Nam Thiên Chân Quân lắc đầu nói:
- Không, tự con hãy đưa nàng tới thảo nguyên ấy.
- Ta đã già rồi, nếu như phải chết, hay là để ta chết đi, con còn sống sẽ có ý nghĩa hơn ta rất nhiều.
- Quan trọng nhất chính là ta không thể đối mặt với cái chết của con, cho nên nếu phải chết, cứ để ta chết.
- Đệ tử Hiên Viên kiếm phái nghe lệnh, từ hôm nay trở đi, Dư Tắc Thành sẽ là chưởng môn Hiên Viên kiếm phái.
Nam Thiên Chân Quân kéo Dư Tắc Thành, giơ tay lên chạm vào trán hắn:
- Năm xưa con vẫn là một tiểu hài từ. tuy rằng ngoài miệng cứng rắn. không hề oán trách thân mình là Ngũ Hành Linh Căn. nhưng trong lòng cũng hết sức tự ti. Nỗi đau này của con đã khiến ta động lòng, con cũng không khác gì ta ngày trước.
- Vì vậy ta lấy phi kiếm cửu giai đổi lấy con làm đệ tử, bởi vì cà hai ta đều là Ngũ Hành Linh Căn. ta tu hành được, vậy con cũng được.
- Mấy năm qua có con bên cạnh, ta rất vui mừng. Theo như sự tính toán của ta, Hiên Viên kiếm phái chúng ta sẽ một lần nữa bạo phát hào quang, giẫm tất cả thượng môn khác dưới chân mình, là đệ nhất thượng môn trên thế giới Thương Khung này, đáng tiếc ta không làm được chuyện này.
- Tắc Thành à, con hãy cố gắng sống tiếp, làm vinh dự cho Hiên Viên kiếm phái ta, phải làm sao cho phái ta trở thành đệ nhất thượng môn trên thế giới Thương Khung, hoàn thành nguyện vọng của ta, tái hiện phong thái huy hoàng của Trung Hùng Tổ Sư Vương Âm Dương thuở trước.
- Sư phụ sẽ dạy con một pháp môn cuối cùng, chính là áo nghĩa chân chính của Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết.
- Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết ngoại trừ có thể đoạt lấy bản nguyên của địch nhân, nó cũng có thể nghịch chuyến pháp quyết, rót bàn nguyên của minh cho người khác, hy sinh cứu người. Ta sẽ làm lại nhục thân khác cho con, để thoát khỏi Tử Kiếm thuật kia xâm nhập.
- Ta rất vui được quen biết con, gặp được con cũng là chuyện hạnh phúc nhất trong đời ta, Tái kiến. Tắc Thành!
Rất nhanh, Nam Thiên Chân Quân nghịch chuyển Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, dốc hết bàn nguyên của mình, lực Thần Uy, sinh mạng của mình rót vào cơ thể Dư Tắc Thành.
Nam Thiên Chân Quân trở nên khô héo vô cùng nhanh chóng, Nguyên Anh tiêu tan, huyết nhục của ông đã tụ tập vào cơ thể Dư Tắc Thành.
Đồng thời huyết nhục của Dư Tắc Thành bắt đầu nghịch chuyển, chày sang thân thể Nam Thiên Chân Quân.
Dư Tắc Thành thét lớn:
- Đừng làm vậy, sư phụ.
Hắn chỉ thấy trước mất tối sầm...
Không biết bao lâu sau, Dư Tắc Thành tinh lại. Mở mắt ra chỉ thấy mình vẫn còn nguyên vẹn không tốn thương gì đứng đó, mà sư phụ đã ra đi.
Trên mặt đất chỉ còn lại một thi thể tàn khuyết, hình thù kỳ quái, toát ra khí tức đáng sợ, chính là thi thể của mình và sư phụ dung hợp mà thành. Sư phụ đã dùng sinh mạng, bản nguyên, lực Thần Uy của ông tạo ra một thân thể mới cho mình, để mình thoát khỏi Tử Kiếm thuật kia xâm nhập.
Dư Tắc Thành lập tức gào lên một tiếng, ôm chầm lấy thi thể kia gào khóc lớn tiếng, giọng hắn như sói tru thảm thiết, vang tận mây xanh.
Ai bảo anh hùng không nhỏ lệ, chỉ vì chưa gặp cảnh thương tâm...
Chỉ trong một ngày, hai người thân yêu nhất của mình của mình là ái thể Thi Vận và sư phụ của mình đã ra đi, đê lại mình minh bơ vơ trên thế gian này.
Dư Tắc Thành đau khổ vô cùng, khóc lóc thảm thiết khôn thôi. Dần dần hai mất hắn chảy ra huyết lệ, ruột san đau như đứt ra từng đoạn. Tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái cảm thương thân hữu. huynh đệ, sư phụ của mình vừa tử trận trong đại chiến vừa rồi, bị ảnh hưởng của Dư Tắc Thành cũng đau lòng rơi lệ, tiếng khóc vang lên một mảng.
Dần dần Dư Tắc Thành không khóc nữa, đứng dậy. Ngoài xa năm trăm dặm, xuất hiện khí tức hùng mạnh của Nguyên Anh Chân Quân.
Hiện tại Hiên Viên kiếm phái chỉ còn mình mình là Nguyên Anh Chân Quân ở đây, các đệ tử đêu mệt nhọc vô cùng, khôn khố không chịu được. Sau đại chiên, Hiên Viên kiêm phái đang ở thời điểm suy sụp nhất, sư phụ đật biết bao kỳ vọng vào mình, mình vì sư phụ, vì Hiên Viên kiếm phái, hiện tại không phải là lúc đau buồn.
Dư Tắc Thành đứng dậy nhìn về phương xa. Dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của hắn. ngoài năm trăm dặm xuất hiện khí tức của sáu Nguyên Anh Chân Quân.
Hiện tại nơi này chỉ có đệ tử Hiên Viên kiếm phái còn ở lại, đệ tử bốn kiếm phái kia đã đi khỏi. Dư Tắc Thành đứng dậy nói:
- Các đệ tử, chuẩn bị rời khỏi, chúng ta về nhà. trở về Hiên Viên kiếm phái.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua thi thể của mình và Nam Thiên Chân Quân dung hợp nằm dưới đất. Đệ tử Hiên Viên kiếm phái tử trận đều đã hỏa táng tại chỗ, tro tàn mang về mộ địa.
Dư Tắc Thành quỳ xuống, giơ tay điểm ra một cái:
- Sư phụ, chúng ta về nhà thôi.
Lập tức phát ra một ngọn lửa, đốt cháy tàn thi kia, nháy mắt hóa thành tro bụi.
Đốt cháy tàn thi tạ sư ân.
Tái kiến, sư phụ... Năm xưa người từng dẫn dắt mình lên tiên lộ, chăm chú dạy dỗ kiếm pháp cho mình, bất cứ lúc nào cũng đứng ra bảo vệ cho mình, vì mình có thể trả bất cứ giá nào, hiện tại đã không còn thấy nữa...
Tái kiến, sư phụ, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của người, khiến cho Hiên Viên kiếm phái trở thành đệ nhất thượng môn trên thế giới Thương Khung.
Tái kiến sư phụ.
Đốt cháy tàn thi tạ sư ân.
(Lời tác già: Viết đến đoạn này, nước mất không nhịn được phải tuôn rơi. Nhân vật dưới ngòi bút mình chết đi, chẳng khác thân nhân của mình vậy...)
Dư Tắc Thành xoay người hạ lệnh:
- Tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái nghe lệnh, chúng ta lập tức rút lui, kết kiếm cưu rời khỏi!
Mọi người lập tức bắt đầu kết trận, tổng cộng còn sót lại tám mươi tám người, hóa thành hai kiếm cưu ba mươi sáu người, số người còn thừa đứng trên lung kiếm cưu. nháy mắt bay thẳng lên không.
Kiếm cưu bay lên Thanh Minh. Dư Tắc Thành nhìn hải đảo dưới chân mình, lần đại chiến này xem như hoàn toàn chấm dứt.
Đánh chết Tâm Ma Tàn Ảnh. từ nay về sau năm đại kiếm phái không còn đại họa, nhưng tử thương cũng hết sức nặng nề. Chân Nhất Thần Quân Hiên Viên kiếm phái chết sạch, Nguyên Anh Chân Quân hầu như không còn, chỉ còn Dư Tắc Thành.
Sư phụ và ái thể đã chết đi trong trường đại chiến này, Dư Tắc Thành vẫn còn cảm thấy vô cùng đau xót.
Kiếm cưu bay vào Thanh Minh. Dư Tắc Thành điều khiển phi hành, bay ra xa vạn dặm, đáp xuống một vùng đất bí ẩn.
Nơi đây là địa vực Kinh châu, Hiên Viên kiếm phái đã bố trí sẵn sàng tại nơi này. Có một truyền tống trận thật lớn, do đệ tử các Kiếm các trông coi.
Bọn Dư Tắc Thành tới đây kích hoạt truyền tống trận, lập tức rời khỏi Kinh châu, sau đó truyền tống liên tục vài lần nữa, trở về Gò Hiên Viên.
Hiện tại Gò Hiên Viên đang trong trạng thái đề phòng cao nhất. Đại trận lục giới mở ra, vô số mây mù bao trùm Gò Hiên Viên.
Bọn Dư Tắc Thành truyền tống về Gò Hiên Viên, sau đó đưa tất cả mọi người vào động phủ Hiên Viên.
Khi đi có tổng cộng hai trăm ba mươi tám người, chỉ trở về tám mươi tám người, tổn thất khoảng sáu thành, lập tức không khí buồn đau ngập tràn Hiên Viên kiếm phái.
Ngày hôm sau, Dư Tắc Thành tập hợp đệ tử toàn phái, tiến hành tang lễ long trọng, tống táng tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái tử trận lần này, đưa hài cốt tất cả mai táng trong lăng mộ.
Con cháu đệ tử ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, hậu duệ Hiên Viên trên Gò Hiên Viên, các môn phái lệ thuộc phân chỉ, gia tộc tu tiên... tất cả cùng tế ba tháng để tường nhớ bọn họ.
Lão đông tây đã phi thăng, hiện tại không người trông coi lăng mộ. Lạc Tân Tuyết tìm tới Dư Tắc Thành, nàng muốn ở trông coi lăng mộ.
Chuyện Vương Thư Nguyên lâm trận bỏ trốn đã kích thích Lạc Tân Tuyết hết sức nặng nề, lúc này lòng nàng nguội lạnh như tro tàn, cho nên nàng quyết định ở đây trông coi lăng mộ.
Dư Tắc Thành đồng ý với quyết định của nàng. Vương Thư Nguyên quả thật không phải là người, ngay trước mặt mình nói rằng Lạc Tân Tuyết tốt với y nhất, kết quả lúc y chạy trốn, không thèm nhắc tới nàng nửa lời, vội vàng chạy trốn, quên bẵng nàng đi.
Cho nên đạo Chưởng môn lệnh đầu tiên mà Dư Tắc Thành truyền xuống, chính là liệt Vương Thư Nguyên vào hàng ngũ phản đồ, trục xuất khỏi Hiên Viên kiếm phái, treo thưởng truy nã.
Sau khi Nam Thiên Chân Quân ra đi, những lão bằng hữu trên Thiên Đạo phong của ông lục tục đi theo. Tuy rằng Dư Tắc Thành đã tìm trăm phương ngàn kế cứu bọn họ, nhưng đều vô ích, rốt cục bọn họ cũng chết.
Sỡ dĩ bọn họ có thể sống tới bây giờ, ngoại trừ nhờ vào thiên địa nguyên khí nuôi dưỡng, còn nhờ Nam Thiên Chân Quân bô trợ nguyên khí. Nam Thiên Chân Quân chết đi, bọn họ sống cũng không có nghĩa gì, khi lòng người đã chết đi, không ai có thể cứu được.
Kim di cũng đã ra đi, lặng lẽ biến mất. Lão điên đã phi thăng, bà ở lại đây cũng không có nghĩa gì, cho nên lặng lẽ rời khỏi.
Chuyện như vậy xây ra rất nhiều ở Hiên Viên kiếm phái. Những Nguyên Anh Chân Quân và Kim Đan Chân Nhân chết đi, không chỉ là bàn thân bọn họ chết đi, mà còn ảnh hưởng tới vô số sự tình ở Hiên Viên kiếm phái.
Những môn phái phân chỉ, gia tộc tu tiên, quốc gia phụ thuộc, bởi vì chỗ dựa của bọn họ chết đi, cho nên phải tìm kiêm môi quan hệ mới. Có thể nói vì vậy, Hiên Viên kiêm phái lâm vào tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Dư Tắc Thành trấn thủ Hiên Viên kiếm phong, bắt đầu bận rộn xử lý vô số công việc.
May là năm xưa hắn đã từng làm quyền chưởng môn, cho nên xử lý mọi chuyện hết sức trơn tru. mới dẹp yên hỗn loạn.
Đại chiến kết thúc, sự tình vô số, nhưng quan trọng nhất là ngoại địch xâm lược.
- Không, tự con hãy đưa nàng tới thảo nguyên ấy.
- Ta đã già rồi, nếu như phải chết, hay là để ta chết đi, con còn sống sẽ có ý nghĩa hơn ta rất nhiều.
- Quan trọng nhất chính là ta không thể đối mặt với cái chết của con, cho nên nếu phải chết, cứ để ta chết.
- Đệ tử Hiên Viên kiếm phái nghe lệnh, từ hôm nay trở đi, Dư Tắc Thành sẽ là chưởng môn Hiên Viên kiếm phái.
Nam Thiên Chân Quân kéo Dư Tắc Thành, giơ tay lên chạm vào trán hắn:
- Năm xưa con vẫn là một tiểu hài từ. tuy rằng ngoài miệng cứng rắn. không hề oán trách thân mình là Ngũ Hành Linh Căn. nhưng trong lòng cũng hết sức tự ti. Nỗi đau này của con đã khiến ta động lòng, con cũng không khác gì ta ngày trước.
- Vì vậy ta lấy phi kiếm cửu giai đổi lấy con làm đệ tử, bởi vì cà hai ta đều là Ngũ Hành Linh Căn. ta tu hành được, vậy con cũng được.
- Mấy năm qua có con bên cạnh, ta rất vui mừng. Theo như sự tính toán của ta, Hiên Viên kiếm phái chúng ta sẽ một lần nữa bạo phát hào quang, giẫm tất cả thượng môn khác dưới chân mình, là đệ nhất thượng môn trên thế giới Thương Khung này, đáng tiếc ta không làm được chuyện này.
- Tắc Thành à, con hãy cố gắng sống tiếp, làm vinh dự cho Hiên Viên kiếm phái ta, phải làm sao cho phái ta trở thành đệ nhất thượng môn trên thế giới Thương Khung, hoàn thành nguyện vọng của ta, tái hiện phong thái huy hoàng của Trung Hùng Tổ Sư Vương Âm Dương thuở trước.
- Sư phụ sẽ dạy con một pháp môn cuối cùng, chính là áo nghĩa chân chính của Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết.
- Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết ngoại trừ có thể đoạt lấy bản nguyên của địch nhân, nó cũng có thể nghịch chuyến pháp quyết, rót bàn nguyên của minh cho người khác, hy sinh cứu người. Ta sẽ làm lại nhục thân khác cho con, để thoát khỏi Tử Kiếm thuật kia xâm nhập.
- Ta rất vui được quen biết con, gặp được con cũng là chuyện hạnh phúc nhất trong đời ta, Tái kiến. Tắc Thành!
Rất nhanh, Nam Thiên Chân Quân nghịch chuyển Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, dốc hết bàn nguyên của mình, lực Thần Uy, sinh mạng của mình rót vào cơ thể Dư Tắc Thành.
Nam Thiên Chân Quân trở nên khô héo vô cùng nhanh chóng, Nguyên Anh tiêu tan, huyết nhục của ông đã tụ tập vào cơ thể Dư Tắc Thành.
Đồng thời huyết nhục của Dư Tắc Thành bắt đầu nghịch chuyển, chày sang thân thể Nam Thiên Chân Quân.
Dư Tắc Thành thét lớn:
- Đừng làm vậy, sư phụ.
Hắn chỉ thấy trước mất tối sầm...
Không biết bao lâu sau, Dư Tắc Thành tinh lại. Mở mắt ra chỉ thấy mình vẫn còn nguyên vẹn không tốn thương gì đứng đó, mà sư phụ đã ra đi.
Trên mặt đất chỉ còn lại một thi thể tàn khuyết, hình thù kỳ quái, toát ra khí tức đáng sợ, chính là thi thể của mình và sư phụ dung hợp mà thành. Sư phụ đã dùng sinh mạng, bản nguyên, lực Thần Uy của ông tạo ra một thân thể mới cho mình, để mình thoát khỏi Tử Kiếm thuật kia xâm nhập.
Dư Tắc Thành lập tức gào lên một tiếng, ôm chầm lấy thi thể kia gào khóc lớn tiếng, giọng hắn như sói tru thảm thiết, vang tận mây xanh.
Ai bảo anh hùng không nhỏ lệ, chỉ vì chưa gặp cảnh thương tâm...
Chỉ trong một ngày, hai người thân yêu nhất của mình của mình là ái thể Thi Vận và sư phụ của mình đã ra đi, đê lại mình minh bơ vơ trên thế gian này.
Dư Tắc Thành đau khổ vô cùng, khóc lóc thảm thiết khôn thôi. Dần dần hai mất hắn chảy ra huyết lệ, ruột san đau như đứt ra từng đoạn. Tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái cảm thương thân hữu. huynh đệ, sư phụ của mình vừa tử trận trong đại chiến vừa rồi, bị ảnh hưởng của Dư Tắc Thành cũng đau lòng rơi lệ, tiếng khóc vang lên một mảng.
Dần dần Dư Tắc Thành không khóc nữa, đứng dậy. Ngoài xa năm trăm dặm, xuất hiện khí tức hùng mạnh của Nguyên Anh Chân Quân.
Hiện tại Hiên Viên kiếm phái chỉ còn mình mình là Nguyên Anh Chân Quân ở đây, các đệ tử đêu mệt nhọc vô cùng, khôn khố không chịu được. Sau đại chiên, Hiên Viên kiêm phái đang ở thời điểm suy sụp nhất, sư phụ đật biết bao kỳ vọng vào mình, mình vì sư phụ, vì Hiên Viên kiếm phái, hiện tại không phải là lúc đau buồn.
Dư Tắc Thành đứng dậy nhìn về phương xa. Dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của hắn. ngoài năm trăm dặm xuất hiện khí tức của sáu Nguyên Anh Chân Quân.
Hiện tại nơi này chỉ có đệ tử Hiên Viên kiếm phái còn ở lại, đệ tử bốn kiếm phái kia đã đi khỏi. Dư Tắc Thành đứng dậy nói:
- Các đệ tử, chuẩn bị rời khỏi, chúng ta về nhà. trở về Hiên Viên kiếm phái.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua thi thể của mình và Nam Thiên Chân Quân dung hợp nằm dưới đất. Đệ tử Hiên Viên kiếm phái tử trận đều đã hỏa táng tại chỗ, tro tàn mang về mộ địa.
Dư Tắc Thành quỳ xuống, giơ tay điểm ra một cái:
- Sư phụ, chúng ta về nhà thôi.
Lập tức phát ra một ngọn lửa, đốt cháy tàn thi kia, nháy mắt hóa thành tro bụi.
Đốt cháy tàn thi tạ sư ân.
Tái kiến, sư phụ... Năm xưa người từng dẫn dắt mình lên tiên lộ, chăm chú dạy dỗ kiếm pháp cho mình, bất cứ lúc nào cũng đứng ra bảo vệ cho mình, vì mình có thể trả bất cứ giá nào, hiện tại đã không còn thấy nữa...
Tái kiến, sư phụ, đệ tử nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của người, khiến cho Hiên Viên kiếm phái trở thành đệ nhất thượng môn trên thế giới Thương Khung.
Tái kiến sư phụ.
Đốt cháy tàn thi tạ sư ân.
(Lời tác già: Viết đến đoạn này, nước mất không nhịn được phải tuôn rơi. Nhân vật dưới ngòi bút mình chết đi, chẳng khác thân nhân của mình vậy...)
Dư Tắc Thành xoay người hạ lệnh:
- Tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái nghe lệnh, chúng ta lập tức rút lui, kết kiếm cưu rời khỏi!
Mọi người lập tức bắt đầu kết trận, tổng cộng còn sót lại tám mươi tám người, hóa thành hai kiếm cưu ba mươi sáu người, số người còn thừa đứng trên lung kiếm cưu. nháy mắt bay thẳng lên không.
Kiếm cưu bay lên Thanh Minh. Dư Tắc Thành nhìn hải đảo dưới chân mình, lần đại chiến này xem như hoàn toàn chấm dứt.
Đánh chết Tâm Ma Tàn Ảnh. từ nay về sau năm đại kiếm phái không còn đại họa, nhưng tử thương cũng hết sức nặng nề. Chân Nhất Thần Quân Hiên Viên kiếm phái chết sạch, Nguyên Anh Chân Quân hầu như không còn, chỉ còn Dư Tắc Thành.
Sư phụ và ái thể đã chết đi trong trường đại chiến này, Dư Tắc Thành vẫn còn cảm thấy vô cùng đau xót.
Kiếm cưu bay vào Thanh Minh. Dư Tắc Thành điều khiển phi hành, bay ra xa vạn dặm, đáp xuống một vùng đất bí ẩn.
Nơi đây là địa vực Kinh châu, Hiên Viên kiếm phái đã bố trí sẵn sàng tại nơi này. Có một truyền tống trận thật lớn, do đệ tử các Kiếm các trông coi.
Bọn Dư Tắc Thành tới đây kích hoạt truyền tống trận, lập tức rời khỏi Kinh châu, sau đó truyền tống liên tục vài lần nữa, trở về Gò Hiên Viên.
Hiện tại Gò Hiên Viên đang trong trạng thái đề phòng cao nhất. Đại trận lục giới mở ra, vô số mây mù bao trùm Gò Hiên Viên.
Bọn Dư Tắc Thành truyền tống về Gò Hiên Viên, sau đó đưa tất cả mọi người vào động phủ Hiên Viên.
Khi đi có tổng cộng hai trăm ba mươi tám người, chỉ trở về tám mươi tám người, tổn thất khoảng sáu thành, lập tức không khí buồn đau ngập tràn Hiên Viên kiếm phái.
Ngày hôm sau, Dư Tắc Thành tập hợp đệ tử toàn phái, tiến hành tang lễ long trọng, tống táng tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái tử trận lần này, đưa hài cốt tất cả mai táng trong lăng mộ.
Con cháu đệ tử ngoại môn Hiên Viên kiếm phái, hậu duệ Hiên Viên trên Gò Hiên Viên, các môn phái lệ thuộc phân chỉ, gia tộc tu tiên... tất cả cùng tế ba tháng để tường nhớ bọn họ.
Lão đông tây đã phi thăng, hiện tại không người trông coi lăng mộ. Lạc Tân Tuyết tìm tới Dư Tắc Thành, nàng muốn ở trông coi lăng mộ.
Chuyện Vương Thư Nguyên lâm trận bỏ trốn đã kích thích Lạc Tân Tuyết hết sức nặng nề, lúc này lòng nàng nguội lạnh như tro tàn, cho nên nàng quyết định ở đây trông coi lăng mộ.
Dư Tắc Thành đồng ý với quyết định của nàng. Vương Thư Nguyên quả thật không phải là người, ngay trước mặt mình nói rằng Lạc Tân Tuyết tốt với y nhất, kết quả lúc y chạy trốn, không thèm nhắc tới nàng nửa lời, vội vàng chạy trốn, quên bẵng nàng đi.
Cho nên đạo Chưởng môn lệnh đầu tiên mà Dư Tắc Thành truyền xuống, chính là liệt Vương Thư Nguyên vào hàng ngũ phản đồ, trục xuất khỏi Hiên Viên kiếm phái, treo thưởng truy nã.
Sau khi Nam Thiên Chân Quân ra đi, những lão bằng hữu trên Thiên Đạo phong của ông lục tục đi theo. Tuy rằng Dư Tắc Thành đã tìm trăm phương ngàn kế cứu bọn họ, nhưng đều vô ích, rốt cục bọn họ cũng chết.
Sỡ dĩ bọn họ có thể sống tới bây giờ, ngoại trừ nhờ vào thiên địa nguyên khí nuôi dưỡng, còn nhờ Nam Thiên Chân Quân bô trợ nguyên khí. Nam Thiên Chân Quân chết đi, bọn họ sống cũng không có nghĩa gì, khi lòng người đã chết đi, không ai có thể cứu được.
Kim di cũng đã ra đi, lặng lẽ biến mất. Lão điên đã phi thăng, bà ở lại đây cũng không có nghĩa gì, cho nên lặng lẽ rời khỏi.
Chuyện như vậy xây ra rất nhiều ở Hiên Viên kiếm phái. Những Nguyên Anh Chân Quân và Kim Đan Chân Nhân chết đi, không chỉ là bàn thân bọn họ chết đi, mà còn ảnh hưởng tới vô số sự tình ở Hiên Viên kiếm phái.
Những môn phái phân chỉ, gia tộc tu tiên, quốc gia phụ thuộc, bởi vì chỗ dựa của bọn họ chết đi, cho nên phải tìm kiêm môi quan hệ mới. Có thể nói vì vậy, Hiên Viên kiêm phái lâm vào tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Dư Tắc Thành trấn thủ Hiên Viên kiếm phong, bắt đầu bận rộn xử lý vô số công việc.
May là năm xưa hắn đã từng làm quyền chưởng môn, cho nên xử lý mọi chuyện hết sức trơn tru. mới dẹp yên hỗn loạn.
Đại chiến kết thúc, sự tình vô số, nhưng quan trọng nhất là ngoại địch xâm lược.
/1202
|