Ba người Dư Tắc Thành tiến vào sơn môn, phía trước là một quàng trường thật lớn, có hình chữ nhật, dài ngàn trượng, rộng năm trăm trượng, lát đá cẩm thạch bóng loáng như sương. Xung quanh lan can bằng cẩm thạch, có nhiều lôi tháp kỳ dị, thinh thoảng có lôi điện lóe lên. Ngoài ra còn có mười hai hỏa đàn, trong đó lửa cháy rừng rực quanh năm không dứt, soi sáng ban đêm chăng khác ban ngày.
Xuyên qua quàng trường, tới một dãy bậc thang bằng bạch ngọc, mọi người theo đó tiến lên. Lên cao chừng trăm trượng nhìn xuống, cả quàng trường lọt vào tầm mất. Từ đây có thể nhìn thấy sương mù lãng đãng xa xa, thinh thoảng có một cơn gió mạnh thối qua, quét tan mây mù. bên dưới sương mù chính là vực sâu không đáy.
Đi tiếp lên trên là tới đinh núi nằm khuất trong mây. Đứng dưới nhìn lên chỉ thấy bậc thang kéo dài liên miên bất tuyệt, không thể nào đếm xuể.
Mỗi bậc thang bạch ngọc rộng mười thước, cao hơn thước, mỗi bậc như vậy đều sạch bóng không một hạt bụi, toát ra ánh sáng mờ mờ. Quan sát cấn thận sẽ thấy trên các bậc thang đều có khắc vô số phù chú phù vãn. mỗi một phù văn như vậy toát ra pháp lực vô cùng.
Sơn môn Cực Lạc Tiêu Hồn tông này hiện tại vô số tu sĩ lui tới, có tu sĩ thuộc danh môn đại phái, có tu sĩ là tán tu, ai nấy trông vô cùng hung phấn.
Mà Cực Lạc Tiêu Hồn tông không hề cảnh giới, để mặc cho những tu sĩ này tùy tiện đi khắp nơi.
Thật ra không hẳn là không có cảnh giới, có vô số mỹ nữ thân khoác pháp bảo Cực Lạc Tiêu Hồn tông, lui tới khắp quàng trường, tất cả đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Bất quá các nàng cũng không có lòng cảnh giới, các nàng chỉ mài lo tìm kiếm những nam tử anh tuấn xuất hiện không ngừng, sau đó lập tức tới gần.
Dọc trên đường ba người Dư Tắc Thành đi tới, từng thấy vài tu sĩ từ dưới đi lên trò chuyện vài câu cùng các mỹ nữ này, sau đó cùng lẩn vào trong rừng cây bên cạnh quàng trường. Chỉ trong thoáng chốc, đã nghe những tiếng rên ri mê hồn vang lên.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật cau mày nói:
- Không xong, hôm nay là đại hội Vô Già của Cực Lạc Tiêu Hồn tông, nhưng ngàn vạn lần không nên gặp Phượng cầu Hoàng, như vậy sẽ hết sức phiền phức.
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt. hôi lại:
- Đại hội Vô Già, Phượng cầu Hoàng là gì vậy?
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật đáp:
- Cứ cách một thời gian. Cực Lạc Tiêu Hồn tông này sẽ cử hành đại hội Vô Già, tu sĩ khắp thiên hạ tới tham gia chúc mừng, thật ra chính là tham gia đại hội Vô Già miễn phí.
- Cực Lạc Tiêu Hồn tông này nổi danh thiên hạ là môn phái tà đạo, ba ngàn năm trước, tất cả phái khác gặp đệ tử phái này tường chừng như gặp hố. Bời vì các nàng sỡ trường thài âm bổ dương, thôn dương thực nguyên, chỉ cần sơ suất một chút là mạng nhô xong đời. Dù là các tà phái Ma tông cũng sợ các nàng như rắn rết.
- Cho đến khi Thủy Ngọc Tiên Tử cầm quyền, nàng bèn thay đổi thủ đoạn hành sự của
Cực Lạc Tiêu Hồn tông, không còn chuyện gặp người là vồ lấy, bất được bèn chiến, lúc chiến bèn thài âm bổ dương.
- Nàng bất đầu thay đổi hình ánh của môn phái, khiến ấn tượng trong lòng mọi người cũng thay đối, trở nên quang minh hơn trước, không còn hung tàn.
- Đầu tiên tất cả nam tu sĩ của Cực Lạc Tiêu Hồn tông không còn làm ác khắp thiên hạ nữa. Hoặc nếu có làm ác, cũng không để lại chút chứng cứ nào. Tiếp theo là đại hội Vô Già này.
- Cứ mỗi ba năm cử hành một lần đại hội, tất cả tu sĩ trong thiên hạ bất kể chính tà đều có thể tới tham gia, tự do chọn lựa đệ tử Cực Lạc Tiêu Hồn tông tiến hành hào hợp. Chỉ cần hai bên đồng ý, vậy cứ việc thoải mái. Mà đệ tử Cực Lạc Tiêu Hồn tông cũng không lấy mạng người ta như trước, chỉ là đại chiến một phen, nếu thắng sẽ hấp thu một ít nguyên dương, thất bại thì thôi vậy.
- Một thời gian sau, hình ánh của Cực Lạc Tiêu Hồn tông từ một Ma môn đáng sợ đã trở thành một bàng môn theo đuổi Cực Lạc Tiêu Hồn. không còn bị thiên hạ e ngại như trước nữa.
Dư Tắc Thành nói:
- Thì ra là trước kia mờ rộng cửa buôn bán, nay đóng bớt một cánh.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật đáp:
- Đúng, cũng như sói đội lốt cừu, nhưng các tu sĩ thiên hạ ai cũng muốn ăn cừu. Cho nên ngươi nhìn các tu sĩ trên quàng trường này mà xem, bọn họ đều bị cừu mê hoặc, tự động đem
thân dâng lên tới cửa. Hai bên bất đầu đại chiến, đối phương làm ra vẻ không địch lại, thỏa mãn hết thày yêu cầu của bọn họ, khiến cho bọn họ tận hứng ra về.
- Nhưng nếu sau này tình cờ gặp mật ở một ngọn hoang sơn nào đó, tình cũ tái phát, lại đại chiến một phen. Nhưng lần này đệ tử Cực Lạc Tiêu Hồn tông sẽ hiện nguyên hình sói, nuốt chửng không còn, coi như mất mạng.
- Nhưng ai ai cũng đâm đầu vào đó, ai cũng nghĩ rằng mình rất mạnh, mình may mắn. cho nên...
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đây là bàn tính con người, Thủy Ngọc Tiên Tử này thật là lợi hại, hiểu rõ bàn tính người ta tới mức này.
Lão điên gật gật đầu:
- Vốn trước kia Cực Lạc Tiêu Hồn tông chìm đắm trong nhục dục, dần dần trở nên không khác gì Hấp Âm Hóa Dương giáo, Âm Dương tông.
- Chỉ từ khi Thủy Ngọc Tiên Tử cầm quyền, dần dần thoát khôi đắm chìm nhục dục, dần dần đưa tông này theo đuôi ý nghĩa Cực Lạc Tiêu Hồn. Nghe nói hiện tại tông này có thêm nhất mạch chuyên dựa vào đan dược, đưa người ta đạt tới cảnh giới Cực Lạc Tiêu Hồn.
- Thủy Ngọc Tiên Tử thấu hiểu thần hồn như lòng bàn tay, thiên hạ chỉ có ít ôi vài người có thê sánh được với nàng. Nhưng những người này nếu không mất tích cũng đã chết, cho nên chúng ta phải tới cầu nàng hỗ trợ, như vậy mới có thể cứu được Nhã Hương.
Ba người vừa nói chuyện vừa bước chậm rãi lên bậc thang bạch ngọc. Đến cuối thang, bên trong mây mù, chợt hiện ra một tòa sơn môn động phủ vô cùng to lớn. Nơi đây lấy ngọc lưu ly làm ngói, cột đá xanh, cao vài chục trượng. Mỗi góc mái đều có một pho tượng mỹ nhân cao chừng một thước, mỗi tượng mỗi vẻ, thiên kiều bá mị, trông sống động vô cùng, khiến cho người ta nhìn thấy phải kích động trong lòng.
Giữa sơn môn có treo một tấm biển to bằng tử kim. trên đó có năm chữ cổ triện: Cực Lạc Tiêu Hồn tông.
Ba người Dư Tắc Thành tiến vào sơn môn này, chậm bước đi tới. Chỉ thấy phía trước là một tòa đại điện tiên phủ, xung quanh là lan can bạch ngọc điêu khắc ti mi, ở những lối vào có tám mươi mốt bậc thang. Toàn thân điện hết sức tự nhiên, không hề có rường cột, giống như được thợ khéo điêu khắc từ một khối ngọc thạch mà thành, có thể nói trang nghiêm mà đẹp đẽ.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang mải mê quan sát, một vị Kim Đan Chân Nhân đi tới. Người này thân khoác điệp y màu hồng phấn, ngũ quan đoan trang thanh nhã. ánh mất long lanh như sóng nước hồ thu. chưa nói đã cười, khiến cho người ta cảm thấy như làn gió Xuân phơi phới.
Nàng nhìn ba người Dư Tắc Thành, chúc câu vạn phúc, cử chỉ đoan trang thuần thục, tao nhã vô cùng.
Nàng chậm rãi lên tiếng nói:
- Ba vị tiền bối quang lâm, quà thật đã làm rạng rỡ cho Cực Lạc Tiêu Hồn tông, Phượng Cầu Hoàng đã sắp sửa bất đầu, xin mời ba vị tiền bối sang bên này.
Trong quá trình nàng nói chuyện, dị tượng Kim Đan liên tiếp bạo phát, hình thành khói nhẹ màu tím lờn vờn xung quanh, khiến nàng có vẻ càng thêm yêu kiều duyên dáng.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật nói:
- Ôi, quà thật là gặp Phượng cầu Hoàng, lần này là cấp bậc gì vậy?
Nữ Kim Đan Chân Nhân kia nhẹ giọng đáp:
- Là Thanh Y Tiên Tử sư thúc của bổn phái tiến hành đại hội Phượng cầu Hoàng, ba năm trước đây, người đã kết thành Nguyên Anh.
Vừa nghe như vậy, lão điên và Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật liếc nhìn nhau, ai nấy cau mày.
Dư Tắc Thành thấy hai người có vẻ phiền não, bèn truyền âm hôi:
- Lão điên, đại hội Phượng cầu Hoàng là gì vậy?
Lão điên truyền âm đáp:
- Từ xưa đến nay vật cực tất phàn, mỗi môn phái đều có tồn tại chuyện khác thường. Cực Lạc Tiêu Hồn tông này còn có nhất mạch một lòng cầu đạo, theo đuối khoái lạc của Cực Lạc Tiêu Hồn. nhưng lại aiữ thân như ngọc, lợi dụng huyễn thuật để có được pháp lực mà mình muốn.
- Đệ tử nhất mạch này thuộc về hoa sen gần bùn mà không nhiễm mùi bùn, không được các mạch khác trong tông thừa nhận, bị khinh rè xa lánh.
- Sau Thủy Ngọc Tiên Tử lên làm Chường tông, ra sức nâng đỡ cho nhất mạch này, không hề kỳ thị các nàng, úng hộ toàn lực. Thế nhưng nam nhân đầu tiên của các nàng phải do Cực Lạc Tiêu Hồn tông an bày, đây là lai lịch của Phượng cầu Hoàng.
- Bời vì sau khi đệ tử nhất mạch này kết thành Kim Đan. thân thể sẽ biến dị. Đêm đầu tiên của các nàng, nam nhân đầu tiên với các nàng sẽ nhận được ích lợi vô cùng. ích lợi này cũng không cố định, có khi có thê giải trừ ám thương trên thân thê, có khi chữa trị ân họa. Có khi giúp cho người đó pháp thuật quy nguyên, ngộ ra Đại Đạo, có khi aiúp cho y đột phá bình cảnh trong tu luyện. Thậm chí nếu may có điều sỡ ngộ, có khả năng nâng cao tu vi lên một cảnh giới, có thể nói ích lợi vô cùng.
- Cho nên cứ cách sáu mươi năm. Thủy Ngọc Tiên Tử lại cử hành một lần đại hội Phượng Cầu Hoàng, cung cấp một nữ Kim Đan Chân Nhân của nhất mạch này, để cho các tu sĩ khắp thiên hạ có cơ hội tranh đoạt. Tất cả các tu sĩ đều có thể tới tham gia thịnh hội này, sau cùng sẽ tuyên ra một người xuất chúng nhất, đứng hạng đầu, nhận được đêm đầu tiên mê hồn kia.
Dư Tắc Thành nghe vậy cau mày:
- Chuyện này chẳng khác gì tuyển hoa khôi ở các thanh lâu của thế tục. Còn nhớ năm xưa ở quê ta, cứ mỗi năm thanh lâu lớn nhất trong vùng sẽ cử hành tuyến chọn một lần, chọn ra một thanh quan nhân. Sau đó vô số tên ngu ngốc tụ tập lại, bó ra vàng bạc châu báu tranh nhau, cuối cùng để thanh lâu kia hường lợi.
-o0o-
Lão điên gật gật đầu:
- Năm xưa Hương Mãn Y Đại ca từng đưa Thủy Ngọc Tiên Tử ngao du thiên hạ. đây quà thật là thủ đoạn học được ở thanh lâu của thế tục.
- Bất quá nàng sử dụng càng tinh xào hơn cả thế tục. Muốn đạt được tư cách Phượng cầu Hoàng này, trước hết phải nạp năm mươi vạn linh thạch, sau đó còn phải trài qua tỷ thí. thử thách trùng trùng, cuối cùng mới có thể ôm được mỹ nhân vào tay.
- Những thử thách này dưới sự khống chế của Thủy Ngọc Tiên Tử, sẽ khiến cho tất cả sỡ trường của người ta được phát huy. Trên từ đấu kiếm, đấu bảo, luyện đan. luyện khí. trận pháp, cấm chế... Dưới có cầm kỳ thi họa, không môn gì là không thể so. Nếu ngươi tham gia đại hội này, có thê thi triến ra tất cả tài hoa của mình.
- Như vậy kè xuất chúng nhất sẽ được Kim Đan Chân Nhân kia ưu ái, thậm chí từng xảy ra mấy lần đại hội mới xong việc. Nữ Kim Đan Chân Nhân ấy sẽ được gà cho kè thắng cuộc, hai người kết thành tình lữ. cùng nhau song tu.
- Cứ như vậy, Phượng cầu Hoàng từ một đại hội tuyển chọn hoa khôi của Tu Tiên Giới, biến thành một trường đại hội tu chân. Người tới xem như mây, cho dù không chiếm được lòng ưu ái của mỹ nhân, cũng có thể biểu lộ tài hoa của mình tại nơi này, thu hút sự chú ý của những người khác.
- Đây là điểm mạnh của Thủy Ngọc Tiên Tử, nàng làm cho mỗi kè tham gia đại hội cuối cùng phải bó ra không ít linh thạch, bảo vật, tuy rằng hao tốn. nhưng cũng sẽ nhận được ích lợi nhất định. Tỷ như được một vị tiên tử khác trong môn ưu ái, được hường một đêm phong
lưu. khiến cho kè đó lần sau vẫn muốn tham gia nữa, khiến cho dần dần tu sĩ trong thiên hạ thừa nhận đại hội Phượng cầu Hoàng này là một trong những thịnh hội của Tu Tiên Giới.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật buông tiếng than dài:
- Ôi, nếu làm như vậy, đối với những kè tham gia cùng Cực Lạc Tiêu Hồn tông sẽ có ích lợi vô cùng, nhưng đối với chúng ta không phải là chuyện tốt. đại hội này diễn ra mỗi lần như vậy sẽ kéo dài tối thiểu một. hai tháng.
- Lần này lại là Nguyên Anh Chân Quân Phượng cầu Hoàng, tối thiểu cũng phải mất nửa năm. Mà thời gian trị liệu tốt nhất cho Nhã Hương là hoàn hồn trong vòng bảy ngày.
- Trị liệu một lần như vậy, Thủy Ngọc Tiên Tử phải tĩnh dưỡng tối thiểu một tháng. Chắc chắn nàng ta sẽ không vì ân tình của chúng ta mà bõ qua việc cử hành đại hội, nàng có thể đợi được, nhưng chúng ta không thể...
Dư Tắc Thành nghe vậy cau mày hòi:
- Nguyên Anh Chân Quân cũng tham gia đại hội Phượng cầu Hoàng này, bán thân mình sao?
Lão điên nói:
- Có gì là không thể, chỉ cần có giá cả hợp lý, có ai là ngoại lệ? Có rất nhiều nguyên nhân, tỷ như ân tình ngày trước, cấm chế trên người, công pháp tu tiên từ Nguyên Anh kỳ trở đi, liên lụy thân nhân, hấp dẫn của dục vọng, lời hứa từ quá khứ, tự do trong tương lai... Dù nàng ta là Nguyên Anh Chân Quân, cũng có phiền não của riêng mình, bất quá sau lần bán mình này, nàng sẽ được tự do.
- Thật ra chuyện này còn chưa đáng kể gì, lần đại hội ở sáu trăm sáu mươi năm về trước mới là chấn động. Lần đó Ngưng Phù Tiên Tử là Phàn Hư Chân Nhất của Cực Lạc Tiêu Hồn tông cũng đứng ra tổ chức Phượng cầu Hoàng, khiến cho thiên hạ chấn động, cũng nhờ lần ấy mới thống nhất đật tên Phượng cầu Hoàng.
Dư Tắc Thành giật mình há hốc mồm:
- Phàn Hư Chân Nhất cũng bán thân ư, thánh thần oi, lấy gì để mua nàng?
Lão điên nói:
- Không biết, người tham gia đại hội lần đó toàn là Phàn Hư Chân Nhất, môn phái chúng ta cũng không có hứng thú tham gia. Bất quá đại hội lần đó làm kinh động cả thiên hạ. cuối cùng Đại Phương Thần Quân của Thiên Lôi đào chiếm được hạng nhất. Hơn nữa sau này hai người bọn họ kết làm phu phụ, cùng nhau ẩn cư Thiên Lôi đào, mà Đại Phương Thần Quân kia cũng trở thành một trong những khách khanh trường lão của Cực Lạc Tiêu Hồn tông này.
- Hơn nữa nghe nói lúc ấy Đại Phương Thần Quân đã xuất hiện nguy cơ Hóa Đạo, nhưng sau đêm đầu tiên ấy, nguy cơ Hóa Đạo của lão đã được giải trừ triệt đê, cho nên lần Phượng Cầu Hoàng ấy mới dương danh thiên hạ.
Dư Tắc Thành lẩm bẩm:
- Thật sự không thể nào tin được, kỳ quái thật...
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật cười nói:
- Chuyện... chuyện này quà thật có ẩn tình bên trong, Đại Phương Thần Quân và Ngưng Phù Tiên Tử lúc còn là Kim Đan Chân Nhân chính là một đôi, cho nên...
Dư Tắc Thành bật thốt:
- Chuyện phu thê giữa hai người, một đám ngốc bó tiền ra tham dự, không thể nào, bọn họ là Phàn Hư Chân Nhất kia mà....
Lão điên nói:
- Cho dù tu vi cao tới đâu. bọn họ cũng không phải Tiên Nhân, dù tu luyện tới mức nào cũng vẫn là người. Phàn Hư Chân Nhất bất quá chỉ là phàn bổn hoàn nguyên, chân ngã như nhất, thế nhưng bàn tính con người vẫn không thay đổi.
Ba người vừa đi vừa tán gẫu. được nữ Kim Đan Chân Nhân kia dẫn đường, tiến vào trong đại điện. Nơi này sử dụng pháp thuật không gian, ba người vừa tiến vào chỉ cảm thấy như vào giác đấu trường của Tiên Tần đế quốc thuở trước, vô số bậc đá phục vụ cho người nghi ngơi ngay trước mất.
Trên những bậc đá này, đâu đâu cũng thấy có người ngồi, quà thật đại hội Phượng cầu Hoàng này là thịnh sự của Tu Tiên Giới, có chừng hàng vạn tu sĩ tụ tập nơi này. Trong đó cũng có các nữ tu sĩ, các nàng cố ý tới đây quan sát đại hội Phượng cầu Hoàng này.
Ba người được nữ Kim Đan Chân Nhân này dẫn lối, an bày nơi bậc đá hàng đầu. Giọng mềm mại nhu mì như rót mật của nàng lại vang lên:
- Ba vị tiền bối, ta chỉ có thể đưa các vị tới đây. Phía trước có cấm chế chỉ có Nguyên Anh Chân Quân mới có thê qua được, mời ba vị nghi ngoi.
- Ta xin cáo lui, chúc các vị có một kỳ thịnh hội vui vẻ như ý.
Dứt lời, nàng vái dài sát đất, nhưng vẫn chưa rời khôi.
Lão điên liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái, hắn lập tức hiểu ý, lấy trong thế giới Bàn cổ ra một thanh phi kiếm lục giai đưa cho nàng. Thì ra nàng đang chờ tiền thường, nơi này nào phải môn phái tu tiên gì, rõ ràng là thanh lâu nơi thế tục.
Nữ Kim Đan Chân Nhân nhận lấy phi kiếm, đồng thời rất nhanh đưa cho Dư Tắc Thành một chiếc trúc giản, sau đó bình thản cười với hắn một cái, mới xoay người rời đi.
Dư Tắc Thành đưa thần niệm vào xem thử. lập tức nội dung trong trúc giản xuất hiện, thì ra là tiêu ký nơi ở và phi phù liên hệ của nữ Kim Đan Chân Nhân này. Còn mục đích thì không cần phải nói, Dư Tắc Thành không khói nhăn nhó cười khố, bất quá cảm giác được lọt vào mất xanh mỹ nhân quà thật vui sướng vô cùng.
Ba người ngồi xuống bậc đá. nhìn xuống giữa đài. ở trung tâm có một nữ nhân đang ngạo nghễ đứng thẳng. Nàng chính là vai chính trong thịnh hội lần này, Thanh Y Tiên Tử.
Theo tường tượng của Dư Tắc Thành, hẳn là nàng này hết sức yểu điệu quyến rũ, nào ngờ liếc mất nhìn qua lập tức kinh ngạc sững sờ.
Cô tịch như băng tuyết trên đinh, kiêu ngạo như vách núi cheo leo.
Một thân trường quần bằng tơ xanh biếc, trên có hoa văn hình dây trường xuân được dệt vô cùng khéo léo. óng tay áo được dệt từ mấy tầng lụa móng, trên thêu hình hoa sen tinh xào, đầu tóc nàng chỉ bới lên cao đơn giản gọn sàng, cắm một chiếc trâm xuyên qua, dáng
vóc thanh nhã. tha thướt.
Sắc mật nàng lạnh lùng như băng giá, xem vạn người xung quanh như chẳng có ai. Sóng mất long lanh như nước hồ thu. làn da mịn màng nõn nà, dung mạo như thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi, có thể xung là giai nhân tuyệt sắc.
Nhưng đầu mày cuối mất nàng có một vẻ lạnh lùng khó tà, dường như giữa biển người
mênh mông mờ mịt này, chỉ có mình nàng cô độc, có vẻ cao ngạo khó tả bằng lời, lại có vè
cô đơn tịch mịch đáng thương. Khiến cho người ta hận không thê ôm nàng vào lòng, đê sười ấm trái tim lạnh lùng băng giá.
ờ một bên Thanh Y Tiên Tử có một dãy bàn, nơi đó có bảy Nguyên Anh Chân Quân đang ngồi nghi ngơi.
Bọn họ có kè bất động như núi, hoặc nhàn nhã như nước chày mây trôi, hoặc là thanh tú dị thường, hoặc là tao nhã. hoặc là non nớt, hoặc lão thành, hoặc là lãnh khốc, mỗi người mỗi vẻ. Ai nấy anh tuấn vô cùng, vừa nhìn đã biết là mỹ nam tử cực phẩm, thu hút ánh mất vô số mỹ nữ.
Dường như hiện tại đang là giờ giải lao của đại hội, bảy Nguyên Anh Chân Quân ngồi ở nơi này lặng lẽ dưỡng thần, có kè tán gẫu cùng người ngồi cạnh.
Trên bậc đá cũng có vô số người lui tới, vô cùng náo nhiệt.
Chỉ trong thoáng chốc, hai nữ Kim Đan Chân Nhân đi ngang sau lung Dư Tắc Thành, vừa đi vừa rao lớn:
- Bàng tỷ lệ đật cược mới nhất đây, bảo đàm bằng hữu sẽ thắng mà không bại...
- Tiên tửu Cực Lạc Thiên tinh thuần nhất đây, loại này tuyệt đối không sàn xuất nữa, năm mươi vạn linh thạch một lạng, rè quá...
Dư Tắc Thành sững sờ kinh ngạc, vì sao Kim Đan Chân Nhân lại đi bán hàng rong như vậy, đây còn là môn phái tu tiên sao, có khác gì thanh lâu nơi thế tục?
Thấy Dư Tắc Thành ngơ ngác, lão điên bèn nói:
- Đã tới giai đoạn thứ tư, chỉ còn lại bảy người bọn chúng; hẳn sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Lúc này đột nhiên bên cạnh bọn họ có người lên tiếng nói:
- Đúng vậy, bất quá cần tối thiểu một tháng nữa. Lão điên kia, lão tới tìm ta có chuyện gì, còn có lão bụng phệ nữa, phải chăng có người bị thương thần hồn, cần ta cứu chữa?
Nháy mất bên cạnh ba người Dư Tắc Thành xuất hiện một nữ tu sĩ khoảng chừng hai mươi tám tuổi, tay cầm ống tiêu, thân khoác áo choàng màu bạc, da thịt trắng như tuyết, dung mạo thanh tú chăng khác tiên nữ giáng phàm.
Một thân bạch y không nhiễm bụi trần, mái tóc đen dài như thác đổ tới ngang lung. Đôi mất trong veo ngây thơ như chưa từng biết đến hồng trần, mũi quỳnh thon thà, đôi môi đõ mọng, răng như ngọc vụn. Quang thân hình tuyệt mỹ của nàng lờn vờn một cỗ tiên khí như một đóa hoa, khiến người ta cho rằng chắc chắn là tiên tử đọa chốn dương trần.
-o0o-
Xuyên qua quàng trường, tới một dãy bậc thang bằng bạch ngọc, mọi người theo đó tiến lên. Lên cao chừng trăm trượng nhìn xuống, cả quàng trường lọt vào tầm mất. Từ đây có thể nhìn thấy sương mù lãng đãng xa xa, thinh thoảng có một cơn gió mạnh thối qua, quét tan mây mù. bên dưới sương mù chính là vực sâu không đáy.
Đi tiếp lên trên là tới đinh núi nằm khuất trong mây. Đứng dưới nhìn lên chỉ thấy bậc thang kéo dài liên miên bất tuyệt, không thể nào đếm xuể.
Mỗi bậc thang bạch ngọc rộng mười thước, cao hơn thước, mỗi bậc như vậy đều sạch bóng không một hạt bụi, toát ra ánh sáng mờ mờ. Quan sát cấn thận sẽ thấy trên các bậc thang đều có khắc vô số phù chú phù vãn. mỗi một phù văn như vậy toát ra pháp lực vô cùng.
Sơn môn Cực Lạc Tiêu Hồn tông này hiện tại vô số tu sĩ lui tới, có tu sĩ thuộc danh môn đại phái, có tu sĩ là tán tu, ai nấy trông vô cùng hung phấn.
Mà Cực Lạc Tiêu Hồn tông không hề cảnh giới, để mặc cho những tu sĩ này tùy tiện đi khắp nơi.
Thật ra không hẳn là không có cảnh giới, có vô số mỹ nữ thân khoác pháp bảo Cực Lạc Tiêu Hồn tông, lui tới khắp quàng trường, tất cả đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Bất quá các nàng cũng không có lòng cảnh giới, các nàng chỉ mài lo tìm kiếm những nam tử anh tuấn xuất hiện không ngừng, sau đó lập tức tới gần.
Dọc trên đường ba người Dư Tắc Thành đi tới, từng thấy vài tu sĩ từ dưới đi lên trò chuyện vài câu cùng các mỹ nữ này, sau đó cùng lẩn vào trong rừng cây bên cạnh quàng trường. Chỉ trong thoáng chốc, đã nghe những tiếng rên ri mê hồn vang lên.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật cau mày nói:
- Không xong, hôm nay là đại hội Vô Già của Cực Lạc Tiêu Hồn tông, nhưng ngàn vạn lần không nên gặp Phượng cầu Hoàng, như vậy sẽ hết sức phiền phức.
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt. hôi lại:
- Đại hội Vô Già, Phượng cầu Hoàng là gì vậy?
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật đáp:
- Cứ cách một thời gian. Cực Lạc Tiêu Hồn tông này sẽ cử hành đại hội Vô Già, tu sĩ khắp thiên hạ tới tham gia chúc mừng, thật ra chính là tham gia đại hội Vô Già miễn phí.
- Cực Lạc Tiêu Hồn tông này nổi danh thiên hạ là môn phái tà đạo, ba ngàn năm trước, tất cả phái khác gặp đệ tử phái này tường chừng như gặp hố. Bời vì các nàng sỡ trường thài âm bổ dương, thôn dương thực nguyên, chỉ cần sơ suất một chút là mạng nhô xong đời. Dù là các tà phái Ma tông cũng sợ các nàng như rắn rết.
- Cho đến khi Thủy Ngọc Tiên Tử cầm quyền, nàng bèn thay đổi thủ đoạn hành sự của
Cực Lạc Tiêu Hồn tông, không còn chuyện gặp người là vồ lấy, bất được bèn chiến, lúc chiến bèn thài âm bổ dương.
- Nàng bất đầu thay đổi hình ánh của môn phái, khiến ấn tượng trong lòng mọi người cũng thay đối, trở nên quang minh hơn trước, không còn hung tàn.
- Đầu tiên tất cả nam tu sĩ của Cực Lạc Tiêu Hồn tông không còn làm ác khắp thiên hạ nữa. Hoặc nếu có làm ác, cũng không để lại chút chứng cứ nào. Tiếp theo là đại hội Vô Già này.
- Cứ mỗi ba năm cử hành một lần đại hội, tất cả tu sĩ trong thiên hạ bất kể chính tà đều có thể tới tham gia, tự do chọn lựa đệ tử Cực Lạc Tiêu Hồn tông tiến hành hào hợp. Chỉ cần hai bên đồng ý, vậy cứ việc thoải mái. Mà đệ tử Cực Lạc Tiêu Hồn tông cũng không lấy mạng người ta như trước, chỉ là đại chiến một phen, nếu thắng sẽ hấp thu một ít nguyên dương, thất bại thì thôi vậy.
- Một thời gian sau, hình ánh của Cực Lạc Tiêu Hồn tông từ một Ma môn đáng sợ đã trở thành một bàng môn theo đuổi Cực Lạc Tiêu Hồn. không còn bị thiên hạ e ngại như trước nữa.
Dư Tắc Thành nói:
- Thì ra là trước kia mờ rộng cửa buôn bán, nay đóng bớt một cánh.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật đáp:
- Đúng, cũng như sói đội lốt cừu, nhưng các tu sĩ thiên hạ ai cũng muốn ăn cừu. Cho nên ngươi nhìn các tu sĩ trên quàng trường này mà xem, bọn họ đều bị cừu mê hoặc, tự động đem
thân dâng lên tới cửa. Hai bên bất đầu đại chiến, đối phương làm ra vẻ không địch lại, thỏa mãn hết thày yêu cầu của bọn họ, khiến cho bọn họ tận hứng ra về.
- Nhưng nếu sau này tình cờ gặp mật ở một ngọn hoang sơn nào đó, tình cũ tái phát, lại đại chiến một phen. Nhưng lần này đệ tử Cực Lạc Tiêu Hồn tông sẽ hiện nguyên hình sói, nuốt chửng không còn, coi như mất mạng.
- Nhưng ai ai cũng đâm đầu vào đó, ai cũng nghĩ rằng mình rất mạnh, mình may mắn. cho nên...
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đây là bàn tính con người, Thủy Ngọc Tiên Tử này thật là lợi hại, hiểu rõ bàn tính người ta tới mức này.
Lão điên gật gật đầu:
- Vốn trước kia Cực Lạc Tiêu Hồn tông chìm đắm trong nhục dục, dần dần trở nên không khác gì Hấp Âm Hóa Dương giáo, Âm Dương tông.
- Chỉ từ khi Thủy Ngọc Tiên Tử cầm quyền, dần dần thoát khôi đắm chìm nhục dục, dần dần đưa tông này theo đuôi ý nghĩa Cực Lạc Tiêu Hồn. Nghe nói hiện tại tông này có thêm nhất mạch chuyên dựa vào đan dược, đưa người ta đạt tới cảnh giới Cực Lạc Tiêu Hồn.
- Thủy Ngọc Tiên Tử thấu hiểu thần hồn như lòng bàn tay, thiên hạ chỉ có ít ôi vài người có thê sánh được với nàng. Nhưng những người này nếu không mất tích cũng đã chết, cho nên chúng ta phải tới cầu nàng hỗ trợ, như vậy mới có thể cứu được Nhã Hương.
Ba người vừa nói chuyện vừa bước chậm rãi lên bậc thang bạch ngọc. Đến cuối thang, bên trong mây mù, chợt hiện ra một tòa sơn môn động phủ vô cùng to lớn. Nơi đây lấy ngọc lưu ly làm ngói, cột đá xanh, cao vài chục trượng. Mỗi góc mái đều có một pho tượng mỹ nhân cao chừng một thước, mỗi tượng mỗi vẻ, thiên kiều bá mị, trông sống động vô cùng, khiến cho người ta nhìn thấy phải kích động trong lòng.
Giữa sơn môn có treo một tấm biển to bằng tử kim. trên đó có năm chữ cổ triện: Cực Lạc Tiêu Hồn tông.
Ba người Dư Tắc Thành tiến vào sơn môn này, chậm bước đi tới. Chỉ thấy phía trước là một tòa đại điện tiên phủ, xung quanh là lan can bạch ngọc điêu khắc ti mi, ở những lối vào có tám mươi mốt bậc thang. Toàn thân điện hết sức tự nhiên, không hề có rường cột, giống như được thợ khéo điêu khắc từ một khối ngọc thạch mà thành, có thể nói trang nghiêm mà đẹp đẽ.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang mải mê quan sát, một vị Kim Đan Chân Nhân đi tới. Người này thân khoác điệp y màu hồng phấn, ngũ quan đoan trang thanh nhã. ánh mất long lanh như sóng nước hồ thu. chưa nói đã cười, khiến cho người ta cảm thấy như làn gió Xuân phơi phới.
Nàng nhìn ba người Dư Tắc Thành, chúc câu vạn phúc, cử chỉ đoan trang thuần thục, tao nhã vô cùng.
Nàng chậm rãi lên tiếng nói:
- Ba vị tiền bối quang lâm, quà thật đã làm rạng rỡ cho Cực Lạc Tiêu Hồn tông, Phượng Cầu Hoàng đã sắp sửa bất đầu, xin mời ba vị tiền bối sang bên này.
Trong quá trình nàng nói chuyện, dị tượng Kim Đan liên tiếp bạo phát, hình thành khói nhẹ màu tím lờn vờn xung quanh, khiến nàng có vẻ càng thêm yêu kiều duyên dáng.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật nói:
- Ôi, quà thật là gặp Phượng cầu Hoàng, lần này là cấp bậc gì vậy?
Nữ Kim Đan Chân Nhân kia nhẹ giọng đáp:
- Là Thanh Y Tiên Tử sư thúc của bổn phái tiến hành đại hội Phượng cầu Hoàng, ba năm trước đây, người đã kết thành Nguyên Anh.
Vừa nghe như vậy, lão điên và Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật liếc nhìn nhau, ai nấy cau mày.
Dư Tắc Thành thấy hai người có vẻ phiền não, bèn truyền âm hôi:
- Lão điên, đại hội Phượng cầu Hoàng là gì vậy?
Lão điên truyền âm đáp:
- Từ xưa đến nay vật cực tất phàn, mỗi môn phái đều có tồn tại chuyện khác thường. Cực Lạc Tiêu Hồn tông này còn có nhất mạch một lòng cầu đạo, theo đuối khoái lạc của Cực Lạc Tiêu Hồn. nhưng lại aiữ thân như ngọc, lợi dụng huyễn thuật để có được pháp lực mà mình muốn.
- Đệ tử nhất mạch này thuộc về hoa sen gần bùn mà không nhiễm mùi bùn, không được các mạch khác trong tông thừa nhận, bị khinh rè xa lánh.
- Sau Thủy Ngọc Tiên Tử lên làm Chường tông, ra sức nâng đỡ cho nhất mạch này, không hề kỳ thị các nàng, úng hộ toàn lực. Thế nhưng nam nhân đầu tiên của các nàng phải do Cực Lạc Tiêu Hồn tông an bày, đây là lai lịch của Phượng cầu Hoàng.
- Bời vì sau khi đệ tử nhất mạch này kết thành Kim Đan. thân thể sẽ biến dị. Đêm đầu tiên của các nàng, nam nhân đầu tiên với các nàng sẽ nhận được ích lợi vô cùng. ích lợi này cũng không cố định, có khi có thê giải trừ ám thương trên thân thê, có khi chữa trị ân họa. Có khi giúp cho người đó pháp thuật quy nguyên, ngộ ra Đại Đạo, có khi aiúp cho y đột phá bình cảnh trong tu luyện. Thậm chí nếu may có điều sỡ ngộ, có khả năng nâng cao tu vi lên một cảnh giới, có thể nói ích lợi vô cùng.
- Cho nên cứ cách sáu mươi năm. Thủy Ngọc Tiên Tử lại cử hành một lần đại hội Phượng Cầu Hoàng, cung cấp một nữ Kim Đan Chân Nhân của nhất mạch này, để cho các tu sĩ khắp thiên hạ có cơ hội tranh đoạt. Tất cả các tu sĩ đều có thể tới tham gia thịnh hội này, sau cùng sẽ tuyên ra một người xuất chúng nhất, đứng hạng đầu, nhận được đêm đầu tiên mê hồn kia.
Dư Tắc Thành nghe vậy cau mày:
- Chuyện này chẳng khác gì tuyển hoa khôi ở các thanh lâu của thế tục. Còn nhớ năm xưa ở quê ta, cứ mỗi năm thanh lâu lớn nhất trong vùng sẽ cử hành tuyến chọn một lần, chọn ra một thanh quan nhân. Sau đó vô số tên ngu ngốc tụ tập lại, bó ra vàng bạc châu báu tranh nhau, cuối cùng để thanh lâu kia hường lợi.
-o0o-
Lão điên gật gật đầu:
- Năm xưa Hương Mãn Y Đại ca từng đưa Thủy Ngọc Tiên Tử ngao du thiên hạ. đây quà thật là thủ đoạn học được ở thanh lâu của thế tục.
- Bất quá nàng sử dụng càng tinh xào hơn cả thế tục. Muốn đạt được tư cách Phượng cầu Hoàng này, trước hết phải nạp năm mươi vạn linh thạch, sau đó còn phải trài qua tỷ thí. thử thách trùng trùng, cuối cùng mới có thể ôm được mỹ nhân vào tay.
- Những thử thách này dưới sự khống chế của Thủy Ngọc Tiên Tử, sẽ khiến cho tất cả sỡ trường của người ta được phát huy. Trên từ đấu kiếm, đấu bảo, luyện đan. luyện khí. trận pháp, cấm chế... Dưới có cầm kỳ thi họa, không môn gì là không thể so. Nếu ngươi tham gia đại hội này, có thê thi triến ra tất cả tài hoa của mình.
- Như vậy kè xuất chúng nhất sẽ được Kim Đan Chân Nhân kia ưu ái, thậm chí từng xảy ra mấy lần đại hội mới xong việc. Nữ Kim Đan Chân Nhân ấy sẽ được gà cho kè thắng cuộc, hai người kết thành tình lữ. cùng nhau song tu.
- Cứ như vậy, Phượng cầu Hoàng từ một đại hội tuyển chọn hoa khôi của Tu Tiên Giới, biến thành một trường đại hội tu chân. Người tới xem như mây, cho dù không chiếm được lòng ưu ái của mỹ nhân, cũng có thể biểu lộ tài hoa của mình tại nơi này, thu hút sự chú ý của những người khác.
- Đây là điểm mạnh của Thủy Ngọc Tiên Tử, nàng làm cho mỗi kè tham gia đại hội cuối cùng phải bó ra không ít linh thạch, bảo vật, tuy rằng hao tốn. nhưng cũng sẽ nhận được ích lợi nhất định. Tỷ như được một vị tiên tử khác trong môn ưu ái, được hường một đêm phong
lưu. khiến cho kè đó lần sau vẫn muốn tham gia nữa, khiến cho dần dần tu sĩ trong thiên hạ thừa nhận đại hội Phượng cầu Hoàng này là một trong những thịnh hội của Tu Tiên Giới.
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật buông tiếng than dài:
- Ôi, nếu làm như vậy, đối với những kè tham gia cùng Cực Lạc Tiêu Hồn tông sẽ có ích lợi vô cùng, nhưng đối với chúng ta không phải là chuyện tốt. đại hội này diễn ra mỗi lần như vậy sẽ kéo dài tối thiểu một. hai tháng.
- Lần này lại là Nguyên Anh Chân Quân Phượng cầu Hoàng, tối thiểu cũng phải mất nửa năm. Mà thời gian trị liệu tốt nhất cho Nhã Hương là hoàn hồn trong vòng bảy ngày.
- Trị liệu một lần như vậy, Thủy Ngọc Tiên Tử phải tĩnh dưỡng tối thiểu một tháng. Chắc chắn nàng ta sẽ không vì ân tình của chúng ta mà bõ qua việc cử hành đại hội, nàng có thể đợi được, nhưng chúng ta không thể...
Dư Tắc Thành nghe vậy cau mày hòi:
- Nguyên Anh Chân Quân cũng tham gia đại hội Phượng cầu Hoàng này, bán thân mình sao?
Lão điên nói:
- Có gì là không thể, chỉ cần có giá cả hợp lý, có ai là ngoại lệ? Có rất nhiều nguyên nhân, tỷ như ân tình ngày trước, cấm chế trên người, công pháp tu tiên từ Nguyên Anh kỳ trở đi, liên lụy thân nhân, hấp dẫn của dục vọng, lời hứa từ quá khứ, tự do trong tương lai... Dù nàng ta là Nguyên Anh Chân Quân, cũng có phiền não của riêng mình, bất quá sau lần bán mình này, nàng sẽ được tự do.
- Thật ra chuyện này còn chưa đáng kể gì, lần đại hội ở sáu trăm sáu mươi năm về trước mới là chấn động. Lần đó Ngưng Phù Tiên Tử là Phàn Hư Chân Nhất của Cực Lạc Tiêu Hồn tông cũng đứng ra tổ chức Phượng cầu Hoàng, khiến cho thiên hạ chấn động, cũng nhờ lần ấy mới thống nhất đật tên Phượng cầu Hoàng.
Dư Tắc Thành giật mình há hốc mồm:
- Phàn Hư Chân Nhất cũng bán thân ư, thánh thần oi, lấy gì để mua nàng?
Lão điên nói:
- Không biết, người tham gia đại hội lần đó toàn là Phàn Hư Chân Nhất, môn phái chúng ta cũng không có hứng thú tham gia. Bất quá đại hội lần đó làm kinh động cả thiên hạ. cuối cùng Đại Phương Thần Quân của Thiên Lôi đào chiếm được hạng nhất. Hơn nữa sau này hai người bọn họ kết làm phu phụ, cùng nhau ẩn cư Thiên Lôi đào, mà Đại Phương Thần Quân kia cũng trở thành một trong những khách khanh trường lão của Cực Lạc Tiêu Hồn tông này.
- Hơn nữa nghe nói lúc ấy Đại Phương Thần Quân đã xuất hiện nguy cơ Hóa Đạo, nhưng sau đêm đầu tiên ấy, nguy cơ Hóa Đạo của lão đã được giải trừ triệt đê, cho nên lần Phượng Cầu Hoàng ấy mới dương danh thiên hạ.
Dư Tắc Thành lẩm bẩm:
- Thật sự không thể nào tin được, kỳ quái thật...
Đại Đỗ Tiếu Khẩu Phật cười nói:
- Chuyện... chuyện này quà thật có ẩn tình bên trong, Đại Phương Thần Quân và Ngưng Phù Tiên Tử lúc còn là Kim Đan Chân Nhân chính là một đôi, cho nên...
Dư Tắc Thành bật thốt:
- Chuyện phu thê giữa hai người, một đám ngốc bó tiền ra tham dự, không thể nào, bọn họ là Phàn Hư Chân Nhất kia mà....
Lão điên nói:
- Cho dù tu vi cao tới đâu. bọn họ cũng không phải Tiên Nhân, dù tu luyện tới mức nào cũng vẫn là người. Phàn Hư Chân Nhất bất quá chỉ là phàn bổn hoàn nguyên, chân ngã như nhất, thế nhưng bàn tính con người vẫn không thay đổi.
Ba người vừa đi vừa tán gẫu. được nữ Kim Đan Chân Nhân kia dẫn đường, tiến vào trong đại điện. Nơi này sử dụng pháp thuật không gian, ba người vừa tiến vào chỉ cảm thấy như vào giác đấu trường của Tiên Tần đế quốc thuở trước, vô số bậc đá phục vụ cho người nghi ngơi ngay trước mất.
Trên những bậc đá này, đâu đâu cũng thấy có người ngồi, quà thật đại hội Phượng cầu Hoàng này là thịnh sự của Tu Tiên Giới, có chừng hàng vạn tu sĩ tụ tập nơi này. Trong đó cũng có các nữ tu sĩ, các nàng cố ý tới đây quan sát đại hội Phượng cầu Hoàng này.
Ba người được nữ Kim Đan Chân Nhân này dẫn lối, an bày nơi bậc đá hàng đầu. Giọng mềm mại nhu mì như rót mật của nàng lại vang lên:
- Ba vị tiền bối, ta chỉ có thể đưa các vị tới đây. Phía trước có cấm chế chỉ có Nguyên Anh Chân Quân mới có thê qua được, mời ba vị nghi ngoi.
- Ta xin cáo lui, chúc các vị có một kỳ thịnh hội vui vẻ như ý.
Dứt lời, nàng vái dài sát đất, nhưng vẫn chưa rời khôi.
Lão điên liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái, hắn lập tức hiểu ý, lấy trong thế giới Bàn cổ ra một thanh phi kiếm lục giai đưa cho nàng. Thì ra nàng đang chờ tiền thường, nơi này nào phải môn phái tu tiên gì, rõ ràng là thanh lâu nơi thế tục.
Nữ Kim Đan Chân Nhân nhận lấy phi kiếm, đồng thời rất nhanh đưa cho Dư Tắc Thành một chiếc trúc giản, sau đó bình thản cười với hắn một cái, mới xoay người rời đi.
Dư Tắc Thành đưa thần niệm vào xem thử. lập tức nội dung trong trúc giản xuất hiện, thì ra là tiêu ký nơi ở và phi phù liên hệ của nữ Kim Đan Chân Nhân này. Còn mục đích thì không cần phải nói, Dư Tắc Thành không khói nhăn nhó cười khố, bất quá cảm giác được lọt vào mất xanh mỹ nhân quà thật vui sướng vô cùng.
Ba người ngồi xuống bậc đá. nhìn xuống giữa đài. ở trung tâm có một nữ nhân đang ngạo nghễ đứng thẳng. Nàng chính là vai chính trong thịnh hội lần này, Thanh Y Tiên Tử.
Theo tường tượng của Dư Tắc Thành, hẳn là nàng này hết sức yểu điệu quyến rũ, nào ngờ liếc mất nhìn qua lập tức kinh ngạc sững sờ.
Cô tịch như băng tuyết trên đinh, kiêu ngạo như vách núi cheo leo.
Một thân trường quần bằng tơ xanh biếc, trên có hoa văn hình dây trường xuân được dệt vô cùng khéo léo. óng tay áo được dệt từ mấy tầng lụa móng, trên thêu hình hoa sen tinh xào, đầu tóc nàng chỉ bới lên cao đơn giản gọn sàng, cắm một chiếc trâm xuyên qua, dáng
vóc thanh nhã. tha thướt.
Sắc mật nàng lạnh lùng như băng giá, xem vạn người xung quanh như chẳng có ai. Sóng mất long lanh như nước hồ thu. làn da mịn màng nõn nà, dung mạo như thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi, có thể xung là giai nhân tuyệt sắc.
Nhưng đầu mày cuối mất nàng có một vẻ lạnh lùng khó tà, dường như giữa biển người
mênh mông mờ mịt này, chỉ có mình nàng cô độc, có vẻ cao ngạo khó tả bằng lời, lại có vè
cô đơn tịch mịch đáng thương. Khiến cho người ta hận không thê ôm nàng vào lòng, đê sười ấm trái tim lạnh lùng băng giá.
ờ một bên Thanh Y Tiên Tử có một dãy bàn, nơi đó có bảy Nguyên Anh Chân Quân đang ngồi nghi ngơi.
Bọn họ có kè bất động như núi, hoặc nhàn nhã như nước chày mây trôi, hoặc là thanh tú dị thường, hoặc là tao nhã. hoặc là non nớt, hoặc lão thành, hoặc là lãnh khốc, mỗi người mỗi vẻ. Ai nấy anh tuấn vô cùng, vừa nhìn đã biết là mỹ nam tử cực phẩm, thu hút ánh mất vô số mỹ nữ.
Dường như hiện tại đang là giờ giải lao của đại hội, bảy Nguyên Anh Chân Quân ngồi ở nơi này lặng lẽ dưỡng thần, có kè tán gẫu cùng người ngồi cạnh.
Trên bậc đá cũng có vô số người lui tới, vô cùng náo nhiệt.
Chỉ trong thoáng chốc, hai nữ Kim Đan Chân Nhân đi ngang sau lung Dư Tắc Thành, vừa đi vừa rao lớn:
- Bàng tỷ lệ đật cược mới nhất đây, bảo đàm bằng hữu sẽ thắng mà không bại...
- Tiên tửu Cực Lạc Thiên tinh thuần nhất đây, loại này tuyệt đối không sàn xuất nữa, năm mươi vạn linh thạch một lạng, rè quá...
Dư Tắc Thành sững sờ kinh ngạc, vì sao Kim Đan Chân Nhân lại đi bán hàng rong như vậy, đây còn là môn phái tu tiên sao, có khác gì thanh lâu nơi thế tục?
Thấy Dư Tắc Thành ngơ ngác, lão điên bèn nói:
- Đã tới giai đoạn thứ tư, chỉ còn lại bảy người bọn chúng; hẳn sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Lúc này đột nhiên bên cạnh bọn họ có người lên tiếng nói:
- Đúng vậy, bất quá cần tối thiểu một tháng nữa. Lão điên kia, lão tới tìm ta có chuyện gì, còn có lão bụng phệ nữa, phải chăng có người bị thương thần hồn, cần ta cứu chữa?
Nháy mất bên cạnh ba người Dư Tắc Thành xuất hiện một nữ tu sĩ khoảng chừng hai mươi tám tuổi, tay cầm ống tiêu, thân khoác áo choàng màu bạc, da thịt trắng như tuyết, dung mạo thanh tú chăng khác tiên nữ giáng phàm.
Một thân bạch y không nhiễm bụi trần, mái tóc đen dài như thác đổ tới ngang lung. Đôi mất trong veo ngây thơ như chưa từng biết đến hồng trần, mũi quỳnh thon thà, đôi môi đõ mọng, răng như ngọc vụn. Quang thân hình tuyệt mỹ của nàng lờn vờn một cỗ tiên khí như một đóa hoa, khiến người ta cho rằng chắc chắn là tiên tử đọa chốn dương trần.
-o0o-
/1202
|