Thanh danh của giác đấu trường chết chóc này truyền khắp trong liên quân Dị tộc. Trong khi những thế giới bị phát hiện đồng thời nếu không bị công phá, cũng đã bị hủy diệt vì hai bên chiến đấu. Chỉ có giác đấu trường này vẫn còn tồn tại trong thiên địa.
Dư Tắc Thành đang ngồi lặng lẽ tu luyện, mới vừa rồi hắn giết chết một tên cao thủ Diêm Ma tộc. Đối phương sử dụng Hắc Động thuật đã tới mức lư hỏa thuần thanh, có thể đồng thời kích phát mười ba hắc động, hóa hợp làm một, có dấu hiệu thăng tiến Bạch Động thuật.
Nhưng Cường giả này vẫn bị Dư Tắc Thành giết chết, cho nên hắn đang đợi một Cường giả khác.
Sau một lúc, cửa chính giác đấu trường mở ra, có trăm người tiến vào.
Dư Tắc Thành thình lình xuất hiện, thi triển Kiếm Ý Hư Vô. Kiếm ý màu bạch kim lập tức bao trùm trong phạm vi hàng trăm hàng ngàn trượng, không gian xung quanh mọi người dường như hóa thành một thế giới lưu ly.
Đủ các loại hào quang hộ thân xanh đỏ trắng vàng hiện lên, nhưng dưới Kiếm Ý Hư Vô, tất cả hào quang này không chịu nổi một đòn. hoàn toàn tan tác, để lộ ra nhiều vẻ mặt khác nhau của chiến sĩ Dị tộc, có giật mình, có giận dữ, có khẩn trương, có hoảng sợ...
Hết thảy chỉ là vô ích. dưới kiếm quang này, các chiến sĩ Dị tộc đang xuất kích, tránh né, chống đỡ hoặc kêu to, mọi hành động đều bị đình chỉ. Trong thế giới lưu ly do Kiếm Ý Hư Vô tạo thành, trong khoảnh khắc tựa như hình thành một cảnh tượng tạm dừng vĩnh viễn.
Thình lình Kiếm Ý Hư Vô bạo phát, bùng nổ giống như long trời lở đất. Tất cả chiến sĩ Dị tộc trong thế giới lưu ly vỡ nát ra thành ức vạn mảnh như băng vụn. Những mảnh vỡ trong suốt lạnh lùng tung bay tán loạn, phản chiếu ánh sáng sặc sỡ chói mất.
Nhưng có một người vẫn còn đứng yên ngạo nghễ, thân hình bất động, trên trán người này có mười ba đôi mất kép, là tộc nhân Thiên Nhãn tộc.
Đây chính là cường địch, tay trái y cầm một ngọn lửa, thế giới Tử Viêm, toát ra khí tức hủy diệt vô tận, là thế giới Nhất Phương Nhất.
Tay phải y cầm một khối Hàn Băng, là thế giới Hàn Băng, toát ra khí tức đông cứng hết thảy, cũng là thế giới Nhất Phương Nhất.
Tay trái là lửa, tay phải là băng, băng hỏa giao hòa, rực rỡ mà lạnh lùng.
Đây là Hoàng tộc trong Thiên Nhãn tộc, đồng thời có được hai thế giới Nhất Phương Nhất, là cường địch mạnh nhất mà Dư Tắc Thành từng gặp.
Dư Tắc Thành nhìn y khẽ gật đầu, Cường giả đáng được tôn trọng.
Đối phương cũng khẽ gật đầu, mười ba đôi mất kép nhìn Dư Tắc Thành chăm chú.
Dư Tắc Thành hít sâu một hơi, chuẩn bị đánh một trận.
Hai người đứng đối diện nhau, không cần phải nói gì, một mất một còn, nháy mắt động thủ.
Trong khoảnh khắc này, giác đấu trường biến thành một biển băng hỏa mênh mông, Băng Hỏa Cửu Trùng Thiên, vạn dặm sóng cuộn như không bao giờ dứt. Ngọn lửa rất lớn hóa thành sóng biển đợt sau cao hơn đợt trước, băng hỏa kết hợp hóa thành lực lượng phá hủy hết thảy, gào thét phóng vút lên cao.
Trong biển băng hỏa vô tận này, kiếm quang chợt lóe. Kiếm Ý Như Thiên, như núi, như gió, kiếm phá thiên địa, không gì có thể ngăn được kiếm quang vô tận này.
Dưới kiếm quang này vạn vật sụp đổ, nháy mắt biển băng hóa kia dưới Kiếm Ý Như Thiên hùng mạnh công kích, tầng tầng lớp lớp băng hỏa nổ tung ra như những lớp thủy tinh dễ vỡ.
Vụ nổ này giống như cơn nước thủy triều quét về phía đối phương, mười mấy ánh mắt của đối phương lập tức nhìn Dư Tắc Thành trừng trừng. Địch nhân này quả thật đáng sợ, y lập tức xuất ra bí pháp vô thượng của mình.
Thình lình y vỗ mạnh hai tay vào nhau, băng hỏa chạm nhau nổ vang một tiếng, sinh ra lực nổ vô cùng đáng sợ, cũng sinh là lực Hủy Diệt vô cùng đáng sợ.
Nhưng lực Hủy Diệt này dưới kiếm ý của Dư Tắc Thành không có nghĩa gì, bởi vì kiếm ý Dư Tắc Thành đã ào ào tuôn ra, cũng là một băng một hỏa, một âm một dương, một tĩnh một động.
Hai loại kiếm ý này được Nhất Sơn Canh Bi Nhất Sơn Cao điều khiển phát ra, nghênh đón lực Hủy Diệt của đối phương. Băng hỏa đối đầu băng hỏa, nháy mắt đã phá hủy hoàn toàn lực Hủy Diệt của đối phương.
Hai loại kiếm ý này giống như mặt biển bình lặng nhưng ẩn chứa một dòng nước ngầm hung hãn. sát khí ẩn tàng mênh mông bát ngát khiến cho người ta muốn trốn mà không biết trốn đi đâu. Khí thế của chúng như chẻ tre, đột phá lực Hủy Diệt, tới ngay trước mặt đối phương.
Tên Thiên Nhãn tộc nhân giơ tay lên che chắn, hai thế giới Nhất Phương Nhất trên hai tay y lúc này nổ tung.
Thế giới Băng Hỏa đối chọi Kiếm Ý Băng Hỏa.
Thế giới Hàn Băng của y bị một loại kiếm ý Hàn Băng của đối phương xâm nhập, cả thế giới Hàn Băng bị đông cứng lại rồi vỡ nát, cả cánh tay y lập tức hóa thành hư vô.
Thế giới Hỏa Diễm của y bị Kiếm Ý Hỏa Diễm nóng hơn nhiều nuốt chửng, cả thế giới Hỏa Diễm bị đốt cháy sạch không còn, cả cánh tay cháy thành tro bụi.
Hai tay biến mất, nhưng tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc kia vẫn không lùi bước, y còn có một chiêu cuối cùng. Thình lình tất cả mất trên trán y bừng mờ, y phục trên người rách toạc, lộ ra một đôi mất kép màu trắng giữa ngực. Đôi mất này lập tức tỏa sáng, nháy mắt thế giới Nhất Phương Nhất thứ ba xuất hiện.
Thế giới thứ ba vô ảnh vô hình, một đòn mạnh nhất, đây là thế giới Quang, hào quang của nó hóa thành một đạo Cực Quang chuẩn bị phóng xuất. Đòn này phát ra vào lúc kiếm ý của đối phương đã hết đà, là lúc suy yếu nhất, có thể giết chết đối phương.
Nhưng y ngàn vạn lần không ngờ, đối phương cũng mở ra một mắt trên trán, Khống Tử tiên nhãn. Nháy mắt tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc này lập tức cảm giác toàn thân nhẹ bỗng. Ta chết rồi... đây là ý niệm cuối cùng này ra trong đầu y, linh hồn lập tức tan biến, ngã lăn ra đất mà chết.
Cực Quang trong thế giới thứ ba của y vẫn còn bắn ra không kềm được, đòn này đánh thủng trần giác đấu trường, lộ ra một lỗ thủng rất lớn, có thể nhìn thấy trận chiến khác đang diễn ra ở thế giới gần đó.
Dư Tắc Thành đi tới giơ tay ra, một đạo kiếm ý tuôn ra bao phủ lấy người đối phương. Kiếm Ý Khô Vinh sinh ra lực Vinh, lập tức thi thể tên Thiên Nhãn tộc kia khôi phục lại như thường, hai tay mọc ra trở lại, sau đó Dư Tắc Thành kéo một cái, thu y vào trong thế giới Bàn Cổ.
Đòn Khống Tử tiên nhãn khi nãy, Dư Tắc Thành đã khéo léo sử dụng tiên thuật. Thật ra trong khoảnh khắc đối phương chuẩn bị phóng xuất Cực Quang, cũng là lúc y suy yếu nhất.
Đòn Khống Tử tiên nhãn khi nãy chỉ phá hồn phách, không làm thương tổn thân thể, tim y vẫn còn đập. Sau khi thu vào thế giới Bàn Cố, dưới bí pháp của Lão Thất bảo vệ, có thể giữ được trong thời gian rất lâu.
Thi thể của Thiên Nhãn tộc như vậy, Dư Tắc Thành đã lấy được ba cỗ, đây là cỗ thứ tư, là Hoàng tộc Thiên Nhãn tộc, bởi vì y có tới ba thế giới Nhất Phương Nhất.
Sở dĩ Dư Tắc Thành làm như vậy là vì thế giới Nhất Phương Nhất của Thiên Nhãn tộc. Tuy rằng chúng đã chết đi nhưng thi thể bất diệt, thế giới kia vẫn còn tồn tại, tương lai có lẽ thế giới Bàn Cổ của mình có thể nuốt chúng. Màn sương đen Hỗn Độn của mình vẫn còn đó, vẫn còn có thể tiếp tục khuếch trương thế giới Bàn cổ của mình, có lẽ sẽ sinh ra đại lục mới, đây là tính toán của Dư Tắc Thành.
Rốt cục Dư Tắc Thành khống chế Khống Tử tiên nhãn đã đạt tới cảnh giới đại thành. Chuyện này phải cảm tạ thành quả nghiên cứu Tiên Thể Chiến Thân, trong thời gian khổ chiến vừa qua, Dư Tắc Thành vừa chiến đấu vừa bắt đầu quá trình nghiên cứu của mình.
Bảy đôi tiên nhãn của mình, ngoại trừ Vạn Lôi tiên nhãn thinh thoảng có diệu dụng, những tiên nhãn còn lại tác dụng rất ít. Chuyện này khiến Dư Tắc Thành vô cùng bất mãn. cho nên thay vì chế tạo Tiên Thể Chiến Thân khác, chẳng bằng cải tạo tiên nhãn trước tốt hơn.
Cho nên Dư Tắc Thành bắt đầu cải tạo bảy tiên nhãn. Hắn không động tới Vạn Lôi tiên nhãn. Tự Tại Kim Kiên nhãn là tiên nhãn đầu tiên bị hắn mang ra cải tạo. Dư Tắc Thành luyện hóa chúng hóa trở thành Tiên Khí. sau đó dung hợp chúng vào trong Khống Tử tiên nhãn.
Tự Tại tiên nhãn có thể tiến hành thay đổi tính cách, giải trừ ký ức, làm lại cuộc đời sinh linh, là huyễn thuật ở cảnh giới tối cao, ý nghĩa vô cùng quan trọng. Kim Kiên tiên nhãn có thể giúp cho người nào đó kiên định niềm tin, chết không hối hận.
Tuy rằng đôi tiên nhãn này rất là hùng mạnh, nhưng hiện tại không có ý nghĩa lớn lắm với Dư Tắc Thành, số lần sử dụng tới chúng càng ngày càng ít đi. Một con chim trong tay còn hơn hai con trong bụi, rốt cục Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, mang chúng ra luyện hóa.
Tiên Khí luyện hóa ra dung hợp vào Khống Tử tiên nhãn, quả nhiên xuất hiện hiệu quà thần kỳ. Đặc tính có thể thay đổi hết thảy của Tự Tại tiên nhãn, cùng đặc tính có thể kiên định niềm tin của Kim Kiên tiên nhãn đều dung hợp vào trong Khống Tử tiên nhãn.
Chúng sinh ra tác dụng gia tăng ý chí tử vong vô hạn. ảo hóa vô cùng đáng sợ, biến hóa vô cùng đáng sợ, thu hút đối phương, làm cho ý chí y trở nên yếu đuối, nghĩ rằng mình phải chết.
Đồng thời niềm tin phải chết này sẽ trở nên vô cùng kiên định. Đối phương tin tưởng rằng y phải chết, tức thì bị Khống Tử tiên nhãn xâm nhập, rốt cục chết thật.
Cho nên chỉ cần nhìn một cái, rất nhiều Cường giả bị Khống Tử tiên nhãn xâm nhập, khiến cho hồn phi phách tán, chết ngay tại chỗ.
Vì muốn tăng cường uy lực cho Khống Tử tiên nhãn, Dư Tắc Thành luyện hóa Kim Hiệt Vấn Đạo kinh thành Tiên Khí, dung nhập vào trong Khống Tử tiên nhãn, nhờ vậy mới có uy lực đáng sợ tới mức này. Ngay cả Cường giả Thiên Nhãn tộc có được ba tầng thế giới Nhất Phương Nhất, cũng bị hắn nhìn một cái mà chết.
Đáng tiếc Dư Tắc Thành có được bảo vật tiên gia có thể luyện chế Tiên Khí quá ít. bằng không nếu có thể cải tạo được Sinh Ly Tạo Hóa nhãn, vậy năng lực phân giải đáng sợ của chúng cũng sẽ sinh ra lực lượng hùng mạnh hơn nữa.
Hiện tại Bát Bộ Thiên Long bắt đầu thay đổi cơ chế, các Nguyên Anh Chân Quân tham chiến được thưởng điểm công trạng nhiều hơn, tất cả được đổi các loại vũ khí tiên thuật. Ai nấy được đổi phi kiếm pháp bảo cửu giai, bí pháp Tiên Tần, thực lực gia tăng nhanh chóng.
Kiếm vừa rồi của Dư Tắc Thành thiêu cháy thế giới Hóa Diễm của đối phương, chính là kiếm ý do Tam Muội Hỏa Cự Nhân hóa thành.
Cuối cùng Dư Tắc Thành cũng quyết định, minh đã có Băng Tuyết Kiếm Đạo khiến cho vạn vật đạt tới chỗ hoàn toàn đứng lặng, vậy Hỏa Diễm Kiếm Đạo của mình sẽ đi ngược lại, gia tăng vận chuyển của vạn vật, khiến cho chúng vận chuyển càng ngày càng nhanh, vừa khéo tương phản với trạng thái đứng lặng kia.
Đây là Kiếm Ý Phần Chích mà Dư Tắc Thành đạt được, làm cho vật chất đạt tới tốc độ vận chuyển nhanh nhất, đây là tác dụng của nhiệt độ cực cao do kiếm ý này sinh ra.
Kiếm Ý Phần Chích có thể đốt sạch đất trời, khiến cho vạn vật hóa thành tro bụi, nhiệt độ cực nóng.
Đây là kiếm ý thứ năm của Dư Tắc Thành, sau khi có được nó, Dư Tắc Thành lập tức sử dụng Tiên Tần Luyện Khí thuật nâng cao đột phá, rốt cục cũng đạt được Vô Thượng Kiếm Ý, Kiếm Ý Yên Diệt.
Đúng vậy, yên diệt là mai một thành tro, dưới nhiệt độ cực nóng như vậy, tất cả mai một, nháy mắt biến mất, thậm chí tro cũng không còn.
Đây là kiếm ý thứ năm mà Dư Tắc Thành có được, sau bốn loại Kiếm Ý Như Thiên, Kiếm Ý Hư Vô, Kiếm Ý Luân Hồi, Kiếm Ý Quang Âm.
Cho nên một kiếm vừa rồi lập tức khiến cho thế giới Nhất Phương Nhất của đối phương mai một, hóa thành tro bụi.
Thật ra Dư Tắc Thành vẫn còn cảm thấy chút tiếc nuối, do dự về Kiếm Ý Yên Diệt này. Sau khi có được nó, trong quá trình sử dụng cứ mười lần sẽ có một lần xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, không giống như chín lần kia. Tức là thay vì bình thường đối phương hoàn toàn mai một, lần đặc biệt này sẽ bạo phát chấn động mạnh mẽ, liệt hỏa bay lên.
Hiện tượng biến dị như vậy, thật ra trước kia Dư Tắc Thành từng thấy qua một lần, chính là lúc ở Đan môn, Tân Xuân Phong xuất ra tiên thuật vô thượng Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trùng Thiên, bí pháp thứ bảy mươi hai trong chín mươi chín bí pháp Tiên Tần.
Mỗi lần hiện tượng biến dị như vậy xuất hiện, toàn là sấm sét đánh xuống, trời sầu đất thảm, nhật nguyệt biến sắc, núi sông chấn động. Liệt hỏa vô tận sôi trào, không có trạng thái lặng lẽ mai một như bình thường, mà là bạo phát. Một đám mây hình nấm khổng lồ sẽ xuất hiện, sau khi sóng xung kích lan ra bốn phía. Kế đó là liệt hỏa bừng bừng.
Vì sao có chuyện như vậy... Dư Tắc Thành nghĩ mãi không ra, rốt cục hắn dùng điểm công trạng tích lũỵ được trong thời gian qua đổi lấy Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trùng Thiên, để nghiên cứu tìm hiểu nguyên nhân.
Trong nghiên cứu của Tiên Tần đế quốc, phát hiện ra vật chất cơ bản nhất của thế giới này là phân tử, nguyên tử cấu thành. Mà Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trùng Thiên chính là kích phát nguyên tử nhỏ bé nhất, đạt tới lực bùng nổ lớn nhất.
Xem xong bí tịch này, Dư Tắc Thành không khỏi rơi vào trầm tư. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa từng suy xét tìm hiểu xem thứ gì cấu thành thế giới này. Cho nên bí tịch này không chỉ giúp cho hắn học được một môn tiên thuật vô thượng mới, cũng đã mở ra cho hắn một cánh cửa khác, càng nghiên cứu sâu sắc hơn kiếm thuật của mình.
Thật ra Kiếm Ý Hư Vô của mình vẫn còn có thể tiến giai, nếu như trạng thái tĩnh lặng của Kiếm Ý Hư Vô có thể sinh ra hư vô, vậy nhiệt độ cực cao mai một cũng có thể hòa tan hư vô. Sau khi quang âm lưu chuyẻn luân hồi, khô héo, tự nhiên cũng có thể sinh ra hư vô.
Nếu mình hợp nhất ba loại kiếm ý này lại, có thể nào đạt tới Chung Cực Hư Vô, có thể nào đây chính là lực Thần Uy hay không?
Nếu Kiếm Ý Hư Vô và Kiếm Ý Yên Diệt xung khắc dung hợp, băng hỏa va chạm sẽ sinh ra lực hủy diệt đáng sợ nhất, phá hủy hết thảy. Phải chăng đó chính là lực Thần Uy?
Nếu lực hủy diệt này đạt tới cực hạn, có khi nào là hữu vô tương sinh, âm dương hóa linh, đây không phải là Niết Bàn Trùng Sinh sao? Có thể nào sinh ra sinh mạng kỳ dị, có thể nào là lực Thần Uy không?
Dư Tắc Thành không ngừng suy nghĩ. giữa chiến trường sinh tử đẫm máu, trui rèn qua máu lửa, vô số thi thể. Suy nghĩ như vậy đặc biệt in sâu trong óc, có nghĩa vô cùng, khiến cho kiếm thuật của hắn càng tiến thêm một bước.
Giác đấu trường hào quang chớp lóe, lại có một đám địch nhân kéo tới. Bọn chúng gào thét xông lên, trong đám này có một sát thủ Thích Đề Hoàn Nhân ẩn nấp trong đó.
Dư Tắc Thành nhìn bọn họ mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, một mình xông thẳng vào ngàn người của địch, nhảy vào giữa biến người, kiếm ý bạo phát.
Nửa canh giờ sau, mặt đất tràn ngập máu tươi, hào quang của tên Cường giả Thích Đề Hoàn Nhân dần dần tiêu tan. Dư Tắc Thành toàn thân đầy máu, đứng ngạo nghễ giữa trường.
Máu này không có giọt nào là của hắn, toàn là của kẻ thù. Hắn chậm rãi đi giữa mặt đất đầy máu, nhìn thi thể chất chồng cao như núi.
Chỉ cần kiếm của ta còn, ta đứng ở đây, chúng tới tên nào ta giết tên đó.
Bảy ngày sau, giác đấu trường này đã trở nên tơi tả, thế giới lơ lửng nơi này sau biết bao trận chiến, đã sắp sửa sụp đổ. Cả thế giới trở thành màu máu, máu này có màu đỏ, có màu lục, có màu lam, có cả dầu máy, có thể nói khiến thế giới này biến thành nhiều màu sặc sỡ.
Dư Tắc Thành ngồi trong biển máu, lặng lẽ chờ đợi, chờ đợt địch nhân mới tới. Trong thời gian qua, Dư Tắc Thành vẫn kiên trì chiến đấu, bất kể địch nhân hùng mạnh tới mức nào, hắn cũng không lùi nửa bước, huyết chiến tới cùng.
Trong chiến đấu, Dư Tắc Thành không ngừng suy nghĩ chiêm nghiệm, đôi khi nhớ lại quá khứ, từng cảnh tượng thỉnh thoảng hiện ra trong lòng.
Hắn nhớ tới mình đêm mưa trộm kinh, bắt đầu bước lên con đường tu tiên, nhớ tới đại hội thăng tiên trên Tây Lĩnh, nhớ lúc tiêu diệt Càn Ma Linh Tôn giáo, nhớ Hiên Viên Tam vấn, nhớ câu nói lúc sư phụ chọn mình làm đệ tử: “Chính là con!”, nhớ tới thời gian mình kiên trì khổ tu...
Kiên trì. chỉ có kiên trì, ngoại trừ kiên trì ra không còn biện pháp nào khác.
Kiếm của ta chính là đạo của ta, đạo của ta chính là tự do, muốn gì làm nấy, có thể làm được hết thảy, không ai, không gì có thể ngăn cản được ta.
Trong nhiều lần luyện kiếm tại đây, Dư Tắc Thành kiên định tâm minh, dần dần bài trừ tạp niệm, cố gắng chịu đựng kiên trì, thăng tiến về phía trước. Từ do dự tới kiên định, từ kiên định tới bình thản, từ bình thản tới siêu thoát, kiếm hắn dần dần phát ra quang minh càng ngày càng sáng.
Thời gian dần trôi, chiến đấu vẫn còn tiếp diễn. Từng đám Cường giả gục ngã dưới chân Dư Tắc Thành, rốt cục Cường giả tối cao của địch nhân. Thần Uy Sĩ của Ma Già Bà tộc xuất hiện.
Chiến đấu cho tới bây giờ, Thần Uy Sĩ của Ma Già Bà tộc đã tổn thất bốn người. Trong một trăm hai mươi sáu ngàn vạn liên quân, bọn chúng bất quá chỉ có chín tên, hiện tại coi như đã chết đi một nửa. xem như tử thương nặng nề nhất trong sáu Dị tộc.
Tên Thần Uy Sĩ này chỉ có mình y tiến vào giác đấu trường, bởi vì không cần có người nào khác bầu bạn với y. Y đi từng bước một, mỗi lần bước vào là thế giới này run lên, mỗi bước đi của y, đá cứng nở hoa, mưa bụi giáng xuống, tiếng gió ù ù, hỏa diễm chập chờn.
Mỗi bước đi, thiên địa biến bốn lần, bốn nguyên tố Thổ, Hỏa, Phong, Thủy theo bước đi của y mà nhảy múa, giống như có được tính mạng vậy.
Cường giả, đây là chí Cường giả, Cường giả tối cao của Ma Già Bà tộc trong hành động lần này.
Dư Tắc Thành nhìn giác đấu trường xung quanh một vòng. Tái kiến, sau trận chiến này, nơi đây sẽ không thể nào tồn tại.
Bất quá cho dù là Cường giả vô thượng, chỉ cần ta có kiếm trong tay, đứng ở nơi này, tới tên nào, ta giết tên đó.
Lực Thần Uy, ta cũng có.
Dư Tắc Thành chậm rãi đứng lên, Lưu Thi Vận trong thế giới Bàn cổ bắt đầu rút kiếm, Trường Bạch Tân Kim Kiếm, Băng Phách Hàn Quang Kiếm, sau đó bắt đầu múa kiếm trong thế giới Bàn Cổ.
Nàng vừa múa kiếm, Kiếm Ý Thần Uy thấm ra toàn thân Dư Tắc Thành. Nháy mắt Dư Tắc Thành xuất ra một đòn bao gồm năm loại kiếm ý của mình, bên trong ẩn chứa thêm Kiếm Ý Thần Uy.
Băng hỏa cùng phát, dưới sự điều khiển của Nhất Sơn Canh Bi Nhất Sơn Cao, Kiếm Ý Hư Vô, Kiếm Ý Yên Diệt nháy mắt xuất ra, đâm về phía đối thủ. Kiếm ý ngập trời đâm tới nửa đường hóa thành lực Thần Uy.
Thần Uy Sĩ kia giơ tay điểm ra một cái, Kiếm Ý Thần Uy tiêu tan. Đồng thời phía sau kiếm ý khôn cùng của Dư Tắc Thành ẩn giấu hai mươi mốt đạo kiếm quang cũng vỡ nát nhanh chóng.
Những đạo kiếm quang này ẩn trong kiếm ý, mỗi đạo đều có lực đạo, tốc độ khác nhau, nhưng vẫn bị một đòn của đối phương đánh nát.
Dư Tắc Thành chợt nghe lạnh toát trong lòng, tên này quá mức hùng mạnh.
Sau khi tên Thần Uy Sĩ kia đánh nát kiếm ý kiếm quang của Dư Tắc Thành, vô số ngọn lửa bay lên. hóa thành đao quang màu đỏ lửa. Chỉ trong thoáng chốc, hàng ngàn hàng vạn ánh đao quang như vậy ngưng tụ thành những thanh trường đao vô cùng vô tận. Khí tức nóng rực mang theo khí thế hủy diệt hết thảy lăng không chém tới, nháy mắt toàn bộ thế giới biến thành một vùng đao hải thiêu đốt sôi trào.
---o0o---
Dư Tắc Thành đang ngồi lặng lẽ tu luyện, mới vừa rồi hắn giết chết một tên cao thủ Diêm Ma tộc. Đối phương sử dụng Hắc Động thuật đã tới mức lư hỏa thuần thanh, có thể đồng thời kích phát mười ba hắc động, hóa hợp làm một, có dấu hiệu thăng tiến Bạch Động thuật.
Nhưng Cường giả này vẫn bị Dư Tắc Thành giết chết, cho nên hắn đang đợi một Cường giả khác.
Sau một lúc, cửa chính giác đấu trường mở ra, có trăm người tiến vào.
Dư Tắc Thành thình lình xuất hiện, thi triển Kiếm Ý Hư Vô. Kiếm ý màu bạch kim lập tức bao trùm trong phạm vi hàng trăm hàng ngàn trượng, không gian xung quanh mọi người dường như hóa thành một thế giới lưu ly.
Đủ các loại hào quang hộ thân xanh đỏ trắng vàng hiện lên, nhưng dưới Kiếm Ý Hư Vô, tất cả hào quang này không chịu nổi một đòn. hoàn toàn tan tác, để lộ ra nhiều vẻ mặt khác nhau của chiến sĩ Dị tộc, có giật mình, có giận dữ, có khẩn trương, có hoảng sợ...
Hết thảy chỉ là vô ích. dưới kiếm quang này, các chiến sĩ Dị tộc đang xuất kích, tránh né, chống đỡ hoặc kêu to, mọi hành động đều bị đình chỉ. Trong thế giới lưu ly do Kiếm Ý Hư Vô tạo thành, trong khoảnh khắc tựa như hình thành một cảnh tượng tạm dừng vĩnh viễn.
Thình lình Kiếm Ý Hư Vô bạo phát, bùng nổ giống như long trời lở đất. Tất cả chiến sĩ Dị tộc trong thế giới lưu ly vỡ nát ra thành ức vạn mảnh như băng vụn. Những mảnh vỡ trong suốt lạnh lùng tung bay tán loạn, phản chiếu ánh sáng sặc sỡ chói mất.
Nhưng có một người vẫn còn đứng yên ngạo nghễ, thân hình bất động, trên trán người này có mười ba đôi mất kép, là tộc nhân Thiên Nhãn tộc.
Đây chính là cường địch, tay trái y cầm một ngọn lửa, thế giới Tử Viêm, toát ra khí tức hủy diệt vô tận, là thế giới Nhất Phương Nhất.
Tay phải y cầm một khối Hàn Băng, là thế giới Hàn Băng, toát ra khí tức đông cứng hết thảy, cũng là thế giới Nhất Phương Nhất.
Tay trái là lửa, tay phải là băng, băng hỏa giao hòa, rực rỡ mà lạnh lùng.
Đây là Hoàng tộc trong Thiên Nhãn tộc, đồng thời có được hai thế giới Nhất Phương Nhất, là cường địch mạnh nhất mà Dư Tắc Thành từng gặp.
Dư Tắc Thành nhìn y khẽ gật đầu, Cường giả đáng được tôn trọng.
Đối phương cũng khẽ gật đầu, mười ba đôi mất kép nhìn Dư Tắc Thành chăm chú.
Dư Tắc Thành hít sâu một hơi, chuẩn bị đánh một trận.
Hai người đứng đối diện nhau, không cần phải nói gì, một mất một còn, nháy mắt động thủ.
Trong khoảnh khắc này, giác đấu trường biến thành một biển băng hỏa mênh mông, Băng Hỏa Cửu Trùng Thiên, vạn dặm sóng cuộn như không bao giờ dứt. Ngọn lửa rất lớn hóa thành sóng biển đợt sau cao hơn đợt trước, băng hỏa kết hợp hóa thành lực lượng phá hủy hết thảy, gào thét phóng vút lên cao.
Trong biển băng hỏa vô tận này, kiếm quang chợt lóe. Kiếm Ý Như Thiên, như núi, như gió, kiếm phá thiên địa, không gì có thể ngăn được kiếm quang vô tận này.
Dưới kiếm quang này vạn vật sụp đổ, nháy mắt biển băng hóa kia dưới Kiếm Ý Như Thiên hùng mạnh công kích, tầng tầng lớp lớp băng hỏa nổ tung ra như những lớp thủy tinh dễ vỡ.
Vụ nổ này giống như cơn nước thủy triều quét về phía đối phương, mười mấy ánh mắt của đối phương lập tức nhìn Dư Tắc Thành trừng trừng. Địch nhân này quả thật đáng sợ, y lập tức xuất ra bí pháp vô thượng của mình.
Thình lình y vỗ mạnh hai tay vào nhau, băng hỏa chạm nhau nổ vang một tiếng, sinh ra lực nổ vô cùng đáng sợ, cũng sinh là lực Hủy Diệt vô cùng đáng sợ.
Nhưng lực Hủy Diệt này dưới kiếm ý của Dư Tắc Thành không có nghĩa gì, bởi vì kiếm ý Dư Tắc Thành đã ào ào tuôn ra, cũng là một băng một hỏa, một âm một dương, một tĩnh một động.
Hai loại kiếm ý này được Nhất Sơn Canh Bi Nhất Sơn Cao điều khiển phát ra, nghênh đón lực Hủy Diệt của đối phương. Băng hỏa đối đầu băng hỏa, nháy mắt đã phá hủy hoàn toàn lực Hủy Diệt của đối phương.
Hai loại kiếm ý này giống như mặt biển bình lặng nhưng ẩn chứa một dòng nước ngầm hung hãn. sát khí ẩn tàng mênh mông bát ngát khiến cho người ta muốn trốn mà không biết trốn đi đâu. Khí thế của chúng như chẻ tre, đột phá lực Hủy Diệt, tới ngay trước mặt đối phương.
Tên Thiên Nhãn tộc nhân giơ tay lên che chắn, hai thế giới Nhất Phương Nhất trên hai tay y lúc này nổ tung.
Thế giới Băng Hỏa đối chọi Kiếm Ý Băng Hỏa.
Thế giới Hàn Băng của y bị một loại kiếm ý Hàn Băng của đối phương xâm nhập, cả thế giới Hàn Băng bị đông cứng lại rồi vỡ nát, cả cánh tay y lập tức hóa thành hư vô.
Thế giới Hỏa Diễm của y bị Kiếm Ý Hỏa Diễm nóng hơn nhiều nuốt chửng, cả thế giới Hỏa Diễm bị đốt cháy sạch không còn, cả cánh tay cháy thành tro bụi.
Hai tay biến mất, nhưng tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc kia vẫn không lùi bước, y còn có một chiêu cuối cùng. Thình lình tất cả mất trên trán y bừng mờ, y phục trên người rách toạc, lộ ra một đôi mất kép màu trắng giữa ngực. Đôi mất này lập tức tỏa sáng, nháy mắt thế giới Nhất Phương Nhất thứ ba xuất hiện.
Thế giới thứ ba vô ảnh vô hình, một đòn mạnh nhất, đây là thế giới Quang, hào quang của nó hóa thành một đạo Cực Quang chuẩn bị phóng xuất. Đòn này phát ra vào lúc kiếm ý của đối phương đã hết đà, là lúc suy yếu nhất, có thể giết chết đối phương.
Nhưng y ngàn vạn lần không ngờ, đối phương cũng mở ra một mắt trên trán, Khống Tử tiên nhãn. Nháy mắt tên tộc nhân Thiên Nhãn tộc này lập tức cảm giác toàn thân nhẹ bỗng. Ta chết rồi... đây là ý niệm cuối cùng này ra trong đầu y, linh hồn lập tức tan biến, ngã lăn ra đất mà chết.
Cực Quang trong thế giới thứ ba của y vẫn còn bắn ra không kềm được, đòn này đánh thủng trần giác đấu trường, lộ ra một lỗ thủng rất lớn, có thể nhìn thấy trận chiến khác đang diễn ra ở thế giới gần đó.
Dư Tắc Thành đi tới giơ tay ra, một đạo kiếm ý tuôn ra bao phủ lấy người đối phương. Kiếm Ý Khô Vinh sinh ra lực Vinh, lập tức thi thể tên Thiên Nhãn tộc kia khôi phục lại như thường, hai tay mọc ra trở lại, sau đó Dư Tắc Thành kéo một cái, thu y vào trong thế giới Bàn Cổ.
Đòn Khống Tử tiên nhãn khi nãy, Dư Tắc Thành đã khéo léo sử dụng tiên thuật. Thật ra trong khoảnh khắc đối phương chuẩn bị phóng xuất Cực Quang, cũng là lúc y suy yếu nhất.
Đòn Khống Tử tiên nhãn khi nãy chỉ phá hồn phách, không làm thương tổn thân thể, tim y vẫn còn đập. Sau khi thu vào thế giới Bàn Cố, dưới bí pháp của Lão Thất bảo vệ, có thể giữ được trong thời gian rất lâu.
Thi thể của Thiên Nhãn tộc như vậy, Dư Tắc Thành đã lấy được ba cỗ, đây là cỗ thứ tư, là Hoàng tộc Thiên Nhãn tộc, bởi vì y có tới ba thế giới Nhất Phương Nhất.
Sở dĩ Dư Tắc Thành làm như vậy là vì thế giới Nhất Phương Nhất của Thiên Nhãn tộc. Tuy rằng chúng đã chết đi nhưng thi thể bất diệt, thế giới kia vẫn còn tồn tại, tương lai có lẽ thế giới Bàn Cổ của mình có thể nuốt chúng. Màn sương đen Hỗn Độn của mình vẫn còn đó, vẫn còn có thể tiếp tục khuếch trương thế giới Bàn cổ của mình, có lẽ sẽ sinh ra đại lục mới, đây là tính toán của Dư Tắc Thành.
Rốt cục Dư Tắc Thành khống chế Khống Tử tiên nhãn đã đạt tới cảnh giới đại thành. Chuyện này phải cảm tạ thành quả nghiên cứu Tiên Thể Chiến Thân, trong thời gian khổ chiến vừa qua, Dư Tắc Thành vừa chiến đấu vừa bắt đầu quá trình nghiên cứu của mình.
Bảy đôi tiên nhãn của mình, ngoại trừ Vạn Lôi tiên nhãn thinh thoảng có diệu dụng, những tiên nhãn còn lại tác dụng rất ít. Chuyện này khiến Dư Tắc Thành vô cùng bất mãn. cho nên thay vì chế tạo Tiên Thể Chiến Thân khác, chẳng bằng cải tạo tiên nhãn trước tốt hơn.
Cho nên Dư Tắc Thành bắt đầu cải tạo bảy tiên nhãn. Hắn không động tới Vạn Lôi tiên nhãn. Tự Tại Kim Kiên nhãn là tiên nhãn đầu tiên bị hắn mang ra cải tạo. Dư Tắc Thành luyện hóa chúng hóa trở thành Tiên Khí. sau đó dung hợp chúng vào trong Khống Tử tiên nhãn.
Tự Tại tiên nhãn có thể tiến hành thay đổi tính cách, giải trừ ký ức, làm lại cuộc đời sinh linh, là huyễn thuật ở cảnh giới tối cao, ý nghĩa vô cùng quan trọng. Kim Kiên tiên nhãn có thể giúp cho người nào đó kiên định niềm tin, chết không hối hận.
Tuy rằng đôi tiên nhãn này rất là hùng mạnh, nhưng hiện tại không có ý nghĩa lớn lắm với Dư Tắc Thành, số lần sử dụng tới chúng càng ngày càng ít đi. Một con chim trong tay còn hơn hai con trong bụi, rốt cục Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, mang chúng ra luyện hóa.
Tiên Khí luyện hóa ra dung hợp vào Khống Tử tiên nhãn, quả nhiên xuất hiện hiệu quà thần kỳ. Đặc tính có thể thay đổi hết thảy của Tự Tại tiên nhãn, cùng đặc tính có thể kiên định niềm tin của Kim Kiên tiên nhãn đều dung hợp vào trong Khống Tử tiên nhãn.
Chúng sinh ra tác dụng gia tăng ý chí tử vong vô hạn. ảo hóa vô cùng đáng sợ, biến hóa vô cùng đáng sợ, thu hút đối phương, làm cho ý chí y trở nên yếu đuối, nghĩ rằng mình phải chết.
Đồng thời niềm tin phải chết này sẽ trở nên vô cùng kiên định. Đối phương tin tưởng rằng y phải chết, tức thì bị Khống Tử tiên nhãn xâm nhập, rốt cục chết thật.
Cho nên chỉ cần nhìn một cái, rất nhiều Cường giả bị Khống Tử tiên nhãn xâm nhập, khiến cho hồn phi phách tán, chết ngay tại chỗ.
Vì muốn tăng cường uy lực cho Khống Tử tiên nhãn, Dư Tắc Thành luyện hóa Kim Hiệt Vấn Đạo kinh thành Tiên Khí, dung nhập vào trong Khống Tử tiên nhãn, nhờ vậy mới có uy lực đáng sợ tới mức này. Ngay cả Cường giả Thiên Nhãn tộc có được ba tầng thế giới Nhất Phương Nhất, cũng bị hắn nhìn một cái mà chết.
Đáng tiếc Dư Tắc Thành có được bảo vật tiên gia có thể luyện chế Tiên Khí quá ít. bằng không nếu có thể cải tạo được Sinh Ly Tạo Hóa nhãn, vậy năng lực phân giải đáng sợ của chúng cũng sẽ sinh ra lực lượng hùng mạnh hơn nữa.
Hiện tại Bát Bộ Thiên Long bắt đầu thay đổi cơ chế, các Nguyên Anh Chân Quân tham chiến được thưởng điểm công trạng nhiều hơn, tất cả được đổi các loại vũ khí tiên thuật. Ai nấy được đổi phi kiếm pháp bảo cửu giai, bí pháp Tiên Tần, thực lực gia tăng nhanh chóng.
Kiếm vừa rồi của Dư Tắc Thành thiêu cháy thế giới Hóa Diễm của đối phương, chính là kiếm ý do Tam Muội Hỏa Cự Nhân hóa thành.
Cuối cùng Dư Tắc Thành cũng quyết định, minh đã có Băng Tuyết Kiếm Đạo khiến cho vạn vật đạt tới chỗ hoàn toàn đứng lặng, vậy Hỏa Diễm Kiếm Đạo của mình sẽ đi ngược lại, gia tăng vận chuyển của vạn vật, khiến cho chúng vận chuyển càng ngày càng nhanh, vừa khéo tương phản với trạng thái đứng lặng kia.
Đây là Kiếm Ý Phần Chích mà Dư Tắc Thành đạt được, làm cho vật chất đạt tới tốc độ vận chuyển nhanh nhất, đây là tác dụng của nhiệt độ cực cao do kiếm ý này sinh ra.
Kiếm Ý Phần Chích có thể đốt sạch đất trời, khiến cho vạn vật hóa thành tro bụi, nhiệt độ cực nóng.
Đây là kiếm ý thứ năm của Dư Tắc Thành, sau khi có được nó, Dư Tắc Thành lập tức sử dụng Tiên Tần Luyện Khí thuật nâng cao đột phá, rốt cục cũng đạt được Vô Thượng Kiếm Ý, Kiếm Ý Yên Diệt.
Đúng vậy, yên diệt là mai một thành tro, dưới nhiệt độ cực nóng như vậy, tất cả mai một, nháy mắt biến mất, thậm chí tro cũng không còn.
Đây là kiếm ý thứ năm mà Dư Tắc Thành có được, sau bốn loại Kiếm Ý Như Thiên, Kiếm Ý Hư Vô, Kiếm Ý Luân Hồi, Kiếm Ý Quang Âm.
Cho nên một kiếm vừa rồi lập tức khiến cho thế giới Nhất Phương Nhất của đối phương mai một, hóa thành tro bụi.
Thật ra Dư Tắc Thành vẫn còn cảm thấy chút tiếc nuối, do dự về Kiếm Ý Yên Diệt này. Sau khi có được nó, trong quá trình sử dụng cứ mười lần sẽ có một lần xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, không giống như chín lần kia. Tức là thay vì bình thường đối phương hoàn toàn mai một, lần đặc biệt này sẽ bạo phát chấn động mạnh mẽ, liệt hỏa bay lên.
Hiện tượng biến dị như vậy, thật ra trước kia Dư Tắc Thành từng thấy qua một lần, chính là lúc ở Đan môn, Tân Xuân Phong xuất ra tiên thuật vô thượng Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trùng Thiên, bí pháp thứ bảy mươi hai trong chín mươi chín bí pháp Tiên Tần.
Mỗi lần hiện tượng biến dị như vậy xuất hiện, toàn là sấm sét đánh xuống, trời sầu đất thảm, nhật nguyệt biến sắc, núi sông chấn động. Liệt hỏa vô tận sôi trào, không có trạng thái lặng lẽ mai một như bình thường, mà là bạo phát. Một đám mây hình nấm khổng lồ sẽ xuất hiện, sau khi sóng xung kích lan ra bốn phía. Kế đó là liệt hỏa bừng bừng.
Vì sao có chuyện như vậy... Dư Tắc Thành nghĩ mãi không ra, rốt cục hắn dùng điểm công trạng tích lũỵ được trong thời gian qua đổi lấy Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trùng Thiên, để nghiên cứu tìm hiểu nguyên nhân.
Trong nghiên cứu của Tiên Tần đế quốc, phát hiện ra vật chất cơ bản nhất của thế giới này là phân tử, nguyên tử cấu thành. Mà Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trùng Thiên chính là kích phát nguyên tử nhỏ bé nhất, đạt tới lực bùng nổ lớn nhất.
Xem xong bí tịch này, Dư Tắc Thành không khỏi rơi vào trầm tư. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa từng suy xét tìm hiểu xem thứ gì cấu thành thế giới này. Cho nên bí tịch này không chỉ giúp cho hắn học được một môn tiên thuật vô thượng mới, cũng đã mở ra cho hắn một cánh cửa khác, càng nghiên cứu sâu sắc hơn kiếm thuật của mình.
Thật ra Kiếm Ý Hư Vô của mình vẫn còn có thể tiến giai, nếu như trạng thái tĩnh lặng của Kiếm Ý Hư Vô có thể sinh ra hư vô, vậy nhiệt độ cực cao mai một cũng có thể hòa tan hư vô. Sau khi quang âm lưu chuyẻn luân hồi, khô héo, tự nhiên cũng có thể sinh ra hư vô.
Nếu mình hợp nhất ba loại kiếm ý này lại, có thể nào đạt tới Chung Cực Hư Vô, có thể nào đây chính là lực Thần Uy hay không?
Nếu Kiếm Ý Hư Vô và Kiếm Ý Yên Diệt xung khắc dung hợp, băng hỏa va chạm sẽ sinh ra lực hủy diệt đáng sợ nhất, phá hủy hết thảy. Phải chăng đó chính là lực Thần Uy?
Nếu lực hủy diệt này đạt tới cực hạn, có khi nào là hữu vô tương sinh, âm dương hóa linh, đây không phải là Niết Bàn Trùng Sinh sao? Có thể nào sinh ra sinh mạng kỳ dị, có thể nào là lực Thần Uy không?
Dư Tắc Thành không ngừng suy nghĩ. giữa chiến trường sinh tử đẫm máu, trui rèn qua máu lửa, vô số thi thể. Suy nghĩ như vậy đặc biệt in sâu trong óc, có nghĩa vô cùng, khiến cho kiếm thuật của hắn càng tiến thêm một bước.
Giác đấu trường hào quang chớp lóe, lại có một đám địch nhân kéo tới. Bọn chúng gào thét xông lên, trong đám này có một sát thủ Thích Đề Hoàn Nhân ẩn nấp trong đó.
Dư Tắc Thành nhìn bọn họ mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, một mình xông thẳng vào ngàn người của địch, nhảy vào giữa biến người, kiếm ý bạo phát.
Nửa canh giờ sau, mặt đất tràn ngập máu tươi, hào quang của tên Cường giả Thích Đề Hoàn Nhân dần dần tiêu tan. Dư Tắc Thành toàn thân đầy máu, đứng ngạo nghễ giữa trường.
Máu này không có giọt nào là của hắn, toàn là của kẻ thù. Hắn chậm rãi đi giữa mặt đất đầy máu, nhìn thi thể chất chồng cao như núi.
Chỉ cần kiếm của ta còn, ta đứng ở đây, chúng tới tên nào ta giết tên đó.
Bảy ngày sau, giác đấu trường này đã trở nên tơi tả, thế giới lơ lửng nơi này sau biết bao trận chiến, đã sắp sửa sụp đổ. Cả thế giới trở thành màu máu, máu này có màu đỏ, có màu lục, có màu lam, có cả dầu máy, có thể nói khiến thế giới này biến thành nhiều màu sặc sỡ.
Dư Tắc Thành ngồi trong biển máu, lặng lẽ chờ đợi, chờ đợt địch nhân mới tới. Trong thời gian qua, Dư Tắc Thành vẫn kiên trì chiến đấu, bất kể địch nhân hùng mạnh tới mức nào, hắn cũng không lùi nửa bước, huyết chiến tới cùng.
Trong chiến đấu, Dư Tắc Thành không ngừng suy nghĩ chiêm nghiệm, đôi khi nhớ lại quá khứ, từng cảnh tượng thỉnh thoảng hiện ra trong lòng.
Hắn nhớ tới mình đêm mưa trộm kinh, bắt đầu bước lên con đường tu tiên, nhớ tới đại hội thăng tiên trên Tây Lĩnh, nhớ lúc tiêu diệt Càn Ma Linh Tôn giáo, nhớ Hiên Viên Tam vấn, nhớ câu nói lúc sư phụ chọn mình làm đệ tử: “Chính là con!”, nhớ tới thời gian mình kiên trì khổ tu...
Kiên trì. chỉ có kiên trì, ngoại trừ kiên trì ra không còn biện pháp nào khác.
Kiếm của ta chính là đạo của ta, đạo của ta chính là tự do, muốn gì làm nấy, có thể làm được hết thảy, không ai, không gì có thể ngăn cản được ta.
Trong nhiều lần luyện kiếm tại đây, Dư Tắc Thành kiên định tâm minh, dần dần bài trừ tạp niệm, cố gắng chịu đựng kiên trì, thăng tiến về phía trước. Từ do dự tới kiên định, từ kiên định tới bình thản, từ bình thản tới siêu thoát, kiếm hắn dần dần phát ra quang minh càng ngày càng sáng.
Thời gian dần trôi, chiến đấu vẫn còn tiếp diễn. Từng đám Cường giả gục ngã dưới chân Dư Tắc Thành, rốt cục Cường giả tối cao của địch nhân. Thần Uy Sĩ của Ma Già Bà tộc xuất hiện.
Chiến đấu cho tới bây giờ, Thần Uy Sĩ của Ma Già Bà tộc đã tổn thất bốn người. Trong một trăm hai mươi sáu ngàn vạn liên quân, bọn chúng bất quá chỉ có chín tên, hiện tại coi như đã chết đi một nửa. xem như tử thương nặng nề nhất trong sáu Dị tộc.
Tên Thần Uy Sĩ này chỉ có mình y tiến vào giác đấu trường, bởi vì không cần có người nào khác bầu bạn với y. Y đi từng bước một, mỗi lần bước vào là thế giới này run lên, mỗi bước đi của y, đá cứng nở hoa, mưa bụi giáng xuống, tiếng gió ù ù, hỏa diễm chập chờn.
Mỗi bước đi, thiên địa biến bốn lần, bốn nguyên tố Thổ, Hỏa, Phong, Thủy theo bước đi của y mà nhảy múa, giống như có được tính mạng vậy.
Cường giả, đây là chí Cường giả, Cường giả tối cao của Ma Già Bà tộc trong hành động lần này.
Dư Tắc Thành nhìn giác đấu trường xung quanh một vòng. Tái kiến, sau trận chiến này, nơi đây sẽ không thể nào tồn tại.
Bất quá cho dù là Cường giả vô thượng, chỉ cần ta có kiếm trong tay, đứng ở nơi này, tới tên nào, ta giết tên đó.
Lực Thần Uy, ta cũng có.
Dư Tắc Thành chậm rãi đứng lên, Lưu Thi Vận trong thế giới Bàn cổ bắt đầu rút kiếm, Trường Bạch Tân Kim Kiếm, Băng Phách Hàn Quang Kiếm, sau đó bắt đầu múa kiếm trong thế giới Bàn Cổ.
Nàng vừa múa kiếm, Kiếm Ý Thần Uy thấm ra toàn thân Dư Tắc Thành. Nháy mắt Dư Tắc Thành xuất ra một đòn bao gồm năm loại kiếm ý của mình, bên trong ẩn chứa thêm Kiếm Ý Thần Uy.
Băng hỏa cùng phát, dưới sự điều khiển của Nhất Sơn Canh Bi Nhất Sơn Cao, Kiếm Ý Hư Vô, Kiếm Ý Yên Diệt nháy mắt xuất ra, đâm về phía đối thủ. Kiếm ý ngập trời đâm tới nửa đường hóa thành lực Thần Uy.
Thần Uy Sĩ kia giơ tay điểm ra một cái, Kiếm Ý Thần Uy tiêu tan. Đồng thời phía sau kiếm ý khôn cùng của Dư Tắc Thành ẩn giấu hai mươi mốt đạo kiếm quang cũng vỡ nát nhanh chóng.
Những đạo kiếm quang này ẩn trong kiếm ý, mỗi đạo đều có lực đạo, tốc độ khác nhau, nhưng vẫn bị một đòn của đối phương đánh nát.
Dư Tắc Thành chợt nghe lạnh toát trong lòng, tên này quá mức hùng mạnh.
Sau khi tên Thần Uy Sĩ kia đánh nát kiếm ý kiếm quang của Dư Tắc Thành, vô số ngọn lửa bay lên. hóa thành đao quang màu đỏ lửa. Chỉ trong thoáng chốc, hàng ngàn hàng vạn ánh đao quang như vậy ngưng tụ thành những thanh trường đao vô cùng vô tận. Khí tức nóng rực mang theo khí thế hủy diệt hết thảy lăng không chém tới, nháy mắt toàn bộ thế giới biến thành một vùng đao hải thiêu đốt sôi trào.
---o0o---
/1202
|