vốn tên Nguyên Anh Chân Quân này cũng không tin Lưu Thi Vận giết chết Vô Tận sư tổ của mình, sắc mật thoạt trắng thoạt đõ. Lại thêm biết mình không phải là đối thủ của Dư Tắc Thành, giậm chân một cái, xoay người rời đi.
Dư Tắc Thành nhìn theo y mim cười, sau đó quay sang nói với ba tên Nguyên Anh Chân Quân còn lại:
- Ba vị, lên một lượt đi thôi.
Bọn Vô Hành Chân Quân nhìn nhau, ba người chuần bị ra tay.
Đúng lúc này, cuối chân trời đột nhiên truyền lại một giọng nói hết sức hùng hậu, giọng nói này suốt đời Dư Tắc Thành không thê nào quên, chính là kè từng đánh một trận ở Tây Lĩnh năm xưa. gây ra họa trời khiến vô số người chết thảm. Chủ nhân giọng nói này không ai xa lạ. chính là Vô Lượng Thần Quân Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã chậm rãi nói:
- Vô Hành, các ngươi lui ra, đối phương đã lãnh ngộ Vô Thượng Kiếm Đạo, các ngươi không phải là đối thủ.
Chữ đầu tiên, y còn ở ngoài ngàn dặm. đến chữ cuối cùng, Tư Đồ Nhã đã xuất hiện ngoài trăm trượng trước mật Dư Tắc Thành.
Một bóng người áo trắng xuất hiện, nhìn qua chính là Tư Đồ Nhã. Người này áo trắng như tuyết, dung mạo anh tuấn, tóc mai như đao, khoanh tay đứng đó, toát ra khí thế hết sức
uy nghiêm.
Dư Tắc Thành nhìn thấy y, không hiểu vì sao tay mình bất đầu run lên. Năm xưa người này chính là nhân vật cao thủ, không ai dám nhìn thẳng, chỉ xuất ra một đòn tùy ý đã có thể thay đổi số phận của vô số người.
Năm xưa Vô Lượng tông xảy ra kiếp nạn. hai tên Nguyên Anh Chân Quân chạy ra xa vạn dặm. vẫn bị y tung ra một quyền lấy mạng. Có thể nói trong ký ức của Dư Tắc Thành, y là một trong những cường già đệ nhất.
Hôm nay Dư Tắc Thành khiêu chiến với y, tuy rằng tay hấn run rẩy nhưng trong lòng vô cùng hung phấn, những tiếng kêu chiến, chiến, chiến thầm vang lên trong lòng.
Mãi tới bây giờ Dư Tắc Thành mới biết, thì ra mình cũng là Kiếm Phong tử, hiếu chiến hơn ai hết.
Dư Tắc Thành ôm quyền nói:
- Tư Đồ tiền bối mạnh giỏi.
Tư Đồ Nhã nói:
- Những lời ngươi vừa nói vừa rồi không sai chút nào, là ta sai, không nên để phu thê các ngưoi chia lìa như vậy.
Vừa dứt lời, Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, Tư Đồ Nhã lại nói:
- Bất quá sai cũng đã sai rồi, cũng không còn cách nào khác, ai bảo ta là Tư Đồ Nhã.
Ngươi có tức tối hay không, có giận dữ hay không, ta cũng không thèm để ỷ.
Dư Tắc Thành nghe xong bật cười ha hà. đột nhiên lấy ra hai chiếc linh vị:
- Tư Đồ Nhã tiền bối, ngài có biết hai người này không?
Tư Đồ Nhã thấy vậy bèn nói:
- Long Thiên Hoàng, Long Thiên Dã... ta không biết...
Dư Tắc Thành nói:
- Năm xưa ở Tây Lĩnh, ngài cùng Đạp Tuyết Chân Nhân đánh nhau một trận, Long Thiên Dã bị họa trời mà chết, Long Thiên Hoàng vì báo thù cho Đại ca, rốt cục lâm vào họa mê muội mà chết. Đây là bằng hữu của ta, ta muốn báo thù cho bọn họ.
Tư Đồ Nhã mim cười:
- Chỉ là hai con kiến, loài kiến như vậy, cả đời ta đã giết chết không biết bao nhiêu mà kể, muốn báo thù ư, ngươi còn chưa có được bàn lãnh này.
Dư Tắc Thành nói:
- Vậy thử xem sao.
Tư Đồ Nhã nói:
- Được rồi, ta sẽ không ức hiếp ngươi, ta sẽ dùng thực lực Nguyên Anh đánh với ngươi
một trận. Yên tâm đi, ta sẽ không dùng lực lượng Phàn Hư Chân Nhất, không phải là ta kiêu ngạo, mà ta không muốn xảy ra Thiên kiếp, cũng không muốn lão phong tử của Hiên Viên kiếm phái các ngươi tới đây, cho nên ta sẽ dùng lực lượng Nguyên Anh thu thập ngươi.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Tiền bối, ngài sẽ hối hận. ngài còn chưa đù bàn lãnh.
Nháy mất những tia thiểm điện rất lớn xuất hiện, giữa trời đất trong phạm vi năm trăm dặm toàn là thiểm điện. Sau đó những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên miên không ngớt, hai người đã bất đầu giao thủ.
Bốn mươi chín tên đệ tử Vô Lượng tông chỉ có thể lui về phía sau không ngừng, lui về phía sau như điên cuồng, chỉ có lui lại mới có thể sống sót.
Chỉ trong thoáng chốc, bọn chúng phát hiện ra mình đã ra ngoài năm trăm dặm. lúc này mới tránh khôi dao động đáng sợ kia. Sau khi tránh được nguy cơ bị chiến đấu lan tới, bọn chúng lại cố sắng áp sát, bời vì chiến đấu như vậy cả đời này có lẽ chỉ có vài cơ hội. Có lẽ sau khi quan sát trận chiến này, mình sẽ có điều sỡ ngộ, có lẽ mình sẽ hóa Anh thành công, cũng có thê tử vong, nhưng vẫn có người không ngừng tiến về phía trước.
Ba tên Nguyên Anh Chân Quân của Vô Lượng tông rời khôi phạm vi ba trăm dặm. tên Nguyên Anh Chân Quân đầu thắt khăn hoàn toàn sững sờ, lực lượng này đã ra ngoài sức tường tượng của y. vốn y tự hào rằng mình tính toán không sai, nhưng trước lực lượng hùng mạnh như vậy, tất cả chỉ là trò đùa. y đang không ngừng tự hôi lòng mình, chẳng lẽ mình đã sai lầm?
Cuồng phong nổi lên, hào quang lóe sáng, biển cả bất đầu chấn động điên cuồng. Những cơn sóng lớn dâng lên, tiếng biển cả cộng hường vang lên:
- Đại Hài Vô Lượng.
Sau đó trên biển cả, linh khí tuôn ra mãnh liệt, tụ tập vào người Tư Đồ Nhã. Y đã sử dụng tuyệt kỹ của Vô Lượng Khí tông, Đại Hài Vô Lượng.
Không trung lại vang lên tiếng thiên địa cộng hường:
- Nhật Nguyệt Vô Lượng.
Lập tức dường như nhật nguyệt đồng thời hiện ra giữa không trung, một đạo khí trụ rất lớn từ trên trời giáng xuống, tụ tập trên biên, sau đó là một tiếng nố rất lớn vang lên.
Trên không lại vang lên tiếng thiên địa cộng hường một lần nữa:
- Tinh Thần Vô Lượng.
Sau đó giữa không trung, vô số vì sao roi xuống, dường như bầu trời vỡ nát, dường như có một trận mưa sao băng đang trút xuống nơi này.
Nháy mất Vô Lượng Thần Quân Tư Đồ Nhã đã xuất ra ba loại pháp thuật Vô Lượng, khiến cho thiên địa cộng hường, biển cả gào thét điên cuồng. Sao trời roi xuống như mưa. bạo phát dao động năng lượng vô cùng đáng sợ, cả thiên địa trở nên hỗn loạn. Rốt cục không thể nhìn rõ Bạc Lộc đào, chỉ có tiếng nổ hủy diệt không ngừng vang lên.
Giữa vô tận dao động bùng nổ, một đạo kiếm quang vẫn tung bay bất khuất, thinh thoảng lóe ra quang minh. Đạo quang minh này chập chờn xuyên qua xuyên lại giữa dao động năng lượng.
Kiếm quang lấp lóe, thình lình một lúc sau một tiếng gầm to vang lên:
- Hư Không Vô Lượng.
Sau khi thi triển Hư Không Vô Lượng, không trung chìm trong trạng thái vô cùng đáng sợ. Dần dần không trung biến sắc, trở nên vô cùng u ám giống như hư không, thậm chí mật trời, mật trăng và các vì sao trên trời dần xuất hiện.
Sau pháp thuật Hư Không Vô Lượng, lại có tiếng gầm to của Tư Đồ Nhã:
- Chung Cực Vô Lượng.
Đột nhiên vạn vật trong thiên địa như ngung trệ, hoàn toàn yên tĩnh lại, dường như thiên địa sắp sửa sụp đổ.
Trong hoàn cảnh đáng sợ này, một thanh âm khác đột ngột vang lên:
- Tuy kiếm không còn, lòng này còn.
Sau đó thế giới yên tĩnh kia bất đầu vỡ nát như pha lê, trong khoảnh khắc trở nên như một thế giới vĩnh hằng. Rồi thình lình bùng nổ như long trời lỡ đất, cả người lẫn vật trong đó vỡ tan thành từng mành như pha lê, những mành vỡ trong suốt tung bay tán loạn, vô cùng rực rỡ.
Chỉ còn một đạo kiếm quang ngạo nghễ giữa không trung, dưới kiếm quang này, Đại Hài Vô Lượng, Vĩnh Hằng Vô Lượng gì đó, hoàn toàn tan biến.
Kiếm quang này hết sức tinh thuần, phong mang của nó thăng hoa tới mức không gì sánh nối. Kiếm quang đi qua nơi nào, hết thày tan tành thành mành vụn, chém tan vạn vật.
Tư Đồ Nhã kinh ngạc nhìn lại, nhìn thẳng vào đôi mất bình tĩnh mà trong suốt của Dư Tắc Thành ở xa xa. Sâu tận đáy mất Dư Tắc Thành, phong mang toát ra vô cùng chói mất, hết sức tinh thuần, không chút tạp chất.
Hiện tại trong tay Dư Tắc Thành không có kiếm, nhưng hấn chính là kiếm, tâm, thân hắn chính là kiếm. Trong khoảnh khắc này, tất cả phi kiếm cừu giai đã thoát khôi hình kiếm, dung hợp với Dư Tắc Thành thành một thê, thiên địa là kiếm, kiếm ý Thương Khung.
Kiếm ý như triều, kiếm ý như sơn, kiếm ý như hài, kiếm ý như ngục, kiếm ý như thiên.
Theo nhất cử nhất động của Dư Tắc Thành, tiếng kiếm chấn động vang lên trong trèo như vàng rơi trên đá. ngàn dặm thiên địa theo đó rung động không ngừng. Bức tường lực lượng vô hình bao phủ quanh mình Tư Đồ Nhã theo đó ầm ầm vỡ nát, hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm quang mang theo tiếng kiếm ngâm ùn ùn trút xuống, không gì có thể ngăn nổi kiếm quang này.
Gặp thần sát thần, gặp Phật giết Phật, trời có thể xuyên, đất có thể phá. dương cao ba thước kiếm, bất nước phải chày ngược dòng.
Kiếm quang triển khai, kiếm ý hùng hậu đã lan tràn đến từng ngóc ngách trong thiên địa, giống như mờ ra một vùng trời đất hết sức tinh thuần. Kiếm khí hiện diện khắp mọi nơi, tung hoành bốn bể, bài trừ tất cả những pháp tấc nguyên khí không phù hợp với nó trong nháy mất.
Dưới kiếm quang này, Tư Đồ Nhã thối lui liên tục, chớp mất đã lui ra ngoài ba trăm dặm. Nhưng kiếm quang này, kiếm ý này vẫn vây quanh y, hiện diện khắp nơi, không đâu là không có.
Tư Đồ Nhã đột nhiên buông bó hết thày chống cự, đứng yên nhìn kiếm ý này, lên tiếng nói:
- Tư Đồ Nhã ta gia nhập Vô Lượng tông một ngàn một trăm nãm trước, hai trăm năm kết thành Kim Đan. tám trăm năm tu thành Nguyên Anh. tám mươi năm trước tiến giai Phàn Hư Chân Nhất.
- Trong kiếp sống ngàn năm tu đạo của ta, ta đã luyện Thập Bát Vô Lượng tới cảnh giới đinh phong, Phàn Phác Quy Chân, hóa Thập Bát Vô Lượng thành Chung Cực Vô Lượng quyết, một trong chín mươi chín bí pháp Tiên Tần. Ba năm trước đây, rốt cục ta đã tu luyện Chung Cực Vô Lượng quyết tiến hóa, trở thành Ma Ha Vô Lượng. Ý nghĩa của nó là rộng lớn vô cùng, lực lượng của thần.
- Sau khi luyện thành, ta nghĩ rằng có thể dựa vào thần công này mà vô địch thiên hạ. Không ngờ trận chiến đầu tiên đã aặp phải ngươi, gặp được kè tinh thông pháp thuật không kém gì Ma Ha Vô Lượng, quà thật là thế sự khôn lường.
-o0o-
Trong lúc Tư Đồ Nhã nói, trên người y dần dần dâng lên một vầng dương nho nhô, chiếu ra bạch quang soi khắp không trung sáng rực như ban ngày.
Tuyệt kỹ Ma Ha Vô Lượng này, trong cả tam giới lục đạo chính là thần thông vô thượng.
Dư Tắc Thành thu kiếm lại, nhìn Tư Đồ Nhã đang phóng xuất hào quang Vô Lượng, lên tiếng nói:
- Tuyệt kỹ của ta khác xa Ma Ha Vô Lượng của ngươi, ta đây là kiếm ý, thật ra vạn pháp đồng nguồn, ngươi có Ma Ha Vô Lượng, ta có Kiếm Ý Như Thiên. Vậy chúng ta hãy xem Ma Ha Vô Lượng của ngươi lợi hại, hay Kiếm Ý Như Thiên của ta điên cuồng.
- Chiến đi thôi!
Kiếm quang lại khời, nổ vang khắp thiên địa, nghênh đón Ma Ha Vô Lượng của Tư Đồ Nhã.
Đám Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân đang quan chiến hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là trốn cho mau, trốn thật xa. Cả bọn điên cuồng chạy trốn, nháy mất lao ra xa ngoài ngàn dặm. mới dám dừng lại tiếp tục quan chiến.
Lúc này bọn chúng mới nhìn lại, không ngờ có mười mấy tên Kim Đan Chân Nhân quan chiến quá say mê, bị thần uy của cả hai bên thu hút, tới lúc muốn chạy thì đã muộn, tất cả đều chết giữa hào quang.
Cả một góc đại lục, vô số hào quang bạo phát, rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân. Phàn
Hư Chân Nhất nhanh chóng bay về phía này. Tuy rằng bọn họ ở cách Thương Khung hài ba ngàn dặm. nhưng Ma Ha Vô Lượng, Kiếm Ý Như Thiên đã hoàn toàn kích thích bọn họ. Kè nào pháp lực càng cao càng cảm nhận rõ ràng lực hấp dẫn đáng sợ này, lập tức mau mau chạy tới quan chiến.
Kiếm khí bay lượn trên cao, uốn lượn như rồng, trông vô cùng sống động. Kiếm ý vô biên chất chứa bên trong, thinh thoảng kiếm phong chỉ về một hướng, tất cả tu sĩ đang ở hướng đó lập tức cảm thấy khó thở, vận chuyển nguyên khí hết sức khó khăn.
Ma Ha Vô Lượng chiếu sáng cả bầu trời, thần công của Vô Lượng tông đã phát huy đến cực điểm, thiên địa thành nhất thể, vô hạn vô biên.
Kiếm Ý Như Thiên và Ma Ha Vô Lượng va chạm giữa không trung, công kích lẫn nhau, hình thành lực nổ khổng lồ. Lực nổ này tập trung trong một vùng trời đất, trên không xuất hiện hết vụ nổ này tới vụ nổ khác.
Bạc Lộc đào đã tan biến, tất cả cây cối nhà cửa trên đào hoàn toàn vỡ nát, thậm chí đá ngầm chìm dưới biến mười trượng cũng phài vỡ nát.
Xung quanh chiến trường trăm dặm. thiên địa biến sắc, nhưng lại hết sức tinh thuần. Lúc này chỉ còn hai sự vật tồn tại, chính là kiếm ý và lực Ma Ha. Hai bên đang tranh đoạt vùng thiên địa này vô cùng kịch liệt.
Một lúc lâu sau, chợt nghe giọng Tư Đồ Nhã vang lên:
- Dư Tắc Thành, khó có thể tiếp tục rồi phải không? Ngươi có biết mình thua ở điểm nào không?
- Có lẽ ngươi tuyệt đối không ngờ, ngươi thất bại là vì cảnh giới. Hiện tại ngươi là cảnh giới Thành Anh Nguyên Anh kỳ, sau khi đạt thành Nguyên Anh. có lẽ là ngươi chưa từng thăng tiến cảnh giới. Tuy rằng trên Tu Tiên Giới từ xưa đến nay đều cho rằng, cảnh giới sau Nguyên Anh đã không còn quan trọng, nhưng bọn họ không biết rằng mình đã sai lầm.
Nguyên Anh kỳ chia làm ba cảnh giới Thành Anh. Xuất Khiếu, Phân Thần, nhưng từ sau Thành Anh. hầu như không ai đê ý tới cảnh giới.
Bời vì cảnh giới Thành Anh. Xuất Khiếu, Phân Thần toàn là thăng tiến một cách tự nhiên, không giống như trước kia, chỉ cần tu luyện là có thể tự nhiên xung quan thăng tiến. Hiện tại hoàn toàn tùy cơ, là do tự ngộ mà thăng tiến. Đây là chuyện tự nhiên của thiên địa, không phải là chuyện chỉ cần nỗ lực là có thể làm được.
Sau khi thành Anh. người tu tiên không còn nhờ vào pháp lực của thế giới Bàn Ngã nữa, mà dùng pháp lực bàn thân dẫn động thiên địa nguyên khí. hấp thu nguyên khí trong phạm vi trăm dặm. thậm chí ngàn dặm. tung hoành bốn bể.
Hơn nữa tu sĩ Nguyên Anh kỳ có vô số bí pháp có thể nâng cao lực lượng, bạo phát lực lượng. Đạt tới cảnh giới Thành Anh sơ cấp, hoàn toàn có thể phát ra lực lượng của cảnh giới Thành Anh cao cấp, cho nên về mặt bàn chất, chúng cũng như nhau.
Đương nhiên đây cũng chỉ là lý thuyết. Tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu, Phân Thần toàn là những kè tồn tại đã lâu, pháp lực siêu quần, trí lực hùng mạnh mới có thể đạt tới cảnh giới như vậy. Với tu vi của họ, đánh chết tu sĩ cảnh giới Thành Anh là hết sức dễ dàng.
Những tu sĩ Nguyên Anh chỉ dựa vào đan dược, kỳ ngộ mà thăng tiến cảnh giới, vĩnh viễn không thể nào đột phá cảnh giới Thành Anh.
Cho nên sau khi thành Anh. Tu Tiên Giới không nhắc tới chuyện thăng tiến cảnh giới nữa. Mà chuyện này cũng không phải chỉ cần cố sắng là có thể làm được, cần phải có thời gian dần dần tích lũy và cảm ngộ.
Mà trận chiến hôm nay, Dư Tắc Thành và Tư Đồ Nhã cùng dốc hết toàn lực, lực lượng của Kiếm Ý Như Thiên và Ma Ha Vô Lượng như nhau. Thế nhưng Dư Tắc Thành chỉ mới đạt cảnh giới Thành Anh. còn Tư Đồ Nhã đã là Phàn Hư Chân Nhất. Những lời vừa rồi tuy hết sức dễ nghe, nhưng về bàn chất, Tư Đồ Nhã hoàn toàn trên cơ Dư Tắc Thành. Lúc này cán cân đã hơi nghiêng sang một bên, dần dần chuyến hóa thành lực lượng, Ma Ha Vô Lượng của Tư Đồ Nhã dần dần đè ép Kiếm Ý Như Thiên của Dư Tắc Thành.
Dưới Ma Ha Vô Lượng bao trùm, thậm chí bàn mệnh pháp bảo Hiên Viên Kiếm, Hỗn Độn Lô của Dư Tắc Thành đều không thể phóng xuất. Bời vì chúng cần thời gian khời động quá dài, chỉ cần dài hơn một phần ngàn lần hô hấp, dưới cảm ứng của Ma Ha Vô Lượng, Tư Đồ Nhã sẽ lập tức phát hiện. Mà nếu đối phương sử dụng chiêu số giống như vậy, mình cũng có thể phát hiện, đây là năng lực của Kiếm Ý Như Thiên, gọi là Tiên Tri Tiên Giác, chắc chắn đối phương cũng là như vậy.
Dư Tắc Thành hít sâu một hơi, xem ra phải dùng tới tuyệt chiêu cuối cùng rồi...
Năm ngoái Dư Tắc Thành ngộ ra Vô Thượng Kiếm Đạo, lại thêm gần đây quan sát lão bất tử tổ sư phi thăng, aiã chết để gạt Thiên kiếp, dần dần Dư Tắc Thành có chút cảm ngộ. Trong lòng hắn nổi lên một ý nghĩ. nhưng ý nghĩ này quá mức điên cuồng, không thể nào tường tượng, cho nên chỉ là ý nghĩ mà thôi. Hôm nay vào giờ phút sinh tử ngay trước mất, hắn mới đem ra sử dụng.
Dư Tắc Thành dần dần thu nhô kiếm quang lại, thình lình chợt động, kiếm ý kia lập tức tiêu tan. ra vẻ như không thể chống đỡ được nữa, bất đầu chuyển sang Băng Tuyết Kiếm Đạo.
Băng tuyết vô thường, đóng băng thiên hạ. Băng Tuyết Kiếm Đạo hùng hồn tráng lệ, lập tức thiên địa trở nên một màu tuyết trắng, hàn khí lạnh lẽo đóng băng lan khắp bốn phương tám hướng.
Lập tức cuồng phong gào thét xuất hiện, băng tuyết từ ngàn xưa không tan, chẳng những đóng băng huyết nhục, xương cốt, lục phủ ngũ tạng con người, mà tưởng chừng như có thể đóng băng cả lòng người.
Nháy mất cả thiên địa hóa thành thế giới băng tuyết.
Nhưng dưới ánh hào quang của Ma Ha Vô Lượng, tất cả chỉ là vô ích. Lập tức thế giới băng tuyết nứt ra thành từng mành, băng tuyết lặng lẽ vỡ tan thành hàng ngàn hàng vạn mành vụn, thế giới tiêu tan.
Kiếm Đạo Dư Tắc Thành biến hóa, trở thành Khô Vinh Kiếm Đạo.
Đầu tiên vạn vật khô héo, hết thày trở về tự nhiên, dù là Ma Ha Vô Lượng cũng là như vậy, trở nên ảm đạm. Thế nhưng chân nghĩa của Ma Ha Vô Lượng vô cùng rộng lớn, chính là Vô Cực vĩnh viễn, lực lượng trạng thái khô không làm gì được nó, lập tức Ma Ha Vô Lượng lại sáng ngời.
Khoảnh khắc ngời sáng này mới chính là cái mà Dư Tắc Thành cố ý tìm cầu, Băng Tuyết Kiếm Đạo, trạng thái khô của Khô Vinh Kiếm Đạo xuất ra chỉ vì giờ phút này.
Chỉ trong thoáng chốc, Khô Vinh Kiếm Đạo chuyển sang trạng thái tươi, nhanh chóng thấm vào trong Ma Ha Vô Lượng. Lập tức khiến cho Ma Ha Vô Lượng bạo phát thần quang,
trở nên hùng mạnh tới nỗi không thể nhìn thẳng, lực lượng trở nên hùng mạnh hơn trước mười mấy lần.
Lực lượng này nháy mất truyền vào thân thể Tư Đồ Nhã. vốn Tư Đồ Nhã có tu vi Phàn Hư Chân Nhất, nhưng đã áp chế thành Nguyên Anh để đại chiến cùng Dư Tắc Thành. Lực lượng này nháy mất truyền ngược trở lại, khiến cho y trở về cảnh giới Phàn Hư Chân Nhất, bạo phát Ma Ha Vô Lượng.
Tư Đồ Nhã cười nói:
- Ta biết rồi, Dư Tắc Thành, ngưoi muốn làm cho ta bại lộ tu vi Phàn Hư Chân Nhất, dẫn phát Thiên kiếp, muốn dùng Thiên kiếp hủy diệt ta.
- Nhưng ngươi nghĩ vậy là quá đơn giản, ta trở thành Phàn Hư Chân Nhất đã hơn tám mươi năm. nếu là Thiên kiếp phi thăng, có thể ta khó lòng chống cự, nhưng Thiên kiếp xuất hiện vì Phàn Hư Chân Nhất nho nhô này... Hừ, ngưoi có vẻ coi thường ta quá...
Trong lúc Tư Đồ Nhã còn đang nói. cuồng phong dâng lên giữa đất trời, mây đen kéo tới dày đặc trong phạm vi ngàn dậm, dị tượng thiên địa xuất hiện, sấm chớp ùng oàng.
Sắc trời đột biến, xa xa cuối chân trời, một cơn gió lạnh thấu xương gào thét nổi lên. Mây đen ùn ùn tụ lại giống như những cơn sóng thần giận dữ, nháy mất đen kịt bầu trời. Mây đen như mực mang theo khí thế như trời giáng, tụ lại tầng tầng lớp lớp trên không.
Dị tượng thiên địa này vừa xuất hiện, tất cả tu sĩ đang quan chiến ngoài xa đều có cảm giác sợ hãi khó tả bằng lời, trong lòng run rấy. Thình lình một đạo điện quang to hơn tất cả tia chớp lóe sáng trên không, giống như trường tiên của Lôi thần vắt ngang quá nửa bầu trời, hung hăng quất xuống.
Theo sát đó là tiếng sấm vang rền, giống như tiếng rên ri của bầu trời sắp sập. Tiếng sấm này vang lên, lập tức mưa to tầm tã trút xuống, bị gió lạnh thổi qua, kết thành những hạt băng nho nhô, rải khắp trên biển cả, Thiên kiếp đã bất đầu.
Mây đen trên trời ngày càng sà xuống thấp, mây đen như mực tựa như vạn mã chạy lồng lên, hung hăng khời động. Giữa mây đen. từng đạo lôi quang màu xanh trắng thinh thoảng lóe lên. Thình lình một đạo lôi quang hoàng kim to chừng một trượng, uốn khúc như thân rắn từ trên trời giáng xuống.
Đạo lôi quang này giáng xuống, có nghĩa là Thiên kiếp đã bất đầu.
-o0o-
Dư Tắc Thành nhìn theo y mim cười, sau đó quay sang nói với ba tên Nguyên Anh Chân Quân còn lại:
- Ba vị, lên một lượt đi thôi.
Bọn Vô Hành Chân Quân nhìn nhau, ba người chuần bị ra tay.
Đúng lúc này, cuối chân trời đột nhiên truyền lại một giọng nói hết sức hùng hậu, giọng nói này suốt đời Dư Tắc Thành không thê nào quên, chính là kè từng đánh một trận ở Tây Lĩnh năm xưa. gây ra họa trời khiến vô số người chết thảm. Chủ nhân giọng nói này không ai xa lạ. chính là Vô Lượng Thần Quân Tư Đồ Nhã.
Tư Đồ Nhã chậm rãi nói:
- Vô Hành, các ngươi lui ra, đối phương đã lãnh ngộ Vô Thượng Kiếm Đạo, các ngươi không phải là đối thủ.
Chữ đầu tiên, y còn ở ngoài ngàn dặm. đến chữ cuối cùng, Tư Đồ Nhã đã xuất hiện ngoài trăm trượng trước mật Dư Tắc Thành.
Một bóng người áo trắng xuất hiện, nhìn qua chính là Tư Đồ Nhã. Người này áo trắng như tuyết, dung mạo anh tuấn, tóc mai như đao, khoanh tay đứng đó, toát ra khí thế hết sức
uy nghiêm.
Dư Tắc Thành nhìn thấy y, không hiểu vì sao tay mình bất đầu run lên. Năm xưa người này chính là nhân vật cao thủ, không ai dám nhìn thẳng, chỉ xuất ra một đòn tùy ý đã có thể thay đổi số phận của vô số người.
Năm xưa Vô Lượng tông xảy ra kiếp nạn. hai tên Nguyên Anh Chân Quân chạy ra xa vạn dặm. vẫn bị y tung ra một quyền lấy mạng. Có thể nói trong ký ức của Dư Tắc Thành, y là một trong những cường già đệ nhất.
Hôm nay Dư Tắc Thành khiêu chiến với y, tuy rằng tay hấn run rẩy nhưng trong lòng vô cùng hung phấn, những tiếng kêu chiến, chiến, chiến thầm vang lên trong lòng.
Mãi tới bây giờ Dư Tắc Thành mới biết, thì ra mình cũng là Kiếm Phong tử, hiếu chiến hơn ai hết.
Dư Tắc Thành ôm quyền nói:
- Tư Đồ tiền bối mạnh giỏi.
Tư Đồ Nhã nói:
- Những lời ngươi vừa nói vừa rồi không sai chút nào, là ta sai, không nên để phu thê các ngưoi chia lìa như vậy.
Vừa dứt lời, Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, Tư Đồ Nhã lại nói:
- Bất quá sai cũng đã sai rồi, cũng không còn cách nào khác, ai bảo ta là Tư Đồ Nhã.
Ngươi có tức tối hay không, có giận dữ hay không, ta cũng không thèm để ỷ.
Dư Tắc Thành nghe xong bật cười ha hà. đột nhiên lấy ra hai chiếc linh vị:
- Tư Đồ Nhã tiền bối, ngài có biết hai người này không?
Tư Đồ Nhã thấy vậy bèn nói:
- Long Thiên Hoàng, Long Thiên Dã... ta không biết...
Dư Tắc Thành nói:
- Năm xưa ở Tây Lĩnh, ngài cùng Đạp Tuyết Chân Nhân đánh nhau một trận, Long Thiên Dã bị họa trời mà chết, Long Thiên Hoàng vì báo thù cho Đại ca, rốt cục lâm vào họa mê muội mà chết. Đây là bằng hữu của ta, ta muốn báo thù cho bọn họ.
Tư Đồ Nhã mim cười:
- Chỉ là hai con kiến, loài kiến như vậy, cả đời ta đã giết chết không biết bao nhiêu mà kể, muốn báo thù ư, ngươi còn chưa có được bàn lãnh này.
Dư Tắc Thành nói:
- Vậy thử xem sao.
Tư Đồ Nhã nói:
- Được rồi, ta sẽ không ức hiếp ngươi, ta sẽ dùng thực lực Nguyên Anh đánh với ngươi
một trận. Yên tâm đi, ta sẽ không dùng lực lượng Phàn Hư Chân Nhất, không phải là ta kiêu ngạo, mà ta không muốn xảy ra Thiên kiếp, cũng không muốn lão phong tử của Hiên Viên kiếm phái các ngươi tới đây, cho nên ta sẽ dùng lực lượng Nguyên Anh thu thập ngươi.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Tiền bối, ngài sẽ hối hận. ngài còn chưa đù bàn lãnh.
Nháy mất những tia thiểm điện rất lớn xuất hiện, giữa trời đất trong phạm vi năm trăm dặm toàn là thiểm điện. Sau đó những tiếng nổ ầm ầm vang lên liên miên không ngớt, hai người đã bất đầu giao thủ.
Bốn mươi chín tên đệ tử Vô Lượng tông chỉ có thể lui về phía sau không ngừng, lui về phía sau như điên cuồng, chỉ có lui lại mới có thể sống sót.
Chỉ trong thoáng chốc, bọn chúng phát hiện ra mình đã ra ngoài năm trăm dặm. lúc này mới tránh khôi dao động đáng sợ kia. Sau khi tránh được nguy cơ bị chiến đấu lan tới, bọn chúng lại cố sắng áp sát, bời vì chiến đấu như vậy cả đời này có lẽ chỉ có vài cơ hội. Có lẽ sau khi quan sát trận chiến này, mình sẽ có điều sỡ ngộ, có lẽ mình sẽ hóa Anh thành công, cũng có thê tử vong, nhưng vẫn có người không ngừng tiến về phía trước.
Ba tên Nguyên Anh Chân Quân của Vô Lượng tông rời khôi phạm vi ba trăm dặm. tên Nguyên Anh Chân Quân đầu thắt khăn hoàn toàn sững sờ, lực lượng này đã ra ngoài sức tường tượng của y. vốn y tự hào rằng mình tính toán không sai, nhưng trước lực lượng hùng mạnh như vậy, tất cả chỉ là trò đùa. y đang không ngừng tự hôi lòng mình, chẳng lẽ mình đã sai lầm?
Cuồng phong nổi lên, hào quang lóe sáng, biển cả bất đầu chấn động điên cuồng. Những cơn sóng lớn dâng lên, tiếng biển cả cộng hường vang lên:
- Đại Hài Vô Lượng.
Sau đó trên biển cả, linh khí tuôn ra mãnh liệt, tụ tập vào người Tư Đồ Nhã. Y đã sử dụng tuyệt kỹ của Vô Lượng Khí tông, Đại Hài Vô Lượng.
Không trung lại vang lên tiếng thiên địa cộng hường:
- Nhật Nguyệt Vô Lượng.
Lập tức dường như nhật nguyệt đồng thời hiện ra giữa không trung, một đạo khí trụ rất lớn từ trên trời giáng xuống, tụ tập trên biên, sau đó là một tiếng nố rất lớn vang lên.
Trên không lại vang lên tiếng thiên địa cộng hường một lần nữa:
- Tinh Thần Vô Lượng.
Sau đó giữa không trung, vô số vì sao roi xuống, dường như bầu trời vỡ nát, dường như có một trận mưa sao băng đang trút xuống nơi này.
Nháy mất Vô Lượng Thần Quân Tư Đồ Nhã đã xuất ra ba loại pháp thuật Vô Lượng, khiến cho thiên địa cộng hường, biển cả gào thét điên cuồng. Sao trời roi xuống như mưa. bạo phát dao động năng lượng vô cùng đáng sợ, cả thiên địa trở nên hỗn loạn. Rốt cục không thể nhìn rõ Bạc Lộc đào, chỉ có tiếng nổ hủy diệt không ngừng vang lên.
Giữa vô tận dao động bùng nổ, một đạo kiếm quang vẫn tung bay bất khuất, thinh thoảng lóe ra quang minh. Đạo quang minh này chập chờn xuyên qua xuyên lại giữa dao động năng lượng.
Kiếm quang lấp lóe, thình lình một lúc sau một tiếng gầm to vang lên:
- Hư Không Vô Lượng.
Sau khi thi triển Hư Không Vô Lượng, không trung chìm trong trạng thái vô cùng đáng sợ. Dần dần không trung biến sắc, trở nên vô cùng u ám giống như hư không, thậm chí mật trời, mật trăng và các vì sao trên trời dần xuất hiện.
Sau pháp thuật Hư Không Vô Lượng, lại có tiếng gầm to của Tư Đồ Nhã:
- Chung Cực Vô Lượng.
Đột nhiên vạn vật trong thiên địa như ngung trệ, hoàn toàn yên tĩnh lại, dường như thiên địa sắp sửa sụp đổ.
Trong hoàn cảnh đáng sợ này, một thanh âm khác đột ngột vang lên:
- Tuy kiếm không còn, lòng này còn.
Sau đó thế giới yên tĩnh kia bất đầu vỡ nát như pha lê, trong khoảnh khắc trở nên như một thế giới vĩnh hằng. Rồi thình lình bùng nổ như long trời lỡ đất, cả người lẫn vật trong đó vỡ tan thành từng mành như pha lê, những mành vỡ trong suốt tung bay tán loạn, vô cùng rực rỡ.
Chỉ còn một đạo kiếm quang ngạo nghễ giữa không trung, dưới kiếm quang này, Đại Hài Vô Lượng, Vĩnh Hằng Vô Lượng gì đó, hoàn toàn tan biến.
Kiếm quang này hết sức tinh thuần, phong mang của nó thăng hoa tới mức không gì sánh nối. Kiếm quang đi qua nơi nào, hết thày tan tành thành mành vụn, chém tan vạn vật.
Tư Đồ Nhã kinh ngạc nhìn lại, nhìn thẳng vào đôi mất bình tĩnh mà trong suốt của Dư Tắc Thành ở xa xa. Sâu tận đáy mất Dư Tắc Thành, phong mang toát ra vô cùng chói mất, hết sức tinh thuần, không chút tạp chất.
Hiện tại trong tay Dư Tắc Thành không có kiếm, nhưng hấn chính là kiếm, tâm, thân hắn chính là kiếm. Trong khoảnh khắc này, tất cả phi kiếm cừu giai đã thoát khôi hình kiếm, dung hợp với Dư Tắc Thành thành một thê, thiên địa là kiếm, kiếm ý Thương Khung.
Kiếm ý như triều, kiếm ý như sơn, kiếm ý như hài, kiếm ý như ngục, kiếm ý như thiên.
Theo nhất cử nhất động của Dư Tắc Thành, tiếng kiếm chấn động vang lên trong trèo như vàng rơi trên đá. ngàn dặm thiên địa theo đó rung động không ngừng. Bức tường lực lượng vô hình bao phủ quanh mình Tư Đồ Nhã theo đó ầm ầm vỡ nát, hàng trăm hàng ngàn đạo kiếm quang mang theo tiếng kiếm ngâm ùn ùn trút xuống, không gì có thể ngăn nổi kiếm quang này.
Gặp thần sát thần, gặp Phật giết Phật, trời có thể xuyên, đất có thể phá. dương cao ba thước kiếm, bất nước phải chày ngược dòng.
Kiếm quang triển khai, kiếm ý hùng hậu đã lan tràn đến từng ngóc ngách trong thiên địa, giống như mờ ra một vùng trời đất hết sức tinh thuần. Kiếm khí hiện diện khắp mọi nơi, tung hoành bốn bể, bài trừ tất cả những pháp tấc nguyên khí không phù hợp với nó trong nháy mất.
Dưới kiếm quang này, Tư Đồ Nhã thối lui liên tục, chớp mất đã lui ra ngoài ba trăm dặm. Nhưng kiếm quang này, kiếm ý này vẫn vây quanh y, hiện diện khắp nơi, không đâu là không có.
Tư Đồ Nhã đột nhiên buông bó hết thày chống cự, đứng yên nhìn kiếm ý này, lên tiếng nói:
- Tư Đồ Nhã ta gia nhập Vô Lượng tông một ngàn một trăm nãm trước, hai trăm năm kết thành Kim Đan. tám trăm năm tu thành Nguyên Anh. tám mươi năm trước tiến giai Phàn Hư Chân Nhất.
- Trong kiếp sống ngàn năm tu đạo của ta, ta đã luyện Thập Bát Vô Lượng tới cảnh giới đinh phong, Phàn Phác Quy Chân, hóa Thập Bát Vô Lượng thành Chung Cực Vô Lượng quyết, một trong chín mươi chín bí pháp Tiên Tần. Ba năm trước đây, rốt cục ta đã tu luyện Chung Cực Vô Lượng quyết tiến hóa, trở thành Ma Ha Vô Lượng. Ý nghĩa của nó là rộng lớn vô cùng, lực lượng của thần.
- Sau khi luyện thành, ta nghĩ rằng có thể dựa vào thần công này mà vô địch thiên hạ. Không ngờ trận chiến đầu tiên đã aặp phải ngươi, gặp được kè tinh thông pháp thuật không kém gì Ma Ha Vô Lượng, quà thật là thế sự khôn lường.
-o0o-
Trong lúc Tư Đồ Nhã nói, trên người y dần dần dâng lên một vầng dương nho nhô, chiếu ra bạch quang soi khắp không trung sáng rực như ban ngày.
Tuyệt kỹ Ma Ha Vô Lượng này, trong cả tam giới lục đạo chính là thần thông vô thượng.
Dư Tắc Thành thu kiếm lại, nhìn Tư Đồ Nhã đang phóng xuất hào quang Vô Lượng, lên tiếng nói:
- Tuyệt kỹ của ta khác xa Ma Ha Vô Lượng của ngươi, ta đây là kiếm ý, thật ra vạn pháp đồng nguồn, ngươi có Ma Ha Vô Lượng, ta có Kiếm Ý Như Thiên. Vậy chúng ta hãy xem Ma Ha Vô Lượng của ngươi lợi hại, hay Kiếm Ý Như Thiên của ta điên cuồng.
- Chiến đi thôi!
Kiếm quang lại khời, nổ vang khắp thiên địa, nghênh đón Ma Ha Vô Lượng của Tư Đồ Nhã.
Đám Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân đang quan chiến hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là trốn cho mau, trốn thật xa. Cả bọn điên cuồng chạy trốn, nháy mất lao ra xa ngoài ngàn dặm. mới dám dừng lại tiếp tục quan chiến.
Lúc này bọn chúng mới nhìn lại, không ngờ có mười mấy tên Kim Đan Chân Nhân quan chiến quá say mê, bị thần uy của cả hai bên thu hút, tới lúc muốn chạy thì đã muộn, tất cả đều chết giữa hào quang.
Cả một góc đại lục, vô số hào quang bạo phát, rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân. Phàn
Hư Chân Nhất nhanh chóng bay về phía này. Tuy rằng bọn họ ở cách Thương Khung hài ba ngàn dặm. nhưng Ma Ha Vô Lượng, Kiếm Ý Như Thiên đã hoàn toàn kích thích bọn họ. Kè nào pháp lực càng cao càng cảm nhận rõ ràng lực hấp dẫn đáng sợ này, lập tức mau mau chạy tới quan chiến.
Kiếm khí bay lượn trên cao, uốn lượn như rồng, trông vô cùng sống động. Kiếm ý vô biên chất chứa bên trong, thinh thoảng kiếm phong chỉ về một hướng, tất cả tu sĩ đang ở hướng đó lập tức cảm thấy khó thở, vận chuyển nguyên khí hết sức khó khăn.
Ma Ha Vô Lượng chiếu sáng cả bầu trời, thần công của Vô Lượng tông đã phát huy đến cực điểm, thiên địa thành nhất thể, vô hạn vô biên.
Kiếm Ý Như Thiên và Ma Ha Vô Lượng va chạm giữa không trung, công kích lẫn nhau, hình thành lực nổ khổng lồ. Lực nổ này tập trung trong một vùng trời đất, trên không xuất hiện hết vụ nổ này tới vụ nổ khác.
Bạc Lộc đào đã tan biến, tất cả cây cối nhà cửa trên đào hoàn toàn vỡ nát, thậm chí đá ngầm chìm dưới biến mười trượng cũng phài vỡ nát.
Xung quanh chiến trường trăm dặm. thiên địa biến sắc, nhưng lại hết sức tinh thuần. Lúc này chỉ còn hai sự vật tồn tại, chính là kiếm ý và lực Ma Ha. Hai bên đang tranh đoạt vùng thiên địa này vô cùng kịch liệt.
Một lúc lâu sau, chợt nghe giọng Tư Đồ Nhã vang lên:
- Dư Tắc Thành, khó có thể tiếp tục rồi phải không? Ngươi có biết mình thua ở điểm nào không?
- Có lẽ ngươi tuyệt đối không ngờ, ngươi thất bại là vì cảnh giới. Hiện tại ngươi là cảnh giới Thành Anh Nguyên Anh kỳ, sau khi đạt thành Nguyên Anh. có lẽ là ngươi chưa từng thăng tiến cảnh giới. Tuy rằng trên Tu Tiên Giới từ xưa đến nay đều cho rằng, cảnh giới sau Nguyên Anh đã không còn quan trọng, nhưng bọn họ không biết rằng mình đã sai lầm.
Nguyên Anh kỳ chia làm ba cảnh giới Thành Anh. Xuất Khiếu, Phân Thần, nhưng từ sau Thành Anh. hầu như không ai đê ý tới cảnh giới.
Bời vì cảnh giới Thành Anh. Xuất Khiếu, Phân Thần toàn là thăng tiến một cách tự nhiên, không giống như trước kia, chỉ cần tu luyện là có thể tự nhiên xung quan thăng tiến. Hiện tại hoàn toàn tùy cơ, là do tự ngộ mà thăng tiến. Đây là chuyện tự nhiên của thiên địa, không phải là chuyện chỉ cần nỗ lực là có thể làm được.
Sau khi thành Anh. người tu tiên không còn nhờ vào pháp lực của thế giới Bàn Ngã nữa, mà dùng pháp lực bàn thân dẫn động thiên địa nguyên khí. hấp thu nguyên khí trong phạm vi trăm dặm. thậm chí ngàn dặm. tung hoành bốn bể.
Hơn nữa tu sĩ Nguyên Anh kỳ có vô số bí pháp có thể nâng cao lực lượng, bạo phát lực lượng. Đạt tới cảnh giới Thành Anh sơ cấp, hoàn toàn có thể phát ra lực lượng của cảnh giới Thành Anh cao cấp, cho nên về mặt bàn chất, chúng cũng như nhau.
Đương nhiên đây cũng chỉ là lý thuyết. Tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu, Phân Thần toàn là những kè tồn tại đã lâu, pháp lực siêu quần, trí lực hùng mạnh mới có thể đạt tới cảnh giới như vậy. Với tu vi của họ, đánh chết tu sĩ cảnh giới Thành Anh là hết sức dễ dàng.
Những tu sĩ Nguyên Anh chỉ dựa vào đan dược, kỳ ngộ mà thăng tiến cảnh giới, vĩnh viễn không thể nào đột phá cảnh giới Thành Anh.
Cho nên sau khi thành Anh. Tu Tiên Giới không nhắc tới chuyện thăng tiến cảnh giới nữa. Mà chuyện này cũng không phải chỉ cần cố sắng là có thể làm được, cần phải có thời gian dần dần tích lũy và cảm ngộ.
Mà trận chiến hôm nay, Dư Tắc Thành và Tư Đồ Nhã cùng dốc hết toàn lực, lực lượng của Kiếm Ý Như Thiên và Ma Ha Vô Lượng như nhau. Thế nhưng Dư Tắc Thành chỉ mới đạt cảnh giới Thành Anh. còn Tư Đồ Nhã đã là Phàn Hư Chân Nhất. Những lời vừa rồi tuy hết sức dễ nghe, nhưng về bàn chất, Tư Đồ Nhã hoàn toàn trên cơ Dư Tắc Thành. Lúc này cán cân đã hơi nghiêng sang một bên, dần dần chuyến hóa thành lực lượng, Ma Ha Vô Lượng của Tư Đồ Nhã dần dần đè ép Kiếm Ý Như Thiên của Dư Tắc Thành.
Dưới Ma Ha Vô Lượng bao trùm, thậm chí bàn mệnh pháp bảo Hiên Viên Kiếm, Hỗn Độn Lô của Dư Tắc Thành đều không thể phóng xuất. Bời vì chúng cần thời gian khời động quá dài, chỉ cần dài hơn một phần ngàn lần hô hấp, dưới cảm ứng của Ma Ha Vô Lượng, Tư Đồ Nhã sẽ lập tức phát hiện. Mà nếu đối phương sử dụng chiêu số giống như vậy, mình cũng có thể phát hiện, đây là năng lực của Kiếm Ý Như Thiên, gọi là Tiên Tri Tiên Giác, chắc chắn đối phương cũng là như vậy.
Dư Tắc Thành hít sâu một hơi, xem ra phải dùng tới tuyệt chiêu cuối cùng rồi...
Năm ngoái Dư Tắc Thành ngộ ra Vô Thượng Kiếm Đạo, lại thêm gần đây quan sát lão bất tử tổ sư phi thăng, aiã chết để gạt Thiên kiếp, dần dần Dư Tắc Thành có chút cảm ngộ. Trong lòng hắn nổi lên một ý nghĩ. nhưng ý nghĩ này quá mức điên cuồng, không thể nào tường tượng, cho nên chỉ là ý nghĩ mà thôi. Hôm nay vào giờ phút sinh tử ngay trước mất, hắn mới đem ra sử dụng.
Dư Tắc Thành dần dần thu nhô kiếm quang lại, thình lình chợt động, kiếm ý kia lập tức tiêu tan. ra vẻ như không thể chống đỡ được nữa, bất đầu chuyển sang Băng Tuyết Kiếm Đạo.
Băng tuyết vô thường, đóng băng thiên hạ. Băng Tuyết Kiếm Đạo hùng hồn tráng lệ, lập tức thiên địa trở nên một màu tuyết trắng, hàn khí lạnh lẽo đóng băng lan khắp bốn phương tám hướng.
Lập tức cuồng phong gào thét xuất hiện, băng tuyết từ ngàn xưa không tan, chẳng những đóng băng huyết nhục, xương cốt, lục phủ ngũ tạng con người, mà tưởng chừng như có thể đóng băng cả lòng người.
Nháy mất cả thiên địa hóa thành thế giới băng tuyết.
Nhưng dưới ánh hào quang của Ma Ha Vô Lượng, tất cả chỉ là vô ích. Lập tức thế giới băng tuyết nứt ra thành từng mành, băng tuyết lặng lẽ vỡ tan thành hàng ngàn hàng vạn mành vụn, thế giới tiêu tan.
Kiếm Đạo Dư Tắc Thành biến hóa, trở thành Khô Vinh Kiếm Đạo.
Đầu tiên vạn vật khô héo, hết thày trở về tự nhiên, dù là Ma Ha Vô Lượng cũng là như vậy, trở nên ảm đạm. Thế nhưng chân nghĩa của Ma Ha Vô Lượng vô cùng rộng lớn, chính là Vô Cực vĩnh viễn, lực lượng trạng thái khô không làm gì được nó, lập tức Ma Ha Vô Lượng lại sáng ngời.
Khoảnh khắc ngời sáng này mới chính là cái mà Dư Tắc Thành cố ý tìm cầu, Băng Tuyết Kiếm Đạo, trạng thái khô của Khô Vinh Kiếm Đạo xuất ra chỉ vì giờ phút này.
Chỉ trong thoáng chốc, Khô Vinh Kiếm Đạo chuyển sang trạng thái tươi, nhanh chóng thấm vào trong Ma Ha Vô Lượng. Lập tức khiến cho Ma Ha Vô Lượng bạo phát thần quang,
trở nên hùng mạnh tới nỗi không thể nhìn thẳng, lực lượng trở nên hùng mạnh hơn trước mười mấy lần.
Lực lượng này nháy mất truyền vào thân thể Tư Đồ Nhã. vốn Tư Đồ Nhã có tu vi Phàn Hư Chân Nhất, nhưng đã áp chế thành Nguyên Anh để đại chiến cùng Dư Tắc Thành. Lực lượng này nháy mất truyền ngược trở lại, khiến cho y trở về cảnh giới Phàn Hư Chân Nhất, bạo phát Ma Ha Vô Lượng.
Tư Đồ Nhã cười nói:
- Ta biết rồi, Dư Tắc Thành, ngưoi muốn làm cho ta bại lộ tu vi Phàn Hư Chân Nhất, dẫn phát Thiên kiếp, muốn dùng Thiên kiếp hủy diệt ta.
- Nhưng ngươi nghĩ vậy là quá đơn giản, ta trở thành Phàn Hư Chân Nhất đã hơn tám mươi năm. nếu là Thiên kiếp phi thăng, có thể ta khó lòng chống cự, nhưng Thiên kiếp xuất hiện vì Phàn Hư Chân Nhất nho nhô này... Hừ, ngưoi có vẻ coi thường ta quá...
Trong lúc Tư Đồ Nhã còn đang nói. cuồng phong dâng lên giữa đất trời, mây đen kéo tới dày đặc trong phạm vi ngàn dậm, dị tượng thiên địa xuất hiện, sấm chớp ùng oàng.
Sắc trời đột biến, xa xa cuối chân trời, một cơn gió lạnh thấu xương gào thét nổi lên. Mây đen ùn ùn tụ lại giống như những cơn sóng thần giận dữ, nháy mất đen kịt bầu trời. Mây đen như mực mang theo khí thế như trời giáng, tụ lại tầng tầng lớp lớp trên không.
Dị tượng thiên địa này vừa xuất hiện, tất cả tu sĩ đang quan chiến ngoài xa đều có cảm giác sợ hãi khó tả bằng lời, trong lòng run rấy. Thình lình một đạo điện quang to hơn tất cả tia chớp lóe sáng trên không, giống như trường tiên của Lôi thần vắt ngang quá nửa bầu trời, hung hăng quất xuống.
Theo sát đó là tiếng sấm vang rền, giống như tiếng rên ri của bầu trời sắp sập. Tiếng sấm này vang lên, lập tức mưa to tầm tã trút xuống, bị gió lạnh thổi qua, kết thành những hạt băng nho nhô, rải khắp trên biển cả, Thiên kiếp đã bất đầu.
Mây đen trên trời ngày càng sà xuống thấp, mây đen như mực tựa như vạn mã chạy lồng lên, hung hăng khời động. Giữa mây đen. từng đạo lôi quang màu xanh trắng thinh thoảng lóe lên. Thình lình một đạo lôi quang hoàng kim to chừng một trượng, uốn khúc như thân rắn từ trên trời giáng xuống.
Đạo lôi quang này giáng xuống, có nghĩa là Thiên kiếp đã bất đầu.
-o0o-
/1202
|