Cấm chế trong khóm hoa bên trong động phủ của Tiên Đế dưới sự tấn công chém giết của Vương Lâm và Phong Yêu hoàn toàn bị mở ra. Bàn tay to do nước biển tạo thành kia bắt lấy Diệt Thần Mâu, ngay lập tức lôi xuống dưới.
Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, quát khẽ:
- Nổ!
Lời vừa nói ra, lập tức hắc quang trên Diệt Thần Mâu kia trong thời gian ngắn phóng đại lên vô cùng, giống như một mặt trời màu đen, thậm chí cánh tay bắt lấy Diệt Thần Mâu kia cũng bị chiếu rọi thành màu đen.
Ngay khi hắc quang này đạt tới cực hạn, lập tức liền có một tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong trời đất. Một sức tấn công có sức mạnh hủy diệt quét ngang ra bốn phía, cánh tay từ nước biển tạo thành kia ầm ầm sụp đổ, thậm chí cánh tay này còn hóa thành không khí, lập tức tiêu tan không còn.
Nhưng thần sắc Vương Lâm chẳng những không có lơi lỏng, mà ngược lại càng tập trung hơn. Thậm chí ngay cả Phong Yêu ở đằng xa thần sắc cũng biến hóa, quắc mắt nhìn chằm chằm vào mặt biển.
- Graoo!!
Một tiếng rít gào trầm thấp từ dưới biển điên cuồng truyền ra, tiếng rít gào kinh thiên động địa này lại hóa thành một thanh âm vang vọng khắp trời đất, tiếng nổ ầm ầm không át được tiếng rít gào kia. Cùng lúc đó, mặt biển kịch liệt quay cuồng, bỗng nhiên không ngừng dâng lên. Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn phải hít sâu.
Nước biển này không bay lên không, mà toàn bộ ngưng tụ lại ở phía trước hóa thành một hình người, chậm rãi ngồi dậy!
Đây là một người khổng lồ, to lớn đến mức không cách nào tả được, vừa ngồi dậy dường như đã có thể phá vỡ không trung. Toàn bộ thân mình đều từ nước biển tạo thành, sau khi ngồi dậy, trên mặt biển lộ ra đáy biển rất sâu.
Biển rộng đã không còn, chỉ còn lại người khổng lồ được tạo thành từ nước biển này!
Người khổng lồ của biển!
Ngũ quan đục ngầu, không nhìn rõ hình dáng, nhưng hai tai to lớn dài đến vai của người khổng lồ này không hề giống với tu sĩ. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Lâm và Phong Yêu nhỏ bé trên không trung, chậm rãi nâng tay phải lên, dấy lên một cơn sóng lớn, hướng về Vương Lâm chộp tới!
Cơn sóng chưa đến gần, tiếng gào thét ầm ầm đã đến, giống như cuồng phong ập vào mặt. Thân mình Vương Lâm lập tức rút lui, né bàn tay kia đang tới gần.
- Chỉ là cấm chế do sương sớm hóa thành, Vương mỗ vẫn chưa để trong mắt!
Trong mắt Vương Lâm bỗng nhiên có hai ngọn lửa bùng lên, dấu ấn Chu Tước trên thân thể lại phát ra ánh sáng đỏ thẫm.
Ngay khi hai tay người khổng lồ kia nâng lên, ầm ầm chụp tới, song chưởng của Vương Lâm bỗng nhiên duỗi ra, lập tức liền có một biển lửa từ trong cơ thể bùng phát ra.
Biển lửa này vừa xuất hiện, liền theo nguyên lực trong cơ thể của Vương Lâm vận chuyển hướng về bốn phía điên cuồng quét ngang ra, trong tiếng động rầm rầm, trong nháy mắt đã tràn ngập không trung!
Cảnh tượng này cực kỳ kinh người, biển lửa ngập trời, phía dưới là người khổng lồ của biển!
Ngay khi song chưởng của người khổng lồ kia chộp tới, Vương Lâm đang ở trong biển lửa gầm nhẹ một tiếng, lập tức ngọn lửa trên không trung dung nhập vào ý chí của Vương Lâm, từ trên trời giáng xuống, lao thẳng xuống người khổng lồ kia.
Biển lửa đầy trời giống như mưa lửa tới gần, hướng về người khổng lồ kia tràn tới, chưa tới gần đã có sức nóng nồng đậm tràn ngập trời đất. Phong Yêu ở đằng xa thấy cảnh tượng này lập tức hít sâu, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm càng lộ vẻ kiêng kỵ.
Gần như trong nháy mắt, biển lửa từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại bên ngoài thân thể người khổng lồ kia. Ngay lập tức có một mảng lớn hơi nước bay lên cao, hóa thành sương trắng nồng đậm hướng về bốn phía khuếch tán thành hình tròn.
Người khổng lồ kia lại rít gào, theo tiếng rít gào này lập tức nước biển tạo thành toàn thân hắn dường như lập tức trong tiếng ầm ầm điên cuồng tản ra, hướng về không trung cuốn lên.
Cảnh tượng này như thể nước biển muốn nuốt lấy không trung, từ xa nhìn lại, dường như không phải giao chiến với Vương Lâm, mà là trời với biển giao chiến!
Nước biển vô tận tràn ra, hướng thẳng đến biển lửa trên không trung, trong thời gian ngắn ở trên không trung còn hóa thành một cơn sóng lớn như một bức tường nối liền trời đất quét ngang ra, từ bốn phía hình thành một vòng tròn hướng về trung tâm điên cuồng ngưng tụ.
Một tiếng ầm ầm long trời lở đất vang lên. Theo bức tường nước khồng lồ kia đang không ngừng co rút lại, một dải biển lửa không ngờ gần như toàn bộ tắt ngấm, chỉ còn lại một chút. Bức tường nước kia liền co rút lại cách thân thể Vương Lâm không đến trăm trượng, hết thảy biển lửa khi chạm vào đều sụp đổ.
Ngay khi đang co rút lại tấn công, ở cách Vương Lâm chưa đến trăm trượng, trong nháy mắt, bên trong bức tường nước nối liền trời đất kia ngay lập tức hiện ra một khuôn mặt.
Khuôn mặt này chính là mặt của người khổng lồ tạo thành từ nước biển, lập tức rít gào, mở to miệng ra, hướng thẳng đến Vương Lâm nuốt lấy!
Ngọn lửa trong hai mắt Vương Lâm hừng hực thiêu đốt, dấu ấn Chu Tước trên da bên dưới lớp quần áo xuyên thấu ra hồng quang. Ngay khi tâm niệm Vương Lâm khẽ động, ngay lập tức một tiếng kêu Chu Tước từ trong cơ thể hắn bỗng nhiên phát ra.
Tiếng kêu Chu Tước này vang lên thánh thót, ngay khi xuất hiện, lập tức toàn thân Vương Lâm như bị lửa thiêu đốt, một con Chu Tước đỏ như lửa trong thời gian ngắn từ trên thân thể hắn lao ra, ở phía trên Vương Lâm giương hai cánh. Trong nháy mắt, một biển lửa không cách nào có thể hình dung đột nhiên xuất hiện!
Ngay khi người khổng lồ kia há to miệng nuốt tới, Vương Lâm ánh mắt lộ ra sát khí, trong miệng hạ giọng nói:
- Chu Tước Thánh Hỏa!
Ngay khi bốn chữ này được nói ra, Chu Tước bên trên Vương Lâm lập tức giương cánh vỗ mạnh về phía ngoài, lập tức có một biển lửa vô tận bùng lên, hướng về bốn phía điên cuồng khuếch tán!
Ngọn lửa này vô biên vô hạn, không thấy đầu cuối, hướng ra phía ngoài khuếch tán, người khổng lồ đang há to miệng muốn nuốt lấy Vương Lâm lập tức truyền ra tiếng rít gào thê thảm, vội vàng lui về phía sau.
Ngay cả bức tường nước đang không ngừng co rút lại ở cách đó chưa đến trăm trượng, dưới sự tấn công của biển lửa này cũng lập tức tan rã, hóa thành một đám sương mù lớn bay lên không, không ngừng lui về phía sau!
Tốc độ lui về phía sau so với tốc độ lao đến tấn công còn nhanh hơn gấp vô số lần, nhưng Chu Tước Thánh Hỏa cũng như tủy thấu xương, gắt gao truy kích. Một lát sau, toàn bộ bức tường nước tiêu tan, vội vàng ngưng tụ xuống phía dưới, một lần nữa lại hóa thành người khổng lồ kia.
Nhưng người khổng lồ này lại có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, giờ phút này hắn không còn cao nghìn trượng, hiển nhiên, không còn ở tư thế ngồi, mà đã đứng lên.
Ngay khi người khổng lồ này một lần nữa biến ảo hiện ra, Chu Tước Thánh Hỏa ầm ầm tới gần, đem toàn bộ vây quanh. Vương Lâm hai mắt lóe lên đưa tay phải chỉ về phía trước.
Lập tức Chu Tước kia lại truyền ra tiếng kêu, hóa thành một ngọn lửa đỏ thẫm, giống như sao băng lao thẳng đến người khổng lồ, trong thời gian ngắn liền xuyên thấu ngọn lửa đang vây quanh, trực tiếp rã nước biển, chui vào bên trong cơ thể của người khổng lồ.
Một tiếng gầm rú thê lương không ngừng từ trong miệng người khổng lồ này truyền ra. Từ xa nhìn lại, toàn thân người khổng lồ này đều bốc lên ngọn lửa, ngay cả bên trong cơ thể, sau khi Chu Tước chui vào lập tức cũng nổi lên biển lửa!
Cả trong lẫn ngoài điên cuồng thiêu đốt, người khổng lồ này múa may song chưởng, dường như đang giãy giụa, nhưng không ngăn cản nổi sức nóng này, toàn thân tạo thành từ nước biển không ngừng bốc hơi, một màn sương hơi nước lớn từ trong cơ thể tràn ra, tràn ngập giữa trời đất.
Nhìn cảnh tượng này, Phong Yêu vẻ mặt chua xót. Giờ phút này hắn thật sự đã nhận thức được sự chênh lệch giữa mình và Vương Lâm, cả người trở nên trầm xuống.
Nhưng trong hai mắt lại lóe lên một sự ác độc, đầy vẻ không cam lòng.
Người khổng lồ kia không ngừng bị thiêu đốt, ngày càng thu nhỏ lại, nhưng trong đám hơi nước vẫn đang không ngừng tiêu tan kia, ngay khi thân mình sắp sửa hoàn toàn biến mất, người khổng lồ này bỗng truyền ra một tiếng rít gào kinh thiên. Nước biển toàn thân đang bị ngọn lửa thiêu đốt điên cuồng co rút lại, cuối cùng hóa thành một giọt, không ngờ phá vòng vây của biển lửa, xuyên thấu lao ra, hướng thẳng đến Vương Lâm.
Tiếng kêu của Chu Tước lại vang lên, ngọn lửa Chu Tước kia cuộn lên, đuổi theo sát phía sau giọt nước kia.
Tốc độ của giọt nước này quá nhanh, gần như trong nháy mắt đã tới gần Vương Lâm, hiển nhiên là phản kích trước khi chết! Vương Lâm thần sắc như thường, không có một chút bối rối, thanh quang trong mắt phải lóe lên, ngay khi giọt nước kia tới gần, lập tức ở phía trước hiện ra Thanh Quang Thuẫn!
Ầm một tiếng, Thanh Quang Thuẫn kia lập tức bị một lực tấn công khổng lồ chạm vào, bị ép lui về phía sau mấy tấc, nhưng không hề sứt mẻ, chặn đứng được sự tấn công của giọt nước.
Cùng lúc đó, Chu Tước tới gần, cuốn lên biển lửa đầy trời, đảo qua bao phủ lấy giọt nước kia. Sức nóng không thể tưởng tượng được tràn ngập, giọt nước kia càng ngày càng giãy giụa, trong tiếng rít gào cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Giữa trời đất, dư âm tiếng gào thét của người khổng lồ kia trong khoảnh khắc này cũng theo giọt nước kia tiêu tan. Toàn bộ trời đất như thể sụp đổ, xuất hiện những tiếng nổ ầm ầm, giờ phút này, không trung dường như bị xé rách, ngay cả mặt đất dưới đáy biển cũng toàn bộ tan rã.
Sự sụp đổ này chỉ diễn ra trong mấy tức, lập tức bầu trời vỡ thành vô số mảnh tiêu tan, mặt đất cũng vỡ tan, lộ ra màu xanh lục!
Toàn bộ thế giới biển cả này đúng là một giọt sương trên một cánh chiếc lá của một khóm hoa trong động phủ. Giọt sương lúc này biến mất, Vương Lâm chỉ cảm thấy hoa mắt, lúc nhìn thấy rõ ràng, đã một lần nữa hiện ra trong khóm hoa mà lúc trước đã biến mất.
Trong khoảnh khắc thế giới biển cả sụp đổ, Phong Yêu triển khai tốc độ tối đa, trực tiếp lao ra, xuất hiện bên trong động phủ. Mục đích của hắn chính là nhanh chóng xâm nhập vào trong một cấm chế khác để bỏ chạy.
Chỉ có điều khi hắn vừa mới lao ra, ở phía trước ngay lập tức thân ảnh Vương Lâm đã biến ảo hiện ra. Vô cùng kinh hãi, Phong Yêu đang định lui về phía sau, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lạnh như băng.
- Định!
Thân mình Phong Yêu dừng lại, tuy chỉ một lát đã khôi phục trở lại, nhưng một lát này cũng đủ để cho Vương Lâm sử dụng. Vương Lâm nâng tay phải lên, điểm vào một vết sẹo trên mặt của Phong Yêu.
Xoẹt một tiếng, vết sẹo kia trên mặt Phong Yêu lập tức tiêu tan, lộ ra làn da trắng nõn.
- Diêu Tích Tuyết, Vương mỗ sẽ không giết ngươi, mà phải cứu ngươi, lấy việc này để chấm dứt nhân quả. Ta cho ngươi gặp lại cha ngươi, từ nay về sau, ta và ngươi chân trời cách biệt, sẽ không có ngày gặp lại.
Tay phải Vương Lâm không hề dừng lại, mỗi một lần điểm lên người Phong Yêu, đều khiến cho một vết sẹo mới nhìn thấy đã kinh người lập tức thu lại, với tốc độ cực nhanh gần như trong nháy mắt liền hóa thành một đạo tàn ảnh.
Khi công pháp của Định Thân Thuật hết hiệu quả, ngay lập tức lại có một Định Thân Thuật mới được thi triển lên người của Phong Yêu. Ánh mắt Phong Yêu lộ ra vẻ hoảng sợ, hiển nhiên hắn đã đoán được Vương Lâm đang định làm gì.
Theo tay phải của Vương Lâm không ngừng hạ xuống, vô số vết sẹo trên cơ thể Phong Yêu kia càng ngày càng ít. Tới cuối cùng không còn lại một vết sẹo nào, Phong Yêu trước mắt đã khôi phục lại dung nhan xinh đẹp năm đó.
Làn da trắng như ngọc, dường như vô cùng mịn màng, lộ ra vẻ trong suốt, tản mát ra phong thái mê người.
Vương Lâm mơ hồ như thấy được Diêu Tích Tuyết ở vùng đất Yêu Linh năm đó.
Vương Lâm điểm một chỉ cuối cùng vào mi tâm của Phong Yêu. Sau một chỉ này, lập tức toàn thân Phong Yêu bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, hắn nhớ tới lúc trước lần đầu tiên giao chiến với Vương Lâm, đối phương dựa vào thần thông truyền tống quỷ dị, vốn có thể trong lúc dịch chuyển khiến cho mình trọng thương, nhưng đối phương lại không làm vậy mà lại điểm vào mi tâm của mình.
Trong lúc hung hiểm đó, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, giờ phút này khi Vương Lâm lại điểm vào mi tâm, Phong Yêu cũng đã mơ hồ hiểu ra.
- Một chỉ đầu tiên là làm cho sự dung hợp ký ức giữa ngươi và Diêu Tích Tuyết xuất hiện sơ hở để có cơ hội giải cứu.
Vương Lâm âm thầm tự nói, lúc điểm ra một chỉ cuối cùng vào mi tâm của Phong Yêu, hai mắt hắn lộ ra vẻ quỷ dị.
Phong Yêu nhìn thấy ánh mắt này, lập tức từ trong đáy lòng xuất hiện hàn ý.
- Nếu ngươi thật sự vì lời hứa với Diêu Tích Tuyết mà giúp báo thù, như vậy bên trong nhân quả này, ngươi sẽ không tính là gia nhập vào, mà là một bộ phận bên trong đó. Nếu là như vậy, ta sẽ không quấy nhiễu ngươi,
nhưng ngươi lại không làm vậy. Ngươi lừa dối Diêu Tích Tuyết, ta mặc kệ, nhưng bởi vì ngươi lại phá hủy sự chuyển hóa của sinh tử luân hồi ý cảnh và nhân quả ý cảnh của ta, duy nhất dung nhập vào sự biến hóa nhân quả. Hơn nữa, truyền thừa của ngươi vốn chỉ là một đoạn ký ức, trên thực tế, ngươi đã sớm chết. Hiện giờ tuy ngươi được gọi là yêu, những vẫn là Diêu Tích Tuyết, ngươi không có chết, nếu có, cũng chỉ là ký ức mà thôi.
Vẻ kỳ dị trong mắt Vương Lâm càng đậm, hắn chậm rãi mở miệng, hướng về Phong Yêu bỗng nhiên hung hăng hút một cái!
Một trong những tiên thuật được Thanh Thủy truyền cho, một thuật cắn nuốt bá đạo đến tột cùng lần đầu tiên được Vương Lâm thi triển! Thứ hắn nuốt lấy, chính là yêu khí bên trong cơ thể Diêu Tích Tuyết!
Bị Vương Lâm hút lấy, lập tức vẻ sợ hãi trong mắt Phong Yêu đạt tới cực hạn. Hắn lập tức cảm nhận được yêu khí trong cơ thể mình điên cuồng chui ra, toàn bộ bị tu sĩ trước mắt hút vào trong miệng.
Yêu khí trên người Phong Yêu tràn ra, không ngừng chui vào trong miệng Vương Lâm, trong khoảnh khắc cuối cùng, ký ức bên trong hồn phách của Diêu Tích Tuyết ở sâu bên trong Phong Yêu cũng bị hút vào nguyên thần của Vương Lâm.
- Ngươi không nên để ký ức bên trong hồn phách của Diêu Tích Tuyết, ta và ngươi không thù không oán, ta sẽ chọn cho ngươi một vật dẫn khác.
Vẻ sợ hãi trong mắt Diêu Tích Tuyết dần dần tiêu tan, thân mình trong lúc run rẩy, hai mắt lộ ra một vẻ mê man. Lúc này nàng cực kỳ suy yếu, ngay khi thức tỉnh lập tức lui về phía sau vài bước, vẻ mê man trong mắt càng đậm.
- Ngươi là…
Diêu Tích Tuyết kinh ngạc nhìn Vương Lâm, trong đầu trống rỗng, cho dù nàng nghĩ như thế nào cũng không thể nhớ nổi, dường như bản thân không hề có ký ức, vẻ sợ hãi vì không có ký ức này lập tức hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt nàng.
Vẻ bất lực và sự sợ hãi trong mắt của nàng hiện lên rõ ràng trong mắt Vương Lâm.
- Tên của người là Diêu Tích Tuyết, ta là một người bạn cũ của ngươi.
- Diêu Tích Tuyết.
Diêu Tích Tuyết nhẹ giọng thì thầm, trong mắt vẫn còn vẻ mê man, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Vương Lâm.
Vương Lâm thầm than, há miệng , ngay lập tức có một đạo u quang biến ảo hiện ra. Cảnh tượng này khiến cho Diêu Tích Tuyết vô cùng kinh ngạc, trong tiếng kinh hô lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm đã không còn là cảnh giác, mà là sợ hãi.
Nàng mất đi toàn bộ trí nhớ, giống như phàm nhân lần đầu tiên nhìn thấy tiên nhân làm phép!
Mười tám tầng địa ngục của Phong Tiên Ấn xuất hiện ở phía trước người Vương Lâm. Vương Lâm trầm ngâm một khắc, tay phải chỉ vào tầng thứ mười bốn, ở trong tầng thứ mười bốn, chỉ có một hồn phách! Hồn phách này bị một màn sương máu bao phủ, bên trong thi thoảng lộ ra một thân ảnh, lộ ra vẻ oán hận ngợp trời, đó chính là Huyết Tổ!
Dạo này ta bận quá nên không post thường xuyên được.Sorry các bợn nhá:16::16:
Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, quát khẽ:
- Nổ!
Lời vừa nói ra, lập tức hắc quang trên Diệt Thần Mâu kia trong thời gian ngắn phóng đại lên vô cùng, giống như một mặt trời màu đen, thậm chí cánh tay bắt lấy Diệt Thần Mâu kia cũng bị chiếu rọi thành màu đen.
Ngay khi hắc quang này đạt tới cực hạn, lập tức liền có một tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong trời đất. Một sức tấn công có sức mạnh hủy diệt quét ngang ra bốn phía, cánh tay từ nước biển tạo thành kia ầm ầm sụp đổ, thậm chí cánh tay này còn hóa thành không khí, lập tức tiêu tan không còn.
Nhưng thần sắc Vương Lâm chẳng những không có lơi lỏng, mà ngược lại càng tập trung hơn. Thậm chí ngay cả Phong Yêu ở đằng xa thần sắc cũng biến hóa, quắc mắt nhìn chằm chằm vào mặt biển.
- Graoo!!
Một tiếng rít gào trầm thấp từ dưới biển điên cuồng truyền ra, tiếng rít gào kinh thiên động địa này lại hóa thành một thanh âm vang vọng khắp trời đất, tiếng nổ ầm ầm không át được tiếng rít gào kia. Cùng lúc đó, mặt biển kịch liệt quay cuồng, bỗng nhiên không ngừng dâng lên. Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn phải hít sâu.
Nước biển này không bay lên không, mà toàn bộ ngưng tụ lại ở phía trước hóa thành một hình người, chậm rãi ngồi dậy!
Đây là một người khổng lồ, to lớn đến mức không cách nào tả được, vừa ngồi dậy dường như đã có thể phá vỡ không trung. Toàn bộ thân mình đều từ nước biển tạo thành, sau khi ngồi dậy, trên mặt biển lộ ra đáy biển rất sâu.
Biển rộng đã không còn, chỉ còn lại người khổng lồ được tạo thành từ nước biển này!
Người khổng lồ của biển!
Ngũ quan đục ngầu, không nhìn rõ hình dáng, nhưng hai tai to lớn dài đến vai của người khổng lồ này không hề giống với tu sĩ. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Lâm và Phong Yêu nhỏ bé trên không trung, chậm rãi nâng tay phải lên, dấy lên một cơn sóng lớn, hướng về Vương Lâm chộp tới!
Cơn sóng chưa đến gần, tiếng gào thét ầm ầm đã đến, giống như cuồng phong ập vào mặt. Thân mình Vương Lâm lập tức rút lui, né bàn tay kia đang tới gần.
- Chỉ là cấm chế do sương sớm hóa thành, Vương mỗ vẫn chưa để trong mắt!
Trong mắt Vương Lâm bỗng nhiên có hai ngọn lửa bùng lên, dấu ấn Chu Tước trên thân thể lại phát ra ánh sáng đỏ thẫm.
Ngay khi hai tay người khổng lồ kia nâng lên, ầm ầm chụp tới, song chưởng của Vương Lâm bỗng nhiên duỗi ra, lập tức liền có một biển lửa từ trong cơ thể bùng phát ra.
Biển lửa này vừa xuất hiện, liền theo nguyên lực trong cơ thể của Vương Lâm vận chuyển hướng về bốn phía điên cuồng quét ngang ra, trong tiếng động rầm rầm, trong nháy mắt đã tràn ngập không trung!
Cảnh tượng này cực kỳ kinh người, biển lửa ngập trời, phía dưới là người khổng lồ của biển!
Ngay khi song chưởng của người khổng lồ kia chộp tới, Vương Lâm đang ở trong biển lửa gầm nhẹ một tiếng, lập tức ngọn lửa trên không trung dung nhập vào ý chí của Vương Lâm, từ trên trời giáng xuống, lao thẳng xuống người khổng lồ kia.
Biển lửa đầy trời giống như mưa lửa tới gần, hướng về người khổng lồ kia tràn tới, chưa tới gần đã có sức nóng nồng đậm tràn ngập trời đất. Phong Yêu ở đằng xa thấy cảnh tượng này lập tức hít sâu, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm càng lộ vẻ kiêng kỵ.
Gần như trong nháy mắt, biển lửa từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại bên ngoài thân thể người khổng lồ kia. Ngay lập tức có một mảng lớn hơi nước bay lên cao, hóa thành sương trắng nồng đậm hướng về bốn phía khuếch tán thành hình tròn.
Người khổng lồ kia lại rít gào, theo tiếng rít gào này lập tức nước biển tạo thành toàn thân hắn dường như lập tức trong tiếng ầm ầm điên cuồng tản ra, hướng về không trung cuốn lên.
Cảnh tượng này như thể nước biển muốn nuốt lấy không trung, từ xa nhìn lại, dường như không phải giao chiến với Vương Lâm, mà là trời với biển giao chiến!
Nước biển vô tận tràn ra, hướng thẳng đến biển lửa trên không trung, trong thời gian ngắn ở trên không trung còn hóa thành một cơn sóng lớn như một bức tường nối liền trời đất quét ngang ra, từ bốn phía hình thành một vòng tròn hướng về trung tâm điên cuồng ngưng tụ.
Một tiếng ầm ầm long trời lở đất vang lên. Theo bức tường nước khồng lồ kia đang không ngừng co rút lại, một dải biển lửa không ngờ gần như toàn bộ tắt ngấm, chỉ còn lại một chút. Bức tường nước kia liền co rút lại cách thân thể Vương Lâm không đến trăm trượng, hết thảy biển lửa khi chạm vào đều sụp đổ.
Ngay khi đang co rút lại tấn công, ở cách Vương Lâm chưa đến trăm trượng, trong nháy mắt, bên trong bức tường nước nối liền trời đất kia ngay lập tức hiện ra một khuôn mặt.
Khuôn mặt này chính là mặt của người khổng lồ tạo thành từ nước biển, lập tức rít gào, mở to miệng ra, hướng thẳng đến Vương Lâm nuốt lấy!
Ngọn lửa trong hai mắt Vương Lâm hừng hực thiêu đốt, dấu ấn Chu Tước trên da bên dưới lớp quần áo xuyên thấu ra hồng quang. Ngay khi tâm niệm Vương Lâm khẽ động, ngay lập tức một tiếng kêu Chu Tước từ trong cơ thể hắn bỗng nhiên phát ra.
Tiếng kêu Chu Tước này vang lên thánh thót, ngay khi xuất hiện, lập tức toàn thân Vương Lâm như bị lửa thiêu đốt, một con Chu Tước đỏ như lửa trong thời gian ngắn từ trên thân thể hắn lao ra, ở phía trên Vương Lâm giương hai cánh. Trong nháy mắt, một biển lửa không cách nào có thể hình dung đột nhiên xuất hiện!
Ngay khi người khổng lồ kia há to miệng nuốt tới, Vương Lâm ánh mắt lộ ra sát khí, trong miệng hạ giọng nói:
- Chu Tước Thánh Hỏa!
Ngay khi bốn chữ này được nói ra, Chu Tước bên trên Vương Lâm lập tức giương cánh vỗ mạnh về phía ngoài, lập tức có một biển lửa vô tận bùng lên, hướng về bốn phía điên cuồng khuếch tán!
Ngọn lửa này vô biên vô hạn, không thấy đầu cuối, hướng ra phía ngoài khuếch tán, người khổng lồ đang há to miệng muốn nuốt lấy Vương Lâm lập tức truyền ra tiếng rít gào thê thảm, vội vàng lui về phía sau.
Ngay cả bức tường nước đang không ngừng co rút lại ở cách đó chưa đến trăm trượng, dưới sự tấn công của biển lửa này cũng lập tức tan rã, hóa thành một đám sương mù lớn bay lên không, không ngừng lui về phía sau!
Tốc độ lui về phía sau so với tốc độ lao đến tấn công còn nhanh hơn gấp vô số lần, nhưng Chu Tước Thánh Hỏa cũng như tủy thấu xương, gắt gao truy kích. Một lát sau, toàn bộ bức tường nước tiêu tan, vội vàng ngưng tụ xuống phía dưới, một lần nữa lại hóa thành người khổng lồ kia.
Nhưng người khổng lồ này lại có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, giờ phút này hắn không còn cao nghìn trượng, hiển nhiên, không còn ở tư thế ngồi, mà đã đứng lên.
Ngay khi người khổng lồ này một lần nữa biến ảo hiện ra, Chu Tước Thánh Hỏa ầm ầm tới gần, đem toàn bộ vây quanh. Vương Lâm hai mắt lóe lên đưa tay phải chỉ về phía trước.
Lập tức Chu Tước kia lại truyền ra tiếng kêu, hóa thành một ngọn lửa đỏ thẫm, giống như sao băng lao thẳng đến người khổng lồ, trong thời gian ngắn liền xuyên thấu ngọn lửa đang vây quanh, trực tiếp rã nước biển, chui vào bên trong cơ thể của người khổng lồ.
Một tiếng gầm rú thê lương không ngừng từ trong miệng người khổng lồ này truyền ra. Từ xa nhìn lại, toàn thân người khổng lồ này đều bốc lên ngọn lửa, ngay cả bên trong cơ thể, sau khi Chu Tước chui vào lập tức cũng nổi lên biển lửa!
Cả trong lẫn ngoài điên cuồng thiêu đốt, người khổng lồ này múa may song chưởng, dường như đang giãy giụa, nhưng không ngăn cản nổi sức nóng này, toàn thân tạo thành từ nước biển không ngừng bốc hơi, một màn sương hơi nước lớn từ trong cơ thể tràn ra, tràn ngập giữa trời đất.
Nhìn cảnh tượng này, Phong Yêu vẻ mặt chua xót. Giờ phút này hắn thật sự đã nhận thức được sự chênh lệch giữa mình và Vương Lâm, cả người trở nên trầm xuống.
Nhưng trong hai mắt lại lóe lên một sự ác độc, đầy vẻ không cam lòng.
Người khổng lồ kia không ngừng bị thiêu đốt, ngày càng thu nhỏ lại, nhưng trong đám hơi nước vẫn đang không ngừng tiêu tan kia, ngay khi thân mình sắp sửa hoàn toàn biến mất, người khổng lồ này bỗng truyền ra một tiếng rít gào kinh thiên. Nước biển toàn thân đang bị ngọn lửa thiêu đốt điên cuồng co rút lại, cuối cùng hóa thành một giọt, không ngờ phá vòng vây của biển lửa, xuyên thấu lao ra, hướng thẳng đến Vương Lâm.
Tiếng kêu của Chu Tước lại vang lên, ngọn lửa Chu Tước kia cuộn lên, đuổi theo sát phía sau giọt nước kia.
Tốc độ của giọt nước này quá nhanh, gần như trong nháy mắt đã tới gần Vương Lâm, hiển nhiên là phản kích trước khi chết! Vương Lâm thần sắc như thường, không có một chút bối rối, thanh quang trong mắt phải lóe lên, ngay khi giọt nước kia tới gần, lập tức ở phía trước hiện ra Thanh Quang Thuẫn!
Ầm một tiếng, Thanh Quang Thuẫn kia lập tức bị một lực tấn công khổng lồ chạm vào, bị ép lui về phía sau mấy tấc, nhưng không hề sứt mẻ, chặn đứng được sự tấn công của giọt nước.
Cùng lúc đó, Chu Tước tới gần, cuốn lên biển lửa đầy trời, đảo qua bao phủ lấy giọt nước kia. Sức nóng không thể tưởng tượng được tràn ngập, giọt nước kia càng ngày càng giãy giụa, trong tiếng rít gào cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Giữa trời đất, dư âm tiếng gào thét của người khổng lồ kia trong khoảnh khắc này cũng theo giọt nước kia tiêu tan. Toàn bộ trời đất như thể sụp đổ, xuất hiện những tiếng nổ ầm ầm, giờ phút này, không trung dường như bị xé rách, ngay cả mặt đất dưới đáy biển cũng toàn bộ tan rã.
Sự sụp đổ này chỉ diễn ra trong mấy tức, lập tức bầu trời vỡ thành vô số mảnh tiêu tan, mặt đất cũng vỡ tan, lộ ra màu xanh lục!
Toàn bộ thế giới biển cả này đúng là một giọt sương trên một cánh chiếc lá của một khóm hoa trong động phủ. Giọt sương lúc này biến mất, Vương Lâm chỉ cảm thấy hoa mắt, lúc nhìn thấy rõ ràng, đã một lần nữa hiện ra trong khóm hoa mà lúc trước đã biến mất.
Trong khoảnh khắc thế giới biển cả sụp đổ, Phong Yêu triển khai tốc độ tối đa, trực tiếp lao ra, xuất hiện bên trong động phủ. Mục đích của hắn chính là nhanh chóng xâm nhập vào trong một cấm chế khác để bỏ chạy.
Chỉ có điều khi hắn vừa mới lao ra, ở phía trước ngay lập tức thân ảnh Vương Lâm đã biến ảo hiện ra. Vô cùng kinh hãi, Phong Yêu đang định lui về phía sau, bên tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lạnh như băng.
- Định!
Thân mình Phong Yêu dừng lại, tuy chỉ một lát đã khôi phục trở lại, nhưng một lát này cũng đủ để cho Vương Lâm sử dụng. Vương Lâm nâng tay phải lên, điểm vào một vết sẹo trên mặt của Phong Yêu.
Xoẹt một tiếng, vết sẹo kia trên mặt Phong Yêu lập tức tiêu tan, lộ ra làn da trắng nõn.
- Diêu Tích Tuyết, Vương mỗ sẽ không giết ngươi, mà phải cứu ngươi, lấy việc này để chấm dứt nhân quả. Ta cho ngươi gặp lại cha ngươi, từ nay về sau, ta và ngươi chân trời cách biệt, sẽ không có ngày gặp lại.
Tay phải Vương Lâm không hề dừng lại, mỗi một lần điểm lên người Phong Yêu, đều khiến cho một vết sẹo mới nhìn thấy đã kinh người lập tức thu lại, với tốc độ cực nhanh gần như trong nháy mắt liền hóa thành một đạo tàn ảnh.
Khi công pháp của Định Thân Thuật hết hiệu quả, ngay lập tức lại có một Định Thân Thuật mới được thi triển lên người của Phong Yêu. Ánh mắt Phong Yêu lộ ra vẻ hoảng sợ, hiển nhiên hắn đã đoán được Vương Lâm đang định làm gì.
Theo tay phải của Vương Lâm không ngừng hạ xuống, vô số vết sẹo trên cơ thể Phong Yêu kia càng ngày càng ít. Tới cuối cùng không còn lại một vết sẹo nào, Phong Yêu trước mắt đã khôi phục lại dung nhan xinh đẹp năm đó.
Làn da trắng như ngọc, dường như vô cùng mịn màng, lộ ra vẻ trong suốt, tản mát ra phong thái mê người.
Vương Lâm mơ hồ như thấy được Diêu Tích Tuyết ở vùng đất Yêu Linh năm đó.
Vương Lâm điểm một chỉ cuối cùng vào mi tâm của Phong Yêu. Sau một chỉ này, lập tức toàn thân Phong Yêu bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, hắn nhớ tới lúc trước lần đầu tiên giao chiến với Vương Lâm, đối phương dựa vào thần thông truyền tống quỷ dị, vốn có thể trong lúc dịch chuyển khiến cho mình trọng thương, nhưng đối phương lại không làm vậy mà lại điểm vào mi tâm của mình.
Trong lúc hung hiểm đó, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, giờ phút này khi Vương Lâm lại điểm vào mi tâm, Phong Yêu cũng đã mơ hồ hiểu ra.
- Một chỉ đầu tiên là làm cho sự dung hợp ký ức giữa ngươi và Diêu Tích Tuyết xuất hiện sơ hở để có cơ hội giải cứu.
Vương Lâm âm thầm tự nói, lúc điểm ra một chỉ cuối cùng vào mi tâm của Phong Yêu, hai mắt hắn lộ ra vẻ quỷ dị.
Phong Yêu nhìn thấy ánh mắt này, lập tức từ trong đáy lòng xuất hiện hàn ý.
- Nếu ngươi thật sự vì lời hứa với Diêu Tích Tuyết mà giúp báo thù, như vậy bên trong nhân quả này, ngươi sẽ không tính là gia nhập vào, mà là một bộ phận bên trong đó. Nếu là như vậy, ta sẽ không quấy nhiễu ngươi,
nhưng ngươi lại không làm vậy. Ngươi lừa dối Diêu Tích Tuyết, ta mặc kệ, nhưng bởi vì ngươi lại phá hủy sự chuyển hóa của sinh tử luân hồi ý cảnh và nhân quả ý cảnh của ta, duy nhất dung nhập vào sự biến hóa nhân quả. Hơn nữa, truyền thừa của ngươi vốn chỉ là một đoạn ký ức, trên thực tế, ngươi đã sớm chết. Hiện giờ tuy ngươi được gọi là yêu, những vẫn là Diêu Tích Tuyết, ngươi không có chết, nếu có, cũng chỉ là ký ức mà thôi.
Vẻ kỳ dị trong mắt Vương Lâm càng đậm, hắn chậm rãi mở miệng, hướng về Phong Yêu bỗng nhiên hung hăng hút một cái!
Một trong những tiên thuật được Thanh Thủy truyền cho, một thuật cắn nuốt bá đạo đến tột cùng lần đầu tiên được Vương Lâm thi triển! Thứ hắn nuốt lấy, chính là yêu khí bên trong cơ thể Diêu Tích Tuyết!
Bị Vương Lâm hút lấy, lập tức vẻ sợ hãi trong mắt Phong Yêu đạt tới cực hạn. Hắn lập tức cảm nhận được yêu khí trong cơ thể mình điên cuồng chui ra, toàn bộ bị tu sĩ trước mắt hút vào trong miệng.
Yêu khí trên người Phong Yêu tràn ra, không ngừng chui vào trong miệng Vương Lâm, trong khoảnh khắc cuối cùng, ký ức bên trong hồn phách của Diêu Tích Tuyết ở sâu bên trong Phong Yêu cũng bị hút vào nguyên thần của Vương Lâm.
- Ngươi không nên để ký ức bên trong hồn phách của Diêu Tích Tuyết, ta và ngươi không thù không oán, ta sẽ chọn cho ngươi một vật dẫn khác.
Vẻ sợ hãi trong mắt Diêu Tích Tuyết dần dần tiêu tan, thân mình trong lúc run rẩy, hai mắt lộ ra một vẻ mê man. Lúc này nàng cực kỳ suy yếu, ngay khi thức tỉnh lập tức lui về phía sau vài bước, vẻ mê man trong mắt càng đậm.
- Ngươi là…
Diêu Tích Tuyết kinh ngạc nhìn Vương Lâm, trong đầu trống rỗng, cho dù nàng nghĩ như thế nào cũng không thể nhớ nổi, dường như bản thân không hề có ký ức, vẻ sợ hãi vì không có ký ức này lập tức hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt nàng.
Vẻ bất lực và sự sợ hãi trong mắt của nàng hiện lên rõ ràng trong mắt Vương Lâm.
- Tên của người là Diêu Tích Tuyết, ta là một người bạn cũ của ngươi.
- Diêu Tích Tuyết.
Diêu Tích Tuyết nhẹ giọng thì thầm, trong mắt vẫn còn vẻ mê man, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Vương Lâm.
Vương Lâm thầm than, há miệng , ngay lập tức có một đạo u quang biến ảo hiện ra. Cảnh tượng này khiến cho Diêu Tích Tuyết vô cùng kinh ngạc, trong tiếng kinh hô lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm đã không còn là cảnh giác, mà là sợ hãi.
Nàng mất đi toàn bộ trí nhớ, giống như phàm nhân lần đầu tiên nhìn thấy tiên nhân làm phép!
Mười tám tầng địa ngục của Phong Tiên Ấn xuất hiện ở phía trước người Vương Lâm. Vương Lâm trầm ngâm một khắc, tay phải chỉ vào tầng thứ mười bốn, ở trong tầng thứ mười bốn, chỉ có một hồn phách! Hồn phách này bị một màn sương máu bao phủ, bên trong thi thoảng lộ ra một thân ảnh, lộ ra vẻ oán hận ngợp trời, đó chính là Huyết Tổ!
Dạo này ta bận quá nên không post thường xuyên được.Sorry các bợn nhá:16::16:
/2085
|