Theo một chỉ của Vương Lâm, bốn con Ma long gào thét xông tới lão già do ma khí hóa thành. Trong nháy mắt sắc mặt lão già biến đổi mạnh, cắn răng tay bấm pháp quyết định thi triển thần thông.
Nhưng ngay trong lúc này, bốn con Ma long không ngờ đồng loạt rít gào, hóa thành một tiếng gầm long trời lở đất, vang lên trong đất trời đầy cát đen này.
Tiếng gầm này có một cỗ ma ý vô thượng. Thân hình lão già kia run rẩy, thần thông muốn thi triển ra không ngờ bị mạnh mẽ cắt ngang. Hắn lập tức lui về sau, nhìn thấy sắp tới gần tháp đen xa xa!
Bốn con Ma long ở phía sau điên cuồng đuổi theo, miệng thật lớn cùng răng nanh dữ tợn, còn có nước dãi từ không trung hạ xuống nhìn thật kinh người!
Sát khí tràn ngập trong mắt Vương Lâm. Hắn đi sau Hắc long, bay thẳng về phía tháp đen phía trước. Độ cao của hắn từ đầu đến cuối vẫn giữ ở dưới hai mươi trượng. Cho dù bốn con Ma long kia cũng thế.
Trong mắt lão già kia lộ ra nồng đậm sợ hãi, điên cuồng bỏ chạy về phía tháp đen. Nhưng tu vi của hắn chỉ tương đương với Khuy Niết sơ kỳ, căn bản không thể vùng vẫy dưới Hắc long biến dị “Hô Phong”. Khi bốn con Hắc long tới gần, lão già tuyệt vọng hét lớn:
- Ma phó đại nhân cứu ta!
Thanh âm hắn vừa truyền ra liền cảm giác trước mắt tối sầm, đau nhức truyền đến mất đi hết thảy ý thức.
Bốn con Ma long này gần như tranh đoạt thực vật, suýt nữa cắn xé lẫn nhau, lão già bị một con trong đó một ngụm nuốt trọn. Trong tháp đen kia, lúc này mấy chục người bay ra, những người này toàn bộ mặc áo choàng đen, che cả đầu bay giữa không trung nhìn chằm chằm vào bốn con Ma long. Trên mặt họ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
- Tổng cộng có ba mươi hai đạo thần thức. Lão già vừa chết chỉ là một trong số đó. Còn có ba mươi mốt người!
Nửa năm này, Vương Lâm đối với những người đảo thần thức qua nhớ rất rõ ràng. Nơi này chỉ có ba mươi hai đạo thần thức.
Mỗi người bay ra từ trong tháp đen phía trước đều có tu vi không kém. Trong nháy mắt bọn họ xuất hiện, trên mặt Vương Lâm lộ sát khí. Hắn rõ ràng hiểu được nếu muốn rời khỏi nơi này, hiển nhiên tất cả mọi huyền cơ đều ở đây. Không giết bọn họ, bọn họ cũng tuyệt đối không bỏ qua cho mình. Thân hình hắn xông tới, bốn con Ma long vờn quanh, thẳng đến những người này.
- Ma Tôn đồ niệm!
Trong đám người mặc đồ đen này, một thanh âm già nua vang lên. Trong khoảnh khắc, toàn bộ đám người áo đen hai tay bấm pháp quyết, đồng loạt điểm lên mi tâm!
Nháy mắt, một cỗ ma khí phạm vi lớn bay ra, dùng tốc độ cực nhanh hóa thành một ma ảnh hư ảo ở không trung phía trên bọn họ.
Ma ảnh này còn chưa thành hình, Vương Lâm không chút nghĩ ngợi, tay phải chỉ ra. Lập tức bốn con Ma long rít gào bay thẳng đến ma ảnh. Ngay sau đó, trên mặt hắn lộ vẻ âm trầm, bước ra một bước, giống như một thanh kiếm nhọn, lao thẳng đến phía trước đám người!
Lúc xông tới, tay phải Vương Lâm hư không chộp một cái. Diệt Thần Mâu trong chớp mắt ngưng tụ ra, mang theo một cỗ sát ý. Vương Lâm ném thẳng về phía trước!
Diệt Thần Mâu giống như một tia chớp đen khoảnh khắc tới gần, đuổi theo bốn con Ma long phảng phất hóa thành con Ma long thứ năm lao thẳng vào ma ảnh hư ảo kia.
- Ầm!
Mặt đất dường như run rẩy, ngay cả bầu trời hôn ám cơ hồ cũng muốn sụp đổ.
Ma long tiêu tan, Diệt Thần Mâu cũng vỡ vụn vô hình. Ma ảnh ngưng tụ ra kia kêu lên một tiếng gầm giận dữ hình thành một làn chấn động mãnh liệt khiến cho thân hình Vương Lâm lùi về phía sau mấy bước, âm trầm nhìn qua.
Sau khi rống giận, ma ảnh vặn vẹo, tan rã. Đám người áo đen triệu tập ra ma ảnh kia thân thể run rẩy, đồng loạt sụp đổ.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc bọn họ sụp đổ, Vương Lâm bước tới. Tốc độ hắn cực nhanh đi tới trước mặt người áo đen tay phải quét ngang. Từng cái đầu của người áo đen “bang bang” bay lên. Bộ dáng những cái đầu này khác nhau nhưng đều có khí đen lượn lờ.
- Đầu của các ngươi, đối với ta có tác dụng rất lớn!
Vương Lâm nhìn chằm chằm tháp đen trước mắt chỉ cách mười trượng, ánh mắt dừng ở đỉnh. Ở vị trí này có thể thấy rõ ràng, nơi đó vô thanh vô tức có một người xuất hiện!
- Minh Hải – Ma phó Ngũ Hành Thủy Tán Ma. Giết ta, ngươi có cơ hội đạt được Sơn Hà Đồ - Đại Mạc Cô Yên của Tiên Đế Thanh Lâm!
Người này mặc áo giáp màu xám, ma khí nhè nhẹ từ trên thân thể hắn bay ra, sau đó ngưng tụ một ma ảnh dữ tợn sau lưng. Hắn đứng ở đó dường như hòa thành một thể với hoang mạc cát đen này.
Bởi có áo giáp màu đen bao trùm, căn bản không thể nhìn thấy tướng mạo người này. Chỉ thấy một đôi mắt lạnh như băng lộ ra ánh sáng vô tình bên trong áo giáp. Thanh âm hắn bình thản, không chút biểu cảm. Lúc hắn nói ra, mắt yên lặng nhìn chằm chằm Vương Lâm.
Vẻ mặt Vương Lâm âm trầm, tay phải vung lên lập tức thu toàn bộ đầu lâu vào trong túi trữ vật. Hắn ngẩng đầu nhìn người này. Trên người đàn ông tự xưng Minh Hải này, Vương Lâm cảm nhận được tu vi Tịnh Niết.
Càng làm cho Vương Lâm cảm giác kỳ dị là trên người này trừ ma khí nhè nhẹ ra, không ngờ còn có tiên khí mơ hồ lượn lờ.
- Nơi đây có phải chỉ có mình ta hay không?
Vương Lâm cướp lời người kia, bình tĩnh mở miệng.
Người đàn ông kia trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu. Trong hai mắt hắn phút chốc lóe lên hào quang, chậm rãi nói:
- Chiến thắng ta ngươi sẽ biết mọi thứ!
Hắn nói xong, thân hình tiến về phía trước.
Một bước này hắn liền nhảy lên khỏi tháp đen. Trong khi ở trong không trung, tay phải hắn hung hăng chộp về phía trước một cái. Lập tức liền có năm tiếng rít bén nhọn vang lên, hóa thành năm luồng khói đen bay thẳng đến Vương Lâm.
Năm luồng khói đen này ở giữa không trung phảng phất có thể cắt vỡ hư vô. Theo chúng nó tới gần xuất hiện năm dấu vết dữ tợn, dường như có thể cắt qua bầu trời.
Con ngươi trong mắt Vương Lâm co rụt, thân hình lập tức lùi sau mấy bước. Năm luồng khói đen kia nhanh chóng bay đến, “bang bang” không ngừng rơi vào chỗ Vương Lâm đứng lúc trước, lập tức tạo nên một tảng bụi đất lớn. Giống như trong hoang mạc cát đen này nổi lên từng đợt sóng đất cát, trong nháy mắt liền biến thành cao hơn mười trượng, “ầm ầm” chụp tới Vương Lâm! Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải bấm pháp quyết chỉ về trước, miệng khẽ quát:
- Hoán Vũ!
Lời Vương Lâm vừa nói ra, lập tức đất trời biến sắc, gió nổi mây phun. Còn có vô số hạt mưa biến ảo ra hình thành vô số giọt trong suốt lóng lánh nhất tề hạ xuống!
Trong những giọt mưa này ẩn chứa thiên địa lực, trong khoảnh khắc hạ xuống những đợt sóng cát kia lập tức phát ra từng tiếng kêu không ngừng tiêu tan trong làn mưa.
Thân hình Vương Lâm không chút ngừng lại, thủy chung lui về phía sau. Dấu tay tay phải biến hóa, trong trời đất mưa điên cuồng ngưng tụ. Trong khoảnh khắc, phạm vi mấy ngàn trượng gần như bị mưa bao trùm.
Hạt mưa từ trên trời giáng xuống, tại khoảnh khắc hai tay Vương Lâm vung lên phía trước lập tức giống như vạn đạo kiếm nhọn bay thẳng về phía trước. Từng tiếng động ầm ầm vang lên long trời lở đất. Dưới sự tấn công của vô số giọt mưa, những đợt sóng cát kia nhanh chóng tiêu tan.
Trong nháy mắt này, người đàn ông tên Minh Hải kia thân hình không ngừng xuyên toa, trực tiếp xuyên thấy đất cát. Tay phải hắn chỉ ra phía trước, miệng khẽ quát:
- Bão cát!
Lập tức đất cát trên mặt đất ở phía trước hắn nhất tề run lên, không ngờ dựng lên không một mảng lớn mang theo tiếng gào thét bén nhọn, từ bốn phương tám hướng bay thẳng đến Vương Lâm.
Phía xa xa, phảng phất lấy nơi đây làm trung tâm, vô tận cát đất lúc nhúc kéo đến, tràn ngập, vô cùng vô tận!
Đất cát này tốc độ quá nhanh, nhất là từ bốn phía mạnh mẽ cuốn đến phảng phất muốn cắn nuốt Vương Lâm. Từ không trung nhìn xuống, có thể thấy được đất cát bốn phía giống như sóng cuộn, nhất tề ngưng tụ.
Vương Lâm biến sắc mặt, há mồm phun ra một vật. Thập Bát Địa Ngục Phong Tiên Ấn lập tức xuất hiện, ở trước người Vương Lâm biến lớn hóa thành như một ngọn núi nhỏ.
- Rải đậu thành binh!
Tay phải Vương Lâm trực tiếp vung về phía trước. Lập tức tiếng quỷ kêu vang vọng trời đất. Theo cánh tay Vương Lâm vung lên, tinh quang lóe khắp mặt đất. Tinh quang này lập tức hóa thành từng hồn phách, trong đó hồn Huyết Tổ rõ ràng hiện lên.
Còn có rất nhiều hồn Tiên nhân, vô số người bị Vương Lâm giết chết. Những người này bị Vương Lâm dùng tiên thuật biến ảo ra, đều phát ra tiếng rống giận, như thay thế mọi tiếng động trong trời đất. Tiếng rống chèn ép tiếng gào thét của cát đất, từng chiến hồn lập tức phân bố xung quanh Vương Lâm.
Tâm niệm Vương Lâm khẽ động, đám hồn phách này đánh ra bốn phía. Trong đó hồn Huyết Tổ bá đạo nhất, xoay phắt người, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Vương Lâm. Nó rít gào nhưng không cắn trả, xông mạnh ra ngoài. Còn có nhiều hồn phách Tiên nhân kia lúc này từng cái như phát điên đánh về bốn phía.
Trong đám hồn phách này còn có một số người của Sát Vực Giới. Bọn họ là người mới gia nhập, giờ phút này xuất hiện lộ ra nồng đậm sát ý!
Theo vô số hạt cát xung quanh bay lên nhằm phía Vương Lâm, tiếp xúc với đám hồn phách này. Trong chớp mắt tiếng “ầm ầm” không ngừng vang lên trong trời đất.
Vẻ mặt Minh Hải bình tĩnh, tay phải điểm lên mi tâm. Lập tức trong mi tâm hắn lóe lên một đạo bạch quang bay ra, hóa thành một thanh kiếm nhỏ ba tấc.
Toàn thân thanh kiếm này màu trắng, trong khoảnh khắ xuất hiện lập tức tràn ra kiếm khí kinh người. Kiếm khí này mạnh mẽ mơ hồ có thể phá vỡ không trung.
- Kiếm này năm xưa Tiên Đế ban tặng, tên là Phương Trúc!
up up up :00 (32)::00 (32):
Nhưng ngay trong lúc này, bốn con Ma long không ngờ đồng loạt rít gào, hóa thành một tiếng gầm long trời lở đất, vang lên trong đất trời đầy cát đen này.
Tiếng gầm này có một cỗ ma ý vô thượng. Thân hình lão già kia run rẩy, thần thông muốn thi triển ra không ngờ bị mạnh mẽ cắt ngang. Hắn lập tức lui về sau, nhìn thấy sắp tới gần tháp đen xa xa!
Bốn con Ma long ở phía sau điên cuồng đuổi theo, miệng thật lớn cùng răng nanh dữ tợn, còn có nước dãi từ không trung hạ xuống nhìn thật kinh người!
Sát khí tràn ngập trong mắt Vương Lâm. Hắn đi sau Hắc long, bay thẳng về phía tháp đen phía trước. Độ cao của hắn từ đầu đến cuối vẫn giữ ở dưới hai mươi trượng. Cho dù bốn con Ma long kia cũng thế.
Trong mắt lão già kia lộ ra nồng đậm sợ hãi, điên cuồng bỏ chạy về phía tháp đen. Nhưng tu vi của hắn chỉ tương đương với Khuy Niết sơ kỳ, căn bản không thể vùng vẫy dưới Hắc long biến dị “Hô Phong”. Khi bốn con Hắc long tới gần, lão già tuyệt vọng hét lớn:
- Ma phó đại nhân cứu ta!
Thanh âm hắn vừa truyền ra liền cảm giác trước mắt tối sầm, đau nhức truyền đến mất đi hết thảy ý thức.
Bốn con Ma long này gần như tranh đoạt thực vật, suýt nữa cắn xé lẫn nhau, lão già bị một con trong đó một ngụm nuốt trọn. Trong tháp đen kia, lúc này mấy chục người bay ra, những người này toàn bộ mặc áo choàng đen, che cả đầu bay giữa không trung nhìn chằm chằm vào bốn con Ma long. Trên mặt họ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
- Tổng cộng có ba mươi hai đạo thần thức. Lão già vừa chết chỉ là một trong số đó. Còn có ba mươi mốt người!
Nửa năm này, Vương Lâm đối với những người đảo thần thức qua nhớ rất rõ ràng. Nơi này chỉ có ba mươi hai đạo thần thức.
Mỗi người bay ra từ trong tháp đen phía trước đều có tu vi không kém. Trong nháy mắt bọn họ xuất hiện, trên mặt Vương Lâm lộ sát khí. Hắn rõ ràng hiểu được nếu muốn rời khỏi nơi này, hiển nhiên tất cả mọi huyền cơ đều ở đây. Không giết bọn họ, bọn họ cũng tuyệt đối không bỏ qua cho mình. Thân hình hắn xông tới, bốn con Ma long vờn quanh, thẳng đến những người này.
- Ma Tôn đồ niệm!
Trong đám người mặc đồ đen này, một thanh âm già nua vang lên. Trong khoảnh khắc, toàn bộ đám người áo đen hai tay bấm pháp quyết, đồng loạt điểm lên mi tâm!
Nháy mắt, một cỗ ma khí phạm vi lớn bay ra, dùng tốc độ cực nhanh hóa thành một ma ảnh hư ảo ở không trung phía trên bọn họ.
Ma ảnh này còn chưa thành hình, Vương Lâm không chút nghĩ ngợi, tay phải chỉ ra. Lập tức bốn con Ma long rít gào bay thẳng đến ma ảnh. Ngay sau đó, trên mặt hắn lộ vẻ âm trầm, bước ra một bước, giống như một thanh kiếm nhọn, lao thẳng đến phía trước đám người!
Lúc xông tới, tay phải Vương Lâm hư không chộp một cái. Diệt Thần Mâu trong chớp mắt ngưng tụ ra, mang theo một cỗ sát ý. Vương Lâm ném thẳng về phía trước!
Diệt Thần Mâu giống như một tia chớp đen khoảnh khắc tới gần, đuổi theo bốn con Ma long phảng phất hóa thành con Ma long thứ năm lao thẳng vào ma ảnh hư ảo kia.
- Ầm!
Mặt đất dường như run rẩy, ngay cả bầu trời hôn ám cơ hồ cũng muốn sụp đổ.
Ma long tiêu tan, Diệt Thần Mâu cũng vỡ vụn vô hình. Ma ảnh ngưng tụ ra kia kêu lên một tiếng gầm giận dữ hình thành một làn chấn động mãnh liệt khiến cho thân hình Vương Lâm lùi về phía sau mấy bước, âm trầm nhìn qua.
Sau khi rống giận, ma ảnh vặn vẹo, tan rã. Đám người áo đen triệu tập ra ma ảnh kia thân thể run rẩy, đồng loạt sụp đổ.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc bọn họ sụp đổ, Vương Lâm bước tới. Tốc độ hắn cực nhanh đi tới trước mặt người áo đen tay phải quét ngang. Từng cái đầu của người áo đen “bang bang” bay lên. Bộ dáng những cái đầu này khác nhau nhưng đều có khí đen lượn lờ.
- Đầu của các ngươi, đối với ta có tác dụng rất lớn!
Vương Lâm nhìn chằm chằm tháp đen trước mắt chỉ cách mười trượng, ánh mắt dừng ở đỉnh. Ở vị trí này có thể thấy rõ ràng, nơi đó vô thanh vô tức có một người xuất hiện!
- Minh Hải – Ma phó Ngũ Hành Thủy Tán Ma. Giết ta, ngươi có cơ hội đạt được Sơn Hà Đồ - Đại Mạc Cô Yên của Tiên Đế Thanh Lâm!
Người này mặc áo giáp màu xám, ma khí nhè nhẹ từ trên thân thể hắn bay ra, sau đó ngưng tụ một ma ảnh dữ tợn sau lưng. Hắn đứng ở đó dường như hòa thành một thể với hoang mạc cát đen này.
Bởi có áo giáp màu đen bao trùm, căn bản không thể nhìn thấy tướng mạo người này. Chỉ thấy một đôi mắt lạnh như băng lộ ra ánh sáng vô tình bên trong áo giáp. Thanh âm hắn bình thản, không chút biểu cảm. Lúc hắn nói ra, mắt yên lặng nhìn chằm chằm Vương Lâm.
Vẻ mặt Vương Lâm âm trầm, tay phải vung lên lập tức thu toàn bộ đầu lâu vào trong túi trữ vật. Hắn ngẩng đầu nhìn người này. Trên người đàn ông tự xưng Minh Hải này, Vương Lâm cảm nhận được tu vi Tịnh Niết.
Càng làm cho Vương Lâm cảm giác kỳ dị là trên người này trừ ma khí nhè nhẹ ra, không ngờ còn có tiên khí mơ hồ lượn lờ.
- Nơi đây có phải chỉ có mình ta hay không?
Vương Lâm cướp lời người kia, bình tĩnh mở miệng.
Người đàn ông kia trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu. Trong hai mắt hắn phút chốc lóe lên hào quang, chậm rãi nói:
- Chiến thắng ta ngươi sẽ biết mọi thứ!
Hắn nói xong, thân hình tiến về phía trước.
Một bước này hắn liền nhảy lên khỏi tháp đen. Trong khi ở trong không trung, tay phải hắn hung hăng chộp về phía trước một cái. Lập tức liền có năm tiếng rít bén nhọn vang lên, hóa thành năm luồng khói đen bay thẳng đến Vương Lâm.
Năm luồng khói đen này ở giữa không trung phảng phất có thể cắt vỡ hư vô. Theo chúng nó tới gần xuất hiện năm dấu vết dữ tợn, dường như có thể cắt qua bầu trời.
Con ngươi trong mắt Vương Lâm co rụt, thân hình lập tức lùi sau mấy bước. Năm luồng khói đen kia nhanh chóng bay đến, “bang bang” không ngừng rơi vào chỗ Vương Lâm đứng lúc trước, lập tức tạo nên một tảng bụi đất lớn. Giống như trong hoang mạc cát đen này nổi lên từng đợt sóng đất cát, trong nháy mắt liền biến thành cao hơn mười trượng, “ầm ầm” chụp tới Vương Lâm! Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải bấm pháp quyết chỉ về trước, miệng khẽ quát:
- Hoán Vũ!
Lời Vương Lâm vừa nói ra, lập tức đất trời biến sắc, gió nổi mây phun. Còn có vô số hạt mưa biến ảo ra hình thành vô số giọt trong suốt lóng lánh nhất tề hạ xuống!
Trong những giọt mưa này ẩn chứa thiên địa lực, trong khoảnh khắc hạ xuống những đợt sóng cát kia lập tức phát ra từng tiếng kêu không ngừng tiêu tan trong làn mưa.
Thân hình Vương Lâm không chút ngừng lại, thủy chung lui về phía sau. Dấu tay tay phải biến hóa, trong trời đất mưa điên cuồng ngưng tụ. Trong khoảnh khắc, phạm vi mấy ngàn trượng gần như bị mưa bao trùm.
Hạt mưa từ trên trời giáng xuống, tại khoảnh khắc hai tay Vương Lâm vung lên phía trước lập tức giống như vạn đạo kiếm nhọn bay thẳng về phía trước. Từng tiếng động ầm ầm vang lên long trời lở đất. Dưới sự tấn công của vô số giọt mưa, những đợt sóng cát kia nhanh chóng tiêu tan.
Trong nháy mắt này, người đàn ông tên Minh Hải kia thân hình không ngừng xuyên toa, trực tiếp xuyên thấy đất cát. Tay phải hắn chỉ ra phía trước, miệng khẽ quát:
- Bão cát!
Lập tức đất cát trên mặt đất ở phía trước hắn nhất tề run lên, không ngờ dựng lên không một mảng lớn mang theo tiếng gào thét bén nhọn, từ bốn phương tám hướng bay thẳng đến Vương Lâm.
Phía xa xa, phảng phất lấy nơi đây làm trung tâm, vô tận cát đất lúc nhúc kéo đến, tràn ngập, vô cùng vô tận!
Đất cát này tốc độ quá nhanh, nhất là từ bốn phía mạnh mẽ cuốn đến phảng phất muốn cắn nuốt Vương Lâm. Từ không trung nhìn xuống, có thể thấy được đất cát bốn phía giống như sóng cuộn, nhất tề ngưng tụ.
Vương Lâm biến sắc mặt, há mồm phun ra một vật. Thập Bát Địa Ngục Phong Tiên Ấn lập tức xuất hiện, ở trước người Vương Lâm biến lớn hóa thành như một ngọn núi nhỏ.
- Rải đậu thành binh!
Tay phải Vương Lâm trực tiếp vung về phía trước. Lập tức tiếng quỷ kêu vang vọng trời đất. Theo cánh tay Vương Lâm vung lên, tinh quang lóe khắp mặt đất. Tinh quang này lập tức hóa thành từng hồn phách, trong đó hồn Huyết Tổ rõ ràng hiện lên.
Còn có rất nhiều hồn Tiên nhân, vô số người bị Vương Lâm giết chết. Những người này bị Vương Lâm dùng tiên thuật biến ảo ra, đều phát ra tiếng rống giận, như thay thế mọi tiếng động trong trời đất. Tiếng rống chèn ép tiếng gào thét của cát đất, từng chiến hồn lập tức phân bố xung quanh Vương Lâm.
Tâm niệm Vương Lâm khẽ động, đám hồn phách này đánh ra bốn phía. Trong đó hồn Huyết Tổ bá đạo nhất, xoay phắt người, hai mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Vương Lâm. Nó rít gào nhưng không cắn trả, xông mạnh ra ngoài. Còn có nhiều hồn phách Tiên nhân kia lúc này từng cái như phát điên đánh về bốn phía.
Trong đám hồn phách này còn có một số người của Sát Vực Giới. Bọn họ là người mới gia nhập, giờ phút này xuất hiện lộ ra nồng đậm sát ý!
Theo vô số hạt cát xung quanh bay lên nhằm phía Vương Lâm, tiếp xúc với đám hồn phách này. Trong chớp mắt tiếng “ầm ầm” không ngừng vang lên trong trời đất.
Vẻ mặt Minh Hải bình tĩnh, tay phải điểm lên mi tâm. Lập tức trong mi tâm hắn lóe lên một đạo bạch quang bay ra, hóa thành một thanh kiếm nhỏ ba tấc.
Toàn thân thanh kiếm này màu trắng, trong khoảnh khắ xuất hiện lập tức tràn ra kiếm khí kinh người. Kiếm khí này mạnh mẽ mơ hồ có thể phá vỡ không trung.
- Kiếm này năm xưa Tiên Đế ban tặng, tên là Phương Trúc!
up up up :00 (32)::00 (32):
/2085
|