Trên người hai lão nhân tu tiên này không có thứ gì cả, ngoại trừ huyền thiết thuẫn ra, thứ gì cũng không có, thu hoạch duy nhất chính là pháp khí viên châu của lão nhân đầu tiên bị Chư Kiền Hồn Si Thú giết chết. Quả nhiên viên châu này cũng là nội đan của hung lang luyện chế mà thành.
Dư Tắc Thành đứng nhìn thi thể đang cháy thầm nghĩ, thật ra bản lãnh điều khiển pháp khí của lão nhân này vô cùng hùng mạnh, không kém hơn bao nhiêu so với thủ pháp điều khiển phi kiếm của Lục Thủ Chân Quân. Đáng tiếc thần thức tiêu hao quá nhiều, cần phải bồi dưỡng, nếu không có thể xâm nhập vào đầu lão, học tập kinh nghiệm ngự khí này.
Bất quá ngẫm lại cũng là bình thường, sài lang có trảo có răng, cho nên chúng đuổi theo săn bắt con mồi. Con thỏ không có nanh vuốt sắc bén, nhưng chúng cảnh giác chạy nhanh tránh né được sài lang. Lão nhân này không có tiền, không mua nổi pháp khí tốt, cho nên tập trung sức lực vào chuyện điều khiển pháp khí, mới có được thủ pháp ngự khí linh hoạt như vậy.
Sau khi đốt xong những thi thể này, Dư Tắc Thành chạy ra đường lớn, lần này hắn không điều khiển phi kiếm như trước nữa. Đây là một bài học, nhất định là vì mình điều khiển phi kiếm mới dẫn tới người tu tiên cướp bóc như vậy, tuy rằng lần này mình thắng lợi nhưng lần sau thì sao, vẫn nên cẩn thận một chút cũng không thừa.
Dư Tắc Thành sử dụng Khinh Linh thuật tiếp tục lên đường, từ khi hắn biết ngự kiếm, thuật này rất ít sử dụng, biết bay rồi ai còn muốn đi bộ nữa... Hiện tại không có cách nào đành phải sử dụng lại thân pháp này.
Bốn chữ chân ngôn mà hắn học được của Dương sắc qủa nhiên có tác dụng vô cùng. Dư Tắc Thành càng chạy càng nhanh, càng ngày càng phóng khoáng tự nhiên hơn. Không lâu sau hắn đã ra tới đường lớn, chạy nhanh về phía trước. Không lâu sau Dư Tắc Thành đã đuổi kịp một đoàn xe, dáng vẻ tiêu sái ung dung của Dư Tắc Thành khiến cho người trong đoàn xe phải kêu lên trầm trồ khen ngợi.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, đi về phía đoàn xe. Nếu không thể phi hành, vậy gia nhập thương đội cùng bọn họ hành trình cũng được.
Dư Tắc Thành tới gần đoàn xe hô:
- Bình thủy tương phùng, muốn mượn đường đi tới, có thể tiếp nhận tại hạ được chăng?
Lúc Dư Tắc Thành nói những lời này, hắn sử dụng chân nguyên lực, thanh âm vang vọng phạm vi vài dặm. Trong đoàn xe có một đại hán lên tiếng trả lời:
- Đến đây, tiểu huynh đệ, thấy ngươi lưng đeo hồ cầm đi đường, hẳn không phải là kẻ phàm phu tục tử. Chúng ta cũng là đoàn xe lâm thời tụ hợp, hoan nghênh ngươi tham gia chúng ta.
Dư Tắc Thành cười, đi về phía đoàn xe, gia nhập vào trong đó. Thật ra đoàn xe này không phải của thế gia quyền quý lập nên, mà do một ít tiểu thương, gánh hát, du khách thích xem náo nhiệt, muốn đi tham gia thịnh hội Tây Lĩnh lâm thời tụ tập mà thành.
Tây Lĩnh nằm trong Thập Vạn Đại Sơn, thành thị có phàm nhân cư trú ở gần nơi này nhất cũng xa tới sáu trăm dặm. Mặc dù có đường có thể cho xe ngựa thông hành, nhưng trong núi mãnh thú vô số, còn có yêu ma, cho nên phàm nhân đều kết đội mà đi.
Những thương đội lớn do thế gia tạo thành, bởi vì nhất trí trong hành động, nghe theo chỉ huy cho nên hành trình với tốc độ rất nhanh, đều đã tới Tây Lĩnh. Còn thương đội nhỏ như bọn họ do vô số tiểu thương tụ tập, bởi vì hành động chậm chạp mới còn đang trên đường đi tới.
Đoàn xe khoảng chừng có bốn trăm người, hơn sáu mươi xe ngựa, trong đó có hai mươi chiếc xe thuộc về một gánh hát. Gánh hát này tên là Thân Gia ban, ban chủ (ông bầu) chính là người mới vừa rồi trả lời Dư Tắc Thành. Võ công người này đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong, chỉ vì tuổi đã năm mươi, trên người lại không có Linh Căn, kiếp này không có khả năng thăng cấp cảnh giới Tiên Thiên nữa.
Dư Tắc Thành tiến vào đoàn xe, ban chủ phất tay mời Dư Tắc Thành lên một chiếc xe ngựa to nhất của Thân Gia. Dư Tắc Thành không nói nhiều lời lập tức lên xe. Trong xe vô cùng rộng rãi hơn nữa còn rất sạch sẽ. Dư Tắc Thành ngồi trong xe này cùng Thân ban chủ nói chuyện phiếm.
Ban chủ tên là Thân Hải Phong, tính tình hào sảng cởi mở. Sở dĩ đoàn xe này có thể tạo thành, hoàn toàn là nhờ vào y dẫn dắt, có thể nói y chính là đầu lĩnh của đoàn xe này.
Dư Tắc Thành vừa lên xe liền thuận tay đưa cho Thân Hải Phong mười lá vàng làm tiền lộ phí. Trong túi trữ vật của Dư Tắc Thành hoàng kim vô số, nhưng hắn cũng không đưa ra quá nhiều. Thật ra đây không phải là keo kiệt, mà là nếu đưa quá nhiều, quá mức hào phóng, sẽ rất dễ dàng khiến cho đối phương nổi lòng tham, tạo thành phiền phức không cần thiết.
Gánh hát này khoảng chừng có một trăm năm mươi người, trong đó hết trăm người là nữ tử còn trẻ. Gánh hát chủ yếu lấy ca múa, diễn hài, xiếc thú, tạp kỹ làm tiết mục biểu diễn chính, nhờ vào đó mà kiếm tiền, thường đi diễn vòng quanh các nước.
Đoàn xe này có hơn hai mươi chiếc, thuộc loại xe ngựa chuyên môn chở thuê, trong đó có hai xe ngựa chưa có người ngồi đầy. Dọc trên đường đi ngoại trừ Dư Tắc Thành, còn có những người khác lục tục lên xe. Những người này có người là khách đi đường vừa mới rời khỏi đoàn xe trước, có kẻ cũng giống như Dư Tắc Thành, là người tu tiên độc hành.
Xe ngựa từ từ đi tới không hề nhàm chán tịch mịch. Thỉnh thoảng có ca nữ trong Thân Gia ban leo lên nóc xe hát vang một khúc trợ hứng cho mọi người, cũng có người đàn tấu nhạc khí, giảm bớt nỗi tịch mịch trên đường đi.
Cả đoàn xe đi trên đường có thể nói là náo nhiệt vô cùng. Đi như vậy hơn ba mươi dặm, mặt trời đã sắp sửa xuống núi, đoàn xe liền đình chỉ đi tới. Thân Gia ban quả nhiên là gánh hát, bọn họ bắt đầu dựng doanh lập trại, đốt lửa cho khói bay lên, dọn dẹp lại cho mặt đất bằng phẳng, để làm sàn khấu diễn xuất.
Trong Thân Gia có hơn mười người là trù sư chuyên môn, bọn họ bắt đầu nướng thịt xỏ xâu, lấy rượu ngon ra, nướng bánh, nấu canh thịt dê... Rất nhanh đã hình thành mười mấy quầy hàng thức ăn xung quanh sân khấu. Ngoài ra trong đoàn xe cũng có thương nhân như vậy, bọn họ cũng tự làm ra các loại thức ăn đặc biệt ngon, gia nhập vào trong số những quầy hàng kia, như vậy có khoảng chừng hơn ba mươi quầy hàng.
Dư Tắc Thành thấy vậy lấy làm kỳ, trong đoàn xe chỉ có những người này, vậy số thức ăn sẽ bán cho ai? Không lâu sau, nghi vấn của hắn đã được giải đáp, phía trước bắt đầu có nhân mã lục tục theo đường lớn chạy về phía này. Bọn họ đều là những thành viên thương đội khác, ở mười mấy dặm phía trước nhìn thấy khói lửa bèn tụ tập về nơi này.
Thậm chí có người còn cưỡi dị thú, ngự phi cầm trên không bay về phía này. Hóa ra đốt lửa tạo khói chính là vì mục đích này.
Diễn xuất bắt đầu, Thân Gia ban bắt đầu các trò biểu diễn của họ. Hoặc là diễn viên ở trên đài hát xướng, hoặc là các chú hề ở trên đài phun lửa làm xiếc, nào là mỹ nữ khuất phục mãnh hổ, có cả một đám thiếu nữ nhảy múa trên sân khấu.
Phía dưới người xem vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng thanh âm hoan hô vang lên. Dư Tắc Thành cũng đi tới những quầy hàng này mua một vài xâu thịt, uống một bát canh thịt dê, ăn một khúc giò chả. So với lương khô ăn khi đồng hành cùng huynh đệ cốt Luân ngon hơn nhiều, đây mới là thức ăn chân chính. Nhưng giá cả cũng rất đắt đỏ, cao hơn gấp trăm lần loại thức ăn như vậy trong thành Lâm Hải.
Dư Tắc Thành không thèm quan tâm, ăn ngon là được. Hắn quăng ra mấy lá vàng, lập tức trở thành khách nhân được hoan nghênh nhất.
Trên đài biểu diễn, dưới đài cũng không hề nhàn rỗi. Nữ tử Thân Gia ban xuống đài cùng đám khách nhân cố ý tới đây xem náo nhiệt tán gẫu vài câu đã đạt thành giao dịch, bèn đi về phía xe ngựa cách đó không xa. Sau đó trong xe ngựa phát ra tiếng rung động và tiếng nữ nhân rên khe khẽ. Hóa ra đám nữ tử Thân Gia ban này còn mua bán thân xác, dùng thân thể đổi lấy tiền tài.
Khó trách những người này chạy hơn mười dặm đường tới đây du ngoạn, hóa ra đều là vì chuyện này. Bất quá Dư Tắc Thành cũng không hề kinh ngạc, gánh hát đoàn xiếc thông thường đều là như vậy, những nữ tử này thừa dịp tuổi còn trẻ bán thân kiếm chút đỉnh tiền, tránh cho đến lúc về già chịu cảnh nghèo khổ thê lương. Những nữ tử này so ra còn tự do hơn những nữ tử nơi kỹ viện, có thể tụ do lựa chọn đối tượng để lên giường, còn có thể du ngoạn nơi nơi, cũng coi như tự do tự tại.
Dư Tắc Thành tuổi trẻ nhiều tiền, bởi vì sau khi tu tập bốn chữ chân ngôn của Dương Sắc, nhất cử nhất động của hắn đều mang theo vẻ phóng khoáng tự nhiên khó tả bằng lời khiến đám nữ tử trong gánh hát nhìn thấy hắn liền khó có thể rời mắt. Rất nhanh bên cạnh hắn đã có một đám ca nữ xinh đẹp của Thân Gia ban vây quanh trước sau muốn cùng hắn vui vầy.
Nhưng Dư Tắc Thành bất động, những nữ tử mà hắn từng tiếp xúc không ai là không xinh đẹp tuyệt trần, nhan sắc của đám nữ tử này còn chưa đủ lọt vào mắt hắn.
Dư Tắc Thành tùy tiện lang thang một hồi, sau đó vừa định trở lại trướng bồng mà gánh hát chuẩn bị riêng cho mình, nghỉ ngơi tu luyện, bất ngờ phát hiện ra một ánh mắt đang lén lút chú ý mình.
Dư Tắc Thành theo ánh mắt đó nhìn lại, kẻ nhìn trộm Dư Tắc Thành thu hồi ánh mắt, nhưng ánh mắt hai người vẫn chạm nhau. Đối phương là một thiếu nữ tuổi xấp xỉ với Dư Tắc Thành, gương mặt thanh tú, hàng mi giống như trăng non, mặt như đóa phù dung mới nở, nhan sắc thập phần xinh đẹp.
Tuy rằng thiếu nữ này xinh đẹp nhưng ánh mắt nhìn về phía Dư Tắc Thành lại toát ra vẻ vô cùng thù hận. Tuy rằng thù hận chỉ lộ ra qua ánh mắt hai người chạm nhau nhưng Dư Tắc Thành lập tức cảm nhận được thù hận khắc cốt ghi tâm của nàng.
Bên cạnh thiếu nữ có hai trung niên, bọn họ phát hiện Dư Tắc Thành đang quan sát vội vàng kéo thiếu nữ kia tránh sang bên. Trong đó có một trung niên lén lút liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái, ánh mắt y tỏ ra e ngại. Ba người rất nhanh đã biến mất bên kia sân khấu.
Dư Tắc Thành tỏ ra như hoàn toàn không để ý nhưng bên người quang ảnh chợt lóe. Chư Kiền Hồn Si Thú đã được thả ra, ẩn hình đi tới lén lút truy tung ba người.
Dư Tắc Thành chậm rãi trở về trướng bồng của mình. Đây là Thân ban chủ cố ý an bày cho Dư Tắc Thành, những lá vàng đã mang đến hiệu quả. Dư Tắc Thành cũng không để y chịu thiệt thòi, hắn tiện tay lấy ra mười lượng hoàng kim coi như phí thuê trướng bồng. Từ khi được của cải của Tử Lĩnh Tam Hùng, Dư Tắc Thành trở nên hào phóng vô cùng.
Tiến vào trong trướng bồng, Dư Tắc Thành ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện. Bước đầu tiên chính là tiến vào Bích Thúy Chi Sám để xem hôm nay thu hoạch những gì.
Quả nhiên sinh hồn của hai lão nhân cùng đám phàm nhân và cự lang bị Chư Kiền Hồn Si Thú giết chết đều ở chỗ này. Nhưng những sinh hồn này đều đã mất đi linh trụ linh hồn của phàm nhân và cự lang đều đã hóa thành màn sương đen, không thể duy trì căn nguyên hình thái, chỉ có thể làm nguyên liệu cho hồn lô, dùng hiến tế.
Linh hồn của hai lão nhân kia cũng mất đi linh trí chỉ có điều vô số ký ức trong quá khứ hiện lên không ngừng trong linh hồn, bọn họ đã rơi vào trong hồi ức vĩnh cửu.
Đây là khuyết điểm của Trảm Hồn Nhận, linh hồn bị nó bắt được chính là như thế. Lúc này Dư Tắc Thành mới hiểu rõ sự quý giá của hồn phách Kim Hâm Tử lúc trước lấy được.
Dư Tắc Thành nhìn vào ký ức hai người hiện lên trong sinh hồn, bất chợt thấy được hình ảnh thiếu nữ mới vừa rồi nhìn mình với vẻ thù hận căm tức. Dư Tắc Thành lập tức sửng sốt, sau đó cẩn thận quan sát ký ức hai người này, dần dần thông qua hình ảnh những ký ức kia biết được nguyên nhân hết thảy chuyện này.
Hóa ra hai lão nhân này thuộc một gia tộc ở đại thảo nguyên Tháp Khắc Lạp Mã Cân nằm sát phía Tây côn châu. Gia tộc bọn họ chuyên chăn nuôi linh thú như lang và chó, thuộc về dòng thứ của Nguyên Châu tông.
Vào ba trăm năm trước có bằng hữu từ Tuy Viễn địa vực tới côn châu, biết bọn họ giỏi về nuôi chó dưỡng lang, bèn mang đến cho bọn họ một loại thú từ Tuy Viễn, đầu chó thân người, có được trí khôn, vô cùng hiếm có.
Gia tộc này trong lúc vô ý phát hiện loại linh thú đầu chó thân người hèn mọn này không ngờ có chứa long tính thuộc phân chi Long tộc. Chỉ cần có quan hệ với Long tộc có nghĩa là hùng mạnh, vì thế gia tộc này bắt đầu nghiên cứu làm sao để lấy ra tia long tính kia từ trên người loại linh thú đầu chó thân người này.
Cứ như vậv bọn họ trải qua cực khổ nghiên cứu phát hiện linh thú đầu chó thân người chứa long tính còn nhiều hơn nữa vì thế lợi dụng sở trường của gia tộc, bọn họ bắt đầu quá trình nuôi dưỡng, sử dụng đầu chó thân người chiến đấu tàn sát lẫn nhau, chọn ra tinh hoa trong đó. Lần nuôi dưỡng này kéo dài hai trăm sáu mươi năm, trải qua vô số đời tối ưu hóa, chỉnh hợp điều phối huyết mạch, bọn họ nghiên cứu ra được biện pháp Long Linh, được gọi là Long Linh của Đấu Long Chi Linh.
Vì nghiên cứu chuyện này, gia tộc bọn họ bán tất cả tài sản của cải lấy tiền, nợ vô số khoản lớn, rốt cục cũng nghiên cứu hoàn thành. Bọn họ nghĩ rằng thứ này có thể giúp cho mình phát đại tài, nào ngờ bọn họ mang đi bán khắp nơi không có ai mua.
Long Linh cao cao tại thượng không ngờ lại lấy được trên người linh thú đầu chó quả thật chính là chuyện lạ thế gian. Tất cả những người tu tiên đều tỏ ra khinh thường đối với Long Linh này, cho dù có người muốn mua, muốn dùng nó để luvện khí, vậy tuyệt đối sẽ bị mọi người nhạo báng, cũng không còn muốn mua nữa.
Càng quan trọng hơn là loại Long Linh này sau khi lấy ra, chỉ có thể duy trì ba năm không thay đổi, sau đó sẽ tiêu tan. Có mấy người tu tiên ham rẻ mua Long Linh này còn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ tài liệu tiến hành luyện khí, Long Linh đã tiêu tan, lập tức tìm tới gia tộc bọn họ yêu cầu trả tiền lại, gây ồn ào huyên náo dư luận xôn xao khắp nơi. Từ đó về sau chiêu bài của họ hoàn toàn tan vỡ, trở thành trò cười trên Tu Tiên Giới.
Không có cách nào cuối cùng bọn họ nghĩ rằng chỉ có mình luyện ra pháp khí chứng minh Long Linh này quả thật hữu hiệu, như vậy mới có thể chấn hưng gia môn nhưng lại phát hiện ra mình đang nằm trong một cục diện vô cùng xấu hổ. Luyện chế pháp khí pháp bảo phi kiếm cần Long Linh làm nguyên liệu là bảo vật cực phẩm, bọn họ căn bản không có khả năng với tới bảo vật này. Nguyên liệu cuối cùng chỉ còn ba loại pháp khí phi kiếm có phương pháp luyện chế đơn giản nhất, bọn họ vẫn còn có thể chịu được, trong đó có bí pháp luyện chế thăng bậc cho Cương Mộc kiếm.
Nhưng dù là Cương Mộc kiếm đơn giản nhất này, hiện tại bọn họ cũng không có tiền mua nguyên liệu. Mặc dù Vạn Niên Linh Mộc ở Tu Tiên Giới thuộc loại nguyên liệu bình thường, nhưng lại hết sức khó tìm, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Cho nên nhìn thấy Dư Tắc Thành có sẵn Cương Mộc kiếm, bọn họ sinh lòng cướp đoạt, lần đầu làm cường đạo kết quả bị Dư Tắc Thành giết chết toàn bộ.
Thiếu nữ kia chính là Yên nhi mà lão nhân kia nhắc tới trước khi chết, là cháu gái của lão nhân, là hy vọng cuối cùng làm cho gia tộc vinh quang. Lão nhân muôn cướp đoạt Cương Mộc kiếm luyện chế Đấu Long Thiên Cương kiếm, thứ nhất là vì chứng minh nỗ lực của gia tộc mình không uổng phí, thứ hai là muốn cho cháu gái mình có thể nhờ vào kiếm này trổ hết tài năng ở Đại Hội Thăng Tiên, trở thành đệ tử nội môn sáu phái.
Hai trung niên kia là con của lão nhân, tu đạo cũng đã được ba mươi năm, đến nay vẫn chưa tiến vào cành giới Thai Tức thậm chí còn bị con gái của mình vượt qua.
Nhìn thấy chuyện này, Dư Tắc Thành lập tức minh bạch vì sao thiếu nữ kia thù hận khắc cốt ghi tâm đối với mình như vậy. Thật sự là quỷ quái... các ngươi cướp bóc ta, bị ta giết còn hận ta như vậy, thật sự là không có thiên lý...
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó rời khỏi Bích Thúy Chi Sâm. Nếu mối thù này đã kết vậy phải tiên hạ thủ vi cường, không cần biết mỹ nữ gì cả, chỉ có kè thù chết rồi mới là đẹp nhất.
Dư Tắc Thành lập tức phóng xuất thần thức liên hệ với Chư Kiền Hồn Si Thú của mình. Nháy mắt thần thức Dư Tắc Thành qua lại không ngớt, tiến vào trong cơ thể Chư Kiền Hồn Si Thú bắt đầu quan sát ba địch nhân đối diện mình.
Ba người bọn họ ngồi trong một chiếc xe, đây là xe ngựa của bọn họ. Dường như bọn họ đang cãi nhau, thanh âm rất lớn. Dư Tắc Thành nghiêng tai lắng nghe.
Hai trung niên kia đang khuyên bảo thiếu nữ, một người trong đó nói:
- Này hài tử, chúng ta đi nhanh đi thôi. Tiểu từ kia đã ở bên trong đoàn xe, chúng ta mau mau rời khỏi nơi này, tránh cho hắn phát hiện chúng ta.
Thiếu nữ nói:
- Không, con tuyệt không trốn đi, con muốn báo thù cho gia gia và Nhị gia gia. Con đã mua chuộc được Thân ban chủ, y đã đáp ứng thu con làm người mới. Ngày mai con sẽ giả làm ca nữ trong ban hát đi câu dẫn hắn, chỉ cân hắn mắc câu con sẽ dùng Lang Độc hoa hạ độc hắn, báo thù cho nhị vị gia gia.
Một người trung niên khác nói:
- Không được, không được, trong tay tiểu tử kia có công phu, phụ thân thúc thúc đều chết ở trong tay hắn, con không thể mạo hiểm! Con là hy vọng của gia tộc bọn ta, không thể vì hắn mà đưa thân mình vào hiểm địa...
Thiếu nữ kiên định, nói:
- Không, không báo thù này con thể không làm người! Cho dù Lang Độc hoa không giết chết được hắn, con còn có Đinh Thần Tam Âm Lôi có thể cùng hắn đồng quy ư tận. Nếu như không được, con sẽ đáp ứng với Nhạc gia thà rằng làm đồ chơi cho bọn thiếu gia ăn chơi trác táng kia, cũng phải vì gia gia báo thù!
Hai người trung niên khuyên bảo không ngừng, nhưng thiếu nữ kia vẫn kiên trì giữ vững chủ ý của mình. Dư Tắc Thành thu hồi thần thức đi ra trướng bồng, lén lút lặng lẽ tiến về phía bọn họ. Kẻ thù như vậy phải xử lý dứt khoát, cho dù là nàng mỹ mạo thiên tiên, cho dù nàng thân mang chính nghĩa, cho dù nàng nắm giữ chân lý, chỉ cần nàng là kẻ thù của mình, vậy nhất định nàng phải biến mất.
Dư Tắc Thành đi tới bên ngoài xe ngựa của đối phương, ba người bọn họ vẫn còn đang tranh cãi. Chư Kiền Hồn Si Thú thoáng động, lặng lẽ ẩn nấp thật kín đáo.
Dư Tắc Thành đi đến bên cạnh xe ngựa đối phương, vừa lúc ấy một người trung niên đang buông lời khuyên can thiếu nữ, vừa liếc mắt qua đã nhìn thấy Dư Tắc Thành đang đối diện với mình cười lạnh. Y định cất tiếng hô. Chư Kiền Hồn Si Thú ờ phía sau xông tới một đao Trảm Hồn Nhận cắm phập vào hậu tâm y. Sau đó bịt miệng y lại, lập tức y chỉ có thể giãy dụa vài cái đã hoàn toàn tử vong.
Chư Kiên Hôn Si Thú buông thi thể người trung niên này ra, sau đó Dư Tăc Thành mở cửa xe, lập tức tiến vào trong xe. Trong khoảnh khắc hắn mở cửa Chư Kiên Hồn Si Thú đã lặng lẽ tiến vào.
Dư Tắc Thành đứng nhìn thi thể đang cháy thầm nghĩ, thật ra bản lãnh điều khiển pháp khí của lão nhân này vô cùng hùng mạnh, không kém hơn bao nhiêu so với thủ pháp điều khiển phi kiếm của Lục Thủ Chân Quân. Đáng tiếc thần thức tiêu hao quá nhiều, cần phải bồi dưỡng, nếu không có thể xâm nhập vào đầu lão, học tập kinh nghiệm ngự khí này.
Bất quá ngẫm lại cũng là bình thường, sài lang có trảo có răng, cho nên chúng đuổi theo săn bắt con mồi. Con thỏ không có nanh vuốt sắc bén, nhưng chúng cảnh giác chạy nhanh tránh né được sài lang. Lão nhân này không có tiền, không mua nổi pháp khí tốt, cho nên tập trung sức lực vào chuyện điều khiển pháp khí, mới có được thủ pháp ngự khí linh hoạt như vậy.
Sau khi đốt xong những thi thể này, Dư Tắc Thành chạy ra đường lớn, lần này hắn không điều khiển phi kiếm như trước nữa. Đây là một bài học, nhất định là vì mình điều khiển phi kiếm mới dẫn tới người tu tiên cướp bóc như vậy, tuy rằng lần này mình thắng lợi nhưng lần sau thì sao, vẫn nên cẩn thận một chút cũng không thừa.
Dư Tắc Thành sử dụng Khinh Linh thuật tiếp tục lên đường, từ khi hắn biết ngự kiếm, thuật này rất ít sử dụng, biết bay rồi ai còn muốn đi bộ nữa... Hiện tại không có cách nào đành phải sử dụng lại thân pháp này.
Bốn chữ chân ngôn mà hắn học được của Dương sắc qủa nhiên có tác dụng vô cùng. Dư Tắc Thành càng chạy càng nhanh, càng ngày càng phóng khoáng tự nhiên hơn. Không lâu sau hắn đã ra tới đường lớn, chạy nhanh về phía trước. Không lâu sau Dư Tắc Thành đã đuổi kịp một đoàn xe, dáng vẻ tiêu sái ung dung của Dư Tắc Thành khiến cho người trong đoàn xe phải kêu lên trầm trồ khen ngợi.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, đi về phía đoàn xe. Nếu không thể phi hành, vậy gia nhập thương đội cùng bọn họ hành trình cũng được.
Dư Tắc Thành tới gần đoàn xe hô:
- Bình thủy tương phùng, muốn mượn đường đi tới, có thể tiếp nhận tại hạ được chăng?
Lúc Dư Tắc Thành nói những lời này, hắn sử dụng chân nguyên lực, thanh âm vang vọng phạm vi vài dặm. Trong đoàn xe có một đại hán lên tiếng trả lời:
- Đến đây, tiểu huynh đệ, thấy ngươi lưng đeo hồ cầm đi đường, hẳn không phải là kẻ phàm phu tục tử. Chúng ta cũng là đoàn xe lâm thời tụ hợp, hoan nghênh ngươi tham gia chúng ta.
Dư Tắc Thành cười, đi về phía đoàn xe, gia nhập vào trong đó. Thật ra đoàn xe này không phải của thế gia quyền quý lập nên, mà do một ít tiểu thương, gánh hát, du khách thích xem náo nhiệt, muốn đi tham gia thịnh hội Tây Lĩnh lâm thời tụ tập mà thành.
Tây Lĩnh nằm trong Thập Vạn Đại Sơn, thành thị có phàm nhân cư trú ở gần nơi này nhất cũng xa tới sáu trăm dặm. Mặc dù có đường có thể cho xe ngựa thông hành, nhưng trong núi mãnh thú vô số, còn có yêu ma, cho nên phàm nhân đều kết đội mà đi.
Những thương đội lớn do thế gia tạo thành, bởi vì nhất trí trong hành động, nghe theo chỉ huy cho nên hành trình với tốc độ rất nhanh, đều đã tới Tây Lĩnh. Còn thương đội nhỏ như bọn họ do vô số tiểu thương tụ tập, bởi vì hành động chậm chạp mới còn đang trên đường đi tới.
Đoàn xe khoảng chừng có bốn trăm người, hơn sáu mươi xe ngựa, trong đó có hai mươi chiếc xe thuộc về một gánh hát. Gánh hát này tên là Thân Gia ban, ban chủ (ông bầu) chính là người mới vừa rồi trả lời Dư Tắc Thành. Võ công người này đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong, chỉ vì tuổi đã năm mươi, trên người lại không có Linh Căn, kiếp này không có khả năng thăng cấp cảnh giới Tiên Thiên nữa.
Dư Tắc Thành tiến vào đoàn xe, ban chủ phất tay mời Dư Tắc Thành lên một chiếc xe ngựa to nhất của Thân Gia. Dư Tắc Thành không nói nhiều lời lập tức lên xe. Trong xe vô cùng rộng rãi hơn nữa còn rất sạch sẽ. Dư Tắc Thành ngồi trong xe này cùng Thân ban chủ nói chuyện phiếm.
Ban chủ tên là Thân Hải Phong, tính tình hào sảng cởi mở. Sở dĩ đoàn xe này có thể tạo thành, hoàn toàn là nhờ vào y dẫn dắt, có thể nói y chính là đầu lĩnh của đoàn xe này.
Dư Tắc Thành vừa lên xe liền thuận tay đưa cho Thân Hải Phong mười lá vàng làm tiền lộ phí. Trong túi trữ vật của Dư Tắc Thành hoàng kim vô số, nhưng hắn cũng không đưa ra quá nhiều. Thật ra đây không phải là keo kiệt, mà là nếu đưa quá nhiều, quá mức hào phóng, sẽ rất dễ dàng khiến cho đối phương nổi lòng tham, tạo thành phiền phức không cần thiết.
Gánh hát này khoảng chừng có một trăm năm mươi người, trong đó hết trăm người là nữ tử còn trẻ. Gánh hát chủ yếu lấy ca múa, diễn hài, xiếc thú, tạp kỹ làm tiết mục biểu diễn chính, nhờ vào đó mà kiếm tiền, thường đi diễn vòng quanh các nước.
Đoàn xe này có hơn hai mươi chiếc, thuộc loại xe ngựa chuyên môn chở thuê, trong đó có hai xe ngựa chưa có người ngồi đầy. Dọc trên đường đi ngoại trừ Dư Tắc Thành, còn có những người khác lục tục lên xe. Những người này có người là khách đi đường vừa mới rời khỏi đoàn xe trước, có kẻ cũng giống như Dư Tắc Thành, là người tu tiên độc hành.
Xe ngựa từ từ đi tới không hề nhàm chán tịch mịch. Thỉnh thoảng có ca nữ trong Thân Gia ban leo lên nóc xe hát vang một khúc trợ hứng cho mọi người, cũng có người đàn tấu nhạc khí, giảm bớt nỗi tịch mịch trên đường đi.
Cả đoàn xe đi trên đường có thể nói là náo nhiệt vô cùng. Đi như vậy hơn ba mươi dặm, mặt trời đã sắp sửa xuống núi, đoàn xe liền đình chỉ đi tới. Thân Gia ban quả nhiên là gánh hát, bọn họ bắt đầu dựng doanh lập trại, đốt lửa cho khói bay lên, dọn dẹp lại cho mặt đất bằng phẳng, để làm sàn khấu diễn xuất.
Trong Thân Gia có hơn mười người là trù sư chuyên môn, bọn họ bắt đầu nướng thịt xỏ xâu, lấy rượu ngon ra, nướng bánh, nấu canh thịt dê... Rất nhanh đã hình thành mười mấy quầy hàng thức ăn xung quanh sân khấu. Ngoài ra trong đoàn xe cũng có thương nhân như vậy, bọn họ cũng tự làm ra các loại thức ăn đặc biệt ngon, gia nhập vào trong số những quầy hàng kia, như vậy có khoảng chừng hơn ba mươi quầy hàng.
Dư Tắc Thành thấy vậy lấy làm kỳ, trong đoàn xe chỉ có những người này, vậy số thức ăn sẽ bán cho ai? Không lâu sau, nghi vấn của hắn đã được giải đáp, phía trước bắt đầu có nhân mã lục tục theo đường lớn chạy về phía này. Bọn họ đều là những thành viên thương đội khác, ở mười mấy dặm phía trước nhìn thấy khói lửa bèn tụ tập về nơi này.
Thậm chí có người còn cưỡi dị thú, ngự phi cầm trên không bay về phía này. Hóa ra đốt lửa tạo khói chính là vì mục đích này.
Diễn xuất bắt đầu, Thân Gia ban bắt đầu các trò biểu diễn của họ. Hoặc là diễn viên ở trên đài hát xướng, hoặc là các chú hề ở trên đài phun lửa làm xiếc, nào là mỹ nữ khuất phục mãnh hổ, có cả một đám thiếu nữ nhảy múa trên sân khấu.
Phía dưới người xem vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng thanh âm hoan hô vang lên. Dư Tắc Thành cũng đi tới những quầy hàng này mua một vài xâu thịt, uống một bát canh thịt dê, ăn một khúc giò chả. So với lương khô ăn khi đồng hành cùng huynh đệ cốt Luân ngon hơn nhiều, đây mới là thức ăn chân chính. Nhưng giá cả cũng rất đắt đỏ, cao hơn gấp trăm lần loại thức ăn như vậy trong thành Lâm Hải.
Dư Tắc Thành không thèm quan tâm, ăn ngon là được. Hắn quăng ra mấy lá vàng, lập tức trở thành khách nhân được hoan nghênh nhất.
Trên đài biểu diễn, dưới đài cũng không hề nhàn rỗi. Nữ tử Thân Gia ban xuống đài cùng đám khách nhân cố ý tới đây xem náo nhiệt tán gẫu vài câu đã đạt thành giao dịch, bèn đi về phía xe ngựa cách đó không xa. Sau đó trong xe ngựa phát ra tiếng rung động và tiếng nữ nhân rên khe khẽ. Hóa ra đám nữ tử Thân Gia ban này còn mua bán thân xác, dùng thân thể đổi lấy tiền tài.
Khó trách những người này chạy hơn mười dặm đường tới đây du ngoạn, hóa ra đều là vì chuyện này. Bất quá Dư Tắc Thành cũng không hề kinh ngạc, gánh hát đoàn xiếc thông thường đều là như vậy, những nữ tử này thừa dịp tuổi còn trẻ bán thân kiếm chút đỉnh tiền, tránh cho đến lúc về già chịu cảnh nghèo khổ thê lương. Những nữ tử này so ra còn tự do hơn những nữ tử nơi kỹ viện, có thể tụ do lựa chọn đối tượng để lên giường, còn có thể du ngoạn nơi nơi, cũng coi như tự do tự tại.
Dư Tắc Thành tuổi trẻ nhiều tiền, bởi vì sau khi tu tập bốn chữ chân ngôn của Dương Sắc, nhất cử nhất động của hắn đều mang theo vẻ phóng khoáng tự nhiên khó tả bằng lời khiến đám nữ tử trong gánh hát nhìn thấy hắn liền khó có thể rời mắt. Rất nhanh bên cạnh hắn đã có một đám ca nữ xinh đẹp của Thân Gia ban vây quanh trước sau muốn cùng hắn vui vầy.
Nhưng Dư Tắc Thành bất động, những nữ tử mà hắn từng tiếp xúc không ai là không xinh đẹp tuyệt trần, nhan sắc của đám nữ tử này còn chưa đủ lọt vào mắt hắn.
Dư Tắc Thành tùy tiện lang thang một hồi, sau đó vừa định trở lại trướng bồng mà gánh hát chuẩn bị riêng cho mình, nghỉ ngơi tu luyện, bất ngờ phát hiện ra một ánh mắt đang lén lút chú ý mình.
Dư Tắc Thành theo ánh mắt đó nhìn lại, kẻ nhìn trộm Dư Tắc Thành thu hồi ánh mắt, nhưng ánh mắt hai người vẫn chạm nhau. Đối phương là một thiếu nữ tuổi xấp xỉ với Dư Tắc Thành, gương mặt thanh tú, hàng mi giống như trăng non, mặt như đóa phù dung mới nở, nhan sắc thập phần xinh đẹp.
Tuy rằng thiếu nữ này xinh đẹp nhưng ánh mắt nhìn về phía Dư Tắc Thành lại toát ra vẻ vô cùng thù hận. Tuy rằng thù hận chỉ lộ ra qua ánh mắt hai người chạm nhau nhưng Dư Tắc Thành lập tức cảm nhận được thù hận khắc cốt ghi tâm của nàng.
Bên cạnh thiếu nữ có hai trung niên, bọn họ phát hiện Dư Tắc Thành đang quan sát vội vàng kéo thiếu nữ kia tránh sang bên. Trong đó có một trung niên lén lút liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái, ánh mắt y tỏ ra e ngại. Ba người rất nhanh đã biến mất bên kia sân khấu.
Dư Tắc Thành tỏ ra như hoàn toàn không để ý nhưng bên người quang ảnh chợt lóe. Chư Kiền Hồn Si Thú đã được thả ra, ẩn hình đi tới lén lút truy tung ba người.
Dư Tắc Thành chậm rãi trở về trướng bồng của mình. Đây là Thân ban chủ cố ý an bày cho Dư Tắc Thành, những lá vàng đã mang đến hiệu quả. Dư Tắc Thành cũng không để y chịu thiệt thòi, hắn tiện tay lấy ra mười lượng hoàng kim coi như phí thuê trướng bồng. Từ khi được của cải của Tử Lĩnh Tam Hùng, Dư Tắc Thành trở nên hào phóng vô cùng.
Tiến vào trong trướng bồng, Dư Tắc Thành ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện. Bước đầu tiên chính là tiến vào Bích Thúy Chi Sám để xem hôm nay thu hoạch những gì.
Quả nhiên sinh hồn của hai lão nhân cùng đám phàm nhân và cự lang bị Chư Kiền Hồn Si Thú giết chết đều ở chỗ này. Nhưng những sinh hồn này đều đã mất đi linh trụ linh hồn của phàm nhân và cự lang đều đã hóa thành màn sương đen, không thể duy trì căn nguyên hình thái, chỉ có thể làm nguyên liệu cho hồn lô, dùng hiến tế.
Linh hồn của hai lão nhân kia cũng mất đi linh trí chỉ có điều vô số ký ức trong quá khứ hiện lên không ngừng trong linh hồn, bọn họ đã rơi vào trong hồi ức vĩnh cửu.
Đây là khuyết điểm của Trảm Hồn Nhận, linh hồn bị nó bắt được chính là như thế. Lúc này Dư Tắc Thành mới hiểu rõ sự quý giá của hồn phách Kim Hâm Tử lúc trước lấy được.
Dư Tắc Thành nhìn vào ký ức hai người hiện lên trong sinh hồn, bất chợt thấy được hình ảnh thiếu nữ mới vừa rồi nhìn mình với vẻ thù hận căm tức. Dư Tắc Thành lập tức sửng sốt, sau đó cẩn thận quan sát ký ức hai người này, dần dần thông qua hình ảnh những ký ức kia biết được nguyên nhân hết thảy chuyện này.
Hóa ra hai lão nhân này thuộc một gia tộc ở đại thảo nguyên Tháp Khắc Lạp Mã Cân nằm sát phía Tây côn châu. Gia tộc bọn họ chuyên chăn nuôi linh thú như lang và chó, thuộc về dòng thứ của Nguyên Châu tông.
Vào ba trăm năm trước có bằng hữu từ Tuy Viễn địa vực tới côn châu, biết bọn họ giỏi về nuôi chó dưỡng lang, bèn mang đến cho bọn họ một loại thú từ Tuy Viễn, đầu chó thân người, có được trí khôn, vô cùng hiếm có.
Gia tộc này trong lúc vô ý phát hiện loại linh thú đầu chó thân người hèn mọn này không ngờ có chứa long tính thuộc phân chi Long tộc. Chỉ cần có quan hệ với Long tộc có nghĩa là hùng mạnh, vì thế gia tộc này bắt đầu nghiên cứu làm sao để lấy ra tia long tính kia từ trên người loại linh thú đầu chó thân người này.
Cứ như vậv bọn họ trải qua cực khổ nghiên cứu phát hiện linh thú đầu chó thân người chứa long tính còn nhiều hơn nữa vì thế lợi dụng sở trường của gia tộc, bọn họ bắt đầu quá trình nuôi dưỡng, sử dụng đầu chó thân người chiến đấu tàn sát lẫn nhau, chọn ra tinh hoa trong đó. Lần nuôi dưỡng này kéo dài hai trăm sáu mươi năm, trải qua vô số đời tối ưu hóa, chỉnh hợp điều phối huyết mạch, bọn họ nghiên cứu ra được biện pháp Long Linh, được gọi là Long Linh của Đấu Long Chi Linh.
Vì nghiên cứu chuyện này, gia tộc bọn họ bán tất cả tài sản của cải lấy tiền, nợ vô số khoản lớn, rốt cục cũng nghiên cứu hoàn thành. Bọn họ nghĩ rằng thứ này có thể giúp cho mình phát đại tài, nào ngờ bọn họ mang đi bán khắp nơi không có ai mua.
Long Linh cao cao tại thượng không ngờ lại lấy được trên người linh thú đầu chó quả thật chính là chuyện lạ thế gian. Tất cả những người tu tiên đều tỏ ra khinh thường đối với Long Linh này, cho dù có người muốn mua, muốn dùng nó để luvện khí, vậy tuyệt đối sẽ bị mọi người nhạo báng, cũng không còn muốn mua nữa.
Càng quan trọng hơn là loại Long Linh này sau khi lấy ra, chỉ có thể duy trì ba năm không thay đổi, sau đó sẽ tiêu tan. Có mấy người tu tiên ham rẻ mua Long Linh này còn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ tài liệu tiến hành luyện khí, Long Linh đã tiêu tan, lập tức tìm tới gia tộc bọn họ yêu cầu trả tiền lại, gây ồn ào huyên náo dư luận xôn xao khắp nơi. Từ đó về sau chiêu bài của họ hoàn toàn tan vỡ, trở thành trò cười trên Tu Tiên Giới.
Không có cách nào cuối cùng bọn họ nghĩ rằng chỉ có mình luyện ra pháp khí chứng minh Long Linh này quả thật hữu hiệu, như vậy mới có thể chấn hưng gia môn nhưng lại phát hiện ra mình đang nằm trong một cục diện vô cùng xấu hổ. Luyện chế pháp khí pháp bảo phi kiếm cần Long Linh làm nguyên liệu là bảo vật cực phẩm, bọn họ căn bản không có khả năng với tới bảo vật này. Nguyên liệu cuối cùng chỉ còn ba loại pháp khí phi kiếm có phương pháp luyện chế đơn giản nhất, bọn họ vẫn còn có thể chịu được, trong đó có bí pháp luyện chế thăng bậc cho Cương Mộc kiếm.
Nhưng dù là Cương Mộc kiếm đơn giản nhất này, hiện tại bọn họ cũng không có tiền mua nguyên liệu. Mặc dù Vạn Niên Linh Mộc ở Tu Tiên Giới thuộc loại nguyên liệu bình thường, nhưng lại hết sức khó tìm, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Cho nên nhìn thấy Dư Tắc Thành có sẵn Cương Mộc kiếm, bọn họ sinh lòng cướp đoạt, lần đầu làm cường đạo kết quả bị Dư Tắc Thành giết chết toàn bộ.
Thiếu nữ kia chính là Yên nhi mà lão nhân kia nhắc tới trước khi chết, là cháu gái của lão nhân, là hy vọng cuối cùng làm cho gia tộc vinh quang. Lão nhân muôn cướp đoạt Cương Mộc kiếm luyện chế Đấu Long Thiên Cương kiếm, thứ nhất là vì chứng minh nỗ lực của gia tộc mình không uổng phí, thứ hai là muốn cho cháu gái mình có thể nhờ vào kiếm này trổ hết tài năng ở Đại Hội Thăng Tiên, trở thành đệ tử nội môn sáu phái.
Hai trung niên kia là con của lão nhân, tu đạo cũng đã được ba mươi năm, đến nay vẫn chưa tiến vào cành giới Thai Tức thậm chí còn bị con gái của mình vượt qua.
Nhìn thấy chuyện này, Dư Tắc Thành lập tức minh bạch vì sao thiếu nữ kia thù hận khắc cốt ghi tâm đối với mình như vậy. Thật sự là quỷ quái... các ngươi cướp bóc ta, bị ta giết còn hận ta như vậy, thật sự là không có thiên lý...
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó rời khỏi Bích Thúy Chi Sâm. Nếu mối thù này đã kết vậy phải tiên hạ thủ vi cường, không cần biết mỹ nữ gì cả, chỉ có kè thù chết rồi mới là đẹp nhất.
Dư Tắc Thành lập tức phóng xuất thần thức liên hệ với Chư Kiền Hồn Si Thú của mình. Nháy mắt thần thức Dư Tắc Thành qua lại không ngớt, tiến vào trong cơ thể Chư Kiền Hồn Si Thú bắt đầu quan sát ba địch nhân đối diện mình.
Ba người bọn họ ngồi trong một chiếc xe, đây là xe ngựa của bọn họ. Dường như bọn họ đang cãi nhau, thanh âm rất lớn. Dư Tắc Thành nghiêng tai lắng nghe.
Hai trung niên kia đang khuyên bảo thiếu nữ, một người trong đó nói:
- Này hài tử, chúng ta đi nhanh đi thôi. Tiểu từ kia đã ở bên trong đoàn xe, chúng ta mau mau rời khỏi nơi này, tránh cho hắn phát hiện chúng ta.
Thiếu nữ nói:
- Không, con tuyệt không trốn đi, con muốn báo thù cho gia gia và Nhị gia gia. Con đã mua chuộc được Thân ban chủ, y đã đáp ứng thu con làm người mới. Ngày mai con sẽ giả làm ca nữ trong ban hát đi câu dẫn hắn, chỉ cân hắn mắc câu con sẽ dùng Lang Độc hoa hạ độc hắn, báo thù cho nhị vị gia gia.
Một người trung niên khác nói:
- Không được, không được, trong tay tiểu tử kia có công phu, phụ thân thúc thúc đều chết ở trong tay hắn, con không thể mạo hiểm! Con là hy vọng của gia tộc bọn ta, không thể vì hắn mà đưa thân mình vào hiểm địa...
Thiếu nữ kiên định, nói:
- Không, không báo thù này con thể không làm người! Cho dù Lang Độc hoa không giết chết được hắn, con còn có Đinh Thần Tam Âm Lôi có thể cùng hắn đồng quy ư tận. Nếu như không được, con sẽ đáp ứng với Nhạc gia thà rằng làm đồ chơi cho bọn thiếu gia ăn chơi trác táng kia, cũng phải vì gia gia báo thù!
Hai người trung niên khuyên bảo không ngừng, nhưng thiếu nữ kia vẫn kiên trì giữ vững chủ ý của mình. Dư Tắc Thành thu hồi thần thức đi ra trướng bồng, lén lút lặng lẽ tiến về phía bọn họ. Kẻ thù như vậy phải xử lý dứt khoát, cho dù là nàng mỹ mạo thiên tiên, cho dù nàng thân mang chính nghĩa, cho dù nàng nắm giữ chân lý, chỉ cần nàng là kẻ thù của mình, vậy nhất định nàng phải biến mất.
Dư Tắc Thành đi tới bên ngoài xe ngựa của đối phương, ba người bọn họ vẫn còn đang tranh cãi. Chư Kiền Hồn Si Thú thoáng động, lặng lẽ ẩn nấp thật kín đáo.
Dư Tắc Thành đi đến bên cạnh xe ngựa đối phương, vừa lúc ấy một người trung niên đang buông lời khuyên can thiếu nữ, vừa liếc mắt qua đã nhìn thấy Dư Tắc Thành đang đối diện với mình cười lạnh. Y định cất tiếng hô. Chư Kiền Hồn Si Thú ờ phía sau xông tới một đao Trảm Hồn Nhận cắm phập vào hậu tâm y. Sau đó bịt miệng y lại, lập tức y chỉ có thể giãy dụa vài cái đã hoàn toàn tử vong.
Chư Kiên Hôn Si Thú buông thi thể người trung niên này ra, sau đó Dư Tăc Thành mở cửa xe, lập tức tiến vào trong xe. Trong khoảnh khắc hắn mở cửa Chư Kiên Hồn Si Thú đã lặng lẽ tiến vào.
/1202
|