào quang bảo vệ những người phía sau mình.
Những người khác có kẻ thi pháp phóng xuất kết giới bảo vệ, có người phóng xuất pháp bảo, có kẻ công kích thẳng vào Dư Tắc Thành.
Trong khoảnh khắc thần lôi xuất hiện, vô số hào quang chiếu rọi khắp nơi. Nhưng sau khi Huyền Thủy Nhất Khí Diệt Độ lôi bùng nổ, hết thảy rất nhanh trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Mấy trăm người xung quanh Dư Tắc Thành đều nằm trong phạm vi thần lôi nổ, một ít tu sĩ Trúc Cơ theo sư phụ ra xem náo nhiệt, bị Huyền Thủy ngập trời lan tới, thân thể tan nát mà chết.
Dù là Kim Đan Chân Nhân cũng phải che trước ngực, sử dụng pháp quyết phi kiếm chạy trốn. Dưới lực nổ hùng mạnh của thần lôi, chỉ cần sơ ý lập tức rơi từ trên không xuống.
Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa...
Năm đạo Nhất Khí Thần Lôi Ngũ Hành nổ tung theo thứ tự, sau đó tới Càn Khôn Vạn Lưu Nhất Khí Ất Mộc Lôi, Cửu Thiên Nhất Khí Huyễn Hỏa Thần Lôi, Tiên Thiên Vô Thượng Nhất Khí Hậu Thổ Lôi.
Ngưng kết, bạo phát, bùng nổ, năm đạo thần lôi Ngũ Hành nổ tung với thanh thế như muốn hủy diệt hết thảy, ức vạn thần quang không ngừng kích động tung bay giữa không trung, lôi quang hỏa diễm đầy trời. Mặt đất bắt đầu run rẩy kịch liệt, giống như chảo nước sôi trào, trong vòng trăm dặm xuất hiện vô số hố sâu. Chỉ sau vài lần hô hấp, dưới hào quang màu vàng đất, mặt đất tan nát, từng lôi trụ to hàng chục trượng màu đen sẫm đầy sát khí phóng vút lên cao, lan tràn ra bốn phương tám hướng. Tất cả tu sĩ bị những lôi trụ này chạm phải, lập tức tan biến không tiếng động.
Nguyên khí tràn ngập khắp không trung, mỗi đạo thần lôi bùng nổ lập tức dọn sạch cả thiên địa. Lúc này trên không trung, ngoại trừ bảy tên Nguyên Anh Chân Quân cùng bọn môn hạ đệ tử mà chúng bảo vệ, trong trăm tên Kim Đan Chân Nhân đã có hơn hai mươi tên tan biến trong lôi kiếp.
Trong khoảnh khắc lôi quang biến mất, Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên. Không ra tay thì thôi, đã ra tay vậy phải chém tận giết tuyệt. Không giết cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ, kêu trời kêu đất, hành động luyện hồn ba mươi năm một lần này sẽ không chấm dứt. Giết hết đám tu sĩ này, có thể cứu sống được hàng vạn dân chúng.
Loại tu sĩ xem mạng người như cỏ rác, không xem phàm nhân là người này, có tồn tại cũng vô nghĩa. Đạo bất đồng không thể cùng mưu, mình chỉ còn lại mười năm dương thọ, bất kể tương lai thế nào, lúc mình còn sống phải làm một vài việc có ích. Chuyện hiện tại là phải phá tan nghi thức luyện hồn mà đám tà ma này truyền thừa đã nhiều năm, phải giết chết sạch bọn chúng mới được.
Thần lôi nổ xong, Dư Tắc Thành phát hiện ra một nhược điểm của đối phương, chính là liên minh mười hai phái này cũng không phải vô cùng bền chắc. Trong bảy tên Nguyên Anh Chân Quân này, theo như pháp bảo trên người bọn chúng, cùng hình thức vận chuyển chân nguyên khí kình, có thể thấy chia làm bốn phái.
Trong đó đám u Chân Chân Quân là một phái, có tất cả ba tên Nguyên Anh Chân Quân.
Y chỉ phóng xuất pháp bảo bảo vệ đám đệ tử trong môn mình, còn đệ tử môn phái khác, dù chỉ đứng cách đó một bước, y cũng trơ mắt nhìn bọn chúng chết dưới thần lôi mà không cứu.
Tên Nguyên Anh Chân Quân Ma tông cùng một Nguyên Anh Chân Quân khác thành một phe, bọn chúng quả thật là Nguyên Anh Chân Quân của Ma tông. Dù là đệ tử của chúng chết ngay trước mắt, chúng cũng không thèm liếc mắt nhìn. Trong mắt bọn chúng, đệ tử Ma tông không chịu nổi thần lôi này, tồn tại cũng không có nghĩa gì.
Hai Nguyên Anh Chân Quân còn lại mỗi tên một phái, chúng ra sức cứu giúp đệ tử, bảo vệ người khác. Đối với hành động chỉ biết bảo vệ đệ tử mình, bỏ mặc đệ tử phái khác của u Chân Chân Quân, trong lòng chúng vô cùng bất mãn, vẻ mặt tỏ ra oán hận khôn cùng.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã nắm được mâu thuẫn nội bộ đối phương, vậy sẽ bắt đầu từ hai tên này, mình sẽ giết chết hai Nguyên Anh Chân Quân này trước. Vì mình có giết chết bọn chúng, u Chân Chân Quân và đám Nguyên Anh Chân Quân Ma tông sẽ không liều mình cứu viện, thậm chí có thể còn tỏ ra vui mừng. Phải vặt lông vặt cánh trước, sau đó mới đánh tới chủ lực.
Thình lình Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang chém về phía một trong hai tên Nguyên Anh Chân Quân kia.
Kiếm này chém ra không có gì đặc biệt, không lộ hào quang, nhưng ẩn chứa sát khí vô biên trong đó.
Trong khoảnh khắc kiếm quang tới sát người, tên Nguyên Anh Chân Quân kia mới kịp lấy phi kiếm ra ngăn cản. Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, phi kiếm của y bị Dư Tắc Thành chém vỡ nát.
Lúc này y mới phát hiện ra kiếm của đối phương đáng sợ tới mức nào, bèn gầm to một tiếng, hai chân y đột ngột hóa thành song cước hết sức kỳ dị, do lôi điện tạo thành, không còn hình dáng hai chân người. Đôi chân lôi điện này thoáng động, nháy mắt thân hình y đã trôi sang nơi khác, kịp thời tránh thoát kiếm của Dư Tắc Thành.
Giữa đôi chân lôi điện này có vô số lôi quang xanh trắng giăng mắc, trong tiếng lôi điện xè xè, lôi quang óng ánh, đôi chân y di chuyển thấp thoáng hoa cả mắt.
Vi Đà Thiên Phi Mao Thối... nháy mắt Dư Tắc Thành đã nhớ ra pháp thuật này.
Muốn chạy ư, đâu có chuyện dễ dàng như vậy... Dư Tắc Thành hóa thành một đạo kim quang, thi triển Kim Quang Phích Lịch Độn đuổi theo sau. Lúc này một người hai chân như điện, người kia là một đạo kim quang, kẻ chạy người đuổi, lượn vòng giữa không trung.
Hai người một trước một sau, phi hành nhanh như điện chớp.
Dư Tắc Thành chợt co ngón trỏ tay phải lại, làm ra vẻ muốn bắn ra gì đó. Tên Nguyên Anh Chân Quân kia thấy vậy trong lòng lạnh toát, cảm giác tử vong cận kề xuất hiện. Tên này thân trải trăm trận, nhưng hiện tại trong lòng vô cùng hoảng sợ, biết Dư Tắc Thành sắp sửa xuất sát chiêu, cho nên nhanh chóng biến hóa. Đầu y thình lình biến dạng, hóa thành một cái đầu của hung ma vô cùng quái dị.
Đầu này trông vô cùng hung ác, huyết quang vờn quanh, giống như có một vòng máu quay tròn xung quanh đầu. Đây là pháp thân Huyết hải A Tu La, chỉ cần huyết quang bất diệt, vậy chân thân y sẽ không chết.
-o0o-
- Bọn chúng chỉ là phàm nhân, hỏi chúng để làm gì, mười hai phái chúng ta thông qua với nhau là đủ.
Dư Tắc Thành hỏi lại:
- Bọn họ là phàm nhân, vậy các ngươi muốn giết muốn mổ mặc tình sao?
u Chân Chân Quân nói:
- Bất quá chúng chỉ là phàm nhân, khác với chúng ta, giết mổ chúng thì đã sao?
Dư Tắc Thành cười khẩy, giọng lạnh lùng:
- Vậy nếu ta giết mổ các ngươi thì sao, hôm nay ta sẽ trút giận thay những phàm nhân từng chết thảm trong tay các ngươi!
u Chân Chân Quân nói:
- Ngươi điên rồi sao, ngươi tưởng rằng có thể diệt độ chúng ta được sao? ở đây chúng ta có bảy Nguyên Anh Chân Quân, còn bốn Nguyên Anh Chân Quân khác của mười hai phái chúng ta chưa tới nơi này, hơn nữa còn có lão tổ tông Phản Hư Chân Nhất, ngươi muốn báo thù cho đám phàm nhân trùng kiến kia sao?
Một tên Nguyên Anh Chân Quân Ma tông bên cạnh lên tiếng nói:
- Nhiều lời vô ích với hắn làm gì, giết được một Kim Tuyến Tôn Giả đã tưởng là mình thiên hạ vô địch, chúng ta xử lý hắn đi.
Những Nguyên Anh Chân Quân khác cũng đùng đùng nổi giận, Huyền châu này là địa bàn của chúng, có người dám ngăn cản chúng luyện chế Âm Hồn Châu, tự nhiên bị chúng coi là đại địch.
u Chân Chân Quân khoát tay ngăn đồng bọn, sau đó mới nói:
- Diệt Độ Chân Quân, chúng ta có thể nhường lại ba thành Âm Hồn Châu lần này cho ngươi, nhưng không phải vì chúng ta sợ ngươi, mà sợ Hiên Viên kiếm phái phía sau ngươi. Ngươi không nên được đằng chân lên đằng đầu, nơi đây là địa vực Huyền châu của chúng ta, không phải Gò Hiên Viên của Hiên Viên kiếm phái các ngươi, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của ta.
Dư Tắc Thành chợt hỏi:
- Ngươi có biết hạnh phúc là gì không?
- Hạnh phúc chính là thu hoạch được nhiều lương thực hoa màu một chút, có thể cho phụ mẫu no lòng, thê nhi vui sướng. Có thể may thêm vài bộ y phục, có thể uống thêm vài chén rượu, những chuyện này là hạnh phúc với các phàm nhân kia. Thế nhưng chút hạnh phúc đơn sơ ấy cũng bị các ngươi giày xéo không chút thương tình.
- Trong mắt các ngươi, bọn họ là loài trùng kiến, trong mắt ta, các ngươi cũng chỉ là trùng kiến. Đời người có hạn, phải làm một vài chuyện gì đó có nghĩa, các ngươi không cần thiết tồn tại trên cõi đời này, chết hết đi cho ta!
Dứt lời, thình lình Vạn Lôi tiên nhãn trên trán Dư Tắc Thành bừng mở, lôi quang lóe sáng giữa không trung, Dư Tắc Thành nổi giận ra tay, Thiên Đô Huyền Thủy Nhất Khí Diệt Độ Lôi, Càn Khôn Vạn Lưu Nhất Khí Ất Mộc Lôi, Tiên Thiên Vô Thựợng Nhất Khí Hậu Thổ Lôi, Khám Ly Giải Hình Nhất Khí Canh Kim Lôi, Cửu Thiên Nhất Khí Huyễn Hỏa Thần Lôi, năm thần lôi Ngũ Hành cùng phát ra một lúc.
Đây là lần đầu tiên sau khi Dư Tắc Thành luyện thành Nhất Khí Thần Lôi kinh, dốc hết toàn lực phóng xuất một lượt. Một khi phóng ra, có thể dời non lấp bể, uy lực khôn cùng.
Thiên Đô Huyền Thủy Nhất Khí Diệt Độ lôi là khí Huyền Thủy Thiên Đô, ẩn chứa lực nổ vô cùng kinh khủng. Chỉ nghe một tiếng nổ vang rền, thậm chí Dư Tắc Thành còn sinh ra ảo giác, tưởng như trong phạm vi trăm dặm đất trời đảo lộn, chấn động mạnh mẽ.
Đồng thời không gian trăm dặm ngập tràn khí Huyền Thủy, cả thiên địa như chìm vào biển cả. Lại thêm lôi điện giăng mắc bên trong Huyền Thủy, trúng phải kẻ nào, lập tức kẻ đó hóa thành than.
Thần lôi vừa nổ, u Chân Chân Quân lập tức quát lớn:
- Không xong, cẩn thận!
Dứt lời vội vàng phóng ra một chiếc lưới lớn, hóa thành vạn đạo hào quang bảo vệ những người phía sau mình.
Những người khác có kẻ thi pháp phóng xuất kết giới bảo vệ, có người phóng xuất pháp bảo, có kẻ công kích thẳng vào Dư Tắc Thành.
Trong khoảnh khắc thần lôi xuất hiện, vô số hào quang chiếu rọi khắp nơi. Nhưng sau khi Huyền Thủy Nhất Khí Diệt Độ lôi bùng nổ, hết thảy rất nhanh trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Mấy trăm người xung quanh Dư Tắc Thành đều nằm trong phạm vi thần lôi nổ, một ít tu sĩ Trúc Cơ theo sư phụ ra xem náo nhiệt, bị Huyền Thủy ngập trời lan tới, thân thể tan nát mà chết.
Dù là Kim Đan Chân Nhân cũng phải che trước ngực, sử dụng pháp quyết phi kiếm chạy trốn. Dưới lực nổ hùng mạnh của thần lôi, chỉ cần sơ ý lập tức rơi từ trên không xuống.
Thủy sinh Mộc, Mộc sinh Hỏa...
Năm đạo Nhất Khí Thần Lôi Ngũ Hành nổ tung theo thứ tự, sau đó tới Càn Khôn Vạn Lưu Nhất Khí Ất Mộc Lôi, Cửu Thiên Nhất Khí Huyễn Hỏa Thần Lôi, Tiên Thiên Vô Thượng Nhất Khí Hậu Thổ Lôi.
Ngưng kết, bạo phát, bùng nổ, năm đạo thần lôi Ngũ Hành nổ tung với thanh thế như muốn hủy diệt hết thảy, ức vạn thần quang không ngừng kích động tung bay giữa không trung, lôi quang hỏa diễm đầy trời. Mặt đất bắt đầu run rẩy kịch liệt, giống như chảo nước sôi trào, trong vòng trăm dặm xuất hiện vô số hố sâu. Chỉ sau vài lần hô hấp, dưới hào quang màu vàng đất, mặt đất tan nát, từng lôi trụ to hàng chục trượng màu đen sẫm đầy sát khí phóng vút lên cao, lan tràn ra bốn phương tám hướng. Tất cả tu sĩ bị những lôi trụ này chạm phải, lập tức tan biến không tiếng động.
Nguyên khí tràn ngập khắp không trung, mỗi đạo thần lôi bùng nổ lập tức dọn sạch cả thiên địa. Lúc này trên không trung, ngoại trừ bảy tên Nguyên Anh Chân Quân cùng bọn môn hạ đệ tử mà chúng bảo vệ, trong trăm tên Kim Đan Chân Nhân đã có hơn hai mươi tên tan biến trong lôi kiếp.
Trong khoảnh khắc lôi quang biến mất, Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên. Không ra tay thì thôi, đã ra tay vậy phải chém tận giết tuyệt. Không giết cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ, kêu trời kêu đất, hành động luyện hồn ba mươi năm một lần này sẽ không chấm dứt. Giết hết đám tu sĩ này, có thể cứu sống được hàng vạn dân chúng.
Loại tu sĩ xem mạng người như cỏ rác, không xem phàm nhân là người này, có tồn tại cũng vô nghĩa. Đạo bất đồng không thể cùng mưu, mình chỉ còn lại mười năm dương thọ, bất kể tương lai thế nào, lúc mình còn sống phải làm một vài việc có ích. Chuyện hiện tại là phải phá tan nghi thức luyện hồn mà đám tà ma này truyền thừa đã nhiều năm, phải giết chết sạch bọn chúng mới được.
Thần lôi nổ xong, Dư Tắc Thành phát hiện ra một nhược điểm của đối phương, chính là liên minh mười hai phái này cũng không phải vô cùng bền chắc. Trong bảy tên Nguyên Anh Chân Quân này, theo như pháp bảo trên người bọn chúng, cùng hình thức vận chuyển chân nguyên khí kình, có thể thấy chia làm bốn phái.
Trong đó đám u Chân Chân Quân là một phái, có tất cả ba tên Nguyên Anh Chân Quân.
Y chỉ phóng xuất pháp bảo bảo vệ đám đệ tử trong môn mình, còn đệ tử môn phái khác, dù chỉ đứng cách đó một bước, y cũng trơ mắt nhìn bọn chúng chết dưới thần lôi mà không cứu.
Tên Nguyên Anh Chân Quân Ma tông cùng một Nguyên Anh Chân Quân khác thành một phe, bọn chúng quả thật là Nguyên Anh Chân Quân của Ma tông. Dù là đệ tử của chúng chết ngay trước mắt, chúng cũng không thèm liếc mắt nhìn. Trong mắt bọn chúng, đệ tử Ma tông không chịu nổi thần lôi này, tồn tại cũng không có nghĩa gì.
Hai Nguyên Anh Chân Quân còn lại mỗi tên một phái, chúng ra sức cứu giúp đệ tử, bảo vệ người khác. Đối với hành động chỉ biết bảo vệ đệ tử mình, bỏ mặc đệ tử phái khác của u Chân Chân Quân, trong lòng chúng vô cùng bất mãn, vẻ mặt tỏ ra oán hận khôn cùng.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành đã nắm được mâu thuẫn nội bộ đối phương, vậy sẽ bắt đầu từ hai tên này, mình sẽ giết chết hai Nguyên Anh Chân Quân này trước. Vì mình có giết chết bọn chúng, u Chân Chân Quân và đám Nguyên Anh Chân Quân Ma tông sẽ không liều mình cứu viện, thậm chí có thể còn tỏ ra vui mừng. Phải vặt lông vặt cánh trước, sau đó mới đánh tới chủ lực.
Thình lình Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang chém về phía một trong hai tên Nguyên Anh Chân Quân kia.
Kiếm này chém ra không có gì đặc biệt, không lộ hào quang, nhưng ẩn chứa sát khí vô biên trong đó.
Trong khoảnh khắc kiếm quang tới sát người, tên Nguyên Anh Chân Quân kia mới kịp lấy phi kiếm ra ngăn cản. Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, phi kiếm của y bị Dư Tắc Thành chém vỡ nát.
Lúc này y mới phát hiện ra kiếm của đối phương đáng sợ tới mức nào, bèn gầm to một tiếng, hai chân y đột ngột hóa thành song cước hết sức kỳ dị, do lôi điện tạo thành, không còn hình dáng hai chân người. Đôi chân lôi điện này thoáng động, nháy mắt thân hình y đã trôi sang nơi khác, kịp thời tránh thoát kiếm của Dư Tắc Thành.
Giữa đôi chân lôi điện này có vô số lôi quang xanh trắng giăng mắc, trong tiếng lôi điện xè xè, lôi quang óng ánh, đôi chân y di chuyển thấp thoáng hoa cả mắt.
Vi Đà Thiên Phi Mao Thối... nháy mắt Dư Tắc Thành đã nhớ ra pháp thuật này.
Muốn chạy ư, đâu có chuyện dễ dàng như vậy... Dư Tắc Thành hóa thành một đạo kim quang, thi triển Kim Quang Phích Lịch Độn đuổi theo sau. Lúc này một người hai chân như điện, người kia là một đạo kim quang, kẻ chạy người đuổi, lượn vòng giữa không trung.
Hai người một trước một sau, phi hành nhanh như điện chớp.
Dư Tắc Thành chợt co ngón trỏ tay phải lại, làm ra vẻ muốn bắn ra gì đó. Tên Nguyên Anh Chân Quân kia thấy vậy trong lòng lạnh toát, cảm giác tử vong cận kề xuất hiện. Tên này thân trải trăm trận, nhưng hiện tại trong lòng vô cùng hoảng sợ, biết Dư Tắc Thành sắp sửa xuất sát chiêu, cho nên nhanh chóng biến hóa. Đầu y thình lình biến dạng, hóa thành một cái đầu của hung ma vô cùng quái dị.
Đầu này trông vô cùng hung ác, huyết quang vờn quanh, giống như có một vòng máu quay tròn xung quanh đầu. Đây là pháp thân Huyết hải A Tu La, chỉ cần huyết quang bất diệt, vậy chân thân y sẽ không chết.
-o0o-
/1202
|