Sau khi làm xong tất cả những chuyện này. Dư Tắc Thành bình tâm tĩnh trílinh hồn xuất khiếu đi vào Bích Thúy Chi Sâm của mình, quả nhiên thấy Lục Thủ Chân Quân đang bị nhốt trong hồn lao.
Dư Tắc Thành đối mặt Lục Thủ Chân Quân thật sự là trong lòng ngổn ngang trăm mối, không ngờ y cũng có ngày hôm nay... Lục Thủ Chân Quân bị vây khốn bên trong hồn lao, đáng tiếc chính là loại sinh hồn bị Trảm Hồn Nhận bắt được này hoàn toàn không có chất lượng tốt như Kim Hâm Tử, tự động đưa lên tới cửa. Trong quá trình chịu trảm hồn, thần trí đã mất, chỉ có một chút ký ức hỗn loạn thỉnh thoảng xuất hiện bên trong hồn thể mà thôi.
Trong đó có hình ảnh tương thân tương ái giữa Lục Thủ Chân Quân và Phệ Hồn Chân Quân, cũng có quá trình ba người quen biết kết nghĩa, còn có ký ức cực khổ tu luyện, ký ức chém giết người tu tiên vô tội cướp đoạt bảo vật trong quá khứ. Đây đều là ký ức được khắc sâu trong đầu y, thỉnh thoáng lóe lên bên trong linh hồn.
Dư Tắc Thành quan sát một hồi, buông tiếng thở dài. hy vọng tương lai mình sẽ không trở thành vật cho người khác quan sát như vậy. Trên con đường tu tiên dài đăng đẵng, ai có thể cam đoan mình tương lai sẽ thế nào?
- Đến đây đi. TrảmHồnĐoán SÌ..0 ự®8*!
Dư Tắc Thành lặng lễ thi pháp, lập tức bên trong hồn lao. Lục Thủ Chân Quân bị dây leo quấn lấy đưa vào bên trong hồn lô bắt đầu tế luyện.
Sau khi luyện chế Huyết Hồn Ti, Dư Tắc Thành đã tích cóp đủ hồn hỏa, lần này thuận lợi luyện hóa Lục Thủ Chân Quân thành lục quang. Lập tức luyện hóa chấm dứt, dời vào trong Hóa Si điện.
Lần này không xảy ra cục diện xuất hiện nhiều lựa chọn như lần trước, một A Nan Đà trực tiếp bạo phát, nó mười phần tương thích cùng bản nguyên của Lục Thủ Chân Quân, không cần Dư Tắc Thành đồng ý, đã trực tiếp thực thể hóa.
Đồ án A Nan Đà chậm rãi biến thành pho tượng, Dư Tắc Thành xem qua lập tức hiểu rõ ràng. A Nan Đà này chính là Lục Tý Bạo Viên, thuộc tính của nó và Lục Thủ Chân Quân thật sự là vô cùng trùng hợp.
Sau đó lục quang bắt đầu thực thể hóa, như có một tầng hào quang chiếu vào trên người nó, lục quang này theo hào quang bắt đầu biến hóa, dần dần sinh ra hình thái mới, hóa thành một Lục Tý Viên Hầu.
Hình thái lục quang biến hóa dần dần ổn định, Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát. Tuy rằng không lớn nhưng hình thể đã lộ rõ, chỉ thấy Hồn Si này chính là một đại Viên Hầu, trên người có sáu tay, cả người khoác một tầng mộc giáp, diện mạo hung ác.
Sáu tay của nó cường tráng hữu lực, trên sáu cánh tay có ngọn lửa kỳ dị thiêu đốt. Ngọn lửa này không hề có chút thương tổn đối với nó, giống như đang sống, đang chậm rãi lưu chuyển.
Quá trình biến hình chấm dứt, từ hình thể Lục Tý Bạo Viên này xuất hiện một cỗ thần thức, đây là những lời tự giới thiệu về nó:
- Nguồn gốc của Tam Thiên A Nan Đà Lục Tý Bạo Viên Hồn Si thú đến từ Miêu Cương địa vực, là mãnh thú hệ Hỏa Mộc, trăm năm thành tinh, ngàn năm biến hóa, lực lớn vô cùng, giỏi về thao túng ngọn lửa, lửa này là Thiếu Dương Mộc Linh Hỏa. Ngoài ra bản thân còn có thần thông Đại Lực thuật, Đấu Thạch thuật, Mộc Giáp quyết, Mộc Diễm Bạo Viêm, Khống Hỏa kỳ thuật...
Trong cảm nhận của Dư Tắc Thành vào lúc này, Lục Tý Bạo Viên Hồn Si thú bắt đầu vận động. Nó múa may cánh tay, lực lớn vô cùng, có thể ném những tảng đá lớn trăm phát trăm trúng, biến hóa ra mộc giáp bảo vệ mình. Cuối cùng là ngọn lửa cháy trên sáu tay của nó có tính hủy diệt hết sức hùng mạnh, hơn nữa nó có thể tập trung ngọn lửa lại, hình thành bùng nổ kịch liệt. Mặt khác vì là Hồn Si của Đô Thiên, trời sinh còn có năng thực hồn, bộ hồn, chuyên khắc ác quỷ, ma đầu.
Lục Tý Bạo Viên cũng không có năng lực ẩn thân đánh lén như Chư Kiền Hồn Si Thú, vốn nó thuộc loại chiến sĩ bạo lực, lấy cứng chọi cứng. Thật ra cũng giống như người tu tiên dùng Hỏa Cầu thuật, lực chiến đấu cận thân căn bản không có ý nghĩa gì, ở một mức độ nào đó không hữu dụng bằng Chư Kiền Hồn Si Thú.
Ý nghĩa tồn tại lớn nhất của Lục Tý Bạo Viên chính là khống chế phi kiếm. Dư Tắc Thành luyện chế xong, thả nó ra khỏi Bích Thúy Chi Sâm, sau đó lựa chọn chỗ gởi hồn cho nó. Không cần phải nói, nhất định là phi kiếm Tử Giao Liệt Diễm kiếm tam giai dùng làm chỗ gởi hồn cho Lục Tý Bạo Viên, như vậy là mình có thể khống chế hoàn mỹ Tử Giao Liệt Diễm kiếm.
Dư Tắc Thành nghĩ tới sau trăm ngày tế luyện hoàn thành, trong tay mình có thể vận dụng hai thanh phi kiếm, sức chiến đấu tuyệt đối tăng lên. Điều này làm cho Dư Tắc Thành vô cùng vui vẻ, hận không thể tìm vài hồn phách luyện chế Hồn Si, như vậy có thể kích hoạt cả Kim Cương Xử và đài sen lục phẩm, khi đó minh sẽ mạnh mẽ tới mức nào, chỉ tưởng tượng không thôi cũng đủ khiến cho người ta kích động.
Sau khi hết thảy hoàn thành, Dư Tắc Thành rời khỏi sơn động. Hiện tại hắn nên đến Tây Lĩnh đưa tin, chậm trễ thời gian mấy ngày navy, không biết Thạch đại phu có tìm kiếm mình hay không nữa...
Nghĩ vậy Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, nhắm phương hướng Tây Lĩnh. Đáng tiếc phi kiếm nhị giai quả thật hơi kém, mỗi lần Dư Tắc Thành bay ra trăm dặm lại phải hạ xuống nghỉ ngơi, ngồi xuống khôi phục nguyên khí, sau đó mới có thể tiếp tục phi hành.
Rất nhanh Du Tắc Thành đã bay ra khỏi vùng núi rừng này trở về đường lớn. Từ rất xa nhìn thấy trên đường lớn có thương đội đi lại, thật sự là cảm giác trở về nhân thế. Dư Tắc Thành ngầm hạ quyết định, nếu sau này có linh lực gì bạo phát, dù là ở trước mắt mình, mình cũng không quản tới. Hiện tại nhiệm vụ chính của mình vẫn là bay về phía trước tới Tây Lĩnh.
Đáng tiếc nguyện vọng tốt nhưng sự thật là tàn khốc, người nào có ý đả thương hổ, nhưng hổ lại có lòng hại người. Lúc Dư Tắc Thành đang phi hành, cách hắn ngoài mười dặm, có một đội ngũ người tu tiên đang chú ý tới hắn.
Đội người tu tiên này gồm có năm người tu tiên và hơn hai mươi phàm nhân tạo thành. Trong năm người tu tiên có hai lão nhân và hai trung niên, còn có một thiếu nữ tuổi còn trẻ.
Trong đó lão nhân dùng một loại pháp khí từ rất xa quan sát Dư Tắc Thành phi hành, lão nhìn hắn điều khiển phi kiếm nói:
- Sư huynh, làm sao bây giờ? Thanh phi kiếm kia toát ra hào quang màu xanh biếc, tuyệt đối là phi kiếm Cương Mộc kiếm nhị giai. Chỉ cần chúng ta đoạt được nó là có thể dẫn linh nhập kiếm, thăng bậc trở thành Đấu Long Thiên Cương kiếm tam giai. Phối hợp với tâm pháp của Yên nhi, nhất định nó có thể được tuyển vào trong nội môn sáu phái. Chúng ta nên làm gì đây?
Một lão nhân khác đáp lại:
- Đoạt! Giết người đoạt kiếm! Đây là trời ban thưởng cơ hội cho chúng ta, Lang gia nhất tộc chúng ta nuôi dưỡng Đấu Long Chi Linh chừng ba trăm năm qua, nuôi dưỡng thành công hàng chục người, nhưng cũng làm hao tốn vô số tiền của tộc ta. Nhưng người đời cũng không biết chúng ta nuôi dưỡng Đấu Long Chi Linh, còn châm biếm chúng ta. Chỉ có chế tạo ra Đấu Long Thiên Cương kiếm mới có thể khiến người đời biết đến thành công của chúng ta, mới có thể làm hưng thịnh tộc ta.
Nhưng tài liệu khó tìm, chúng ta không luyện chế được phi kiếm Cương Mộc kiếm nhị giai, cho nên Đấu Long Chi Linh kia không ai mua, đại đa số đều tiêu hao tiền của một cách mù quáng. Không có pháp môn luyện kiếm, vậy sẽ không có cách nào luyện ra Đấu Long Thiên Cương kiếm tam giai.
Sư đệ nghe xong nói:
- Được, đoạt nó đi thôi... Lúc trước nếu huynh đệ chúng ta có phi kiếm này, vậy đã không thất bại bởi Tô lão cẩu, bị lão trục xuất khỏi ngoại môn Nguyên Châu phái, con của chúng ta cũng sẽ không bị hậu duệ lão chèn ép, mãi đến nay cũng không thể tiến vào cảnh giới Thai Tức. Hiện tại là cơ hội trời ban cho Yên nhi, chúng ta làm trưởng bối, không thể để cho hài tử thất vọng. Chỉ cần nó tiến vào sáu phái nội môn tuyệt đối sẽ Trúc Cơ đại thành, bộ tộc chúng ta từ đó về sau cũng sẽ trở nên hưng thịnh.
- Xem bộ dáng của hắn chỉ là một kẻ tu tiên nghèo khổ, không có trưởng bối dẫn đường, không ngờ dám ngự kiếm phi hành như vậy, quả thật chính là để lộ tiền tài ra ngoài, kêu gọi người khác tới cướp. Nếu chúng ta không đoạt, người khác cũng sẽ đoạt mà thôi. Hiện tại những người tu tiên bình thường đều đã tới Tây Lĩnh, trên đường không có bao nhiêu người, chúng ta giải quyết hắn hẳn là không có chuyện gì.
Sư huynh nói:
- Được, bất quá chờ một chút, bảo ba người bọn Yên nhi rời xa chúng ta, gia nhập vào thương đội phàm nhân, tránh cho chúng ta thất thủ liên lụy tới bọn họ. Cẩn thận vẫn hơn....
Dư Tắc Thành cũng không biết hắn đã bị người ta nhắm trúng, còn đang không ngừng phi hành. Đột nhiên phía trước xuất hiện một đội ngũ hành nhân, trong đó có hơn mười phàm nhân cùng hai lão nhân tu tiên. Bọn họ sử dụng phương tiện di chuyển bằng linh thú, đó là những con hung lang rất lớn.
Những người này đi thành một đoàn, trong đó có mấy con hung lang đang cắn xé lẫn nhau, chiều dài cánh của những con lang này có thể xoay trở ở tầng trời thấp. Bọn họ vừa khéo bay trước lộ tuyến phi hành của Dư Tắc Thành, chặn đường đi của hắn. Dư Tắc Thành không khỏi giảm tốc độ chuẩn bị bay vòng qua, lúc này một lão nhân trong đó điều khiển pháp khí bay lên trời, chắn ngang trước mặt Dư Tắc Thành hô lớn:
- Tiểu huynh đệ, chờ một chút, sắp xong rồi, có mấy tên tiểu tử đang tạo phản!
Dư Tắc Thành đối mặt Lục Thủ Chân Quân thật sự là trong lòng ngổn ngang trăm mối, không ngờ y cũng có ngày hôm nay... Lục Thủ Chân Quân bị vây khốn bên trong hồn lao, đáng tiếc chính là loại sinh hồn bị Trảm Hồn Nhận bắt được này hoàn toàn không có chất lượng tốt như Kim Hâm Tử, tự động đưa lên tới cửa. Trong quá trình chịu trảm hồn, thần trí đã mất, chỉ có một chút ký ức hỗn loạn thỉnh thoảng xuất hiện bên trong hồn thể mà thôi.
Trong đó có hình ảnh tương thân tương ái giữa Lục Thủ Chân Quân và Phệ Hồn Chân Quân, cũng có quá trình ba người quen biết kết nghĩa, còn có ký ức cực khổ tu luyện, ký ức chém giết người tu tiên vô tội cướp đoạt bảo vật trong quá khứ. Đây đều là ký ức được khắc sâu trong đầu y, thỉnh thoáng lóe lên bên trong linh hồn.
Dư Tắc Thành quan sát một hồi, buông tiếng thở dài. hy vọng tương lai mình sẽ không trở thành vật cho người khác quan sát như vậy. Trên con đường tu tiên dài đăng đẵng, ai có thể cam đoan mình tương lai sẽ thế nào?
- Đến đây đi. TrảmHồnĐoán SÌ..0 ự®8*!
Dư Tắc Thành lặng lễ thi pháp, lập tức bên trong hồn lao. Lục Thủ Chân Quân bị dây leo quấn lấy đưa vào bên trong hồn lô bắt đầu tế luyện.
Sau khi luyện chế Huyết Hồn Ti, Dư Tắc Thành đã tích cóp đủ hồn hỏa, lần này thuận lợi luyện hóa Lục Thủ Chân Quân thành lục quang. Lập tức luyện hóa chấm dứt, dời vào trong Hóa Si điện.
Lần này không xảy ra cục diện xuất hiện nhiều lựa chọn như lần trước, một A Nan Đà trực tiếp bạo phát, nó mười phần tương thích cùng bản nguyên của Lục Thủ Chân Quân, không cần Dư Tắc Thành đồng ý, đã trực tiếp thực thể hóa.
Đồ án A Nan Đà chậm rãi biến thành pho tượng, Dư Tắc Thành xem qua lập tức hiểu rõ ràng. A Nan Đà này chính là Lục Tý Bạo Viên, thuộc tính của nó và Lục Thủ Chân Quân thật sự là vô cùng trùng hợp.
Sau đó lục quang bắt đầu thực thể hóa, như có một tầng hào quang chiếu vào trên người nó, lục quang này theo hào quang bắt đầu biến hóa, dần dần sinh ra hình thái mới, hóa thành một Lục Tý Viên Hầu.
Hình thái lục quang biến hóa dần dần ổn định, Dư Tắc Thành cẩn thận quan sát. Tuy rằng không lớn nhưng hình thể đã lộ rõ, chỉ thấy Hồn Si này chính là một đại Viên Hầu, trên người có sáu tay, cả người khoác một tầng mộc giáp, diện mạo hung ác.
Sáu tay của nó cường tráng hữu lực, trên sáu cánh tay có ngọn lửa kỳ dị thiêu đốt. Ngọn lửa này không hề có chút thương tổn đối với nó, giống như đang sống, đang chậm rãi lưu chuyển.
Quá trình biến hình chấm dứt, từ hình thể Lục Tý Bạo Viên này xuất hiện một cỗ thần thức, đây là những lời tự giới thiệu về nó:
- Nguồn gốc của Tam Thiên A Nan Đà Lục Tý Bạo Viên Hồn Si thú đến từ Miêu Cương địa vực, là mãnh thú hệ Hỏa Mộc, trăm năm thành tinh, ngàn năm biến hóa, lực lớn vô cùng, giỏi về thao túng ngọn lửa, lửa này là Thiếu Dương Mộc Linh Hỏa. Ngoài ra bản thân còn có thần thông Đại Lực thuật, Đấu Thạch thuật, Mộc Giáp quyết, Mộc Diễm Bạo Viêm, Khống Hỏa kỳ thuật...
Trong cảm nhận của Dư Tắc Thành vào lúc này, Lục Tý Bạo Viên Hồn Si thú bắt đầu vận động. Nó múa may cánh tay, lực lớn vô cùng, có thể ném những tảng đá lớn trăm phát trăm trúng, biến hóa ra mộc giáp bảo vệ mình. Cuối cùng là ngọn lửa cháy trên sáu tay của nó có tính hủy diệt hết sức hùng mạnh, hơn nữa nó có thể tập trung ngọn lửa lại, hình thành bùng nổ kịch liệt. Mặt khác vì là Hồn Si của Đô Thiên, trời sinh còn có năng thực hồn, bộ hồn, chuyên khắc ác quỷ, ma đầu.
Lục Tý Bạo Viên cũng không có năng lực ẩn thân đánh lén như Chư Kiền Hồn Si Thú, vốn nó thuộc loại chiến sĩ bạo lực, lấy cứng chọi cứng. Thật ra cũng giống như người tu tiên dùng Hỏa Cầu thuật, lực chiến đấu cận thân căn bản không có ý nghĩa gì, ở một mức độ nào đó không hữu dụng bằng Chư Kiền Hồn Si Thú.
Ý nghĩa tồn tại lớn nhất của Lục Tý Bạo Viên chính là khống chế phi kiếm. Dư Tắc Thành luyện chế xong, thả nó ra khỏi Bích Thúy Chi Sâm, sau đó lựa chọn chỗ gởi hồn cho nó. Không cần phải nói, nhất định là phi kiếm Tử Giao Liệt Diễm kiếm tam giai dùng làm chỗ gởi hồn cho Lục Tý Bạo Viên, như vậy là mình có thể khống chế hoàn mỹ Tử Giao Liệt Diễm kiếm.
Dư Tắc Thành nghĩ tới sau trăm ngày tế luyện hoàn thành, trong tay mình có thể vận dụng hai thanh phi kiếm, sức chiến đấu tuyệt đối tăng lên. Điều này làm cho Dư Tắc Thành vô cùng vui vẻ, hận không thể tìm vài hồn phách luyện chế Hồn Si, như vậy có thể kích hoạt cả Kim Cương Xử và đài sen lục phẩm, khi đó minh sẽ mạnh mẽ tới mức nào, chỉ tưởng tượng không thôi cũng đủ khiến cho người ta kích động.
Sau khi hết thảy hoàn thành, Dư Tắc Thành rời khỏi sơn động. Hiện tại hắn nên đến Tây Lĩnh đưa tin, chậm trễ thời gian mấy ngày navy, không biết Thạch đại phu có tìm kiếm mình hay không nữa...
Nghĩ vậy Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, nhắm phương hướng Tây Lĩnh. Đáng tiếc phi kiếm nhị giai quả thật hơi kém, mỗi lần Dư Tắc Thành bay ra trăm dặm lại phải hạ xuống nghỉ ngơi, ngồi xuống khôi phục nguyên khí, sau đó mới có thể tiếp tục phi hành.
Rất nhanh Du Tắc Thành đã bay ra khỏi vùng núi rừng này trở về đường lớn. Từ rất xa nhìn thấy trên đường lớn có thương đội đi lại, thật sự là cảm giác trở về nhân thế. Dư Tắc Thành ngầm hạ quyết định, nếu sau này có linh lực gì bạo phát, dù là ở trước mắt mình, mình cũng không quản tới. Hiện tại nhiệm vụ chính của mình vẫn là bay về phía trước tới Tây Lĩnh.
Đáng tiếc nguyện vọng tốt nhưng sự thật là tàn khốc, người nào có ý đả thương hổ, nhưng hổ lại có lòng hại người. Lúc Dư Tắc Thành đang phi hành, cách hắn ngoài mười dặm, có một đội ngũ người tu tiên đang chú ý tới hắn.
Đội người tu tiên này gồm có năm người tu tiên và hơn hai mươi phàm nhân tạo thành. Trong năm người tu tiên có hai lão nhân và hai trung niên, còn có một thiếu nữ tuổi còn trẻ.
Trong đó lão nhân dùng một loại pháp khí từ rất xa quan sát Dư Tắc Thành phi hành, lão nhìn hắn điều khiển phi kiếm nói:
- Sư huynh, làm sao bây giờ? Thanh phi kiếm kia toát ra hào quang màu xanh biếc, tuyệt đối là phi kiếm Cương Mộc kiếm nhị giai. Chỉ cần chúng ta đoạt được nó là có thể dẫn linh nhập kiếm, thăng bậc trở thành Đấu Long Thiên Cương kiếm tam giai. Phối hợp với tâm pháp của Yên nhi, nhất định nó có thể được tuyển vào trong nội môn sáu phái. Chúng ta nên làm gì đây?
Một lão nhân khác đáp lại:
- Đoạt! Giết người đoạt kiếm! Đây là trời ban thưởng cơ hội cho chúng ta, Lang gia nhất tộc chúng ta nuôi dưỡng Đấu Long Chi Linh chừng ba trăm năm qua, nuôi dưỡng thành công hàng chục người, nhưng cũng làm hao tốn vô số tiền của tộc ta. Nhưng người đời cũng không biết chúng ta nuôi dưỡng Đấu Long Chi Linh, còn châm biếm chúng ta. Chỉ có chế tạo ra Đấu Long Thiên Cương kiếm mới có thể khiến người đời biết đến thành công của chúng ta, mới có thể làm hưng thịnh tộc ta.
Nhưng tài liệu khó tìm, chúng ta không luyện chế được phi kiếm Cương Mộc kiếm nhị giai, cho nên Đấu Long Chi Linh kia không ai mua, đại đa số đều tiêu hao tiền của một cách mù quáng. Không có pháp môn luyện kiếm, vậy sẽ không có cách nào luyện ra Đấu Long Thiên Cương kiếm tam giai.
Sư đệ nghe xong nói:
- Được, đoạt nó đi thôi... Lúc trước nếu huynh đệ chúng ta có phi kiếm này, vậy đã không thất bại bởi Tô lão cẩu, bị lão trục xuất khỏi ngoại môn Nguyên Châu phái, con của chúng ta cũng sẽ không bị hậu duệ lão chèn ép, mãi đến nay cũng không thể tiến vào cảnh giới Thai Tức. Hiện tại là cơ hội trời ban cho Yên nhi, chúng ta làm trưởng bối, không thể để cho hài tử thất vọng. Chỉ cần nó tiến vào sáu phái nội môn tuyệt đối sẽ Trúc Cơ đại thành, bộ tộc chúng ta từ đó về sau cũng sẽ trở nên hưng thịnh.
- Xem bộ dáng của hắn chỉ là một kẻ tu tiên nghèo khổ, không có trưởng bối dẫn đường, không ngờ dám ngự kiếm phi hành như vậy, quả thật chính là để lộ tiền tài ra ngoài, kêu gọi người khác tới cướp. Nếu chúng ta không đoạt, người khác cũng sẽ đoạt mà thôi. Hiện tại những người tu tiên bình thường đều đã tới Tây Lĩnh, trên đường không có bao nhiêu người, chúng ta giải quyết hắn hẳn là không có chuyện gì.
Sư huynh nói:
- Được, bất quá chờ một chút, bảo ba người bọn Yên nhi rời xa chúng ta, gia nhập vào thương đội phàm nhân, tránh cho chúng ta thất thủ liên lụy tới bọn họ. Cẩn thận vẫn hơn....
Dư Tắc Thành cũng không biết hắn đã bị người ta nhắm trúng, còn đang không ngừng phi hành. Đột nhiên phía trước xuất hiện một đội ngũ hành nhân, trong đó có hơn mười phàm nhân cùng hai lão nhân tu tiên. Bọn họ sử dụng phương tiện di chuyển bằng linh thú, đó là những con hung lang rất lớn.
Những người này đi thành một đoàn, trong đó có mấy con hung lang đang cắn xé lẫn nhau, chiều dài cánh của những con lang này có thể xoay trở ở tầng trời thấp. Bọn họ vừa khéo bay trước lộ tuyến phi hành của Dư Tắc Thành, chặn đường đi của hắn. Dư Tắc Thành không khỏi giảm tốc độ chuẩn bị bay vòng qua, lúc này một lão nhân trong đó điều khiển pháp khí bay lên trời, chắn ngang trước mặt Dư Tắc Thành hô lớn:
- Tiểu huynh đệ, chờ một chút, sắp xong rồi, có mấy tên tiểu tử đang tạo phản!
/1202
|